Chương 5
Lúc Lôi Thiết Nhĩ, Đạt Khắc Tư mang theo Tuyết Lai tới hang động, Bạch Hạo đang dùng nồi đá chiên nhộng cho Âu Cảnh ăn.
Ong non phì nộn mềm mềm, dùng trái cây mang vị mặn chiên lên, rất có hương vị, giống như đậu phộng, Âu Cảnh ăn đến vui vẻ. Dù sao mỗi ngày đều ăn thịt nướng, rất nhanh đã ngán. Mặc dù Âu Cảnh không nói, nhưng chính Bạch Hạo cũng cảm thấy đầu lưỡi với dạ dày bắt đầu cự tuyệt hương vị thịt nướng.
Chiên một đống lớn nhộng, hai người ngồi ở cửa hang động, vừa ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này Bạch Hạo đã hiểu biết được phần nào thân thế của Âu Cảnh, nhưng mỗi lần nhớ đến thanh niên đã đẩy nó xuống vách núi chính là anh ruột, trong lòng lại không kìm được thổn thức.
Làm con của gia đình có tiền thật sự không dễ dàng, làm con riêng của kẻ có tiền lại càng không dễ dàng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Cảnh so với lúc đầu sinh động, sáng sủa hơn rất nhiều, Bạch Hạo âm thầm xúc động.
Đang nói chuyện câu được câu không, trước mặt đột nhiên xuất hiện ba người xa lạ. Bạch Hạo cả kinh, rút dao găm ở thắt lưng làm ra tư thế phòng vệ, ngay cả Âu Cảnh cũng tỉnh táo rút dao găm Bạch Hạo cho nó phòng thân, trốn sau lưng cậu.
Trước khi Lôi Thiết Nhĩ hạ xuống, đã tra xét xung quanh một lần, xác định không có dấu vết của thú nhân giống đực, nghi ngờ trong lòng dâng cao, lại thấy hai giống cái trước mắt ở trong trạng thái phòng ngự, càng thêm nghi hoặc.
Hai giống cái này, thoạt nhìn hẳn là mẹ con, nếu bọn họ sống một mình trong này, cũng có nghĩa thú nhân giống đực bảo hộ bọn họ đã chết. Nếu không giống đực sẽ không để cho bạn lữ của mình trải qua cuộc sống nguy hiểm như vậy.
Bọn người Lôi Thiết Nhĩ xuất hiện thật sự đã hù dọa Bạch Hạo không nhẹ. Cậu vẫn nghĩ chỗ này chỉ có dã thú thường lui tới, dù sao cậu đã vất vưởng ở đây gần hai tháng, không nhìn thấy một chút dấu vết cuộc sống của con người. Vốn đã muốn từ bỏ, cảm thấy thế giới này chỉ có mình và Âu Cảnh là người. Không nghĩ tới vừa mới tiếp thu suy nghĩ này, lại đột nhiên xuất hiện ba người ... Không, không thể nói là người, bởi vì cậu thấy rõ ràng hai tên cao to phía sau có cánh!! Tuy vừa chạm đất nháy mắt đã thu vào, nhưng mà đôi cánh lớn như vậy, cậu vẫn là nhìn thấy nhất thanh nhị sở*.
*nhất thanh nhị sở: rõ ràng
Thiên sứ? Người chim? Trong lòng Bạch Hạo một bên vừa phán đoán, một bên túm lấy Âu Cảnh chậm rãi lùi vào trong hang động. Cậu không biết mục đích và lai lịch của ba người này. Lúc trước cậu từng xem TV biết được nhiều bộ lạc nguyên thủy thực sự rất bài ngoại. Bắt được người sống, giống như tóm được dã thú, ăn thịt. Cậu nhìn cách ăn mặc của ba người, trăm phần trăm xác định bọn họ là từ bộ lạc nguyên thủy. Kì quái là, trên địa cầu có người của bộ lạc nào có cánh hả??
Lôi Thiết Nhĩ nhìn giống cái ăn mặc quái dị trước mặt, lẽ ra nếu giống cái đơn độc khi nhìn thấy giống đực nhất định sẽ vui mừng. Dù sao giống đực xuất hiện có nghĩa là nguy hiểm đã đi xa. Nhưng mà giống cái này lại phòng bị bọn họ như kẻ thù, điều này làm trong lòng Lôi Thiết Nhĩ rất không thoải mái.
Tuyết Lai - nhà ngoại giao duy nhất được mang đến, lúc này bắt đầu phát huy tác dụng.
"Này, nhĩ hảo."
Tuyết Lai từ phía sau Đạt Khắc Tư thò đầu ra, hướng Bạch Hạo chào hỏi.
Nhìn chàng trai với mái tóc màu bạc xinh đẹp dùng ngôn ngữ xa lạ, vẫy vẫy tay với mình, trái tim Bạch Hạo lại rơi xuống đáy cốc. Ngôn ngữ không thông đúng là phiền toái nhất, có rất nhiều hiểu lầm do ngôn ngữ không đồng nhất tạo ra. Tuy chàng trai xinh đẹp kia trên mặt luôn tươi cười như không có ác ý nhưng có ai bảo đảm rằng hai tên người chim bên cạnh cậu ta có đột nhiên xông lên xé cậu ăn luôn không???
Tuyết Lai nhìn giống cái thờ ơ trước mặt, buồn bực: "Xin chào, cậu là người của bộ lạc nào? Bạn lữ của cậu đâu?"
Bạch Hạo vẫn là không chớp mắt theo dõi cậu, thậm chí khi chàng trai tóc trắng từng bước đi đến, bản thân cũng lùi dần từng bước về phía sau.
Đây là chuyện gì? Lôi Thiết Nhĩ cùng Đạt Khắc Tư đưa mắt nhìn nhau. Tuyết Lai vốn là giống cái xinh đẹp nhất nhì trong bộ lạc, hơn nữa tính tình vô cùng ôn hòa, cho nên bọn họ mới có thể mang cậu đến đây. Nhưng tình hình trước mắt nói cho bọn họ biết, giống cái xa lạ kia tựa hồ cũng rất đề phòng Tuyết Lai.
Tuyết Lai có chút uể oải chọc chọc Đạt Khắc Tư: "Làm sao bây giờ, cậu ấy hình như không hiểu em đang nói gì."
Nghe không hiểu? Chẳng lẽ thú nhân bọn họ còn có những bộ lạc khác không nói ngôn ngữ của thú nhân sao?
Đạt Khắc Tư vỗ vỗ bả vai an ủi Tuyết Lai: "Em thử nói thêm mấy câu nữa xem? Có thể là cậu ta đang sợ hãi thôi."
Tuyết Lai gật gật đầu: "Nếu không hai người đứng ra xa một chút, em cảm thấy hình như cậu ấy rất sợ hai người đó."
Lôi Thiết Nhĩ hắc tuyến, giống cái sợ giống đực? Có lầm không vậy? Tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn cùng Đạt Khắc Tư lui mấy bước về phía sau.
Tuyết Lai đối mặt với Bạch Hạo, vẫy vẫy tay: "Thật ngại quá, chúng tôi không có ác ý ... chỉ là cảm thấy mẹ con hai người ở đây thật sự rất cô đơn, cho nên muốn hỏi hai người có muốn đến bộ lạc chúng tôi không?"
May mắn hiện tại Bạch Hạo nghe không hiểu ngôn ngữ của thú nhân, nếu không cậu biết mình với Âu Cảnh thành mẹ con, có lẽ sẽ thổ huyết phun đầy mặt Tuyết Lai.
Bạch Hạo thấy hai người chim cao to kia lùi ra xa, trong lòng mơ hồ biết ba người này không có ác ý. Dù sao cậu cũng từng ở bộ đội, các loại nhiệm vụ đều đã thực hiện qua, cũng có trường hợp giống như hiện tại. Vì thế cậu gật gật đầu với chàng trai tóc bạc kia: "Xin chào."
Quả nhiên là ngôn ngữ không thông... Tuyết Lai có chút đau đầu, cậu mấy lần hoa tay nói: "Bạn lữ của cậu đâu? Vì sao bỏ lại các cậu? Nếu hắn không ở đây, như vậy, cậu cùng đứa nhỏ có nguyện ý đến bộ lạc của chúng tôi ở không? "
Thấy Bạch Hạo vẻ mặt mờ mịt, Tuyết Lai buồn bực, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục khoa tay múa chân: "Mẹ con các người, ở trong này, quá nguy hiểm ... Không bằng theo chúng tôi trở về, nơi đó có nhiều người, đến lúc đó cậu có thể tìm một bạn lữ mới bảo vệ cậu..."
Bạch Hạo nhìn chàng trai tóc bạc xinh đẹp vui vẻ khoa tay múa chân, lúc thì chỉ chỉ mình, lúc thì chỉ chỉ Âu Cảnh, rồi lại làm động tác của loài chim, tóm lại ... cậu nhìn không hiểu....
Tuyết Lai gấp, Bạch Hạo cũng gấp, cậu trộm nhìn hai tên người chim cao lớn phía xa, trong lòng bất an không yên. Chỉ sợ chàng trai tóc bạc vung tay vung chân thấy chán, sau đó gọi hai người kia lại, sau đó ... Bạch Hạo mạnh mẽ lắc đầu, xua đi hình ảnh máu me vừa xuất hiện trong đầu. Cuối cùng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Tục ngữ nói rất đúng, bắt giặc bắt tướng trước. Chiếu theo tình hình trước mắt, xem ra chàng trai tóc bạc này cấp bậc tựa hồ cao hơn hai người chim một chút. Hơn nữa xét về chiều cao cùng thể trọng, Bạch Hạo một mét tám so với cậu cao to hơn một chút. Điều này chứng minh, nếu bắt lấy chàng trai tóc bạc sau đó uy hiếp hai người chim kia làm cho bọn họ tránh xa một chút, không phải là không làm được.
Bạch Hạo nhìn phía sau hang động, trong lòng tính toán. Cậu cười cười với chàng trai trước mặt, làm động tác mời vào: "Cậu có muốn vào trong không?"
Tuyết Lai cho là mình thuyết phục có hiệu quả, không khỏi vui vẻ, nhìn động tác của Bạch Hạo hình như là muốn mình vào trong ngồi một chút, vì thế liền gật đầu đáp ứng.
Vào trong hang động, Tuyết Lai mới phát hiện giống cái này đã làm nơi này trở nên vô cùng thoải mái. Dưới chân là rêu xốp, trong động có bếp lò, hình như đang nấu gì đó, phía trên treo thịt muối đã xử lý qua, còn có một dây nấm phơi khô và những thứ không biết tên khác. Khi bọn họ tới, hai mẹ con này hẳn là đang ăn cái gì đó, bởi vì cậu thấy có một ống trúc đặt trên bàn đá thấp bé trong động, bên trong đầy những vật khô vàng tròn tròn. Nghĩ đến tổ ong mà Đạt Khắc Tư mang về, như vậy đó là ong non đã nướng chín. Nhưng mùi vị không giống như bọn họ vẫn làm, một mùi hương thơm phức khiến Tuyết Lai nhịn không được lén lấy một con nhét vào miệng: "Ui cha, ngon quá, cậu làm như thế nào vậy?"
Bạch Hạo nhìn chàng trai tóc bạc vừa bước vào thì hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó không đợi chủ nhà đồng ý đã ăn, cảm thấy thực sự không biết nói gì, cậu ta không sợ cái đó có độc sao, vạn nhất chết người làm sao bây giờ?
Tuyết Lai nhịn không được lại bốc thêm vài con nhộng, quay đầu thấy Bạch Hạo mặt nhăn chặt, trộm thè lưỡi: "Ách, thật ngại quá, nhưng mà thật sự ăn rất ngon, tôi nghe Đạt Khắc Tư nói cậu tự mình lấy được một tổ ong rất lớn, thật lợi hại."
Bạch Hạo vẫn thờ ơ, cuối cùng là Âu Cảnh thấy chàng trai tóc bạc này nhìn qua thực sự vô hại, lạch bạch chạy đến lấy mấy con nhộng nhét vào tay Tuyết Lai: "Cho anh ăn, anh em làm đấy, ăn rất ngon."
Bạch Hạo hắc tuyến: "Âu Cảnh, lại đây."
Âu Cảnh lại lạch bạch chạy về, túm lấy quần áo cậu nhẹ giọng nói: "Em thấy anh trai tóc bạc này tốt lắm ạ."
"Cẩn thận cậu ta đem em quay thành heo sữa bây giờ!!" Bạch Hạo hù dọa Tiểu Âu Cảnh: "Gặp người lạ tốt nhất nên tránh xa một chút."
"Nhưng mà em cảm thấy anh ấy tốt lắm." Tiểu Âu Cảnh không rõ, tuy rằng trước kia cũng được dạy phải tránh xa người lạ, nhưng nó lại bị anh ruột hãm hại. Nghĩ đến đây, Âu Cảnh ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói với Bạch Hạo: "Em cảm thấy anh ấy còn tốt hơn cả Âu Triết."
Bạch Hạo hết chỗ nói rồi, kỳ thật bản thân đối với Âu Cảnh cũng coi như là người xa lạ, nhưng so với Âu Triết kia, người lạ dường như còn an toàn hơn cả người thân.
Tuyết Lai không hiểu bọn họ nói gì, nhàm chán đứng một bên, mồm không ngừng ăn nhộng chiên. Cậu hắt xì một cái, rốt cục làm cho Bạch Hạo chú ý đến: "Cậu là heo à?"
Ong non đều bị cậu ăn hết rồi! Tôi với Âu Cảnh còn chưa có ăn no cơm tối đâu!
Tuy không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt cũng biết chủ hang rất bất mãn với mình khi không ngừng ăn đồ ăn của người ta. Tuyết Lai ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi, tôi nhịn không được..."
Bạch Hạo đoán lai lịch của mấy người kia, bản thân ở nơi này hơn nửa tháng mới nhìn thấy mấy sinh vật không giống người thường, hơn nữa lại còn những ba người. Nếu như bảo bọn họ đến không có mục đích gì, chỉ là thăm hỏi, đánh chết Bạch Hạo cũng không tin. Vậy mục đích đến đây của bọn họ là gì? Ăn thịt mình? Nhưng nếu muốn giết mình, vì sao khi ở gần lại không động thủ. Bạch Hạo cũng nhận ra bản thân không thể thắng được ba tên đàn ông, hơn nữa trong đó còn có hai tên là dị nhân. Nếu không phải tới giết mình, như vậy bọn họ đến làm gì?
Bạch Hạo sửa sang lại suy nghĩ, bắt đầu đặt câu hỏi: "Các người đang ở đâu?" Cậu chỉ chỉ hai người chim bên ngoài, lại chỉ chỉ Tuyết Lai, sau đó làm động tác đi ngủ.
Tuyết Lai hiểu lầm, tưởng Bạch Hạo hỏi hai người bên ngoài ai là bạn lữ của mình. Dù sao có thể cùng mình ngủ trừ bỏ người thân chỉ có bạn lữ. Cậu vui vẻ vẫy Đạt Khắc Tư lại đây, sau đó ôm cánh tay y: "Đây là bạn lữ của tôi."
Bạch Hạo nhìn chàng trai tóc bạc đối với một tên người chim cao lớn làm ra động tác chim nhỏ nép vào cánh này, trên người phát lạnh, da gà nháy mắt toàn bộ dựng đứng. Cậu cảm thấy người kia tuyệt đối là hiểu lầm ý mình, vì thế lặp lại động tác vừa rồi hỏi lại cùng câu hỏi.
Tuyết Lai buồn bực: "Anh ấy thật sự là bạn lữ của tôi!"
Tác giả: sống ở nơi ngôn ngữ không thông, đúng là khổ không tả nổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro