Chương 22
Lôi Thiết Nhĩ vốn muốn tấn công đến thành lũy cuối cùng, đáng tiếc bị Bạch Hạo lấy lại tinh thần cho một chưởng đánh bay, khuôn mặt đáng thương vốn không bị thương giờ lại có thêm một vệt xanh xanh quanh mắt.
Bạch Hạo nhanh chóng kéo quần áo lên, nhìn Lôi Thiết Nhĩ ôm đầu kêu ai ai, vừa tức vừa cười:" Anh đủ rồi nha!"
"Không đủ!" Lôi Thiết Nhĩ ồm ồm phản bác:" Em sao có thể như vậy, nếu đã đồng ý làm bạn lữ của tôi, tại sao còn đánh tôi chứ."
Bạch Hạo muốn rít gào, anh nói xem bản thân là đàn ông đàn ang đen như sắt lại cao hai mét, sao lại bày ra dáng vẻ làm nũng này mà không thấy thẹn? Tôi đứng xem mà cũng thấy xấu hổ á?? Cậu nhịn không được đạp Lôi Thiết Nhĩ một cái:" Tôi đánh anh bộ đau lắm hay gì?"
Lôi Thiết Nhĩ ngẩng đầu, lộ ra viền mắt xanh xanh:" Đau..."
Bạch Hạo nhịn lại nhịn, không nhịn nổi nữa, phốc một tiếng cười haha:" Được, được lắm, là tôi không đúng, nhưng nếu anh không động tay động chân với tôi, tôi cũng không đánh anh đâu."
Lôi Thiết Nhĩ càng thêm ai oán:" Tại sao bạn lữ người ta đều rất ôn nhu, còn bạn lữ của tôi lại bạo lực như vậy? Không tốt chút nào..."
"Vậy anh cút!" Nắm đấm Bạch Hạo lại ngứa:" Cút đi mà tìm ôn nhu của anh ! !"
Lôi Thiết Nhĩ chớp chớp mắt, đầy ý cười:" Hong, tôi thích bạo lực."
Bạch Hạo lúc này mới phản ứng hắn là đang giả bộ, mình vậy mà còn ngốc nghếch hùa theo, cậu buồn bực há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra một chữ:" Lăn!"
"Tuân mệnh!" Lôi Thiết Nhĩ lăn một vòng, lăn đến trên đùi Bạch Hạo: " Hạo Hạo, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi, tôi bắt được hai con tuần lộc với một con gấu đuôi dài, ăn ngon lắm."
Bạch Hạo che lại viền mắt xanh một vòng kia:"Anh cứ như vậy đi ra ngoài à?"
Lôi Thiết Nhĩ xoa xoa mắt:" Không sao, cái này là minh chứng em yêu tôi mà."
"Anh cút liền! !" Bạch Hạo phát hiện bản thân không có cách nào tâm bình khí hòa nói chuyện với người này:" Có muốn tôi yêu anh thêm vài cái không?"
Lôi Thiết Nhĩ rướn người lên, ôm chặt Bạch Hạo vào lòng:" Lại đây nào, yêu tôi thêm vài cái đi."
Bạch Hạo thật không biết là nên khóc hay nên cười, tức giận đấm ngực Lôi Thiết Nhĩ vài cái:" Đủ rồi, anh đừng khoe mẽ nữa, tôi đói rồi, đi ăn thôi." Bạch Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lôi Thiết Nhĩ, thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Tiệc nướng này mãi đến chạng vạng mới tan cuộc, trước khi liên hoan kết thúc, Kiệt Sâm chính thức tuyên bố gia nhập bộ lạc Lôi Thiết Nhĩ, hơn nữa y không làm thủ lĩnh, bộ lạc này chỉ có mình Lôi Thiết Nhĩ là thủ lĩnh.
Tất cả mọi người hoan hô vang dội, người trong bộ lạc càng nhiều, chứng minh nó càng cường đại. Năng lực thủ lĩnh bộ lạc càng cao, như vậy về sau người gia nhập vào bộ lạc sẽ càng nhiều. Bạch Hạo cuối cùng cũng biết tại sao Lôi Thiết Nhĩ lại đi tìm bạn lữ cực khổ như vậy. Hắn thân là thủ lĩnh bộ lạc, áp lực rất lớn, tìm một bạn lữ có thể cùng hắn chung vai gánh toàn bộ áp lực của bộ lạc là việc cực kỳ quan trọng.
Tuy rằng Lôi Thiết Nhĩ kén chọn bạn lữ vẫn dựa trên ý thích bản thân là chính, nhưng Bạch Hạo biết, tại quốc gia chân chính cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thể làm cho bản thân không ngừng mạnh mẽ mới có thể tiếp tục sinh tồn. Lôi Thiết Nhĩ không chỉ vì bản thân, mà còn phải vì bộ lạc của mình.
Bạch Hạo biết, chỉ cần bản thân đồng ý làm bạn lữ Lôi Thiết Nhĩ, sẽ không thể tiếp tục lười nhác tự do được, bởi vì trách nhiệm của cậu sẽ tăng lên rất nhiều.
Bạch Hạo không có tâm tư thiếu nữ, cái gì mà phải bắt đầu từ tình yêu, rồi tình yêu của mình phải cao hơn lợi ích của bộ lạc. Tất cả điều này đối với cậu chỉ là phù du. Cậu chỉ biết là, nếu đã gật đầu, như vậy người đàn ông kia sẽ trở thành bạn lữ của mình ở quốc gia xa lạ này vượt qua cả đời, cho đến lúc chết già, bọn họ có lẽ sẽ có hài tử, hoặc có lẽ không, nhưng mà hai người sẽ vĩnh viễn không tách rời, cho đến cuối cùng có một người ra đi mãi mãi.
Đây là hứa hẹn của thú nhân với bạn lữ, là truyền thống vẫn giữ lại của thú nhân.
Tìm được người yêu bạn, người bạn yêu, làm bạn lữ của bạn, sau đó giúp đỡ lẫn nhau, mãi mãi không rời xa...
Loại chuyện này, ở xã hội mình sống trước kia, thật giống như chuyện đồng thoại, cũng chỉ là một giấc mơ. Nhưng ở nơi này, mỗi người đều kiên định bảo vệ niềm tin này.
Bạch Hạo không thể không cảm động, nên cậu cảm thấy rất xao động.
Bạch Hạo biết bản thân thích nữ, kiểu phụ nữ có bộ ngực mền mại, vòng eo mảnh khảnh, nhưng mà thế giới này không có phụ nữ, chỉ có giống đực, giống cái, hơn nữa bề ngoài đều là đàn ông. Cuối cùng, bản thân vốn rất mạnh mẽ, đến nơi này, lại bị biến thành giống cái "nhu nhược".
Bạch Hạo nghĩ tới một câu: Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng... Được rồi, không phải câu này, mà hẳn là: Minh minh chi trung, tự hữu định sở*. Như vậy, bản thân tới nơi này, có phải là đã định sẵn rồi không? Chính là dù thế nào mình cũng sẽ yêu một giống đực thú nhân, sau đó...
*Minh minh chi trung, tự hữu định sở: Tự mình hiểu rõ, tự mình kiên định với điều đó.
Bạch Hạo đỏ mặt.
" Nghĩ gì đó?" Một tấm da thú mềm mại nhẹ nhàng phủ lên vai Bạch Hạo.
Những người bên cạnh lửa trại đã tản đi gần hết, giống đực đều mang theo bạn lữ và bọn trẻ trở về tổ nhỏ ấm áp của mình. Chỉ còn một ít thú nhân độc thân vây quanh lửa trại cười nói, có lẽ vài ngày tới, trong bộ lạc sẽ xuất hiện thêm mấy đôi bạn lữ mới.
"Đâu nghĩ gì đâu." Bạch Hạo thuận thế ngã vào trong lòng Lôi Thiết Nhĩ, hành động này làm Lôi Thiết Nhĩ thụ sủng nhược kinh, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể thật cẩn thận ôm chặt bạn lữ bạo lực này vào lòng.
"Ngày mai làm gì tiếp? Các anh có đi săn thú nữa không?" Ngón tay Bạch Hạo vẽ theo đường vân trên da thú, hỏi.
"Không, ngày mai các thú nhân phải đi lấy đá tảng, anh quyết định đem tường bao phía ngoài gia cố thêm. Như vậy cho dù liệt xỉ bạo long có đánh lén lần nữa, cũng sẽ không vượt qua được."
Bạch Hạo gật gật đầu:" Không bằng đào một con sông để bảo vệ, dẫn nước của con sông gần đây về, phía trên làm một cái cầu treo... Ay dà, đây là một công trình hơi bị lớn, hơn nữa có nhiều chuyện phải đợi đến đầu xuân mới làm được." Bạch Hạo hưng trí bừng bừng vẽ ra trên mặt đất: " Anh nhìn đây, chúng ta sẽ làm tường vây như này, sau đó, đào một con sông cạn để bảo vệ thành... Đợi đến mùa xuân dẫn tuyết trên núi xuống... ừm, cầu treo phải làm như vậy, buổi tối có thể kéo lên, ban ngày buông xuống..." Âm thanh nói chuyện dần dần nhỏ lại, sau đó toàn bộ bị nuốt ở trong miệng.
Một lúc lâu sau, Bạch Hạo chà môi nhìn Lôi Thiết Nhĩ đang đắc thắng: "Anh, anh làm gì vậy, em đang nói chính sự!"
"Ngại quá, anh không nhịn được." Lôi Thiết Nhĩ ngượng ngùng cười:" Chúng ta về phòng nói tiếp đi, nơi này rất lạnh, hơn nữa quấy rầy người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương cũng không tốt."
Bạch Hạo nhìn lửa trại chỗ vài thú nhân trẻ tuổi, rốt cục gật đầu:"Được rồi."
Kiến thiết bộ lạc so ra vẫn quan trọng hơn tình chàng ý thiếp, Lôi Thiết Nhĩ đặt Bạch Hạo ở trên giường sưởi ấm áp rồi đi ra ngoài tìm Đạt Khắc Tư và Kiệt Sâm thương thảo. Lời vừa rồi của Bạch Hạo quả thật làm cho Lôi Thiết Nhĩ rung động không nhỏ, chủ ý kia rất tuyệt diệu, bạn lữ của mình trong đầu chất đầy ý tưởng, mỗi một thứ đều làm cho người ta kích động.
Kiệt Sâm cũng ôm tú tài của mình tới, y rất thích giường sưởi này của Bạch Hạo, giường sưởi ấm áp thoải mái hơn ngồi cạnh đống lửa nhiều. Kiệt Sâm nghĩ, đợi đến đầu xuân y cũng muốn làm một chiếc giường sưởi như vậy chuẩn bị cho bạn lữ và nhóc con.
Bạch Hạo cầm bút than vẽ hình của tường thành lên trên da thú. Cậu vốn muốn vẽ giống như Vạn Lý Trường Thành, nhưng lại cảm thấy có chút khoa trương, nên vẽ hình thu nhỏ của Vạn Lý Trường Thành. Hơn nữa tường thành chỉ có thể đề phòng dã thú không biết bay, không cần phải đắp quá cao... Sông đào bên ngoài bảo vệ thành cũng vậy, hiện tại là mùa đông mặt đất vừa lạnh vừa cứng, mấy ngày hôm trước đào cạm bẫy đã khiến mọi người rất mệt rồi, sông đào là công trình lớn, cho nên chỉ có thể đợi đến đầu xuân, sau đó chính là cầu treo. Bạch Hạo nói một chút về nguyên lý cầu treo, mọi người đều rất tán thưởng và kinh ngạc. Cậu có chút ngại, loại chuyện bắt chước lời người khác để khoe khoang này, thật sự làm cho người ta lúng túng.
Lôi Thiết Nhĩ đã chuẩn bị xong tất cả mọi kế hoạch, ngày hôm sau bắt đầu thay phiên nhau săn thú, khuân vác đá tảng, cho đến trước lúc lạnh nhất của mùa đông đắp xong tường thành. Còn có cầu treo cũng phải chuẩn bị cho xong, trong rừng không thiếu củi nhỏ, gỗ quý, bọn họ chỉ cần lấy cây lớn về cột chặt với nhau là xong rồi. Chỉ có làm cho bộ lạc càng thêm an toàn, những ngày sau sẽ càng thư thái hơn.
Kiệt Sâm đối với thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ này càng thêm tin phục, tôn kính, Lôi Thiết Nhĩ cũng tự biết, loại tôn kính tín phục này, một nửa đều là Bạch Hạo cho hắn. Hắn nhìn về phía Bạch Hạo, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch.
Mùa đông mới đi qua một nửa... Bạch Hạo xuyên qua cửa sổ nhìn tuyết trắng bên ngoài, cậu cảm thấy mùa đông nơi này luôn thiếu mất cái gì đó, nghĩ nửa ngày, đột nhiên đứng thẳng dậy :" Sắp tới Tết..."
"Tết?" Mọi người ngồi ở đây đều có chút xa lạ với từ này.
"Tết hả?" Mộ Dung Vân Phi ở một bên nhàm chán ngủ gật cũng tỉnh táo lại:"A, Tết... Có thể viết câu đối xuân, treo đèn, tiểu sinh viết câu đối rất hay đấy, đáng tiếc nơi này không có giấy và bút mực, nếu không tiểu sinh...haiz..."
Nghĩ tới Tết, Bạch Hạo cảm thấy nước miếng của mình muốn chảy ra, cậu không muốn ăn thịt nướng, không muốn ăn bánh nướng, không muốn ăn khoai lang nướng, cậu muốn ăn há cảo, bánh trôi, lẩu...
"Tết ở quê cũ của tôi, tất cả mọi người sẽ đoàn viên, sau đó cùng nhau tổ chức tiệc. Mọi gia đình đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn, còn có dùng giấy đỏ viết câu đối cát tường dán ngoài cửa, đúng rồi, tôi cũng biết làm đèn lồng nữa." Bạch Hạo nói liên miên miêu tả cảnh Tết đến, nói xong còn chưa đã ghiền, lại đem chuyện thần thoại mười hai con giáp kể một lần.
"Quê cũ của cậu ở đâu vậy? Giống với Vân Phi à?" Kiệt Sâm tò mò hỏi, bởi vì y biết những lời nói của bạn lữ mình y nghe không hiểu, nhưng bạn lữ của Lôi Thiết Nhĩ lại có thể nghe hiểu.
Thần sắc Bạch Hạo có chút ảm đạm:" Quê cũ của tôi... Có thể không về được nữa."
Kiệt Sâm không nói chuyện, y biết có rất nhiều bộ lạc nhỏ bởi vì thiên tai hoặc bị dã thú tấn công mà diệt vong, sau đó biến mất. Có lẽ bộ lạc của Bạch Hạo biến mất như vậy, cho nên cậu mới nói không về được.
Lôi Thiết Nhĩ không thích nhìn thấy vẻ mặt Bạch Hạo thương tâm như vậy, hắn sờ sờ mặt Bạch Hạo: " Chờ chúng ta đắp xong tường thành, rồi bắt đầu chuẩn bị Tết được không? Nhưng mà có nhiều thứ chúng tôi không biết, em phải dạy chúng tôi."
Bạch Hạo nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, gật gật đầu:" Được, đợi đến khi tường thành đắp xong, chúng ta sẽ chuẩn bị lễ Tết, chúng ta sẽ có một tân niên vô cùng vui vẻ, sau đó sang năm mới sẽ càng tốt đẹp hơn."
"Ừm, đúng, sang năm nhất định sẽ tốt đẹp hơn." Lôi Thiết Nhĩ hứa hẹn, cũng là thề, hắn sẽ làm cho bộ lạc càng trở nên mạnh mẽ, cũng muốn làm cho bạn lữ của mình không còn lộ ra vẻ mặt này nữa.
Hắn, Lôi Thiết Nhĩ, nhất định sẽ cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro