Chương 20
Tây Lợi Á rốt cục cười đủ, hắn uống chút nước nhuận họng:" Ay da, tôi nói nha, Vân Phi huynh đệ, mấy tháng này, cậu có thích người kia... Kiệt Sâm không? Gọi là Kiệt Sâm đi? Cậu có thích anh ta không?"
Mộ Dung Vân Phi đỏ mặt:" Tiểu sinh thân là nam tử, làm sao có thể thích người cũng là nam tử được? Huống chi, huống chi người nọ là ép tiểu sinh, tiểu sinh... Tiểu sinh..." Tiểu sinh nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân.
"Cho nên cậu không thích anh ta? Một khi đã như vậy, khi nào Liệt Xỉ Bạo Long tới đây, để anh ta xung phong, nếu anh ta chết, cậu cũng được giải thoát rồi." Tây Lợi Á ra chủ ý xấu.
Mộ Dung Vân Phi mạnh mẽ dựng thẳng thắt lưng, tức giận bác bỏ Tây Lợi Á:" Ngươi sao lại độc ác như thế? Kiệt Sâm lại không đắc tội với ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn hài tử của tiểu sinh không có phụ thân sao??"
Tây Lợi Á và Bạch Hạo đều hiểu ra, đây không phải là không thích, chỉ là chưa thông suốt thôi.
Bạch Hạo nhún vai, bẻ khoai lang ra làm hai, nhét một nửa vào trong tay Mộ Dung Vân Phi: " Bình tĩnh, bình tĩnh, nào, ăn chút đi, Tây Lợi Á trêu cậu thôi, đừng tưởng thật."
Mộ Dung Vân Phi cầm khoai lang cắn một ngụm, miệng than thở nhắc đến gì mà Khổng Tử nói, gì mà kẻ tiểu nhân, làm Tây Lợi Á cười trộm không ngừng.
Ba người dùng "tiếng địa phương" hàn huyên nửa ngày, ăn hết ba củ khoai, no đến đánh cách một cái.
Mộ Dung Vân Phi chính là một cái cật hóa*, nhai kỹ nuốt chậm lại liên miên không ngừng, vậy mà bản thân y ăn gần hai củ khoai lang nướng, cuối cùng sờ sờ bụng, hàm súc cười: " Chờ lát nữa ăn cơm chiều, không thể ăn quá nhiều được."
*Cật hoá: tham ăn, người dễ bị dụ dỗ bởi đồ ăn.
Bạch Hạo thiếu chút nữa không phun ra, giương mắt nhìn Tây Lợi Á: " Lúc cậu mang thai cũng ăn như vậy à?"
Tây Lợi Á lắc đầu, buồn bực nhìn tên kia cuộn mình sưởi ấm một bên:" Cậu ăn nhiều như vậy, không thấy tức bụng hả?"
" Sao vậy được, ta còn chưa ăn no đâu..." Mộ Dung Vân Phi vuốt cái bụng, vẻ mặt như người cha hiền: "Ta có bảo bảo, nhất định phải ăn nhiều, nếu không bảo bảo sẽ phát triển không tốt."
Ôi đệt, năng lực thích ứng của người này còn nhanh hơn so với Tây Lợi Á! Bạch Hạo lười để ý đến y, quyết định đứng dậy đi về. Còn chưa chào ra về, rèm cửa đã bị vén lên, Kiệt Sâm từ bên ngoài đi vào, thấy Bạch Hạo và Tây Lợi Á cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi đi nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Vân Phi, ngồi xuống nhẹ giọng nói:" Hôm nay bảo bảo có ngoan không, có quậy em không?"
Mộ Dung Vân Phi nghiêm mặt ửng hồng, đem thân mình rụt về phía sau.
"Ui, cậu có thể nghe hiểu anh ta nói gì hả?" Vẻ mặt Tây Lợi Á tò mò.
Mộ Dung Vân Phi lắc đầu:" Tiểu sinh, nghe, nghe không hiểu..."
"Anh ta đang hỏi cậu bảo bảo có ngoan hay không, có quậy làm cậu không thoải mái hay không." Bạch Hạo thêm củi vào trong đống lửa, đứng lên:" Tốt rồi, chúng tôi không quấy rầy vợ chồng son mấy người thân thiết, đi đây."
"À, còn nữa, cậu nên đối xử tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ tốt lại cậu gấp mười lần, đây là kinh nghiệm!" Tây Lợi Á trước khi rời khỏi bỏ thêm một câu như vậy, cuối cùng còn liếc Bạch Hạo, Bạch Hạo giả vờ không nghe thấy, nhấc chân đi xa.
Mới vừa bước được vài bước, chợt nghe phía quảng trường bên kia truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi xen lẫn thanh âm cố lên.
Bạch Hạo tò mò tiêu sái đi qua xem, phát hiện không ít người đứng ở đây, giống cái giống đực đều có, chỉ là vừa thấy cậu toàn bộ đều nhất trí tránh ra một con đường, hơn nữa còn lộ ra nụ cười cực kỳ ái muội.
Chuyện gì đây? Bạch Hạo nhức đầu, cậu lại không muốn đi vào, luôn có cảm giác không hay.
"Ui, là Lôi Thiết Nhĩ đánh nhau với thú nhân ngoại lai đó, Bạch Hạo cậu thấy thú nhân đánh nhau chưa? Rất thú vị nhá." Tây Lợi Á không nói hai lời kéo Bạch Hạo vào tận cùng phía trong, gần sát nhìn hai dã thú to lớn lăn thành một đoàn.
Hổ hình của Lôi Thiết Nhĩ đã sớm xem qua vô số lần, nhưng người tên Khải Nhĩ kia là mới thấy lần đầu, bộ lông màu đỏ nhìn qua khá dày, trên cổ có một cái bờm dài làm cho đầu gã thoạt nhìn rất lớn. Dã thú này nhìn thoáng giống sư tử, nhưng cơ thể không mạnh mẽ như sư tử. Ánh mắt Bạch Hạo trên người Khải Nhĩ đánh giá nửa ngày, mới bừng tỉnh đại ngộ: Đây là chó ngao Tây Tạng.
Lôi Thiết Nhĩ và Khải Nhĩ bởi vì Bạch Hạo xuất hiện, tinh thần càng hưng phấn, muốn ở trước mặt người mình thích biểu hiện một phen. Hai đại dã thú va chạm cắn xé lẫn nhau, dùng các loại kỹ xảo áp chế đối phương, hận không thể lập tức thắng trận đấu này.
Bạch Hạo quả thật là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến dã thú đánh nhau, trước kia cũng chỉ xem trên chương trình thế giới động vật mà thôi. Có điều đại đa số người thuyết minh đều nói hai giống đực đánh nhau là bởi vì tranh giành niềm vui của giống cái, không biết hai vị kia sao lại đánh nhau.
"Bạch Hạo..." Tuyết Lai đi tới, cười hì hì túm lấy áo cậu:" Thật là hạnh phúc nha..."
Bạch Hạo:" Hả?"
"Có hai giống đực đánh nhau vì cậu đó, chà, thiệt là vinh hạnh, lãng mạn quá chừng." Tuyết Lai hai tay nắm lại đặt trước ngực:" Ngay cả tôi cũng chưa từng có giống đực đánh nhau vì mình đâu."
"Đạt Khắc Tư nghe xong những lời này chắc thương tâm lắm." Bạch Hạo biết được hai tên kia vậy mà bởi vì cậu, một "giống cái", mà quằn thành như vậy, nên cảm thấy mất hứng, đẩy Tuyết Lai ra muốn rời khỏi đây.
"Ôi chao, cậu không xem hả? Còn chưa phân thắng bại đâu." Tây Lợi Á bắt lấy tay áo Bạch Hạo: " Cậu ở yên đấy, Lôi Thiết Nhĩ nhất định sẽ thắng."
Bạch Hạo cả giận:" Hắn thắng hay không liên quan gì đến tôi? Sao phải ở lại? Còn lấy tôi ra làm chiến lợi phẩm? Ai thắng thì cho người đó? Tôi là cái gì? Khoe ra năng lực tiềm ẩn của bản thân hả?" Nói xong gạt tay Tây Lợi Á ra, đẩy đám người đi ra ngoài. Bỏ lại Tây Lợi Á và Tuyết Lai hai mắt nhìn nhau.
"Sao cậu ấy lại tức giận vậy? Chẳng lẽ không tin tưởng Lôi Thiết Nhĩ à?" Tuyết Lai mạc danh kỳ diệu. Có giống đực vì mình mà đánh nhau, đối với giống cái là chuyện rất vinh quang, hơn nữa cho dù người mình thích thua thì thế nào? Ai cũng chưa nói người thắng là sẽ có được giống cái, Bạch Hạo sao lại tức giận đến thế?
Tây Lợi Á nhún nhún vai, thật ra hắn khá hiểu Bạch Hạo, chắc là tên kia đang rất khó chịu, dù sao trước kia cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, kết quả tới nơi này lại bị coi như "giống cái" mà được bảo vệ mọi lúc, mặc kệ là ai trong lòng cũng không thể chấp nhận nổi.
"Tôi đi dỗ cậu ấy!" Tây Lợi Á nói xong, cũng chạy theo ra ngoài.
Bạch Hạo rời xa đám người, một mình đi đến bờ sông, ngồi trên tảng đá ngẩn người.
Vừa rồi trong nháy mắt cậu vậy mà có chút sợ hãi Lôi Thiết Nhĩ sẽ thua trận, sợ hắn thua trận mất mặt, hay là sợ hắn thua trận sẽ đánh mất mình? Bạch Hạo nắm tuyết thành quả cầu nhỏ, dùng sức ném ra xa! Phiền quá, sao lại phiền như vậy!
"Bạch Hạo, cậu không sao chứ?" Tây Lợi Á chậm rãi đi tới:" Haiz, tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm gì đó rồi."
"Hiểu lầm cái gì?" Bạch Hạo tiếp tục nắm tuyết, dùng sức ném ra ngoài.
"Ờm, cậu biết đấy, thú nhân chính là như vậy, chưa mất hẳn thú tính, có người khiêu khích tự nhiên sẽ đánh nhau thôi... Hơn nữa, cũng không phải thắng là có thể lấy được giống cái đâu, chỉ là do Hormone của bọn họ quá nhiều, đánh một hồi để phát tiết chút thôi. Kỳ thực đây cũng là một thủ đoạn để đốc thúc giống đực mạnh hơn, kẻ thua nhất định sẽ cố gắng để mạnh mẽ hơn, sau đó... Ờm... Sau đó..." Tây Lợi Á suy nghĩ tìm từ ngữ.
"Sau đó lại đánh nhau? Nhàm chán không có việc gì làm à?" Bạch Hạo nhớ tới bản thân khi cùng các chiến hữu vật lộn xem kẻ nào thua, chắn chắn sẽ liều mạng luyện tập, sau đó đợi cho bản thân đủ mạnh, rồi đi khiêu chiến, cho đến khi thắng mới thôi. Kỳ thật đàn ông đều như thế, mạnh mẽ, hiếu chiến, hiếu thắng.
"Tên hề Khải Nhĩ kia á, chắc chắn không thắng được Lôi Thiết Nhĩ, loại tuổi trẻ lỗ mãng giống như gã không có giống cái thích, giống cái đều thích giống đực thành thục thôi, ui, cũng không đúng." Tây Lợi Á đột nhiên hì hì cười: " Tôi nghe nói, lúc trước cũng có giống đực tranh tôi với A Tư Lan đó, nhưng mà tôi không thấy, nghe nói là A Tư Lan thua ba lần, lần cuối cùng thắng mới kết thành bạn lữ..."
Bạch Hạo mắt trợn trắng: Đó là Tây Lợi Á trước kia được không? Cậu đắc ý cái con khỉ!
Bên kia quảng trường truyền đến tiếng hoan hô, nghe ra hẳn là Lôi Thiết Nhĩ thắng.
Bạch Hạo nắm quả cầu tuyết nặn được ném hết ra ngoài, sau đó chà xát đôi bàn tay bị lạnh đến đỏ ửng:" Tôi về nấu cơm, cậu ở đây tự chơi đi."
"Ê, kéo tôi với, kéo tôi với, chân tôi tê quá ~~~" Tây Lợi Á ủy khuất gần chết, Bạch Hạo người này, xấu quá đi!
Ăn xong cơm tối, một đám người tụ lại trong phòng Bạch Hạo, muốn nghe cậu giải thích một chút về chuyện cạm bẫy.
Bạch Hạo bất đắc dĩ, châm hai ngọn đèn đặt ở trên bàn:" Không phải buổi sáng tôi đã nói rồi à? Chỉ vậy thôi đó."
Kiệt Sâm nhìn xung quanh đánh giá căn phòng, không ngừng cảm khái, sau khi châm đèn, lại chậc chậc lấy làm kỳ lạ:" Cái này gọi là đèn? Trời ạ, làm sao các người nghĩ ra được? Tiện ghê ."
Lôi Thiết Nhĩ vẻ mặt kiêu ngạo:" Ừ, là Hạo Hạo nghĩ ra, phòng này cũng là Hạo Hạo thiết kế."
Khải Nhĩ hừ một tiếng, nâng tay xoa xoa miệng vết thương trên mặt, con ngươi màu rám nắng thật sâu nhìn thẳng Bạch Hạo, làm cậu nổi da gà hết cả người.
Lôi Thiết Nhĩ lạnh lùng liếc Khải Nhĩ, túm Bạch Hạo đến trước người mình, ấn cậu ngồi lên đùi, ý tứ kia đã quá rõ ràng: Đây là của tao, mày đừng có mơ mà đánh chủ ý đến bạn lữ người khác!
Bạch Hạo ngồi trên đùi người đàn ông, cả người không được tự nhiên, nhưng cũng biết đây là cách trực tiếp nhất ngăn chặn thú nhân khác có tình ý với mình, đành phải nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.
"Loài Liệt Xỉ Bạo Long này thực ra rất giảo hoạt, chúng nó am hiểu đánh lén, hơn nữa còn vì săn được mồi, thời gian mai phục rất lâu." Kiệt Sâm vuốt cằm, nơi đó giống như có dấu vết của răng nanh:" Hơn nữa, chúng nó thường hoạt động quần thể, bình thường mấy trăm con chỉ nhất trí nghe tín hiệu của mấy con cái trong đàn."
Xã hội mẫu hệ. Bạch Hạo gật đầu.
"Tóm lại, loài này rất khó đề phòng, cứ cố thủ trong bộ lạc cũng không phải là cách." Kiệt Sâm nhìn Bạch Hạo:" Không biết các người có cách nào dễ giải quyết không?" Nói các người, lại chỉ nhìn Bạch Hạo.
Trong bộ lạc có người mới đến, thức ăn dự trữ sớm muộn gì cũng dùng hết, cứ như vậy mà chịu đựng không đi săn thú chắc chắn không được. Bạch Hạo suy nghĩ một lúc, dùng than củi vẽ vòng tròn trên bàn:" Liệt Xỉ Bạo Long có thể leo núi không?"
"Không leo được." Lôi Thiết Nhĩ nói:" Lúc trước chọn nơi này làm bộ lạc, cũng bởi vì ba mặt là núi, có thể ngăn chặn rất nhiều thứ phiền toái không cần thiết, tỷ như liệt xỉ bạo long."
"Vậy thì tôi có cách." Bạch Hạo theo vòng tròn bên ngoài đánh dấu ba phía là núi, phía trống không là nơi giáp ranh với thảo nguyên và rừng rậm:" Đầu tiên, cần dựng tường vây cao hơn, cái này dễ rồi, sau đó dọc phía ngoài tường đào một con mương, sâu đến một mét là được, bên trong nữa thì chất đầy cỏ khô, rồi cho vào chút dầu trơn, cuối cùng đào nhiều loại cạm bẫy mà tôi từng nói, càng nhiều càng tốt. Chẳng sợ Liệt Xỉ Bạo Long đánh lén, chỉ cần chúng nó rơi vào cạm bẫy nhất định sẽ có động tĩnh, sau đó chúng ta có thể đợi chúng vọt tới trước tường thành, châm cỏ khô. Trong lúc này, giống đực trong bộ lạc có thể ra ngoài săn thú, nhưng không cần cách quá xa bộ lạc, để vài thú nhân không có cánh và hai thú nhân có cánh ở lại bộ lạc là được, như vậy khi Liệt Xỉ Bạo Long đánh lén, chúng ta có thể nhanh chóng báo tin, gọi các thú nhân đi săn trở về. Hơn nữa, trước khi chúng nó vọt tới được tường vây, cũng sẽ có một bộ phận thương vong nhất định. Đương nhiên, vì để tránh điều ngoài ý muốn, khi Liệt Xỉ Bạo Long đánh lén, giống cái và bọn nhỏ tốt nhất nên tập trung một chỗ, lấy phòng ở của tôi làm chỗ tập trung chủ yếu cũng được. Như vậy, chúng ta chỉ cần ở chỗ tường vây, đánh Liệt Xỉ Bạo Long muốn vượt tường bật trở ra chỗ cạm bẫy hay đống lửa bên ngoài, vậy là ổn."
------
Tác giả có lời muốn nói: Chậc chậc, ngồi trên đùi nha, mặc dù là bị ép, ha ha ha ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro