Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Bạch Hạo tỉnh dậy từ trong cơn đau nhức, mắt còn chưa mở đã rên một tiếng. 

Đau, toàn thân vô cùng đau, giống như có người đem xương cốt của mình nghiền nát, đau đến mức cậu muốn mắng người.

"Anh ơi, anh, anh ổn không? Anh..." Có gì đó ấm áp vuốt ve mặt cậu.

Bạch Hạo nhíu mày: Anh? Gọi ai vậy? Cậu cố sức mở mắt, đập vào  mắt là một đôi mắt to vô cùng lo lắng, phía sau là bầu trời xanh không gợn mây, tán cây rậm rạp xanh thẳm...

Tán cây rất lớn, rừng cực rậm rạp, bầu trời xanh mơn... Bạch Hạo cảm thán vài câu. Không đúng, trời xanh? Bây giờ là ban ngày??

Cậu ngồi phắt dậy, thân thể đau nhức làm cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng. Bạch Hạo không rảnh lo đau nhức trên người, ngẩng đầu nhìn bốn phía — sau đó hoàn toàn choáng váng.

Chỗ nào đây?

Xung quanh một mảnh xanh mênh mông, hoặc đậm hoặc nhạt. Tán cây rậm rạp cùng thân cây to lớn thấy thế nào cũng không giống Thanh Đầu Lĩnh mà giống một khu rừng nguyên thủy. Cậu ngồi đây có thể nhìn thấy rõ ràng có loài chim kỳ quái đang bay trên trời, còn có mấy con động vật kỳ lạ chạy trên mặt đất...

Đều kỳ quái... Mấy loài này đều không giống những gì cậu biết. Bạch Hạo đem những gì đã học có sẵn trong đầu nhớ một lượt, sau đó đau đầu phát hiện cậu quả thật không biết những sinh vật này.

"Anh..." Âu Cảnh có chút lo lắng nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề hơi nhăn lại: "Anh, anh vẫn ổn chứ?"

Bạch Hạo đưa tay vỗ vỗ đầu Âu Cảnh: "Không sao, chúng ta..." từ đi thôi còn chưa nói ra, lại phát hiện chỗ mình đang ngồi có chút kỳ quái. Cái này hình như không phải mặt đất, cậu đứng lên, nhìn một cái giật mình phát hiện thì ra bản thân đang ở trên đỉnh một cây đại thụ. Vô số cành cây to lớn hình thành nên một cái bục tự nhiên bằng phẳng , lá cây rộng thùng thình đã giữ vững bọn họ ở trên.

"Trời ạ, đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?". Tuy luôn có thói quen che giấu cảm xúc, Bạch Hạo cũng nhịn không được mà kinh ngạc kêu lên.

Bạch Hạo kiểm tra thân thể của mình một chút, không phát hiện chỗ nào bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da, từ sau khi xuất ngũ, cũng đã rất lâu không có phải chịu thương tổn như vậy. Bộ đàm còn điện, sau khi mở ra lại chỉ nghe thấy âm thanh xẹt xẹt, chắc là đã mất tín hiệu hoặc là cách bộ đàm khác quá xa. Lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên không còn một vạch sóng, nơi này chắc là không được phủ sóng, chắc chắn do ở quá sâu trong rừng. Bạch Hạo giật giật chân tay, giảm bớt một chút đau đớn, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc làm sao mà ban đêm rơi từ khe núi xuống lại rớt được trên tán cây vào ban ngày. Đáng tiếc cậu nghĩ đến đau đầu cũng không ra được đáp án. Hiện tại, việc thật sự cần đối mặt là làm thế nào từ sâu trong rừng đi ra ngoài, cậu không muốn mình biến thành người rừng, cùng Âu Cảnh sống ở đây cả đời.

Cậu kéo Âu Cảnh đến bên người, nó không khóc không ầm ĩ, chỉ là im lặng nhìn Bạch Hạo. Bạch Hạo cõng Âu Cảnh trên lưng, sử dụng dây thừng cứu hộ leo xuống dưới. Mặt đất cực kỳ mềm xốp, mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm lá rụng chồng chất lên nhau, hình thành một cái đệm thật dày, chân dẫm đi lên phát ra thanh âm sàn sạt, giống như dẫm trên thảm gai dày.

Bạch Hạo trải qua rất nhiều lần dã ngoại sinh tồn, đã từng cùng đồng đội vì theo dõi bọn buôn lậu thuốc phiện mà theo chân vài tên trùm ở trong rừng rậm ngây người hơn một tháng. Nhưng khu rừng đó so với khu rừng hiện tại trước mắt mình, quả thực là gặp phải sư phụ. Ít ra, khu rừng kia không có con thỏ nào lại to như con lợn con!!!

Bạch Hạo túm Âu Cảnh nhanh chóng nấp vào sau gốc cây, nhìn con thỏ có răng cửa màu xám thật lớn tung tăng nhảy qua trước mặt bọn họ, sau đó đối với thế giới không biết này, nghiêm nghị nghi vấn: Nó ăn cái gì lớn lên vậy?

Dã ngoại sinh tồn điều đầu tiên chính là phải tìm một địa điểm có thể dừng chân. 

Bạch Hạo không biết bản thân tại sao lại rơi xuống nơi này, có quỷ mới biết dưới khe núi lại có thể cất dấu một "thế ngoại đào nguyên" như vậy. Cậu không phải là xuyên không tới đi ha? Từ xã hội văn minh lạc tới rừng rậm nguyên thủy? Thời gian có phải cũng thay đổi? Hơn nữa lần này xuyên qua còn mua một tặng một. Nhìn Tiểu Âu Cảnh trong lòng, Bạch Hạo không biết trong hoàn cảnh này, mang theo một đứa trẻ tám chín tuổi phải sống sót như thế nào, hơn nữa cậu cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Bạch Hạo đem Âu Cảnh đặt trên mặt đất cho nó tự đi, Âu Cảnh nhu thuận nắm lấy gấu áo rằn ri của cậu, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau. Trong rừng hơi nước ẩm ướt, trong chốc lát, quần áo trên người đã bị sương sớm và mồ hôi làm cho ướt đẫm. Bạch Hạo còn tốt, quần áo rằn ri này chính là mặc khi lăn lộn lăn lê bò lết bên ngoài, chất lượng cực kỳ tốt. Nhưng Âu Cảnh có chút khó chịu, áo phông đã sớm bị cành cây cào rách, mồ hôi đem quần áo dính vào người, làm cho miệng vết thương ẩn ẩn đau. Nó chỉ cắn môi dưới, không rên một tiếng đi theo phía sau Bạch Hạo.

"Em sao lại rơi xuống khe núi vậy?" Bạch Hạo dùng dao găm chặt nhánh cây trước mặt mở đường, tìm từ hỏi.

"...Không biết, em bị hắn đánh hôn mê ạ." Thanh âm non nớt của Âu Cảnh có chút khẩn trương, giống như muốn khóc. Dù sao nó vẫn chỉ là trẻ con.

Bạch Hạo há miệng thở dốc, không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ vươn tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ của Âu Cảnh, dẫn nó tiếp tục tiến về phía trước.

Bây giờ còn là ban ngày, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây rậm rạp, chiếu xuống những cột sáng nhỏ, hình thành trên không trung mấy cái cột sáng.

Đến nơi cột sáng bắt đầu thưa thớt, một con hươu mang trên đầu cặp sừng bén nhọn đang đánh nhau với một con sâu trắng ỡn thật lớn. Hươu này là bình thường, bởi vì Bạch Hạo thoáng nhìn một cái có thể nhận ra nó, thứ duy nhất không bình thường chính là sừng của nó, không giống trong trí nhớ của hắn về sừng hươu. Đó hai cái sừng mọc ở gần đỉnh đầu, ước chừng khoảng 20cm, dài nhọn như của độc giác thú vẫn thấy trong tranh. Con hươu dùng cặp sừng bén nhọn linh hoạt lật ngửa con sâu, cúi đầu đâm xuống phần bụng, mở ra một lỗ lớn, chất dịch đặc sệt màu xanh phun ra tung tóe. Sâu bự nổi giận, mở ra cái miệng rộng vô số răng nhọn, lao đến con hươu kia.

Bạch Hạo nhìn cái miệng há to của sâu bự, toàn thân nổi da gà. Cái mồm kia há ra chỉ nhìn thấy toàn răng nanh, ngoài răng nanh thì vẫn là răng nanh, nếu như bị nó cắn một ngụm, có lẽ không nhìn ra được khối thịt nào. Âu Cảnh bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, nhưng như cũ gắt gao cầm tay Bạch Hạo, đứng sát bên người cậu không kêu một tiếng.

Lá gan cũng lớn đấy, Bạch Hạo vui vẻ xoa đầu Âu Cảnh, khom lưng ôm nó lên, vô thanh vô tức men theo bên cạnh chiến trường hỗn loạn vòng qua rời đi.

Khi trời còn chưa tối đen, Bạch Hạo rốt cục tìm được một cái hang nhỏ. Vị trí của nó cực khó thấy, mặc dù có chút mùi tanh, nhưng theo lớp bụi bên trong, hẳn là rất lâu rồi không có sinh vật nào ở.

Một ngày này, Bạch Hạo thấy được rất nhiều thứ kỳ quái.

Có đóa hoa thật lớn bắt mấy con chim bay qua để ăn, có loài bướm to như chậu rửa mặt, còn có rất nhiều loài động vật, côn trùng kỳ quái, thậm chí có loài dây leo có khả năng im lặng bám theo sau đánh lén, sau đó quấn lấy thân mình, túm lên trên cao.

Âu Cảnh còn gần bị nó túm đi, may mắn Bạch Hạo nhanh tay nhanh mắt, dùng dao găm chặt đứt, sau đó đem đứa nhỏ đang sợ run bần bật gắt gao ôm trước ngực.

Bạch Hạo để Âu Cảnh ở tận cùng bên trong hang, hôm nay bọn họ chỉ ăn một ít hoa quả đoạt được từ mấy con chim, đã sớm đói không chịu được. Bạch Hạo còn có thể cố gắng, dù sao là người lớn, hơn nữa chịu đói hai ba ngày cũng không có gì. Nhưng Âu Cảnh chỉ là đứa trẻ chưa đến mười tuổi, tuy rằng không kêu đói, nhưng cái bụng nhỏ đã sớm gào lên.

Bạch Hạo không biết phải nói gì, hơn nữa đối với trẻ con, cậu càng lúng túng, ở trong mắt cậu, chưa đến mười tuổi thì nên ở trong vòng tay chăm sóc của cha mẹ, nhưng Âu Cảnh lại bị anh trai đẩy xuống khe núi. May mắn đại nạn không chết.

Bạch Hạo lấy xuống dao găm bên hông, nhét vào tay Âu Cảnh: "Giữ lấy cái này, anh ra ngoài xem có cái gì để ăn không."

Âu Cảnh cầm chặt dao, gật gật đầu.

Bạch Hạo ngẩng đầu nhìn sắc trời, chiều tà mặt trời đang xuống dần, chỉ chốc lát nữa thôi nơi này sẽ hoàn toàn tối đen. Ban đêm còn lang thang trong rừng rậm là vô cùng nguy hiểm. Cậu nhớ tới lúc đầu đã nhìn thấy một con thỏ thật lớn, trong lòng thầm nghĩ không biết có thể gặp lại nó không.

Đợi đến khi Bạch Hạo mang theo một con chim trĩ đã xử lý về, bên trong hang đã được Âu Cảnh dọn dẹp thỏa đáng. Nó dùng một loại cỏ dài buộc vào nhau, quét dọn hang động sạch sẽ , cành lá khô phía ngoài cũng được gom vào một đống. Sau đó, cầm dao găm Bạch Hạo đưa cho ngồi canh giữ bên trong, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm ra phía ngoài. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Hạo, cặp mắt mở to kia mới ánh lên cảm xúc mà trẻ con nên có lúc này – sợ hãi.

Bạch Hạo đưa chim trĩ cho Âu Cảnh, lấy hoa quả tiện tay hái ở trên lưng xuống, xoay người đi ra ngoài động. Lúc trời chưa tối,  thấy gần cửa hang có một gốc cây lớn chết héo, đúng lúc có thể chặt vài cành về làm củi, đầu tiên là để sưởi ấm, rồi nướng thịt, thứ hai là để xua đuổi thú hoang. Chặt mấy cành khô về, thuận tiện đào chút bùn trên mặt đất ẩm ướt. Trước kia khi đi dã ngoại sinh tồn, để cho mình không bị đói, Bạch Hạo đã học được vài phương pháp nướng thịt đơn giản, dễ dàng nhất là làm gà nướng bọc đất.

Trong túi Bạch Hạo có gia vị, tuy rằng chỉ đơn thuần là muối ăn tự nhiên, nhưng dưới tình huống như này, mùi chim trĩ nướng vẫn hấp dẫn một lớn một nhỏ chảy nước miếng. Hai người lang thôn hổ yết giải quyết bữa tối, sau đó ăn hoa quả giải khát. Tiểu Âu Cảnh chắc phải đói bụng lắm, ăn tới cả bàn tay, khuôn mặt nhỏ bé đều bóng bẩy, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn, đánh cái nấc.

Bạch Hạo đem đồ ăn thừa cho vào đống lửa. Nơi này độ ẩm lớn, mặc kệ là thức ăn đã nướng chín hay hoa quả thực vật sống, đều không thể giữ đến ngày hôm sau ăn tiếp. Hơn nữa mùi thịt rất dễ hấp dẫn dã thú, cho nên tốt nhất là chôn đi hoặc thiêu hủy.

Ăn uống no đủ, Bạch Hạo mới phát hiện trên trán Âu Cảnh có chút tróc da, sưng đỏ, tuy rằng đã bắt đầu kết vảy, nhưng ở trên khuôn mặt trắng noãn như vậy, nhìn mà thấy ghê người. Cậu bảo Âu Cảnh cởi quần áo ra, quả nhiên trên thân thể nho nhỏ có nhiều chỗ bầm tím, có lẽ bị thương lúc rơi xuống khe núi. Cậu lấy thuốc mỡ từ túi đa dụng, nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng đỏ. Hiện tại không có nước sát trùng, chỉ sợ ngày mai sẽ phát sốt. 

Âu Cảnh run lẩy bẩy, khớp hàm cắn chặt, khẽ rên rỉ. Bạch Hạo thở dài, tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tác giả có lời muốn nói: Tồn tới 2 vạn chữ lận, từ từ phát, khà khà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro