Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, thú nhân tụ tập một chỗ thương lượng làm thế nào để đối phó Liệt Xỉ Bạo Long, giống cái trưởng thành thì chăm sóc nhóm giống cái mới đến và các tiểu thú nhân.

Huấn luyện của Bạch Hạo vì vậy mà bất đắc dĩ tạm thời đình chỉ, theo Tuyết Lai và Tây Lợi Á chạy tới chạy lui, lấy da thú may quần áo hoặc là nấu ăn, chuẩn bị dược thảo, vội vội vàng vàng đến trưa, cảm thấy quá nhàm chán nên chạy đến nghe bọn Lôi Thiết Nhĩ, làm công tác thúc đẩy đại hội.

Ý tưởng của các thú nhân rất đơn giản, chính là dự trữ thức ăn đảm bảo đầy đủ đợi Liệt Xỉ Bạo Long đến cửa, sau đó đánh đuổi bọn chúng đi. Bạch Hạo nghe xong rất muốn cười, cái cách ngu ngốc này chỉ có người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mới có thể nghĩ ra. Nhưng mà hoàn hảo, cuối cùng Lôi Thiết Nhĩ đề nghị dùng đá đắp lũy xung quanh bộ lạc, ít nhất cũng có thể ngăn cản bọn chúng. Hơn nữa, bởi vì phần lớn những thú nhân đến tìm nơi nương tựa đều không có cánh, không thể tác chiến trên không, cho nên ở bên trong tường đá công kích Liệt Xỉ Bạo Long bên ngoài tới là thích hợp nhất.

"Làm cạm bẫy đi." Bạch Hạo đứng ở bên cạnh đề nghị:" Cạm bẫy, rất đơn giản."

Thú nhân không biết thứ gì gọi là cạm bẫy, đối với bọn họ mà nói, sức mạnh và tốc độ thống trị tất cả.

Lôi Thiết Nhĩ xoa xoa tóc bạn lữ không công khai của mình: "Sao em không ở chỗ bọn Tây Lợi Á?"

"Vô nghĩa, hôm nay cũng không có huấn luyện, bọn họ đều bận." Bạch Hạo nghiêng người tránh né ma trảo của Lôi Thiết Nhĩ: "Có lẽ tôi có thể cho các người vài ý kiến."

"Cậu nói cạm bẫy là ý gì?" Thủ lĩnh bên kia tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với việc giống cái tham dự vào bàn bạc của giống đực, ở trong khái niệm của anh, giống cái không thích tham gia bàn luận cùng giống đực, bọn họ thích tham gia thảo luận trái cây nào làm mứt ăn ngon nhất.

Bạch Hạo ngồi xuống làm mẫu: "Liệt Xỉ Bạo Long cũng không cao, chắc không đến một mét? Vậy thì đào mấy cái hố sâu hơn một mét..." Cậu dùng nhánh cây đào cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó bẻ ngắn nhánh cây, cắm vào trong hố:" Có thể cắm vật bén nhọn ở trong hố, rồi rải cỏ trên mặt hố để ngụy trang một chút... Ờm, nhớ đừng để bản thân rơi vào đó là được, như vậy khi Liệt Xỉ Bạo Long đến, sẽ rơi vào cạm bẫy, cho dù không chết, cũng có thể bị thương mà hoảng sợ."

"Ồ, là cách mà hôm đó em dùng để bắt cứ xỉ long à?" Lôi Thiết Nhĩ cũng ngồi xuống, nhìn cái hố cắm nhánh cây, hắn không chắc thứ này rốt cuộc bắt lấy con mồi như thế nào.

"Đương nhiên không phải." Bạch Hạo mắt trợn trắng: " Cách kia chỉ có thể sử dụng ở nơi có nhiều cây cối, đây là cách dùng trên thảo nguyên."

"Cậu từng bắt được cứ xỉ long?" Đối phương lại có một thú nhân tò mò nhìn qua:" Một mình?"

Bạch Hạo muốn nói tôi còn bắt được bốn con đó, sau lại cảm thấy chuyện này khoe ra không tốt lắm, dù sao bản thân là "giống cái", vẫn là khiêm tốn một chút có vẻ tốt hơn, nhỡ đâu lại trêu chọc vào phiền toái không cần thiết lại mệt, vì thế gật đầu, lập tức dời đề tài:" Ngoài cạm bẫy ra, còn có thể tìm một số cách khác dựa trên nhược điểm của Liệt Xỉ Bạo Long, nó có nhược điểm gì không?"

Cậu vừa mới dứt lời, thú nhân kia lại hỏi:" Cậu dùng cách gì bắt được cứ xỉ long? Ah, ý tôi hỏi là, bạn lữ của cậu không đi cùng sao?"

Bạch Hạo cảm thấy không hay, đứng lên vỗ vỗ tay: " Tôi không có bạn lữ, ừm, tôi đi trước xem Tây Lợi Á đang làm gì." Nói xong xoay người muốn đi.

Ai ngờ thú nhân kia lại túm lấy cánh tay Bạch Hạo: " Cậu không có bạn lữ? Vậy làm bạn lữ của tôi cậu thấy thế nào?"

Bạch Hạo hỏng mất, thú nhân ở đây sao ai cũng muốn tìm ngược vậy??? Là do mình lớn lên vẻ ngoài quá triêm hoa nhạ thảo* hả? Cậu vừa muốn từ chối thú nhân kia, Lôi Thiết Nhĩ đột nhiên xuất thủ. Hắn một quyền đánh cho thú nhân kia lui về sau, đồng thời bắt lấy Bạch Hạo kéo cậu tránh ra phía sau mình.

*Triêm hoa nhạ thảo: trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Khải Nhĩ, không cần xúc động." Thủ lĩnh đối phương vội vàng quát bảo thú nhân muốn biến thân dừng lại, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười với Lôi Thiết Nhĩ: " Cậu ta còn trẻ, thật ngại quá."

Lôi Thiết Nhĩ đen mặt nghiêm lại, trừng mắt nhìn thú nhân tên Khải Nhĩ kia: " Phiền cậu đối xử với giống cái ôn hòa một chút, còn nữa, cho dù có một vài giống cái chưa có bạn lữ, nhưng cũng không có nghĩa không có người yêu!" Nói xong, còn nghiêng đầu chứng thực với Bạch Hạo:" Đúng không, Hạo Hạo?"

Khóe miệng Bạch Hạo giật giật, cậu theo bản năng muốn phản bác Lôi Thiết Nhĩ, nhưng mà không thể không cho hắn bậc thang để xuống, nếu không sẽ càng loạn, vì thế cậu bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ phải làm thế nào để uyển chuyển cự tuyệt cả hai vị này.

Ngay lúc này, Tây Lợi Á hổn hển chạy tới:" Bạch Hạo, Bạch Hạo, ây da sao cậu lại ở chỗ này? Mau theo tôi qua đây, tôi nói cho cậu biết, đệt, tôi tìm được thêm một người đồng hương nữa đó!"

Tây Lợi Á, tôi chưa từng yêu cậu như bây giờ! ! !

Bạch Hạo cơ hồ vui đến nhảy lên, cậu quay sang cho Lôi Thiết Nhĩ một khuôn mặt tươi cười:" Tôi có việc, đi trước." Nói xong lập tức chạy về phía Tây Lợi Á.

Lôi Thiết Nhĩ nhún vai với Khải Nhĩ:"Haiz, em ấy thẹn thùng thôi, anh cũng biết, giống cái mà, luôn rất dễ ngại."

Khải Nhĩ âm trầm hừ một tiếng: "Chỉ cần chưa kết thành bạn lữ, bất kể là kẻ nào cũng đều có cơ hội."

Lôi Thiết Nhĩ tươi cười xán lạn: " Tôi mỏi mắt mong chờ." Nội tâm lại điên cuồng giống như gặp phải bão cấp mười tám: Bố tiên sư nhà mày, muốn cướp người của tao? Cũng không nhìn coi lông mao trên người dài được bao nhiêu! ! Nếu không có thủ lĩnh của mày ngăn lại á hả, lão tử đã sớm đem mày xé nát ném vào thảo nguyên làm mồi cho Liệt Xỉ Bạo Long rồi!

Tây Lợi Á túm Bạch Hạo kéo đến một nơi, vẻ mặt không thể dùng từ hưng phấn để diễn đạt nội tâm đang cực kỳ vui sướng của hắn lúc này, bộ dáng mi phi sắc vũ* kia, giống như kẻ mê tiền nhìn thấy núi vàng: " Tôi nói cho cậu biết, bọn họ có một giống cái, vậy mà cũng là xuyên đến, giống như cậu, cũng là xuyên cả người tới. Ấy, thôi, không nói cái này, chủ yếu là, giống cái kia cậu ta... Mang thai ! ! ha ha ha, chấn động chưa, giật mình chưa? Hoá ra các cậu ngốc ở nơi này thời gian dài cũng có thể mang thai đó trời. Không biết là do sông núi nước non thuận lợi tốt lành nuôi nấng ra, hay là do 'nòng nọc nhỏ' :v của giống đực nơi đây dũng mãnh nữa, tóm lại, tên kia còn chưa biết nói tiếng nơi này, bị người ta lừa gạt đến hồ đồ, nhìn thấy tôi như thấy người thân, ha ha ha."

*Mi phi sắc vũ: vui mừng hớn hở

Nội tâm Bạch Hạo vô cùng khiếp sợ, mặc dù nhìn thấy một đồng hương làm cho cậu không cảm thấy quá cô đơn, nhưng mà người bạn này vậy mà lại mang thai, điều này cậu không thể tiếp nhận nổi:" Cậu xác định người kia là đàn ông?"

"Ơ hay, tôi đâu có ngu, nam nữ còn không phân biệt được?" Tây Lợi Á hoa chân múa tay vui sướng:" Lúc tôi nấu nước cho cậu ta tắm đã thấy rồi, cậu ta có kê kê! Nhưng mà vừa nhìn là biết cậu ta là trai tân, còn chưa thông suốt đã bị cái kẻ tên Kiệt Sâm kia ăn sạch, ha ha, thực ngu ngốc."

Bạch Hạo áp chế khiếp sợ của bản thân, liếc mắt nhìn Tây Lợi Á: " Có ngu cũng không ngu hơn cậu? Con cái cũng sinh rồi, còn muốn hoài thai lần nữa."

Tây Lợi Á khoát tay không cho là đúng:" Tôi đây là bởi vì yêu, không giống cái kẻ ngu ngốc kia, cậu ta ngay cả ngôn ngữ nơi này còn nghe không hiểu, xem ra là hoàn toàn vì sợ hãi giống đực tên Kiệt Sâm kia. Tóm lại, cậu thấy cậu ta sẽ biết. Hì hì..." Hắn vòng vo đảo mắt, nhìn qua thần bí hề hề.

"Nói chuyện đừng nói nửa vời, cẩn thận sinh con ra không có kê kê!" Bạch Hạo ghét nhất bị người khác nói một nửa giấu một nửa, làm mất hứng.

"Cậu cút!" Tây Lợi Á đạp một đạp, Bạch Hạo nghiêng người né tránh: "Dù sao tôi cũng không nói cho cậu, để cậu kinh hỉ, tới rồi biết."

Quả nhiên là kinh hỉ, Bạch Hạo ngồi ở trên da thú, nhìn người đàn ông đang mang thai kia một ngụm lại một ngụm tiểu sinh, tại hạ, huynh đài, chính là bất tài... Đột nhiên cảm thấy thế giới này thật hỗn loạn thật không chân thật.

"Cậu nói cậu là người nơi nào?" Bạch Hạo khí định thần nhàn, đem khoai nướng trên đống lửa giở đi giở lại.

"Tiểu sinh là con dân đại Tống, bất quá trên đường vào kinh đi thi gặp thổ phỉ, hoảng hốt đi loạn bất hạnh rơi xuống khe núi, cũng không ngờ lại đến nơi này..." Người đàn ông kia liên miên cằn nhằn:" Tiểu sinh bị dị dân bên này..., vốn định chết đi, không ngờ trong bụng có hài tử..."

Ôi đệt, nơi này rốt cuộc có gì tốt, mới làm cho người ta từng người từng người xuyên đến đây! Bạch Hạo đè trán, nghe người này nói chuyện nhức nhức cái đầu, thật sự khó chịu, trách không được biểu cảm của Tây Lợi Á rối rắm thành như vậy:" Sao bọn họ tìm thấy cậu? Đến đây một mình thôi hả?"

"Là ta bất tài, rơi trên người dâm thú kia, cho nên có thể thoát được kiếp này... Tại hạ một mình tới đây, không biết huynh đài có huynh đệ tỷ muội hay không?" Người đàn ông kia hai mắt mang theo mong chờ, mắt phượng hơi nhếch lên, tràn ra phong tình vạn chủng.

Má, đây là tai họa đó! May mắn được người khác thu nhận rồi, Bạch Hạo oán thầm: " À, tôi còn mang theo một đứa trẻ đến đây, cũng xem như em trai tôi."

"Tốt quá rồi, tiểu sinh có thể có huynh đệ." Người đàn ông lấy que nhỏ trong tay trạc trạc khoai nướng: " Huynh đài, khoai lang này có thể ăn không?"

"Không thể ăn!" Bạch Hạo lại đem khoai lang lật lật, sau đó trừng mắt liếc Tây Lợi Á đang ở bên cạnh cười trộm, lại quay trở về nhìn tú tài kia: "Cậu cũng đừng thương tâm, qua hai tháng nữa cậu sinh con rồi, người xưa có nói, bất hiếu có ba loại, lớn nhất là không có đời sau, nhỏ nhất là không có tương lai."

Tú tài kia nghe lời này có chút không được tự nhiên, nhưng đầu óc trì độn, lại không nghe ra được rốt cuộc có chỗ nào không đúng, đành phải gật gật đầu:" Đúng vậy, đúng vậy."

"Ha ha ha ha..." Tây Lợi Á úp mặt vào đầu gối, cười đến hai vai run không ngừng.

"Ay, ngươi đủ rồi đó!" Bạch Hạo cầm que chọc tới, làm Tây Lợi Á bò lăn ra mặt đất.

Tây Lợi Á che bả vai bị đánh trúng, ôi ôi tiếp tục cười.

Bạch Hạo thấy kẻ điên này hết cứu, đành phải chắp tay xin lỗi tú tài kia: "Không biết, ờm, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi?" Cậu thật sự không biết người cổ đại nói chuyện như thế nào, cho dù từng xem phim cổ trang, cũng không nhớ được phim kia.

Tú tài đáp lễ:" Tại hạ năm nay mười tám tuổi, họ kép Mộ Dung, tên hai chữ Vân Phi, tự Tử Hạc, huynh đài có thể gọi tiểu sinh là Vân Phi hoặc Tử Hạc."

Lại còn tự nữa... Trong lòng Bạch Hạo có một đàn ngựa chạy qua: "Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, vậy tôi gọi cậu là Vân Phi nha, dễ gọi, cậu gọi tôi là Bạch Hạo hay Hạo ca là được, à, cậu vẫn không nghe hiểu được bọn họ nói chuyện phải không?"

Mộ Dung Vân Phi mặt nhăn mày nhó, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình:" Tại hạ hổ thẹn, chỉ có thể nghe biết được tên của nam nhân kia, cùng một vài từ, câu ngắn, nhưng đại đa số vẫn có thể hiểu hết được."

Bạch Hạo lấy khoai lang ra khỏi đống lửa, đặt một bên, nghĩ thầm cậu như vậy còn có thể nghe hiểu một vài từ quả thực không dễ, nhưng lại ngại nói ra, chỉ có thể cười gượng:" Ha ha, không sao, từ từ sẽ quen."

Mộ Dung Vân Phi nhìn chằm chằm khoai lang nướng, dùng sức gật gật đầu:"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro