Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Đêm xuống, Lôi Thiết Nhĩ mang theo một khối thịt muối tốt nhất đến, tỏ vẻ thân thiết an ủi Bạch Hạo.

Bạch Hạo cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì cậu hình như nhìn thấy trong mắt thú nhân kia một tia vui sướng khi người gặp họa. Tuy trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn nấu một nồi khoai lang hầm thịt thơm phức hầu hạ một lớn hai nhỏ.

Bối Á Đặc vì muốn biểu hiện bản thân quyết tâm sẽ chăm sóc tốt Âu Cảnh cho Bạch Hạo thấy, nên kiên quyết ở bên cạnh Âu Cảnh.

Giường trong nhà lớn, Bạch Hạo cũng mặc kệ đứa nhỏ này. Dù sao người ta mới có sáu bảy tuổi, có thể có tâm tư gì được.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Hạo mang theo Âu Cảnh tiếp tục rèn luyện, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Âu Cảnh cảm thấy mình khổ không nói nổi, nhưng thấy Bối Á Đặc mặc có cái váy da ngắn ở trong gió lạnh vui vẻ nhảy nhót, lại không chịu thua, quật cường kéo hai tay hai chân nhức mỏi của mình chạy chậm phía sau Bạch Hạo.

Nhóm tiểu thú nhân nghe được động tĩnh bên ngoài, sôi nổi chạy ra gia nhập đội ngũ chạy bộ. Đối với bọn nó, cha mẹ cứ mặc kệ, thú nhân á, cần có yêu cầu nghiêm khắc với thân thể, chỉ là trước kia bọn họ mặc kệ để các tiểu thú nhân tự mình lăn lộn, hiện tại có người nguyện ý giúp đỡ rèn luyện các tiểu thú nhân, bọn họ mừng còn không kịp.

A Thụy Nhĩ cũng run rẩy ra khỏi phòng, nhìn là biết thân thể nhất định đau nhức không thôi, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngay cả Nặc Lợi và Phỉ Á cũng vui vẻ chạy đến, chỉ là nhìn hai thú nhân đứng ở phía sau bọn họ phát ra oán khí, Bạch Hạo rụt cổ, giả vờ không biết.

Trải qua "huấn luyện" hôm qua, bọn A Thụy Nhĩ cũng không bọc thân thể như quả cầu giống ngày hôm qua, chỉ là đơn giản mặc áo váy da thú, run rẩy chạy chậm.

Khởi động giãn gân cốt, Bạch Hạo yêu cầu tăng tốc, chạy xong mười vòng, mấy người A Thụy Nhĩ bắt đầu thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Phất tay ra hiệu cho nhóm tiểu thú nhân tiếp tục chạy, Bạch Hạo mang theo nhóm giống cái bắt đầu gập bụng, còn không cho giữ chân, bản thân giống cái phải tự giữ vững, làm nhóm giống cái mệt đến khóc thét, nhưng bọn họ không lùi bước, cắn răng tiếp tục kiên trì.

Đến ngày thứ ba, Bạch Hạo phát hiện nhóm chạy bộ có thêm mấy người giống cái, trong đó có Tây Lợi Á.

Bạch Hạo đối với giống cái yêu cầu hòa ái như gió xuân thổi qua, nhưng đối với các tiểu thú nhân lại lãnh khốc như trời đông giá rét. Khi các tiểu thú nhân vừa mới thích ứng ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo lại tăng thêm một trăm. Sau khi hít đất còn đá chân hai trăm cái.

Rèn luyện nhạt nhẽo như vậy khiến Bối Á Đặc không hài lòng: "Anh Bạch Hạo, em muốn học quyền pháp kia, luyện mấy thứ này có ý nghĩa gì đâu ạ?"

"Đúng vậy ạ!" Tiểu các thú sôi nổi phụ họa.

"Đây là kiến thức cơ bản, ngay cả cơ bản nhất cũng học không tốt, còn muốn học cái khó hơn?" Bạch Hạo nhìn đám tiểu thú nhân này giống như nhìn thấy bản thân khi còn là tân binh trong bộ đội.

"Nhưng luyện mấy thứ này thấy không có gì thú vị hết..."

"Đúng vậy, chỉ cho bọn em làm mấy cái này, không phải anh cũng chỉ chạy bộ thôi."

"Chẳng lẽ anh có thể hoàn thành mấy cái này ạ?"

Bối Á Đặc đứng ra: "Anh Bạch Hạo, nếu anh có thể chạy hai mươi lăm vòng rồi hít đất ba trăm lần, bọn em sẽ nghe lời anh!"

Đây là không tin tưởng lãnh đạo một cách nghiêm trọng, ra oai phủ đầu cấp trên, tân binh muốn nổi loạn muốn buộc tội à?

Bạch Hạo xoa xoa cằm, nhìn các thú nhân đang lại gần hóng chuyện, thấy Lôi Thiết Nhĩ có chút lo lắng, khóe miệng cong lên nở nụ cười: "Ý của em là nếu anh có thể chạy xong hai mươi lăm vòng, hít đất ba trăm lần, như vậy các em sẽ nghe lời anh vô điều kiện đúng không?"

Bối Á Đặc quay đầu thương lượng với nhóm tiểu thú nhân một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, anh không cần đá chân, chỉ cần chạy và hít đất là được rồi." Nó thật sự không tin giống cái này có thể hoàn thành vận động cường độ cao như vậy, xem các giống cái khác, chạy mười vòng đã mệt chết, làm mấy chục cái gập bụng đã không đứng dậy nổi.

Bạch Hạo gật đầu: "Một lời đã định!"

Lôi Thiết Nhĩ ra tiếng ngăn cản: "Bạch Hạo, em đừng theo bọn nó làm bậy." Vận động cường độ cao như vậy, nếu là giống cái bình thường, chắc ngay cả mạng nhỏ cũng toi vì mệt.

Bạch Hạo cởi áo khoác da thú ra, ném cho Âu Cảnh đang xem náo nhiệt, đi qua bên cạnh Lôi Thiết Nhĩ lạnh lùng nói: "Đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chuyện Bạch Hạo tôi muốn làm, tuyệt đối sẽ làm được."

Mày Lôi Thiết Nhĩ nhíu thành một đoàn, gắt gao ngậm miệng lại.

Thật ra hắn không muốn Bạch Hạo để bản thân mệt như vậy, mấy thú nhân cũng đến oán hận bạn lữ của mình mỗi ngày luyện tới mệt vậy, xoay người thôi cũng đau. Cho nên hắn muốn để Bối Á Đặc gây khó khăn cho Bạch Hạo một chút, để cậu biết khó mà lui, hoặc ít nhất là giảm bớt một chút lượng vận động, ai biết được...

Bạch Hạo đã bắt đầu chạy xung quanh bộ lạc.

Hoàn thành ba mươi vòng, mồ hôi theo bả vai màu lúa mạch săn chắc chảy xuống dưới. Bạch Hạo đơn giản lau bớt mồ hôi, tới quảng trường bắt đầu hít đất.

Nhớ ngày đó khi vẫn còn trong bộ đội, ba trăm cái hít đất chỉ là một chút lòng thành, Bạch Hạo từng cùng người khác cá cược, một hơi làm năm trăm lần hít đất. Kết quả ở trên giường nằm bò một ngày mới xuống được giường, bởi vì bả vai không nhấc lên nổi, sau đó bị huấn luyện viên mắng té tát.

Tuy rằng hiện tại đã hơn một năm không tập luyện như vậy, nhưng đã sớm ăn vào căn cơ nên vẫn không thể coi thường được.

Một tay, tay trái năm mươi lần, tay phải năm mươi lần, luân phiên qua lại làm xong ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo đứng lên, nhìn Bối Á Đặc giật mình thản nhiên nói: "Hít đất bốn trăm lần, đá chân ba trăm lần, một cái cũng không thể thiếu, chưa làm xong không được ăn cơm." Nói xong mặc quần áo Âu Cảnh đưa cho, túm nó về nhà.

Còn lại ở quảng trường hai mặt nhìn nhau, Bối Á Đặc bẹp miệng, nằm xuống bắt đầu hít đất.

Thua kém một giống cái, đây chính là sỉ nhục của giống đực, chẳng quan tâm hai người hơn kém nhau gần hai mươi tuổi!

Lôi Thiết Nhĩ nhìn Tây Lợi Á, dùng ánh mắt hỏi: "Bạch Hạo tức giận rồi, làm sao bây giờ?"

Tây Lợi Á rụt cổ, trốn phía sau A Tư Lan: "Tôi làm sao biết được, là anh làm, không phải tôi!"

"Cậu giúp tôi làm em ấy bớt giận đi, cậu nói chuyện với em ấy nhiều nhất."

"Ít chứ nhiều đâu, anh không phải muốn cậu ấy làm bạn lữ của mình à? Làm bạn lữ của mình vui vẻ hẳn là chuyện của anh chứ?"

"Nhưng mà em ấy nhất định rất giận tôi."

"Này tôi cũng chịu, việc này là chủ ý của anh."

Lôi Thiết Nhĩ vẻ mặt sầu muộn, đáng tiếc xung quanh không ai giúp hắn, đều dùng ánh mắt "anh thật thảm" nhìn hắn.

A Thụy Nhĩ bình tĩnh ngoắc nhóm Nặc Lợi nói: "Đi, về tắm rửa."

Cha mẹ tiểu thú nhân cũng đều vui sướng khi người gặp họa trở về chuẩn bị cơm trưa .

Cuối cùng chỉ dư lại Lôi Thiết Nhĩ với đám tiểu thú nhân mồ hôi ướt đẫm.

Thật ra Bạch Hạo cũng không phải giận thật, đây cũng coi như là một cơ hội, trái lại để mình ra oai phủ đầu bọn nó, nói cho bọn nó biết cậu không dễ chọc. Về phần Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng biết bạn lữ Nặc Lợi không chỉ một lần chạy đến nói với hắn Nặc Lợi không thoải mái, muốn Bạch Hạo chấm dứt loại rèn luyện nhàm chán này.

Bạch Hạo bình tĩnh tắm rửa, bình tĩnh chuẩn bị cơm trưa, nhưng khi nhìn thấy đại lão hổ đáng thương hề hề ngồi trước cửa nhà mình, cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Tôi đệt, Lôi Thiết Nhĩ như này là cho rằng cậu sẽ mềm lòng với bộ dạng này hả? Được rồi, lúc giáp mặt với đại lão hổ rõ ràng rất to lớn lại làm ra bộ mặt đáng thương, trong lòng Bạch Hạo mềm đến hận không thể véo lão hổ nhiều cái.

"Hạo Hạo..." Lôi Thiết Nhĩ chớp chớp mắt, nằm ngửa lộ ra cái bụng mềm mại: "Hạo Hạo..."

"Anh ở đây làm gì?" Bạch Hạo nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động muốn chạy tới vuốt ve.

"Tôi sai rồi..." Lôi Thiết Nhĩ cào cào bốn móng vuốt lớn, cụng cụng đầu lên đùi Bạch Hạo: "Em đừng tức giận mà."

Trong lòng Bạch Hạo có vô số móng vuốt cào loạn: Đáng yêu quáaa, dễ thương quá a a a ! ! Mặt thì vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi có tức giận gì đâu, anh thân là thủ lĩnh bộ lạc, nên vì bọn họ suy nghĩ là chuyện nên làm. Nhưng ngay từ đầu là anh để tôi rèn luyện cho bọn họ, hiện tại lại lật lọng, không thấy hơi quá đáng à?"

Lôi Thiết Nhĩ dùng móng vuốt bự che mặt: "Tôi thật sự sai rồi, tôi không ngờ Hạo Hạo lại lợi hại như vậy."

Thật ra Lôi Thiết Nhĩ sở dĩ biến thành thú hình tới làm Bạch Hạo bớt giận, một là vì quả thật Bạch Hạo thích bộ dáng này của hắn, hai là khi Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện trong thú hình, sẽ không nhìn ra hắn đang đỏ mặt. Nếu là Lôi Thiết Nhĩ hình người, làm nũng như vậy, chắc không chỉ mặt, cả người chắc đều đỏ muốn phun máu. Dù sao cũng là thủ lĩnh, hắn ngại!

"Hạo Hạo..." Móng vuốt bự vuốt lấy vạt áo Bạch Hạo, lỗ tai tròn tròn nhích tới nhích lui, mắt trong suốt tựa hồ sắp tràn ra nước mắt: "Tha lỗi cho tôi đi..."

Aaaaa, nhịn không được... Bạch Hạo lui về sau một bước: "Anh vào đi..." Sau đó lại nghiêm nghị cảnh cáo: "Không được biến thành hình người!"

Lôi Thiết Nhĩ dùng chân trước sờ sờ lỗ tai, đồng ý.

Âu Cảnh nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thành đại lão hổ, hoan hô một tiếng nhảy lên: "Hổ bự, hổ bự!"

Lôi Thiết Nhĩ mừng rỡ bồi cậu em vợ tương lai của mình chơi đùa, một người một hổ ở trong phòng bắt đầu lăn lộn đùa giỡn.

Bạch Hạo nhịn xuống xúc động cũng muốn nhào đến, đem thức ăn đã nấu xong đặt trên bàn:" Ăn cơm !"

Một người một hổ nhào tới, Lôi Thiết Nhĩ trông mong nhìn Bạch Hạo: "Tôi như vậy không ăn cơm được..."

Bạch Hạo rốt cục nhịn không được, duỗi tay ở trên cái đầu lông xù xù của Lôi Thiết Nhĩ vò loạn một trận, sờ đủ rồi, chỉ chỉ phòng ngủ :"Vô trỏng mặc xong quần áo thì ra."

Lôi Thiết Nhĩ vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Bạch Hạo: "Hạo Hạo em thật tốt." Nói xong vui vẻ chạy tới phòng ngủ.

Nhìn cái đuôi của đại lão hổ vẫy tới vẫy lui, trong lòng Bạch Hạo bay lên tầng tầng bong bóng hường phấn: Cứ như này thật tốt, động vật lông xù rất đáng yêu đó! ! !

Tác giả : ha ha ha, bạn nào hiểu sai thì tự giác điểm danh đi! Ha Ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro