Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Có mục tiêu, Bạch Hạo đối với chuyện dạy mọi người luyện võ vô cùng nhiệt tình.

Lúc trước ở bộ đội cậu cũng chỉ là tiểu đội trưởng, đàn em có vài người. Nhưng hiện tại không giống, toàn bộ bộ lạc, mấy chục gia đình, dưới mệnh lệnh của Lôi Thiết Nhĩ, đều phải nghe theo sự chỉ huy của mình, điều này làm cho Bạch Hạo hưng phấn không thôi.

Ăn xong điểm tâm, tập trung giống cái lớn nhỏ và tiểu thú nhân không cần ra ngoài săn thú trong bộ lạc lại một chỗ, Bạch Hạo đứng giữa quảng trường, tay phải nắm lại đặt bên miệng, thanh thanh yết hầu: "Khụ, thể chất cường kiện là căn bản, cái kia...Ừ, cá nhân tôi cảm thấy, nhóm... giống cái trong bộ lạc, thân thể quá yếu. Cho dù là giống cái, nhưng cũng vẫn là đàn ông. Cho nên, phải rèn luyện thân thể thật tốt, như vậy gặp được tình huống bất ngờ nào, cho dù không đánh lại thì cũng chạy trốn được."

Xung quanh có người cười ra tiếng, Bạch Hạo hung hăng trừng mắt liếc về phía Tây Lợi Á đang ồn ào, lại bắt đầu nói :"Sức khoẻ tốt thì không sinh bệnh; Không sinh bệnh thì ít phải uống thuốc. Như vậy cũng có thể cho bạn lữ các cậu yên tâm, nếu các cậu sinh bệnh, bạn lữ nhất định sẽ lo lắng đúng không?" Mẹ nó, lúc này nói tới lý do này đúng là làm người ta khó chịu muốn chết!

Có giống cái bắt đầu gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy. Hơn nữa, ngày hôm qua, bộ dáng Bạch Hạo đấm Lôi Thiết Nhĩ quá là soái, giống cái bọn họ cho dù có thể bán thú hóa, nhưng động tác cũng không linh hoạt bằng Bạch Hạo. Vì thế có người bắt đầu hỏi.

"Có phải cậu sẽ dạy cho chúng tôi những động tác ngày hôm qua cậu đánh nhau với Lôi Thiết Nhĩ không?"

"Ôi chao? Thật vậy ư? Cái đó trông rất khốc suất cuồng bá duệ nha!"

"Đúng, đúng, đánh thủ lĩnh lui về sau luôn, haha."

"Được, nếu là cái đó tôi cũng muốn bắt chước!"

Bạch Hạo nội tâm gào thét, trong lòng thầm nghĩ nếu thật sự đánh với Lôi Thiết Nhĩ, chắc vài quyền của mình cũng chỉ để đấm lưng cho người ta. Hôm qua khi bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích một chút hậu quả của bản thân khi đánh nhau với thú nhân, phát hiện không chỉ là hơn một cấp bậc. Tuy nhìn thú nhân đánh nhau giống như không có kĩ xảo gì, nhưng từng động tác đều có hiệu quả công kích điểm yếu của đối phương. Đây có lẽ là bản năng của thú nhân. Trước kia xem thế giới động vật, lúc hai động vật đánh nhau, nhìn qua thì như cắn bậy cắn bạ, thật ra mục tiêu đều là cổ đối phương đó?

Nghĩ đến đây, Bạch Hạo âm thầm thở dài.

Nhìn giống cái xung quanh anh một câu tôi một câu, ríu rít không ngừng, Bạch Hạo nâng tay làm động tác yên lặng.

"Đầu tiên tôi sẽ dạy mọi người một bài quyền anh quân đội, đây là bài học nhập môn cũng là loại quyền pháp rất phổ biến, hy vọng các cậu có thể nhìn kỹ."

Bạch Hạo nói xong, làm động tác khởi động, sau đó uy vũ sinh phong làm mẫu bắt đầu cái gọi là quyền anh quân đội. Chờ cậu thu tay đứng thẳng, xung quanh truyền đến một vòng trầm trồ khen ngợi, ngay cả các thú nhân hôm nay không đi săn thú cũng đứng bên ngoài xem trò hay.

Bạch Hạo mặt không tự chủ từ từ đỏ lên.

Âu Cảnh từ đám người chui ra, trong tay bưng một cái khay, hưng phấn kêu to: "Có tiền cho chút tiền, không có tiền thì cho một tràng pháo tay, các vị thúc thúc đại nhân, các anh em, hai chúng tôi mới đến mong các vị giúp đỡ nhiều..."

Bạch Hạo một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Tây Lợi Á cười đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất:"Ha ha ha ha, Tiểu Cảnh, em thật là, Ha ha ha ha, cười chết tôi..."

Tuy rằng thú nhân không hiểu Tiểu Cảnh biểu diễn cái gì, bất quá nhìn nó bề ngoài khả ái, cũng dần cười rộ lên.

Âu Cảnh bưng khay dạo qua một vòng trong ngoài, trên khay để đầy các loại thực vật. Sau đó vui vẻ chạy đến chỗ Bạch Hạo giơ lên cái khay như hiến vật quý.

Bạch Hạo đem máu nuốt xuống, khóe miệng run rẩy, dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn Âu Cảnh, cúi đầu nhẹ giọng nói:"Làm tốt lắm, lát nữa chạy mười vòng quanh bộ lạc!" Bởi vì dùng tiếng Trung, nên dù là thú nhân thính lực tốt cũng nghe không hiểu, chỉ thấy Âu Cảnh nho nhỏ khóc thét một trận, lập tức bưng khay bỏ chạy.

Bạch Hạo cười lạnh, cũng không cao giọng, vươn tay chỉ: "Muốn làm được như tôi, chỉ có một yêu cầu, phải rèn luyện thân thể thật tốt."

Nhóm giống cái ngay từ đầu đối với chuyện rèn luyện thân thể này còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà vừa chạy hai vòng quanh bộ lạc xong, có người đã thở hổn hển rời đi :" Bạch, Bạch Hạo, tôi phải chuẩn bị một chút quần áo cho bảo bảo ở nhà. Ờm, trước mắt không thể rèn luyện..." Nói xong nhanh như chớp chạy mất.

Bạch Hạo cũng không ngăn cản, chỉ mang theo mấy người còn lại tiếp tục chạy bộ. Qua mười vòng, phía sau chỉ còn lại các tiểu thú nhân trong bộ lạc, còn có Âu Cảnh nửa sống nửa chết. Điều khiến Bạch Hạo giật mình là như vậy vẫn còn giống cái ở lại.

Có ba giống cái ở lại, một người trong đó là A Thụy Nhĩ, hai người khác Bạch Hạo không quen. Trừ ngày đầu tiên Tuyết Lai đưa cậu đi dạo một vòng làm quen với bộ lạc, tới lúc này trên cơ bản Bạch Hạo chỉ có thể nhớ được mặt lại không nhớ được tên.

Hai giống cái này sống cách nơi Bạch Hạo ở khá xa, bình thường cũng ít lui tới, cho dù gặp mặt cũng là bộ dáng sợ hãi, đầu cũng không ngẩng, rất ít nói, men theo chân tường chạy mất.

A Thụy Nhĩ giống như rất lâu rồi không vận động như vậy, được hai tiểu thú nhân giúp đỡ, thở đến mức không đều: "Bạch, Bạch Hạo... Chỉ cần chạy bộ là được à?"

"Chạy bộ chính là căn bản." Bạch Hạo nhìn bên cạnh các tiểu thú nhân giống mình mặt không đỏ khí không suyễn, cảm thấy có nên tách ra để luyện tập hay không, bởi vì chạy mười vòng với tiểu thú nhân mà nói căn bản không đủ.

"Bối Á Đặc." Bạch Hạo chỉ huy tiểu thú nhân đang vỗ lưng giúp Âu Cảnh thuận khí: "Em tập hợp mấy bạn thú nhân lại chạy mười lăm vòng. Nhóm giống cái có thể nghỉ ngơi một chút."

Bối Á Đặc tựa hồ không vui khi bản thân bị tách khỏi Âu Cảnh, nhưng người trước mắt này là anh trai của Âu Cảnh, nên hết cách, đành phải nghe lời.

Đưa nhóm giống cái đến quảng trường, nhìn bọn họ chạy được một đầu đầy mồ hôi, Bạch Hạo thản nhiên nói:"Mùa đông cần phải chạy bộ nhiều để ra mồ hôi, gia tốc sự trao đổi chất trong cơ thể, như vậy mới không bị nhiễm bệnh."

Bọn A Thụy Nhĩ tuy rằng không hiểu cái gì gọi là " trao đổi chất", nhưng nhìn Bạch Hạo cũng là giống cái lại chạy xong hoàn toàn không sao, trong mắt bắt đầu có hâm mộ.

"Chúng tôi cũng có thể luyện thành giống như cậu đúng không?" A Thụy Nhĩ cực kỳ chờ mong. Từ khi hắn mất đi bảo bảo và bạn lữ, thân thể luôn không tốt, mặc dù một năm nay có bảo bảo của Tây Lợi Á giúp bản thân điều tiết tâm tình. Nhưng mà thân thể một khi đã suy sụp, dưỡng lại cũng không hồi phục như ban đầu. Nếu Bạch Hạo nói có biện pháp làm cho thân thể ít sinh bệnh, vậy nghe theo đi.

Lôi Thiết Nhĩ đã sớm trải xong đệm da thú trên quảng trường.

Bởi vì hôm nay không cần săn thú, có thể ở nhà với bạn lữ và con cái, cho nên tâm trạng các thú nhân đều rất tốt. A Tư Lan đem bảo bảo đặt ở đầu vai, nhìn Bạch Hạo bận rộn, nhân tiện biện hộ cho quả trứng lười nhà mình: "Bạch Hạo, Tây Lợi Á nói thân thể hắn tốt lắm, không cần rèn luyện. Hơn nữa Tây Lợi Á có thể bán thú hóa, xem như một giống cái không tồi."

Bạch Hạo lười quan tâm thê nô kia, chỉ gật đầu: "Tùy cậu ta."

Âu Cảnh dù sao cũng từng đi học ở trường, nhìn đến mấy cái đệm thì biết tiếp theo phải làm gì:"Anh ơi, muốn hít đất ạ??"

"Sai, là nằm xuống gập bụng." Bạch Hạo đem Âu Cảnh nho nhỏ đẩy ngã xuống đệm:"Em làm mẫu xíu đi."

Âu Cảnh méo miệng, chuẩn bị tư thế bắt đầu làm mẫu.

"Nằm xuống gập bụng, có thể rèn luyện cơ bụng và thắt lưng, ngăn cản sinh ra mỡ thừa."

Bạch Hạo chia bốn giống cái còn lại thành hai tổ, đơn giản nói ra mấy điều cần biết:"Tóm lại, ở trong thời gian quy định làm càng nhiều càng tốt, dù sao đây là lần đầu tiên các cậu thực hiện, tôi cũng không quá cưỡng cầu, cứ từ từ làm, cho đến khi không dậy được nữa thì thôi."

Đến khi toàn bộ giống cái nằm ngã trên đệm, mồ hôi ướt đẫm không thể động đậy được, Bối Á Đặc cũng mang theo một đám tiểu thú nhân chạy tới.

"Anh Bạch Hạo, chúng em phải làm gì nữa ạ?" Các tiểu thú nhân đối với loại hoạt động có thể cho bọn nó phát tiết tinh lực này cảm thấy rất hứng thú, chạy hơn hai mươi vòng, cũng chỉ làm mặt bọn nó hồng hồng, đầu đầy mồ hôi mà thôi.

Bạch Hạo nhìn Âu Cảnh đang giả chết, phỏng chừng cũng không trông cậy được vào nó nữa, vì thế tự mình làm mẫu: "Hít đất, rèn luyện lực cánh tay với hông." Nhìn đám tiểu thú nhân không thèm quan tâm quỳ rạp trên mặt đất hự hự bắt đầu làm, Bạch Hạo vui mừng cười: "Mỗi đứa ba trăm cái, một cái cũng không thể thiếu."

Ba trăm cái hít đất, các tiểu thú nhân ngay từ đầu không có khái niệm này, nhưng đến khi hít đất được trên dưới hai trăm cái, phát hiện khoảng cách ba trăm lần thật xa xôi...

Đến khi nhà bọn nhỏ mang các tiểu thú nhân nửa sống nửa chết về, Bạch Hạo đã đun một nồi nước ấm, cùng Âu Cảnh tắm rửa sạch sẽ sảng khoái. Đương nhiên, vì chúc mừng A Thụy Nhĩ bọn họ ba người có thể kiên trì đến cuối, Bạch Hạo cũng để họ cùng tắm nước ấm, sau đó quấn da thú ngồi trên giường sưởi ấm nói chuyện phiếm.

Hai giống cái không thân quen kia, một người tên Nặc Lợi, một người tên Phỉ Á, thân thể yếu nhược, sống cùng bạn lữ đã hơn năm năm, chưa có con. Tuy rằng bạn lữ nói không vội vàng, nhưng chính bọn họ lại vội muốn chết.

"Giống cái rất khó mang thai." Thanh âm Nặc Lợi giống như con mèo nhỏ: "Hơn nữa, chúng tôi cũng không thể bán thú hóa, rất yếu. Tôi cảm thấy khả năng chính là do thân thể yếu ớt mới không có bảo bảo. Cho nên, mặc kệ có bao nhiêu vất vả, tôi đều phải kiên trì đến cùng."

Bạch Hạo không biết rèn luyện thân thể khoẻ mạnh có thể hoài được bảo bảo hay không, cậu cũng không thể hứa hẹn, chỉ là thân thiết vỗ vỗ vai Nặc Lợi.

Phỉ Á cười hì hì nhìn Bạch Hạo: "Bạch Hạo, thân thể cậu tốt như vậy, về sau nhất định phải cùng Lôi Thiết Nhĩ sinh nhiều bảo bảo nha."

Bạch Hạo hắc tuyến: "Tôi? Cùng Lôi Thiết Nhĩ?" Sinh con? Nói nhảm!

Phỉ Á gật gật đầu: "Lôi Thiết Nhĩ thích cậu, tôi hy vọng cậu cũng thích Lôi Thiết Nhĩ. Lôi Thiết Nhĩ là một giống đực rất tốt, cậu nhất định sẽ thích hắn."

Bạch Hạo khoát tay, nhanh chóng nói sang chuyện khác:"Đúng rồi, tôi nói các cậu, lần đầu tiên rèn luyện cao độ thân thể nhất định sẽ rất tê mỏi, nhưng chỉ cần kiên trì vài ngày là được, tôi hy vọng các cậu có thể kiên trì đến cùng."

"Nhất định sẽ!" Ba cái giống cái dùng sức gật đầu cho thấy quyết tâm.

Bạch Hạo híp mắt liếc Âu Cảnh đang rúc trong lòng A Thụy Nhĩ: "Tiểu Cảnh, em đâu?"

Âu Cảnh mắt trợn trắng: "Em mà nói không, anh có bỏ qua hong ạ?"

"Không thể."

"Này không thể được ...... Anh anh anh......"

Bạch Hạo đỡ trán:"Về sau ít tiếp xúc với Tây Lợi Á lại đi, học toàn cái gì đâu không! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro