Chương 13
Tây Lợi Á kéo Tuyết Lai với một vài giống cái khác lạnh đến răng va lập cập đi vào phòng, vừa vào thì bị sự ấm áp làm cho muốn rơi lệ. Tây Lợi Á lại thét chói tai bổ nhào lên giường sưởi, hưng phấn lăn lộn: "Ấm quá đi, ấm quá ê, hê hê tôi cũng muốn có, buổi tối tôi không về, tôi muốn ngủ ở đây! !"
Bọn người Tuyết Lai đối với giường sưởi cũng tràn ngập lòng hiếu kì, thật không nghĩ tới cũng là tảng đá đắp thành giường, sao cái này lại ấm như vậy, mà ở nhà bọn họ lại lạnh như thế.
Ngải Luân và Ngải Thước hai anh em đối với cửa sổ sáng ngời tràn ngập hứng thú, trong miệng không ngừng tán thưởng: "Thứ này gọi là cửa sổ hả? Hay ghê á, trong phòng sáng sủa hẳn. Nếu nhà tôi cũng có cửa sổ như vậy thì có thể ở nhà dệt vải, nhưng trong phòng tối đen, chán."
"Bây giờ không thể làm nhà à? Dù sao mùa đông cũng không có gì làm." Tây Lợi Á dùng da thú trên giường quấn bản thân thành một quả cầu, thỏa mãn thở dài.
"Không được, mùa đông mặt đất bị đóng băng, không hợp đào nền, phải đợi đến mùa xuân sang năm mới có thể." Cháo trong nồi tỏa hương thơm, Bạch Hạo dùng trúc làm thìa khuấy cháo, tránh bị đặc lại :"Các cậu muốn ăn cháo không?"
Bọn Tây Lợi Á tuy ăn điểm tâm rồi mới tới, nhưng mà hiện tại ngửi được mùi cháo thơm phức, mồm chảy nước miếng: "Ăn, muốn ăn."
Tuyết Lai tuy không được như Tây Lợi Á mà không kiêng nể gì, nhưng cũng đỏ mặt cho thấy bản thân cũng muốn nếm thử.
Bạch Hạo múc cháo, đặt ở tảng đá giữa phòng khách dùng làm bàn: "Các cậu chạy đến chỗ tôi, mấy vị trong nhà đồng ý à?" Giống đực thú nhân dục vọng chiếm hữu đều rất mạnh, A Tư Lan đã từng tỏ ra không vui khi Tây Lợi Á thân cận quá mức với mình, chỉ là Tây Lợi Á hoàn toàn không để ý đến.
"Bọn họ đang sửa nóc nhà." Tây Lợi Á thô lỗ ăn cháo, vẻ mặt hạnh phúc: "Nóc nhà cần phải gia cố, nếu không sẽ bị tuyết đè sập. Haizz, vẫn là nhà cậu tốt hơn, thấy như nào cũng chắc chắn. Cháo này cũng rất ngon, khoai lang vừa ngọt vừa nhuyễn."
Bạch Hạo xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Lôi Thiết Nhĩ vỗ cánh đứng trên nhà mình, quét tuyết đọng xuống dưới, dùng cành cây với đá gia cố nóc nhà.
Bạch Hạo nhìn đôi cánh oai hùng kia, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Làm thú nhân vui hơn, tung cánh muốn đi đâu cũng được, máy bay xe lửa cũng không cần ngồi, thuận tiện biết bao.
"Sao, mê rồi chứ giề?" Tây Lợi Á tặc hề hề sáp lại: "Có phải bị thân ảnh cường tráng kia làm mê muội đến chảy nước miếng rồi không? Tôi nói cậu nghe, Lôi Thiết Nhĩ không chỉ có một đôi cánh đâu."
Bạch Hạo thu hồi suy nghĩ của mình, trợn mắt liếc hắn: "Cánh nhiều có ích lợi gì? Lại không thể cắt xuống ăn."
"Ui, cậu thiệt là khẩu thị tâm phi." Tây Lợi Á che miệng, cười tiện, hắn dùng khuỷu tay huých nhẹ Tuyết Lai đang nghiên cứu cháo bên cạnh: "Hê, Tuyết Lai, cậu có thấy Bạch Hạo cùng Lôi Thiết Nhĩ rất hợp không?"
Tuyết Lai ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Bạch Hạo: "Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu."
"Chính là như vậy." Tuyết Lai trung thực nói, Bạch Hạo quyết định về sau cùng cậu nói chuyện nhiều một chút, ít tiếp cận Tây Lợi Á lại.
"...chỉ là, Bạch Hạo, cậu với Lôi Thiết Nhĩ thật sự rất xứng đôi." Tuyết Lai nói xong câu đó, để biểu hiện chân thành của bản thân, còn dùng sức gật đầu.
Ngải Luân, Ngải Thước cũng cười ái muội: "Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Hạo, Lôi Thiết Nhĩ thật sự rất tốt đó, giống cái độc thân trong bộ lạc đều rất thích hắn, ngay cả giống cái trong bộ lạc khác cũng thích Lôi Thiết Nhĩ, hắn rất được yêu thích nhe."
Bạch Hạo vuốt mặt, phát hiện mình với bọn họ hoàn toàn không cùng suy nghĩ: "Quên đi quên đi, tôi đi gọi bọn nhỏ về ăn cơm."
Cậu đẩy cửa, bị không khí lạnh lẽo bên ngoài thổi đến run run, lạnh điên...
"Tiểu Cảnh, Bối Á Đặc, ăn cơm, mau về đây." Bạch Hạo nhớ tới bản thân trước đây, mẹ cũng gọi cậu về ăn cơm như này, đáng tiếc ngày tháng hạnh phúc này vừa đi đã không trở lại. Hiện tại mình lại phải quan tâm, nuôi dạy trẻ con, tâm tình trầm xuống.
Hai đứa nhỏ chơi đến nóng cả người, Bạch Hạo múc nước cho bọn nó rửa mặt rửa tay, sau đó múc cháo đặt trên bàn: "Mỗi ngày chỉ biết chơi, Tiểu Cảnh, tuy hiện tại không thể đi học, nhưng em cũng không thể trở thành Tarzan được."
Tiểu Cảnh rụt cổ, nhỏ giọng phản bác: "Nhưng cho dù em muốn đi học, cũng không có chỗ để học."
Bạch Hạo trừng mắt, lại không biết nói cái gì. Quả thật, nơi này không có trường học, không có lớp học. Đối với thú nhân mà nói, việc giống đực phải học tập chính là làm thế nào chăm sóc tốt giống cái, săn bắn như thế nào, làm thế nào để thân thể mình càng cường tráng. Còn giống cái thì học chế biến thức ăn, học làm quần áo, học chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình. Mà học mấy thứ này, hoặc là đời đời truyền dạy, hoặc là bản thân tự lĩnh hội.
Bảo bảo giống đực thú nhân khi được sáu tuổi là có thể bắt mấy con động vật nhỏ ở ngoài rìa rừng rậm. Đến mười tuổi sẽ cùng người lớn đi vào sâu trong rừng săn bắn. Cho đến khi được mười sáu tuổi cơ bản đều tự mình đi vào rừng săn bắt, vì để có thể bảo vệ bạn lữ tương lai, cố gắng luyện tập làm cho bản thân càng thêm cường tráng.
Bối Á Đặc so với Âu Cảnh nhỏ hơn hai tuổi, năm nay bảy tuổi, nó biến thành thú hình tuy rằng nhỏ, nhưng cũng uy mãnh, thân mình so với Âu Cảnh cao hơn nửa cái đầu. Có một đoạn thời gian, Bạch Hạo đều nghĩ Bối Á Đặc phải lớn hơn Âu Cảnh không ít đâu.
Thở dài một hơi, có loại cảm khái con cháu đều có phúc của con cháu.
Lôi Thiết Nhĩ sửa xong nóc nhà, đứng ở trước cửa nhà mình ngó sang bên này, bộ dạng tội nghiệp.
"Cậu không gọi hắn vào đây ngồi một chút à?" Tây Lợi Á chớp chớp mắt, cằm hất hất về phía Lôi Thiết Nhĩ.
Bạch Hạo quay đầu liếc một cái, cảm thấy da đầu tê rần: "Tới làm gì?"
"Èo, dù sao cũng là hàng xóm mà, hơn nữa cha mẹ hắn đều đi ra ngoài du ngoạn, cũng không ai quản hắn, đáng thương lắm, cậu có biết, cuộc sống của người đàn ông độc thân rất khó khăn không?" Tây Lợi Á thở dài thở ngắn.
Tuyết Lai cùng hai huynh đệ Ngải Luân cũng trang mô tác dạng* tỏ vẻ người đàn ông độc thân thật sự rất khó khăn, tuy rằng bọn họ cũng không biết có gì khó khăn.
*Trang mô tác dạng: làm bộ làm tịch
Mắt Âu Cảnh, Bối Á Đặc nhìn vòng quanh người lớn ở đây, cảm thấy đây là chuyện mình không thể nhúng tay được, nên ăn no xong lau miệng, chạy đi nhìn thỏ nhỏ.
Bạch Hạo đánh không lại ánh mắt bọn họ, đành phải ló ra :"Ê, anh muốn qua đây ăn điểm tâm không?"
Hai mắt Lôi Thiết Nhĩ sáng lên, nhanh chóng gật đầu: "Được!"
Anh có biết cái gì gọi là hàm súc không? Bạch Hạo đỡ trán lui về, nhìn cháo còn thừa khá nhiều, thở dài: Được rồi, tốt nhất hắn có thể ăn sạch chỗ này, giữa trưa không cần ăn cháo thừa nữa.
Lôi Thiết Nhĩ đi vào căn phòng ấm áp, thoải mái chào hỏi khách trong phòng, bộ dạng tự nhiên kia thật giống như hắn mới chính là chủ nhân nơi này.
Bạch Hạo để hắn rửa sạch tay, sau đó múc cháo đưa cho hắn. Vừa buông bát thấy vẻ mặt hiểu rõ của bọn Tây Lợi Á, đột nhiên rất muốn bạo phát: Sao mình lại giống cô vợ nhỏ vậy! ! Gì mà múc nước rửa tay, còn múc cháo! ! ! Gọi hắn tới chính là sai lầm! ! !
Lôi Thiết Nhĩ bắt được oán niệm bạn Bạch Hạo phát ra, cũng chỉ sủng nịch cười cười: "Ăn cơm xong tôi với bọn Đạt Khắc Tư đi hái quả tuyết tinh, loại này chỉ lúc tuyết rơi mới có, giống cái ăn nhiều một chút rất tốt cho thân thể."
Bạch Hạo khóe miệng giật giật: Anh nói với tôi chuyện này làm gì, tôi cũng không phải giống cái của anh! !
Bọn Tây Lợi Á lại bắt đầu hú hét: "A, quả tuyết tinh, đã một năm rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, ăn ngon, đáng tiếc chỉ khi tuyết rơi mới có ~"
"Cũng chỉ có thể như vậy , hơn nữa còn rất khó hái, năm trước A Nhĩ nhà tôi đi hái quả tuyết tinh cho tôi, còn bị thương đó."
"A Tư Lan nhà tôi cũng thế, nhìn thấy thật đau lòng."
"Các người, đủ..." Mặt Bạch Hạo đen thui, hận không thể cho mấy kẻ lắm mồm kia mỗi người một cái bánh xe*.
*黑轮: bánh xe và nhiều nghĩa liên quan đến hình tròn khác, ở Trung Quốc còn dùng để chỉ món oden của Nhật.
"Hạo Hạo, cháo em nấu ăn ngon lắm." Thanh âm Lôi Thiết Nhĩ trầm thấp từ tính, hắn tựa hồ biết làm thế nào để phát huy đến cao nhất nội tiết tố giống đực của mình: "Buổi chiều tôi về còn được ăn đồ em làm không?"
Nói không thể, nói không thể, nói không thể! ! Bạch Hạo cứng ngắc mở miệng: "Được, nếu anh không chê." Đệt, giống như đang tát vào mặt mình vậy, kêu cái gì mà nếu anh không chê. Thú nhân bọn họ bình thường vẫn ăn mấy thứ khó nuốt kia, Bạch Hạo nấu cháo mùi thơm ngây ngấy làm cho người kia ăn bữa sáng đã tưởng là cậu coi trọng hắn, hự *thổ huyết*, vậy mà còn muốn để hắn đến ăn bữa tối, a a a đồ đáng ghét ! ! !
Trong nội tâm có vô số ngựa hoang chạy qua chạy lại như điên, Bạch Hạo mỉm cười, cười có lễ nhất: "Thật ra tôi cũng chỉ là tùy tiện nấu một chút..."
"Tùy tiện nấu vẫn ăn rất ngon, tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa nếm món cháo nào ngon như vậy." Lôi Thiết Nhĩ rất nể tình đem số cháo còn lại ăn sạch, sau đó bưng bát bẩn lên: "Tôi đi rửa bát, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi." Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, còn cẩn thận đem cửa đóng kín lại.
"Ôi, tôi chịu không nổi, quả thật quá ngọt rồi." Tây Lợi Á ôm ngực lắc tới lắc lui: "Tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa nếm qua cháo nào ngon như vậy ~~~~"
"Ha ha ha ha..." Tuyết La bị Tây Lợi Á chọc cười sặc sụa.
"Tây Lợi Á, về sau không cho cậu đến nhà tôi chơi nữa!" Bạch Hạo hoàn toàn bạo phát: "Cậu đúng là tên đáng ghét, nhìn tôi khó xử vậy vui lắm phải không? Thấy tôi vẫn là xử nam nên anh không cam lòng phải không? Nhất định phải tìm đàn ông cho tôi nát cúc phải không??"
"Thôi thôi, Hạo Hạo đừng nóng mà, Ha Ha Ha..., Hạo Hạo, Ha Ha Ha Ha ha ha ! ! !" Tây Lợi Á cười lớn chạy đến trên giường sưởi lăn qua lộn lại: "Tới giờ tôi mới phát hiện thì ra Lôi Thiết Nhĩ cũng có lúc ôn nhu, trước kia đều cảm thấy hắn quá nghiêm túc, Ha ha ha ha..."
"Cậu...đủ rồi!" Bạch Hạo nhìn mấy kẻ bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, ôm đầu ngồi xổm: Tương lai phía trước mịt mù, trời muốn tuyệt đường sống của mình sao! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro