Chương 82: Chị dâu tương lai
Người ở trường thi Bình thành nhiều hơn Hoắc Nhung nghĩ một chút, sau 10 năm vất vả cổng trường học lần nữa mở ra vì đông đảo học sinh, mang theo rất nhiều ước mơ của thanh niên trí thức và học sinh, tuy Hoắc Nhung có chuẩn bị từ sớm, nhưng tới ngày thi thật sự, trong lòng không tránh khỏi khẩn trương vì bầu không khí này.
Đảng Thành Quân đưa cô tới bên ngoài trường thi, tìm một chỗ tránh gió không có người thả cô xuống.
Vừa tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống choàng cho cô, vừa vừa kéo tay cô chà xát: "Vẫn được, tay rất nóng."
Khăn quàng cổ kia là lúc hai người đính hôn tự tay Hoắc Nhung đan cho anh, anh vẫn luôn cất giữ như bảo bối, trong tình huống bình thường đều không nỡ lấy ra quàng, hôm nay sáng sớm đã lấy ra quàng lên rồi, lúc này khăn đã chiếm hết nhiệt độ cơ thể của anh, nóng ấm quấn trên cổ Hoắc Nhung, liền giống như anh vẫn luôn theo sát cô, khiến lòng cô an tâm không ít, cô cười bày ra ba lớp trong ba lớp ngoài quần áo của mình, nói: "Có thể không nóng sao, em mặc quần áo dày như gấu rồi."
Vì cô vừa hết cữ không lâu, tuy trong lúc đó Đảng Thành Quân tận tâm chăm sóc, nước da hồng hào, nhưng mọi người đều cảm thấy bên trong cô còn yếu, mùa đông năm nay khắc nghiệt, nếu bị bệnh, vậy thì phiền phức rồi, thế nên tối hôm trước Lưu Quế Hương đã chuẩn bị xong quần áo Hoắc Nhung cần mặc hôm nay, từ đầu đến chân đều là áo bông giày bông mới tinh, ngay cả trên tay cũng là đôi găng tay vải thật dày bà làm cho cô, kêu cô tới cổng trường rồi tháo ra, cô mang theo cả đường, tay có thể không nóng sao.
Đôi mắt Đảng Thành Quân hơi cong lên, lại chỉnh đốn quần áo một chút cho cô: "Đừng khẩn trương, em học rất tốt, khẳng định không có vấn đề."
Hoắc Nhung có chút khẩn trương, hiện tại bị anh nhìn ra, cũng bình tĩnh trở lại, đừng nói là cô chuẩn bị lâu như vậy, cho dù cô thật sự chưa chuẩn bị gì, đằng sau cô vẫn còn Đảng Thành Quân mà, người đàn ông này vừa là động lực để cô tiến về phía trước, vừa là chỗ dựa phía sau của cô, chỉ cần có anh ở bên, cô liền không còn lo lắng gì.
Hoắc Nhung suy nghĩ dùng sức gật đầu, cười lên: "Em biết, cho dù em thật sự thi không được, không phải còn có anh sao."
Đảng Thành Quân nghe cô nói vậy ý cười trong mắt càng sâu, ánh mắt nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai chú ý tới bọn họ, liền vội cúi người hôn một cái lên trán cô: "Đúng vậy, còn có anh đây, vợ đừng lo lắng."
Hoắc Nhung đỏ hết mặt, cũng may Đảng Thành Quân che cô kín mít, cũng không nhìn ra cái gì.
"Vậy em vào đây, bên ngoài lạnh như vậy, anh về trước đi, đừng ở bên ngoài đợi."
Trường thi này cách nhà không quá xa, đi về cũng không tốn nhiều thời gian, Hoắc Nhung không muốn kêu Đảng Thành Quân đợi ở bên ngoài, trời lạnh lại cảm mất.
Thấy Đảng Thành Quân gật đầu, cô mới vẫy tay, đi về phía trường thi.
Thời gian sau khi vào trường thi trôi qua rất nhanh, tuy thời gian Hoắc Nhung chuẩn bị lâu hơn người khác nhưng cũng không dám cẩu thả, tuy viết xong bài thi đầu tiên cũng không dám lãng phí một phút nào, lại kiểm tra tỉ mỉ từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng xác định không có vấn đề gì, tới giờ mới nộp bài thi.
Đợi Hoắc Nhung thi xong rời trường thi, liền thấy Đảng Thành Quân đã chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy tay về phía cô.
"Cảm giác thế nào?"
Đảng Thành Quân quay đầu xe, Hoắc Nhung giống như chim én nhẹ nhàng nhảy lên ghế sau xe đạp, nói: "Cảm giác khá tốt, cơ bản sẽ đậu."
Cô nói như vậy Đảng Thành Quân liền biết cô đã nắm chắc trong lòng.
Đảng Thành Quân lái xe, hai người vừa nói chuyện vừa trở về, vừa đi chưa bao lâu, Hoắc Nhung bất ngờ túm vạt áo Đảng Thành Quân hỏi: "Anh xem đứng bên kia là anh hai em phải không."
Đảng Thành Quân nhìn theo tầm mắt Hoắc Nhung, quả nhiên cách chỗ bọn họ không xa thấy một người đàn ông thân hình cao ráo mặt mũi đẹp trai, không phải Hoắc Nhị Quân thì là ai.
"Hình như là anh hai."
Lúc này Hoắc Nhung đã nhìn rõ người đứng trước mặt Hoắc Nhị Quân chính là cô gái lần trước cô đã gặp qua, em họ Lý Minh Sơn, lập tức có phần kích động túm lấy Đảng Thành Quân: "Hình như gì chứ, chính là anh hai, cô gái đứng bên cạnh anh ấy, chính là em họ Lý Minh Sơn, anh hai nói cô ấy tên Đường Thanh Thư, lần trước em đã thấy anh hai đưa cô ấy về nhà."
Khi đó Hoắc Nhị Quân nói giúp cô ấy ít việc, nên tiện đường đưa cô ấy về nhà, lần này thì sao?
Hoắc Nhung thấy trong tay cô ấy cầm cái túi giống của cô, thì khẳng định cũng tới tham gia thi đại học, con đường không tiện tí nào, anh hai không đến mức lại tiện đường đưa cô ấy về nhà nữa đi?
"Lần trước em thấy liền cảm thấy hai người có thể có hi vọng, nhưng anh hai nói hai người chỉ là bạn bè bình thường, em liền không hỏi nhiều. Lần trước anh hai còn nói, có gì tiến triển sẽ nói với em đầu tiên, mau, chúng ta về nhà trước, nói không chừng lát về anh hai sẽ nói với em đấy."
Tuy Đảng Thành Quân nghe Lý Minh Sơn nhắc qua người em họ này, cũng sớm biết anh ấy có ý giới thiệu cho Hoắc Nhị Quân, nhưng lần này vẫn là thấy lần đầu, anh là một người đàn ông, so với Hoắc Nhung càng hiểu ý Hoắc Nhị Quân hơn, thấy hai người gặp mặt ở đây, 8 phần là có tiến triển. Bằng không với tính cách Hoắc Nhị Quân, nếu thật sự không có ý với cô gái kia, khẳng định đã sớm nói rõ ràng, sẽ không bị Hoắc Nhung nhìn thấy nhiều lần.
Đảng Thành Quân nhìn thông suốt, nhưng đây là việc riêng của Hoắc Nhị Quân, bản thân anh ấy không muốn nói, anh cũng không tiện ở trước mặt Hoắc Nhung giải thích điều gì, thấy vẻ mặt kích động của cô, anh cũng không có biện pháp gì, nói: "Giờ về luôn, em mau bám chắc."
Hoắc Nhung nghe vậy vội ôm lấy eo Đảng Thành Quân, đôi chân dài của Đảng Thành Quân đạp, xe đạp nhanh như bay đi đường tắt về nhà.
Lưu Quế Hương trước đó đã hỏi thăm thời gian, kêu chồng đợi ở cổng, vừa thấy hai người Hoắc Nhung liền nhanh chóng mở cổng ra, nói hai người lái xe vào sân dựng kĩ, Hoắc Nhung vì chuyện của anh hai phấn khích không thôi, nhưng anh hai chưa nói, cô cũng sẽ không ở trước mặt mẹ mình buôn chuyện, liền kiềm chế niềm hưng phấn xuống trước, vào nhà xem Mãn Bảo của cô.
"Mãn Bảo, mẹ về rồi." Hoắc Nhung nhẹ nhàng tiến vào.
Lưu Quế Hương ngồi ở bên giường đang may khăn lau nước dãi cho Mãn Bảo, thấy Hoắc Nhung tiến vào, nhanh chóng nhường vị trí cho cô: "Vừa mới ngủ, lúc này chắc chắn sẽ không tỉnh."
Hoắc Nhung nghe mẹ nói Mãn Bảo vừa ngủ, tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ của bé lập tức dừng lại, cô còn chưa rút tay về, Mãn Bảo khi ngủ luôn rất ngoan đột nhiên quay gương mặt nhỏ tỉnh rồi, mắt to xinh đẹp chớp chớp, cái miệng nhỏ bẹp một cái, đột nhiên bật khóc.
Hoắc Nhung thấy thế vội vàng bế bé lên vỗ về: "Sao thế? Mẹ đánh thức con à?"
Cô ôm lên vừa mới vỗ hai cái, Mãn Bảo liền không khóc nữa, hai tiếng khóc này như là đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Nhung, giống như muốn mẹ ôm vậy.
Chọc cho Lưu Quế Hương lập tức bật cười: "Mãn Bảo là không muốn rời con quá lâu, đây là nghe thấy tiếng con nên ấm ức, muốn để mẹ ôm đó."
"Đứa bé mới hơn một tháng, đâu có thông minh như mẹ nói." Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo vỗ về, lần nữa dỗ bé ngủ lại, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, lần này bé ngủ rất say, không cựa quậy nữa.
Hoắc Đại Thành ở bên ngoài nói chuyện một lát với con rể, tiến vào lại hỏi Hoắc Nhung chuyện thi cử, nghe nói cô cảm thấy đề không khó lắm, cũng vui thay cô.
"Vậy là tốt vậy là tốt, nếu con cảm thấy đề không khó, vậy 8 phần là thi không tệ, đợi con thi xong, có kết quả cũng sắp tết rồi, nhân lúc này chúng ta thu dọn ít đồ trở về đón tết, Mãn Bảo sinh rồi, còn chưa để bà bảy thấy đâu, hiện tại trong nhà chỉ có mình bà ấy là bề trên, cần để bà ấy nhìn chút."
Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương giống nhau, tuy theo con cái vào thành phố nhưng ngày lễ tết vẫn muốn về lại thôn, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cũng nghĩ như vậy, mọi thứ trong thành phố tuy tốt, nhưng với cha mẹ mà nói, chung quy ở trong thôn mới là gốc rễ.
"Được, vậy đợi con thi xong, chúng ta đi dạo cửa hàng bách hóa, mua ít đồ cho bà bảy mang về."
"Việc này không cần các con lo, mẹ với cha con có tiền, chúng ta tự mua là được." Lưu Quế Hương nói.
"Cha mẹ muốn mua cái gì, sao không ai nói với chúng con một tiếng?" Bọ họ vừa dứt lời thì Hoắc Nhị Quân từ bên ngoài đã về, vén rèm lên trước tiên tiến vào nhìn cháu trai, thấy bé ngủ mới bắt đầu nói chuyện với mọi người.
Hoắc Nhung vừa nhìn thấy anh hai liền nghĩ tới em họ Lý Minh Sơn, tuy cô không nhìn ra cái gì từ trên mặt anh hai, nhưng từ trực giác của cô, cô liền cảm thấy quan hệ hiện giờ của anh hai và cô gái kia khẳng định không chỉ là bạn bè bình thường, suy cho cùng trường hợp tham gia thi đại học quan trọng như vậy, nếu hai người chỉ là bạn bè bình thường, anh hai không có lí do gì xuất hiện ở đó.
Hoắc Nhị Quân là người thế nào, trong lòng Hoắc Nhung rõ nhất nhưng, anh không phải người không hiểu lễ nghi, nếu anh ấy thật sự cùng em họ Lý Minh Sơn xác định quan hệ, vậy tất nhiên sẽ đưa cô gái ấy về cho người nhà gặp, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện có hại tới danh tiết cô gái ấy. Nhưng nếu anh ấy chưa giới thiệu, vậy khẳng định lại giống lần trước, là Hoắc Nhung suy nghĩ nhiều.
Ở góc nhìn của Hoắc Nhung, anh hai cùng em gái anh Minh Sơn hai người trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, nhưng chuyện duyên phận này ai nói cũng không được, nếu hai người thật sự không có tình cảm, cho dù cô cảm thấy thế nào, cô cũng không miễn cưỡng ghán ghép người ta ở bên nhau.
Hoắc Nhung đợi cả tối, cực kì muốn nghe được chuyện của em gái Lý Minh Sơn từ trong miệng của anh, kết quả Hoắc Nhị Quân không nói gì, thậm chí việc hôm nay anh đi qua trường thi cũng không nhắc tới.
Hoắc Nhung nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể cho rằng bản thân lại nghĩ nhiều, buổi tối cùng Đảng Thành Quân nói chuyện này, anh lại cười.
"Em đợi thi xong lại xem xem."
Hoắc Nhung không hiểu: "Ý gì."
Đảng Thành Quân không muốn nói nữa, mở chăn ra, ôm cả người vào trong lòng: "Tóm lại đợi em thi xong lại nói, giờ đừng nghĩ nữa, ngày mai còn thi đấy, ngủ sớm một chút."
Vì không để Mãn Bảo làm lỡ thời gian nghỉ ngơi thi cử của Hoắc Nhung, hai ngày này Lưu Quế Hương đều ôm cháu tới bên bà ấy ngủ, Hoắc Nhung cũng biết nội dung chủ yếu hai ngày nay là thi cử, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều chuyện chị dâu tương lai thứ hai nữa, chui vào ngực Đảng Thành Quân, để anh ru ngủ trong chốc lát. Hôm sau lại là một ngày thi nữa, thời gian thi, Hoắc Nhung không nghĩ gì nhiều, nghiêm túc trả lời hết câu hỏi, đợi thi xong 4 môn cô mới yên tâm, tiếp tục hỏi Đảng Thành Quân khi anh tới đón, lời nói trước đó có ý gì.
Đảng Thành Quân nhìn qua vai Hoắc Nhung về phía sau cô nói: "Em vẫn nên hỏi anh hai em đi."
Hoắc Nhung giật mình quay mặt lại, quả nhiên thấy Hoắc Nhị Quân không biết đã tới từ khi nào, đang đứng sau lưng mình.
Đứng cùng anh ấy ở phía sau Hoắc Nhung, còn có một cô gái tóc ngắn ngang tai cười hào phóng cởi mở có chút thẹn thùng, không phải em họ Lý Minh Sơn Hoắc Nhung đã gặp qua thì là ai!
Hoắc Nhị Quân thấy em gái kinh ngạc, cười nói: "Không phải Thành Quân nói em đã sớm đoán được rồi sao? Sao còn kinh ngạc như vậy? Giới thiệu với em, đây là em gái Lý Minh Sơn, Thanh Thư."
Lại quay qua giới thiệu với Đường Thanh Thư: "Đây là em gái anh Hoắc Tiểu Dung, đây là em rể Đảng Thành Quân."
Khuôn mặt Đường Thanh Thư đỏ bừng, vẻ mặt tuy có chút ngại ngùng, động tác lại rất thoải mái đưa tay ra với Hoắc Nhung: "Xin chào, em gái Tiểu Dung, chị là Đường Thanh Thư, trước đó đã nghe anh cả nói qua về các em, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Miệng Hoắc Nhung mở to, nhanh chóng làm rõ tình huống, cũng nhanh chóng đưa tay ra, bắt tay cô ấy.
Đảng Thành Quân không bắt tay, gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, rõ ràng anh biết nhiều hơn Hoắc Nhung một chút, vì thế khi Đường Thanh Thư tới không bất ngờ chút nào.
Bốn người có cuộc gặp ngắn ngủi, Đường Thanh Thư nói còn phải về trước một chuyến, nói chút chuyện thi cử với người nhà, Hoắc Nhung liền vội kêu anh hai đưa cô ấy về trước, đợi hai người đi rồi, cô mới quay đầu nhìn Đảng Thành Quân hỏi: "Anh hai cùng chị Thanh Thư đây là ở bên nhau rồi?"
Đảng Thành Quân cười lên: "Này em còn chưa thấy rõ sao?"
Nếu không có quan hệ, cớ sao trịnh trọng giới thiệu hai người cho đối phương biết như vậy?
Hoắc Nhung vẫn chưa rõ: "Trước đó em hỏi anh hai nói bọn họ không phải là bạn bè sao?"
"Lần trước em thấy hai người họ là khi nào?"
Hoắc Nhung nhìn anh: "Anh đã sớm biết rồi?"
Đảng Thành Quân vội giải thích: "Hôm trước khi em nói với anh, anh mới biết, thấy em nhớ hoài, liền đi hỏi anh hai trước."
Hoắc Nhung lại hỏi: "Vậy anh hai biết chúng ta thấy bọn họ? Vậy sao anh ấy không nói với em, anh hỏi anh ấy, sao cũng không nói với em!"
Đảng Thành Quân đẩy xe, kêu cô lên xe trước, đợi cô lên xe anh mới nói: "Hai ngày này đối với em và cô ấy đều quan trọng, anh hai không muốn nói trước, khẳng định là sợ ảnh hưởng tới việc thi của cả hai, cho nên anh mới nói đợi em thi xong rồi gặp, em xem, không phải vừa mới thi xong, anh hai liền tự nói cho em sao?"
Trước đó anh thấy hai người ở bên nhau đã đoán được quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, nhưng là việc riêng của Hoắc Nhị Quân, anh không tiện nói, không muốn nói sớm cho cô biết, sợ ảnh hưởng cảm xúc của cô, làm lỡ đợt thi của cô.
"Nói cách khác, anh hai và chị Thanh Thư ở bên nhau rồi?" Hoắc Nhung vừa thi xong liền biết được tin tốt lớn như vậy, từ tận đáy lòng vui vẻ thay anh hai, thấy Đảng Thành Quân gật đầu, cả khuôn mặt đều vui mừng.
"Vậy là không lâu nữa em liền có chị dâu thứ hai rồi? Em phải nhanh chóng nói tin tốt này cho mẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro