Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80: Mặt trời mọc ở đằng đông

Đứa bé vừa sinh ra, chị họ nhìn lướt qua liền ôm tới bên cạnh Hoắc Nhung nói: "Kiểm tra nhiều lần như vậy các em cũng không hỏi chị là trai hay gái, giờ đứa trẻ sinh ra rồi, mau nhìn đi, là một thằng cu mũm mĩm."

Vẻ mặt Hoắc Nhung có phần mệt mỏi, cười nhẹ: "Rất tốt, sau này lớn lên giống cha, đẹp trai."

"Đúng vậy, dáng người khẳng định cũng giống, em nhìn này vừa mới sinh, chân dài hơn những đứa trẻ khác vừa sinh ra đó." Chị họ vừa nói vừa ôm đứa bé để bên cạnh lúc lâu cho bà ngoại bé nhìn.

Lưu Quế Hương nhìn hai mắt đứa bé, thích vô cùng, nhưng cũng không nóng vội ôm lấy, chỉ đánh giá trên dưới một lần rồi nói với Hoắc Nhung: "Con trai con gái đều tốt, mẹ thấy rất khỏe mạnh, con đã mệt mỏi nửa ngày rồi, ngủ trước đi, đứa trẻ chúng ta sẽ trông, con tỉnh lại là có thể nhìn rồi."

Bà vừa nói vừa sờ mái tóc ướt mồ hôi của con gái đầy từ ái, Hoắc Nhung mệt đôi mắt không mở nổi, gật đầu rồi nặng nề thiếp đi.

Đợi cửa phòng sinh mở ra, toàn bộ người nhà họ Hoắc đợi ở bên ngoài đã lâu liền ùa lên, trong phòng sinh ngoài chị họ còn có một y tá tuổi còn khá trẻ giúp đỡ đẻ, thấy bên ngoài nhiều người đợi như vậy, cho rằng đến xem đứa bé liền bế đứa bé lên, kết quả mọi người chỉ vội vàng nhìn hai cái, liền nhanh chóng đi xem sản phụ.

Đảng Thành Quân ở bên ngoài kinh hồn bạt vía đợi nửa ngày, lúc này nghe được tiếng khóc mạnh mẽ của con, liền biết con mình cực kì khỏe mạnh, vì thế vừa vào cửa cũng không đi về phía đó, trước tiên đến cạnh Hoắc Nhung xác định một chút tình trạng của cô.

Thấy cả người Hoắc Nhung toàn mồ hôi như tắm, anh thấy thế hết sức đau lòng, càng khẳng định ý nghĩ chỉ cần một đứa con mà thôi.

Thấy Đảng Thành Quân vừa vào cả con cũng mặc kệ không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Nhung hồi lâu, chị họ Tống Yến Lan cười nói: "Em ấy rất khỏe, chỉ là mệt thôi, bên này không còn chuyện gì rồi, em nhanh đẩy em ấy tới phòng bệnh để nghỉ ngơi đi."

Tống Yến Lan ôm đứa bé từ tay y tá đỡ đẻ tới đây, thấy cháu nhắm mắt lại ngủ ngon lành, cho dù da nhăn nheo cũng có thể nhìn ra dáng vẻ không tệ, lập tức yêu thích vô cùng: "Mau tới ôm con trai em, thật là xinh đẹp."

Đảng Thành Quân nhét chăn cho Hoắc Nhung xong mới tiến đến, nhận lấy đứa bé ngắm nhìn.

Rõ ràng vẫn là một cục sữa nhăn nhúm, Đảng Thành Quân lại cảm thấy đứa bé vô cùng xinh đẹp, độ cong lông mày và đôi mắt giống hệt Hoắc Nhung, ôm ở trong chăn mềm nhũn, khiến tim anh mềm thành một cục.

Anh ôm đứa bé nhìn một lúc lâu, sau đó đặt ở bên người Hoắc Nhung, cục sữa nhăn mặt hừ một tiếng, lại ngủ tiếp.

Chị họ nói: "Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai lại kiểm tra cho đứa bé, mọi người cũng đã trông giữ cả ngày rồi, nhanh chóng về nghỉ ngơi thôi."

Lưu Quế Hương ai một tiếng, kéo tay cô ấy: "Hôm nay đã làm phiền cháu rồi."

Chị họ cười lên: "Thím đừng khách khí, cháu là chị của Yến Lan, em ấy là chị dâu của Tiểu Dung, chúng ta không phải người một nhà sao."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng bà vẫn nhớ kĩ ân tình của cô ấy, đợi Hoắc Nhung ra viện, phải để Thành Quân cầm ít đồ cẩn thận tới nhà người ta cảm ơn: "Vậy cháu cũng sớm về nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm rồi."

Chị họ ừ một tiếng: "Cháu bên này thu thập một chút rồi về, nhanh thôi."

"Vậy bọn thím về phòng bệnh trước nhé."

"Mau về đi, cháu cũng lập tức đi đây."

Lưu Quế Hương cùng Đảng Thành Quân đẩy Hoắc Nhung về phòng bệnh, những người khác cũng theo về cùng, y tá đỡ đẻ vừa thu dọn vừa nói với chị họ Tống Yến Lan: "Nhà bình thường sinh con, đều là xem đứa bé trước, rồi đi xem sản phụ, nhà này thì ngược lại."

Chị họ cười lên: "Nhà cô ấy không giống như nhà khác, cô gái trên giường bệnh kia, chính là bảo bối của cả nhà, chồng cô ấy thì càng khỏi phải nói, trong mắt ấy, ngoài cô ấy ra không chứa nổi người khác."

Ý ta đỡ đẻ nghe xong trên mặt hiện ra vẻ hâm mộ: "Nếu về sau em tìm chồng, cũng phải tìm người khi sinh con cũng nhìn em trước."

Đợi trở về phòng bệnh, mọi người lần lượt ngắm nhìn đứa bé, Lưu Quế Hương nói con cả đem hai đứa bé trở về. Tống Yến Lan nói muốn ở lại, bà không đồng ý: "Nhiên Nhiên không rời con được, con với Nhất Minh mau về đi, Nhất Minh cũng đừng xin nghỉ nữa, ở đây có mẹ với Thành Quân rồi."

Tống Yến Lan nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu: "Vậy cũng được, sáng mai con đi làm, chiều tan làm con lại tới."

Tiễn nhà Hoắc Nhất Minh đi, Lưu Quế Hương lại quay qua nhìn hai con trai: "Hai đứa cùng cha trở về đi, mẹ với Thành Quân trông ở đây."

Hoắc Tam Hưng đang muốn đồng ý thì Hoắc Nhị Quân nói: "Mẹ, mẹ với cha cùng về đi, con với Thành Quân ở đây chăm sóc."

Lưu Quế Hương đang muốn phản bác thì Đảng Thành Quân cũng nói: "Mẹ, anh hai nói đúng, mẹ về trước đi, hôm nay mẹ đi theo bận cả ngày rồi, buổi tối trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải làm phiền mọi người đưa cháu đi kiểm tra nữa."

"Con nói đúng, hôm nay bà về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có thể lại đây giúp Thành Quân."

Hoắc Nhung và đứa bé bên cạnh đều không rời người được, đứa nhỏ này ai chăm sóc đều được, còn Hoắc Nhung thì chỉ có hai người họ mới tiện, Lưu Quế Hương nghe ba người nói, cũng suy nghĩ rõ ràng.

"Được, vậy mẹ cũng về, Nhị Quân buổi tối con tỉnh táo một chút, trông chừng em gái con với cháu."

Lưu Quế Hương trước kia thường nghe nói bệnh viện có bắt trộm trẻ em, tuy không biết là thật hay giả, nhưng hiện giờ, cành giác một chút cũng không có tổn thất gì.

Hoắc Tam Hưng nghe thấy: "Vậy thế này đi, cha mẹ trở về, con với anh hai ở đây trông coi, an toàn hơn một chút."

"Vậy cũng được, sáng mai mẹ với cha con tới đổi với các con." Lưu Quế Hương gật đầu, cùng chồng rời đi.

 Hoắc Nhung ngủ một giấc liền ngủ tới hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, đã ngủ khoảng 10 tiếng đồng hồ, cuối cùng mở mắt tỉnh dậy.

Cô trợn mắt, liền nhìn thấy Đảng Thành Quân ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích trông chừng cô, còn chưa đợi cô cất tiếng gọi anh, anh đã lập tức phát hiện cô đã tỉnh, đứng dậy hỏi: "Khát không? Uống chút nước nhé?"

Hoắc Nhung hắng giọng ừ một tiếng, Đảng Thành Quân lấy ra nước lạnh đã sớm chuẩn bị, xách phích nước pha ít nước nóng vào đó, uống vào miệng ấm áp vừa phải.

Hoắc Nhung ừng ực ừng ực một hơi uống hết một li, cuối cùng mới cảm thấy cổ họng không còn khó chịu nữa.

"Con đâu? Cha mẹ đâu?" Uống nước xong, Hoắc Nhung liền hỏi.

Trước khi ngủ cô chỉ nhìn thoáng qua, vẫn chưa nhớ rõ con mình trông như thế nào, giờ tỉnh rồi, chắc chắn chuyện đầu tiênlà muốn nhìn thấy con.

"Ngày hôm qua quá muộn không có kiểm tra, giờ cha mẹ ôm đi tìm bác sĩ kiểm tra rồi, lát nữa liền về, anh hai với anh ba tối qua trông em cả đêm, khi cha mẹ tới mới đổi với cha mẹ về nghỉ rồi, ngủ lâu như vậy, đói rồi đi, mẹ nấu ít cháo thịt, em ngồi dậy nếm thử nhé."

Đảng Thành Quân lấy hộp cơm ra, không biết chuẩn bị từ khi nào, Hoắc Nhung cầm vào tay vẫn còn nóng, hạt gạo nấu mềm nhừ đặc sệt, thịt băm và nấm hương khô thái nhỏ lẫn trong cháo, dễ tiêu ngon miệng thơm vô cùng.

Hoắc Nhung thực sự đói bụng, bưng lấy còn chưa ăn, đã nghe thấy giọng nói nhỏ đầy mỉa mai từ bên cạnh truyền đến: "Sinh con mà hầu hạ như hoàng hậu nương nương, không có tiền đồ. Bạch Dương con đừng học hắn ta, phải có tiền đồ. Phụ nữ sinh con là đạo lí hiển nhiên, không cần phải hầu hạ như vậy, ai mà không như vậy chứ? Sinh con như cô ta ấy mà, lắm chuyện."

Hoắc Nhung quay đầu nhìn lướt qua bên kia, bà già lải nhải ngày hôm qua khoanh tay ngồi ở cạnh giường, một mình chiếm chỗ rất lớn, làm thai phụ kia phải chen sát tường ngủ, bà ta giống như không cảm thấy gì, đảo mắt nhìn về phía Hoắc Nhung, thấy cô bưng cháo nấm hương thịt nạc trong tay, liền giống như tiêu tiền của bà ta, xót ruột đến líu lưỡi.

Một lúc lâu sau mỉa mai một câu tổng kết: "Người thành phố đúng là có tiền."

Bên cạnh bà ta có một người đàn ông đang đứng, đeo kính, dáng vẻ lịch sự văn nhã, đoán chừng chính là Bạch Dương trong miệng bà ta, anh ta thấy mẹ mình nói chuyện như vậy không xuôi tai, vẻ mặt xấu hổ duỗi tay kéo kéo tay áo mẹ mình.

Hôm qua bà ta đã chịu thiệt lớn, hôm nay cũng không dám quá ngang ngược, thấy con trai mình hướng về người khác ngăn cản mình, không vui trừng mắt với con trai, nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Hiện giờ Hoắc Nhung đã sinh con, bụng không đau nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức cả đêm, hoàn toàn khác với trạng thái ngày hôm qua, nghe thế bưng hộp cơm lên thỏa mãn uống một ngụm rồi nói: "Có tiền hay không cũng không ăn gạo nhà thím, thím nói xem thím có quản quá rộng không."

Bà ta trợn mắt, nhảy dựng lên muốn nói chuyện, con trai bà ta thấy thế liền nhanh chóng ngăn cản, rốt cuộc là mẹ anh ta đắc tội với người ta trước, cũng không trách người ta tức giận.

"Mẹ, mẹ mau yên ổn chút đi, đừng ầm ĩ nữa, Văn Anh khó chịu nửa ngày, giờ mới ngủ được."

"Cô ta ngủ thì sao? Triệu Bạch Dương, mẹ anh còn chưa chết đâu, trong mắt anh chỉ có vợ thôi à? Tôi ..."

Bà ta gân cổ sắp gào lên thì ánh mắt đột nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Đảng Thành Quân ở bên cạnh, ánh mắt kia dường như mang theo khí thế hung ác, khiến bà ta sợ hãi mắc nghẹn trong họng, nhớ tới chuyện trưởng khoa nói ngày hôm qua.

Bà ta quen khóc lóc om sòm, dạy dỗ con dâu con trai là chuyện thường xuyên, người khác muốn quản tới đầu bà ta, bà ta không quan tâm đó là ai, nhưng trưởng khoa kia nói, bà ta làm ầm lần nữa sẽ thông báo cho chỗ làm việc con trai bà ta, vậy thì không được, giờ con trai bà ta đang bưng bát sắt( việc nhà nước), bao nhiêu người thèm muốn cũng không được, bà ta dựa vào công việc của con trai mà diễu võ dương oai với người khác trong thôn, đâu thể để con trai mất mặt mũi ở chỗ làm việc được.

Bà ta suy nghĩ trong đầu hồi lâu, cuối cùng giống như con gà bị người bóp cổ mà bại trận.

Trừng mắt với con trai mình lẩm bẩm nói: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa, đợi quay về tôi sẽ dạy dỗ anh thật kĩ."

Triệu Bạch Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ coi như bản thân chưa nghe thấy gì, giống như nhận lỗi hướng Đảng Thành Quân cười cười.

Bà ta yên tĩnh, Hoắc Nhung cũng không quan tâm nữa, bưng cháo lên ăn.

Cô vừa ăn xong cháo, cha mẹ cô đã ôm đứa bé trở về, thấy cô tỉnh nhanh chóng ôm đứa bé tới bên cạnh cô nói: "Tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Bà già kia nghe thấy lại hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là dáng vẻ Lưu Quế Hương hỏi han con gái ân cần đâm vào tim bà ta.

Lưu Quế Hương đã sớm biết bà ta là cái đức hạnh gì, chẳng những không thèm để ý mà còn chọc chồng một cái nói: "Con gái khát, lại rót ít nước uống đi."

Hoắc Đại Thành nói gì nghe nấy vội rót ly nước cho con gái, giống như Đảng Thành Quân, cẩn thận pha đúng độ ấm, bà già kia trợn mắt nhìn, thói đời ngày nay a, đứa nhỏ này không hiếu thuận cha, trái lại để cha hầu hạ con gái ăn uống, nếu ở nhà bọn họ, cô không thể lật bàn được, này đâu phải sinh con, là sinh cục vàng mới đúng!

Thấy bà ta khó chịu, trong lòng Lưu Quế Hương liền thoải mái, trải qua một ngày ở chung, bà đã biết bà ta có tật xấu gì. Bà ta tra tấn con trai con dâu mình thì thôi, còn không thể nhìn người ta đối tốt với con gái con dâu. Bà đau lòng con gái mình, Đảng Thành Quân đau lòng vợ mình, đến lượt bà ta ở đó mỉa mai sao? Tiêu một phân tiền của bà ta sao? Cái thứ gì!

Nghe Hoắc Nhung nói chỗ nào cũng ổn, cuối cùng Lưu Quế Hương không tức giận với bà ta nữa, đặt đứa trẻ vào lòng cô, để cô ôm cẩn thận.

"Bác sĩ nói, thằng bé rất khỏe, cao lớn chân dài, về sau đảm bảo vóc dáng không thấp, giống cha nó."

Hoắc Nhung nghe thế trên mặt nở nụ cười, liếc nhìn Đảng Thành Quân một cái.

Nếu là con trai, cô hy vọng không chỉ vóc dáng, tốt nhất các mặt đều giống Đảng Thành Quân, nhưng tính cách phải cởi mở hơn ba nó, giống bác hai bác ba thì càng tốt.

Hoắc Nhung nhìn cục sữa trong ngực, càng nhìn càng thích, rõ ràng đứa bé nhỏ như vậy vẫn chưa nhìn ra mặt mũi thế nào, nhưng cô đã nghĩ tới sau này đứa bé lớn lên sẽ có dáng vẻ của một Đảng Thành Quân nhỏ.

Buổi chiều Tống Yến Lan vừa tan làm liền lái xe lại đây, lúc này không mang hai gánh nặng theo, chị ấy tới đây một mình, vừa tới liền nói: "Đúng rồi, trước đó còn chưa kịp hỏi, tên của đứa nhỏ mọi người đã nghĩ ra chưa?"

Hoắc Đại Thành trả lời: "Lấy xong rồi, sáu tháng đã nghĩ ra rồi."

"Ai đặt vậy?"

Lưu Quế Hương nói: "Mẹ với cha con không có văn hóa gì, đã đặt nhũ danh, gọi Mãn Bảo, tên thì để hai đứa Tiểu Dung tự đặt."

Vốn dĩ chuyện đặt tên này, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân muốn cha mẹ đưa ra hai cái tên, nhưng hai người họ đều không nêu ra, cuối cùng vẫn đem quyền quyết định cho hai vợ chồng trẻ.

Tống Yến Lan lập tức tò mò: "Vậy hai em đặt tên gì vậy?"

Hoắc Nhung sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cục sữa trong lòng, nói: "Gọi Đảng Húc Đông."

Tống Yến Lan nghe vậy, đôi mắt sáng lên: "Mặt trời mọc ở đằng đông, tên hay đó, hơn nữa hợp với họ của Thành Quân, thật đúng là tên hay."

Hiện tại quốc gia của bọn họ đang ở thời điểm phát triển thần tốc, còn không phải là mặt trời mới mọc ở phía đông sao.

Lưu Quế Hương cũng cười lên: "Cho nên ông xem đứa nhỏ này đọc rất nhiều sách, nếu không, đặt tên liền giống như cha con, không chút hàm ý nào."

Hoắc Đại Thành nghe vậy không phục sờ cằm mình: "Nhất Minh vốn là Nhất Dân, dân trong nhân dân, là đại đội đăng kí sai, mới gọi là Hoắc Nhất Minh, bằng không ba anh em chúng nó là Quân Dân Hưng, cái này không phải rất hay sao, sao lại không có hàm ý!"

Lưu Quế Hương vội vã dỗ cháu trai, nghe vậy vô cùng có lệ hừ một tiếng: "Được được được, ông có hàm ý, ông có hàm ý được chưa."

Hoắc Đại Thành cũng hừ một tiếng: "Này còn được."

Hoắc Nhung và Tống Yến Lan thấy thế không nhịn được cười lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro