Phần 5: Đi chơi
Lisa không ngạc nhiên khi cô nhận được một cuộc gọi FaceTime từ Jisoo sau 10 phút .
Nếu thành thật mà nói, cô thực sự không thể hiểu được Jisoo đang nói cái quái gì, chị nói quá nhanh, lẫn với tiếng huyên náo của mọi người trong nhà thờ.
"Jisoo. Jisoo. Chậm lại." Lisa khẽ cười, giơ điện thoại cho Seulgi vào khung hình. "Lisa! Em có nghiêm túc không đấy? Em không đùa chị, đúng chứ? Em thực sự sẽ tham gia? Hãy nói với chị rằng em không nói đùa đi." Lúc này Jisoo đã lên xe hơi, để điện thoại dựa vào bảng điều khiển.
"Em nói thật đấy." Lisa nở một nụ cười nhẹ khi cô nghe thấy tiếng Jisoo hét lên. "Chết tiệt. Ôi Chúa ơi. Chào Seulgi. Ôi Chúa ơi. Chị không nghĩ là em sẽ tham gia!" Jisoo dường như nhanh chóng đảo vòng quanh, mở mọi ngăn trong xe để tìm một số loại thông tin về dàn đồng ca, Lisa đoán vậy. "Được rồi, vậy. Ta có các buổi diễn tập dài một tiếng rưỡi vào các tối thứ Hai, thứ Tư và thứ Năm. Nếu em không cảm được nhạc, em chắc chắn có thể nhắn tin cho bất kỳ ai hoặc đến đây để được giúp đỡ. Thông thường, sau một tuần diễn tập , tụi chị sẽ đến nhà nhau nên tụi chị dành thời gian diễn tập chỉ để đi chơi. Quao, được rồi. Chị sẽ đưa cho em lịch trình khi gặp vào ngày mai. Giờ chị đi gặp Rosie và Jennie để báo cho họ tin vui đây. Bye, Lisa. Cảm ơn em nhiều lắm."
Lisa thậm chí còn chưa kịp trả lời thì Jisoo đã cúp máy. Cô chớp mắt mấy cái, thừa nhận bản thân có chút choáng váng. "Chà ... Chị ấy phấn khích thật." Seulgi khịt mũi, đứng dậy.
"Bây giờ tao lại hồi hộp rồi" Lisa rên rỉ, vùi đầu vào tay.
"Im nào, mày sẽ ổn thôi. Mày có cần về nhà sớm không?" Lisa ngước nhìn Seulgi qua những kẽ tay và thở dài.
"Ừ chắc vậy. Tao đã tránh nói chuyện với gia đình về bất cứ điều gì kể từ khi họ đưa tao đến nhà thờ." Lisa đứng khỏi bàn và bắt đầu tự dọn dẹp.
"Tao sẽ giặt quần áo cho mày và mang chúng đến nhà mày tối nay nhé." Seulgi ôm vai rồi xoa nhẹ eo cô. "Nhắn tin cho tao nếu mày cần gì, nhớ?" Lisa gật đầu và rời khỏi bếp, cảm ơn bố mẹ Seulgi đã cho phép cô ở lại, và họ vui vẻ đáp lại "Lúc nào cũng được mà Lisa"
Cô bước ra khỏi cửa và lê đôi chân của mình sang nhà kế bên.
Lisa thực sự đã cố gắng hết sức để lặng lẽ lẻn qua cửa nhà mình, thậm chí mất khoảng 20 giây để từ từ đóng cửa lại. Tất nhiên không hiệu quả, vì gia đình cô đang ở trong bếp ăn bữa sáng thịnh soạn mà không có cô.
"Lalisa?" Dượng cô gọi và Lisa lầm bầm một lời nguyền nhỏ trong hơi thở.
"Vâng?" Cô bước vào bếp, khó chịu cởi thẳng chiếc áo phông oversize khỏi người.
"Cùng với mọi người ở nhà thờ thế nào rồi con?" Ông hỏi, đẩy cặp kính tròn lên trên mũi.
"Ổn ạ ..." Cô nói nhỏ, nhìn bất cứ nơi nào khác ngoài người đàn ông lớn tuổi trước mặt. "Con có tham gia dàn đồng ca không? Bố thực sự hy vọng con đã nói với họ rằng con có. Mẹ thực sự muốn con làm vậy." Lisa chạm mắt mẹ và im lặng nuốt nước bọt.
Cô biết cô phải nói với họ. Nếu không, cô sẽ phải tìm lý do để ở đó ba ngày trong tuần cho việc diễn tập và hôm Chủ nhật cho các buổi lễ mà cô sẽ tham gia.
"Vâng. Con đã nói với Jisoo sáng nay con sẽ đi"
Và đó là lần đầu tiên trong hơn một tuần cô nhìn thấy một nụ cười nhỏ hướng về mình từ gia đình.
Thông thường, các bậc cha mẹ tự hào về quyết định của con mình sẽ làm chúng ấm lòng , nhưng tất cả những gì Lisa cảm thấy là tức giận.
Cô biết mình cần phải bình tĩnh.
Cô biết mình cần hít thở sâu vài lần.
Cô biết điều đó.
Vì vậy, cô nhanh chóng xin phép và chạy về phòng, đóng cửa một cách thô bạo, và cô biết mình sẽ bị la vì điều đó.
Lisa ngã ngửa trên giường, đan các ngón tay lên bụng, nhìn lồng ngực mình phập phồng theo từng nhịp thở nặng nhọc.
Lisa có phần cảm thấy như thể cô đã phản ứng thái quá. Có lẽ cô nên vui mừng vì cuối cùng gia đình cũng tự hào về một quyết định của mình.
Nhưng cô đã không và cô không nghĩ rằng cô sẽ như vậy.
Lisa nhốt mình trong phòng suốt cả ngày, thỉnh thoảng nói chuyện với Seulgi qua cửa sổ và nghỉ xả hơi cho đến khi quá kiệt sức để tiếp tục. Cô đã bỏ bê không chạm vào điện thoại cả ngày, chỉ tập trung vào việc khác không gây căng thẳng.
Khi cô nhận thấy mình đã bỏ lỡ vài cuộc điện thoại từ cả Jisoo và Rosé, cô ước rằng ít nhất mình bật chế độ âm thanh.
Cô ngập ngừng gọi lại cho Jisoo, đưa điện thoại lên tai. "Lisa!" Cô nghe thấy giọng nói của Jisoo gọi mình một cách hào hứng và cô nhướng mày tò mò. "Em đã ở đâu vậy? Suýt chút nữa chị đã đưa số của em cho Jennie xem cô ấy có gọi em không!"
Lisa cười đáp lại và nằm xuống giường, hai tay đỡ nửa thân trên lên. "Em đang dọn phòng. Có chuyện gì vậy?"
"Được rồi, vậy, chị biết đã mình nói rằng ta sẽ đi chơi vào ngày mai, một nhà hàng phong cách Mỹ vừa mở cửa ngay dưới phố chỗ nhà thờ nên Rosé và Jennie muốn đi. Chị nghĩ em có thể cũng muốn? Chị để ý rằng nó đã mở cửa sáng nay, khi chị rời nhà thờ nên điều này khá bất ngờ. Xin lỗi. Bố mẹ chị biết chủ sở hữu và họ đã cho ta đặt chỗ ở khu vực sân thượng riêng. Chị nghĩ đó sẽ là một khu vực yên tĩnh, tốt cho em làm quen với Jennie." Lisa có thể nghe thấy sự kì vọng trong giọng nói của Jisoo khiến môi cô cong lên thành một nụ cười.
Thật là tuyệt khi có ai đó nỗ lực muốn làm bạn với cô. Cô không quen với điều đó. Lần duy nhất ai đó cố đưa cô vào nhóm của họ là khi Jeon Jungkook đưa cô đi chơi với nhóm bạn ồn ào đáng ghét của anh ta.Tất cả bọn họ đều là con trai và đó là điều khiến cô lo lắng đầu tiên khi nghĩ tới.
Không có gì ngạc nhiên nếu cô ghét nó. Đáng lẽ cô phải biết ngay từ lúc đó mới phải.
"Lisa?" Jisoo lặp lại và Lisa thầm nguyền rủa bản thân. "Oh, shit. Xin lỗi, Jisoo. Tất nhiên là em sẽ đi. Sẽ không sao nếu em đi theo chứ?" Cô đứng trên giường, mở tủ quần áo của mình, nhanh chóng lục tung tủ tìm thứ gì đó để mặc.
"Này, Lisa. Có cần chị đến đón không?"
"Ừm .." Lisa dừng một chút, quyết định chọn một chiếc váy hoa. "Ổn không ạ? Em không chắc chỗ đó ở đâu và em không thích đến nhà thờ nên em thậm chí không chắc liệu mình có cải thiện được điều đó không."
"Tất nhiên là được rồi, ngốc. Một tiếng đồng hồ có đủ để em chuẩn bị không?"
"Vâng. Em sẽ nhắn cho chị địa chỉ nhé?" Lisa đặt váy xuống giường và quay lại tủ, cúi xuống xem bộ sưu tập giày của mình.
"Ugh, chị rất phấn khích! Chị sẽ gặp em sau." Jisoo cúp máy và Lisa đặt điện thoại xuống sau ba tiếng bíp.
Cô cắn môi dưới, đôi mắt lấp lánh nhìn đôi giày cao gót màu kem và giày bệt màu trắng. Cô thích làm cho đôi chân của mình trông dài hơn, nhưng cô cũng thích không bị đau chân.
Cô không muốn gây ấn tượng với bất kỳ ai. Cô chỉ muốn cảm thấy hài lòng về bản thân mình, vậy thôi.
Đó là tất cả, cô quyết định, khi cô nắm lấy đôi giày cao gót hai inch.
Không có gì khác, thực sự.
Cô nhấc điện thoại lên và nhắn cho Jisoo địa chỉ như đã hứa. Sau đó, cô đã dành một giờ tiếp theo để chuẩn bị, phần lớn để cố kẻ mắt trông thật đẹp.
Lisa đang đeo bông tai thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe, tiếp theo là âm thanh tin nhắn vang lên. Cô hít một hơi thật sâu và lấy một chiếc ví, soi mình trong gương lần cuối trước khi ra khỏi phòng. Cô bước xuống cầu thang và thấy mẹ mình đang nhìn qua cửa sổ, rõ ràng là ai đó ngoài Seulgi xuất hiện trước nhà cô.
"Con đi ra ngoài với ai?" Bà hỏi và quay về phía con gái, ngạc nhiên khi thấy Lisa ăn mặc đẹp.
"Jisoo và Rosé." Cô khó chịu cựa mình dưới cái nhìn của mẹ. "Ừm, và Jennie, bạn của ... Jisoo."
"Chà, trông con xinh lắm. Mẹ rất vui khi con đi chơi với họ. Mẹ chắc rằng họ có ảnh hưởng tốt đến con." Mẹ cô đã rời khỏi cửa sổ. Lisa đoán bà đã cho phép mình rời đi và bà gật đầu.
"Cảm ơn mẹ. Con sẽ về sớm."
Lisa bước nhanh ra ngoài, nở một nụ cười thật tươi với Jisoo khi cô đóng cửa lại. Cô leo lên ghế phụ và nhìn về phía sau. Jisoo hẳn đã nhận ra nét mặt bối rối của cô và lên tiếng trước khi Lisa có cơ hội hỏi.
"Rosé và Jennie đang chờ chúng ta ở đó. Họ đã là bạn lâu hơn cả lúc chị quen Jennie. Rosé thực sự đã giới thiệu tụi chị với nhau."
Jisoo ra khỏi đường lái xe của Lisa và Lisa gật đầu hiểu ý. "Em có lo lắng không?"
"Một chút" Lisa cười nhẹ, chân phải khua lên xuống .
"Ấy, Lisa. Đừng thế. Rosé thực sự đã thích em rồi. Em ấy đã nói với chị về em gần như toàn bộ thời gian ở cùng nhau sáng nay. Phải thừa nhận rằng Jennie trông hơi đáng sợ, nhưng cô ấy rất ngọt ngào. Cô ấy sẽ thích em. Chị biết điều đó. Nếu cô ấy không làm vậy, chị có thể phải chia tay cô ấy." Jisoo trêu chọc, nhẹ nhàng huých vào hông Lisa.
Lisa thực sự thoải mái và nháy mắt vài lần. Có vẻ cô đang nhớ lại phần đầu tiên của những gì Jisoo nói và cúi đầu xuống, một vết ửng hồng nhẹ trên má.
Không được.
Họ đến đó nhanh hơn Lisa nghĩ.
Cũng dễ hiểu, cô phải thừa nhận. Cô nhất định sẽ không bị lôi kéo khi đi chung xe với ai khác ngoài bố mẹ .
"Sẵn sàng chưa?" Jisoo hỏi, rút chìa khóa ra khỏi ổ.
Lisa gật đầu và thở ra một hơi lo lắng. "Sẵn sàng." Cô mỉm cười mở cửa, bước ra và chỉnh lại độ dài của chiếc váy.
"Ngoài ra, em trông rất tuyệt. Để dìm chị, chị hiểu." Jisoo bước đến bên cạnh Lisa và khoác vai cô.
Lisa khịt mũi, lắc đầu đáp lại . "Làm ơn đi, Jisoo. Chị là một siêu mẫu quái đản." Họ bước qua những cánh cửa rộng lớn, Jisoo vẫn ôm chặt lấy Lisa.
"Chờ đến lúc gặp bạn gái chị đi" Chị thì thầm vào tai và Lisa nhếch mép cười.
Jisoo thân thiện và cởi mở với những người hoàn toàn xa lạ và bạn bè, Lisa thậm chí không thể tưởng tượng được rằng chị đã đối xử tốt như thế nào với người yêu .
"A, Jisoo. Bạn của em đang ở trên lầu. Thật tuyệt khi được gặp em. " Một cô gái lớn hơn Jisoo và Lisa một chút, bắt tay chào hỏi cả hai.
"Em cũng vậy, Taeyeon-ssi." Jisoo siết chặt tay người phụ nữ lớn hơn lần cuối trước khi dẫn Lisa đi qua chị ấy và đi lên cầu thang, mà Lisa cho rằng đó là ban công.
"Cô ấy trông giống Irene." Lisa nói sau một lúc suy nghĩ, tay lướt qua thanh vịn cầu thang.
"Đúng vậy nhỉ? Nếu họ ở nơi công cộng và chị không biết họ, chị sẽ cho rằng họ là chị em." Jisoo đẩy cửa ở đầu cầu thang và Lisa hít một hơi thật sâu.
Cô thực sự không cần phải làm vậy, chỉ cần há hốc mồm ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thôi. Tầng trên cùng đã hoàn toàn sáng lên, đèn dây, nhưng một phiên bản thanh lịch hơn, được kết nối khắp không gian mở. Trên đầu bàn có những tấm bạt, rất có thể để che chắn bất cứ thứ gì không mong muốn rơi xuống. Lisa tin rằng phần đẹp nhất là khung cảnh của Seoul. Cách trung tâm thành phố khá xa, vì vậy những tòa nhà lớn không cản trở tầm nhìn của cô, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chúng dưới ánh hào quang. Những tòa nhà nhỏ hơn gần nhà hàng đã sáng đèn, và cô nghĩ mình có thể nhìn thấy nhà thờ từ nơi mình đang đứng.
"Damn..." Cô lầm bầm trong hơi thở, từ từ đi sau Jisoo, chị dường như đã phát hiện ra người mình dùng chung bữa tối.
"Jisoo! Lisa!" Lisa nhận ra giọng nói đó không phải ai ngoài Rosé và ngẩng đầu lên, nhanh chóng thấy em và tiến về phía em.
Cô không thể không nhận ra rằng mái tóc của em bây giờ có vẻ vàng hơn là hồng.
Cô thích nó hơn cô muốn thừa nhận.
"Lisa" Jisoo bắt đầu, nắm tay cô gái có khuôn mặt hơi quen và kéo cô ấy lại gần hơn. "Đây là Jennie."
Lisa cúi đầu lịch sự và Jennie cũng làm vậy, cả hai cô gái trao nhau câu nói ngượng ngùng "Xin chào" và "Rất vui được gặp chị/em."
Cả bốn người ngồi xuống dọc theo chiếc bàn hình chữ nhật, Jennie và Jisoo ở một bên này khi Lisa và Rosé ở bên kia.
"Cậu trông thật xinh đẹp" Lisa nghe thấy từ bên cạnh và cô quay đầu lại nhìn Rosé.
Sau đó, cô mất vài giây để quan sát xem Rosé đang mặc gì- một chiếc váy ngắn, màu trắng, lệch vai- và Lisa gần như thề rằng cô có thể ngất ngay tại đây, ngay bây giờ.
"Cậu cũng vậy." Cuối cùng cô cũng nói được, nhìn Rosé rồi Jisoo, chị đang nhìn cô một cách tò mò.
"Rosé, lúc nãy chị quên hỏi em ..." Sau đó, Jisoo nhìn cô gái con lại và Rosé ngẩng đầu lên. "Chanyeol thế nào?"
Đôi lông mày của Lisa hơi nhíu lại.Dù sao thì không giống như cô đang quan tâm.
"Ừm .. Em không biết nữa. Anh ấy rất ngọt ngào nhưng không thực sự khả quan, chị biết đấy?"
Rosé dường như không bận tâm về điều đó khiến Lisa cảm thấy tốt hơn. Cô không muốn Rosé cảm thấy lúng túng.
"A, Chaeyoung... Chị tưởng em đã nói là rất thích anh ấy."
Lisa khó chịu cựa mình.
Cô biết Jisoo không có ý gì nhưng cô không thể không nghĩ rằng thời điểm Jisoo nhìn Lisa như thể chị bắt gặp cô đang làm điều mà cô không nên làm và hỏi Rosé về việc Chanyeol đã tình cờ trở nên hơi kỳ quặc.
"Vài thứ chỉ vừa xuất hiện thôi ạ. Tuy nhiên, chị đừng lo lắng. Còn cặp đôi yêu thích của em thì sao? Hai chị khỏe không?" Rosé dựa bàn, nhìn vào giữa hai cô gái trước mặt.
Trước sự đỏ mặt của Jennie và Jisoo, Lisa không khỏi ngưỡng mộ cả hai. Từ việc chỉ ngồi đó, bàn tay của họ đặt dưới bàn và vai của họ chạm vào nhau, Lisa có thể nói rằng độ ăn ý giữa họ là không thể phủ nhận. Nghe có vẻ sáo rỗng, họ dường như hút về phía nhau. Cô khó có thể tin rằng Jennie đáng sợ khi chị ấy không thể ngừng cười mỗi khi ở gần Jisoo.
"Tụi chị, ừm, rất khoẻ" Jisoo trả lời và nhìn sang Jennie, nở một nụ cười ấm áp.
Trước khi có cơ hội để nói thêm bất cứ điều gì, phục vụ, người mà Lisa nhận ra là Taeyeon, đã đến lấy đồ uống và đồ ăn cho họ.
Mọi người đều chọn nước để uống, nhưng sau đó chọn bốn bữa ăn khác nhau, dự định xếp chúng ở giữa bàn và chia sẻ cho nhau.
Trong khi họ đang đợi thức ăn, cuộc trò chuyện về mọi thứ đã nổ ra. Tình bạn của Jennie với Rosé. Bố mẹ của Jennie. Mối quan hệ của Jisoo và Jennie . Chuyện Lisa, cả Seulgi nữa.
Họ có cảm giác rằng tất cả họ sẽ ở đó một lúc lâu, nên khi Jisoo gọi một chai rượu vang đỏ khi đồ ăn được mang đến bàn, không ai phản đối. Cuộc trò chuyện của họ ngày càng trở nên vui vẻ hơn, vì bất cứ lý do gì, và họ thậm chí không bận tâm khi bốn bàn khác trên tầng cao nhất cứ nhìn họ khi họ thỉnh thoảng lại bật ra một tràng cười khúc khích.
Tuy nhiên, câu chuyện về việc Jisoo đổ trước người yêu thời trung học của chị thực sự rất buồn cười.
Lisa cố gắng hết sức để giả vờ rằng đó chỉ là nỗi sợ sủi bọt trong bụng khi cô suýt làm đổ rượu vang đỏ lên chiếc khăn trải bàn màu trắng làm Rosé cười khúc khích và đặt một tay lên cánh tay cô.
"Cẩn thận, Lisa." Rosé cảnh báo. "Cái này có lẽ siêu đắt."
"Đó là một tấm vải mỏng, màu trắng, Rosie. Nó không thể đắt như vậy được." Lisa bật cười và Rosé cũng vậy, đầu em ngả vào vai Lisa.
Rosé đã trỏ nên mít ướt sau một vài ly rượu, Lisa thấy thế.
Họ không hề say. Cả bốn người họ đều có đủ ý thức để không hoàn toàn trở nên ngu ngốc ở nơi công cộng, nhưng cảm giác thật tuyệt khi ở cách xa Seoul hai trăm mét với một tiếng ồn nhỏ truyền qua huyết quản của họ.
Những chiếc đĩa được xếp chồng lên nhau ở giữa bàn, điều mà Jisoo nói là phải làm vì "Taeyeon làm việc quá chăm chỉ nên mới được làm thêm ở đây."
"Em biết không, Lisa. Chị có một người bạn ..." Jisoo nói nhỏ và Lisa nhướng mày. "Cô ấy độc thân và vì em không hẹn hò với Seulgi .."
"Cậu không hẹn hò với Seulgi?" Rosé bối rối nghiêng đầu.
"Không. Chúng mình chỉ là bạn thân thôi." Lisa trả lời Rosé trước, sau đó quay lại với Jisoo. "Chị định nói gì?"
"Cô ấy chỉ .. cực kỳ độc thân. Thật đáng kinh ngạc." Jisoo chỉ vào Lisa. "Và như chị thấy, em cũng vậy."
Lisa tinh nghịch đảo mắt, lắc đầu nhấp một ngụm rượu vang trước mặt.
"Cố lên, Lisa! Cô ấy siêu hấp dẫn! Em siêu hấp dẫn! Cô ấy cũng nhảy!" Jisoo tiếp tục và Lisa nheo mắt nhìn chị.
"Kim Jisoo, chị đang say và em cũng đang say nên em sẽ không trả lời chị vào lúc này." Lisa đẩy ly của mình ra giữa bàn và đứng khỏi ghế, ổn định đi về phía lan can bằng kính. Cô nghiêng người nhìn ánh đèn thành phố. Ba cô gái còn lại tham gia cùng cô và cô bị kẹp giữa Rosé và Jennie.
"Đẹp phải không?" Rosé lầm bầm trong hơi thở. Lisa nhìn từ các tòa nhà cao thấp tới cô gái bên cạnh, ánh mắt không rời.
"Ừ ..." Lisa chớp mắt vài lần. "Đẹp."
"Mọi người đã sẵn sàng đi chưa? Chị không nghĩ ai trong số chúng ta nên lái xe nhưng vì chúng ta đang ở trung tâm thành phố, chúng ta có thể đi bộ xung quanh cho đến khi tìm được việc khác để làm." Jisoo đề nghị và mọi người gật đầu, kể cả Jennie, người đang nắm chặt lấy cánh tay của bạn gái.
Trước sự thất vọng của mọi người, Jisoo bỏ tiền xuống bàn ngay ngắn và dẫn mọi người ra ngoài. Tuy nhiên, Lisa nhận thấy Rosé ở lại trong vài giây để đặt đủ tiền cho một khoản boa nữa.
Khi họ ra khỏi nhà hàng và lên vỉa hè, tất cả đều đứng cạnh nhau, tay khóac vào nhau và bước đều.
"Cảm ơn mọi người đã mời em." Lisa nhìn cả ba người và họ nhanh chóng mỉm cười với cô.
"Này, Lisa. Tốt hơn chúng ta nên tiếp tục đi chơi vào ngày mai." Jennie ló đầu ra khỏi làn đường bên kia và Lisa đáp lại bằng cách gật đầu, giơ ngón cái lên bằng cánh tay còn lại. "Sẽ không bỏ lỡ vì thế giới này đâu"
Bốn người tiếp tục đi bộ, thỉnh thoảng ngân nga theo một bài hát đang phát trên một chiếc xe hơi chạy qua.
Rosé thỉnh thoảng hé môi để chuyển từ ngâm nga sang hát và Lisa đã bị hớp hồn.
Ai cũng có thể thấy Rosé xinh đẹp, và khi em dính lấy cánh tay của Lisa, Lisa không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Lisa hoàn toàn không hiểu em. Cô không biết màu sắc yêu thích của em, món ăn yêu thích của em, những gì em thường làm vào cuối tuần ngoài việc đi nhà thờ vào Chủ nhật.
Cô không hiểu em.
Và cô không hiểu tại sao cô lại cảm thấy mình cần phải hiểu em.
Từ khi cô nhìn thấy em bước vài bước về phía sân khấu nhà thờ, cô biết mình cần phải làm quen với em.
Quá phức tạp để nghĩ đến.
Nhưng, Chúa ơi, em quá đẹp, và Chúa ơi, mọi chuyện trở nên phức tạp rồi.
------
Thêm một chap cho mọi người này. Mọi người tâm sự gì với mình đi, tình cảm công việc hay điểm giả gì cũng được. Nếu không là các bồ đã bỏ qua cơ hội với một chuyên gia trị liệu và chăm sóc đấy :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro