Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12: Ối giời hôn rồi. Yeeeeee

"Xin lỗi, nhưng gì cơ?" Miệng Lisa há hốc, cô chậm rãi chớp mắt.

Cái éo gì cơ?

"Ừm..." Rosé căng thẳng. "Có quá lắm không?"

Lisa bần thần vài giây, hàm gần như chạm xuống sàn, khi cô cố gắng xử lý những gì vừa thoát ra từ miệng Rosé. Cô đã cố gắng hết sức để đáp lại, nhưng cô không thể. Não của cô đang gặp khó khăn trong việc xử lý những gì Rosé vừa nói. Cô không thể biết được liệu mình đang tưởng tượng hay nó đã thực sự xảy ra, và thành thật mà nói, ý nghĩ rằng cô đang tưởng tượng thực tế hơn nhiều.

"Chết tiệt, trời ơi .. Mình thậm chí còn không chắc liệu cậu có cảm thấy như vậy không hay Dahyun đang nói dối .." Khuôn mặt Rosé lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ, khuôn mặt Lisa thì dịu đi. "Nhưng rõ ràng là cô ấy đang nói dối và .."

"Rosé..." Lisa khẽ gọi nhưng Rosé tiếp tục nói rằng em đã ngu ngốc như thế nào khi thú nhận và em không biết Lisa sẽ phản ứng ra sao.

"Mình sẽ làm cái quái gì thế này? Làm thế nào để ..."

"Rosé." Lisa gọi kiên quyết hơn một chút và Rosé ngừng lại, nhìn thẳng vào cô gái kia, chờ cô nói.

Lisa hít một hơi thật sâu và hắng giọng.

Cô đã lo lắng như thế nào khi Rosé tỏ tình trước ư, cô không biết.

"Tất nhiên mình cũng cảm thấy như vậy." Cô bắt đầu và Rosé rõ ràng đã bớt căng thẳng. "Mình chỉ ... mình không biết. Mình không thể hiểu được."

Lông mày Rosé nhíu lại. "Hiểu gì?" Em ngập ngừng bước về phía Lisa.

"Mình đoán là cậu thích mình. Khi Jisoo hoặc Seulgi nói với mình rằng cậu đã làm vậy và không đời nào cậu không làm vậy, mình giống như sẽ cười vào mặt họ. Một người như cậu thích mình thì thật điên rồ. Cậu thật đẹp, Rosie. Mọi thứ thuộc về cậu đều đẹp. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã ... bị sốc. Vì vậy, cậu phải hiểu tại sao mình lại ngạc nhiên, đúng chứ? " Lisa quan sát Rosé khi em tiến về phía cô, lặng lẽ nuốt nước bọt, cô có chút sợ hãi, vì Rosé đang đi giày cao gót và Lisa đang đi giày bệt.

"Mình không." Rosé nhìn chằm chằm vào mắt Lisa và em đưa tay về phía cô, móc một trong những ngón tay mình vào ngón tay cô.

Bụng Lisa không đánh mà đau.

"Lisa .. Cậu là tất cả những gì ai đó có thể ao ước. Làm thế nào mà cậu không thể thấy được điều đó? Tại sao cậu cứ khăng khăng đánh giá thấp việc mình tuyệt vời như thế nào?" Rosé hoàn toàn nắm lấy tay Lisa và hơi thở cô ứ lại trong cổ họng.

Tất nhiên, Lisa đã nắm tay Rosé trước đây, nhưng cảm giác này rất khác. Cô nhìn những ngón tay đan vào nhau trước khi nhìn lại cô gái trước mặt. Cô dùng bàn tay còn lại để tự véo vào hông mình, quỷ tha ma bắt đây chắc chắn là một giấc mơ.

"Mình, ừm .." Lisa bất giác nhìn xuống môi Rosé, em cắn môi dưới để đáp lại. "Mình quên mất, ừm .. Mình quên mất phải nói gì rồi."

Rosé khẽ cười và lắc đầu. "Cậu có cần phải nói gì không?" Rosé đáp lại, nhả môi dưới ra trước khi nói và liếm môi.

Lần thứ triệu trong vài phút qua, trái tim Lisa trật nhịp. Cứ như thể mỗi giây trôi qua, hai người lại gần nhau hơn và khiến cô khó thở hơn. Họ rất gần và nếu tai Lisa không bị ù đi, cô thề rằng cô có thể cảm thấy môi họ chạm vào nhau, nhưng tiếng gõ cửa đã tách họ ra nhanh chóng.

"Mọi thứ trong này ổn chứ?" Một giọng nói quen thuộc đặt câu hỏi và Jisoo ló đầu qua cánh cửa, tò mò nhìn vào.

"Khụ" Rosé húng hắng ho nhìn Lisa, cô có vẻ hơi cứng người lại vì bị chen ngang đột ngột.

Jisoo chết tiệt, miệng Lisa cười nhưng lệ đổ vào tim.

"Tụi em ổn." Lisa đứng dậy và bước về phía cửa WC, nhìn lại phía Rosé. "Sẵn sàng chưa?"

Rosé gật đầu và đi theo cô, Lisa nghe thấy một hơi thở run rẩy thoát ra từ đôi môi em rất gần chỉ ngay khoảnh khắc trước đó.

Một vài người từ dàn đồng ca đã ở lại, Lisa cho rằng họ vẫn ở lại nhà thờ để đảm bảo rằng cô vẫn ổn. Cô đảm bảo với tất cả rằng cô ổn và họ đã đi ra, chỉ còn lại cô, Rosé và Jisoo.

"Chị đã vào không đúng lúc à?" Jisoo nhìn hai người và Rosé khó chịu cựa mình.

"Ý chị là gì?" Rosé trả lời và dựa lưng vào hàng ghế dành cho thánh lễ.

"Rosé" Jisoo nhìn em chăm chú.

"Jisoo" Em trả đũa.

Jisoo chớp mắt vài lần khi chị suy nghĩ xem nên nói gì. Lisa nhìn chị, thực lòng cầu xin chị đừng nói gì cả.

"Tại sao em lại giả vờ như không biết?" Jisoo ngồi đối diện với em và Lisa đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Em sẽ đi" Cô chỉ về phía cánh cửa lớn dẫn ra nhưng Jisoo đã giơ tay lên.

"Không, ở lại" Jisoo chỉ về phía hàng ghế sau Rosé và Lisa ngập ngừng đi về phía đó, ngồi xuống.

Jisoo có chút đáng sợ khi chị yêu cầu như vậy, đặc biệt là khi nụ cười kinh điển không có trên đôi môi mịn màng của chị.

"Jisoo .." Rosé bắt đầu nhưng Jisoo cười ngặt nghẽo trước khi có thể tiếp tục.

"Chị đã nói với em về mọi thứ." Giọng điệu của Jisoo có chút khó chịu và Lisa mím môi lại, nghịch ngón tay một cách lo lắng. "Không cần biết phản ứng của em là gì. Không cần biết em mong đợi điều gì ở chị, dù sao thì em cũng đã nói với chị rồi. Còn nữa, Chaeyoung? Đây là cách em trả ơn? Em giữ bí mật với chị mặc dù chị biết em sẽ phản ứng như thế nào? Em nên biết chị sẽ cho em sự ủng hộ vững chắc nhất."

"Em chưa sẵn sàng."

"Em không ..." Jisoo ngắt lời mình để cười và lắc đầu. "Em vẫn chưa sẵn sàng? Nhưng khi em ở đó, người đầu tiên em nhắc đến là Lisa? Vớ vẩn, Rosé. Vớ vẩn." Jisoo đứng dậy rời đi.

Nếu đây là phim hoạt hình những năm 70, Lisa đã có thể nhìn thấy hơi nước bốc ra từ tai Jisoo.

Rosé đứng dậy và quay sang Lisa. "Mình sẽ gọi cho cậu sau, nhé?" Rosé ngập ngừng đặt một tay lên gáy Lisa rồi cúi xuống, nhẹ điểm lên trán cô một nụ hôn. Lisa khẽ thở hắt, nhưng cô còn đủ ý thức để gật đầu.

Rosé chạy theo Jisoo, gọi tên chị khi chị bước ra cửa nhà thờ. Lisa biết đây là một cuộc trò chuyện mà cô không thể xen vào. Tốt hơn hết là cô nên kiên nhẫn chờ đợi hết mức có thể. Sau vài phút, đủ thời gian để Rosé và Jisoo đi lang thang đâu đó nói chuyện, Lisa rời nhà thờ và lên xe.

Bản năng đầu tiên của cô là bấm số Seulgi, vì vậy cô đã làm chính xác điều đó và đứa bạn thân nhất nhanh chóng bắt máy.

"Này, có chuyện gì?" Seulgi trả lời và cô nghe thấy tiếng xáo trộn nhẹ trong điện thoại, giống như nó đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Seulgi, chết tiệt." Lisa bắt đầu đi tiếp và khởi động xe, bật điều hòa để giữ cho bản thân mát mẻ hơn khi tim đập nhanh và cơ thể thì nóng lên.

"Hử?"

"Rosé .. Cô ấy nói với tao rằng cô ấy có tình cảm với tao."

Việc xáo trộn ở đầu dây bên kia dừng lại và Lisa phải đối mặt với sự im lặng dữ dội trong vài giây.

"Xin lỗi?" Seulgi cười hoài nghi và Lisa nghe thấy tiếng cạch của giường nó, cô đoán nó đã ngồi xuống. "Tao đã nói rồi, Lisa. Không biết bao nhiêu lần tao đã nói với cái mông nhỏ bé ngoan cố, bướng bỉnh và bất an của mày."

Lisa đảo mắt. "Làm ơn, tao không cần mày nói với tao rằng mày đã bảo tao như nào. Seulgi, ý tao là thực sự có khả năng một người mà tao cho là 'thẳng' lại không phải như vậy và đang yêu tao? Tao á?" Lisa tiếp tục và Seulgi thở dài bực bội.

"Lisa, tao phải nhắc mày bao nhiêu lần nữa? Không có gì lạ khi Rosé phải lòng mày. Mẹ nó chứ, hầu hết những người hai đứa từng gặp đều hỏi tao xem mày có bạn trai hay bạn gái chưa. Đừng nghi ngờ bản thân nữa và tới gặp Rosé đi. Cô ấy đang đợi mày, Lisa. Cô ấy đang đợi mày và tao biết mày đã đợi cô ấy."

Lisa chậm rãi gật đầu, nhìn mình trong gương chiếu hậu.

"Được" Lisa đáp lại. Đó là tất cả những gì cô có thể nói trước khi dập máy và hít một hơi thật sâu. Tất nhiên, cô không muốn xen vào cuộc trò chuyện quan trọng của Jisoo và Rosé, vì vậy cô ngồi đợi ở bãi đậu xe của nhà thờ, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cảm giác như đã hàng giờ trôi qua và những suy nghĩ của riêng cô bắt đầu quay cuồng. Điều gì sẽ xảy ra nếu em thay đổi ý định? Điều gì sẽ xảy ra nếu Jisoo thuyết phục em đừng theo đuổi cô?

Không, điều đó thật điên rồ. Jisoo sẽ không bao giờ làm vậy. Lisa biết điều đó, nhưng sự bất an và lo lắng của cô là sự pha trộn tồi tệ nhất từ ​​trước đến nay.

Lisa giật bắn người khi điện thoại bắt đầu đổ chuông và tên liên lạc của Rosé hiện lên trên màn hình. Cô nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây, hít thở sâu.

"Hello?" Cô đưa điện thoại lên tai và dựa đầu vào ghế.

"Hi, Lalisa." Rosé đáp lại với bằng thứ âm thanh dẹo không chịu được, Lisa mỉm cười trước giọng em. "Jisoo và mình đã nói chuyện xong. Chị ấy buồn vì mình giấu mọi thứ với chị ấy, nhưng mình hiểu điều đó. Mình nghĩ rằng cả hai chúng ta đều cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng ta không còn giấu nhau điều gì nữa."

"Mình rất vui. Mình ghét rằng ngay từ đầu hai người đã phải giấu giếm nhau bất kì điều gì." Cả hai đầu im lặng vài giây trước khi Rosé hắng giọng, ngập ngừng nói.

"Cậu .. muốn qua không?"

Lisa chớp mắt vài lần. Cô cảm thấy tồi tệ vì cô thực sự không thể nói thành lời.

"Có phải là quá rồi không? Mẹ kiếp, Mình xin lỗi. Cậu không cần phải làm vậy. Không sao đâu."

"Rosie." Lisa tự nguyền rủa bản thân vì đã mất khả năng nói. "Có, tất nhiên là mình có."

Lisa nghe thấy tiếng cười lo lắng của Rosé ở đầu dây bên kia "Mình sẽ gặp cậu sau."

"Cậu sẽ." Lisa hít sâu sau khi cúp máy.

Điều này tốt.

Cô ổn.

Lisa phải tự nhắc nhở mình về điều đó khi cô đến gần nhà Rosé.

Cô đã ở đây rồi. Cô biết điều đó. Cô đã ở trong vòng tay của Rosé trước đây trên chiếc giường này. Cô cũng biết điều đó. Tuy nhiên, lần này, tất cả đã khác.

Thật khó cho cô để biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Tất cả như một giấc mơ. Trái tim cô rung động khi đến nhà Rosé.

Véo tôi ngay đi.

Có vẻ như Rosé đang đợi cô, vì ngay khi Lisa rút chìa khóa ra khỏi ổ, cửa nhà Rosé mở ra và em đứng đó, nụ cười ngập trên đôi má bầu bĩnh đáp lại trái tim Lisa.

"Hi" Rosé nói khi Lisa bước lên bậc thềm.

"Hi" Cô đáp lại, bẽn lẽn nắm tay vào nhau.

"Vào đi" Rosé lại mỉm cười và tách hai tay Lisa ra, nắm lấy một trong hai tay cô và kéo cô vào trong. Khi cánh cửa đóng lại, Rosé kéo Lisa đến chiếc ghế dài.

"Vậy..." Rosé dùng tay còn lại xoa gáy và hếch mũi lên.

"Điều đó là thậtt, mình đã yêu cậu kể từ ngày nhìn thấy cậu." Lisa thảng thốt và co rúm lại vì những gì thốt ra từ miệng mình. Đó là sự thật, tất nhiên. Nhưng trông cô nhu nhược không thể tả.

"Có thật không?" Rosé thả bàn tay đang ở sau gáy xuống đùi và Lisa nuốt lấy nỗi sợ hãi, đặt tay lên tay em.

"Thật" Lisa siết chặt tay Rosé. "Khoảnh khắc cậu bước ra .. Khoảnh khắc cậu hát .. Mình, mình không biết. Mình cảm thấy mình biết rằng có lẽ, việc gia đình kéo mình đến nhà thờ không phải là điều tồi tệ nhất trên đời."

Rosé mỉm cười thật tươi và trái tim Lisa cũng rung rinh đáp lại.

"Mình đã hỏi Jisoo rằng cậu là ai ngay khi mình có thể .. Chị ấy không xem đó là, cậu biết đấy, mình muốn biết cậu. Có lẽ chị ấy cho rằng mình chỉ bối rối trước một gương mặt mới..." Rosé nhìn xuống, những ngón tay hai người đan vào nhau. "Lisa, mình ... mình nghĩ một phần trong mình luôn biết rằng mình không 'thẳng', chắc vậy. Mình chưa bao giờ làm gì với các cô gái. Mình chưa bao giờ hành động theo ý muốn hoặc ham muốn. Rồi mình nhìn thấy cậu. Và mình chỉ biết rằng mình không thể để yên được nữa. Mình biết mình không thể đẩy nó khỏi tâm trí và đẩy tất cả những gì mình muốn nói với cậu lại vào miệng. Điều này thật điên rồ. Tất cả thật điên rồ, Lalisa."

Lisa cảm thấy như toàn bộ cơ thể cô lại run lên. Cô nghĩ rằng, có thể đó là chuyện thường xảy ra bất cứ khi nào cô ở gần em. Tay cô nhức nhối ôm lấy khuôn mặt Rosé. Trán cô nhức nhối trên hõm cổ Rosé. Môi cô nhức nhối ở trên môi Rosé.

Cô chỉ nhức nhối vì em.

"Ừ, điên rồi" Là tất cả những gì Lisa có thể thoát ra mà giọng không run.

Rosé xoay người để ngồi trên ghế đối diện với Lisa, hai chân bắt chéo trước mặt cô. "Mình không muốn làm cậu sợ. Mình không muốn tiến tới quá nhanh..." Rosé buông tay Lisa ra và đặt cả hai tay cô lên đùi mình. "Nhưng, mình thực sự muốn thành thật với cậu."

Lisa gật đầu khi nghe em nói. Cô không thể làm được gì khác. Cô không thể nói nên lời.

"Như vậy có ổn không?" Rosé nói khẽ và tiến lại gần Lisa, cô gật đầu. Lisa ước gì có thể nói điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng điều duy nhất đang lướt qua tâm trí cô lúc này là cô muốn hôn Rosé.

Cô cảm thấy như cô đã chờ đợi điều đó vì Chúa biết bao lâu.

Vì vậy, khi mắt cô tìm lại được đôi môi của Rosé, giống như mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ ảo. Cô biết Rosé đang nhìn mình, nhưng cô không thể đọc được gì trên khuôn mặt em vì tất cả những gì cô có thể làm là nhìn trân trối.

"Mình không muốn tiến tới quá nhanh với cậu..." Rosé lặp lại và Lisa nhìn vào mắt em, gần như muốn nhảy dựng vì họ đã gần nhau đến mức nào sau vài giây.

"Không phải đâu" Đó là tất cả những gì Lisa nói được trước khi Rosé bò vào lòng cô và vòng tay qua cổ cô. Lisa thực sự cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung.

Đây là giấc mơ tuyệt vời nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất mà cô từng có.

Lisa cảm thấy tay của Rosé quấn vào tóc mình và cô nhắm mắt lại, ngạc nhiên trước cảm giác em gần gũi cô tuyệt vời đến nhường nào. Sau vài giây, cô lại mở mắt ra và thấy Rosé đang nhìn thẳng vào mình.

"Cậu đẹp lắm, Lalisa..." Em từ từ luồn những ngón tay qua mái tóc cô và Lisa hít một hơi thật sâu.

Chết tiệt, cô không thể chịu được nữa. Cô không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Lisa chặn mọi dây thần kinh và cảm giác tiêu cực và chỉ hành động theo những gì trái tim đang tha thiết mách bảo.

Lisa hôn Rosé.

Và cô nghĩ rằng không có thứ gì đẹp đẽ bằng.

###

Sau khi ngủ cả nửa ngày, tôi dậy lướt mạng thì đập vào mắt mấy cái rumor hẹn hò cùng các con người đòi nhảy thuyền than khóc. Ủa jztr??? Đã thế up liền 2 chap cho đỡ tức 

###

"walk in on" có nghĩa là đi vào phòng đúng lúc người ta đang làm gì đó riêng tư hoặc đi nhầm phòng của người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro