Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Không Khí


Chương 31: Không Khí

Edit: Cam Lavigne

Thông tin đáng chú ý nhất chính là đội ThreeE có một vé vào vòng chung kết, cũng có thể đoán được ngày mai giới truyền thông sẽ viết về chủ đề này.

Nhưng mà các thành viên không ngờ sau khi chiến thắng lại phiền phức đến vậy, phỏng vấn sau thi đấu, chụp ảnh chung với fan, còn phải gặp mặt phóng viên...So với thi đấu còn mệt mỏi hơn.

Đặc biệt là Kwee, sắc mặt cũng nhăn lại.

Lúc nãy Panda nói với bọn họ cùng lắm là nửa giờ, hiện tại kéo dài hơn một giờ.

Sắc mặt Kwee làm sao có thể tốt được, anh vừa gửi tin nhắn wechat cho Mạch Tân ở bãi đỗ xe chờ mình.

Phóng viên bên dưới vẫn còn luyên thuyên hỏi vấn đề này, nhưng Kwee một chút cũng không bày ra biểu lộ gì, nhìn qua hoàn toàn không giống người thắng cuộc.

Nhưng mà lúc nào anh đối mặt với truyền thông cũng là thái độ này, các phóng viên cũng đã quen. Hỏi Kwee hai lần nhưng thấy anh cực ít nói, bộ dáng không phối hợp cho lắm, bọn họ liền đem chủ đề đẩy về phía các thành viên khác.

Panda ở bên cạnh nhìn thấy mà phát hoảng, rất sợ các phóng viên đưa tin bừa bãi, đến lúc đó lại nói Kwee thắng trận nhưng sắc mặt chẳng hề vui mừng, bên trong đội mâu thuẫn nghiêm trọng...balabala các loại, nếu là vậy thật thì khóc không ra nước mắt.

"Mẹ kiếp, đám người kia lắm lời thật," Thật vất vả mới đợi đến lúc kết thúc, Godie bực bội nói.

Mang vốn tốt tính nhưng vẫn có chút không chịu được, tức giận nói với Panda: "Không có việc gì nữa à?"

"Không có!" Panda vội vàng gật đầu không ngừng: "Chúng ta có thể mở tiệc ăn mừng rồi."

Vừa nói xong, mắt Mang liền sáng lên, không chờ được liền chạy ra khỏi cửa: "Còn chờ gì nữa?! Nhanh lên nhanh lên!"

Không hổ danh là thùng cơm...

"Tôi không đi, lát nữa tôi tự về câu lạc bộ," Mắt thấy điện thoại không có tin nhắn, Kwee nhíu mày.

"Anh hai! Ăn mừng mà cậu không đi??" Panda khó tin nhìn anh.

"Đoạt giải quán quân mới tính là ăn mừng, cái này chỉ có thể gọi là liên hoan."

"Quá chuẩn!" Panda bị câu vừa rồi của anh đè nén mới kịp phản ứng, nói với mấy người Godie, "Vì vậy trận chung kết mọi người cố gắng làm cho câu lạc bộ tiệc mừng lớn đi."

Kwee cũng không nhiều lời, chào một tiếng liền rời đi.

Hơn một tiếng đồng hồ, không biết Mạch Tân có bỏ đi chưa.

Điện thoại anh không có tin nhắn, vừa rồi cũng không tiện nói với cô một tiếng.

Nghĩ tới đây, Kwee càng chạy càng nhanh.

Khi anh chạy đến khu vực tầng hầm của gara, lúc thấy Mạch Tân ngồi xổm dưới đất, nội tâm mới nhẹ nhàng thở ra...

Nghe thấy tiếng bước chân, Mạch Tân ngẩng đầu, thấy đó là anh nên lập tức đứng lên.

"Thật có lỗi, để cô chờ lâu như vậy," Kwee mở miệng trước, nói với cô.

Sớm biết những chuyện phiền toái hậu thi đấu kéo dài lâu như vậy, anh đã không để cô chờ mình rồi.

"Không sao!" Mạch Tân vẫy vẫy tay, lắc điện thoại trong tay, "Tôi cũng vừa xem phỏng vấn sau thi đấu xong, mới xuống thôi."

"...", Kwee bật cười, "Trận đấu còn chưa xem, mấy trò vớ vẩn đó có gì hay để xem sao?"

Anh nói liền một hơi, Mạch Tân bị anh nói vậy có chút lúng túng, nghĩ đến tối hôm trước bản thân còn thề non hẹn biển nói sẽ ngồi ở hàng đầu tiên cổ vũ ThreeE, kết quả là đánh xong mới đến.

"Nán lại trên đường quá lâu, đều tại tôi không tìm thấy tàu điện," Cô ăn ngay nói thật.

"Tôi không trách cô," Cô thật sự áy náy, Kwee im lặng một hồi.

"Lên xe trước đi."

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm có chút bóng râm, anh quét mặt nhìn áo khoác mỏng trên người Mạch Tân, đột nhiên nghĩ đến, may là lúc nãy anh kêu Panda lái xe qua giúp anh rồi.

Lần này bọn họ ngồi một chỗ trên xe lại không lúng túng như lần trước.

Có lẽ là do lúc trước trò chuyện trên Wechat nhiều.

Mạch Tân đột nhiên nhớ tới điều gì: "Những người khác đâu?"

"Đi ăn liên hoan rồi."

Mạch Tân nghe vậy khó hiểu nói: "Anh không đi cùng mọi người sao?"

"Không muốn đi." Kwee trả lời đơn giản như mọi khi.

Anh không hay nhiều lời, Mạch Tân tất nhiên sẽ không hỏi nữa.

"Đúng rồi," Kwee nhìn chằm chằm phía trước nghiêm túc lái xe, nhưng lại nói chuyện với cô, "Cảm ơn cô."

Không ngờ anh lại nói lời cảm ơn, Mạch Tân không kịp phản ứng, sững sờ nói: "Cảm, cảm ơn tôi cái gì?"

Cô cũng không làm gì, ngay cả lúc thi đấu cũng không kịp cổ vũ cho bọn họ...

"Rất nhiều."

"A?"

Kwee cúi đầu, tay ở dưới nắm chặt, hít một hơi không giải thích nữa, lại hỏi Mạch Tân: "Ăn cơm rồi chưa?"

"Chưa ăn," Từ chiều giờ cô ở bên DT, một đường đến đây tất nhiên là chưa ăn gì.

"Vậy, mời cô ăn cơm nhé."

"Không, không, không," Mạch Tân nhanh chóng nói, "Là tôi đến muộn, để tôi mời anh."

Kwee buồn cười quay đầu, "Sao cô vẫn còn xoắn xuýt chuyện này thế?"

"Không phải..." Dù sao lúc nãy cũng là cô lỡ hẹn, đồng ý tới, kết quả đánh xong mới đến.

"Được, tôi mời khách, cô trả tiền, được chứ?"

Nghĩ tới mình chưa quen thành phố S nên không biết nhà hàng nào, cô lặng lẽ im lặng.

Nhưng Mạch Tân ngược lại cũng không đói lắm, lúc nãy cô thấy anh tới đây thì có chút tò mò.

Dường như Kwee lúc trước không giống bây giờ?

Anh thay đổi rất nhiều, không chỉ mỗi thái độ nói chuyện với cô.

Điều này ngược lại khiến Mạch Tân tự luyến mà nghĩ, có lẽ vì bọn họ đã được tính là bạn bè rồi.

Còn có rất nhiều mặt khác.

Ánh mắt? Vẻ mặt? Cũng có chút thay đổi.

Mạch Tân nói không nên lời, chỉ có một loại cảm giác.

Giống như cả người anh đều thanh tĩnh lại rồi.

Chuyện này rất tốt~

Nhiều năm rồi cô không về nước, Kwee cũng không định hỏi ý cô về việc ăn cơm tối, trực tiếp lái xe đến nhà hàng anh quen thuộc.

Vùng này là nơi giao nhau giữa trấn cổ và Tân Thiên Địa, không có nhiều học sinh trẻ tuổi. Phần lớn người đến đây đều là dân làm việc, cư dân sinh sống gần đây cũng là người có tuổi, tóm lại là không có mấy khán giả của liên minh huyền thoại biết đến.

Vì vậy anh hoàn toàn không cần lo lắng bị mấy thanh niên LPL nhận ra.

Nhà hàng tên là "Một Ngồi Một Quên", có món đặc sản là gà Vân Nam. Phục vụ đều mặc quần áo và đeo trang sức dân tộc, nhà hàng mang phong cách Jane Châu Âu kết hợp với họa tiết dân tộc truyền thống, Trung Tây kết hợp cũng không quá xung đột.

7-8 giờ nên lượng khách ở đây cũng không nhiều lắm, Kwee hiển nhiên là khách quen, anh vừa tiến vào đã nói với quầy thu ngân một câu: "Đưa một máy sạc điện tới đây nhé."

Sau đó đưa Mạch Tân ngồi xuống cái ghế cũ.

"Gọi món gì?" Anh đem thực đơn đẩy qua.

"Không cần, anh quen hơn anh gọi đi."

"Có kiêng cái gì không?"

"Không có."

Anh cầm thực đơn, nhàn nhạt nói: "Gà Vân Nam mùi vị khá đặc biệt, có ăn kiêng thì nói nhé."

"Achs, thật ra cũng không có gì..." Cô tạm ngừng, lại thẳng thắng thừa nhận, "Chỉ cần không hành tây, gưng, tỏi, rau cần, hạt tiêu, cà rốt..."

Mắt cô nhìn thấy lông mày Kwee nhướng lại, giọng càng nói càng yếu.

Anh nheo mắt, ngũ quan tinh xảo càng thêm sinh động.

Hứng thú trêu chọc cô: "Cô như vậy còn không phải ăn kiêng?"

"..." Không phải anh hỏi trước hay sao?

Sớm biết như vậy cô đã không nói, Mạch Tân che giấu thái độ cúi đầu ấn điện thoại.

Nhưng mà Kwee vẫn gọi phục vụ, còn cố ý dặn dò, "Sau khi làm xong vui lòng không để hành tây, gừng, tỏi, cũng đừng rắc tiêu, cảm ơn."

Phục vụ tất nhiên biết anh, cũng không hỏi nhiều, lại nhìn về phía Mạch Tân: "Phu nhân, không ăn cay được ạ?"

Mạch Tân gật đầu, "Không quá cay là được."

"Được ạ."

Nghe nói lúc người thời nay lúng túng, hay nhàm chán, hoặc không biết giao lưu với người khác như thế nào, sẽ vô thức ấn mở màn hình điện thoại.

Mở khóa, nhấn vào các app thường dùng một lần, nhất là phần mềm giao tiếp.

Nhấn xong mộ cái liền thoát ra, lại nhấn cái tiếp theo.

Làm xong một lượt lại không biết mình đang làm gì.

Trạng thái hiện tại của Mạch Tân chính là như vậy.

Có điều lúc cô ấn mở Wechat, lại thấy Godie ở trong nhóm gửi tin nhắn tới: Mạch thần, chúng tôi thắng trận bán kết!

Mạch Tân nhanh chóng trả lời cậu ta: Chúc mừng các cậu, cố gắng ở vòng chung kết nhé!

Cẩu Đệ: Vâng vâng!

Cậu ta còn gửi tới mấy tấm ảnh chụp tại tiệc liên hoan của đội.

Đương nhiên, bên trong chắc chắn không có Kwee, bởi vì người trong cuộc đang ngồi an vị ở đối diện cô.

Nghĩ như vậy, Mạch Tân có chút chột dạ ngẩng đồng, nhanh chóng quét mắt về phía người đối diện.

Kwee không biết là tâm trạng tốt hay thế nào, lại hào hứng trêu chọc cô, thấy thức ăn đã được dọn lên, Mạch Tân còn đang cúi đầu không biết chơi đùa cái gì, thẳng thừng lấy tay rút điện thoại của cô.

"??" Cô thấy anh đặt điện thoại lên bàn, không hiểu cho lắm.

"Khụ khụ," Kwee đảo mắt, bình tĩnh hỏi cô, "Biết tại sao nhà hàng này gọi là "Một ngồi một quên" không?"

"Hử...Tại sao?"

"Bởi vì, ý tưởng của ông chủ là người thời nay lúc ăn cơm đều không nghiêm túc nhấm nháp và hưởng thụ niềm vui của bữa cơm, phần lớn thời gian đều chơi điện thoại," Anh nói đến đây, liếc nhìn cô, lại nói tiếp, " 'Một ngồi một quên' nghĩa là, lúc cô ngồi xuống, hy vọng có thể đi mọi chuyện, chuyên tâm hưởng thụ đồ ăn trước mắt."

Phục vụ bên cạnh: ..., nói hươu nói vượn!

Vậy mà Mạch Tân tin.

"Thật, thật vậy?" Cô có chút xấu hổ, lúc này cũng không có ý định lấy lại điện thoại. Cầm lấy chiếc đũa, thử món sườn ủ mơ được cắt thành khối nhỏ trước mặt.

Cắn một miếng, trong nháy mắt liền sửng sốt, thậm chí còn có chút kinh ngạc.

Thật ngon...Mùi vị thật ngon!

Thấy vẻ mặt cô thay đổi, Kwee cúi đầu cười thầm, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhà hàng này rất yên tĩnh, tuy đa phần mọi người đến đây là để kết giao, nhưng lại rất ít trò chuyện với nhau.

Mạch Tân và Kwee cũng thế, thức ăn lên thật đúng lúc.

Phô mai, bánh sợi, nấm dại, còn có cá vược nướng sả, cơm niêu,*...Món nào cũng khiến cô ăn ngon đến vui vẻ. 

(Mấy món này là đặc sản địa phương nên mình chỉ dịch đái khái thôi nha)

Cô yên tĩnh ăn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn người đối diện, có lẽ là vì mỹ thực sẽ làm cho tâm trạng người ta sung sướng, nên Mạch Tân cũng không câu nệ như vừa rồi.

Thấy anh nhếch môi cười, hai người im lặng trao đổi ánh mắt.

Bầu không khí thật tốt.

Hơn nữa có lẽ bọn họ cũng không ý thức được, có nhiều thứ đang lặng lẽ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro