Chương 10. Cảm nắng
Lớp 10A1 và 10A2 vẫn luôn cùng nhau tập bóng chuyền, tập cổ vũ. Tuy không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng nhưng dưới sức ép của giáo viên chủ nhiệm, của hai lớp trưởng, và của những tờ tiền xanh đỏ nếu chiến thắng, tụi nó cũng gắng gượng chăm chỉ từng ngày.
Vì không tham gia đội cổ vũ nên Việt Chinh cùng các bạn nam làm khẩu hiệu và phụ trách mua nước uống tiếp sức cho các bạn. Khi phát trà sữa cho hai lớp xong, cốc cuối cùng nhỏ đưa cho Trí, nhỏ nghe cậu hỏi:
"Sao bạn không tham gia đi?"
Trí là người chơi chính trong đội hình, lúc nào cũng phải vất vả luyện tập. Ngay lúc này cậu ngồi bệt xuống nền xi măng sân trường, mặt ửng đỏ vì hoạt động nhiều, trán, cổ toàn mồ hôi, đầu tóc cũng có phần lộn xộn, so với vẻ nghiêm chỉnh trong đồng phục trường thường ngày Trí bây giờ trông thoải mái và lười biếng hơn hẳn. Chinh ngơ ngẩn trước hình ảnh của Trí bây giờ, có chút dễ thương, lại... thu hút chẳng thể nói thành lời.
"Việt Chinh?" Không thấy Việt Chinh trả lời mình, Trí khẽ gọi.
"Hả?"
"Bạn sao thế?"
"Không sao." Việt Chinh lắc đầu nguầy nguậy.
Trước cái nhìn không mấy tin tưởng của Trí, Việt Chinh thấy tim mình đập loạn, tự nhiên có giác chột dạ, mặc dù không làm gì nhưng nhỏ cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt người trước mặt. Trí rướn người kéo ngắn khoảng cách giữa mình và Việt Chinh, cậu muốn nhìn kĩ xem Việt Chinh đang ngơ ngác vì điều gì thì cô bạn giật nẩy người lùi ra xa, sau đó bỏ chạy.
Này...
Trí cầm cốc trà sữa mát lạnh trong tay nhìn theo dáng Việt Chinh chạy biến, cậu khẽ cười.
Việt Chinh chạy một mạch đến chỗ cái Tâm đang hì hục làm bài tập, nhỏ thở hổn hển, mặt đỏ bừng. Tâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Việt Chinh đang đỏ ửng quan tâm hỏi:
"Bạn sao thế?"
"Có sao đâu!" Việt Chinh lắc đầu nguầy nguậy.
"Mặt bạn đỏ như cà chua kìa."
"Ha ha... do chạy đó." Việt Chinh cười giả lả, đưa hai tay ôm mặt tránh khỏi con mắt của cái Tâm.
Việt Chinh kín đáo liếc mắt về phía Trí đang thoải mái cười với đám bạn ở đằng kia, lúc này hai má truyền đến lòng bàn tay nhỏ một cảm giác nong nóng bất thường. Việt Chinh nghĩ có lẽ mình bị cảm, nhỏ nhìn mặt trời đang dần về phía tây ở đằng xa thở dài thật khẽ, hôm nay chạy đi chạy lại dưới nắng chắc bị cảm nắng thật rồi.
Mải mơ màng dưới cái nắng dần nhạt chiều thu, Việt Chinh không để ý ở đằng kia, Trí miệng cười nói với bạn bè nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi nhỏ. Cậu thấy rõ từng biểu ngại ngùng, ngây ngô, rồi đến vẻ mặt không chắc chắn điều gì đó trên khuôn mặt Việt Chinh. Cậu thấy mình lại bị rung động, rung động lần thứ bao nhiêu đó chẳng đếm được. Trí không phải người chậm nhận ra vấn đề như Viêt Chinh, cậu biết cảm giác của Việt Chinh đối với mình ra sao, có lẽ quá sớm để chắc chắn một thứ gì đó đã chớm nở giữa cả hai nhưng cậu đánh cược rằng mình sẽ không sai.
Cách Việt Chinh không xa Nhật Luân cũng như Trí, cậu thu hết mọi hành động và biểu cảm của cô bạn vào mắt, miệng không khỏi kiềm được khẽ nở nụ cười.
"Bạn cười gì thế?" Ý Lan thấy Nhật Luân cười vu vơ, nhỏ khó hiểu hỏi.
"Nghĩ tới một chuyện vui thôi." Nhật Luân dời ánh mắt trả lời qua loa, giọng Ý Lan đồng thời đánh thức cậu rời khỏi cơn mê không thuộc về mình. Nhật Luân khó chịu cau chặt mày, làm sao cậu không nhận ra được Trí và Việt Chinh có tình cảm với nhau chứ, cậu ghét cảm giác của bản thân ngay lúc này hơn bao giờ hết, cậu chẳng hiểu tại sao nó lại ập đến bất ngờ khiến cậu không thể nào kiểm soát được.
Cứ như thế một chiều ấm áp dưới ánh mặt trời đang dần về tây, mấy trái tim nho nhỏ cứ vô cớ cảm nắng trở nên bất bình thường.
Trong khi có người vì tâm tư thay đổi mà bị "cảm nắng", cái Tâm cũng thấy mình muốn bệnh vì mớ đề bài dồn dập bên người. Việt Chinh nghiêng người nhìn vào tờ đề chi chít chữ hỏi: "Sao đến cả đi tập tành mà bạn vẫn mang theo đề thế này? Bạn không mệt à?"
Cái Tâm thở ngắn than dài, cấp hai nó học rất tốt, điểm thi vào cấp ba cũng vừa vặn đạt chuẩn nhưng nó phát hiện mình không theo kịp mọi người ở ngôi trường này. Mọi thứ đều khó hơn, bài tập cũng toàn nâng cao, thành tích ngày xưa chẳng còn là gì nên nó phải nỗ lực gấp đôi. Tâm vùi đầu vào tờ đề uể oải trả lời: "Tranh thủ mọi lúc mọi nơi chứ sao, tuần trước bài kiểm tra Toán tụt tận hai điểm đấy."
Việt Chinh nhớ lại bài kiểm tra được bảy điểm của cái Tâm, hôm đó cô bạn cùng bàn ủ rũ thấy rõ. Việt Chinh không hiểu cái Tâm muốn điểm số hoàn hảo như thế nào vì đối với nhỏ điểm bảy là khá tốt rồi. Thấy cái Tâm phờ phạc Việt Chinh nhắc: "Bạn học vừa thôi, phải nghỉ ngơi chứ."
Cái Tâm nghiêng đầu nhìn Việt Chinh hỏi: "Có bao giờ bạn bị áp lực về điểm số không? Ba mẹ không nói gì à?"
Việt Chinh lắc đầu: "Ba mẹ mình bảo chỉ cần mình tự giác chăm chỉ là được rồi, điểm số không quan trọng."
Cái Tâm "uầy" một tiếng đầy ngưỡng mộ, nhỏ thầm nghĩ giá như mình cũng được như thế dù chỉ một phần.
Hai lớp vừa tập vừa chơi, còn cái Tâm tranh thủ làm bài tập đến hơn 5 giờ chiều mới dọn dẹp rời đi. Vụ quấy rối vẫn còn ám ảnh tụi con gái nên mấy thằng chủ động đưa những ai đi một mình trở về. Cái Tâm đi cùng cậu bạn ngồi cách mình mấy bàn, tính nó hoạt ngôn với bạn bè, cậu bạn cũng vui tính, hai đứa rôm rả cả đoạn đường. Sau khi cảm ơn cậu bạn đã đưa mình về, Tâm dắt xe vào cổng thì thấy ba mình đứng trước cửa nhà hút thuốc, nó nhỏ giọng chào một tiếng, đáp lại Tâm là lời cằn nhằn khó nghe:
"Học không lo học, suốt ngày đi long nhong."
"Con đến trường tham gia hoạt động với bạn bè."
"Có bổ ích gì không? Thời gian đó mày học hành thì đỡ tốn biết bao nhiêu tiền. Rồi mày về với thằng nào đó, mày sợ bị quấy rối sao còn đi chung với con trai giờ này."
Cái Tâm khó chịu nhăn chặt mày: "Đó là bạn con, người ta có lòng tốt đưa con về."
"Sao mày biết người ta không có ý đồ gì?"
"Ba thôi đi!" Cái Tâm gắt lên, nó cũng mặc kệ ông lủi thẳng vào phòng.
"Mày tin tưởng bạn mày thì nói tụi nó đưa đón sau giờ học thêm luôn đi, tao nói rồi, tao không rảnh với mấy chuyện này đâu! Con với cái, mày dám bỏ đi khi tao đang dạy mày..."
Cái Tâm đóng sầm cửa, chặn lại những lời khó nghe bên ngoài. Nó nhìn căn phòng bé xíu dán đầy giấy khen khóc không thành tiếng. Ở đây chẳng có ai tự hào về những cố gắng ngoài chính nó cả, chỉ vì nó con gái mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro