Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Đợi đến khi mọi người chúc mừng xong thì cũng đã vơi hết mấy bình rượu quý của hắn.

Hoàng thái hậu bên cạnh hắn dường như chỉ đợi đến lúc này. Vội vỗ tay bôm bốp làm hắn bên cạnh giật mình. Một nhóm cung nữ ca múa bên ngoài lần lượt bước vào, nhanh chóng hành lễ, rồi đứng theo vị trí đã sắp xếp.

Vũ khúc cung đình năm nào cũng vậy, nhưng hình như năm nay có chút khác. Nhưng dù thế nào hắn cũng chẳng buồn để mắt đến, đôi mắt vẫn chung thủy nhìn Công Phượng vui vẻ nhìn đám người ca múa phía dưới. Bàn tay của hắn cũng chẳng ở yên, hắn bên dưới liên tục xoa nắn những ngón tay thon dài của cậu.

Công Phượng không phải lần đầu tiên xem ca múa, nhưng hoành tráng như thế này là lần đầu. Lúc trước ở Bùi quốc cậu vẫn thường được thái sư Hà Đức Chinh dẫn đi xem, chỉ là mỗi lần như vậy đều bị thái tử Bùi Tiến Dũng nhìn một cách khó hiểu, giống như ăn tươi nuốt sống. Đến khi cậu hiểu được ánh mắt ấy thì đã bị gả sang Lương quốc.

Trong đám cung nữ đang múa bước ra một vị cô nương rất xinh đẹp. Đám quần thần bên dưới đang buồn ngủ cũng bừng tỉnh. Từng động tác múa của cô nương ấy đều rất uyển chuyển, khiến người ta muốn đắm chìm trong nó. Cô tiến lên phía trước một chút, bước đi nhẹ tựa lông hồng như bay bổng không khác gì tiên giáng trần.

Công Phượng nhìn dáng người với khí chất của cô, chắc chắn là con nhà quyền quý, tại sao lại đi đến múa ở đây?

Cậu không biết, mọi quan thần trong  triều đều cố gắng giành giật vị trí múa chính này cho nhi nữ của mình. Điều này giống như cơ hội để lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, có thể làm tài tử, phi tần gì cũng được hoặc may mắn hơn là quý phi. Thế thì việc thăng quan tiến chức cũng chẳng là vấn đề.

- Ngài thấy cô nương kia không? Trông rất xinh đẹp - Công Phượng nói nhỏ vào tai Xuân Trường, hắn phá lệ nhìn xuống một chút. Nhưng lại nhanh chóng nhìn xoay người lên.

- Vẫn không đẹp bằng Công Phượng của ta - Xuân Trường giọng xua nịnh, chống tay lên bàn, áp một bên mặt vào lòng bàn tay thích thú nhìn người đối diện.

Công Phượng nhìn hắn nịnh nọt mà bật cười. Không biết có phải mắt hắn có vấn đề hay không? Nhìn thế nào mà lại nhìn ra như thế.

- Ngươi biết ngươi đẹp nhất khi nào không?

Cậu lắc đầu, bắt chước làm theo tư thế của hắn, chăm chú nhìn hắn. Cả hai làm như mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, chỉ có cậu và hắn ngồi đó cùng nhau nói chuyện phiếm.

- Khi ngươi gọi tên ta lúc hoan ái a.

Bỗng chốc khuôn mặt Công Phượng đỏ bừng, thật muốn đánh người đối diện. Lời biến thái đó ở nơi đông người như thế cũng dám nói ra.

- Một lời tử tế cũng không nói được.

Xuân Trường bật cười. Nếu lúc nào cũng nói lời tử tế, không biết đến khi nào hắn mới có thể phá bỏ được đám dây thần kinh thô của đại tướng quân Nguyễn Công Phượng.

Tiếng vỗ tay vang lên, chắc bên dưới đã múa xong rồi. Xuân Trường bây giờ mới nghiêm túc được một chút, vỗ tay phụ họa.

- Hoàng thượng thấy màn ca vũ năm nay như thế nào? - Hoàng thái hậu bỗng nhiên hỏi, hắn cũng không một chút ấp úng. Giả vờ như thật, giống như mình đã xem.

- Rất tốt.

- Được, ban thưởng cho những người hôm nay một trăm lượng vàng.

- Tạ ơn hoàng thái hậu.

- Tất cả lui xuống, riêng Lan Nhi ngươi ở lại.

Đám người lục đục lui ra ngoài. Riêng cô nương xinh đẹp lúc nãy vẫn ở đấy.

- Nồ tì, Hồ Lan Nhi, tham kiến hoàng thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu cát tường.

Xuân Trường như ngửi được mùi nguy hiểm, nhìn sang hoàng thái hậu, liền thấy bà đang cười nhìn hắn.

- Đây là trưởng nữ của thừa tướng, không biết hoàng thượng thấy thế nào.

- Hoàng thái hậu, người.... - Nhìn  Xuân Trường tức giận, Công Phượng lờ mờ nhận ra điều gì đó. Chẳng lẽ đây là nữ nhân hoàng thái hậu chọn cho hoàng thượng.

Cậu bấu chặt lòng bàn tay của Xuân Trường, hắn biết cậu đang lo sợ, nên nhẹ nhàng trấn an bàn tay đang run rẩy phía dưới.

- Lòng tốt của hoàng thái hậu trẫm xin nhận, nhưng bây giờ trẫm không muốn lập thêm phi tần, thật đã phụ tấm lòng của hoàng thái hậu - Xuân Trường không một chút nương tình làm khuôn măt của hoàng thái hậu biến sắc. Bà nhanh chóng lấy lại nụ cười nói với Lan Nhi bên dưới.

- Nếu hoàng thượng đã không đồng ý ta cũng không cưỡng cầu. Trời cũng đã khuya, đêm nay cứ cho Lan Nhi ngủ ở trong cung, mong hoàng thượng chấp thuận.

- Được - Xuân Trường mừng rỡ đồng ý, cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn.

- Người đâu, mau dẫn Lan Nhi tiểu thư đến Cát Minh cung - Một tiểu thái giám tiến vào,dẫn theo Lan Nhi mắt đã rướm lệ đi ra ngoài.

Tâm tình nặng trĩu của Công Phượng theo đó cũng được tháo xuống. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Hoàng thái hậu dễ dàng bỏ qua như thế, không biết có vấn đề gì uẩn khúc bên trong.

Buổi yến tiệc đã tàn, hoàng thái hậu mang theo người rời đi trước. 

Xuân Trường cùng Công Phượng cũng trở về tẩm cung. Cảnh ban đêm vô cùng yên tĩnh, lâu lâu cũng chỉ có vài tiếng ve râm ran, suốt cả quãng đường cả hai cũng chẳng nói với nhau câu nào. 

Xuân Trường cuối cùng chịu đựng không được nữa, hắn xoay người Công Phượng lại đối diện với hắn, nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

- Có phải ngươi đang giận ta không?

- Không phải - Công Phượng lắc đầu, trốn tránh ánh mắt của hắn.

- Vậy tại sao lại không vui?

- Chỉ là không biết tại sao nơi đây của thần rất đau - Công Phượng ôm lấy ngực trái của mình. Xuân Trường thấy thế liền bật cười.

- Đó là vì ngươi yêu ta đấy đồ ngốc ạ. Ngươi đau là vì ngươi đang ghen.

Thì ra vì yêu nên đau đớn như vậy. Nhưng trong cái đau ấy cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc. 

Xuân Trường cảm thấy mỹ mãn nắm tay Công Phượng trở về. Dọc đường lại bị một tên thái giám phá hư khung cảnh.

- Hoàng thượng, hoàng thái hậu cần gặp người nói là có việc gấp ạ.

Nếu đã có việc gấp hắn phải đến đó một chuyến. Xuân Trường buông tay Công Phượng bảo cậu trở về tẩm cung trước, còn mình theo tên thái giám đến Vị Ương cung của hoàng thái hậu. Chỉ là trong khoảnh khắc buông tay hắn, cậu có cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì đó.

END CHAP 17

_____________________

Không biết mấy thím có muốn phàn nàn gì với tui hông. VD như cốt truyện nhàm, câu văn chưa hay, hay là việc ra chap k đều.......v....v...

Cứ nói với tui đi, chứ bây giờ tui thấy fic đang xuống cấp lắm rồi huhuhu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro