Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

"Tả A Trì, hôm nay triệu ngươi tới, ngươi hẳn là biết ý của trẫm."

"Trẫm không muốn làm khó dễ ngươi. Nhưng chuyện của A Diễm cần phải có người ra mặt bình ổn."

"Là trẫm bạc đã ngươi, bạc đãi người Tả gia các ngươi."

Từ chỗ Hoàng thượng đi ra, A Trì trở lại trong phòng , ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ phát ngốc. Cứ như vậy qua thật lâu nàng mới chậm chạp hồi phục tinh thần.

Sau đó, giống như không có chuyện gì xảy ra, nàng bắt đầu không ngừng nghỉ xử lý việc vặt trong cung, cũng không suy nghĩ tới những chuyện làm nàng tâm phiền ý loạn nữa.

Dù vậy, bọn hạ nhân đều nhìn ra được, hôm nay Vương phi điện hạ luôn có chút thất thần.

Trời dần dần tối xuống.

Hôm nay Tạ Diễm ra cửa từ buổi sáng, vẫn luôn không trở về.

Tới hoàng hôn, A Trì lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, sai người đi sai người đi tìm hiểu một phen. Qua mấy khắc thời gian, thị vệ phái đi tiến vào hồi bẩm.

Quả nhiên là đã xảy ra chuyện.

Nhi tử Thượng thư tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi. Thượng thư phủ phái người hướng Mộ tướng cầu hôn, cầu thú tiểu nữ nhi Mộ gia Mộ Vãn Từ. Mà Mộ tướng không có ý cự tuyệt. Hai nhà xem ra muốn kết thân. Chỉ là, nhi tử Thượng thư kia là trời sinh tàn phế, cả ngày nằm liệt trên xe lăn, không thể động đậy.

Loại chuyện hôn nhân này, nếu là trước đây, Mộ tướng vô luận thế nào cũng không đồng ý. Đáng tiếc, hiện tại tình thế bất đồng: Tay của Mộ Vãn Từ bị phế nhưng thân phận vẫn treo ở đó, người bình thường trèo cao không nổi, nhà quyền quý lại không bằng lòng cưới một bình hoa không thể lo liệu việc nhà. Nếu Tạ Diễm không thể cưới, gả cho nhi tử Thượng thư cũng chưa chắc không phải là một đường ra tốt.

Chỉ là Mộ Vãn Từ từ trước đến nay luôn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu gả cho một kẻ tàn phế chưa từng gặp mặt? Đến Tạ Diễm càng sẽ không đồng ý rồi.

A Trì chuẩn bị một bàn đồ ăn, vẫn luôn chờ tới đêm khuya, Tạ Diễm vẫn như cũ không có trở về.

Phái người đi hỏi thăm, hộ vệ trở về báo cáo nói, Nhị hoàng tử ở ngoài tẩm điện của Hoàng thượng quỳ không dậy nổi, cầu hoàng thượng hạ ý chỉ ban hôn cho hắn và tiểu thư Mộ gia.

Tình cảm sâu sắc đến vậy, nghe nói việc này làm không ít người thổn thức.

A Trì ngốc lăng ngồi ở trước bàn, không có suy nghĩ gì.

Tạ Diễm quyết tâm cầu Hoàng thượng thu hồi ý chỉ.

Nàng cũng biết, nếu tối nay Tạ Diễm không quỳ, ngày mai phủ thượng thư sẽ đem thư mời đến Mộ phủ. Đến lúc đó, hắn liền không có khả năng xoay chuyển tình thế.

Nếu thật sự quỳ cả đêm, chỉ sợ đầu gối sẽ bị tổn thương.

Hoàng thượng chung quy là không đành lòng.

Sáng sớm, hắn rốt cuộc cũng tuyên triệu Tạ Diễm.

Tạ Diễm quỳ gối cạnh mép giường hắn, ánh mắt chắc chắn mà chấn tĩnh.

Hoàng thượng bình tĩnh mà nhìn hắn, chỉ thong thả hỏi:

"A Diễm, muốn cưới tiểu nữ nhi Mộ gia, có thể. Nhưng mà, ngươi trước hết cần hưu Tả A Trì sau đó lại hướng ta cầu ý chỉ tứ hôn. Con có nguyện ý không?"

Tạ Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc đến nhất thời không nó ra lời. Hoàng đế chỉ trấn tĩnh mà thâm trầm nhìn hắn, chậm rãi nói: "Trong long ngươi sớm đã rõ ràng, lấy tính cách của Mộ Khiên, nữ nhi Mộ gia hắn, cho dù là thiếp thất Thái tử cũng tuyệt đối sẽ không làm. Nếu ngươi muốn cưới Mộ Vãn Từ nhất định phải hưu Tả A Trì trước."

Tạ Diễm trầm mặc thật lâu.

Cuối cùng hắn hướng hoàng đế lạy một cái, trầm giọng nói: "Nhi thần sẽ không hưu thê."

Hoàng đế làm như đã xem thấu ý tưởng của hắn, lúc này cười lạnh nói: "Nếu như muốn cưới nàng, ngươi bây giờ vì sao lại làm ra vẻ ta đây?"

"Cưới Tả A Trì là trách nhiệm của nhi thần. Tả tướng đem nàng phó thác cho nhi thần, nhi thần không thể bỏ mặc nàng, đây là điểm mấu chốt của nhi thần." Thanh âm Tạ Diễm kiên định mà chân thật."

Trong phòng tức khắc trầm mặc xuống. Ánh đèn lập lòe, màn sa hơi cuốn, hoàng đế yên lặng mà nhìn hắn, qua thật lâu, chỉ thở dài một tiếng.

"Thôi tùy ngươi."

"Chẳng qua, nếu ngươi muốn cầu trẫm tứ hôn với Mộ Vãn Từ, mặc dù không hưu thê nhưng phân vị nhất định phải ngang hàng A Trì. Từ trước đến nay, thánh chỉ tứ hôn không có đạo lý cưỡng bách người ta làm thiếp. Ngươi trở về tự mình tìm một cái lý do đem phân vị nàng đi, ít ngày nữa trẫm liền hạ chỉ."

Tạ Diễm trầm mặc, không có cự tuyệt.

Chung quy vẫn là hắn thua thiệt nàng.

Tạ Diễm mới từ chỗ Hoàng thượng đi ra, không có hồi cung, chuẩn bị phòng xong, đem chuyện bố trí giao cho hạ nhân. Hắn nghĩ cứ như vậy, chờ A Trì trở về, mặc dù thân phận nàng không bằng trước kia nhưng sinh hoạt cũng rất tốt.

Đôi tay của Mộ Vãn Từ bị phế, hiện giờ chỉ có hắn mới có thể chăm sóc nàng.

Nếu hắn khăng khăng muốn cưới Mộ Vãn Từ, Hoàng thượng sẽ không đồng ý. Đó là bởi vì thế lực của Thái tử vẫn còn, kết thân cùng Mộ gia tất sẽ uy hiếp đến Thái tử. Hiện giờ Thái tử đã đổ, nếu tương lai bước lên ngôi vị hoàng đế là hắn, vậy thì hắn hiện tại chính là không thể không cưới. Dưới loại tình hình có thể thay đổi này cùng Mộ gia kết thù chỉ sợ sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.

Đêm qua Tạ Diễm ở tẩm điện quỳ hơn nửa đêm, hôm nay tinh thần không tốt lắm.

Hắn vốn định trực tiếp về Nghị Sự Điện nghỉ ngơi chốc lát, vừa lúc này ngọc bội bên hông hắn không biết vì sao vô ý rơi trên đất, vỡ lát.

Hắn nhíu nhíu mày.

Ngọc bội tốt như vậy, vỡ thật đáng tiếc.

Tạ Diễm cong lưng nhặt lên mấy miếng ngọc vỡ, vừa vặn trong viện sàn sạt thổi qua một cơn gió nhẹ, phất qua bên cạnh hắn, nhất thời ống tay áo tung bay, lạnh lẽo đột nhiên đánh úp.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Còn chưa vào đông, thời tiết đã lạnh nhanh đến vậy.

Trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất như nhìn thấy A Trì đứng trước mặt hắn, một bên duỗi tay giúp hắn phủ thêm một kiện áo ngoài, một bên cười nói: "Trời lạnh, mặc nhiều áo thêm một chút."

Gió dần dần dừng lại. Hắn đứng dậy, tùy tay ném mảnh ngọc kia xuống, quay lai hướng tẩm điện của mình.

Bước vào cửa điện, cây sơn tà kia còn lẻ loi đứng ở nơi đó, dưới tàng cây trong viện trống rỗng không một bóng người.

Tạ Diễm bước vào cửa lại không thấy A Trì, tùy tiện gọi một thị vệ hỏi A Trì ở đâu.

"Hồi bẩm điện hạ, từ lúc Hoàng thượng vừa mới truyền Thánh chỉ, Vương phi liền ở trong phòng của mình không ra ngoài."

"Hoàng thượng truyền thánh chỉ cho A Trì?!" Tạ Diễm sắc mặt chợt đại biến, hắn mạnh mẽ bắt lấy bả vai của thị vệ kia, khớp xương ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở lên trắng bệch. Ánh mắt hắn chưa bao giờ có sự hung ác nham hiểm như vậy, thị vệ kia bị dọa đến mức run rẩy, nửa ngày nói không nên lời. Tạ Diễm buông hắn ra, vội vàng hướng phòng ngủ của A Trì đi đến.

Tạ Diễm vào phòng A Trì, lớn tiếng gọi tên nàng nhưng không có người trả lời. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm là tự mình nghĩ nhiều, nàng có lẽ sớm đã không còn ở trong phòng.

Hắn ở trong phòng tùy ý đi dạo một vòng, trước kia thật ra hắn cũng không chú ý, phòng này được A Trì quét tước đến cực kỳ tinh xảo, giá sách được sắp xếp chỉnh tề, còn bày một đồ trang trí nhỏ. Hắn cầm lấy một quyển sách trên giá tùy ý nhìn, đảo mắt đến quyển trục màu vàng trên bàn.

Hẳn là thánh chỉ vừa mới đến.

Tạ Diễm buông quyển sách, đi qua đem thánh chỉ cầm lên, mới nhìn hai hàng, quyển trục kia liền "Bang" một tiếng, rơi thật mạnh trên mặt đất.

___"Tả gia chi nữ Tả A Trì, hồ ly tinh hoặc chủ, kích động dân tâm, mưu đồ gây rối, thả lời đồn vu oan giá họa Nhị hoàng tử Tạ Diễm, ban chết."

Khuôn mặt hắn mất hết huyết sắc, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo đến bên phòng ngủ của A Trì, xốc rèm của lên.

Đập vào mắt là một màn làm hắn không thể đứng thẳng___

A Trì ngã uống vũng máu.

Trên ngực nàng cắm một đoản đao, máu loang nổ ướt đẫm quần áo, cuồn cuộn chảy ra không dứt.

Trong đầu hắn nổ thành từng mảnh.

Nghe được động tĩnh chỗ cửa phòng, A Trì hơi hơi nâng mắt, nhìn hướng ra cửa.

Nàng nhìn hắn đứng ở cửa, khuôn mặt khiếp sợ mà khủng hoảng.

Tất cả thanh âm Tạ Diễm nói đều run rẩy: "A Trì......"

Một lúc sau, hắn mới như tỉnh lại từ trong mộng chạy tới ôm lấy nàng, một bên hướng ra ngoài điện, hét lớn khàn cả giọng: "Thái y! Kêu thái y tới cho ta! Mau kêu thái y!"

Nhưng nàng đã không thể nghe rõ ràng tiếng của hắn nữa rồi, chỉ cảm nhận được tay hắn ôm nàng vẫn luôn run rẩy. Nàng nâng tay lên nhẹ nhàng đáp trên cánh tay hắn, muốn an ủi hắn.

Tạ Diễm cảm giác được động tác của nàng, cuống quýt cúi đầu xem xem A Trì thở từng hơi thở mỏng manh, đôi môi lại run rẩy không thể nói lên một lười nào. Trên tay hắn tất cả đều là máu của nàng.

Hắn nghe được nàng chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn nói: "Chàng có thể cưới Mộ Vãn Từ, thật sự là quá tốt a...."

Nhưng giọng nói rơi xuống, rồi nàng bỗng nhiên nâng mu bàn tay lên che lại đôi mắt, nhưng dù như thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra, thanh âm nàng dày đặc khóc nức nở: "A Diễm, chàng đi đi....... Để ta ngủ một lát."

Sắc mặt Tạ Diễm càng thêm tái nhợt, hắn dùng sức mà ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói lộn xộn: "Ngoan, lại kiên trì một chút, đừng ngủ.... Thái y sắp tới rồi.... Nàng không phải còn muốn cùng ta bạch đầu giai lão sao, chờ nàng khỏe lại, chúng ta liền rời khỏi hoàng cung này, cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi được không...."

Thanh âm hắn vô lực cầu xin: "Nàng đã nói muốn thích ta cả đời....."

"Đừng ngủ...."

Cả đời A Trì đều chưa từng chảy nhiều nước mắt như vậy.

Nhưng hiện tại nàng muốn chết.

Nàng không còn thân nhân nào trên đời nữa, hiện giờ chỉ còn lại có Tạ Diễm.

Nàng đã không còn gì để vướng bận.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân loạn xạ, một thị vệ thất tha thất thểu xông vào: "Điện hạ! Thái y tới rồi!"

"Còn đứng đó làm cái gì? Kêu thái y lăn nhanh vào đây cho ta!" Hai mắt Tạ Diễm đỏ bừng, mất hết thần thái mà phẫn nộ quát. Nhưng mà đợi lúc hắn quay đầu lại xem A Trì trong lòng, nàng cũng đã nhắm hai mắt lại.

Hắn chỉ cảm thấy cả người mình đều run rẩy: "....... A Trì?"

Chỉ là lần này không còn người trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro