Chương 5
Đôi tay của Mộ Vãn Từ bị phế đi.
Tin tức này không bao lâu đã truyền khắp đô thành.
Ngày ấy Mộ Vãn Từ cùng A Trì đơn độc ra cửa, Mộ gia tiểu thư xảy ra chuyện mà A Trì lại bình yên vô sự, hơn nữa hai người xưa nay đều có lời đồn không hay, điều này khó tránh khỏi không chọc người nghi kỵ. Đặc biệt là người Mộ gia, bên trong phẫn lộ đã là hận A Trì thấu xương.
A Trì hối hận, nhưng cũng thể làm nên chuyện gì được.
Ban đêm nàng trằn trọc khó ngủ. Đôi tay máu chảy đầm đìa kia của Mộ Vãn Từ luôn trong đầu nàng không vứt ra được. A Trì hận chính bản thân mình vì sao lại đáp ứng lời mời của Mộ gia, lại hận bản thân mình vì sao khi đó không thể duỗi tay kéo Mộ Vãn Từ một cái.... Nàng tính toán ở trong đầu ngàn vạn loại khả năng, bất luận là loại nào cũng đều không giống tình huống bây giờ.
Đêm đã khuya, nàng nằm trong màn trên giường, đang nghĩ tới chuyện của tiểu thư Mộ gia, lúc này bỗng nhiên nghe được trong phòng có âm thanh lạ.
Nàng có dự cảm không tốt, đang muốn đứng dậy xông ra lại bị một bóng đen từ trong góc nhảy ra chế trụ trên tường. Còn chưa kịp phản ứng, tiếp theo đó một thanh đao nhọn hưng hăng đâm xuyên tay nàng, khảm vào trong da thịt đem tay nàng gắt gao ghim trên tường.
Máu chảy ròng ròng, đau đớn kịch liệt đánh úp lại nàng. Nàng đau đến bất lực mà khép mở môi run rẩy, một chữ cũng không thể kêu ra, khuôn mặt tái nhớ mất hết huyết sắc.
Người nọ phỉ nhổ nước miếng, cười lạnh một tiếng: "Cái chó má gì mà chấn kinh! Con ngựa kia sao có thể bỗng nhiên mà chấn kinh? Trừ ngươi ra cũng không có người khác tiếp cận con ngựa đó, tay muội muội ta bị ngươi hại thành như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà bình yên vô sự trốn ở chỗ này!"
A Trì đau đến không nói nên lười, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán rơi xuống. Nàng mơ mơ màng màng nghe thích khách kia hùng hổ nguyền rủa rồi lại đắc ý cười, đau đớn trên tay nàng càng thêm rõ ràng, gần như ngất xỉu đi.
Lúc này cuối cùng xem như hòa nhau, không ai nợ ai.
Hộ vệ ngoài cửa nghe được âm thanh lạ, đứng ở cửa lớn tiếng hỏi thăm nàng có việc gì hay không. Thích khách kia nghe được tiếng gọi ngoài cửa, nhảy một bước buông lỏng A Trì, từ của sổ đào tẩu.
Chờ khi hộ vệ xông vào, hắn đã không thấy bóng dáng.
Cấm vệ nghe tin đuổi tới đã thấy Vương phi nằm trong vũng máu, đại kinh thất sắc, lập tức hạ lệnh phong tỏa cửa cung, tăng mạnh đề phòng, phái ra rất nhiều thị vệ tuần tra truy bắt thích khách.
Đêm khuya thái y bị triệu tiến cung gấp.
Miệng vết thương của A Trì đã ngừng chảy máu, chỉ là bàn tay bị xuyên qua một đao, lòng bàn tay để lại một vết sẹo không lớn không nhỏ.
Rất nhanh, thích khách đã bị bắt.
Sau một phen chất vấn, thích khách này không phải người khác mà là con thứ của Mộ gia – Mộ Tranh.
Biết được thích khách đã bị bắt, nàng không có truy cứu việc này, ngược lại bình tĩnh mà nói cho thống lĩnh cấm vệ quân, vết thương của mình là ngoài ý muốn tạo thành, bọn họ bắt sai người rồi, hạ lệnh cho bọn họ thả thích khách kia.
Trong long A Trì rõ ràng, Tạ Diễm muốn bước lên ngôi vị hoàng đế tất nhiên cần có Mộ tướng phụ tá, lúc này nếu như bởi vì ân oán mà sinh ra ngăn cách, chỉ có thể là để cho Thái tử thừa nước đục thả câu, nàng hiện tại không muốn cùng người Mộ gia xé rách mặt.
Huống chi, chuyện này vốn là do nàng sai. Nàng chỉ là để lại một vết sẹo trên tay mà thôi, mà tiểu thư Mộ gia lại rơi vào kết cục cả đời không thể viết chữ.
A Trì tĩnh dưỡng vết thương một thời gian, cuối cùng khôi phục lại chút khí sắc.
Nhưng mà, chuyện nàng sợ hãi nhất đã xảy ra: Tạ Diễm đã trở lại.
Nàng không cách nào tưởng tượng được nếu như Tạ Diễm biết đôi tay của Mộ Vãn Từ đã bị phế thì sẽ có phản ứng như thế nào. Đó là người hắn vẫn luôn tâm niệm trong lòng, hiện tại bởi vì nàng lại biến thành dáng vẻ như vậy, Tạ Diễm nhất định là oán hận nàng.
Nhận được tin tức Tạ Diễm trở về, nàng vội vàng chạy tới Nghị Sự Điện.
Mới tiến vào cửa điện liền nhìn thấy Tạ Diễm lẻ loi một mình đứng bên trong, đưa lưng về cửa điện đứng yên thật lâu.
Thanh âm của A Trì có chút sợ hãi mà kêu lên: "A Diễm..."
Hắn xoay người lại, nhìn nàng.
Trong mắt Tạ Diễm mang theo sự tức giận, lần này hắn thật sự tức giận. A Trì há mồm muốn giải thích nhưng cái gì cũng không nói lên lời.
Tạ Diễm không tin nàng.
Dù cho nàng có trăm ngàn loại lý do thoái thác muốn nói cho hắn nghe, hắn cũng sẽ không tin nàng.
Trong lòng nàng cũng khổ sở.
Đôi tay Mộ Vãn Từ bị phế đi.
Nàng nhớ tới đôi tay Mộ Vãn Từ gảy huyền cầm ngày hôm đó, mười ngón tay thon dài, châu tròn ngọc sáng. Nhưng sau này không bao giờ có thể tấu ra được tiếng đàn ngày đó nữa, không bao giờ có thể vẽ tranh viết chữ.
Nàng biết, Tạ Diễm nhất định còn khổ sở hơn so với nàng.
Nhưng nàng không biết an ủi hắn như thế nào.
Nàng muốn nói với hắn: "A Diễm, ngươi xem, trên tay ta cũng bị đâm để lại vết sẹo, có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không lành lại."
Nhưng nàng biết, cho dù nàng như thế nào cũng đều không thể thắng nổi đôi tay bị phế kia của Mộ Vãn Từ.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Diễm yên lặng nhìn nàng, đáy mắt một mảnh đen nhánh. Nàng như bị ánh mắt của hắn phong ấn đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng mở miệng.
"Ta chỉ hận cuộc đời này vì sao phải gặp được ngươi."
Tạ Diễm xoay người rời đi.
A Trì rốt cuộc cũng thương tâm khóc thành tiếng.
Hắn vừa mới nói hắn hối hận. Hắn hối hận gặp được nàng. Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn không bao giờ muốn gặp đến nàng.
Nhưng hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bão.
Mấy ngày sau, A Trì đều không có gặp lại Tạ Diễm. Nghe thị vệ nói, Tạ Diễm đi Mộ tướng phủ, buổi tối lại giống như trước đây trở về tẩm điện của mình nghỉ tạm, hiện tại không muốn thấy nàng.
Tạ Diễm thật sự là vô cùng tức giận.
Hắn gặp Mộ Vãn Từ gân cốt đều đứt gãy, đôi bàn tay mất hết hình dạng càng đau lòng không thôi, đối với A Trì lại là phẫn nộ và thất vọng, cũng không có tâm tư đi quan tâm thương thế của A Trì.
Chuyện điều tra xe ngựa chấn kinh chậm chạp không kết thúc, Tạ Diễm mới chậm rãi bình tĩnh lại mới cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc. Xe ngựa sử dụng trong cung đều là ngựa tính tình ôn hòa, sao có thể vô cớ chấn kinh? Phía trước có người lén lút nghị luận A Trì cố ý làm ngựa thất kinh dẫn tới Mộ tiểu thư bị thương. Nhưng hắn quá hiểu biết A Trì, tâm địa nàng thiện lương như vậy, không có khả năng sẽ làm chuyện như vậy.
Cảm thấy sự tình không đúng, Tạ Diễm liền gọi cận vệ của mình tới, phái bọn họ ngầm điều tra cẩn thận chuyện này.
Không bao lâu, cận vệ Tạ Diễm truyền tin tức đến: Chuyện xe ngựa chấn kinh đều do Thái tử làm.
Mà Mộ tiểu thư..... cũng tham gia vào.
Đôi tay kia của nàng, lại là vì Thái tử mà cam nguyện phế bỏ chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro