Chương 3
Tháng tám, biên cương truyền đến chiến sự.
Thời tiết vừa mới chuyển lạnh, A Trì lập tức làm cho Tạ Diễm một kiện xiêm y giữ ấm.
Những ngày gần đây Tạ Diễm càng thêm vội vã, hắn luôn trù tính chuyện đoạt đích, hiện giờ biên cương có nạn binh hỏa, càng là thời cơ tốt để kéo Thái tử xuống.
Thái tử tự biết trị quốc vô năng, cả ngày ăn nậu chơi bời, rồi lại lo lắng sợ hãi hoàng đế đem ngôi vị truyền cho Tạ Diễm, những năm gần đây đã lén lút kết giao với không ít quan viên, trong tối bày bố rất nhiều tay chân. Những chuyện đó Tạ Diễm đều rõ ràng, hắn bất động thanh sắc mà mặc Thái tử làm xằng làm bậy, trong tay hắn đã nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Thái tử. Trong triều, hơn phan nửa các đại thần đang âm thầm trợ giúp Tạ Diễn, binh quyền cũng trong tay Tạ Diễn. Tuy nói Thái tử giám quốc nhưng tấu chương dâng lên triều cơ hồ đều đi qua tay Tạ Diễm, kỳ thật thân phận trữ quân này là hữu danh vô thực.
Mấy tháng nay, mượn việc nạn binh hỏa từ biên cương, có lão thần đã vài lần dâng tấu cầu khẩn Hoàng Thượng để Thái Tử đi đến biên cương ổn định quân tâm. Đây đương nhiên cũng là ý tứ của Tạ Diễm.
Trong lòng Thái Tử biết rõ, lần này mình mà đi chậm thì mấy tháng, nhiều thì mấy năm, thân thể hoàng đế ngày một suy yếu, bản thân mình làn này vừa đi chỉ sợ khó có ngày hồi kinh. Nhưng mà lão hoàng đế thái độ rất cường ngạnh, hắn mấy lần dâng tấu thỉnh cầu lưu lại kinh đô đều bị bác bỏ. Xem ra hoàng đế đã quyết tâm để hắn ra biên cương tùy quân rèn luyện.
Thái tử vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn nỗ lực lần cuối cùng. Sáng sớm lúc thượng triều, hắn làm trò sai một nhóm đại thần thẳng tắp quỳ xuống trước triều không đứng dậy, cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Tạ Diễm ở một bên lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh không rõ lý do.
Điều này chính là điểm mấu chốt, không muốn mang binh đi bình định biên cương bảo vệ quốc gia, nói rõ chính là mơ ước ngôi vị hoàng đế, không thể nghi ngờ sẽ làm cho lão hoàng đế ngờ vực.
Quả nhiên, hoàng đế tức giận, hạ một đạo thánh chỉ ra lệnh cưỡng chế Thái Tử khởi hành ngay trong ngày, đem hắn đuổi ra khỏi kinh thành.
Cứ như vậy, Tạ Diễm có thể kê cao gối mà ngủ. Thái Tử không ở kinh thành, triều đình liền do hắn nắm giữ, thúc đẩy hoàng để sửa lập Thái Tử cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện trên triều vừa lòng đẹp ý, tâm tình Tạ Diễm tự nhiên cũng tốt lên.
Rất nhanh đã đến Tết Trung Thu rồi, hắn bỗng nhiên nhĩ đến bản thân mình đã nhiều ngày không thấy A Trì, chỉ là mỗi ngày đều có cung nữ đưa tới y phục nàng đã chuẩn bị tốt cho hắn. Trong cung sự vụ phức tạp, càng tới gần Trung Thu càng bận tối mày tối mặt, nghĩ đến A Trì sao có thể ứng phó nhiều chuyện như vậy, một mình nàng sao có thể xử lý đây. Hơn nữa từ sau khi nàng gả cho hắn, cả người nàng mảnh khảnh không ít, điều này làm cho trong lòng hắn hụt hẫng.
Thời điểm Tạ Diễm bước vào sân cũng là lúc A Trì như thường lệ ngồi dưới tàng cây cầm trong tay quyển sổ ghi chép. Ngày mùa thu ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên người nàng tạo ra một mảnh ánh sáng rực rỡ.
Hắn vòng đến phía sau nàng, đem áo choàng của mình cởi xuống, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, thấp giọng dặn dò: "Đừng để bị cảm lạnh."
Nàng theo tiếng nói quay đầu, có chút kinh ngạc: "A Diễm, sao chàng lại ở đây?"
Hắn không lên tiếng, một lát sau chỉ duỗi tay giúp nàng sửa sửa mái tóc hơi tán loạn, nói: "Ta đến xem nàng."
"Đúng lúc, mấy hôm nữa là Tết Trung Thu. Ta đã làm xong danh mục quà tặng cho các nhà khác, chàng đến xem xem còn chỗ nào không chu toàn không."
Tạ Diễm một bên nghe, một bên không để ý hỏi: "Danh mục quà tặng cho Mộ gia chuẩn bị xong rồi sao?"
A Trì khựng một chút, vội vàng gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Tạ Diễm nhẹ cười, còn nói thêm: "Vất vả cho nàng rồi. Ngày Tết Trung Thu đó trong cung cũng chuẩn bị yến hội, đến lúc đó nàng cùng đi đi."
A Trì muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Tạ Diễm xoa xoa đỉnh đầu nàng, xoay người rời đi.
"A Diễm, chờ một chút." Mới vừa đi không xa, nàng bỗng nhiên gọi hắn lại, bước lên vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn có chút kinh ngạc, vươn tay: "Ngọc bội của chàng bị rớt."
Trong lòng bàn tay nàng là một quả bích ngọc tinh oánh thấu dịch.
Trong chớp mắt thân thể Tạ Diễm hơi cứng lại, sắc mặt có chút khó coi, không nói một lời mà cầm ngọc bội rời đi.
A Trì ở phía sau hắn thở dài.
Một ngày Trung Thu này, A Trì tham gia Thưởng Nguyệt Yến một mình. Tạ Diễm chỉ nói với nàng mình có chuyện quan trọng, sai mấy thân tín đi theo A Trì, sau đó liền rời đi.
A Trì theo cung nữ dẫn đường tới nơi tổ chức yến hội. Người đến chủ yếu là làm thân và uống rượu mua vui với hoàng thân quốc thích, vũ cơ ở trên đài nhẹ nhàng múa uyển chuyển cùng với tiếng đàn, tiếng làm thơ, uống rượu trong bữa tiệc nhất thời làm bữa tiệc càng thêm ồn ào, náo nhiệt.
A Trì ngòi vào vị trí, bênh cạnh đều là các phu nhân theo phu quân mình vào cung, cũng có không ít nữ nhi gia quyến. A Trì chỉ dẫn theo vài người cung nữ, không khỏi có vẻ linh đình, bất quá nàng ngược lại hoàn toàn không cảm thấy uể oải, nàng có chút nhiễm không khí náo nhiệt của yến hội. Nàng không thường xuyên tham gia những bữa tiệc rượu lớn như vậy, nay có cơ hội tốt thì càng muốn chơi cho tận hứng. Không mất bao nhiêu thời gian nàng đã cùng người trong bữa tiệc vừa nói vừa cười, bắt đầu lấy trăng làm thơ.
Đến giữa yến hội, A Trì đứng dậy đi tiêu thực, không ngờ rằng lại gặp được cố nhân.
Trước kia khi Tả tướng vẫn còn tại thế từng cùng Yến Vương có giao tình rất tốt. Yến Vương là thân đệ đệ của đương kim hoàng thượng, lúc tân đế đăng cơ, vì ổn định chính quyền nên đã xin đi bình định ở biên cương, lập công lao trên lưng ngựa. Sau khi thiên hạ ổn định, Hoàng Thượng thu lại binh quyền của Yến Vương, ban cho hắn một chỗ đất phong ở Giang Nam để hắn dưỡng lão. Yến Vương tín nhiệm Tả tướng, đoạn thời gian hắn xuất binh đi bình định biên cương, hắn đem trưởng tử Yến Tầm không nơi nương tựa của mình lưu lại Tả phủ, giao cho Tả tướng dạy dỗ.
A Trì và Yến Tầm cùng nhau lớn lên. Yến Tầm hơn nàng hai tuổi, khi còn nhỏ tự nhiên cũng không thiếu việc khi dễ nàng. Sau khi A Trì chín tuổi, Yến Vương hồi kinh thụ phong, Yến Tầm liền theo Yến Vương dời đi đến Giang Nam.
Mấy năm không gặp, hiện giờ Yến Tầm đã lột bỏ đi bộ dáng tính tình bất hảo năm đó, trổ mã thành một công tử phong lưu tuấn dật.
"Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới tiểu nha đầu muội thật sự càng lớn càng xinh đẹp."
A Trì không thể tin vào mắt mìn, ngẩn ngơ đứng đó nhìn hắn.
Nàng cách xa hắn ngàn dặm, tưởng niệm Yến Tầm nhiều năm như vậy, giờ khắc này hắn liền đứng trước mặt nàng, cao mà hấp dẫn, áo lam như tẩy. Đôi mắt nàng dần dần đầy nước mắt, nàng thậm chí không rảnh lo cái gì mà quy củ chạy gấp về phía trước vài bước, giống như trở về mấy năm trước, giống như tiểu cô nương vô ưu vô lo năm đó, dùng sức nhào vào trong lồng ngực hắn.
Trên người hắn có một cỗ mùi hương rượu say lòng người, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ về nàng như chấn an.
Cảm giác được áo ngoài của mình bị nước mắt làm ướt một mảng lớn, Yến Tầm thở dài: "Nhưng thật ra lại gầy đi rất nhiều."
"Vốn định chờ ta xử lý tốt chuyện bên này liền đón muội đi Giang Nam. Không nghĩ tới muội nhanh như vậy đã gả cho Nhị hoàng tử."
Hắn buông A Trì ra, thấy đôi mắt nàng ngập nước, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhịn không được điểm nhẹ cái mũi hồng của nàng: "Vẫn thích khóc như khi còn nhỏ."
A Trì có chút mất tiếng mà thấp giọng kêu lên: "Ca ca..."
"Tạ Diễm đối với muội có tốt không?"
A Trì yên lặng gật gật đầu.
Yến Tầm cười, nói: "Không nghĩ tới muội chung quy vẫn là gả cho hắn. Tướng gia năm đó cực lực phản đối chuyện này, không nghĩ tới trước lúc lâm chung lại muốn bức Nhị hoàng tử cưới muội."
Nói đến đây, hắn hơi hơi tở dài một tiếng: "A Trì, muội hẳn là nên gả cho ta."
"Muội chia rẽ nhân duyên của Tạ Diễm, trong long hắn nhất định là thống hận muội và phụ thân muội, làm sao có thể thực lòng mà đối đãi với muội."
Kỳ thật chuyện này A Trì cũng biết. Nàng không nghĩ sẽ gả cho Tạ Diễm, càng không muốn chia rẽ hắn với Mộ Vãn Từ.
Sau khi thành thân, A Trì cũng có đôi lúc tự oán trách phụ thân mình. Nàng biết phụ thân cũng là vì tốt cho nàng. Nhưng mà ở cùng với Tạ Diễm lâu rồi, cũng càng ngày càng minh bạch Tạ Diễm không yêu nàng, nàng chậm rãi cảm thấy vô vọng, rồi lại bất lực.
"A Diễm đối với ta rất tốt. Huynh không cần lo lắng." A Trì mở to hai mắt nhìn Yến Tầm, ý bảo hắn không cần nói nữa.
Yến Tầm lại khẽ cười, xoa xoa đầu tóc A Trì: "Ta biết, A Trì nhà ta tốt như vậy, nhất định sẽ không chịu bạc đãi."
Trong long A Trì nổi lên một trận ấm áp, nàng nhìn khuôn mặt Yến Tầm cnagf thêm tuấn lãng ôn nhu, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
Sau khi yến hội kết thúc, Yến Tầm lại đến tìm A Trì.
"Ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị một cỗ kiệu đưa muội về." Yến Tầm nói.
A Trì cự tuyệt: "Không cần đâu, nơi này cũng không cách quá xa, ta có thể đi bộ về."
"Ta tiễn muội một đoạn đường." Yến Tầm khăng khăng muốn đưa nàng về tẩm điện, A Trì luôn từ chối không được đành phải gật đầu thỏa hiệp.
Hai người họ đi đi dừng dừng, cùng nói về những chuyện vui khi còn nhỏ, vừa nói vừa cười. Yến Tầm trong long vui sướng cộng thêm nhiều năm không gặp A Trì, trong lòng không lỡ buông tha, ra đến của viện vẫn luôn tiếp tục bồi nàng đi tiếp.
Khi đi đến trên đường ngoài điện không xa, A Trì nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đứng trước cửa điện.
A Trì hít hà một hơi. Là Tạ Diễm.
***
Tạ diễm đứng một mình dưới ánh đèn tối tăm, không biết vì sao, ánh mắt âm trầm, sắc mặt thập phần ủ dột.
Nhìn thấy A Trì cùng Yến Tầm đến gần, hắn bỗng lạnh lùng mở miệng nói: "Nhiều năm không gặp, Yến thế tử điện hạ. Đêm nay đưa Vương phi của ta trở về, thật sự làm phiền ngài rồi."
Yến Tầm giật mình, ngay sau đó cười nói: "Không sao. Tại hạ cùng với Vương phi có chút giao tình, mấy năm không gặp, vừa lúc ôn chuyện."
Tạ Diễm cũng không tiếp lời, hắn quay đầu nhìn về phía A Trì, dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn không ít: "Lần sau không cần vừa kết thúc đã trở về như vậy."
Cho dù miệng lưỡi hắn hết sức ôn nhu nhưng A Trì vẫn có thể nghe ra trong lời nói của hắn ẩn ẩn đè lén tức giận.
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người trở về tẩm điện. A Trì vốn muốn từ biệt Yến Tầm, thấy tình hình như vậy đành phải vội vàng đuổi kịp hắn.
Tạ Diễm bước chân càng lúc càng nặng, A Trì không biết vì sao hắn lại tức giận, không hiểu ra sao mà chạy chậm đi theo hắn một đường, rất cuộc cũng vào tới trong viện.
Đi đến cửa phòng, Tạ Diễm bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với A Trì: "Nàng nghỉ ngơi sớm một chút." Dứt lười liền bước vào tẩm điện của mình.
A Trì bị hắn nhốt ở ngoài cửa, dở khóc dở cười. Tạ Diễm đối với nàng ôn nhu trôi chảy, đêm nay không biết vì cái gì lại phát giận như vậy,
Từ lúc thành hôn tới nay, nàng và Tạ Diễm vẫn luôn tách phòng ngủ. Cho nên Tạ Diễm đi rồi, nàng liền dọc theo đường mòn về phòng ngủ của mình.
Khi tắm gội, cung nữ thấy A Trì một bộ dáng rầu rĩ không vui, nhịn không được xen mồm nói: "Vương phi, không thể trách điện hạ tức giận như vậy, ngài ấy tối nay vì lo lắng cho an toàn của Vương phi, một mình đứng ở cửa cung đợi gần nửa canh giờ."
A Trì nghe xong đầu tiên là sửng sốt, rất lâu không thể hồi phục tinh thần.
Hồi lâu, nàng nhẹ giọng đáp: "Ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý. Sẽ không như vậy nữa."
Nguyên lai Tạ Diễm cũng sẽ lo lắng cho nàng. Nghĩ đến đây, ngực nàng không khỏi có chút ấm áp.
Ngày hôm sau rời giường, A Trì vốn định muốn đi nhận sai với Tạ Diễm, nhưng mà tìm thật lâu vẫn không thấy bóng dáng hắn, nàng liền tóm được thủ vệ ở thư phòng hỏi hành tung của Tạ Diễm.
"Hồi Vương phi, Điện hạ đi Nghị Sự Đường, không có trong điện."
A Trì có được tin tức đành phải trở về phòng của mình. Vẫn luôn chờ đến chiều nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng Tạ Diễm. A Trì đành phải một mình dùng cơm, lại đi một chuyến đến thư phòng, đi đến trước cửa thư phòng vừa vặn đụng phải cận vệ của Tạ Diễm.
"Điện hạ đang nghỉ ngơi ở bên trong, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, Vương phi mời trở về đi."
Người ngoài không được vào thư phòng của hắn, cho dù là A Trì, từ khi họ thành thân tới nay nàng cũng chưa từng bước vào nơi này nửa bước. A Trì vốn muốn cầu tình để cho cận vệ thả mình đi vào, nghĩ nghĩ một chút lại im miệng, đang muốn xoay người trở về phòng lại nghe một thanh âm ôn hòa vang lên từ phía sau: "Vào đi."
A Trì đi qua cửa vào phòng, vòng qua bình phong liền thấy Tạ Diễm đang ngồi trước thư án. Hắn mặc một thân ngọc quan thanh y, tay áo rộng lưu vân, ngọn tay bạch ngọc gác ở giá bút bên cạnh. Trên án thư có một phong thư vừa viết xong, mực đen còn chưa khô. Hằng mi dài khép hờ vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bức thư chưa khô kia. Ánh nắng nhu hòa dừng lại trên mặt hắn càng hiện lên tư thái xuất trần, trong rất đẹp mắt.
Thấy A Trì tới, thanh âm hắn thanh lãnh: "A Trì, lại đây ngồi đi."
A Trì nghe hắn nói xong, ngoan ngoãn mà ngồi một bên. Tạ Diễm liền đứng dậy đi tới chỗ nàng, ngồi xuống bên cạnh: "Làm sao vậy?"
"Ta...... Không có chuyện gì, chỉ muốn đến xem huynh một chút thôi."
Tạ Diễm gật gật đầu, nói: "Hôm nay ta có chút vội, chưa kịp đến thăm nàng."
Không đợi A Trì trả lời, Tạ Diễm lại nói tiếp: "Trong cung buồn chán không có gì thú vị, nếu nàng muốn tìm người quen cũ giải sầu, chỉ cần thông báo ta một tiếng, ta thay nàng an bài."
A Trì lắc đầu: "Quá khứ và người đều không còn nữa, ta cũng không còn gì để hoài niệm."
Thấy nàng cúi đầu bộ dáng như có tâm sự nặng nề, Tạ Diễm bỗng nhiên che mắt thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía hương án, đem bức thư vừa mới viết xong cho vào phong thư, lại đề lên mấy chữ. Yên tĩnh thật lâu, Tạ Diễm rốt cuộc cũng mở miệng: "A Trì, Mộ tiểu thư cũng không thích ta."
A Trì chớp chớp mắt nhìn Tạ Diễm, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Tạ Diễm đặt phong thư xuống, đùa nghịch một thanh quạt xếp trong tay, không chút để ý mà tiếp tục nói: "Nàng muốn gả cho Thái Tử."
A Trì lúc này mới có chút minh bạch, nàng hỏi: "A Diễm..... Nghe nói từ nhỏ huynh đã quen biết nàng?" Thời điểm đầu tiên nàng thấy hắn,chuyện hắn thích Mộ Vãn Từ mọi người đều đã biết, nói vậy bọn họ kết bạn sớm hơn so với nàng rất nhiều.
Tạ diễm buông quạt xếp, ánh mắt dừng ở trên người A Trì: "Khi còn nhỏ nàng ấy vào cung, đều chạy đuổi theo ta."
Bắt đầu từ khi đó, hắn liền ghi nhớ nàng. Cái vẻ mặt tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ kia, cầm trong tay một bó hoa dại đi theo phía sau hắn ngạt ngào mà kêu ca ca.
Đáng tiếc bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành. Vóc dáng nhỏ nhắn đuổi theo sau hắn kia cũng muốn gả cho người khác.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh tế nói về chuyện khi bọn họ còn nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ ngây người, giống như nhớ lại chuyện gì đó, thật lâu sau mới hoảng hốt hoàn hồn tiếp tục kể.
Nàng một bên nghe,một bên âm thầm cảm khái, Tạ Diễm đúng thật là si tình, vì một nữ nhân không yêu hắn mà trả giá đến như vậy.
Thái độ của Tạ Diễm hôm nay khác thường, bọn họ hàn huyên thật lâu, mãi cho đến khi nổi đèn ban đêm. Tạ Diễm khó có khi rút ra được thời gian dài như vậy để ngồi xuống bồi nàng nói chuyện, bọn họ cứ như vậy hòa thuận vui vẻ mà trò chuyện việc nhà, giống như một đôi phu thê bình thương, đơn giản nhưng ấm áp. Ngẫu nhiên nói đến một chuyện thú vị, Tạ Diễm cũng sẽ cười mà vuốt mũi nàng một cái, hai người vui đùa liên tục. Sau đó Tạ Diễm đem nàng ôm vào trong ngực, thở dài nói cái gì đó, A Trì lẳng lặng mà nghe, dần dần đắm chìm trong khoảng thời gian yên ắng khó có được này.
Ban đêm ăn cơm xong, Tạ Diễm đưa nàng trở về phòng, đi đến trước cửa, Tạ Diễm từ biệt nàng: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
A Trì lại giữ chặt hắn, đôi mắt sáng lấp ánh nhìn hắn.
"A Diễm, chàng cúi thấp đầu xuống một chút."
Tạ Diễm ngẩn người ra, có chút ngoài ý muốn. Sau đó hán cúi thấp người xuống, nàng tới gần sát gần bên, đặt lên mặt hắn một nụ hôn nhạt.
"Ban đem lạnh lẽo, chàng mau trở về đi."
Nàng đứng dưới ánh đèn, nhìn heo thân ảnh của Tạ Diễm dần biến mất trong đêm tối.
Trung Thu vừa đi qua, thế cục trong triều đại biến.
Trong số đại thần trọng yếu bên phái Tạ Diễm có người phản chiến. Tình thế cứ như vậy đối với Tạ Diễm càng trở lên bất lợi, ngược lại thế lực của Thái Tử lớn mạnh trong một đêm. Không nghĩ rằng Thái Tử ở ngoài xa ngàn dặm lại có thể điều khiển tay chân, điều này làm cho Tạ Diễm không thể không đẩy nhanh kế hoạch hành sự, hắn đả thong mấy vị trọng thần bên người hoàng đế, tham tấu đại thần phản bội kia.
Tấu chương đệ lên, chứng cứ mấy vị đại thần nhận hối lộ trong mấy năm nay đều bày ra rõ ràng trước mắt. Thu thập những thứ này không khó, đương kim hoàng thượng muốn điều tra rõ ràng sạch sẽ, không ai có thể thoát được can hệ. Đại thần này cũng coi như có điểm thanh danh thiết diện vô tư, trừ bỏ những quan lớn cự tuyệt không được đó, hắn cũng coi như là có nguyên tắc. Nhưng điều này cũng không chịu nổi từng chứng cứ phạm tội quanh năm suốt tháng, ngày thường đè xuống không bị phát hiện, lần này bị ba bốn người dâng tấu, hoàng thượng sau khi xem qua tấu chương cũng nổi cơn thịnh nộ, hạ chỉ xét nhà.
Nhà quan lớn cứ như vậy bị khám xét. Người trong nhà toàn bộ bị đưa đi lưu đày,sung nô, không thể nói không thê lương.
A Trì nghe xong việc này cũng âm thầm cảm thán thủ đoạn làm việc của Tạ Diễm thật tàn nhẫn. Nhưng nàng cũng biết, nếu muốn ngồi vào vị trí phía trên kia, đây cũn là điều thường khó tránh khỏi.
Thời điểm dùng cơm buổi tối, Tạ Diễm đối với chuyện này cũng quen thuộc.
Hắn luôn luôn không muốn A Trì biết về những chuyện chính sự này kia. Hắn giống như bình thường tới lẳng lặng nghe A Trì kể về những chuyện trong phủ, đợi A Trì nói xong, lại quan tâm nàng sinh hoạt có tốt hay không, có chỗ nào không chu toàn không.
Ngay lúc này, có một thị vệ bên ngoài vội vàng tiến vào quỳ xuống, sắc mặt Tạ Diễm thay đổi: " Ai cho phép ngươi tiến vào?"
"Điện hạ thứ tội, sự tình khẩn cấp. Cấm quân tới báo, không thấy trưởng tử Trần đại nhân. Thống lĩnh đại nhân thỉnh điện hạ cần phải chú ý an toàn."
Trần đại nhân theo như lời thị vệ này nói chính là vị quan lớn hôm nay bị hạ chỉ xét nhà lưu đày kia.
Sắc mặt Tạ Diễm có chút ngưng trọng. Một lát sau, hắn phân phó nói: "Tăng cường thi vệ canh phòng trong cung, bảo vệ Vương phị an toàn."
Giọng nói rơi xuống, hắn trầm mặc một lát, lại an ủi A Trì: " Không cần lo lắng, nàng sẽ không có việc gì."
A Trì buông đôi đũa nói: "A Diễm, chàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần quản ta. Ta không muốn chàng bởi vì ta..... Trói buộc chân tay."
"Tả tướng đem nàng phó thác cho ta, ta nhất định bảo hộ nàng thật tốt." Đôi mắt A Diễm thâm thúy mà nhu hòa, miệng lưỡi ôn nhu, hắn lại thở dài một tiếng, sờ sờ đầu A Trì: "Cho dù thế nào ta cũng không mặc kệ nàng đâu."
A Trì nhìn hắn đôi mắt ngậm ý cười, trịnh trọng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro