Chương6: Điều chỉnh nhân sự
Nha đầu mới tới làm việc rất cần mẫn, chỉ một chút liền chẻ đủ củi đủ cho một ngày, lớn nhỏ đều đều, bảo đảm chất lượng, Hồng thẩm gặp ai cũng khen, nhất thời danh tiếng truyền xa, Triệu quản gia đối với nàng vẻ mặt ôn hoà đi rất nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa mới đến địa điểm luyện võ, đã thấy Lôi Lôi chờ ở đó, bên cạnh có sáu khúc gỗ.
"Ngươi có thể ở trong vòng một chiêu đem mỗi khúc gỗ chẻ thành 8 đoạn?"
"Ta thử xem."
Nhiều hơn một khúc, nhiệm vụ càng khó khăn, rất có tính khiêu chiến, công tử cảm thấy đối với việc luyện võ cũng có ích, vì thế không chút do dự, rút đao ra, nháy mắt liền đem đống gỗ xử lý.
"Hảo công phu hảo đao pháp, có tiến bộ!"
"Chỗ gỗ này......"
"Ta tới ta tới, ngươi cứ luyện đi."
"Làm phiền."
.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi vẫn như thường ngày chờ trong rừng trúc, bên cạnh là bảy khúc gỗ.
Công tử rút đao, chém thành 56 đoạn.
Thật là "Tiểu bạch", Lôi Lôi cười ha hả ôm củi rời đi.
.
Ngày thứ tư, Lôi Lôi cùng tám khúc gỗ chờ ở đó.
Tám khúc gỗ nên chém thành 64 đoạn, lúc này trong vòng một chiêu, lại chỉ có 58 đoạn.
Lôi Lôi cứ theo lẽ thường khen ngợi: "Hảo! Hảo đao pháp!"
Khiêu chiến đến cực hạn, công tử không vừa lòng lắm, hổ thẹn: "Chỉ có thể như thế, luôn là chậm."
"Không sao." Lôi Lôi xua tay, cổ vũ hắn, "Làm được như vậy đã rất tốt, về sau luyện nhiều, một chiêu sẽ chẻ được thành 64 đoạn!"
Công tử áy náy, nghĩ đến vì giúp mình luyện đao pháp, nàng không ngại cực khổ thu thập tàn cục, vì thế quyết tâm phải luyện cho tốt, nghiêm túc nói: "Ta thử lại."
Không chờ Lôi Lôi phản ứng, trên mặt đất đầu gỗ lại bay lên, trước mắt hàn quang lấp lánh, hắn cả người không động, nhưng chuôi đao lại giống như có sinh mệnh, ở không trung tung bay vũ động, vụn gỗ đầy trời.
Đảo mắt, một nửa củi gỗ rơi xuống.
"Đừng ——" thấy hắn không nghe, Lôi Lôi hoảng nhào lên ôm lấy tay hắn, "Đừng, đừng chém! Chém nữa liền không thể đốt!
Công tử nghi hoặc: "Đốt?"
Lôi Lôi buông hắn ra, khom lưng nhặt những khúc còn sót lại, oán trách: "Ngươi nha, muốn chém nữa cứ nói ta một tiếng, ta lại lấy cho ngươi cái khác, nhìn xem, chém thành như vậy sao có thể đem đi đốt a!"
Công tử cuối cùng phát hiện ra chỗ ko thích hợp, mặt tối sầm: "Ngươi là kêu ta chẻ củi?"
Lôi Lôi phát hiện mình lỡ lời, ngồi dậy, hai tay giơ khối củi, giải thích: "Dù sao ngươi đã luyện qua đao pháp, chỗ gỗ đó đem đi vứt ko phải rất đáng tiếc sao!"
Công tử nắm chặt bảo đao tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Ngươi lừa ta dùng Phượng Minh Đao đốn củi?"
Cho rằng người này muốn xử lý mình, Lôi Lôi sợ hãi, lui hai bước, buông tay: "Cái gì mà đốn củi, ta đương nhiên là giúp ngươi luyện đao, bất quá ngươi luyện xong rồi, chỗ gỗ này không thể lãng phí, thuận tiện đưa cho phòng bếp sử dụng mà thôi, thuận tiện."
Công tử lại tiến lên hai bước, trong thanh âm ẩn chứa có hỏa khí: "Đao này là vũ khí, sao có thể làm như vậy!"
Lôi Lôi lại lui về phía sau hai bước, phản bác: "Đao còn có thể xắt rau giết gà, sao không thể đốn củi?"
Công tử giận, lại không biết phản bác thế nào, nửa ngày sau mới nói: "Tiêu gia Phượng Minh Đao giúp đỡ chính nghĩa, trừ gian diệt ác, vang danh thiên hạ, ác nhân chết dưới đao vô số kế, sao ngươi có thể như vậy phá hoại!"
Lôi Lôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình: "Ngươi như thế nào lại biết đây là phá hoại, trừ gian diệt ác là tốt, dùng để chẻ củi cũng là việc tốt a, ngươi xem, ta chẻ xong chỗ này cũng mất một ngày, đối với ngươi lại là chuyện nhỏ ko tốn sức, dù có là cần chút sức thì cũng là để luyện đao pháp, luyện xong phòng bếp lại có đủ củi xài một ngày, một công đôi việc!" Nuốt nuốt nước miếng, lại mềm giọng an ủi: "Dù sao ngươi không chém củi cũng muốn chém cây trúc, không phải giống nhau sao?"
"Sao lại giống nhau?" Công tử tức giận.
"Đều là chém, có cái gì không giống nhau," phát hiện thần sắc hắn càng ngày càng không đúng, Lôi Lôi vội câm mồm, tựa hồ hiểu ra cái gì, "Ngươi nếu ngươi sợ hỏng bảo đao, lần sau ta tìm đem rìu đến cho ngươi dùng."
"Ngươi!" Công tử tiến lên hai bước.Lôi Lôi không hề lui về phía sau, vì để thuận lợi cho công việc sau này, tính dùng tài ăn nói thuyết phục hắn: "Kỳ thật phân công trong trang thực không thỏa đáng, nhiều người có võ công như vậy, cố tình lại phân công một cô nương ko có võ chẻ củi, quả thực lãng phí nhân tài lãng phí thời gian, học võ công làm cái gì, ko phải là để dùng sao!"
"Võ công không phải là dùng để đốn củi!"
"Đương nhiên, võ công đương nhiên là dùng để hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ngươi không cảm thấy dùng võ công đốn củi cũng rất tiện? Lại có thể tiết kiệm thời gian, lại có thể thuận tiện luyện công......"
Công tử mặt đen như than, cực lực khống chế ko bóp chết nàng, thu đao vào vỏ, xoay người đi.
Lôi Lôi ngồi xổm xuống, tiếp tục thương xót chỗ gỗ bị chẻ vụn.
.
Ngày thứ năm, công tử cứ theo lẽ thường đi vào rừng trúc, thấy Lôi Lôi lại chờ ở đó, lập tức mặt trầm xuống, xoay người liền đi.
"Đừng đi a," Lôi Lôi xông lên ngăn hắn lại, "Ta đã suy nghĩ cẩn thận, cũng hiểu rõ tâm tình của ngươi, đao của ngươi là bảo vật, dùng để trừ gian diệt ác, không thể đốn củi, ngươi xem, ta hôm nay không mang củi tới."
Công tử thấy ko có thật, thần sắc hơi giãn ra.
Lôi Lôi cố ý tạo quan hệ tốt với người này, chỉ vào Phượng Minh Đao trên tay hắn, khen ngợi: "Hảo đao!"
Vốn là hảo đao, công tử gật đầu.
Lôi Lôi sờ sờ thân đao: "Tổ truyền?"
Công tử gật đầu.
"Dùng lâu như vậy, có mòn ko?"
"......"
"Sẽ không bị mòn?"
"......"
Công tử nghĩ nghĩ, giải thích: "Lấy nội lực khống chế, tự nhiên không ngại."
Binh khí của đại hiệp quả nhiên là không cần bảo dưỡng, dùng mấy trăm thế hệ cũng không có vấn đề gì, ai nói đá kim cương chất lượng tốt nhất? Lôi Lôi vỗ tay cảm thán: "Hảo đao! Hảo đao! Ngươi đao pháp tốt như vậy, có thể dạy ta mấy chiêu ko?"
Công tử thấy nàng hiếu học, cũng không nghĩ nhiều, liền nghiêm túc kiến nghị: "Đao pháp, trầm ổn cương mãnh, quan trọng phải có sức khỏe, nữ tử bản tính yếu đuối, học đao pháp ko hợp, vẫn là học kiếm tốt hơn."
"Không cần, ta không học hết, học mấy chiêu là được."
"Mấy chiêu?" Công tử có dự cảm xấu.
"Chính là mấy chiêu ngươi dùng để chẻ củi," Lôi Lôi giải thích, "Ngươi ko muốn làm, ta có thể tự mình học, dù sao đao của ta không cần thần thánh như vậy, sau này ngươi chuyên môn chém người, ta chuyên môn chẻ củi, như vậy lại mau, hiệu suất lại cao, cũng không uổng phí."
Công tử ngạc nhiên, dần dần đen mặt, hừ một tiếng muốn bỏ đi.
Lôi Lôi phát hoảng chạy đến giữ chặt hắn: "Có võ công ko dùng, một hai phải dùng rìu chậm rãi chém, ngươi không cảm thấy thật mất công sao?"
"Buông tay." Âm thanh kiềm nén.
Hôm nay còn chưa chẻ được củi, Lôi Lôi nào chịu buông: "Luyện hai đao nữa đi......"
"Buông tay!"
"Tiểu bạch tốt, ta ko làm được, ngươi giúp ta hai chiêu đi."
Công tử rốt cuộc mất nhẫn nại, tức giận vung tay bỏ đi.
Sau lưng truyền đến tiếng Lôi Lôi: "Này này, hôm nay ngươi ko giúp ta, giữa trưa liền không có cơm ăn!"
.
Công tử nổi giận! Giống như phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, đám hạ nhân lén trao đổi với nhau, sau đó mỗi người đều cố ý đi ngang qua cửa phòng công tử, đem vẻ mặt giận dữ của công tử mà thưởng thức, công tử từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, hơn nữa Phượng Minh Đao tâm pháp vốn yêu cầu sự trầm ổn, cấm nóng nảy, bởi vậy luyện thành loại tính cách này, dù tức giận, cũng ko biểu hiện ra ngoài, bởi vậy mọi người đều tò mò, đến tột cùng là ai có bản lĩnh chọc hắn phát hỏa lớn như vậy?
Sau mọi người liền hiểu ra, cơm trưa hôm nay ở Bách Thắng Sơn Trang ước chừng trễ nửa canh giờ.
Bởi vì vừa mới tức giận, hiện giờ trước mặt Hồng thẩm cùng Lôi Lôi, công tử ngược lại so với người khác có vẻ rất bình tĩnh.
Hồng thẩm vẻ mặt ủy khuất tự trách: "Hôm nay cơm làm một nửa liền hết củi, may mắn năm thuận lại đi kiếm một ít, nếu không toàn trang trên dưới thật đúng là phải chịu đói." Thở dài, nhìn Lôi Lôi: "Nha đầu da thịt non mịn, sức lực lại bé, căn bản là ko chẻ nổi củi, vẫn là an bài đi nơi khác làm việc, chuyện phòng bếp nàng làm không được."
Lôi Lôi giải thích: "Chủ yếu là ta chưa từng trải qua những việc tốn sức, hơn nữa đốn củi là công việc có ko tính sáng tạo, ta không thích hợp."
Cái gì gọi là công việc có ko tính sáng tạo, là không ai giúp ngươi liền làm ko xong, công tử khóe miệng giật giật, hoàn toàn đã quên lúc trước còn vì chuyện này phát hỏa.
Hồng thẩm nghe vậy cười nói: "Sớm nên nghĩ đến, nhìn thân thể như vậy, chắc cũng là cô nương nhà phú quý, chắc chưa từng làm qua việc nặng, nhưng vẫn là có lòng." Kéo kéo tay nàng, hòa ái mà: "Xem, tay phồng hết rồi, vẫn là nghỉ cho khỏe đi."
Lôi Lôi không nói.
Công tử nhíu mày: "Ngươi cứ an tâm ở đây, những việc này đều sẽ có người làm."
Thân là nhân vật xuyên ko, Lôi Lôi ko cam tâm tài năng bị mai một: "Kỳ thật ta tuy rằng sẽ không đốn củi, nhưng ta sẽ nấu ăn!"
Lờ này nói ra, công tử cùng Hồng thẩm đều hoài nghi: "Ngươi?"
Lôi Lôi muốn bộc lộ tài năng, tranh thủ cơ hội biểu diễn: "Ta trước kia có học qua nấu ăn, hương vị không tồi, hơn nữa đồ ăn ta nấu khẳng định các ngươi chưa từng ăn qua."
Thì ra là chưa gặp đúng sở trường, hai người hiểu ra.
Thấy Hồng thẩm không dị nghị, công tử gật đầu đồng ý.
.
Ngày thứ hai, Lôi Lôi chính thức thăng cấp thành Bách Thắng Sơn Trang đầu bếp, tay trái cầm đồ ăn tay phải cầm dao phay, bên hông buộc tạp dề, tư thế nghiêm chỉnh.
"Thứ này dùng như thế nào?"
"Ngươi không biết?" Hồng thẩm bị dọa nhảy dựng.
"Ta không cần cái này."
......
"Làm như vậy có thể nấu cơm?" Hồng thẩm lo lắng, "Có phải nên dùng nồi hấp......"
"Có thể, có thể, không cần cái kia."
"......"
"Úi, khê rồi, giảm lửa một chút! Không đúng không đúng, thêm chút củi đi......"
"Đây là cái gì?"
"Ta làm điểm tâm."
"......"
"Ngươi cho quá nhiều tiêu rồi!" Hồng thẩm nhịn không được ho khan, hai mắt rơi lệ.
"A, không phải bột ớt à?"
"Bột ớt cũng nhiều, công tử không ăn được, khụ khụ......"
Phòng bếp mọi người đều bị sặc chạy đi.
.
Rốt cuộc, toàn trang ước chừng phải đợi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng có cơm trưa — mỗi bàn đều có một nồi cơm khô khốc, mấy mâm kỳ quái, đủ mọi màu sắc, nhìn không ra là món gì, còn có món tráng miệng đen thui.
Mọi người lấy đũa khảy vài cái, lấy hết can đảm nếm một miếng, kinh hoảng, bỏ chạy mất dép.
Lôi Lôi tự mình ăn thử, gắp một ít đồ ăn cho vào miệng, nhai hai cái liền nhổ ra, lấy khăn lau miệng, mặt không biến sắc phân tích: "Kỳ thật đồ ăn này vốn dĩ rất ngon, chủ yếu là ta không quen dùng đồ của các ngươi, có điểm ngượng tay, lần đầu khó tránh làm ko tốt, nấu nhiều quen rồi sẽ tốt thôi."
Nấu nhiều? Mọi người tái mặt.
Ngoài cửa có người hồi bẩm, đồ ăn của công tử vẫn còn nguyên.
Lôi Lôi đứng dậy buộc tạp đề: "Ta đi làm cơm chiều."
Triệu quản gia miễn cưỡng nuốt xuống một miếng cơm, nghe vậy râu run run, lập tức buông chén, quên luôn ý định 'làm việc kiếm cơm' của nàng nói: "Cô nương vẫn là không cần lao động, để Hồng Nương làm đi."
"Không có việc gì không có việc gì, ta thấy rất vui."
Mọi người tái mặt.
Hồng thẩm vội chạy lên giữ chặt nàng: "Cô nương có tấm lòng là được rồi, việc vất vả, vẫn là để chúng ta làm đi, sẽ không ai trách ngươi." Liều mạng ra hiệu với mọi người: "Có phải hay không?"
Mọi người đồng thời gật đầu.
Lôi Lôi nghiêm nghị: "Như vậy sao được?"
"Sao lại không được, mọi người đều biết, ngươi là có ý tốt," Hồng thẩm tháo tạp dề của nàng, cùng nha đầu nhóm lửa đẩy nàng ra ngoài cửa, "Kỳ thật phòng bếp vốn dĩ không thiếu người, chúng ta hai hai gười là đủ rồi, việc nặng sao lại để ngươi làm, có rảnh thì đi dạo, nói chuyện với chúng ta là tốt rồi."
Cảm thấy bữa cơm này cũng ko thể hiện được tay nghề của mình, Lôi Lôi tay nắm chặt khung cửa, giãy giụa: "Kỳ thật ta còn có thể......"
Mọi người không tính nghe thêm, ba chân bốn cẳng đẩy nàng: "Đi thôi đi thôi."
"này này, ta chỉ là không quen thuộc những dụng cụ này," Lôi Lôi thập phần không tình nguyện bị đẩy ra ngoài, miệng hô to, "Ta thử lại vài lần, sẽ nấu những món các ngươi chưa từng ăn...... Đệ nhất mỹ vị!"
Đệ nhất mỹ vị? Mọi người nghĩ cũng có khả năng, nhưng ko ai dám liều mình đem dạ dày đi thử nghiệm, liền canh gác cửa bếp thật chặt.
Thấy nàng sống chết không chịu đi, Hồng thẩm đột nhiên có sáng ý: "Không bằng ngươi qua chỗ công tử xem có cần hầu hạ gì?"
Hầu hạ "Tiểu bạch"? Lôi Lôi quả nhiên không kiên trì nữa: "Chuyện này...... Đi thôi." Xoay người bước hai bước, đột nhiên dừng lại: "Các ngươi nếu còn có chuyện gì, nhớ kêu ta tới hỗ trợ a!"
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra: "Nhất định, nhất định."
.
Từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, công tử không phải lần đầu tiên chịu đói, trong lòng đã đoán được tám chín phần, suy xét đến khả năng nàng bị nhiều người tức giận, vì thế quyết định đến phòng bếp hòa giải, nào biết vừa mới đến cửa ngoại viện, liền thấy Lôi Lôi bị một đám người từ nhà ăn hộ tống tới.
Khóe miệng nhếch lên, hắn xoay người trở về.
"Tiểu bạch! Tiểu bạch!" Phía sau vang lên tiếng kêu.
Công tử cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này so với lễ nghi mà hắn được dạy từ nhỏ khoảng cách khá xa, Bách Thắng Sơn Trang đại danh truyền xa, người giang hồ ai không tôn xưng một tiếng tiêu trang chủ hoặc Tiêu công tử, hiện giờ lại bị một cô nương luôn miệng gọi Tiêu Bạch.
Dừng bước chân, hắn nhìn nàng.
Lôi Lôi nói: "Là như thế này, bọn họ nói phòng bếp không thiếu người."
Công tử im lặng, sao lại không thiếu người, ko chừng chút nữa Hồng thẩm liền phải lại đây xin vài nha đầu.
Lôi Lôi vui sướng: "Bọn họ để cho ta tới hầu hạ ngươi."
Bị nàng nhìn đến nổi da gà, công tử còn dám để nàng hầu hạ, liền lắc đầu: "Không cần, ngươi an tâm ở đó là được."
Lôi Lôi nói: "Như vậy sao được, kỳ thật ta làm được rất nhiều việc nha, như khi ngươi luyện đao, ngươi cần gì ta liền lấy cho, đương nhiên sẽ ko lại kêu ngươi chẻ củi, còn có, quần áo ngươi chỉ có hai màu đơn điệu, nhìn quá già, ngươi mới hai mươi bốn a! Ta sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi mấy bộ khác, ngươi ăn cơm ngủ......" Nói tới đây liền im lặng.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên đỏ.
Lôi Lôi không có ý định tốt, hoá ra mỹ nam chính phái như hắn cũng có lúc nghĩ linh tinh, còn mặt đỏ, hay ta lại nhào lên đùa giỡn khinh bạc một phen?
Nhiều lần chứng kiến thủ đoạn của yêu nữ Ngàn Nguyệt động, trải qua biến cố lớn như vậy, khả năng khôi phục bình tĩnh của công tử ko hề tầm thường, mau chóng khôi phục lại dáng vẻ, ước chừng là cảm thấy ngượng ngùng, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng mỉm cười, nhấc chân liền đi.
Kỳ thật nụ cười của công tử rất mê hoặc, quả thực khiến hắn như trở thành người khác, môi khẽ mím, mắt mang theo ý cười, nhìn qua lại có điểm tà mị, tương phản hoàn toàn với hình tượng nghiêm trang hằng ngày, đáng tiếc kể từ lần đầu gặp mặt thấy nụ cười kinh diễn của hắn, cũng chưa bao giờ thấy lại, hiện giờ bỗng lộ ra, làm Lôi Lôi cảm thấy như bị điện giật.
Thật là mỹ nam a, Lôi Lôi tán thưởng.
.
Mấy ngày kế tiếp, Bách Thắng Sơn Trang trên dưới không một người tìm nàng nhờ vả, Triệu quản gia đối với nàng cũng rất khách khí, ngay cả chuyện ăn uống lỗ mãn của nàng cũng không biểu lộ nửa phần bất mãn, vì thế Lôi Lôi ở Bách Thắng Sơn Trang chơi bởi lêu lổng một phen , đương nhiên, nàng đối với trạng thái này rất không vừa lòng, vẫn luôn kiên trì nỗ lực tìm chuyện để làm, cả ngày đi theo công tử, công tử luyện đao, nàng vỗ tay, công tử khát, nàng dâng trà, năng lực xem mặt đoán ý nâng cao không ít, lúc đầu công tử còn có chút băn khoăn, thấy nàng khăng khăng như vậy, cũng không nói gì nữa.
Một hôm, Lôi Lôi đang đi dạo khắp nơi, đi đến chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, chợt nghe thấy vài người đang nói chuyện.
"Nghe Triệu quản gia nói, Hà minh chủ sợ là qua Tết Trung Thu mới trở về."
"Thị sát Giá Không thành lâu như vậy sao?"
"Ngày hôm trước Tây Sa phái xảy ra đại sự, ôn chưởng môn bị ám sát, tuy nói không thành công, nhưng bọn hắn khẳng định thích khách là người phái Nam Hải, hai đại môn phái hiện giờ lại nháo đến trước mặt Hà minh chủ, lão nhân gia phải lo lắng hoà giải giải."
"......"
Thì ra là một đám hạ nhân ở hành lang nói chuyện phiếm, tới mấy ngày nay, Lôi Lôi đã quen thuộc hơn phân nửa người ở Bách Thắng Sơn Trang , người đang nói kia chính là người hay đi theo Triệu quản gia vương từ, tin tức giang hồ mới nhất luôn là do hắn mang về, giờ này nghe được ba chữ "Phái Nam Hải", Lôi Lôi lập tức nghĩ đến mỹ nam đã gặp được ở khách điếm "Lãnh Thánh Âm", vì thế từ sau cột đi ra.
Vương từ thở dài: "Chỉ vì một Trường Sinh Quả mà tam đại môn phái trở mặt, người giang hồ vọng tưởng......"
Lôi Lôi chen vào nói: "Trường sinh quả rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro