Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xuan dieu

Bên ấy, bên này - Xuân Diệu

Lòng ta trống lắm, lòng ta sụp

Như túp nhà không bốn vách xiêu;

Em chẳng cứu giùm, em bỏ mặc,

Mưa đưa ta đến bến Đìu hiu,

Em ở bên mình; ta ngó say;

Song le bên ấy với bên này

Cũng xa như những bờ xa cách,

Không có thuyền qua, không cánh bay,

Ta thấy em xinh, khẽ lắc đầu,

Bởi vì ta có được em đâu!

Tay kia sẽ ấp nhiều tay khác,

Môi ấy vì ai sẽ đượm màu .

Họ sẽ ôm em trong cánh tay;

Và em yêu họ đến muôn ngày;

Thôi rồi em chẳng thờ ơ nữa,

Như đối cùng ta tự bấy nay .

-Như đối cùng ta giữa cảnh mưa,

Mà lòng không hiểu trán bơ vơ,

Không tăng âu yếm trong câu nói,

Trong mắt còn nguyên vẻ hững hờ

[/b]

Phải Nói - Xuân Diệu

"Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ ?

"Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều .

"Anh biết rồi, em đã nói em yêu;

"Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?"

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch .

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,

Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài .

Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ...

Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ,

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lầ;

Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái,

Em phải nói, phải nói, và phải nói:

Bằng lời riêng, nơi cuối mắt đầu mày,

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều nay .

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh co biết!

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

Yêu tha thiết, thế vẫn vòn chưa đủ

Đời Anh Em Đã Đi Qua - Xuân Diệu

Đời anh em đa đi qua

Sáng thơm như một luồng hoa giữa đời .

Hiểu làm sao hết, em ơi

Bốn năm kỳ diệu đất trời, nhờ em .

Ngôi nhà, cánh cửa, trái tim,

Khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng .

Em đi, anh ngóng trông chừng;

Anh về, miệng đã gọi lừng; em ơi!

Bữa ăn thành một hội vui,

Có em gắp với, rau thôi cũng tình;

Cảnh thường cũng hoá ra xinh;

Có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ .

Bốn năm đầm ấm say sưa,

Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu .

Bốn năm nhưng cũng qua mau,

Cõi trần ai được ở lâu thiên đường!

Giã từ, từ biệt đôi phương,

Đôi nơi, đôi ngả, đôi đường, khổ anh!

Bốn năm, lại khép trời xanh,

Nhớ em như một mộng lành mà thôi .

Từ đây anh lạii trong đời

Bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm;

Giường kia một bóng anh nằm;

Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều .

Muôn vàn cảm tạ em yêu

Chất cho anh biết bao nhiêu ân tình!

Ai hay anh đã để dành

Áng hương một thuở thơm thanh suốt đời;

Sống bằng nhớ lại nguồn vui,

Nhớ khi ôm cả đất trời cùng em ...

Nói Tào Lao - Xuân Diệu

Nếu anh chết thử vài năm,

Để xem em đứt ruột tằm ra sao,

Để xem nỗi quý niềm yêu

Một lần cuối rốt bao nhiêu mặn nồng .

Sống cho tốt đẹp với lòng,

Chết thôi nước mắt ròng ròng làm chi!

Anh buồn anh bỏ anh đi,

Em còn sống đó, vui chi một mình!

Muôn năm ước hẹn nghĩa tình,

Một ngày sao bỗng lạ mình, lạ ta ?

Sống mà cách biệt, chia xa,

Thôi anh chết thử xem ra thế nào ?

-Tức em anh nói tào lao;

Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong!

Giọng Nói - Xuân Diệu

Em ngồi ríu rít ở sau xe,

Em nói, lòng anh mãi lắng nghe .

Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm

Đời vui khi được có em kề .

Ôi giọng sao mà rất mến thương

Em như giếng mát đến soi gương .

Dù ai tốt tiếng như ca hát

Cũng chẳng bằng em giọng nói thường .

Gió thổi nhiều khi giọng nói bay

Không cần nghĩa chữ, vẫn nghe hay .

Sau xe những tiếng em phơ phất

Cởi hết ưu phiền gửi gió mây .

Ước được ngàn năm nghe giọng ấy,

Đèo em đi mãi cuối không gian !

-Và khi không nói, em im lặng

Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đàn

Đơn Sơ - Xuân Diệu

Em nói trong thư: "Mấy bữa rày,.

"Sao mà bươm bướm cứ đua bay;

"Em buồn, em nhớ, chao! em nhớ!

"Em gọi thầm anh suốt cả ngày .

"Ngoài ấy vui không, anh của em ?

"Trong này đã có nắng vàng êm;

"Mỗi lần nắng dọi, em ra cửa,

"Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im,

"Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!

"Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,

"Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:

"-Hay là anh đã bỏ em rồi ?

"Ô! mới nghiêng mình xem nước trong,

"Vui mừng em thấy má em hồng ..."

Em tôi ăn nói vô duyên quá!

Em đốt lòng anh, em biết không

"Vì Sao" - Xuân Diệu

Bữa trước, riêng ai dưới nắng đào,

Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao" ?

Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp

Một thoáng cười yêu thỏa khát khao .

-Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên

Tôi đã đày thân giữa xứ phiền .

Không thể vô tình qua trước cửa,

Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ?

Ai đem phấn chất một mùi hương

Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,

Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc,

Như thuyền ngư phủ lạc trong sương .

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,

Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu ...

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa

Dầm chân trong nước, đứng say sưa;

Để tôi là kẻ qua sa mạc

Tạm lánh hè gay; -thế cũng vừa .

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi .

Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi!

Tôi khờ khạo lắm, nhu ngơ quá,

Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì

Rạo Rực - Xuân Diệu

(tặng các bạn nhân mùa Valentine sắp tới)

Tơ liễu giong gần tơ liễu êm,

Bướm bay lại sánh bướm bay kèm,

Nghìn đôi chim hót . Chàng trai ấy

Không có người yêu để gọi "em"

Mặt trời vừa mới cưới trời xanh .

Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành

Son trẻ trời như mười sáu tuổi:

Má hồng phơn phớt, mắt long lanh .

Có phải chàng tơ đến tuổi rồi .

Ra đường ngỡ được thấy hoa khôi .

Uổng cho áo mới mừng xuân rộn!

Ai đợi chàng đâu . Chỉ nắng cười .

Ghen tuông nhìn chạnh gió ghen cây

Chim lẻo không im, liễu cứ gầy .

Và các môi hoa như sắp nói:

"Ái tình đẹp tựa chúng em đây!"

Thơ Duyên

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên

Cây me ríu rít cặp chim chuyền

Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá

Thu đến nơi nơi động tiếng huyền

Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu

Lả lả cành hoang nắng trở chiều

Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn

Lần đầu rung động nỗi thương yêu

Em bước điềm nhiên không vướng chân

Anh đi lững thững chẳng theo gần

Vô tâm, nhưng giữa bài thơ dịu

Anh với em như một cặp vần

Mây biếc về đâu bay gấp gấp

Con cò trên ruộng cánh phân vân

Chim nghe trời rộng giang thêm cánh

Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần

Ai hay tuy lặng bước thu êm

Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm

Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy

Lòng anh thôi đã cưới lòng em

Xuân Diệu

Chiều

Hôm nay trời nhẹ lên cao

Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn

Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn

Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương

Phất phơ hồn của bông hường

Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng

Nghe chừng gió nhớ qua sông

E bên lau lách thuyền không vắng bờ

Không gian như có dây tơ

Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều

Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn

Xuân Diệu

Xa cách

Có một dạo em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn

Em xích gần thêm một chút anh hờn

Em vội vã xích gần thêm chút nữa

Anh sắp giận em mỉm cười, vội vã

Đến kề bên và mơn trớn, em đây!

Anh vui liền nhưng bỗng lại buồn ngay

Vì anh nghĩ thế vẫn còn xa lắm

Đôi mắt của ngưới yêu ôi vực thẳm

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu

Ta thấy gì đâu sau nhan sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng

Dù tin tưởng chung một đời một mộng

Em là em, anh vẫn cứ là anh

Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật

Kiếm mãi nghi hoài hay ghen bóng gió

Anh muốn vào dò xét giấc mơ em

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ

Cũng như em giấu những điều quá thực

Hãy sát đôi đầu, hãy kề đôi ngực

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài

Những cánh tay hãy quấn riết đôi vai

Và dâng cả tình yêu lên sóng mắt

Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng

Gần hơn nữa thế vẫn còn xa lắm

Gửi Hương Cho Gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Ðem gửi hương cho gió phụ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi

Không người du tử đến nhằm hang!

Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu.

Song le hoa đợi càng thêm tủi,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm.

Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương

Biết mấy lòng thơm mở giữa đường

Ðã mất tình yêu trong gió rủi

Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ

Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...

Người si muôn kiếp là hoa núi

Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dieu#xuan