Chương 7: Ngỡ người xưa đến (7)
An Xử Nữ lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với Kinh Song Ngư, nhưng cuối cùng lãnh hậu quả là cô vì một thời gian sau đó, Kinh Song Ngư không đến, cô vẫn đứng trên quảng trường ca hát, có điều chưa từng hát nhạc Mai Diễm Phương.
Tuần này, mỗi ngày cô đều mặc một bộ quần áo khác nhau, không lặp lại. Cô trang điểm nhẹ nhàng, lúc hát hơi nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy đường kẻ mắt dài và mảnh ấy. Mỗi buổi tối thu dọn đồ ra về, Hứa Sư Tử đi bên cạnh cô. Giai đoạn thanh niên là lúc mỗi người đàn ông có chất giọng trong trẻo nhất, mang lại cảm giác trong veo khi chưa bị rượu và thuốc lá đầu độc. "An Xử Nữ, mấy ngày nay em xinh hơn nhiều."
An Xử Nữ nheo mắt lại, nụ cười đọng trên môi nhưng chưa lan tới đáy mắt. "Cảm ơn anh."
Cô luôn là thế, luôn giữ quan hệ không xa lạ nhưng cũng không thân thiết với tất cả mọi người. Rõ ràng bề ngoài trẻ trung nhưng lại luôn có vẻ mang nặng tâm sự. Hứa Sư Tử đưa tay vỗ vai cô, cố gắng muốn trở nên thân thiết với cô hơn. "Nếu em có khó khăn gì thì có thể nói với mọi người, các thành viên trong ban nhạc đều là người một nhà."
Người một nhà.
Cô không nhớ rõ vào lúc nào, có một ai đó cũng nói với cô như vậy. Anh nói chúng ta là người một nhà, sau này sẽ trở nên thân thiết hơn cả người một nhà. Lúc đó An Xử Nữ còn nhỏ, nhỏ đến mức người ta nói gì cũng đều cho là thật, lời hứa hẹn ấy được cô giấu trong lòng mấy năm nay, nhưng bỗng sụp đổ trong một đêm.
Nhắm mắt lại, An Xử Nữ cố thoát ra khỏi hồi ức, trước mặt là khuôn mặt tuấn tú của Hứa Sư Tử, cô biết mình không thể tiếp cận chàng trai lương thiện này. "Không có gì, có thể do gần đây trời trở lạnh, bị cảm mà thôi."
Gần đây tinh thần cô có vẻ suy sụp, người tinh ý chút đều nhận ra, nhưng cô lại lấy lý do sức khỏe ra làm lá chắn, Hứa Sư Tử cũng không tiện nói gì thêm, chỉ căn dặn cô phải uống thuốc rồi đưa cô về ký túc xá. Bóng dáng mảnh mai ấy đứng trước cửa ký túc xá, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Không biết tại sao, Hứa Sư Tử cảm thấy có lẽ An Xử Nữ không thuộc về lứa tuổi này. Sau gương mặt tươi như nụ hoa mới nở của cô ẩn chứa rất nhiều điều anh không nhìn thấu. Đó không phải là một bí mật đơn giản. Các cô gái trẻ ở lứa tuổi này ai chẳng có bí mật, nhưng của cô còn nặng nề, bí mật hơn cả bí mật, khiến cô không thở nổi, đau khổ không nói nên lời.
Nhưng cô không chịu nói, anh lại không có tư cách hỏi.
Tiết trời lạnh dần, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến, ban nhạc bắt đầu thương lượng xem hôm nào thì không biểu diễn nữa, chờ mùa xuân ấm áp đến mới quay lại. Đối với quyết định này, An Xử Nữ không có quyền phản đối. Cô không thể ngờ Kinh Song Ngư lại không đến. Nói cho cùng thì cô vẫn còn trẻ con lắm, đấu không lại người đàn ông ấy.
Không biết cô đã đánh giá quá cao bản thân mình hay đã quá xem thường anh ta.
Hôm ấy là buổi biểu diễn cuối cùng của ban nhạc, quảng trường vẫn có đám nam thanh nữ tú vây quanh họ giết thời gian. Lúc vừa mở màn Hứa Sư Tử đã thông báo hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng, khiến cho mọi người xuýt xoa vì luyến tiếc.
Phía sau đám người xôn xao ấy, một chiếc Maserati đậu bên ngoài, cửa xe hạ xuống, người đàn ông trong xe có khuôn mặt sắc sảo như điêu khắc mà thành. An Xử Nữ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy, điều này khiến cô suýt nữa là quên lời bài hát. Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc, lúc cô ngẩng đầu lên thì chiếc xe ấy đã biến mất.
Giống như gặp ảo giác. Trái tim cô như bị tung lên lơ lửng rồi rơi xuống. Hứa Sư Tử bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho cô, lúc ấy cô mới hoàn hồn lại, cúi đầu tập trung vào cây đàn ghi-ta của mình, nén vẻ kỳ vọng và thất vọng trong mắt xuống.
Bài hát cuối cùng kết thúc, An Xử Nữ nhìn vào đám đông, tìm kiếm nhưng không thấy gì. Cô liếm môi, biết lần này mình đã thua rồi, tất cả đều đã đổ sông đổ biển, cô phải đặt cược lớn hơn nữa. Cô không dám nghĩ tiếp, cúi đầu sửa sang lại cây ghi-ta của mình. Cánh tay bỗng bị Hứa Sư Tử đụng vào, sắc mặt anh có vẻ hơi lạ. "An Xử Nữ, đó có phải là người hôm trước đến tìm em không?"
Cô cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Đám người dần tản đi hết, Kinh Song Ngư đứng trong bóng tối, điếu thuốc được châm nhưng lại không hút, chỉ kẹp trên tay.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, giữa ngày thu se lạnh thế này, trông có vẻ cô tịch. Có lẽ cô vẫn luôn hiểu sai về anh. Người đàn ông này bình thường kiêu căng ngạo mạn nhưng trên phương diện tình cảm, anh lại rất thiếu kinh nghiệm và tự ti. Chẳng qua sự tự ti của anh ẩn giấu quá kỹ, nếu không nhìn vào mắt anh trong giây phút này, An Xử Nữ cũng không thể phát hiện ra.
Họ đưa mắt nhìn nhau từ xa xa trong không khí tĩnh lặng, An Xử Nữ thất thần trong giây lát bởi sự cô đơn của người đàn ông tự cao tự đại này. Sao anh ta lại cô đơn được chứ, anh ta có biết bao là phụ nữ, có biết bao tiền tài, có biết bao đàn em cam tâm tình nguyện đi theo anh ta. Nhưng thật sự anh ta cũng rất cô đơn, bởi vì anh ta chưa từng biết yêu.
Tay cầm micro, mới đầu là tiếng sột soạt vì gió thổi vào, sau đó là một giọng nữ khàn khàn vang lên giữa quảng trường rộng lớn. "Tôi đã hứa với một người, nếu người đó đến nghe tôi hát thì tôi sẽ hát cho người đó nghe nhạc Mai Diễm Phương mà tôi thích nhất."
Những người vốn đã đi xa nghe thế thì quay đầu lại, mấy người trong ban nhạc đều có vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía An Xử Nữ. Nhưng ánh mắt của cô chỉ nhìn chăm chú vào bóng tối, đốm lửa trên điếu thuốc bùng lên, thành chấm đo đỏ.
"Xin lỗi, tôi không có nhạc đệm, chỉ có thể hát mộc." An Xử Nữ không biết cảm giác mềm mại trong lòng lúc ấy đến từ đâu. Là đến từ sự cô đơn không được anh giấu kỹ nên bị cô phát hiện hay đến từ sự đồng cảm một cách điên rồ của cô đối với anh. Cô không hát tiếng Quảng nữa mà hát ca khúc Nữ nhân hoa người người đều biết. Đã quá nửa đêm, đóa hoa có độc có gai này vẫn không ai đến hái.
"Em có một đóa hoa, mọc trong trái tim em, nụ hoa e ấp chờ ngày hé nở. Sớm sớm lại chiều chiều, em một lòng mong đợi, người có lòng bước vào giấc mộng..."
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, lúc ca hát cơ thể hơi lắc lư, cái bóng của cô trở nên mông lung hơn. Kinh Song Ngư ngậm điếu thuốc vào miệng, sau đó hít vào phổi làn hơi cay nồng, bóng cô cũng đong đưa đi vào trái tim anh. Cô rất trẻ, còn rất nhiều ngày tháng tươi đẹp, mấy hôm nay anh vẫn luôn nghĩ rốt cuộc có nên bước vào tuổi thanh xuân của cô hay không.
Tuổi thanh xuân của các cô gái bình thường khác sẽ thế nào? Là yêu đương hay thầm mến, là ngọt ngào và chua xót, là sai lầm hôm qua nháy mắt đã bị nụ cười căng tràn sức sống tha thứ và lãng quên. Nhưng anh thì khác, cuộc sống của anh luôn giống như đi trên miếng băng mỏng, anh là người của thế giới khác, trước khi được sinh ra, ông trời đã chọn cho anh một con đường đầy chông gai, nếu anh không ra sức chạy về phía trước thì sẽ gặp phải vách đá.
Cô và anh là người của hai thế giới khác nhau. Anh không muốn làm vấy bẩn sự sạch sẽ của một thế giới khác, cũng không trông mong ai đó đến cứu rỗi mình. An Xử Nữ rất thông minh, mấy chiêu khiêu khích nho nhỏ đó luôn có thể dễ dàng kích thích trái tim anh. Nhưng cô cũng rất ngu xuẩn, đến trêu chọc một người không nên dây vào.
Nếu anh đi về phía cô, chứng tỏ từ nay, ông trùm Kinh Song Ngư sẽ có điểm yếu, không còn là gã người thép kiên cố như trước nữa. Nhưng anh lại hợm hĩnh tự lừa mình dối người, nói chỉ một cô nhóc mà thôi, sao có thể trở thành điểm yếu của mình chứ?
Anh không yêu cô, ít nhất là bây giờ vẫn chưa yêu.
Giữa ranh giới khẳng định và phủ định ấy, Kinh Song Ngư đã đến quảng trường. Thời khắc đứng bên ngoài đám đông, anh hiểu rằng thật ra trong lòng mình đã sớm có sự lựa chọn. Sự lựa chọn này chưa hẳn đã là vì yêu, nhưng biết đâu tương lai sẽ biến thành tình yêu. Đối với một người đàn ông sống trong gió tanh mưa máu như anh, điều này là chuyện không hay ho gì, ngay từ đầu anh đã biết.
Nhưng dù biết, anh vẫn đến đây.
Đương nhiên An Xử Nữ sẽ không biết được những suy nghĩ kín đáo này của anh. Mắt cô nhìn vào mắt anh, giống như đang nhìn xuyên qua làn nước thu vậy. Ca từ bài hát tràn ngập sự ám chỉ, cô hát: "Em có một đóa hoa, hương hoa thơm ngào ngạt, ai là người thật lòng đến tìm hoa. Hoa nở không lâu í a, nên hái thì hãy hái, cô gái như hoa, hoa như mộng..."
Hoa nở không lâu, nên hái thì hãy hái.
Anh từ trong bóng tối bước ra, ánh trăng lờ mờ chảy trên vai anh, khiến anh cảm thấy giờ phút này mình cũng sạch sẽ như những người khác. Ánh mắt của Hứa Sư Tử cũng nhìn anh, mang theo vẻ dò xét cùng sự đề phòng thấy rõ. Thù hận giữa những người đàn ông có rất nhiều lý do, mà bây giờ, chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là An Xử Nữ.
Môi khẽ cong lên, Kinh Song Ngư chậm rãi bước tới trước mặt An Xử Nữ. Cô nhìn sâu vào mắt anh, hát câu cuối cùng, giọng khàn khàn: "Duyên nợ không dừng lại, như gió xuân đến rồi đi. Cô gái như hoa, hoa như mộng..."
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô như nhìn vào linh hồn anh, thấu rõ nó. Bài hát kết thúc, người cũng tản đi gần hết, An Xử Nữ nở nụ cười hiếm hoi với anh, như trẻ con. "Tôi đã hát cho anh nghe ca khúc của Mai Diễm Phương, có phải anh nên mời tôi đi ăn khuya không?"
Kinh Song Ngư gật đầu, quay sang nhìn các bạn của cô. "Cùng đi chứ?"
Cả đám bạn đều đồng loạt xua tay. Kinh Song Ngư cũng chỉ hỏi cho lịch sự vậy thôi, anh quay đầu nhìn An Xử Nữ. "Vậy chúng ta đi, ăn xong tôi đưa em về trường."
An Xử Nữ đeo cây đàn ghi-ta cồng kềnh, đi theo sau Kinh Song Ngư, bước về phía chiếc Maserati màu đen kia. A Dương đã hạ cửa xe xuống từ lâu, lúc nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười như rất thân quen: "Cô An, lại gặp nhau rồi."
Cô cũng nhoẻn miệng cười đáp lời anh ta. Có điều gương mặt ấy quá trẻ, lại không trang điểm, lúc trêu ghẹo người khác lại giống như một con nhóc còn hôi sữa mà giả vờ già dặn. "Ừ, thật là khéo."
Họ xuống xe ở quán ăn đêm gần nhất. A Dương đi theo nhìn lướt qua một vòng, sau đó sang ngồi ở bàn khác, không quấy rầy họ. An Xử Nữ cảm thấy cách họ ứng xử với nhau hôm nay thật thú vị. Lúc chờ đồ nướng, cô chống cằm nhìn Kinh Song Ngư. "Đó là trợ lý của anh à?"
Kinh Song Ngư dựa vào lưng ghế, tiện thể gật đầu. "Xem như là vậy."
"Chắc theo anh nhiều năm rồi nhỉ." Mắt An Xử Nữ nhìn sang phía A Dương. Cô biết người này, biết từ rất lâu rồi. Rõ ràng Kinh Song Ngư không muốn nói nhiều với cô, đúng lúc thức ăn được đưa lên, anh tự nhiên lảng đề tài khác. "Cứ ăn thoải mái đi, trông em rất gầy."
Câu này nói rất thân mật. Giữa hai người họ không nên có sự thân mật này. An Xử Nữ không nói gì, đưa tay lấy một xiên thịt đưa cho anh. Đầu của cây xiên bằng sắt nhọn hoắc, tuy dính dầu mỡ nhưng vẫn sáng bén. Kinh Song Ngư mỉm cười, giọng như đang trách móc con nít nhà mình. "Lúc đưa đồ cho người khác, đừng chỉa đầu nhọn vào người ta, không lịch sự."
"Giọng điệu này của anh rất giống với dượng của tôi." An Xử Nữ há mồm cắn một miếng thịt, miệng đầy mỡ, khuôn mặt lạnh lùng nãy giờ cuối cùng cũng trở nên ôn hòa bởi hơi lửa ấm.
"Tôi còn tưởng em sẽ nói tôi giống ba em." Ánh mắt Kinh Song Ngư rơi vào môi cô. Nó bóng mềm, làm người ta muốn cắn một cái.
An Xử Nữ cảm nhận được ánh mắt anh, rút một miếng khăn giấy ra lau miệng, vẻ mặt dửng dưng. "Tôi không có ba."
"Hả?" Anh giả vờ nhạc nhiên nhướng mày, quả là một diễn viên xuất sắc.
Anh biết cô không cha không mẹ, cô biết anh biết điều đó. Liếm môi, An Xử Nữ phối hợp với anh. "Chẳng những không cha mà còn không mẹ, lúc tôi lên mười họ đều qua đời, cô dượng tôi nuôi tôi lớn." Cô nói, cảm thấy thịt dê xiên của cửa tiệm này rất ngon nên lại lấy thêm cho anh một xiên, vẫn chĩa đầu sắc nhọn về phía anh. Cảm nhận được ánh mắt anh, An Xử Nữ nhớ đến bài học của anh mấy phút trước nên xoay tay lại, chĩa đầu nhọn về phía mình. "Anh không được trách tôi không có gia giáo, bởi vì tôi không có cha mẹ."
Lúc nói câu này, giọng của cô rất thản nhiên, có lẽ vì thời gian trôi qua quá lâu nên không còn thấy đau lòng nữa. Kinh Song Ngư đưa tay nhận lấy. Thịt dê trong miệng rất mềm, thịt tươi ngon. Thật ra rất nhiều năm rồi anh không ăn lại món nướng, những cửa tiệm vỉa hè thế này thì càng không đến. Nhưng anh biết các cô gái mười tám mười chín tuổi rất thích những nói thế này, anh bằng lòng chiều cô. Môi khẽ cong lên, Kinh Song Ngư hỏi: "Cô dượng có tốt với em không?"
"Không biết nữa, lên cấp hai là tôi bắt đầu ở lại trường." An Xử Nữ ngửa đầu uống một hơi nước ép trái cây, vẫn dáng vẻ thờ của dửng dưng đó, nhưng trong mắt cô đã có vẻ hơi bực bội. Kinh Song Ngư biết nhất định quá khứ của cô có những điều không tốt đẹp nên gật đầu, lảng sang chuyện khác. "Có muốn uống bia không?"
"Không." An Xử Nữ khẽ mỉm cười, lúc nhìn anh, ánh mắt trở nên ám muội. "Tôi không dám uống rượu bia trước mặt anh, lỡ như say thì rất nguy hiểm."
Anh nheo mắt lại, muốn hỏi nguy hiểm cái gì nhưng lại cảm thấy nói thế thì tẻ nhạt quá. Đang nghĩ xem nên trả lời cô thế nào thì cô đã đẩy ly nước ép mình đã uống về phía anh. "Uống nước ép đi, tốt cho sức khỏe."
Kinh Song Ngư cúi đầu, trên chiếc ly sứ trắng có vết son môi nhạt. Anh cứ tưởng hôm nay cô không trang điểm, thì ra có thoa son. An Xử Nữ đang hăng hái cắn miếng thịt trên que xiên, dường như hoàn toàn không biết cái ly đó mang theo dấu vết của mình nhưng anh biết, cô lại bắt đầu cám dỗ anh.
"An Xử Nữ, tôi có một công việc, không biết em có muốn làm hay không. Thù lao rất khá." Anh đưa tay vuốt cái ly sứ trắng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang nhìn cô, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể làm lơ. An Xử Nữ nhai thịt trong miệng, đôi tròng mắt màu nâu đảo qua đảo lại rồi nhìn anh, không hề e ngại. "Anh Kinh, nếu anh lại nói những câu đại loại như lần trước thì rất có thể tôi sẽ đánh ngã anh thêm lần nữa ngay trước mặt trợ lý của anh."
Đến lúc này, chiêu lạt mềm buộc chặt của cô đã đến giới hạn cuối cùng, bây giờ anh có nói gì thì cô đều sẽ nhận lời. Đây là cơ hội cô tốn công tốn sức trù tính suốt ba tháng trời, không thể bỏ lỡ.
"Thật ra cũng không có công việc gì cụ thể, chỉ là những lúc tôi cần, em sẽ cùng tôi tham dự một vài bữa tiệc." Tay của Kinh Song Ngư còn đặt trên chiếc ly, nước ép vốn bỏ đá giờ dần hết lạnh. An Xử Nữ nghiêng đầu nhìn anh, một lúc sau hỏi: "Có bao gồm lên giường của anh không?"
"...Tạm thời thì không."
"Thù lao thế nào?"
"Tùy em."
Cô lẳng lặng nhìn anh, anh cũng lẳng lặng nhìn cô. Rõ ràng biết mục đích cuối cùng là kéo cô lên giường nhưng An Xử Nữ vẫn giả vờ "à" một tiếng như đột nhiên hiểu ra, sau đó cười nói: "Mấy cô gái trong Cổ Lâu đều không dùng được đúng không?"
Đến lúc này mà cô còn không quên móc mỏ anh. Kinh Song Ngư bật cười, liếm đôi môi khô, có chút không kiên nhẫn. "Nếu em không đồng ý thì thôi vậy."
"Đồng ý chứ." An Xử Nữ cười, trong mắt có thứ gì đó anh không hiểu nổi. "Anh Kinh, thật ra tôi rất cần tiền."
Vừa khéo, anh có rất nhiều tiền, nhiều đến mức tiêu không hết. Kinh Song Ngư mím môi, cái ly có dính dấu son môi của cô bị anh bưng lên đưa vào miệng mình, vết son nhạt và môi anh tiếp xúc với nhau, vừa khớp như trời se duyên.
Có người tự nguyện mắc câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro