Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ngỡ người xưa đến (6)

Tai đang ong cả lên, khoảnh khắc ấy rất nhiều ý nghĩ trong đầu An Xử Nữ đều trở nên hỗn loạn. Đây không phải điều cô mong muốn, ít nhất bây giờ còn không thể, cái cô muốn là tình yêu của Kinh Song Ngư, yêu đến có thể móc cả tim gan cho cô. Bởi vì chỉ có tình yêu dâng trọn con tim như thế thì lúc kết thúc, anh ta mới xé gan đứt ruột. Thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng, cô chỉ có tấm thân này là quý nhất, sao có thể dễ dàng đầu hàng như thế.

Một giây trước khi hai cánh môi chạm vào nhau, An Xử Nữ đưa tay che miệng Kinh Song Ngư lại. Kinh Song Ngư không hề ngạc nhiên trước hành động của cô, mắt anh hơi hé mở. Cô gái trước mặt bỗng dưng quay người lại, đột nhiên trời đất quay cuồng, anh không hề đề phòng nên bị cô lưu loát dùng vai quật một phát ngã lăn ra.

Tuy Kinh Song Ngư không hề đề phòng cô nhưng vóc người của anh rất cao lớn, nếu cô chưa từng học võ thì hoàn toàn không thể nào quật ngã được anh.

"Lúc ông chủ Kinh điều tra tôi, nhất định đã để sót điểm này, tôi biết chút võ phòng thân." An Xử Nữ sửa sang lại quần áo của mình, mắt tối sầm. Cô gái còn tràn ngập mong đợi vừa nãy bỗng nhiên biến mất, cô đứng trước mặt anh, giống như có thể dùng giày cao gót giẫm lên mặt anh bất cứ lúc nào. Kinh Song Ngư mỉm cười với vẻ khó tin, anh đứng lên, gật đầu với vẻ thích thú. "Cho nên em mới sang đó đón bạn cùng phòng của mình? Bởi vì em biết hoa tay múa chân đôi chút nên cảm thấy có thể bảo vệ cô ấy?"

"Chẳng phải ông chủ Kinh đã bị tôi hoa chân múa tay quật ngã sao?" Cô nở một nụ cười ngọt ngào, sóng mắt dào dạt.

Mỗi ngày, cô gái này đều có một bí mật đợi anh phát hiện ra. Có lẽ bên dưới chiếc áo sườn xám này cũng ẩn chứa một bí mật, hoặc biết đâu đằng sau đôi mắt hẹp dài ấy có ẩn giấu một con dao cũng không chừng. Nhưng nếu đúng thì sao, mà không đúng thì sao, Kinh Song Ngư chỉ biết giờ phút này, anh thật sự cảm thấy có hứng thú với cô gái trước mặt.

Rồi có một ngày, anh sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện đón nhận nụ hôn của anh, sự thân mật của anh, cái vuốt ve của anh. Lúc anh vẫn cực kỳ tự tin rằng chắc chắn mình sẽ không bao giờ trở thành nô lệ dưới chân cô. Nụ cười mang theo vẻ chơi đùa ấy vẫn nở trên môi, anh gật đầu với cô, thoáng suy tư. "Em biết tôi điều tra em?"

An Xử Nữ hồi hộp đến ngừng thở, nhưng lập tức thong dong cười nói. "Chẳng phải ông chủ lớn các anh đều thế sao. Trong nhà chất núi vàng núi bạc nên luôn cảm thấy tất cả những ai đến gần đều là để hại mình. Có điều ông chủ Kinh anh cũng thật đơn giản, tôi chỉ nói một câu thế thôi mà đã trúng phóc rồi."

Cô vừa nói vừa cười một cách vui vẻ, pha chút thích thú đắc chí. Kinh Song Ngư cũng cười, cười một cách xấu xa rồi đi về phía cô. "An Xử Nữ, tôi không muốn điều tra em ở phương diện đó, tôi muốn điều tra ở chỗ khác cơ."

Muốn biết sờ vào da thịt em có cảm giác gì, muốn biết chất giọng khàn khàn đó của em mà rên rỉ thì sẽ thế nào, muốn biết vùng mẫn cảm ẩn mật của em, muốn biết bí mật dưới chiếc áo sườn xám của em.

An Xử Nữ dựa vào tường, lúc anh đến sát thì đưa tay chặn ngay trước ngực anh, giữ khoảng cách an toàn với anh, sắc mặt cũng trở nên lạnh hơn. "Ngại quá ông chủ Kinh, tôi không thể nghe theo anh."

Phụ nữ là sinh vật nói trở mặt là trở mặt ngay ư? Một giây trước thôi còn nói chuyện cười đùa vui vẻ nhưng một giây sau ánh mắt lại có thể lạnh như băng. Kinh Song Ngư cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại nõn nà của cô, móng tay cô sơn màu đỏ tươi, vừa vặn ấn ngay trước ngực anh, nhìn như vậy, giống như là một nữ yêu quái đang móc tim người ta.

Kinh Song Ngư đưa tay cầm lấy tay An Xử Nữ, nói một câu khiến cô hoàn hoàn trở mặt.

Anh nói: Bao nhiêu, em cứ việc ra giá.

Ngay sau đó, An Xử Nữ xô bật anh ra, quay người đẩy cánh cửa mạ vàng đi mất. Cô đi rất cương quyết, không giống với kiểu giận dỗi cáu kỉnh của những cô gái bình thường, đôi giày cao gót dưới chân chuyện động không chút do dự, giống như muốn vứt anh lại phía sau mình một cách triệt để.

Kinh Song Ngư cứ tưởng rằng cô lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình nên ngẩng đầu lên bước theo cô. Cô đi rất nhanh nhưng anh lại vô cùng thong thả, vẫn đứng trước cửa phòng hóa trang, đợi cô đi ra.

Mãi đến lúc này, anh vẫn không cảm thấy mình đã làm gì sai. Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, nếu có tình yêu đi nữa thì cũng không tránh khỏi tình dục. Anh chỉ mang nó ra đong đếm, để mọi người đều không cảm thấy mình bị thiệt. Cô có tình cảm với anh, anh cũng thế, vậy tại sao họ lại không thể làm một lần trong sự thỏa thuận rõ ràng?

Hay nói cách khác, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc phải tôn trọng một người phụ nữ đến Mộng Tử làm việc.

Trong phòng hóa trang có tiếng của các cô gái, ồn áo huyên náo. Kinh Song Ngư cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười lăm phút từ khi An Xử Nữ bỏ đi. Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn chờ đợi một người như vậy. Với An Xử Nữ, anh đã dốc khá nhiều công sức hơn bất cứ cô gái nào khác, anh hy vọng cô không phải loại phụ nữ không biết tốt xấu, ra đây làm mình làm mẩy với anh.

Điều khiến anh không tưởng tượng được là, An Xử Nữ còn không biết tốt xấu hơn những gì anh đã nghĩ. Bởi vì cô hoàn toàn không ra ngoài gặp anh, sau khi tẩy trang, thay quần áo xong, cô đeo túi xách của mình, ra về bằng cửa sau.

Cô lén bỏ đi, sau đó không tới Mộng Tử nữa. Đối với Kinh Song Ngư mà nói, đầu thu năm ấy như một giấc mộng xuân tươi đẹp và ngắn ngủi. Cô gái luôn có thể kích thích đến anh kia, nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi.

Thỉnh thoảng, khi ngậm điếu thuốc, nằm trên giường của người phụ nữ khác, Kinh Song Ngư sẽ nhớ đến cô gái duy nhất được anh nhớ tên này. Anh vẫn rất hiếu kỳ với bí mật dưới lớp áo sườn xám của cô, tò mò chất giọng lúc cô rên rỉ. Có lẽ suy nghĩ của anh hôm đó là đúng, cô đúng là nữ yêu quái đến móc tim anh, kẻ mắt thật dài, đợi anh đến mắc câu. Như cô mong muốn, anh đã ưỡn ngực mình về phía cô, nhưng cô lại không móc đi tất cả mà để lại chút gì đó trong ngực anh, từng giây từng phút đang nhắc nhở anh.

Tôi, sẽ còn trở lại.

***

Bão không đến nữa, An Xử Nữ cũng vậy

Anh biết cô đang ở ngay trong tòa nhà màu trắng cách đó không xa, biết mỗi ngày cô đều đeo ba lô đi trên con đường rợp bóng cây trong trường, biết cô đã thôi học đàn vi-ô-lông vì không có tiền, thậm chí biết gần đây cô đang tìm việc làm thêm mới. So với Mộng Tử, công việc mới của cô quá nghèo nàn, có điều nó có một vỏ bọc rất đẹp, vỏ bọc ấy có tên là khát vọng.

Cô và mấy người bạn học trong trường thành lập một ban nhạc, mỗi tối đứng ở quảng trường, những thanh niên trẻ tụ lại với nhau, thực hiện giấc mộng một cách đầy hứng khởi. Cô không còn hát những bản nhạc tiếng Quảng xưa cũ nữa mà hát bè cho ca sĩ chính của ban nhạc. Cậu trai trẻ nhuộm tóc vàng kia hát gì thì cô ôm đàn ghi-ta ở một bên hát đệm theo. Nếu Kinh Song Ngư muốn về Cổ Lâu thì nhất định phải đi ngang qua quảng trường này. Dưới bầu trời đêm trong trẻo, cô gái ấy khi thì điềm tĩnh, khi thì bừng bừng sức sống, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ở hộp đêm.

Rất nhiều hôm, Kinh Song Ngư ở lại Cổ Lâu, trên đường đi ngang qua cũng nghe cô hát rất nhiều bài. Dạo này, những bài hát mang âm hưởng dân ca đang dần thịnh hành trở lại, cô gái tóc dài mặc chiếc váy dài, vai đeo đàn ghi-ta, tay chơi đàn, giai điệu êm đềm trôi chảy.

Cô hát: "Người nói người thích mỗi một thành phố đi qua đều êm đềm như câu chúc ngủ ngon, người nói người thích biển nhưng không thích núi, người nói người nhìn thấy nó thì sẽ mỉm cười với tôi, cho nên tôi đang đợi người."

Cô đang đợi ai? Một cô gái không có lương tâm lại thích làm bẽ mặt người khác như cô chẳng ngờ lại quấy rầy trái tim anh, khiến anh ăn ngủ không yên. Cô đứng giữa đám đông trong quảng trường, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô nhưng cô vẫn không lúng túng, cười đến hai mắt híp lại, thật khiến người ta thích.

Ngay lúc trong đầu vừa nghĩ đến mấy chữ "khiến người ta thích", Kinh Song Ngư bỗng cảm thấy mọi chuyện đã phát triển theo hướng anh không thể khống chế được. Anh muốn ngắm nhìn cô, cho nên thỉnh thoảng chiếc Maserati màu đen của anh sẽ ẩn sau đám đông, bóng dáng mảnh mai của cô bị người ta che khuất, chỉ có tiếng ca bay đến. Tiếng hát thanh xuân thật phiêu bồng, anh nghe thấy An Xử Nữ mỉm cười nhìn vào mắt cậu trai tóc vàng bên cạnh, hai người họ sóng vai nhau hát những bản tình ca, khiến đáy lòng Kinh Song Ngư thấy hơi ghen tuông.

Mùa đông phương nam luôn đến trễ, cuối tháng mười vẫn có thể nhìn thấy ban nhạc đến từ học viên âm nhạc lăng Xuyên đứng trong quảng trường. Ca sĩ chính là cậu sinh viên năm hai tóc vàng tên Hứa Sư Tử. Rất nhiều lần anh nghe thấy cô gái hát bè bên cạnh gọi cậu ta: Hứa Sư Tử, Hứa Sư Tử.

Mỗi khi từ miệng cô thốt ra, dường như cái tên này trở nên vô cùng êm tai. Dần dần, người ở đây cũng biết tên cô gái này; dần dần, người ở đây bắt đầu suy đoán, có lẽ cậu thanh niên tên Hứa Sư Tử và cô gái tên An Xử Nữ là một đôi.

Một thời gian trôi qua, họ trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ có chút tiếng tăm trên quảng trường.

Lúc cái tên Hứa Sư Tử lọt vào tai Kinh Song Ngư, anh vừa bước ra từ phòng của một cô gái khác, tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Cô gái mặc áo ngủ bằng tơ tằm đứng sau cửa mỉm cười với anh, nụ cười ngọt ngào và quyến luyến. Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô ta, giống như khen thưởng biểu hiện vừa rồi, nhưng lúc quay người lại thì bỗng trở nên lạnh lùng, anh nhìn về phía A Dương vẫn luôn đứng đợi ở cửa. "Tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa."

"Hứa Sư Tử là đàn anh ở trường của cô ấy, nghe nói hai người họ là một đôi." A Dương nói rất ngắn gọn, rất sợ Kinh Song Ngư sẽ nổi giận. May mà anh chỉ khẽ gật đầu, xua tay bảo gã lui xuống. "Cậu về trước đi."

"Anh Ngư, nếu anh thật sự thích con nhỏ đó thì mang qua đây là được. Có đặc biệt thế nào thì cũng chỉ là đàn bà, anh muốn có cô ta, cô ta làm gì được?"

Sắc mặt Kinh Song Ngư không thay đổi, chỉ vứt nửa điếu thuốc đang cháy dở vào thùng rác, lặp lại. "Cậu về trước đi."

Nhưng thật ra anh biết, A Dương nói rất đúng. Bao năm nay, chưa có cô gái nào anh muốn mà không đoạt được. Cũng có những cô gái khá thanh cao, nhưng thật ra là do ra giá chưa tới mà thôi. Kiểu người không tiền không quyền như An Xử Nữ, thật ra rất dễ đối phó, có điều cô không cha không mẹ, không nơi nương tựa cũng đồng nghĩa với không có uy hiếp.

Quan trọng nhất là, đến bây giờ, Kinh Song Ngư vẫn đang đợi cô chủ động bước vào vòng tay mình. Trong mắt của cô gái đó, rõ ràng là có ẩn chứa thứ gì đó. Giữa nam nữ, thỉnh thoảng chơi trò mèo vờn chuột coi như là tăng thêm hứng thú, nhưng con chuột này lại không biết chừng mực, mỗi một lần đều dắt mũi anh chạy lòng vòng rồi quay người chuồn mất.

Còn bây giờ, cô lại câu được thằng nhóc tên Hứa Sư Tử, phải chăng cô cũng từng ca hát cho cậu ta nghe, châm thuốc cho cậu ta, phải chăng cũng dùng bàn tay trắng nõn nà kia ấn lên ngực của gã? Hình ảnh này không cần nghĩ ngợi thêm cũng đủ khiến người ta bốc hỏa. Anh lại lấy một điếu thuốc ra, nhưng chỉ ngậm thôi, nhắm mắt lại.

Nếu cô ở đây, nói không chừng sẽ lấy một cái bật lửa ra, châm thuốc cho anh.

Thời gian trôi qua quá chậm, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Đợi đến khi Kinh Song Ngư hoàn hồn lại biết mình đang làm gì thì anh đã đứng giữa đám người trong quảng trường. Hôm nay An Xử Nữ đeo một chiếc kính gọng đen, tóc xõa tự nhiên, trên người là chiếc áo khoác rộng thùng thình. Cô từ một nữ ca sĩ yêu kiều trên sân khấu Mộng Tử biến thành một nữ nghệ sĩ đường phố theo đuổi giấc mơ của mình. Đang là ca khúc cuối cùng của họ đêm nay, cậu trai trẻ tên Hứa Sư Tử kia giơ micro lên, mắt nhìn An Xử Nữ, hát: "Anh nghĩ tất cả các loại rượu, đều chẳng sánh được với em."

Nhìn theo ánh mắt ấy, Kinh Song Ngư nhìn thấy ánh mắt chứa nụ cười của An Xử Nữ.

Vật trong lòng bàn tay mình, lúc này đang bị người khác nhìn trộm, thậm chí là lấy trộm, cảm giác ghen tuông ấy khiến anh chau mày, vô thức tìm kiếm gói thuốc trong túi. Người trong quảng trường dần tản về khiến anh đang ẩn sau đám đông bị lộ diện. Rõ ràng An Xử Nữ đã nhìn thấy anh nhưng chỉ nhìn anh một cái, nụ cười trong mắt cô còn chưa tắt, nhẹ nhàng quét qua người anh, rồi quay lại nói cười với người bên cạnh.

Ban nhạc đang sắp xếp, thu dọn đồ đạc. Từ đây về đến học viên âm nhạc Lăng Xuyên chỉ mất có mười lăm phút đi bộ. An Xử Nữ chỉ có duy nhất cây đàn ghi-ta, cái hộp đựng hơi lớn, đeo trên lưng khiến cô trở nên gầy gò nhỏ bé. Tay Kinh Song Ngư đút trong túi quần, bởi vì đã quên mang theo thuốc lá nên cảm thấy để tay ở đâu cũng đều không đúng, cho nên đành phải giấu nó đi. An Xử Nữ nhìn lướt qua, dường như vẻ cô độc của anh đều bị cô nhìn thấu.

Những người trẻ đang nói nói cười cười chuẩn bị ra về, lúc đi ngang qua chỗ Kinh Song Ngư, anh gọi tên cô: "An Xử Nữ."

Giọng của anh rất nhỏ, rất trầm, nhưng trong đó lại để lộ chút sốt ruột. Người quay lại đầu tiên là Hứa Sư Tử. Dưới ánh đèn màu, chàng thanh niên trẻ khôi ngô tuấn tú, mang lại cảm giác trong sáng sạch sẽ, hoàn toàn đối lập với anh. Anh ta lịch sự nhìn Kinh Song Ngư rồi quay đầu gọi cô gái đeo ghi-ta không chịu quay đầu lại ở phía trước. "An Xử Nữ, có người gọi này."

Cô dừng bước, một lúc sau mới quay người đi về phía anh. Cô đi từng bước đến gần, sắc mặt rất thản nhiên nhưng lòng Kinh Song Ngư lại như tro tàn bùng cháy. Cô còn chưa đến gần, anh đã lên tiếng. "Những lời tôi nói lần trước đã làm em tức giận sao?"

Những lời này khiến Hứa Sư Tử và mấy người bạn trong ban nhạc đều có vẻ ngạc nhiên. Ai nấy đều biết An Xử Nữ mồ côi cha mẹ, cô không có người thân, đối với cô Lăng Xuyên là một thành phố hoàn toàn xa lạ. Nhìn Kinh Song Ngư có vẻ đã quá tuổi sinh viên, nhưng cách anh nói chuyện rất tự nhiên, giống như đã quen biết cô lâu lắm vậy.

Cũng thật tức cười, số lần anh và cô trò chuyện e là đếm không hết đầu ngón tay, bây giờ ngay trước mặt bạn học của cô lại dùng ngữ khí thân thiết ấy để gọi cô. An Xử Nữ dừng lại cách anh vài bước, khác với vẻ thân thiết của anh, giọng của cô rất thờ ơ xa cách. "Anh Kỷ đi ngang qua à?"

Không trả lời câu hỏi của anh, chứng tỏ cô đang trách anh. Kinh Song Ngư mỉm cười, khuôn mặt này, giọng nói này, bỗng nhiên khiến anh cảm thấy vừa yêu vừa giận. Anh chưa từng tiếp xúc với những cô gái như vậy, bây giờ nghĩ lại không tiếp xúc là đúng, bởi vì với tính khí ấy, anh sợ mình nhịn được lâu.

Nở nụ cười, Kinh Song Ngư gật đầu. "Xem như là thế đi."

Lòng An Xử Nữ cảm thấy căng thẳng, cô đang suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào. Cô biết Kinh Song Ngư là loại đàn ông thích trò lạt mềm buộc chặt, bởi vì chưa có cô gái nào dùng chiêu này với anh ta, có lẽ họ không dám. Nhưng cô thì khác, cô có thể giả vờ không biết thân phận của anh, vậy thì tất cả những gì cô làm sẽ không khiến người ta nghi ngờ. Nhưng hình như chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô có hơi quá đà, có lẽ cô phải thu dây câu lại, cho anh ta chút ngon ngọt, khiến anh ta cam tâm tình nguyện mắc câu.

Sắc mặt vẫn rất hờ hững, dưới ánh đèn, cô hệt như một cô gái đang làm mình làm mẩy với anh, mắt cứ liếc nhìn gương mặt anh nhưng lại cố tình không nhìn vào mắt anh. Cảm giác ảo não, vẻ không cam lòng, và cả sự rung động cùng nhung nhớ ra sức muốn giấu giếm kia đều được cô diễn như thật. An Xử Nữ của giờ khắc này rất ngây ngô, giống như những cô gái ở lứa tuổi này, trong tình yêu đều dè dặt thăm dò, e sợ trao gửi nhầm người. Ngửa đầu lên, giọng của cô nhẹnh tênh, cũng không biết có phải đang hỏi anh không. "Anh thích nghe ca khúc nào?"

Kinh Song Ngư ngẩn ra. Các bạn học của cô đều đã đi xa, lúc này chỉ còn hai người họ, câu hỏi này rõ ràng là đang hỏi anh. Khẽ mím môi, anh trả lời. "Tôi không thích bài hát nào, nhưng tôi biết em thích Mai Diễm Phương."

Khóe môi của cô gái đang ngửa đầu hiện lên nụ cười nhẹ, nhưng lúc nhìn anh thì lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước. "Nếu hôm nào anh đến nữa, tôi sẽ hát nhạc Mai Diễm Phương cho anh nghe, anh phải mời tôi đi ăn khuya."

Anh lại ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm. An Xử Nữ bỗng lùi lại một bước, thân mình đeo cây đàn ghi-ta lắc lư như sắp té ngã. "Được rồi, tôi phải về đây, ký túc xá sắp đóng cửa rồi."

Cô không hỏi anh, anh có đến nữa không, khi nào thì đến. Cô vẫn mang theo chút ngạo mạn, vẫn ghim trong lòng những lời nói suồng sã của anh hôm trước.

Dưới ánh đèn, chỉ còn lại bóng dáng một người đàn ông. bàn tay trong túi quần nắm bao thuốc nhưng không lấy ra, trên đời này có những thứ còn khiến người ta nghiện hơn cả thuốc lá, trước đây anh cảm thấy đó là thuốc phiện, bây giờ lại cảm thấy có lẽ là một người.

Dù sao, rất nhiều năm rồi anh chưa vào lại quán ăn khuya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro