Chương 1: Xú hiệp chẳng lẽ là dâm tặc ?
Chương 1: Xú hiệp chẳng lẽ là dâm tặc ?
Gió tây cuốn cát vàng, cây khô giếng sâu, hàng rào bằng tường đất.
Trong viện, một nông gia thiếu niên đang cùng một tiểu cô nương chưa cập kê đang vui vẻ chơi đùa...
-"Xú hiệp ! Ngươi thật sự trông rất xấu xí sao ?"
-"Đúng vậy."
"Sao ngươi lại đeo mặt nạ ?"
-" Bởi vì ta cũng giống như tên gọi, rất xấu xí !"
"Ta không tin, trừ phi ngươi tháo mặt nạ xuống cho ta xem!"
"Là ai nói đại hiệp nhất định phải phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong?"
......
"Ngươi , tiếu tử thúi kia, như thế nào lại không ra ruộng giúp phụ thân ngươi , lại chạy đến đây giả thần giả quỷ?"
Trước cửa viện, xuất hiện một vị phụ nhân dáng người cường tráng, mặc áo vải thô nhà nông.
Phụ nhân này trung khí mười phần, trong tay mang theo chổi, sải bước đi tới, hướng về phía trong sân đang có hai tiểu nam hài và nữ hài rống giận, mắt thấy sắp có người gặp xui xẻo.
Thấy thế, tiểu tử xốc mặt nạ gỗ thô ráp trên mặt mình lên. Nhanh chóng vọt tới tường đất bên cạnh, hai tay chống lên ven tường đất, lập tức nhảy lên đầu tường!
Mà tiểu nữ đồng thì le lưỡi với đại ca của mình, nhặt mặt nạ bỏ lại lên lắc mình trở lại trong phòng.
Người phụ nữ tráng kiện rống lên giận dữ nói với tiểu tử trên tường:
-" Trụ tử ! ngươi xem sách nhiều đến nỗi vào ma chướng phải không? cả ngày nhảy lên nhảy xuống giả xú hiệp kia ! việc nông trong nhà cũng không làm, giẫm hỏng tường viện, cẩn thận ta lột da của ngươi!"
Nam hài tên là Trụ Tử quay đầu hướng mẫu thân nhà mình bày ra một cái mặt quỷ, sử dụng một động tác "Đại bàng giương cánh", từ trên tường nhảy ra ngoài.
Trong miệng còn cao giọng hô:
-" Ta là Xú Hiệp!"
Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến.
.........
Giang Nam.
Bên trong Lê Hoa Thu Thủy lâu không còn chỗ ngồi, phía dưới là đài cao dùng để
các vị tiên sinh chuyên kể chuyện thời xưa, hàng ghế đầu tiên chính là chỗ ngồi của các phú thương thân ăn vận quần áo tơ lụa thượng hạng. Vị trí gần của xổ là chỗ ngồi của một ít khách giang hồ thân mặc quần áo mang theo cỗ hương vị phong trần, những này có người mang theo nón lá, có người ôm binh khí tựa vào cột trụ, một bên uống rượu đựng trong chén, một bên nghiêng đầu quan sát khói sóng mênh mông ngoài lầu, hoặc là nhìn ra núi xanh trời xanh xa xa.
Phong cảnh Giang Nam ôn nhuận xinh đẹp tuyệt trần luôn có thể làm cho người ta quên mình lưu luyến, dù vậy, những người này đang thưởng thức phong cảnh đồng thời, cũng đều dựng thẳng lỗ tai, chờ đợi.
Bên ngoài đại sảnh, chen chúc một ít dân chúng không có tiền để vào ngồi, bả vai bọn họ kề sát lấy nhau, kiễng mũi chân, vươn cổ nhìn vào trong.
Lê Hoa Thu Thủy lâu mời tới "Bất Ngữ tiên sinh" tiếng tăm lừng lẫy, ở trong thao giảng mười hai trận, hôm nay đã là ngày thứ ba, đã sớm không còn lấy một chỗ ngồi.
Vỗ bàn một cái, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, ngay cả khách giang hồ đắm chìm trong mưa bụi Giang Nam cũng nhao nhao thu hồi ánh mắt, nhìn lên đài cao.
-" Ngày nay, Hắc Vân áp thành, trên đường không một bóng người....sợ là phải có mưa to giáng xuống!
Yến Vân Thập Bát Kỵ cùng Xú Hiệp ước chiến trên đỉnh Thanh Phong!
Yến Vân Thập Bát Kỵ bày ra cầu long đại trận, trong lúc nhất thời, sát khí gào thét tứ phương!
Nhưng Xú Hiệp lại bình tĩnh vô cùng , lững thững bước vào trong trận!
Thương Long trên tay Xú Hiệp, vẫn là thanh kiếm sắt rỉ sét kia!
Thật sự là ứng với câu ngạn ngữ trên giang hồ, cao thủ chân chính, cỏ cây......
đều ...là ...binh khí ! "
Bốp!
Giọng Bất Ngữ tiên sinh kéo dài, phối hợp với bầu không khí xung quanh, tiếng đập bàn làm tỉnh mọi người.
Hay !
Khách khứa dưới sảnh đồng loạt hoan hô, nghe rất say sưa.
Đứng ở cửa là một hán tử tráng kiện, trên cổ ngồi vắt vẻo một nam đồng nhỏ tuổi, nghe đến đó đứa nhỏ mở to mắt, nắm lấy hai lỗ tai của phụ thân tò mò hỏi :
- " Cha, cái gì là Yến Vân Thập Bát Kỵ ạ ?"
Nam tử cười ngây ngô một tiếng, giữ chặt nam đồng trên cổ, trả lời:
"Yến Vân Thập Bát Kỵ a, là thợ săn tiền thưởng tiếng tăm lừng lẫy của mười bốn quận U Châu, chuyên giết người xấu lĩnh bạc."
-" Nhưng cha không phải nói Xú Hiệp là cướp của người giàu chia cho người nghèo, là người tốt, vậy Yến Vân Thập Bát Kỵ tại sao muốn bắt hắn?"
Nam tử bị hỏi, suy nghĩ hồi lâu, kiên nhẫn trả lời:
" Con còn nhỏ, chờ con trưởng thành sẽ hiểu"
Nhường đường !
Nhường đường !
Đại tiểu thư đến!
Nghe được thanh âm, dân chúng bên ngoài chen chúc tạo thành đám đông vây xem, lại tự giác dạt ra hai bên, dĩ nhiên cũng cứng rắn nhường ra một con đường.
Một vị trung niên nam tử dẫn đường ở phía trước, phía sau đi tới một thanh xuân thiếu nữ.
Người này dáng người lung linh, khéo léo, thân mặc một bộ váy màu đỏ rực, trên vai là hai bím tóc đen nhánh tỏa sáng, dài đến ngực. Đuôi bím tóc buộc dây thừng đỏ, trên chân mang một đôi giày uyên ương ngũ sắc, cằm hơi giơ lên, bên môi hơi treo ý cười, đôi mắt to trong veo như nước mang theo ba phần kiêu ngạo. Chắc hẳn chính là "Đại tiểu thư" trong miệng vị gia đinh kia không thể nghi ngờ.
Mà thanh đao đỏ rực, chính là thần binh đời đời tương truyền của Hoa Hạ sơn trang - Phượng Huyết Đao!
Bất Ngữ tiên sinh diệu ngữ liên châu, "Chiến sự" của Xú Hiệp cùng Yến Vân Thập Bát Kỵ cũng đang tiến hành đến chỗ đặc sắc, mặc dù như vậy, khách giang hồ ngồi ở trong góc vẫn chú ý tới Hạ Tần Di vừa đến.
Nguyên nhân không có hai, Phượng Huyết Đao, chính là thần binh mà người người trên giang hồ tha thiết ước mơ: chém sắt như bùn, tóc nhẹ thổi qua liền đứt, cho dù là truyền tai nhau cũng đều không đủ để hình dung sự trân quý của thanh đao này.
Tương truyền, năm đó trang chủ Hoa Hạ sơn trang chính là nhân duyên mà chiếm được thanh thần binh này, mới dẫn dắt Hoa Hạ sơn trang từ một tiểu thôn trang không có tiếng tăm gì, nhất cử trở thành đại thế gia tiếng tăm lừng lẫy trên võ lâm.
Một thanh Phượng Huyết Đao, cho dù là nắm ở trong tay một người bình thường, cũng đủ khiến người giang hồ một thân công phu phải kiêng kị ba phần, huống chi nó còn ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp để cho một gia tộc có thể vi diệu mà quật khởi lực lượng.
Hay !
Trong đại sảnh tiếng vỗ tay như sấm dậy, đám người mang ánh mắt ngưỡng mộ phấn khích hoan hô .
Hạ Tần Di nhấp một ngụm nước trà, nghiêng mặt hỏi: "Phúc bá, lần này Bất Ngữ tiên sinh là thuyết về cái gì?"
-" Hồi đại tiểu thư, lần này trong lầu mời Bất Ngữ tiên sinh liên tục giảng mười hai trận, nói về Xú hiệp thần bí quật khởi trên giang hồ gần đây."
Bang !
Thanh âm chén trà bị Hạ Tần Di nặng nề ném xuống bàn, nước trà văng ra không ít.
Hạ Phúc vội vàng cúi thắt lưng xuống, cẩn thận hỏi:
-"Đại tiểu thư, có gì không ổn sao ?"
Hạ Tần Di nghe vậy hai gò má trở nên phấn hồng, thần sắc nhiều lần chuyển biến, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
-"Về sau, ở tất cả sản nghiệp của Hoa Hạ sơn trang hết thảy đều không cho phép nói đến tên Xú Hiệp kia lại càng không cho phép hắn đặt chân đến dù chỉ là nửa bước !"
-"Vâng, tiểu nhân hiểu rồi. !"
-"Phúc bá, ngươi đến nói Bất Ngữ tiên sinh dừng lại !"
Trên mặt Hạ Phúc hiện lên một tia khó xử, một bên quan sát sắc mặt Hạ Tần Di, một bên thật cẩn thận thương lượng nói:
-"Đại tiểu thư, ngài cũng biết, Bất Ngữ tiên sinh được mọi người yêu thích, có thể mời được lão nhân gia hắn đã là không dễ, cái này..."
Hạ Tần Di "hừ" một tiếng, không cam lòng nói:
- "Vậy...... ngươi để cho hắn nói xong đi, bài thuyết hôm nay, bản tiểu thư không muốn nghe ! "
Nói xong đứng dậy rời đi, hai bím tóc theo chủ nhân của nó múa ra độ cong dí dỏm.
Nam tử áo đen lập tức ôm Phượng Huyết Đao đi theo, Hạ Tần Di đi cực nhanh, phảng phất một khắc cũng không muốn ở lâu.
Hừ!
Tên đạo chích đó !
Đồ Sắc lang, dâm tặc, xấu xí!
Hắn cũng xứng với chữ "hiệp" này sao?
Đại tiểu thư Hoa Hạ sơn trang này vì sao cùng giang hồ tân duệ Xú hiệp kia có oán hận chất chứa sâu như vậy?
Câu chuyện bắt đầu từ 3 tháng trước...
Hoa Hạ sơn trang phú quý phi thường, Hạ Tần Di chính là đại đương gia trang chủ đời sau, ăn mặc lại càng xa hoa đến mức khiến người ta líu lưỡi, trong phòng của nàng, chưa bao giờ đốt lửa, chiếu sáng đều là dạ minh châu Đông Hải to bằng miệng bát.
Một năm này trên giang hồ đột nhiên quật khởi một vị thiếu niên hiệp khách thần bí,
không ai biết môn phái, tôn sư, gia thế của Y . Chỉ biết là, theo như chính Y nói, bộ dạng thực xấu xí, vì không muốn dọa đến thế nhân, liền cả ngày đeo một cái mặt nạ, sau khi nhập giới cũng không đến bất kỳ môn phái nào bái phỏng, càng không thuộc về bất kỳ thế lực nào trên giang hồ, một mình độc lai độc vãng, lấy "Cướp của người giàu chia cho người nghèo" làm niềm vui, người giang hồ xưng " Xú hiệp".
Đầu năm nay, chỉ cần là kẻ có chút công phu, người "Cướp của người giàu chia cho người nghèo" nhiều lại trở nên nhiều đi, bởi vì không dễ bắt, quan phủ đối với bọn tiểu đạo tặc này đều là thái độ mắt nhắm mắt mở, đại môn phái lại càng không nhúng tay, mọi người đã sớm nhìn quen lắm rồi.
Vì sao chỉ có tên " Xú hiệp " xấu xí này là nổi tiếng nhất?
Bởi vì Y có "Kiếp phú" quá đặc thù cũng lớn mật nhất, mao tặc bình thường nhiều nhất trộm cướp phú hộ trong thành, nhưng Xú hiệp này, hắn cũng không cướp dân chúng bình thường, mà là chuyên môn chọn võ lâm danh túc, hào môn đại phái mà hào phóng xuống tay!
Xuất đạo nửa năm, trên giang hồ, rất nhiều thế lực lớn cơ hồ là bị Xú Hiệp ghé thăm một lần, càng ly kỳ chính là: Nhiều đại phái hào môn như vậy cư nhiên không có một người nào bắt được Y !
Đều nói mông hổ sờ không được, cái tên quái hiệp xấu xí này không chỉ sờ, còn muốn đánh vài cái! Chưa đầy nửa năm, cái tên " Xú hiệp" này, truyền khắp giang hồ.
Ba tháng trước, Xú Hiệp đột nhiên hứng thú, lại đánh chủ ý lên Hoa Hạ sơn trang!
Ngày đó, Hạ Tần Di đang tắm rửa ở Thang Trì, ngoài cửa đều có canh phòng nghiêm ngặt, mà Y lại có thể ngang nhiên như chốn không người công khai đi vào, lấy đi mấy món trang sức yêu thích mà Hạ Tần Di vừa tháo xuống, còn cuỗm luôn dạ minh châu Đông Hải đặt ở trong Thang Trì chiếu sáng, tự nhiên...... cũng đem Hạ đại tiểu thư nhìn sạch sành sanh.
Như thế còn chưa xong, Xú hiệp không chỉ không nhìn Hạ đại tiểu thư đang giận dữ quát lớn, chỗ không nên nhìn cũng đã nhìn thì thôi còn cư nhiên khinh thường đối với nàng hừ lạnh một tiếng. Cái khoảnh khắc đó, bộ dáng dường như có chút bất mãn với dáng người của Hạ đại tiểu thư, giống như thân thể băng cơ ngọc cốt của nàng cũng không hấp dẫn bằng dạ minh châu kia!
Y lấy đi dạ minh châu dùng để chiếu sáng, hại nàng sờ soạng khắc phục hậu quả, hơn nữa cái "thiệt thòi" này nàng chỉ có thể giận dữ nuốt vào trong bụng, không thể để lộ ra.
Thù này, Hạ Tần Di tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua !
Tên đầu trộm đuôi cướp !
Dâm tặc !
Xấu xí !
Ngươi chờ đó cho ta !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro