Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshort

Đông đến, San Francisco cũng đang đổi mùa. Gió cứ kéo đến từng cơn thâm nhập vào da thịt khiến người ta run rẩy. Tay nhà báo Eddie Brock đang trên đường về nhà, trên cổ choàng một cái khăn kì lạ. Đen tuyền và bóng mướt.

Đó là symbiote mà anh chàng đã nhặt về sáu tháng trước trong một lần đột nhập tập đoàn Life Foundation để tìm bằng chứng về hành vi phạm tội của kẻ điều hành công ty - Carlton Drake. Eddie phải công nhận mấy kẻ có IQ cao thường mắc bệnh tâm thần dù là ít hay nhiều. Và Venom cũng đồng ý với anh về quan điểm này.

Drake siêu siêu điên khi muốn đem tất cả symbiote trên hành tinh của tụi nó thả xuống Trái Đất và thậm chí muốn kết hợp con người và symbiote lại với nhau thành một chủng thể mới để hoàn toàn kiểm soát Trái Đất. Tất nhiên, dù muốn hay không cả Eddie và Venom đã cùng nhau ngăn chặn việc này.

"Drake là kẻ xấu." Venom nhận xét. Gã thò cái đầu đen nhánh của mình ra nói chuyện với vật chủ. Eddie hoảng hốt muốn ấn Venom vào trong. Phải biết trên phố gặp một gã đàn ông nói chuyện một mình đã dị lắm rồi, giờ thêm việc gã đàn ông đó nói chuyện với cái đầu kì quặc sẽ ám ảnh tâm lý đến mức nào. Eddie hoàn toàn suy nghĩ cho cảm nhận của người đi đường mà thôi.

"Yeah, tôi biết ông bạn nhưng ông đừng có hiện ra như vậy."

"Ta chỉ muốn nói thôi, chúng ta đói rồi Eddie."

"Ông vừa chén sạch hai thanh socola tôi đem theo đó V." Eddie than thở. Tay nhà bào trước khi gặp Venom vẫn luôn tin mình là một người dù không khá giả vẫn là đủ ăn đủ mặc. Nhưng đến khi nuôi thêm một sinh vật kí sinh ngoài hành tinh này thì khác. Số tiền anh chi ra mua mọi thứ mua nhiều ở mức đáng báo động, ví của anh luôn than thở việc nó trống rỗng trước cuối tháng khá nhiều và Eddie không vui vì điều đó.

"Nhiêu đó chẳng bõm nhét kẽ răng Eddie à."

Venom nói hết sức cau có. Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn khiến Eddie phải rụt vào trong khăn choàng của mình cũng chính là Venom. Venom cũng khá hữu ích khi trời lạnh thì ấm áp mà trời nóng thì có thể tản nhiệt. Tất nhiên là ít thôi vì loài symbiote này sợ nhất là âm thanh tần số cao và lửa. Nhiệt nói chung, Eddie phán đoán.

"Nếu lạnh chúng ta nhảy lên tòa nhà về cho nhanh."

"Không, lạy chúa tim tôi cần thở." Mỗi khi Venom biến hình rồi leo đùng đùng qua mấy tòa nhà, đu bám hay treo lơ lửng trên mấy tòa cao ốc khiến trái tim của Eddie như muốn vỡ ra từng mảnh. Anh chết bên trong gã symbiote nhiều chút.

"Đồ đàn bà." Venom thẳng thắn.

"Kí sinh trùng!"

"Cái gì? Xin lỗi ngay đi!"

Gã symbiote luôn cảm thấy bị xúc phạm khi bị gọi bằng cái tên đáng ghét đó. Rõ ràng thì gã ta có nhiều hơn những quyền năng như thế. Eddie nhún vai dửng dưng tiếp tục đi qua mấy con phố, hôm nay xe máy của anh bảo đem đi bảo dưỡng nên anh đang cuốc bộ từ chỗ bảo dưỡng xe máy về lại căn hộ thuê nho nhỏ của mình.

Tối hẳn. Những dãy nhà trong từng con phố bắt đầu lên đèn, ánh đèn lấp lánh và mùi bánh quy thơm lừng từ trong khe cửa tỏa ra nghi ngút làm ấm lòng người đang nườm nượp trên phố. Eddie nhìn thấy trong gian nhà nọ, người ta bắt đầu lấy con gà nướng vàng ươm ra khỏi lò. Người mẹ hiền từ dùng dao xẻ thịt ra và mấy đứa nhỏ đáng yêu vây quanh cô ấy. Người chồng tay ôm một đứa trẻ và trên môi họ có nụ cười rất...hạnh phúc.

Kể từ lúc chia tay với Anne, cô người yêu cũng là vợ sắp cưới của anh thì đó là một tính từ miêu tả tâm trạng khá kì lạ mà ít khi anh cảm nhận.

"Eddie đang buồn."

Venom lại chui ra khỏi cái khăn choàng ngoe nguẩy cái đầu chậm rì rì nói. Eddie hơi khịt mũi, đôi khi anh cũng không thích cái cách symbiote thấu hiểu vật chủ thông qua suy nghĩ và cảm xúc. Cảm giác bị vạch trần trụi cảm xúc ấy không hề thoải mái. Nhưng đã quá nhiều lần cãi vã về vấn đề này nên Eddie quyết định lờ nó đi, chấp nhận như một phần máu thịt. Có người hỏi han về cảm xúc đôi khi cũng là một loại phép màu.

"Ừa, hơi thôi."

"Bọn họ ăn mừng việc gì khiến Eddie thấy buồn à?" Như một đứa trẻ thơ ngờ nghệch, Venom luôn có những thắc mắc đơn giản làm cho Eddie cảm thấy buồn cười. Đứng lại trước một ánh đèn đường le lói sáng. Eddie ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối cảm khái nói.

"Họ ăn mừng lễ Giáng Sinh V ạ."

"Giáng sinh. Là gì cơ?"

"Ông không biết ngày này à? Đó là lễ hội hàng năm kỷ niệm sự ra đời của Chúa Giêsu, được tổ chức chủ yếu vào ngày 25 tháng 12 như một lễ kỷ niệm lớn của chúng tôi." Eddie ôn tồn giải thích. Anh xốc lại tinh thần một chút rồi cất bước lại tiệm của bà Chen.

"Ồ, kỉ niệm sự ra đời của người Eddie lạy suốt ngày ấy hả?" Eddie phì cười, ngón tay đưa lên sờ nắn cái đầu nhỏ xíu lú ra Venom.

"Yeah, yeah, là ông ta chứ ai." Nói chuyện với Venom hay khiến tâm trạng của Eddie được vực dậy nhanh chóng bởi lẽ những điều ngây ngô của Venom khiến cho những bộn bề xung quanh Eddie phải chậm lại một nửa. Khiến anh chỉ tập trung vào sinh vật ngoài hành tinh ngoại lai này. Đáng yêu nhỉ? Ừa, đó là từ Eddie hay hình dung.

"Không Eddie, chúng ta không đáng yêu."

"Có. Nhưng tôi không còn ông có."

"Không Eddie!"

"Xin chào Eddie, chào Venom." Khoảnh khắc trút bỏ hơi lạnh bước vào trong cửa tiệm, Eddie đã nghe giọng nói quen thuộc của bà Chen. Bà đứng đó với vẻ mặt dễ chịu, cổ quàng khăn và cả người tỏa ra hơi thở gần gũi. Eddie mỉm cười với bà, lịch sự đáp.

"Chào bà Chen, giáng sinh vui vẻ."

"Giáng sinh vui vẻ cả hai."

"Vậy muốn bữa tối giáng sinh hôm nay chúng ta sẽ ăn gì đây?" Eddie nghe thấy người bạn đồng hành của mình nghiền ngẫm và suy nghĩ. Tiếng "mmmm" liên tục được vang lên, anh vừa chọn đồ vừa bật cười.

"Ăn gà thôi Eddie, ngôi nhà ban nãy chúng ta thấy, họ ăn gà. Và socola nữa." Venom nói trong sự quả quyết. Eddie đưa tay chọn loại socola ngon hơn thường ngày mà họ hay chọn. Là loại mắc tiền mà mỗi lần Venom muốn chọn đều bị tay nhà báo mắng mỏ.

Hôm nay đặc biệt.

"Tốt thôi, gà và socola."

"Thế có nhánh tầm gửi nào không hửm?" Eddie quay đầu nghe bà Chen nói.

"Tầm gửi sao? Không, tôi đủ cô đơn để không muốn nhìn thấy nó trong ngày giáng sinh."

"Chúng ta không cô đơn. Chúng ta có nhau."

"Ôi V." Eddie cảm thấy khá cảm động về câu nói đó. Ý anh chỉ là mình đang cô đơn trong một mối quan hệ yêu đương thôi. Chứ trong mối quan hệ cộng sinh thì lại khác. Bọn họ, tất nhiên là một thể.

Sau khi tạm biệt bà Chen, cả hai cùng nhau về nhà. Eddie gọi điện cho bên đặt hàng muốn được chọn một con gà nướng sẵn. Dạo này thời gian bận bịu. Đặc biệt là trong lúc giáng sinh tới có nhiều tin cũng như dự án được đề cập nhiều hơn, anh phải làm đến tận hai ba giờ sáng để đảm bảo tiến độ. Mỗi ngày cơn mệt mỏi đều thấm nhuần vào xương cốt khiến anh mệt đến không muốn ăn. Nhưng phải nuôi sống symbiote trong người nên anh vẫn phải ăn một ngày đủ ba bữa và thậm chí là nhiều hơn. Mà bù lại thì, symbiote sẽ khống chế cơ thể anh đi tắm rửa cũng như sinh hoạt mỗi khi anh đã cạn kiệt năng lượng. Thậm chí còn biết massage, Eddie công nhận cái tài năng xuất chúng của Venom là hiếm có cực kì.

"Eddie."

"Sao thế ông bạn?"

Eddie nằm ườn ra sofa, nằm trong bóng tối lẳng lặng của căn nhà nhỏ, nằm trong những ánh đèn lập lòe sáng rực ngoài cửa sổ. Với anh thì giáng sinh khá ít ý nghĩa, nó chỉ vui vẻ hơn khi có Anne bên đời. Cô nàng luôn có những ý tưởng hay ho cho ngày lễ lớn này có thể là một buổi tối xem phim trong vòng tay nhau hay là một cốc cacao nóng hổi được đem ra đóng vai trò nhấm nháp trong cuộc trò chuyện về mấy thứ tầm phào trên đời, hoặc là khoảnh khắc môi kề môi dưới tán tầm gửi xinh đẹp.

Chúa ơi, bọn họ đã yêu nhau thời gian đủ lâu để khi cách xa trong lòng Eddie trống toác một lỗ sâu hoăm hoắm. Anh không thoải mái với mấy ngày lễ vì đó là lúc nhắc nhở anh chẳng có gì ngoài bản thân.

"Eddie..."

Lần nữa Venom gọi, lần này đèn đã được Venom bật sáng. Ánh sáng chan hòa của cây đèn trần màu trắng dìu dịu nâng niu từng góc độ của symbiote đen mướt đó. Cái đầu của Venom thò ra, với cái hàm răng nhọn hoắc, ố đi nhưng với Eddie, nó lại đẹp. Điên thật, có lẽ anh đã quá đơn côi rồi.

"Ve..Venom?"

Một cái ôm. Eddie nằm gọn trong cái ôm của sinh vật ngoại lai nọ. Venom đã biến thành một con quái vật lớn nhưng không đáng sợ. Anh được ôm trọn trong lòng Venom, thân nhiệt của symbiote lành lạnh, không hề ấm nóng như con người nhưng lạ lắm. Eddie thấy lạ lắm. Lồng ngực của anh, cái lồng ngực đang có con tim rũ rượi vì những vết thương lòng khó quên đang được tưới tắm thứ nhựa sống cảm tình. Rồi mấy chốc biến nó căng tràn sức sống, làm nó đập nhanh như muốn nổ tung, làm cho những đóa hoa trong lòng đâm chồi. Cả lồng ngực anh ngập ngụa trong một loại xúc cảm khó nói nên lời. Dâng từ tim tới khóe mắt. Eddie bấu chặt hai tay vào bờ vai rộng lớn của Venom rồi nức nở.

Anh thèm hơi người.

Thèm được âu yếm.

Thèm được yêu thương.

Thèm lắm.

Nghe tiếng Eddie nức nở, Venom có hơi bối rối.

"Ta có làm sai gì à? Kí ức của Eddie nói một cái ôm sẽ khiến cảm xúc người khác đỡ hơn."

"Không V, không. Ông không sai. Nên đừng buông ra, hãy ôm tôi lâu nhất có thể."

Để rồi căn phòng chỉ có tiếng khóc của tay nhà báo mà mọi người vẫn nghĩ là mạnh mẽ. Tiếng khóc không đau đớn, xé lòng xé dạ. Nhưng cứ day dứt mãi, đó là tiếng than thở của một tâm hồn bị đè nén bấy lâu. Anh chưa khóc khi chia tay Anne, cũng chẳng khóc khi mất công việc, cũng không rơi giọt lệ nào khi bị áp lực đè lên mỗi ngày khi nhìn đống hóa đơn khi thất nghiệp. Cuộc đời Eddie đã rất tệ, tệ ghê gớm. Nhưng nó không khiến anh khóc vì bấy nhiêu đó là chưa đủ.

Và anh cũng chẳng hề nghĩ một ngày được một sinh vật mà ngày đầu gặp gỡ Eddie cũng chẳng xác định nó là gì ôm lấy lại khiến anh khóc rất lâu. Có lẽ là đã quá sức rồi. Eddie tự nhủ, đôi lúc phải để tâm tình được thả lỏng. Venom một lúc sau lại vuốt vuốt lưng Eddie chứ không nói gì. Eddie khóc xong thì dụi vào người Venom như tìm kiếm một hơi ấm khó thấy làm Venom chỉ biết ôm anh chặt hơn.

Bầu không khí được tính là êm đềm cho đến khi có người đến cắt ngang.

"Tôi đến giao hàng."

Eddie lúc này mới hơi bừng tỉnh, Venom cũng hiểu ý chui lại vào trong Eddie. Anh nhướng mày xoa mặt một cái rồi bước ra nhận hàng. Đó là con gà được nướng sẵn, vàng óng ánh các mặt, bốc ra mùi thơm mê người. Eddie đặt nó trên bàn cùng với một số đồ ăn kèm nữa coi như đã xong bữa tối. Venom lục tung trong gói hàng tìm thấy một nhánh cây là lạ, gã ta tò mò hỏi.

"Eddie, đây là gì?"

Eddie quay nhìn thì thấy đó là nhánh tầm gửi nhỏ nhắn được cắt ra trang trí kèm theo gói hàng. Chắc là chiến dịch marketing của bên giao hàng dịp giáng sinh chứ gì.

"Đó là tầm gửi V ạ." Eddie đáp lại bằng giọng nghèn nghẹn do vừa khóc. Venom thích thú treo nó lên cao thật cao rồi hỏi.

"Đây là nhánh mà Eddie với Anne hôn nhau phía dưới đó sao?"

Fine! Chọc đúng kỉ niệm buồn bã rồi đó. Eddie xẵn giọng.

"Phải! Giờ thì ông có ăn không?"

"Nhưng tại sao phải hôn nhau dưới tầm gửi?"

Eddie ngồi cắt con gà mà lòng không muốn trả lời. Ít nhất câu trả lời này đá động ít nhiều đến vết thương lòng của anh nhưng nếu anh không nói thì sẽ bị sinh vật này phiền từ đây cho đến cuối đời.

"Theo tập tục thì nếu hôn nhau dưới nhành tầm gửi sẽ khiến cho tình yêu của cặp đôi đó được mãi mãi kéo dài."

Đương nhiên thì đó cũng là một lời đồn vớ vẩn được truyền tai nhau và hàng ngàn năm qua thì con người làm vậy cho có chút màu sắc lễ hội mà thôi.

"Venom?"

Thấy bạn của mình im lặng một cách bất bình thường, Eddie ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn môi anh chạm lên môi của Venom đang kê sát anh. Thế là họ đã hôn nhau dưới nhành tầm gửi.

"Giáng sinh vui vẻ, Eddie." Venom lại nói, mở miệng nhả từng chữ chậm rãi và khi Eddie đang há hốc mồm kinh ngạc, gã ta đã thừa cơ hội hôn tới. Lần này là môi lưỡi chạm nhau.

Venom sở hữu một cái lưỡi dài ngoằng, Eddie biết. Nhưng khi cả khoang miệng anh bị lấp đầy bởi Venom thì đầu anh bắt đầu choáng váng và quay mòng mòng. Đó là một sự tấn công hết sức đột ngột mà Eddie không hề trở tay kịp. Venom tay nâng lấy eo của Eddie tay còn lại ghì cổ của anh vào. Một nụ hôn mang đầy tính xâm lấn cùng chiếm hữu. Lưỡi của Venom quấn sát lấy anh, càng lúc càng nồng nàn. Tiếng nước lép nhép được vang lên bên tai Eddie làm cho ngượng nghịu không thôi, nghĩ vậy anh cũng không muốn lép vế. Ai đời thừa nhận mình hôn thua một kí sinh trùng chứ. Eddie ôm cổ Venom lại hôn tới, lưỡi hai người giao nhau như hai con rắn âu yếm trong kì giao phối. Càng lúc Eddie thấy hơi thở mình khó khăn hơn, phổi anh như bị đục khoét, mỗi lúc hơi thở một xa rời hơn nhưng nếm cái vị socola đắng đắng trong khoang miệng Venom cũng ngon lành không kém.

"Thở đi Eddie, thở đi."

Venom buông anh ra. Trán tựa vào trán anh thì thầm. Eddie tranh thử hít lấy hít để không khí xung quanh. Đợi khi oxi được bơm vào ngập phổi thì gò má anh vẫn còn ứng hồng. Venom thích chí liếm lên đôi má xinh xắn ấy, gã thì thầm vào tai anh mấy chữ mà cả đời này anh chẳng quên được.

"Eddie, ta yêu ngươi."

Fuck...

Một lời yêu quá đỗi chân thành được phát ra từ miệng của một sinh vật ngoài hành tinh kì bí. Nhưng nó quá ngọt ngào cho một đêm đông lạnh giá thế này. Eddie thấy đầu óc mình không còn thanh tỉnh, tay anh vuốt ve làn da lành lạnh của symbiote vừa vuốt đôi môi lại chạm nhẹ theo những cử chỉ đó.

Thật nâng niu. Venom cảm thấy như vậy. Gã còn cảm nhận được trái tim của Eddie đập rất nhanh khi gã vừa buông câu yêu thương sến sẩm. Trong lòng Eddie có một niềm vui sướng khó tả nổi, gã thấy Eddie đang nương theo cảm xúc và yêu mến quấn quýt không thôi câu nói ban nãy. Venom lại hỏi.

"Còn Eddie, ngươi có yêu ta không?"

Eddie suy ngẫm. Có hay không? Tất nhiên là có nhưng cái yêu này không đến mức như Venom đã. Anh chưa nhận ra tình cảm này là gì. Eddie chỉ là cần một vòng tay để ôm ấp và không có phương hướng trong cảm tình này. Anh đã vượt qua nỗi đau cũ chưa? Có lẽ. Anh sẵn sàng đón nhận một tình cảm mới chưa? Cũng vẫn là có lẽ. Chính vì những mông lung này mà anh không dám nói ra. Lời yêu thương kẹt lại nơi cuống họng và nơi đáy trái tim lập lửng. Anh đưa mắt nhìn bên ngoài, ngập ngừng đáp.

"Ôi Venom, tôi, tôi có thích ông. Tất nhiên phải thích, ông là một người bạn tuyệt vời, một chỗ để sẻ chia lý tưởng. Nhưng mà, Venom, tôi đoán mình không, không... Ôi nhìn kìa, tuyết rơi."

Trận tuyết đầu tiên trong mùa đông, năm nay tuyết đến thật muộn. Từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống từ bầu trời, Venom dõi mắt nhìn những bông tuyết tung mình theo gió. Eddie thì vui vẻ đưa tay ra cửa sổ hứng lấy. Một cơn gió thổi tới, bông tuyết bay vèo, và tóc của Eddie cũng lay động, Venom nhe hàm răng đầy sắc nhọn cười rồi thò hẳn ra cửa sổ há miệng liếm bông tuyết.

"Trái Đất đẹp thật đấy."

"Tôi luôn tự hào vì nơi mình sống."

Một khoảng lặng, cả hai chỉ tập trung mê mẩn mấy hoa tuyết xinh đẹp, hồi sau khi đã chán chê. Eddie mới nhớ ra con gà của mình, Venom lên tiếng gọi.

"Eddie."

"Yah?"

"Eddie có yêu ta mà."

"Không, tôi không có."

"Có. Eddie có."

"Không, tôi không có."

"Eddie có."

"Tôi không có!"

"Eddie có!"

"Được rồi, có thể là một chút."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Điều gì khiến ông muốn cứu giúp Trái Đất hả Venom?"

"Đó là vì ngươi đó, Eddie."

_End_ 

Giáng sinh tốt lành nha mọi người, gửi ngàn lời yêu đến các bạn độc giả thân yêu.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro