Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 - 45

Chương 41: Hổ dữ ăn con

Điện Can Nguyên

Phù Lạc quỳ gối trước mặt Long Hiên đế, Tĩnh phi ngồi ở một bên.

"Vạn Toàn, đêm nay để người ở chỗ này, trẫm cũng không muốn nhìn thấy nữa." Thanh âm xa xôi mà lạnh lùng của Long Hiên đế phảng phất như từ ngoài không gian, khiến cho lông tơ người ta dựng đứng.

"Dạ."

"Tĩnh phi, trẫm không hy vọng chuyện xấu đêm nay bị bất luận kẻ nào truyền ra ngoài." Long Hiên đế lạnh lùng nhìn Lăng Nhã Phong.

"Vâng." Xem ra Tĩnh phi không biết đã đánh giá cao Phù Lạc, hay là đánh giá cao chính nàng ta, Long Hiên đế rõ ràng muốn áp chuyện này xuống, loại chuyện hậu cung cho hoàng đế đội nón xanh này, tự nhiên không thể để người khác biết, nếu không hoàng thượng có thể mất hết mặt mũi.

"Nàng mang bầu hãy đi về trước đi."

"Nhưng mà hoàng thượng ~~" Lăng Nhã Phong còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt sắc bén của Long Hiên đế cắt đứt, nàng ta hậm hực thối lui.

"Nàng không có bất kỳ lời nào muốn nói với trẫm ư?"

"Phù Lạc không có." Phù Lạc ngẩng đầu, mong tiến vào đáy mắt lạnh như băng của hắn.

"Trẫm, biết."

Phù Lạc kinh ngạc.

Long Hiên đế chứa một tia châm biếm. Lăng Nhã Phong muốn biến trẫm thành dao sai khiến, còn chưa đủ kinh nghiệm. Muộn thế này mà muốn kéo trẫm dạo đêm, còn đi xa như vậy, lại vừa khéo gặp chuyện này, thực sự muốn làm cho người ta tin tưởng cũng khó.

Có điều Trang Du kia quả thật được xưng tụng tuấn tú lịch sự, cũng nghe qua cầm nghệ của hắn, có một không hai thiên hạ. Cầm của Tĩnh phi cũng là hắn dạy? Lúc này đây nàng ta lại có thể sẵn lòng tính kế đến cả mạng của sư phụ mình, quả nhiên là nữ nhân có tiền đồ, có chút khẩu vị với mình.

"Theo trẫm."

Phù Lạc ngoan ngoãn đi theo phía sau Long Hiên đế, không dám nhiều lời, lúc đứng ở cửa thiên lao, lại càng lo sợ nghi hoặc.

Trang Du bị trói ở trên giá gỗ, còn chưa hành hình.

"Cầm lấy đao." Long Hiên đế ý bảo Phù Lạc cầm lấy đao để ở trên cái giá bên cạnh.

Phù Lạc không dám nhiều lời, vào thời khắc quan hệ đến mặt mũi đế vương này thì ngàn vạn lần cũng không thể làm sai, ai biết hắn là tin thật hay là tin giả.

"Chém đứt tay trái của hắn, trẫm tạm tha cho nàng." Long Hiên đế xoay người lạnh lùng nhìn Phù Lạc.

Bỏ qua cho ta, lại không nói bỏ qua cho Trang Du, vì sao phải để cho mình đi chém tay hắn chứ?

Đao trong tay Phù Lạc, "đang" một tiếng rơi trên mặt đất.

"Luyến tiếc à?" Long Hiên đế đưa tay nắm chặt hai má Phù Lạc, dùng sức, Phù Lạc đau đến mức nước mắt đều rơi.

"Thần thiếp cùng Trang tiên sinh không có gì cả, xin hoàng thượng minh giám."

"Hừ." Long Hiên đế buông tay ra, "Phúc Yên." Hắn ra hiệu cho thái giám đi theo bên người.

Chỉ thấy thái giám kia cầm lấy đao muốn vung về hướng tay trái Trang Du.

"Đừng." Phù Lạc thoáng chốc chắn trước mặt Trang Du, chậm rãi quỳ xuống, "Hoàng thượng, thần thiếp và Trang tiên sinh tuyệt không quan hệ bất chính, tiên sinh cầm nghệ có một không hai thiên hạ, hơn nữa còn câm, hoàng thượng chém tay hắn đi, sau này tiên sinh làm thế nào ~~" Phù Lạc không ngăn được nước mắt chảy xuống.

Long Hiên đế sửng sốt, không thể tưởng được Trang Du lại có thể câm, theo hắn biết thì nhạc công trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ này phong lưu phóng khoáng, sao lại là người câm, vậy chỉ có thể từ sau lần đáp ứng lời mời của Lễ bộ Thượng thư, trở thành sư phụ của Lăng Nhã Phong, Lăng Nhã Phong, quả nhiên thú vị.

Phù Lạc tự nhiên là không biết điều này, Lăng Nhã Phong vì không cho Trang Du truyền thụ tài nghệ cho những người khác, nên đã đưa hắn độc câm, nếu không phải có người cứu, chỉ sợ hai tay cũng sẽ không còn.

"Nàng có biết hay không, nàng càng như vậy, trẫm càng không thể buông tha hắn." Long Hiên đế nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay bóp chặt cổ Phù Lạc, Phù Lạc nhất thời cảm thấy ngạt thở, đầu choáng váng, không thể hô hấp, tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy rời đi, thế nhưng hắn lại buông lỏng tay ra.

Trong ánh trăng mờ, Phù Lạc dường như nhìn thấy Vạn Toàn tiến vào, ở bên tai Long Hiên đế nói thầm cái gì, chuyện sau này đều không nhớ rõ.

Khi tỉnh lại, lại nằm ở trên giường rồng của điện Can Nguyên, Long Hiên đế an vị ở bên giường.

"Trang tiên sinh hắn ~~" Phù Lạc nhất thời nhớ tới lời nói của Long Hiên đế, lại nuốt trở về lời quan tâm.

"Sao nàng không hỏi về Uyển phi?" Long Hiên đế chứa một tia ý cười lãnh khốc.

"Người đã làm gì bọn họ?"

"Nàng cứ nói xem? Trẫm nên xử trí bọn họ như thế nào?"

"Hoàng thượng, Uyển phi tỷ tỷ đối với hoàng thượng tuyệt không hai lòng, tỷ ấy cùng Trang tiên sinh là trước khi vào cung đã quen biết rồi." Phù Lạc vội vàng giải thích.

"Nàng nói như vậy, trẫm nên thành toàn bọn họ ư?"

Phù Lạc đương nhiên có thể hiểu được cái loại cảm giác thiên chi kiêu tử giống Long Hiên đế này, cho dù là thứ đồ chính mình vứt bỏ, cũng quyết không thể để cho người khác nhúng chàm.

Phù Lạc không nói.

"Lý Uyển Thi tự nguyện tiến cung với trẫm, hiện giờ lại dây dưa với tình nhân cũ sau lưng trẫm, trẫm nên buông tha bọn họ ư?"

"Bọn họ không có, người đừng nghĩ mỗi người đều dơ bẩn như vậy." Phù Lạc kêu lên.

"Nha đầu ngốc, làm sao nàng biết được bọn họ có ở sau lưng trẫm hẹn gặp trong lãnh cung không đây?"

"Người, sẽ không, sẽ không." Phù Lạc không tin, Uyển phi dịu dàng như vậy lại làm ra chuyện bực này, nhưng dù vậy thì thế nào, dù sao hoàng thượng cũng đã vứt bỏ Uyển phi, vì sao không thể thả cho bọn họ hạnh phúc?

Long Hiên đế giống như nhìn thấu tâm tư Phù Lạc, "Vốn trẫm cũng có thể buông tha bọn họ, nhưng mà nàng, nàng không nên hàng đêm đi Tử Trúc Lâm." Long Hiên đế nghiến răng nghiến lợi phun ra lời nói lạnh như băng.

Phù Lạc một thân rùng mình, hắn cái gì cũng biết.

"Tiếng đàn của hắn cảm động nàng ư?" Long Hiên đế cầm cổ tay Phù Lạc thật chặt.

"A." Phù Lạc cảm thấy một trận đau đớn, "Hoàng thượng, người làm đau thần thiếp."

"Nàng đáng bị đối xử tệ hơn nỗi đau này." Long Hiên đế tức giận tăng vọt.

"Còn Tư Du, người làm gì Tư Du rồi?" Phù Lạc đột nhiên nhớ tới công chúa vốn nên là công chúa kia.

"Nàng cứ nói đi?"

"Con bé có thể là nữ nhi của người?" Phù Lạc khóc lên.

"Trẫm, cũng không mong đợi nàng ta buông xuống. Tư Du, nàng nói cái tên như vậy, còn chưa đủ để trẫm đối xử với nàng ta như thế ư?"

Phù Lạc không nói gì, sợ hãi nhìn Long Hiên đế, vội lui về sau.

Long Hiên đế một phen kéo Phù Lạc qua, ngón cái nhẹ nhàng lau khô nước mắt Phù Lạc, ôn nhu mà trí mạng nói: "Nếu nàng chịu tự mình chém đứt tay Trang Du, trẫm cũng sẽ không làm gì bọn họ."

"Ngươi, ngươi, ~~" Phù Lạc đã lâu không sợ lại bị hôn mê đánh úp tới.

Hắn, vốn là ác ma, rõ ràng là hắn tàn nhẫn lạnh nhạt, lại cứng rắn đem sai lầm đẩy lên trên người Phù Lạc, mà Phù Lạc biết rõ tâm tư của hắn, nhưng không cách nào mà không áy náy.

Sau khi Phù Lạc tỉnh lại, Long Hiên đế đã không còn bóng người, Bích Ngô nói: "Hoàng thượng để tiểu chủ nghiền ngẫm lỗi lầm."

Phù Lạc một trận ai oán, đau lòng.

Không nghĩ tới mình vẫn ích kỷ như vậy, người đầu tiên nghĩ đến lại là bản thân xem ra đã không thể xuất cung, thứ hai mới nghĩ đến ba nhân mạng kia, đều là bởi vì mình mà chết.

Nếu không phải mình một lòng muốn ra khỏi cung, phô trương năng lực lúc tỷ thí tài nghệ, Tĩnh phi cũng sẽ không nhằm vào mình, như vậy Uyển phi tỷ tỷ cùng Tư Du cũng sẽ không bị liên luỵ. Vừa nghĩ tới Tư Du, Phù Lạc lại cảm thấy Long Hiên đế tàn nhẫn lãnh khốc, hắn ngay cả con gái của mình cũng không buông tha, vậy mình thì có năng lực kỳ vọng cái gì đây, ngay cả con của mình, hắn không phải cũng không buông tha sao?

Đế vương, đế vương, quả thực so với lão hổ còn tàn nhẫn hơn.

Chương 42: Mơ hồ xuất cung

Thời gian nghiền ngẫm lỗi lầm cũng giống như ngồi tù, chẳng qua là ngục giam cao cấp mà thôi. Phù Lạc buồn bực đến mức có cả tâm vẽ vòng ở góc tường.

Vừa nghĩ tới không thể ra khỏi cung, chết tâm đều có. Tĩnh phi, Tĩnh phi, Phù Lạc rốt cục có thể hiểu được vì sao nữ tử hậu cung sẽ dùng vu thuật đâm tiểu nhân để đối phó địch nhân của mình rồi, thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có chút biện pháp nào.

Nằm trên giường nghỉ ngơi tốt vài ngày đều không nghĩ ra còn có biện pháp nào có thể xuất cung, hoàng thượng cũng không thấy được, ngay cả con muỗi sống cũng bay không lọt.

Cuối cùng, cuối cùng rốt cục có chuyện để làm, Phù Lạc cảm thấy vạn phần cao hứng, tuy rằng chuyện này cũng khiến cho nàng hận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng dù sao cũng là có việc để làm.

Long Hiên đế lại có thể bắt nàng sao chép 《Nữ giới》 trăm lần, quyển nữ giới này cùng Trưởng tôn hoàng hậu viết cũng gần giống, chẳng lẽ bà ấy cũng từng xuyên qua?

Phù Lạc khoái hoạt dùng bút lông ngỗng sao chép 《Nữ giới》, nhớ tới Bích Ngô Lộng Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng dùng lông ngỗng dính mực viết chữ thật sự rất buồn cười, miệng Lộng Ảnh tuyệt đối nhét được hai quả trứng chim, Bích Ngô nửa quả thôi, rất nhanh đã bình tĩnh lại, quả nhiên là được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Kỳ thật không cần lông ngỗng, dùng côn gỗ nhỏ tước nhọn cũng có thể, nhưng Phù Lạc vẫn cảm thấy không xinh đẹp bằng lông ngỗng. Phù Lạc tâm tình vui mừng sao chép 《Nữ giới》không dừng, không thể để cho mình có chút nhàn rỗi, nếu không cứ nghĩ tới thời gian sau này của bản thân sẽ có ý tưởng tự sát. Kỳ thật cũng không phải là không nghĩ đến, nuốt vàng, thắt cổ, cắt cổ tay vân vân, nhưng vừa nhớ tới Phong Tiêm Tuyết thì không quyết tâm được, thật sự rất muốn rất rất muốn trở lại hiện đại, quên đi hết thảy ở nơi này.

Phù Lạc cảm thấy đêm nay ngủ vô cùng thoải mái, thân mình bồng bềnh lơ lửng, gối đầu cũng cao thấp vừa phải, rắn chắc co dãn, Phù Lạc mơ mơ màng màng nhéo một phen, mơ mơ màng màng bình luận một phen, cảm giác không giống gối đầu thường ngày, cánh tay lại không an phận sờ tới sờ lui, gối đầu thật dài thật dài, Phù Lạc mạnh mẽ ngồi dậy.

Đùi, nhất định là đùi, hơn nữa còn là đùi của nam nhân, bởi vì, bởi vì nàng không cẩn thận mò tới thứ không nên sờ.

Ngẩng đầu, tiến vào mắt đúng là khuôn mặt hại nước hại dân của Long Hiên đế cùng với đôi con ngươi dần thẫm lại của hắn.

Hắn nghiêng người dựa vào đồ tựa lưng bằng gấm tím, một tay cầm quyển sách, mà mình vừa rồi tuyệt đối là gối lên trên đùi của hắn, cúi mắt nhìn mình, vẫn là mặc áo ngủ tối hôm qua, thân mình lắc lư chấn động khiến Phù Lạc ý thức được mình đang ở trên xe ngựa, là ở trên xe ngựa xuất cung sao?

"Sờ thoải mái không?"

Long Hiên đế cúi người, cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Phù Lạc lại nằm xuống, "Hoàng, hoàng thượng ~~"

Còn lại âm cuối đã bị Long Hiên đế nuốt vào trong bụng. Phù Lạc ô ô không phát ra được thanh âm đầy đủ, chỉ có thể mặc hắn giở trò, nàng thật sự rất muốn nhắc nhở hắn đây là đang ở trên xe ngựa, là nơi công cộng đó, mặc dù mình cũng rất thích loại vận động này, nhưng cũng không cần cởi mở như vậy chứ.

Nhiệt tình, Phù Lạc cảm thấy được hôm nay Long Hiên đế thật sự rất nhiệt tình. Nhiệt tình hôn môi, nhiệt tình vuốt ve, nhiệt tình tiến vào.

Phù Lạc nức nở không dám lên tiếng, sợ ồn đến người đi theo xe ngựa, ngạt thở thừa nhận nóng rực của hắn, một lần lại một lần, kìm lòng không đậu rên rỉ thì nhanh chóng lấy tay che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Long Hiên đế cười đến đáng giận, hắn là cố ý.

"Nàng, thật chặt." Hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn ở bên tai Phù Lạc khẽ than, khiến lỗ tai Phù Lạc hơi ngứa, không thể không co rút lại.

Không thể càn rỡ rên rỉ, ham muốn bị đè nén ngược lại càng thêm tăng vọt, nhụy hoa lại càng phản xạ hút chặt, "Thì ra, ở trên xe ngựa thư thái như vậy."

Phù Lạc nghĩ thầm ngươi nhìn xem đây là người nào nói, không thấy mình cũng sắp xấu hổ đến đào đất sao, xe ngựa mãnh liệt chấn động, khiến Phù Lạc toàn thân xấu hổ đến phiếm hồng, rất nhanh ngay lúc hắn cắn quả hồng ở đỉnh tuyết phong đã tới thiên đường trí mạng.

Rất lâu sau đó mới run rẩy cài lại áo ngủ, mà hắn đã tự tại mặc xong quần áo, nhìn Phù Lạc cả người vô lực mà bật cười.

Hắn hôm nay thật sự rất thích cười nha, Phù Lạc vô cùng không có thói quen, luôn cảm giác lạnh lẽo, có điều may mắn tươi cười rất nhanh biến mất, Phù Lạc đã khôi phục bình tĩnh.

Tươi cười thả lỏng mà tuyệt mỹ đó khiến tim Phù Lạc đập lỡ nửa nhịp.

Long Hiên đế tay phải cầm lấy quyển sách, tay trái lại lần nữa hạnh kiểm xấu thăm dò vào áo ngủ hé mở của Phù Lạc, xoa nơi mềm mại, Phù Lạc hít một hơi khí lạnh, "Hoàng, hoàng thượng ~~"

"Hiên Áo." Hắn sửa lại.

"Người, tay người ~~"

"Như vậy rất thoải mái, làm sao?" Ánh mắt hắn uy hiếp, khiến Phù Lạc giận mà không dám nói gì, thầm mắng mình nhát gan, chỉ có thể nhận thức người xâm phạm.

Lúc này mới có cơ hội cẩn thận quan sát chiếc xe ngựa rộng lớn này. Không giống với loại hình giản dị diễn ở trong TV, không gian cũng đủ rộng mở, phía dưới trải đệm gấm, ngồi hay ngủ đều rất thoải mái, ba mặt còn có đệm dựa, bên trái để một bàn nhỏ đặc biệt, trên bàn lõm xuống để bình trà cùng cốc chén cũng sẽ không bị rơi, phía bên phải bày một cái tủ thấp, bên trong xếp sách.

Chẳng lẽ đây là vi phục xuất tuần?

Lại nhìn Long Hiên đế, mặc quả nhiên là thường phục, một bộ bạch sam lại càng lộ ra vẻ tai họa của hắn.

"Chúng ta đây là đi chỗ nào?"

"Nàng muốn đi chỗ nào?"

"Biến Châu." Phù Lạc muốn đi Biến Châu nơi Phong Tiêm Tuyết ở.

"Vậy đi Biến Châu." Hắn nhàn nhạt vứt lại một câu.

Phù Lạc kinh ngạc, chẳng lẽ là mình nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó à?

"Chúng ta đây giả dạng làm gì?" Nhớ tới trên TV vi hành đều phải thay đổi thân phận, cho nên Phù Lạc hỏi.

Long Hiên đế nhíu mày, Phù Lạc biết, đây là hắn để cho mình đoán ý tứ.

"Đi thương?"

Ánh mắt khen ngợi của Long Hiên đế khiến Phù Lạc đắc ý một trận, xem ra TV thật sự không lừa ta.

"Vậy, ta phải gọi người là gì đây?"

Tiếp tục nhíu mày. Quá đáng, nói một câu sẽ chết à, giờ còn tiết kiệm nước miếng như vậy, lúc đó sao lại cam lòng như vậy chứ.

"Ca ca?" Phù Lạc chột dạ hỏi. Bởi vì gọi ca ca sẽ không ngăn cản hoa đào của hoàng đế, không thấy trong TV diễn mỗi một lần hoàng đế vi hành đều có thể có một lần ái mộ diễm ngộ à?

Trừng mắt lạnh lùng nhìn, bộ ngực căng thẳng.

"Lão gia?"

Trừng mắt lạnh lùng nhìn, nhân tiện ý là, "Ta rất già à?"

"Thiếu gia?"

Không nói gì, thêm ánh mắt mắng chửi người ngu ngốc.

"Hiên Áo?"

Bàn tay đang phủ ở trên ngực, dịu dàng nhéo, tỏ vẻ ngợi khen. Môi của hắn lại cúi người xuống.

Môi lưỡi giao nhau, lưng Phù Lạc lại áp ở dưới người hắn, trong lòng chỉ chứa ông trời cứu mạng, cũng không thể lại đến lần thứ hai, thật sự mắc cỡ chết người.

Có điều lần này ông trời không cứu nàng, là Vạn Toàn đến.

Không biết có quan hệ đến việc xuất cung hay không, giọng nói của Vạn công công nghe cũng giống như nam nhân bình thường.

"Gia, tới."

Bên trong xe Long Hiên đế đình chỉ động tác chà đạp, chau mày.

Lúc sau không biết từ chỗ nào cầm một bộ nữ trang ra.

Phù Lạc luống cuống tay chân khoác lên, kết quả là có thể suy nghĩ cũng biết, trang phục cổ thật sự rất khó mặc.

Long Hiên đế phát hỏa một trận lớn bắt lấy Phù Lạc, cầm quần áo mặc vào từng kiện cho nàng.

Loại cảm giác này, khiến Phù Lạc cảm thấy vạn phần sợ hãi, nhớ năm đó mình còn có giá trị lợi dụng hắn đối với chính mình dịu dàng cũng không đến mức độ này, Phù Lạc rùng mình một trận, cảm thấy hắn vẫn là khôi phục hắn trước kia thì tốt hơn. Chẳng lẽ mình thật sự có cuồng ngược đãi? (Nhìn xem, không oán ngộ ngược nàng đi, không ngược nàng, là nàng không quen, ngộ cũng không có biện pháp mà).

Chương 43: Hoành thánh ăn ngon

Phù Lạc chầm chậm không chịu xuống xe ngựa, thật không dám đối mặt với Vạn Toàn bên ngoài đi theo xe ngựa.

"Xuống dưới." Long Hiên đế không kiên nhẫn lên tiếng.

Phù Lạc "bịch" một tiếng không thục nữ nhảy xuống xe ngựa, làm cho Long Hiên đế, Vạn Toàn, Bích Ngô, Lộng Ảnh còn có một soái ca không biết tên ngạc nhiên.

Soái ca kia vẻ mặt lãnh khốc, quần áo hắc y, chuẩn một từ khốc không hơn?

Hắn lạnh khác với Long Hiên đế, sự lạnh lùng của hắn là một loại đông lạnh từ ngoài vào trong, còn sự lạnh lùng của Long Hiên đế lại làm cho người ta lạnh từ trong lòng, nhưng điều đó cũng tuyệt không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắc y.

"Phu nhân." Lộng Ảnh ở bên tai Phù Lạc kêu nhỏ, còn lôi kéo tay áo của nàng một chút, Phù Lạc tỉnh lại, từ ánh mắt Lộng Ảnh thấy được hai mắt âm trầm của Long Hiên đế, thực thoải mái, lúc này mới bình thường. Phù Lạc giống như người không có việc gì, tiếp tục thưởng thức soái ca.

Hắc y nam tử kia lại rất khinh thường quay đầu qua, tránh ra ngoài.

Phù Lạc bị Long Hiên đế mạnh mẽ kéo đến bên bàn gỗ nhỏ bóng loáng ngồi xuống.

Lúc này mới đánh giá chỗ lều gỗ nhỏ này, đã gần giữa trưa, chẳng lẽ phải ở chỗ này ăn cơm trưa ư? Nhìn Long Hiên đế một bộ dạng đương nhiên, chẳng lẽ hắn muốn ở loại địa phương thoạt nhìn điều kiện vệ sinh cực độ tồi tệ này ăn cơm?

Lúc hoành thánh được mang lên, Long Hiên đế vùi đầu vào ăn, nhưng lại là một bộ dạng rất hưởng thụ, Phù Lạc thật sự sợ ngây người, nha đầu bên cạnh bưng hoành thánh lên, trong chốc lát nhìn Long Hiên đế, trong chốc lát lại nhìn hắc y, vẻ mặt đỏ hồng.

"Lại đến một chén." Long Hiên đế quay đầu nói với tiểu nha đầu kia.

Phù Lạc hoảng sợ, khi nào thì tốc độ dùng cơm của Long Hiên đế nhanh như vậy?

Lại nghe một bên Lộng Ảnh nói thật nhỏ: "Phu nhân, Lộng Ảnh cũng muốn ăn thêm một chén." Nhìn vẻ mặt Bích Ngô bộ dạng khẳng định, phỏng chừng hai người đều muốn.

Vạn Toàn cùng hắc y lại muốn thêm mấy bát, mà Phù Lạc trước mắt còn chưa động.

Sợ cái gì, hoàng đế dám ăn, ta một người hiện đại từng tiêm vắc-xin phòng bệnh viêm gan A, viêm gan B còn không dám ăn?

Phù Lạc múc một muôi đưa đến miệng, oa, thật sự là thơm nồng, ăn rất ngon, hoành thánh này, trong cung cũng có thể làm, nhưng lại không có hương vị dân dã như ở nơi này, chẳng trách tất cả mọi người đều thích ăn.

Lều gỗ tuy nhỏ lại không còn một chỗ, thậm chí còn có người đang cầm một chén ngồi xổm ven đường để ăn.

Phù Lạc hít một hơi không khí thật sâu, không khí quả nhiên là hương vị ngoài cung.

Long Hiên đế rất hài lòng biểu tình Phù Lạc, "Ta luôn luôn tưởng niệm hương vị nơi này." Hắn mang theo tươi cười thản nhiên nói.

"Vài năm không gặp, Lệ Nha đã lớn như vậy rồi." Long Hiên đế nói với nha đầu bưng hoành thánh lên, chỉ thấy nha đầu kia nhất thời lúng túng, hai mắt to ngập nước chớp chớp, vô cùng ngây thơ.

Phù Lạc trong lòng thầm mắng tai họa, "Tướng công, ta còn muốn một chén." Phù Lạc mềm mại đáng yêu nói với Long Hiên đế.

Long Hiên đế dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc nhìn Phù Lạc một cái, quay đầu đối Lệ Nha nói: "Lại đến một chén." Sắc mặt tiểu nha đầu tái nhợt chạy xuống.

Đáy lòng Phù Lạc âm thầm nói với tiểu nha đầu, nhanh cảm tạ ta đi, đem tiểu bạch thỏ ngươi cứu vớt khỏi móng vuốt của đại hôi lang.

Hoành thánh mang lên thì Long Hiên đế lại giữ bát, "Gọi lại một lần." Hắn nói thật nhỏ, mặt mỉm cười.

Phù Lạc nhất thời cũng xấu hổ đỏ mặt, "Ta ăn no rồi." Nhấc váy muốn chạy, lại bị Long Hiên đế bắt lấy, hắn thật sự cũng không làm khó Phù Lạc. Cho nên Phù Lạc lại vui sướng ăn một chén, ăn thật no nha.

Có điều Long Hiên đế sẽ cứ như vậy buông tha nàng ư?

Đáp án rất hiển nhiên.

Một buổi chiều, người đi trên đường đều nhìn thấy một chiếc xe ngựa to run rẩy gay gắt, người đánh xe ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, lỗ tai còn bịt giấy.

Trong xe Phù Lạc không ngừng uống nước, cổ họng đều nói đến khàn rồi.

Một buổi chiều đều bị Long Hiên đế chết tiệt áp ở dưới thân, không ngừng gọi "Tướng công."

Phù Lạc hiện giờ cực kỳ mẫn cảm với từ tướng công.

Mà mỗ trư ăn no rồi, bình yên nằm nghiêng, cười tà, đọc sách, tốt nhất đọc đến lác mắt luôn đi.

Phù Lạc căm giận nguyền rủa, ôi, thắt lưng lão nương đều sắp gãy rồi.

Xuất cung cũng cảm giác được Long Hiên đế rất khác, giống như buông thả rất nhiều, không còn áp lực đế vương, tuy rằng khí thế vẫn không thay đổi.

Phù Lạc nhắm mắt lại chợp mắt, sợ không cẩn thận lại dẫn sói tới, quyết tâm sau này ít nói chuyện ăn nhiều cơm.

Không biết lúc Lộng Ảnh thu thập đồ, có đem cái túi kim qua tử của mình theo không, linh kiện chính trong hoàng cung đều là sổ sách ghi chép, có ấn ký, không thể tùy tiện mua bán. Đáng thương lăn lộn hoàng cung một chuyến mà cái gì cũng không gặp may, Phù Lạc trực giác cho rằng Long Hiên đế keo kiệt, đối tần phi ban thưởng rất ít, trước đó chưa từng có. Ngay cả phi tần được sủng ái nhất trong cung, Long Hiên đế cũng không ban tặng cái gì.

Đồ trộm được trong cung, đều ở trong nước, dùng cũng không an lòng.

Nghĩ đến đây lại trộm ngắm Long Hiên đế, cái Ngọc Chân hình rồng hắn luôn mang bên mình kia thật sự rất đẹp. Chất trong suốt bóng nhuận, đông ấm hè mát, lấy rồng làm hình, đầu đuôi chạm vào nhau, ở giữa chạm rỗng thật lớn, giống như thiếu chút gì, có điều mỹ cảm đặc biệt không trọn vẹn, bệnh của Phù Lạc lại tái phát.

Lúc này Long Hiên đế từ từ nhắm hai mắt, nằm nghiêng, hơi thở quy luật trầm thấp, Phù Lạc cảm giác hắn đang ngủ, nghĩ thầm, ta đã nói thân mình làm bằng sắt cũng không thể "làm" như vậy mà?

"Hiên Áo." Phù Lạc nhẹ giọng kêu, không phản ứng, tốt lắm.

Lần đầu tiên thân cận như vậy, không kiêng nể gì đánh giá Long Hiên đế, mũi hắn rất thẳng, sát lại gần để nhìn, không có mụn đầu đen, quả nhiên là thiên sinh lệ chất. Môi hình thật sự gợi cảm, thần sắc thản nhiên, lúc cười rộ lên như hoa phá hàn băng, xuân qua bích thủy. Khuôn mặt hắn như được điêu khắc ra, lông mi Long Hiên đế run lên, Phù Lạc nhất thời tỉnh ngộ mình hoa si.

Liếc thấy văn phòng tứ bảo trên bàn nhỏ, nhất thời nổi lên đùa giỡn, cầm lấy bút lông, đang muốn vẽ lên khuôn mặt mà ngày thường không ai bì nổi này, nhưng ngay lúc sắp tiếp xúc thì dừng lại, mình đang làm gì đây, cho rằng đây đang là hiện đại ư? Cho rằng đây là phu quân mà mình có thể tùy tiện vui đùa sao?

Phù Lạc nhất thời sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau, lắc lắc đầu, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế, Phù Lạc ở trong lòng của mình một lần lại một lần mặc niệm.

Vén rèm xe lên, bên ngoài là ruộng đồng mênh mông vô bờ, điểm xuyết tường đất thưa thớt, trong đất có thể thấy được nông phu cần cù gieo mạ, nếu muốn hỏi Phù Lạc từ xưa đến nay cái gì không biến hóa lớn nhất, chỉ sợ sẽ là cái loại sinh sống nông canh này, đất vườn giống nhau, nông phu khom người làm việc giống nhau, cuộc sống vất vả giống nhau.

Phù Lạc đang cảm thán đã xem nhẹ ánh mắt phức tạp thất vọng sau lưng.

Xe ngựa chuyển qua gò đất, chiếu vào trong mắt Phù Lạc là một cái hồ bất chợt xuất hiện, sương mù của hoàn hôn phủ trên mặt hồ, giống như làn sa mỏng che đi khuôn mặt tuyệt đại giai nhân, hồ mờ ảo thế này ở hoàng cung không được nhìn thấy, hồ trong suốt như vậy ở hiện đại cũng chưa từng thấy qua. Trong lòng Phù Lạc chỉ mong xe ngựa đi chậm một chút, chỉ mong hồ này vĩnh viễn không có điểm cuối.

"Dừng xe." Sau lưng truyền đến thanh âm rầu rĩ.

Phù Lạc kinh hỉ quay đầu, đã thấy Long Hiên đế thần sắc lo lắng, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Hắn ngang nhiên xuống xe, đi đến phía sau đống đất không thấy bóng dáng, Phù Lạc âm thầm bĩu môi, đã nói Long Hiên đế không tốt như vậy mà, thì ra là chính bản thân hắn muốn đi ngoài, có điều Phù Lạc vẫn rất cảm tạ bàng quang của hắn, phối hợp với ý nghĩ của chính mình như vậy.

Không đợi Vạn Toàn đến đỡ nàng xuống xe, Phù Lạc lại rất không thục nữ nhảy xuống, chạy về nơi có thể đụng tay đến ao hồ.

Dùng nước lạnh vẩy lên mặt, giọt nước chảy vào trong môi, ngọt lành.

Khẩn cấp cởi giày, đạp vào trong nước, không có cách nào, chứng kiến hồ đẹp như vậy đã muốn thỏa sức vung vẩy chân vài cái. "Lộng Ảnh, Bích Ngô mau tới đây, nước này thật thoải mái." Phù Lạc vui vẻ ngoắc hai người ở bên hồ.

"Phu nhân." Là thanh âm rất nặng, là thanh âm rất nặng không đồng ý, xem ra Lộng Ảnh cùng Bích Ngô đều không thể tiếp nhận thói quen tùy tiện cởi giày xuống nước của nàng.

Phù Lạc nhìn thấy Lộng Ảnh, nhíu mày.

Đột nhiên mạnh mẽ lôi kéo Lộng Ảnh bên cạnh, "Bùm" Lộng Ảnh rất chật vật ngã vào trong nước, cả người ướt đẫm đứng lên, đang muốn hỏi vì sao, chỉ nghe thấy chủ tử của mình nói.

"Lộng Ảnh thực xin lỗi nha, tay ta hơi trơn, ầy, cả người đều ướt đẫm rồi, nhanh chóng đi vào trong xe thay quần áo đi." Dứt lời lại chuyển hướng Long Hiên đế chẳng biết xuất hiện lúc nào. "Gia, người xem quần áo Lộng Ảnh đều ướt rồi, không bằng ở nơi này cho nàng hơ khô rồi hãy đi." Phù Lạc cố gắng làm ra biểu tình cầu xin.

Phù Lạc trong lòng âm thầm giải thích với Lộng Ảnh, không có biện pháp, ai bảo nàng muốn ở trong nước chơi nhiều một chút chứ.

"Đi lên, mang hài vào." Thanh âm lạnh lẽo của Long Hiên đế từ đỉnh đầu truyền đến.

Chương 44: Nướng cá bên hồ

Phù Lạc chịu phận bất hạnh tiêu sái lên bờ, Bích Ngô nhanh chóng tiến lên đi giày cho nàng.

Long Hiên đế hung tợn trừng mắt Phù Lạc, Phù Lạc ngoan ngoãn để Bích Ngô mang hài vào, đi về hướng xe ngựa.

"Vạn Toàn ở chỗ này đốt lửa hơ quần áo cho Lộng Ảnh."

Tâm tình rơi xuống đáy cốc của Phù Lạc đột nhiên nâng lên, thật sợ mình bị bệnh tim.

"Không bằng chúng ta đến cá nướng ăn đi." Phù Lạc cảm thấy đống lửa này dùng để hơ quần áo, thực sự quá tốn. Đã sớm muốn thử xem cuộc sống xuyên qua làm đại hiệp nướng cá.

Long Hiên đế gật đầu với hắc y, chỉ thấy hắc y rất khốc tiêu sái đến trong hồ, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, soàn soạt vài cái đã xuyên được hơn mười con cá nhỏ. Thì ra, hắc y còn là một cao thủ giỏi như vậy á, Phù Lạc vẻ mặt sùng bái.

Người vừa khốc vừa soái, võ công lại cao, đây không phải bạn đồng hành tốt nhất khi du lịch à?

Vạn Toàn từ trong xe lấy ra một túi đồ, Phù Lạc để sát vào nhìn mới biết được thì là gia vị, quả nhiên là người có kinh nghiệm, đã sớm dự liệu đến việc ăn cơm ven đường.

Có điều khiến cho Phù Lạc kinh ngạc vẫn là Long Hiên đế lại có thể biết nướng cá, động tác còn rất thuần thục.

Phù Lạc Lộng Ảnh Bích Ngô ba người ngồi ở một bên nghỉ ngơi, "Bích Ngô, cái người mặc y phục màu đen kia tên gọi là gì thế?"

Loại vấn đề này nhất định là không thể hỏi Lộng Ảnh được, "Nô tì cũng không biết."

"Lộng Ảnh?" Phù Lạc ôm một tia hi vọng hỏi.

"Nô tì cũng không biết."

"Lộng Ảnh, ngươi đi hỏi thử xem." Phù Lạc nói.

Đã thấy Lộng Ảnh xấu hổ đỏ mặt, "Phu nhân khi dễ Lộng Ảnh." Lộng Ảnh ở một bên dậm chân.

Phù Lạc chính mình không dám tiến lên hỏi, dầu gì cũng biết thân phận của mình, nên cũng không có lá gan làm trò trước mặt Long Hiên đế, thật không biết tại sao nữ chủ xuyên qua lại có lá gan lớn như thế, lại không thể cho mình mượn chút lá gan?

Phù Lạc lại trở về chỗ cũ nhìn thân thủ hắc y, lúc này mới nhớ tới đại sự.

"Lộng Ảnh, ngươi có mang theo bao vải ta đặt ở trong tủ quần áo không? Chính là cái bao vải màu đen ấy." Phù Lạc vội vàng hỏi, trong đó có để tiền tiêu hàng tháng mà mình mỗi tháng ăn mặc tiết kiệm tồn được cùng với bao kim qua tử.

Lộng Ảnh lắc đầu. Bích Ngô lắc đầu.

"Vậy các ngươi mang cái gì?" Phù Lạc phát hỏa một trận lớn, như vậy rõ ràng thứ gì cũng không mang.

"Chúng ta cái gì cũng không mang."

Phù Lạc ngạc nhiên, cái gì cũng không mang vậy mình mặc cái gì, dùng cái gì?

Vẫn là Bích Ngô thông minh đáp: "Tối hôm qua Vạn công công đột nhiên xuất hiện, bảo chúng nô tì thu thập đồ đạc của mình đi cùng hắn. Nô tì cũng là hôm nay ăn hoành thánh mới nhìn thấy phu nhân ở trong xe ngựa của gia."

Lộng Ảnh ở một bên mãnh liệt gật đầu.

Phù Lạc vỗ đầu mình, không có tiền nửa bước khó đi, chẳng lẽ thật sự muốn giống nữ chủ khác đi thanh lâu một chuyến?

"Phu nhân người làm sao vậy?" Bích Ngô quan tâm hỏi Phù Lạc đang mãnh liệt vỗ đầu.

"Không có gì." Phù Lạc hữu khí vô lực nói.

Có điều hương cá nướng theo gió truyền đến, khiến tâm tình của nàng khôi phục lại.

Vạn Toàn cầm cá nướng của mình và hắc y đi tới, phân cho chủ tớ ba người. Về phần Long Hiên đế nướng cá tự nhiên không ai dám tranh của hắn.

Phù Lạc đem cá nướng của Vạn Toàn cùng hắc y đều thử, đáy lòng thầm cho hắc y thêm điểm, nam nhân có thể làm cơm, còn làm ngon như vậy, tăng sáu mươi điểm.

Phù Lạc thực hưởng thụ ăn cá nướng, xong rồi còn liếm liếm năm ngón tay của mình, rất kín đáo.

Lúc này chỉ có trên tay Long Hiên đế còn cá, Phù Lạc mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nam nhân có tướng ăn tao nhã này. Thật sự là quá đáng, ăn cá nướng sao lại chậm như vậy, hôm nay lúc ăn hoành thánh còn nhanh lắm cơ mà, nhất định là do cá quá khó ăn, lại không bỏ mặt mũi xuống được, xứng đáng.

Kế tiếp Long Hiên đế ra hiệu cho Phù Lạc ngồi vào bên cạnh hắn, sau đó nói: "Ừ, ta ăn no rồi." Đem cá nướng còn lại thuận tay nhét vào trong tay Phù Lạc, "Ăn hết đi, không cho phép lãng phí."

Phù Lạc ngạc nhiên, thật sự là hơi quá đáng rồi, bản thân không ăn, liền để cho người khác, quả nhiên là bệnh hoàng đế.

Phù Lạc phẫn hận nhìn chân của hắn, không dám dùng loại ánh mắt này nhìn mặt, sau đó ngoan ngoãn xé một miếng thịt cá, chịu phận bất hạnh đặt ở miệng, ngừng thở, không thở sẽ không có cảm giác khó ăn.

Nhưng cảm giác vừa vào miệng, tươi trơn non mềm, lại có vị cay tê tê của Tứ Xuyên mà mình thích nhất thêm vị của thịt nướng, ăn quá ngon. Chẹp chẹp không đến vài cái đã ăn sạch, còn chưa thoả mãn liếm liếm môi.

Ngẩng đầu nhìn thấy tia mỉm cười trong mắt Long Hiên đế, Phù Lạc đỏ mặt một hồi, cũng không biết là đỏ mặt vì tướng ăn của mình, hay là đỏ mặt vì ánh mắt của hắn.

"Đi thôi."

Long Hiên đế đi đầu về hướng xe ngựa, Phù Lạc lưu luyến không muốn rời khỏi hồ cá, thật sự ăn rất ngon mà.

Đêm khuya, nhóm Long Hiên đế mới đến một trấn nhỏ tên là Vân Lĩnh.

Vạn Toàn gõ vang một khách điếm kêu Duyệt Lai, tiểu nhị còn buồn ngủ không kiên nhẫn nói: "Đến đây đến đây."

Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy ba nam ba nữ thì nhất thời như nước lạnh tạt vào mặt, tinh thần tăng mạnh, cái gì mà gió đem nhân vật giống như thần tiên thổi đến nơi trấn nhỏ này.

Người trung niên vào đầu, mặt trắng như ngọc, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng thoạt nhìn vẫn tinh thần sang sảng, đôi mắt thông minh quắc thước, xem cách ăn mặc, giống một quản gia.

Hai người sau mới thật sự khiến cho tiểu nhị mở to hai mắt.

Vì sao nói hai người?

Chỉ vì bạch sam nam tử cùng tiến vào kia trong lòng ôm một nữ tử tà váy nhẹ bay trong gió đêm, thật sự là vẻ đẹp trước nay chưa có, tiểu nhị nhìn so với thần tiên trong kịch còn đẹp hơn nửa phần, ánh mắt kia như sao sáng trên bầu trời đêm, nhưng hàn băng bên trong lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn khí vũ hiên ngang, long tương hổ bộ, một bước vào tiểu điếm, đã khiến tiểu nhị tự giác cúi thấp người hết sức.

Nữ tử trong lòng của hắn không nhìn thấy mặt, nhưng từ thân hình trang phục kia, khẳng định cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Phía sau đi theo hai nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn, xinh đẹp thanh tú, có người hầu như vậy, chắc chắn chủ nhân nhất định không kém.

Cuối cùng Hắc y nam tử tiến vào khiến tiểu nhị sợ tới mức lui từng bước, đẹp thì đẹp, chỉ là sát khí trên mặt khiến người sợ hãi.

"Ba gian phòng hảo hạng." Vạn Toàn nói.

"Vâng, vâng, mấy vị đi theo ta." Tiểu nhị lảo đảo chạy lên lầu.

Mở phòng, Vạn Toàn nói với tiểu nhị: "Ngươi đi xuống trước đi."

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ xuống dưới nấu nước hầu hạ khách nhân.

Bích Ngô Lộng Ảnh đem chăn mền bằng gấm ôm trong tay trải ở trên giường, Long Hiên đế nhẹ nhàng buông Phù Lạc, ba người lặng lẽ lui ra.

Vạn Toàn trước kia từng xuất tuần với Long Hiên đế, có điều cũng không phiền toái như vậy, ba nam nhân, màn trời chiếu đất, hoàng thượng cũng chưa từng để ý hay không thoải mái, nhưng lần này mang theo nữ quyến liền phiền toái, ở trọ cũng phải chú ý như vậy, trên đường ngừng ngừng đi đi, lộ trình chậm rất nhiều.

Có điều xưa nay Vạn Toàn rất hiểu tính tình Long Hiên đế, cũng không dự đoán được người sẽ vì Phù tiểu chủ tùy hứng chơi ở bên hồ, mà chậm trễ lộ trình, tối nay vốn nên đi tới trấn kế tiếp. Xưa nay chuyện mà Long Hiên đế an bài, thì sẽ không cho một chút rối loạn nào.

Tiểu nhị bưng nước ấm lên, gõ cửa Long Hiên đế, cũng không dám nhìn nhiều, vốn định buông chậu nước liền lui ra, kết quả vừa xoay người đã chứng kiến giường biến dạng lớn, vốn đang kinh ngạc.

Lại nhìn mỹ nhân nằm trên giường giống như thiên tiên, bước chân lại càng không chịu động.

Đã thấy bạch sam nam tử kia chắn ở trước mắt, sắc mặt băng liệt, tiểu nhị nhất thời sinh lòng lạnh lẽo, chạy ra ngoài giống như gặp quỷ, ra đến cửa vẫn còn run rẩy, ngươi đừng nói, sát khí trong mắt gia cho dù là hạ nhân, cũng chưa thấy qua chủ nhân có cái loại ánh mắt làm cho người ta kinh hồn táng đảm đến vậy, bộ dáng rất trẻ lại còn tuấn tú, mỹ nhân trên giường kia lại càng đẹp đến mức chưa từng thấy qua, thật giống như đêm khuya gặp phải quỷ tiên vậy.

Chương 45: "Nôn" nhưng kinh hãi

Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại đã sớm không thấy Long Hiên đế, Bích Ngô Lộng Ảnh hầu hạ nàng rửa mặt.

Phù Lạc quay đầu nhìn giường mình ngủ, cùng gian phòng mộc mạc này không hòa hợp chút nào. Chăn nệm gấm, chi phí so với trong cung cũng không thể kém.

"Phu nhân, đây đều là từ trong nhà mang theo, gia sợ phu nhân không có thói quen thô nhám ở bên ngoài." Bích Ngô nhạy bén giải thích cho đáy lòng nghi hoặc của Phù Lạc.

Chẳng qua đây quả thật đã khiến Phù Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thực sự không có thói quen nằm lên trên giường đệm ở bên ngoài mà không biết có những ai từng ngủ qua.

"Gia, cũng rất đau lòng phu nhân chúng ta." Lộng Ảnh xinh đẹp nói.

Phù Lạc quay đầu qua, đúng là cái loại gọi là "Đau lòng" này, cũng có người cái gọi là ôn nhu, khiến nữ nhân hậu cung muốn chết muốn sống, lúc yêu thích, thì coi trọng như châu báu, lúc không thích thì vứt bỏ như giày cũ, nhưng cho tới bây giờ đều không phải thứ cần thiết.

Phù Lạc phiền lòng một trận.

Bích Ngô Lộng Ảnh thấy thần sắc nàng không tốt, cũng không dám nói cái gì.

Phù Lạc xuống lầu liền chứng kiến ba người Long Hiên đế ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, tiểu nhị bưng lên bánh bao và cháo nóng hổi. Nhưng trong khoảnh khắc nàng đi xuống lầu, phòng ăn vốn ồn ào nhất lời im lặng không tiếng động.

Khách nhân đang ngồi đều nhìn lăng lăng vào Phù Lạc đang đi xuống, thời gian trong nháy mắt như dừng lại.

Ánh mắt lạnh băng của Long Hiên đế tức thì quét về phía chủ tớ ba người, Lộng Ảnh sợ tới mức run lên.

Phù Lạc lúc này mới ý thức tới vấn đề dung mạo của mình, đại khái trong cung nhìn mỹ nhân thành quen, cũng không cảm giác mình có gì đặc biệt, nhưng khi đến nơi trấn nhỏ này lại bất đồng, Phù Lạc không có thói quen bị mọi người nhìn chăm chú nên đỏ mặt.

Nhanh chóng ba bước cũng thành hai bước tiêu sái đến trước mặt Long Hiên đế ngồi xuống.

Trong phòng ăn lại khôi phục tiếng bàn luận xôn xao trầm thấp, mọi người chốc chốc lại liếc sáu người ngồi bên cửa sổ, trong chốc lát mải miết thảo luận, rất thích ý.

Long Hiên đế nghiêng đầu nói nhỏ với Bích Ngô một câu, tiểu nha đầu liền bước nhanh ra khỏi khách điếm. Ba người chờ Bích Ngô ngồi ở một bàn bên cạnh, không dám ngồi cùng bàn với Long Hiên đế.

Đợi Vạn Toàn cắn một miếng bánh bao nóng hổi, Phù Lạc khẽ che miệng, bắt đầu nôn khan.

Cái loại hương vị xanh miết này, cái loại mùi này làm cho người ta liên tưởng đến vị nước gạo thiu trong lãnh cung, làm cho Phù Lạc không tự chủ được ghê tởm.

Tay Long Hiên đế xoa nhẹ lưng Phù Lạc, ánh mắt như nhớ tới cái gì, nhất thời sáng ngời như ánh mặt trời.

Lộng Ảnh còn chưa kịp đến gần, đã thấy Long Hiên đế ôm lấy Phù Lạc, bước dài lên lầu.

"Vạn Toàn, đi mời đại phu."

Thẳng đến khi mùi vị bánh bao tản đi, Phù Lạc mới chậm chạm lên tiếng. "Ta không sao, không cần mời đại phu." Phù Lạc nói với Long Hiên đế.

Lại thấy hắn mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay ngọc của Phù Lạc, tâm tình xem ra rất vui mừng.

Sau khi đại phu chẩn mạch xong, theo Long Hiên đế ra ngoài cửa. Không biết Long Hiên đế khẽ hỏi câu gì, chỉ nghe đại phu đáp: "Phu nhân có thể là đối với mùi vị mẫn cảm, cũng không phải hỉ mạch."

Hỉ mạch? Phù Lạc cả kinh, che ngực, may mắn không phải hỉ mạch, mình tại sao hồ đồ như vậy, thường xuyên thị tẩm như thế, vạn nhất ~~ thật sự là không dám nghĩ.

Long Hiên đế tiến vào, chỉ thấy Phù Lạc khổ sở che ngực, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Lạc vào trong lòng, khẽ hôn tóc mai của nàng, "Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng."

Phù Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Long Hiên đế, không nhìn thấy mất mát trong mắt của hắn. Hắn đây là đang đùa giỡn với mình à, đây chính là trời muốn hạ hồng vũ mà.

Sau khi Bích Ngô trở về, trong tay nhiều hơn một đồ, là khăn che mặt.

Lần này hai người hầu hạ Phù Lạc đeo khăn lên trên mặt, mới dám xuống lầu, tiếp tục lên đường.

Đoàn người tiếp tục đi về phía nam, đoạn đường này đều là sơn đạo gập ghềnh, vô cùng xóc nảy, khiến xương cốt Phù Lạc run rẩy đến sắp rời ra, nghe nói ngày kế là đến được thành đầu tiên, châu phủ Ngải Châu, thành Hằng Thanh.

Đến chạng vạng, xe ngựa dừng ở một chỗ trong sơn cốc. Phù Lạc thấy trước không đến thôn, sau không có điếm, cảnh sắc bình thường, cũng chẳng biết tại sao dừng lại.

Đã thấy Long Hiên đế xuống xe trước, cũng ôm cả nàng, đoán chừng là đối với phương thức xuống xe của nàng rất bất mãn, nàng toàn vội vã nhảy xe, không đợi Vạn Toàn đưa ghế đến đặt chân.

Điều này cũng chẳng thể trách Phù Lạc, xe chạy đến chạy đi, có thể xuống xe nghỉ ngơi thật sự là rất vội, muốn tìm cũng tìm không thấy.

Long Hiên đế dắt tay Phù Lạc, đi lên con đường hẹp quanh co. "Chúng ta giờ đang muốn đi chỗ nào vậy?"

Không thấy đáp lời, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chịu phận bất hạnh leo núi.

Không bao lâu, chỉ thấy Long Hiên đế tách một chỗ có lùm cây rậm rạp ra, một hồ ôn tuyền khói trắng bao phủ sừng sững hiển lộ ra ở trước mắt.

Phù Lạc hưng phấn chạy lên trước, trời ạ, thật sự là quá tuyệt vời, một đường phong trần mệt mỏi đều không được tắm rửa qua.

Đang muốn quay đầu phân phó hai nha đầu qua rửa mặt, lại thấy hai người đã sớm chuẩn bị xong.

Long Hiên đế cùng Phù Lạc hai người đi tới bên cạnh hồ, bốn người còn lại đều đợi ở bên ngoài rừng cây.

Nơi ôn tuyền này rừng cây thấp thoáng, nếu như không có người dẫn đường, thật sự là không dễ dàng phát hiện, bốn phía che đậy rất kín, cũng không sợ người nhìn thấy, thật sự là chỗ tuyệt hảo để tắm rửa.

Chỉ thấy Long Hiên đế tự lo cởi bỏ quần áo, xuống nước. Phù Lạc nhìn bóng lưng của hắn mà hút khí , không thể tưởng được thân hình của hắn rèn luyện tốt như vậy, ngày thường cũng không có cơ hội cẩn thận quan sát.

"Chúng ta vội lên đường." Long Hiên đế lạnh lùng nói. Ngụ ý chính là, sao nàng còn không xuống nước, không xuống nước chúng ta cũng không thể chờ nàng, nàng thích tắm hay không tắm. Đây là Phù Lạc tự mình phiên dịch.

Phù Lạc dậm chân, tắm uyên ương thì tắm uyên ương, không tắm rửa thật sự là chịu không nổi.

Mặc quần áo có thể không biết, nhưng cởi quần áo vẫn phải biết.

Không dám nhìn ánh mắt Long Hiên đế, chỉ có thể rất nhanh vùi mình vào trong nước, nước ấm vừa phải, mùi lưu huỳnh không quá khó ngửi, quả nhiên không hổ là ngay cả hoàng đế đều muốn lựa chọn dục trì thiên nhiên tuyệt hảo này.

Sau này nếu mình có thể đào thoát, cũng tới đây khai phá làm một nơi du lịch, mánh lới đương nhiên là "Long Tuyền" mà Long Hiên đế từng tắm rửa qua. Nghĩ đến phát tài đã muốn cười, nhưng vừa đảo mắt lại nghĩ tới bản thân hầu như không có đồng nào, nhất định phải ở bên người Long Hiên đế tích đủ bạc rồi mới có thể hành động.

Đang nghĩ đến xuất thần, lại thấy dưới chân trầm xuống, có người kéo chân của mình, đang muốn hô to quỷ nước, lại bị kéo cả vào đáy nước, môi Long Hiên đế kề sát, Phù Lạc tham lam hô hấp lấy không khí bên trong, hắn giống như rất thích loại hành vi này, không ngừng hôn môi để thở, chính là không cho Phù Lạc trồi lên mặt nước.

Phù Lạc cuối cùng trồi lên mặt nước thở từng hơi từng hơi, cảm giác có thể tự mình hít thở thật sự rất tốt. Ánh mắt cũng không khỏi oán hận nhìn về hướng Long Hiên đế, hắn lại là biểu cảm muốn ăn đòn đây là nàng nên được. Phù Lạc cũng giận mà không dám nói gì.

"Chà lưng cho ta." Hắn đem cái chà mềm ném cho Phù Lạc.

Đáy lòng Phù Lạc thầm mắng, tay lại ngoan ngoãn nghe lời lau người cho hắn, thật sự là hận không thể lau mất một lớp da của hắn đi, có điều ngẫm lại, bản thân thật sự nhát gan sợ chết mà.

"Phía dưới."

"Gì?" Phù Lạc đỏ mặt một trận, "Ta để Bích Ngô đến lau cho người được không?"

Kết quả là hành vi dìm nước để trừng phạt lại phát sinh.

Cuối cùng Phù Lạc chỉ có thể chịu phận bất hạnh hầu hạ đại gia hắn tắm rửa, thật cẩn thận không dám đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn, chỉ sợ lau súng cướp cò, khổ chính là mình. Trước kia trong cung, mỗi tháng thị tẩm một lần, chỉ cảm thấy loại sự tình này làm cho người ta dư vị vô cùng, nhưng tới hôm nay, quả thật mệt chết người không đền mạng, Phù Lạc cảm thấy bình tĩnh mà xem xét, tự mình một người thì không hầu hạ nổi sinh lực long hổ của Long Hiên đế.

Sau khi tắm xong, chỉ thấy Long Hiên đế thuận tay tiếp nhận khăn chà, chà cho Phù Lạc.

"Không, không cần, ta tự mình làm là được rồi, gia ~~" Lời nói phía sau ở trong ánh mắt uy hiếp của Long Hiên đế tự động nuốt trở lại, ngươi nguyện ý hầu hạ, chẳng lẽ ta còn sợ được hầu hạ à?

Nhưng mà hắn và nàng không giống nhau, địa phương mẫn cảm gì đều không buông tha, ngược lại còn trêu chọc, thẳng đến khi Phù Lạc cảm giác mình tê dại sắp không chịu nổi, thế nhưng hắn lại đột nhiên thu tay.

Ngược lại cởi bỏ búi tóc của Phù Lạc, ôn nhu, tuyệt đối được xưng tụng ôn nhu, nhẹ nhàng rửa mặt chải đầu cho nàng, xoa dầu bôi tóc đặc chế trong cung, ngón tay như có như không đụng chạm mang tai, vành tai của nàng ~~, thật là muốn chết quá.

Hắn, là đang gội đầu cho mình à?

Sau khi kết thúc tất cả, hắn ở bên tai Phù Lạc nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn khá thích ở trên xe ngựa, lắc lư lắc tương đối dùng ít sức."

Phù Lạc nhất thời máu xông tới đỉnh đầu, cảm giác muốn nổ tung.

Tức giận đẩy ngã hắn lên trên tảng đá lớn trong nước.

Tức giận ngồi lên nóng rực của hắn.

Tức giận nhìn nụ cười của hắn tỏa ra ánh sao.

Thì ra, thì ra, hắn quả nhiên là thích bị cưỡng bức mà.

Phù Lạc đột nhiên muốn đứng dậy chạy trốn, không thể để cho tên biến thái này như nguyện được.

Kết quả là, hắn từ phía sau lấn lên chính mình, tư thế biến thành kiểu cánh cung. (Kỳ thật ngộ có tâm tư để cho bọn họ thử kiểu có độ khó cao một chút, có điều khẳng định không làm khó được Long.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro