Chương 19
Anh lấy điện thoại quay video để làm bằng chứng!.
Anh đặt điện thoại ở nơi có thể quay được chính diện của Mạnh Y Đồng, bắt đầu tra hỏi.
- Tiểu Đồng, bà có thích anh họ tôi không??_ Sơ Cẩn gian sảo hỏi.
- Anh họ .... Hức .... Của ... ông!_ cô mơ hồ lập lại.
- ừk là Diệp Vân Thụy!!. Bà có thích anh ấy không??_ Sơ Cẩn tiếp tục nhử mồi.
- Tui.... Tui không ... Hức .... Biết...!_ cô ngơ ngác lắc đầu nói. Tên trước mặt là ai ấy nhỉ !! .
- ... vậy bà có thích ở bên cạnh Vân Thụy không??_ Sơ Cẩn không bỏ cuộc.
- Có.... Hức ... Tui thích ở bên cạnh anh ấy... Hức ... !_ hình như hắn hỏi cô có thích ở bênh cạnh Thụy không thì phải.
- Ha... Vậy bà thích anh ấy làm những gì và như thế nào nhất!_ Sơ Cẩn tiếp tục khai thác.
- Tui... Thích.... Hức .... Tui thích.... Lúc Thụy ... Hức Thụy cười nhất..... Hức ..... Thích nhất..... Lúc... Lúc hức .... Anh ấy nấu... Ăn cho ...hức ... Tui !_ Cô cười ngây ngô nói. Trong đầu cô hiện tại toàn hình ảnh của Thụy, cười đến ôn nhu vs cô, nấu cho cô ăn. Ha ha...
- Vậy.... Bà có yêu anh ấy không??_ Sơ Cẩn làm vố lớn.
- ......... Z...z...z.._ chỉ là cô gái trước mặt ngủ mất rồi. Cô thật sự mở mắt không lên nữa!!.
- Aiz nhaz, ngay lúc quan trọng đâu. Mà thôi nhiu đó đủ rồi!_ Sơ Cẩn cười tà tà nói. Tay thì lưu đoạn video lại. Sau đó quyết định qua phòng bên cạnh gọi ông anh họ đến giải quyết vợ ổng ak. Nếu anh động vào, không chừng người bị ăn thịt trước ... Hẳn là anh.
............................
Phòng bên cạnh.
Vân Thụy im lặng ngồi xử lí tài liệu ở bên trong. Lòng không ngừng tự hỏi, anh có chọc giận cô ấy hay không. Hiệu xuất làm việc thì tệ đến thảm hại. 1 bản công văn đã đọc từ lúc vừa đến cho tới hiện tại đã hơn 3 tiếng vẫn chưa xong.
" Cộc ... Cộc...." cửa phòng bị gõ.
Anh khẽ nhíu mày đứng dậy đi mở cửa. Người không bị vệ sĩ cản lại hiện tại chỉ có thể là Sơ Cẩn hoặc Doãn Minh.
" cạch" cửa mở.
- Anh họ, con nhóc kia say hết biết trời trăng luôn rồi. Anh mau đi xem!_ Sơ Cẩn thấy cửa mở liền nhào vào oai oái la lên.
Vân Thụy vừa nghe xong liền bước nhanh qua phòng bên cạnh. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào liền nhíu chặt mày.
- Chỉ 2 người, uống hết.... 7 chai vang đỏ !!!_ Vân Thụy híp mắt phượng lại, biểu cảm nguy hiểm.
- Anh, đừng nói oan cho em. Là một mình chị dâu quất hết 7 chai ak. Em một giọt cũng chưa uống được nga. Em vô tội!!_ Sơ Cẩn bị hiểu lầm liền trừng to mắt kêu oan.
- Chết tiệt!. Sơ Cẩn!, Mục Sơ Cẩn!!. Em muốn chết có đúng không. Cô ấy làm loạn, em cũng không cản!!! Hả??_ Diệp Vân Thụy tức giận rích ra tiếng. Cũng là rất lâu rồi mới kêu cả họ lẫn tên của Mục Sơ Cẩn.
- Anh, em thật sự là vô can mà. Em vừa lấy lại tinh thần thì chị dâu đã tu hết từng đó rồi!!, căn bản là không có cản kịp mà!. _ Sơ Cẩn khóc không ra nước mắt, oan ức cực kì ak.
- Câm miệng, đi lấy xe!_ Vân Thụy lạnh mặt quát. Đi đến bên cạnh của Y Đồng nói.
-Được, em đi lấy xe ngay!!_ Sơ Cẩn gật đầu như gà mổ thóc nói, sau đó liền chạy đi. Má ơi, anh họ thật đáng sợ. Vốn là muốn để anh ấy xem đoạn clip lúc nảy, giờ nhìn tình huống vẫn là để sau đi ak.
Sơ Cẩn rời đi, anh đến bên cạnh của Y Đồng, nhìn cô ấy ngủ đến ngọt ngào liền dịu lại. Khom xuống bế người lên, nhưng cô gái trong lòng chợt động một cái, quay sang liền đập đầu vào ngực anh. Mất đà anh ôm cô ngã ngồi xuống sofa. Tuy ngã, chấn động cũng có nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô gái đang ngủ trong lòng anh.
Anh nhìn cô gái trong lòng khuôn mặt vì rượu mà đỏ, diễm lệ cực điểm, mái tóc dài suông mượt như tơ lụa thượng đẳng, cơ thể, từng đường cong mềm mại, phần bụng thon thả và xương quai xanh lộ ra quả thật là đẹp đến mê người. Áo khoác do chấn động lúc ngả mà trược khỏi 1 bên vai lộ ra bờ vai trắng ngọc ngà..... Này rõ ràng là đang thách thức giới hạn của anh!!!.
Nhìn đôi môi nhỏ nhắn, căng mọng đáng yêu kia anh thật sự là kiềm lòng không được. Cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô dịu dàng mà ôn nhu chiếm lấy, khẽ tách hàm răng cô ra, càng quét từng nơi trong cái miệng nhỏ của cô. Đến khi cảm thấy cô sắp không thở được liền luyến tiếc buông ra.
- Tiểu yêu tinh!!_ anh dán cái trán mình lên trán của cô nhỏ giọng mắng yêu một tiếng. Xém một chút nữa là anh không kiềm chế được mà muốn cô!. Định lực đáng tự hào của anh ở trước mặt cô quả thật không dùng được!!.
Lắc đầu bất đắc dĩ ôm cô đứng lên đi ra ngoài.
- Thiếu gia!!_ Doãn Minh vừa xử lí xong một chồng tài liệu liền vọt đến. Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh thiếu gia nhà mình ôm thiếu phu nhân có vẻ đang ngủ đi từ trong phòng ra!!.
- Qua phòng bên cạnh, chuyển đồ của tôi về nhà!_ anh nhỏ giọng căn dặn, mớ tài liệu đó khá quan trọng, không để ở nơi này được, vẫn là mang về nhà.
- Vâng, thưa thiếu gia!_ Doãn Minh đáp rồi nhanh chân qua phòng bên cạnh thu gôm đồ đạc của thiếu gia đem đến nhà cho cậu ấy.
Doãn Minh rời đi, anh ôm Mạnh Y Đồng ra xe của Mục Sơ Cẩn.
- Anh, bên này!_ Mục Sơ Cẩn ở trong xe nhìn thấy Diệp Vân Thụy ôm Mạnh Y Đồng từ cửa lớn đi ra liền la lên.
Diệp Vân Thụy nhàn nhạt nhìn qua một cái liền ôm Mạnh Y Đồng đi về phía Mục Sơ Cẩn, một tay ôm chặt cô gái đang ngủ trong lòng, một tay mở cửa ghế sau, hành động nhẹ nhàn ngồi vào trong để tránh đánh thức cô ấy.
Mục Sơ Cẩn nhanh chóng khởi động xe.
- Anh, đi đâu?_ Mục Sơ Cẩn chuẩn bị lái đi nhưng chợt nhớ.... Là đi Mạnh gia sao???.
- Đi Trúc Viên!_ anh vốn định mang cô về Hoành Đô, một chung cư cao cấp nhất ở Thâm Quyến, nơi anh và Sơ Cẩn đang ở. Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là về Trúc Viên đi, mẹ của anh hiện tại vừa mới đi du lịch vẫn chưa có về!!, có đủ đồ cần thiết cho cô gái của anh.
- Được!!!_ Mục Sơ Cẩn tròn mắt một chút sau đó lập tức đồng ý, lái xe một mạch đến Trúc Viên. Lòng thầm cười trộm, anh họ, anh chết chắc rồi!!!. Muahaha!!!.
- Anh, cho anh xem cái này!!!_ Mục Sơ Cẩn lái được một đoạn mới nhớ đến đoạn clip mình kì công quay được. Liền quăng cái điện thoại ra phía sau cho ông anh họ của mình, nở nụ cười đắc ý.
______________________£_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro