chương 11: định hôn, tỏ tình
Những ngày kế, Lạc Ly liên tục bận tới đầu tắt mặt tối, đã vậy còn phải lo thêm vụ vào Phù Quang rừng rậm kiếm 3 dược liệu còn thiếu để luyện Tẩy Tủy đan. Chuyến đi kéo dài gần một tháng mới kết thúc, thành quả thu được cũng ko ít, nàng cùng lạc y mỗi người đều có thêm một linh thú. Lạc Ly có Xích kim Thánh Hổ. Mà nàng, có Chức Mộng Thú - linh thú đặc trưng của Tu La Thành.
Ko biết người khác nhìn thấy nó sẽ nghĩ gì, nói nàng là Tu La Thành nhân cũng ko phải là ko thể!
**
Vừa về đã nghe tin Thái Hậu Nam Dực hồi triều, hiển nhiên chuyện định hôn mà Chiến Dã trì hoãn bao lâu lại được lôi ra...
"Dã nhi, con cũng 17 rồi, nên kiém lấy mối lương duyên tốt thôi. Trì hoãn nữa là các cô nương tốt gả đi hết a!"
Chính giữa ghế cao nhất, Thái Hậu đang ngồi an nhàn, bên cạnh là Chiến Dã cùng Anh Dạ.
"Nhi thần..."
"Hoàng tổ mẫu, người an tâm. Hoàng huynh có người trong mộng rồi nha.." chiến dã chưa kịp trả lời đã bị Anh Dạ chặn họng.
" Anh dạ, ko được hồ nháo. Mau đến đây"
Hoàng hậu khẽ nhăn mày, kêu Anh dạ tới. Nàng chu môi xì một cái, bướng bỉnh đi tới chỗ hoàng hậu,ko quên ghé tai thái hậu thì thầm
"Người tin con đi. Hoàng huynh có người thương thật a" nói xong vội phi tới chỗ hoàng hậu,ngồi thẳng tắp né tránh ánh mắt đe dọa của Chiến Dã.
" Anh dạ nói thật thì tốt. Dã nhi, cô nương đó là ai? Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ thay ngươi làm chủ "
"Là Anh Dạ nói bừa. Triều đình bây giờ công sự bề bộn. Nhi thần vẫn nên cùng phụ hoàng gánh vác. Chuyện hôn ước định thân vẫn nên để sau"
" vậy... cũng hảo. Ngươi cũng đừng chăm chú quá mà quên bản thân a"
** Ban đêm thành lâm hoài***
Tịch nhan đang ngồi nghiên cứu bí tịch của Quân Ly đem tới thì nghe nha hoàn báo Chiến Dã đến. Nàng khẽ nhíu mày,đem bí tịch cất đi,nhẹ nhàng bước ra đón. Hôm nay nàng vận một bộ bạch y, tóc màu đỏ rực rỡ càng thêm nổi bật. Một đầu đơn giản cài kẹp tóc hình nửa mặt trăng vô cùng mĩ lệ. Hai người phi thân lên mái nhà tâm sự ...
Nói vậy cho oai chẳng qua toàn là Chiến Dã nói trước, Tịch Nhan đáp "ân", "ko","hảo", v.v, vô cùng kiệm lời
"Thái tử."
" Ân"
" Thời gian này làm phiền ngươi. Hiện giờ chúng ta đã tìm ra nơi ở hợp lí, biệt viện này cũng nên vật quy khổ chủ" Tịch Nhan bình thản nói, Chiến Dã vừa nghe xong mắt thoáng chút thẫn thờ, vội nói
" nếu các hạ thấy chỗ nào ko tiện có thể nói ra"
" Cảm ơn nhưng ta thích vậy"
Nàng nói xong cúi đầu chào nhẹ một cái rồi lưu loát nhảy xuống
" Khoan đã!" Chiến Dã vừa gọi với theo vừa chạy đến, giọng kích động" Bao giờ ngươi ly khai?"
" Một hai hôm nữa" nàng nói xong định tiếp tục về phòng thì bị Chiến dã kéo lại. Nàng lông mày thoáng nhăn, nhìn xuống ống tay áo chờ đợi.
Chiến dã thấy vậy vội bỏ ra. Hắn trước nay làm việc luôn cẩn trọng, cớ gì vì một chữ muốn ly của nàng lại buồn bực vậy?
" Ta ..."
Hắn khẽ hít một hơi, trong lòng thầm nhắc nhất định phải nói bằng được
" Ta thích nàng! Tịch Nhan! Ta nói thích nàng, Nàng ở lại được không?"
( cho trai cổ đại tỏ tình quả thực vô cùng khó! Nhất là mấy anh như này! Chậc chậc)
"..."
Ko gian bỗng chìm vào im lặng, cảm tưởng nghe được nhịp đập của đối phương, một lúc sau mới nghe thấy thanh âm của nàng nhẹ nhàng vang lên phá tan khung cảnh nặng nề
" Ta lai lịch bất minh thái tử lẽ nào cũng có thể tiếp nhận? Dù gì chúng ta cũng mới gặp mấy lần, chưa thấu hiểu đối phương. Quy định Nam Dực Quốc hình như ko cho người hoàng thất kết hôn với người lạ, thái tử lẽ nào muốn làm trái ý tiên nhân?"
" Ta đối thái tử chỉ là tình cảm bằng hữu , ko có quan hệ nam nữ"
" Còn có. Quốc gia ta sống quy định nữ 18 tuổi trở lên mới được lấy chồng, ta mới chỉ15 tuổi, mấy vụ định hôn ước ta ko có hứng thú. Cho dù có cũng do đôi bên đồng ý. Ta quả thực chỉ coi điện hạ là bạn bè bình thường. Vậy nên , ý tốt của thái tử điện hạ ta ko thể nhận!"
" Vì sao?"
" Vì ta ko có tình cảm nam nữ với ngươi." Ngừng một lát, thanh âm nhẹ như gió thoảng của nàng lại lần nữa vang lên
" Còn chuyện ở lại hay ko... Ko ai có thể can thiệp!"
Tịch Nhan đáy mắt ko gợn sóng , giọng nói thanh thúy vang lên đều đều" Thái tử vẫn nên tìm người hợp với bản thân đi thôi! Ta ko đáng."
"Tịch Nhan!" Chiến Dã hô to, tay giơ về phía trước ( kiểu giơ tay Nhĩ Khang) muốn giữ nàng lại.
" phiền thái tử điện hạ gọi theo danh xưng của ta!"nói rồi nàng nhấc váy tiến vào phòng,để lại Chiến Dã vẫn đứng im như pho tượng ở đó.
Nàng là đang muốn làm rõ quan hệ với hắn.
Vốn hắn định nói hắn có thể chờ . Nhưng ý tứ nàng đã quá rõ ràng ,căn bản có nói cũng không làm được gì
Có lẽ cả đời của hắn chỉ gặp một người vô tình như nàng. Chỉ có nàng mới đủ vô tình đến vậy...
Chiến Dã đáy mắt một khoảng trống rỗng,nhìn căn phòng đã đóng kín, trong lòng dâng lên cỗ cảm xúc mất mát khó tả rồi cũng quyết định ly khai, ko quên căn dặn hạ nhân giúp hai nàng thu dọn đồ.
Rốt cuộc hắn vẫn ko chiếm được cảm tình của nàng
Bây giờ không...
Có lẽ..
.
.
.
Sau này cũng ko chăng?
*****
Phía xa, trong tàng cây rậm rạp xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ. lạc Ly trên tay một vốc hạt dưa , chân vắt ngang hình chữ ngũ vừa rung rung đùi vừa cắn hạt dưa "tanh tách!" nhìn về phía trong sân biệt viện ,vẻ mặt đậm chất Xem kịch ngồi đánh giá. Bên cạnh là tiểu Kim đã thu nhỏ lại, nhìn sang chủ nhân bất đắc dĩ:" chủ nhân, sao người lại có sở thích ..... (biến thái)..... nhìn người khác tỏ tình này chứ?"
"Tiểu Kim! Cái này người ta gọi là tự tìm niềm vui trong cuộc sống". Nói rồi quay sang đánh giá "Tịch nhan cũng thật là, từ chối thẳng thừng quá đó... chậc chậc.. cái con nhỏ này..."
( hanna* nhấp trà** xen vào* Anh à, anh theo đuổi con gái người ta như này là không đúng cách rồi.
Tán gái ấy,mặt phải dày hơn bình thường ba lớp , độ chai mặt tỉ lệ thuận với độ thành công. Anh tán người ta vậy không được là đúng rồi!)
**
Hai ngày sau, nàng cùng Lạc Ly di chuyển đến nơi mới là một khách điếm hẻo lánh. Chiến dã cũng ko tới. Đồ đạc đem theo cũng ko có gì ngoài bản thân. Lạc Ly vẫn duy trì tình trạng sáng đi tối về, Tịch Nhan vẫn trưng bản mặt lạnh tanh ra hù người, với ngoại nhân thủy chung tiếc lời hơn tiếc vàng. Mọi chuyện vẫn vô cùng bình thường. Nơi mới này cũng khá thoải mái vì ko có ai tới trọ, hai người mua lại với giá rẻ,định sau này tu sửa chút làm nơi tu luyện. Ông chủ thấy có người mua mừng rơi nước mắt, thầm khấn 18 đời tổ tông ,bán tống bán tháo rồi đem gia đình đi nơi khác.
Vốn hai người định mua một sơn trang. Nhưng là ko cần thiết. Tịch Nhan sắp tới cũng theo Quân Ly tu luyện, Lạc Ly lại khỏi nói,mua sơn trang là ko cần thiết lắm!
----
Hết chương r a!
Nếu còn chỗ nào chưa hay m.n thông cảm,một cái não cx chỉ nghĩ đc bấy nhiêu thôi àk!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro