Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 85 - 88

CHƯƠNG 85: TUNG TÍCH KHÔNG RÕ

Lăng Nhược Nhược mất tích, lần này là mất tích thật.

Sau khi nàng bị bắt, người trong trang viên lập tức phái người báo cho Hoa mụ mụ ở Hoa Tụ Lâu, còn phái người ra ngoài thôn trang tìm kiếm.

Hoa mụ mụ nghe vậy, quá sợ hãi, lập tức hiểu được đám người bắt Lăng Nhược Nhược hẳn là bọn đã xuống tay với mình ngày đó, nói không chừng hôm nay vẫn là do nàng ta ra lệnh.

Càng nghĩ, Hoa mụ mụ càng thấy mình nên nói cho Tát Hoàn, nay chỉ có lực lượng của quan phủ và Ninh Vương gia mới có thể đem Lăng Nhược Nhược trở về.

Nàng quyết định nhanh chóng, lên kiệu vội vã đi về hướng Ninh Vương phủ, cũng may có tên Lăng Nhược Nhược làm chiêu bài, nàng rất nhanh liền gặp được Tát Hoàn.

“Vương gia, cứu cứu tiểu thư, cứu cứu tiểu thư.” Nàng vừa thấy Tát Hoàn, lập tức bùm một cái quỳ xuống, khóc sướt mướt cầu xin.

Tát Hoàn nghe vậy kinh hãi, vội la lên: “Nói mau, nàng ở nơi nào?”

“Ta không biết, lúc trước tiểu thư trở về trang viên, nhưng vài cái canh giờ trước có một đám người xa lạ xông vào trang viên, tiểu thư vì bảo vệ an nguy cho trang viên và Tiểu Vương gia, đành phải để cho bọn họ mang mình đi.” Hoa mụ mụ vội vàng miêu tả sự tình trải qua, cũng đem chuyện mình bị tập kích kể từ đầu chí cuối.

Tát Hoàn không lường trước được sẽ còn có người muốn xuống tay với Lăng Nhược Nhược, lại là một nữ nhân bọn hắn không biết. “Ngươi có thấy rõ diện mạo của nữ nhân kia không? Vương phi? Nàng là Vương phi? Là Vương phi của ai?” Hắn vội vàng truy vấn, hắn cũng có Vương phi, Tam đệ cũng có, vương huynh phi tử lại càng nhiều.

Hoa mụ mụ lắc đầu: “Vương gia, ta thật không biết nàng là Vương phi của vương phủ nào, chỉ biết những người đó gọi nàng là Vương phi, nàng cũng tự xưng là Vương phi.” Nàng nếu biết đã sớm nói cho hắn.

“Được rồi, bổn vương lập tức phái quân đội đi tìm. Còn có, bổn vương sẽ lập tức mang Tiểu Vương gia về.” Tát Hoàn sợ bé cũng sẽ lọt vào bất trắc, lập tức cho người đi đón bé trở về.

Nhờ Hoa mụ mụ dẫn đường, một đội quân lập tức chạy vội ra ngoại ô kinh thành, ngay khi bọn họ vừa ly khai không lâu, Vũ Sương Nhi mang theo Uyển Ngữ đã lén lút trở lại.

“Vương gia đâu?” Nàng trang điểm tươm tất xuất hiện trong đại sảnh, làm bộ như không chút để ý hỏi tổng quản.

Tổng quản thấy nàng hỏi, tất cung tất kính nói: “Bẩm Vương phi, Vương gia đi ra ngoài, hình như là đi đón Tiểu Vương gia trở về.” Hắn đem chút tiểu tin tức mình nghe được tiết lộ cho nàng.

Vũ Sương Nhi cả kinh, nàng chỉ chăm chăm lo tìm Lăng Nhược Nhược, đến khi phát giác người của mình không mang bé về, thì trời đã gần tối mịt.

Nàng không thể phái đám người kia đi thêm lần thứ hai, không chừng những người đó đã sớm kinh hoảng, ẩn nấp rồi.

“Bổn vương phi đã biết.” Nàng vẫn như cũ thản nhiên nói, mặt không đổi sắc, thản nhiên ly khai đại sảnh.

Tổng quản nhìn bóng dáng đi xa của nàng, thầm nghĩ, Vương phi này không đơn giản.


Khi Tát Hoàn gặp được bé, bé vừa mới khóc xong một trận, hai ánh mắt hồng hồng đứng ngồi không yên. Bé rất thông minh, từ miệng những người trong trang viên, đã mơ hồ mẹ mình bị người ta bắt cóc.

“Phụ vương.” Bé vừa thấy Tát Hoàn bỗng dưng xuất hiện, lập tức khóc òa lên, chạy lại, “Mẹ bị người ta bắt cóc. Phụ vương, mau cứu mẹ về đi.”

“Cục cưng ngoan, đừng khóc, phụ vương nhất định đem mẹ ngươi về.” Tát Hoàn ôm thân mình nho nhỏ mềm nhũn của bé, kiên định nói.

Bé ghé vào trong lòng hắn, tín nhiệm gật gật đầu, bé tin tưởng phụ vương nhất định sẽ tìm được mẹ.

Tát Hoàn mang theo bé về tới vương phủ, đương nhiên, điều ra năm vị đại nội cao thủ trong hoàng cung để bảo hộ bé, mặt khác cũng phái hơn mười người thị vệ trong vương phủ cùng bảo hộ bé.


Tát Nhãn hay tin đã tìm được bé, vui sướng vạn phần, vội vã liền chạy tới vấn an, thậm chí yêu cầu Tát Hoàn đem con trả lại cho hắn.


CHƯƠNG 86: CƯỚP NGƯỜI

“Nhị vương huynh, nghe nói con ta ở chỗ vương huynh, tiểu đệ cố ý lại đây đón bé trở về.” Tát Nhãn vừa vào Ninh Vương phủ, liền nói như vậy với Tát Hoàn.

Mục đích hắn đến đây chính là bé, con trai của hắn. Từ khi Thái Hậu nói đứa bé Lăng Nhược Nhược sinh ra chính là con ruột mình, Tát Nhãn liền ngày nhớ đêm mong, thật vất vả nghe tin đã tìm được bé, liền lập tức tới đây.

Đối với Tát Nhãn hễ há mồm là nói bé là con hắn, ngậm miệng vẫn là bảo bé là con hắn, Tát Hoàn cảm thấy thật phản cảm. Tuy rằng là anh em ruột thịt, nhưng cảm tình Tát Hoàn dành cho bé đã rất sâu đậm, thực chẳng khác tình phụ tử.

“Tát Nhãn, cục cưng sẽ không theo ngươi về đâi, bé mới là con của bổn vương.” Tát Hoàn chết sống cũng không tin bé là con người khác, dù phải tình nguyện mặt mang xấu hổ, hắn cũng muốn bé trở thành con hắn.

Tát Nhãn trợn tròn mắt, con của hắn mà vương huynh cũng muốn giành? “Vương huynh, cục cưng là con của ta a, vì sao không theo ta trở về?” Hắn không chịu, phong vương hồi lâu, hắn còn chưa được một đứa con nối dòng đâu.

“Ta sẽ không để bé theo ngươi về.” Tát Hoàn quyết định, ai cũng không thể cướp bé đi, Lăng Nhược Nhược cũng vậy, cả hai đều thuộc về hắn.

“Không được, dựa vào cái gì, cục cưng là con của ta, dựa vào cái gì không cho người phụ vương là ta mang về?” Tát Nhãn giận điên rồi, đây là đạo lý gì a, sao hắn lại không thể mang con ruột mình về.

Tát Hoàn cũng nổi trận lôi đình, vừa tìm được về, hắn liền tìm tới cửa, Lăng Nhược Nhược còn chưa tìm được đâu. “Ngươi đi hỏi cục cưng đi, xem bé có nguyện ý theo ngươi về không?” Hắn dám đánh cược, bé sẽ không theo người xa lạ như Tát Nhãn trở về, vì thế lạnh lùng nói.

“Được, làm ngay bây giờ đi.” Tát Nhãn gấp điên rồi, nghĩ đến mình chỉ cần dựa vào thân phận cha ruột là có thể đem bé về, lập tức đồng ý.

Hai người một trước một sau đi tới biệt viện

Có thể là vì người cổ đại thường trưởng thành sớm, bé hiện tại đã ổn định lại cảm xúc, giờ đang kiên cường ngồi ở trong phòng, bên cạnh có một đống lớn cao thủ vây quanh, khuôn mặt tuy còn có chút khiếp đảm và sợ hãi, nhưng vẫn im lặng ngồi.

“Cục cưng.” Hai đại nam nhân vừa thấy bé, lập tức trước sau cùng kêu lên, một trước một sau chạy về hướng bé.


Bé nhìn thấy Tát Hoàn, lập tức lộ ra thiên chân khả ái tươi cười, nũng nịu nói: “Phụ vương, phụ vương đã trở lại, có tin gì của mẹ không?” Chuyện bé quan tâm nhất hiện giờ là chuyện mẹ bị người ta bắt cóc, gặp người liền hỏi.

Tát Hoàn vừa nghe một tiếng phụ vương, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán không còn thấy tăm hơi, kìm lòng không đậu tươi cười với bé: “Cục cưng ngoan, phụ vương nhất định cứu mẹ của con trở về.”

Bé tuy rằng nghe xong thực thất vọng, nhưng vẫn tin tưởng Tát Hoàn có thể cứu được Lăng Nhược Nhược, nên thực tín nhiệm gật gật đầu với hắn. “Cục cưng tin tưởng phụ vương.”

Tát Hoàn nghe xong thực cảm động, Lăng Nhược Nhược và bé đã mang đến cho rất nhiều tình cảm mà hắn chưa từng biết đến, cho nên cứ mỗi ngày qua, cảm tình dành cho hai mẹ con lại nhiều hơn.

Tát Nhãn lại rất mất hứng, nghe bé gọi Tát Hoàn là phụ vương, trong lòng hắn ứa ra hỏa, cực kì mất hứng, lại không tiện phát tác, sợ dọa bé.

Lúc này thấy hai người cảm tình dào dạt, lòng càng thêm ghen tị, vì thế liều lĩnh phá vỡ bầu không khí: “Cục cưng, ta mới phụ vương của con a, phụ vương của con chính là ta.” Hắn bước một bước đến bên cạnh Tát Hoàn, đứng trước mặt bé, nói.

Bé nghiên đầu nhìn Tát Nhãn từ trên xuống dưới, lập tức lắc đầu, nũng nịu nói: “Ngươi, không phải phụ vương của cục cưng, phụ vương của cục cưng là người này nha.” Ngón tay nhỏ bé chỉ về hướng Tát Hoàn.

Tát Hoàn nghe xong, trong lòng lại là một trận thư sướng, tươi cười bất giác lộ trên mặt.

Còn Tát Nhãn thì tức giận đến mặt mày xanh mét, một câu này đại biểu bé lựa chọn Tát Hoàn, mà không phải thân sinh phụ vương là hắn. “Ta mới là cha ruột của con, ta là phụ vương của con a, không tin, con hỏi mẹ con đi.”


CHƯƠNG 87: THẤT THÂN?

Trong khi Tát Hoàn và Tát Nhãn cùng nhau tranh giành bé, Lăng Nhược Nhược đang lâm vào tuyệt cảnh. Trước khi Vũ Sương Nhi mang Uyển Ngữ rời đi, ả đã thản nhiên dặn dò mấy tên tráng hán kia phải xử lý nàng.

Hiện tại, trước mặt Lăng Nhược Nhược là vài gã nam nhân người ngợm to lớn, bọn họ đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dâm đãng, sắc mị mị, như muốn nhìn xuyên lớp quần áo trên người, khiến nàng thật muốn nôn mửa.

“Đại ca, nữ tử xinh đẹp này nên xử trí thế nào? Đại tiểu thư nói cho chúng ta hưởng dụng một phen trước rồi hẵng… ” Một gã tráng hán dâm đãng nhìn nàng nói, cuối cùng làm một động tác mất đầu.

Được xưng là đại ca, một gã tráng hán nhìn nhìn nàng, lại quay đầu nhìn thoáng qua bọn huynh đệ đang nói chuyện, cũng cười dâm đãng nói: “Liền ấn theo lời đại tiểu thư mà làm, trước hảo hảo hưởng dụng một phen rồi nói sau.”

“Thật tốt quá, đại ca.”

“Đại ca, ngươi lên trước đi.”

“Đại ca, các huynh đệ thay phiên nhau lân.”

“Lên đi, đại ca, lên đi.”

Tiếng cười nói dâm đãng của mấy gã nam nhân truyền vào lỗ tai Lăng Nhược Nhược, khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Gã tráng hán được xưng là đại ca giờ đang sải bước hướng về phía nàng, trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng, bắt đầu vươn ra bàn tay háo sắc.

Chát.

Lăng Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi liền ghét bỏ tát vào tay hắn, nếu không phải sợ tay hắn đụng tới thân thể mình, nàng sẽ không định dùng chính tay mình đi chạm vào tay loại người này, điều này khiến cho dạ dày nàng thắt lại, suýt nôn ra.

Tiếng chát này hoàn toàn chọc giận đám nam nhân, vốn định không dùng đến sức mạnh, nhưng hiện tại thấy thái độ này của nàng, bọn chúng biết không cường không được.


“Thối đàn bà, không dùng sức mạnh là không được.”

“Xú nữ nhân, một hồi cho ngươi dục tiên dục tử, còn cầu chúng ta.”

“Tiện nhân, một hồi giết chết ngươi.”

“Lên, lên cho ta, giết chết nàng.”

Mấy gã nam nhân phát hỏa, cùng nhau hung thần ác sát tới gần nàng, cùng nhau bao vây nàng, chuẩn bị động thủ động cước, cưỡng đoạt nàng.

Lăng Nhược Nhược sợ. Lòng nàng cực kì sợ hãi, chỉ mới nghĩ đến cảnh năm nam nhân to lớn này cường gian mình, nàng liền hận không thể chết luôn cho rồi. Nếu năm nam nhân kia dám đụng một ngón tay vào nàng, nàng sẽ cùng bọn họ đồng vu quy tận.

“Các ngươi dám! Nếu Hoàng Thượng biết, hai vị Vương gia biết, chỉ sợ các ngươi không chỉ có chết không toàn thây, ngay cả tru di cửu tộc cũng không đủ.” Chuyện tới nước này, cho dù Lăng Nhược Nhược không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng tộc cũng không được, chỉ có danh hào vang dội này mới có thể cứu chính mình.

Năm nam nhân nghe thế, thật ra có dừng lại một chút, nhưng bọn họ cũng không ngốc, nếu không cũng sẽ không bắt được nàng dễ dàng như vậy.

“Hoàng Thượng? Ngươi lừa quỷ đi, đại tiểu thư chúng ta chính là Vương phi a, chúng ta chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà nàng giao cho.” Lão đại cũng không ngốc, bọn họ chỉ nghe lời Vũ Sương Nhi, nếu Lăng Nhược Nhược là nữ nhân mà Vũ Sương Nhi có thể hạ thủ, như vậy khẳng định không phải là người trọng yếu gì, cùng lắm chỉ là cái đinh trong mắt Vũ Sương Nhi.

Lăng Nhược Nhược biết bọn họ không phải tiểu hài tử, sẽ không bị đả động dễ dàng như vậy, lại càng không thể chỉ mới nói một chút đã bị dọa. “Vũ Sương Nhi tính cái gì, ta là phi tử của Hoàng Thượng, các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, hiện tại toàn kinh thành, không, trên toàn nước, quan phủ nào mà không phải đang tìm ta? Các ngươi giết chết ta là chuyện nhỏ, đến lúc đó, chặt đầu các ngươi cũng không trả đủ tội, ngược lại còn liên lụy đến người nhà các ngươi. Đáng giá sao?” Nàng ân cần dụ dỗ, kỳ thật trong lòng rất bất ổn, không biết có tác dụng hay không.

Đám người nghe xong nhưng thật ra sửng sốt, có chút bị hù dọa, trong chốc lát không biết nên làm thế nào. Người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, không có người động thủ.

“Ngu ngốc, một lũ thùng cơm, chỉ bằng ả đàn bà này nói mấy câu, liền dọa được các ngươi? Đồ vô dụng.” Vẫn là tên lão đại có vẻ thanh tỉnh, hắn trước hết hoàn hồn, nổi giận mắng.

Bị lão đại mắng một trận, mọi người nhất thời hoàn hồn, cùng nhau mắng lên, đương nhiên là mắng nàng, xong lại nổi lên sắc tâm.

“Lão đại, không cần nhiều lời với ả, lên đi.” Một gã nam nhân đã muốn nhịn không được, bắt đầu cởi thắt lưng quần, sắc mị mị nhìn nàng.

Những người khác thấy hắn như vậy, cũng bắt chước cởi quần áo, vẻ mặt cười dâm đãng, thậm chí có kẻ khẩn cấp vươn tay định chạm vào nàng.

Lăng Nhược Nhược vừa tức vừa giận lại sợ hãi, lá gan nàng có lớn, miệng mắng có điêu, cũng biết hiện tại không phải lúc thể hiện, hảo hán trước không ăn mệt, huống chi nàng chỉ là một tiểu nữ tử, mà nữ tử thì dễ dàng chịu thiệt.


“Các ngươi dám.” Nàng quýnh lên, đột nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn bọn họ.

Vài đại nam nhân lại bị nàng hù thêm một trận, đình chỉ động tác, bất quá lần này bọn họ thẹn quá thành giận, liếc nhau một hồi, rồi không biết ai hô lên một tiếng: “Lên.”

Mấy nam nhân ùa lên, trước sau lần lượt vồ lấy nàng.

“A……”

Chỉ nghe tiếng kêu thê lương vang tận mây xanh của Lăng Nhược Nhược, cùng với tiếng cười dâm đãng của bọn nam nhân kia, tay áo bay tán loạn, thiên địa bỗng chốc lại là một mảnh yên tĩnh.


Hoàng cung. Thái Hậu tẩm cung.

“Mẫu hậu, người làm chủ cho con đi, nhị vương huynh, hắn dám không trả con chon nhi thần.” Tát Nhãn ỷ vào Thái Hậu sủng ái hắn, vì bản thân hắn là tiểu nhi tử, là người có thời gian ở bên cạnh Thái Hậu dài nhất, ngay cả Hoàng Thượng cũng không bằng, cho nên luôn được Thái Hậu yêu chiều. Lúc này hắn tùy tiện xuất hiện trong hoàng cung, yêu cầu Thái Hậu giúp hắn lấy lại con.

Thái Hậu vừa nghe vậy, chân mày đều nhăn lại, ba đứa con đã làm khắp thiên hạ bàn tán xôn xao, hết bình ổn đợt sóng này, đợt sóng khác lại ập tới, không biết khi nào mới đến cuối.

“Mẫu hậu.” Tát Nhãn cầu xin nói, hắn khát vọng nhìn mẫu thân mình, hy vọng bà có thể giúp mình. Giờ mỗi khi hắn nhớ đến bé chết sống cũng không muốn về nhà với hắn, lại còn chui vào lòng Tát Hoàn làm nũng, hắn lại tức giận.

“Lăng Nhược Nhược đâu?” Chuyện Thái Hậu quan tâm nhất chính là chuyện này, sao lại chỉ có bé mà không có Lăng Nhược Nhược?

Tát Nhãn thành thật báo cáo: “Không tìm được nàng, nàng bị người ta bắt đi, tiểu bảo bảo bình yên vô sự đã trở lại, đang ở chỗ nhị vương huynh.”

Lăng Nhược Nhược bị người ta bắt đi? Thái Hậu chấn động, nàng ta thông minh như vậy, sao lại bị người nào tính kế? “Có điều tra ra là ai không? Có manh mối gì chưa?” Đối Lăng Nhược Nhược, trong lòng bà thực không biết là cái tư vị gì.

“Bẩm mẫu hậu, tin gì cũng chưa phát hiện, bất quá, nghe Hoa mụ mụ nói, hình như là một nữ nhân đã bắt Nhược Nhi.” Tát Nhãn đau đầu thật sự, chuyện của Lăng Nhược Nhược làm ba huynh đệ bọn họ gà bay chó sủa, vậy mà cả cái bóng vẫn tìm không thấy.

Thái Hậu lại càng giật mình, một nữ nhân? Lăng Nhược Nhược này không biết đã đắc tội người nào, làm cho người ta nơi nơi đuổi giết nàng, không cho nàng đường sống.

“Nhãn nhi, mẫu hậu không thể bắt ép cục cưng, cục cưng muốn ở với ai, mẫu hậu cũng không có biện pháp, đành phải chờ Lăng Nhược Nhược trở lại.” Thái Hậu bất đắc dĩ nói, bà thực không thể giúp được hắn.

Tát Nhãn nghe xong, ủ rũ, hắn vốn tưởng dựa vào Thái Hậu đoạt bé trở lại, nhưng không nghĩ tới, Thái Hậu cư nhiên không giúp hắn, làm cho hắn căm giận không thôi.

“Mẫu hậu……” Hắn không cam lòng nói.

Thái Hậu lắc đầu, không hề để ý tới hắn, sau đó mặt không chút thay đổi, cầm tách trà lên, từng ngụm nhỏ tao nhã uống.


CHƯƠNG 88: HÀNH ĐỘNG


Tát Nhãn ủ rũ bước ra khỏi tẩm cung của Thái Hậu, ai cũng không giúp được hắn. Chỉ cần nhớ lại cảnh bé ngọt ngào kêu nhị vương huynh là phụ vương, hắn liền khổ sở. Đó là con của hắn, máu mủ của hắn.

“Vương đệ, sao ngươi lại ở đây?” Tát Phong mới vừa từ tẩm cung đi ra, liền thấy Tát Nhãn ủ rũ bước đi, vì thế tò mò kêu to.

“Bái kiến vương huynh.” Tát Nhãn nghe được giọng của Tát Phong, thế này mới phát hiện hắn đang đứng cách mình không xa, vội vàng đi đến trước mặt hắn, cung kính nói. Dù là Hoàng Thượng cao quý nhưng vẫn là vương huynh của mình, ba huynh đệ cũng không vì một nữ nhân mà lạnh nhạt, quan hệ vẫn giống như trước.

Tát Phong mỉm cười, “Ngươi sao lại rảnh đến hoàng cung của ta, không phải đang đi nơi nơi tìm Nhược Nhi sao?” Hắn rất ngạc nhiên, tuy rằng ba huynh đệ đều phân biệt đi tìm Lăng Nhược Nhược, nhưng người tìm tích cực nhất, chỉ sợ là Tát Nhãn và Tát Hoàn.

“Đã tìm được tiểu bảo bảo.” Tát Nhãn vô cùng uể oải nói.

“Trẫm biết.” Việc này Tát Phong đã sớm thu được tin tức, còn biết cục cưng được Nhị đệ mang về, Tam đệ thì chạy tới đòi người.

Tát Nhãn nói tới đây lại tức giận: “Cục cưng không muốn theo ta về, đã vậy còn nhận nhị vương huynh làm phụ vương. Cho nên, ta chỉ có thể đến tìm mẫu hậu.” Hắn đem mục đích mình đến hoàng cung nói ra.

Tát Phong nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là như vậy, cũng khó trách. “Việc này không thể gấp, ngươi và tiểu bảo bảo tiếp xúc quá ít, bé làm chịu trở về với ngươi. Cứ từ từ rồi sẽ tốt.” Hắn an ủi nói.

“Chỉ có thể như vậy.” Tát Nhãn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

“Nhược Nhi là bị ai bắt đi? Có tin tức gì không?” Đây mới là chuyện Tát Phong quan tâm nhất, cũng là chuyện khiến hắn thập phần buồn bực, đường đường dưới chân thiên tử, cư nhiên dám động đến nữ nhân mà người hoàng gia đang tìm, đúng là chán sống.

Tát Nhãn nhức đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Không biết là ai to gan như vậy, biết rõ là chúng ta đang tìm Nhược Nhi, không những không báo, cư nhiên còn dám bắt nàng đi. Nếu để cho bổn vương biết, nhất định phải phanh thây hắn thành vạn đoạn.” Nói xong câu này, mặt mày Tát Nhãn lại trở nên tối tăm.

Tát Phong cũng đồng ý gật gật đầu, chuyện này hiện tại đã dính líu đến uy nghiêm của hoàng gia, thể diện của ba huynh đệ bọn họ, chừng nào còn không tìm ra, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua.

“Đi thôi, việc này đành giao cho ngươi và nhị vương đệ.” Tát Phong dặn dò, hắn là vua một nước, không thể dây dưa việc nhỏ quá lâu, không cẩn thận sẽ có người bất mãn.

“Vâng, vương huynh.” Tát Nhãn tất cung tất kính nói, tuy rằng có chút xung đột vì một nữ nhân, nhưng thân tình máu mủ giữa ba huynh đệ bọn hắn rất sâu, không dễ dàng dao động.

Tát Phong thực vừa lòng gật gật đầu, ly khai.

Tát Nhãn cũng vội vàng rời khỏi hoàng cung, hắn còn phải đi tìm Lăng Nhược Nhược, chuyện của bé tạm thời gạt sang một bên, có nhị vương huynh bảo hộ, hẳn là không có vấn đề gì.


Hoa Tụ Lâu.

Từ khi Lăng Nhược Nhược vì mình mà hành tung bại lộ rồi bị người ta bắt cóc, Hoa mụ mụ không tài nào ngủ yên giấc nổi, càng không có tâm tư làm ăn buôn bán.

Thấy sắc trời còn sớm, còn chưa tới lúc mở cửa buôn bán, Hoa mụ mụ ngẫm nghĩ, nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy không bằng mình đến Ninh Vương phủ một chuyến, nàng nhớ nữ nhân kia tự xưng là Vương phi, như vậy nhất định là một phi tử nào đó trong vương phủ. Dựa vào quan hệ với Ninh Vương gia, nàng có thể vào trong mấy vương phủ nhìn một cái, đi đi lại lại, không chừng sẽ gặp được nàng ta.


Tâm động không bằng hành động, Hoa mụ mụ vốn có quan hệ tốt với Ninh Vương phủ, đi không cần báo trước cũng không thành vấn đề. Vì thế, nàng lên kiệu nhỏ, xuất phát về hướng Ninh Vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro