Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 141 - 144

CHƯƠNG 141: RỜI ĐI

Lăng Nhược Nhược đột nhiên không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn. Nàng bỗng cảm thấy sợ hãi, tựa hồ cảm thấy chính mình rốt cuộc không giãy khỏi nơi này, nàng trốn không thoát, tránh không ra.

“Nhược Nhi, ngươi tha thứ những việc trước kia của ta được không, đừng rời xa ta, được không?” Tát Hoàn thấp giọng cầu xin, mắt nhìn về phía nàng, thanh âm tràn ngập khẩn cầu cùng bất an.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, bao gồm bé, bọn họ đều thực khẩn trương chờ câu trả lời của nàng, trái tim như bị nhấc lên cổ họng.

Lăng Nhược Nhược làm lơ vẻ khát vọng trên mặt bọn họ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn tiếp tục ở đây, ta chỉ muốn tìm một nơi im lặng để sống, chỉ có ta và cục cưng.”

Tát Hoàn thấy thái độ nàng kiên quyết, không còn đường thương lượng, trong lòng lạnh đến triệt để. Hắn không biết nên nói như thế nào, bởi vì mặc kệ hắn cầu xin thế nào, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Thái Hậu đã không muốn quản chuyện của bọn hắn nữa, bà mệt mỏi, nhiều năm như vậy làm chuyện này chuyện kia cho bọn họ, ép buộc lâu như vậy, bà hữu tâm vô lực, không muốn lại để ý tới nữa.

“Ai gia phải về cung, cục cưng có muốn cùng hoàng thái thái hồi cung không?” Trước khi đi, bà thập phần mong muốn mang bé cùng tiến cung làm bạn.

Bé nhìn nhìn bà, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, sau đó lắc đầu, non nớt nói: “Thái thái, cục cưng muốn ở lại với mẹ, không muốn đến hoàng cung.”

Thái Hậu nghe vậy, trong lòng mất mát, nhưng bà không biểu lộ quá nhiều, chỉ sờ sờ đầu bé, rồi dẫn người rời Ninh Vương phủ.

Tát Nhãn cũng đi theo, hắn hiện tại phi thường mất mát, hai tay trống trơn, một người cũng không được, có thể đoán được tâm tình của hắn kém đến mức nào.

Còn lại chỉ có Tát Hoàn, Thái Phó, Lăng Nhược Nhược và bé. Lăng Nhược Nhược ôm bé, không chịu nhìn sang Tát Hoàn.

“Không bằng như vậy đi, Nhược Nhi hãy đến chỗ của lão phu đi, lão phu cũng có thể chiếu cố hai mẹ con, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại của lão phu, còn chưa đến nhà ông ngoại lần nào a.” Thái Phó nhìn đứa nhỏ trong lòng Lăng Nhược Nhược, nói xong hai mắt liền ươn ướt.

Từ ngày Lăng Nhược Nhược đến gặp ông bày tỏ mọi chuyện, cả ngày lẫn đêm ông đều nghĩ về chuyện cũ, càng nghĩ càng hối hận. Lúc trước, ông không nên đối đãi nữ nhi của mình như vậy, nay nữ nhi đã chết, ông có muốn bồi thường cũng làm không được. Người đầu bạc tiễn người tóc đen, nỗi đau khổ này khiến ông cảm thấy thật khó chịu.

Tát Hoàn nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, không biết nàng sẽ quyết định ra sao. Nếu nàng đến phủ Thái Phó, như vậy hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội tiếp cận hai mẹ con nàng.

Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, Thái Phó nói cũng đúng, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại ruột của ông, mấy năm nay lại chưa đến lần nào, chưa có dịp để Thái Phó hưởng thụ niềm vui làm ông ngoại.

“Được, chúng ta sẽ đến ở phủ Thái Phó.” Nàng quyết định.

Tát Hoàn thầm chua xót khổ sở, hắn không thể lại ngăn đón nàng, như vậy chỉ khiến nàng càng chạy càng xa, vĩnh viễn sẽ không quay lại bên cạnh mình.

.

.

.

Đến lúc phải rời khỏi, trong lòng Lăng Nhược Nhược cảm khái ngàn vạn. Nàng đã sống trong kinh thành suốt bốn năm, cũng là bốn năm nàng đến thế giới này. Trong bốn năm, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, có vui vẻ, cũng có thống khổ. Thu hoạch duy nhất sợ là chỉ có thêm một đứa con, một người thân, những người sẽ sống nương tựa lẫn nhau cùng với nàng.


Không mang khỏi vương phủ những thứ không thuộc về mình, nàng đơn giản thu thập một túi hành lý nhỏ, bên trong chỉ chứa quần áo của nàng và cục cưng. Sau đó, nàng nắm tay cục cưng, cùng lên xe ngựa của Thái Phó, rời khỏi Ninh Vương phủ, rời khỏi kinh thành, hướng thẳng về phủ Thái Phó ở ngoại ô.

Bọn họ đi rất xa rất xa, đi thật lâu thật lâu, Tát Hoàn vẫn còn đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo.


CHƯƠNG 142: ĐẠI KẾT CỤC 1

Ngoại ô, phủ Thái Phó, Lăng phủ.

“Nhược Nhi, con và cục cưng về sau sẽ ở nơi này, ở lại cùng với lão già này, hy vọng các con đừng chê ta tuổi già sức yếu a. Ha ha ha.” Thái Phó Lăng Sơn cười rất là thoải mái, nhưng trong đó lại thoáng có một tia thương cảm.

Lăng Nhược Nhược đương nhiên hiểu nội tâm suy nghĩ của ông, vội vàng an ủi nói: “Thái Phó không chê chúng ta mới đúng, sau này ta vẫn như cũ là nữ nhi của Thái Phó, cục cưng vĩnh viễn đều là cháu ngoại trai của ngài. Người một nhà chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ.”

Lăng Sơn cao hứng đến rơi nước mắt, liên thanh nói: “Hảo, hảo, hảo. Lão phu hôm nay rốt cuộc người một nhà đoàn tụ, cao hứng, cao hứng, thật cao hứng.”

Bé cũng rất hưng phấn, vội vàng nũng nịu nói: “Ngoại công, ngoại công, cục cưng cũng thật cao hứng.” Tiểu tử này là đứa nhỏ thuộc diện ‘mọi người làm gì, ta đều thích vô giúp vui’.

Mà Lăng Sơn nghe cục cưng gọi một tiếng ngoại công, trong lòng kích động vô cùng, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy bé, thật lâu không nói nên lời. Nữ nhi mất đi, chỉ để lại cho ông một tiểu bảo bảo, ông thật hối hận a, nay khoảng trống trong lòng đã cảm thấy tràn đầy.

“Cục cưng, cháu của ta, ngoại công có lỗi với con a, có lỗi với nương của con a.” Lăng Sợ lão lệ tung hoành, khóc không thành tiếng, hối hận những gì mình đã làm lúc trước.

Bé không rõ chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn thực nhu thuận không nói gì, im lặng tùy ý ông ôm mình, bé biết lão nhân này sẽ không thương tổn bản thân.

“Ngoại công, cục cưng còn có ngoại công, còn có mẹ, ngoại công đừng sợ, cục cưng và mẹ sẽ bảo hộ ngoại công.” Bé cười tủm tỉm, híp mắt nói với Lăng Sơn.

Lăng Nhược Nhược cũng mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với bé.

“Thái Phó, sau này ta sẽ gọi ngài là cha, Lăng Nhược Nhược là nữ nhi của ngài, ta tuy rằng chiếm thân thể của nàng, nhưng cũng là nữ nhi của ngài a.”

Lăng Sơn cảm động không nói nên lời, trong lòng ông biết rõ, nữ nhi của mình tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra đứa nhỏ tốt như vậy. Kỳ thật như vậy cũng tốt, hiện tại ông không những không mất đi nữ nhi, nữ nhi vẫn cùng sống với ông, còn có thêm một đứa cháu trai đáng yêu có hiểu biết, thật tốt a.

Từ khi Lăng Nhược Nhược và bé cùng đến ở Lăng phủ, Lăng phủ lúc nào cũng đầy tiếng cười núi vui vẻ, không còn lạnh lùng như trước, náo nhiệt vô cùng.

Bé được Lăng Sơn tự mình dạy đọc viết chữ, Lăng Nhược Nhược vẫn như cũ quản lý những cửa hàng nổi tiếng khắp thiên hạ của mình, thời gian ngày một ngày một dần trôi qua, cuộc sống vẫn bình thản tiếp diễn.

Một ngày nọ, Lăng Sơn cùng nàng và bé ngồi chơi ở hoa viên.

“Nhược Nhi, con thật sự không tính trở về Ninh Vương phủ sao?” Lăng Sơn nhịn hồi lâu, hôm nay rốt cuộc nhịn không được, mở miệng dò hỏi.

Lăng Nhược Nhược lắc đầu, “Cha, chuyện này không cần bàn nữa, con sẽ không trở về, hiện tại con không muốn nghĩ gì hết, chuyện về sau, sau này hẵng nói.”

Lăng Sơn cũng lại không khó xử nàng, vì thế chuyện này không nhắc đến nữa. Mọi người đều biết chính mình đang làm cái gì, chỉ cần suy nghĩ cho cuộc sống của mình là đủ.

“Mẹ, phụ vương đến thăm cục cưng.” Lúc này, bé đột nhiên nói.


Lăng Nhược Nhược kinh ngạc, sao nàng không hay biết? Nàng cũng không nhìn thấy hắn, càng không có ai báo cho nàng biết là hắn đến đây.

Lăng Sơn nhìn biểu tình của nàng, vội vàng nói: “Là lúc con đến Hoa Tụ Lâu, Ninh Vương gia đã tới, hắn sợ con không vui, sợ ngươi không muốn gặp hắn, cho nên đành phải thừa dịp ngươi không ở đây, đến thăm cục cưng. Nhược Nhi, con đừng giận a.”

“Không phải, cục cưng là con của hắn, hắn đến thăm cục cưng là chuyện bình thường, con sẽ không phản đối.” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói, về điểm này, nàng thật sự không có ý kiến.

“Vậy là tốt rồi.” Thái Phó tán dương gật gật đầu, càng sống lâu cùng nàng, ông càng có thể nhìn thấy bộ mặt không giống người thường của nàng, khó trách Tát Hoàn cũng như hai vị vương tử kia lại một lần nữa yêu nàng.



CHƯƠNG 143: ĐẠI KẾT CỤC 2

Ba năm sau.

“Cha, cha…… ” Lăng Nhược Nhược rơi lệ đầy mặt gục trước giường, bên cạnh Lăng Chí Tôn bảy tuổi, cũng đang khóc hít hà không thôi.

Lăng Sơn thần sắc mệt mỏi nằm trên giường, cặp mắt già đục ngầu nhìn một lớn một nhỏ cạnh giường, cư nhiên lén lút lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Nhược Nhi, cục cưng, Lăng Sơn ta lúc sinh thời có các con làm bạn, đã thỏa mãn, thỏa mãn rồi.” Lăng Sơn thì thào nói, còn có chuyện hạnh phúc hơn bản thân có con cháy tiễn mình đoạn đường cuối cùng đâu, ông trước khi chết còn có con gái và cháu trai tiễn, quả thật rất thỏa mãn.

“Cha, cha đừng nói như vậy, cha nhất định sẽ khỏe lên, nữ nhi cần cha , cục cưng cũng cần cha a. Cha, chớ đi, chớ đi.” Người thân thiết trong thế giới này sắp rời nàng mà đi, lòng của nàng thật khổ sở, rất khổ sở.

Lăng Nhược Nhược nước mắt chảy ào ào, ba năm, nàng và bé đã sống với Lăng Sơn được ba năm. Trong ba năm này, Lăng Sơn luôn yêu thương nàng, hơn hẳn đứa con gái ruột của ông, đối với bé cũng luôn chiều chuộng. Cuộc sống ông như luôn vây quanh bọn họ, tận lực vừa lòng bọn họ hết thảy.

“Nhược Nhi, đừng khóc, sinh tử có mệnh, cha sống cũng đã đủ lâu, cha đã muốn thỏa mãn. Cha cả đời này, ở đoạn đường cuối cùng, có con cùng cục cưng, con không biết cha cao hứng bao nhiêu đâu. Cha thực sự rất hạnh phúc.” Lăng Sơn cố gắng nói với nàng, ông thực đã sắp gượng không nổi, nhưng ông thật sự không nỡ nhìn nàng khóc thương tâm khổ sở như vậy.

“Cha, con luyến tiếc cha a, con luyến tiếc cha.” Sinh ly tử biệt là chuyện thống nhất trong nhân sinh, cố tình lại để nàng phải trải qua. Nếu Lăng Sơn đi rồi, nàng thực không biết mình phải đi con đường nào.

Lăng Sơn nhìn nàng, trong lòng cũng thầm đau, “Nhược Nhi nên cao hứng mới phải, cha rốt cuộc có thể đi cùng nương của con, còn có thể gặp một nữ nhi Nhược Nhược khác của cha. Cha tin tưởng, con nhất định có thể xử lý tốt chuyện của mình, cục cưng cũng nhất định sẽ trở thành người hữu dụng cho quốc gia. Cha tin tưởng, Nhược Nhi là một nữ tử thực thông minh.” Ông nhớ tới lão bà đã chết đi, còn có chân chính Lăng Nhược Nhược, trong lòng bỗng cảm giác như được giải thoát.

“Cha…… ” Lăng Nhược Nhược trong lòng hiểu được, nàng thực hiểu được, cho nên rốt cuộc nói không ra lời, chỉ gật gật đầu đáp ứng.

“Ngoại công, đừng đi, cục cưng thích ngoại công, cục cưng muốn sống với ngoại công.” Bé phỏng chừng cũng hiểu được Lăng Sơn sẽ chết, òa khóc không thôi.

“Cục cưng, đừng khóc a, ngoại công sẽ vĩnh viễn nhớ đến con, ngoại công sẽ luôn trông chừng con, bảo hộ con cùng mẹ con.” Lăng Sơn không đành lòng nhất là nhìn bé khóc.

Bé vội vàng lau nước mắt, nhưng càng nhiều nước mắt lại chảy ra, không có cách nào đình chỉ, càng không có cách nào ngăn cản. “Ngoại công…”

Đúng lúc này, Tát Hoàn vội vội vàng vàng chạy tới, lúc hắn vừa nhận được tin liền ra roi thúc ngựa chạy không ngừng. Vừa vào nhà liền thấy hai người sắp khóc thành lệ nhân, trong lòng không nén được đau xót.


“Thái Phó……” Tát Hoàn thấy Lăng Sơn nằm trên giường, người chỉ còn lại một hơi, vội vàng sốt ruột kêu lên.

Lăng Sơn cũng thấy Tát Hoàn đến, trái tim thả xuống, cảm thấy mình càng lúc càng nhẹ phiêu phiêu, càng lúc càng không có khí lực, ngay cả ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng dần bắt đầu tan rã.

“Ninh Vương, lão phu hy vọng ngài về sau hảo hảo chăm cóc hai mẹ con bọn họ, nhất định phải….. tốt với…… bọn họ……” Lăng Sơn đứt quãng nói hết câu, rốt cuộc buông gánh nặng trong lòng, tắt thở.

“Thái Phó, ngài yên tâm đi.” Hắn vội vàng cam đoan nói, rốt cuộc nhịn không được cũng chảy nước mắt.

Lăng Nhược Nhược ôm bé, khóc nhìn Lăng Sơn an tường chết trước mặt mình. Một người thân thiết nhất rời đi, nỗi đau khổ trong lòng nàng quả thực không thể nói bằng lời.


CHƯƠNG 144: ĐẠI KẾT CỤC 3

Ba ngày sau, Lăng Sơn đã được mai táng. Bên trong phủ Thái Phó rộng lớn chỉ còn lại Lăng Nhược Nhược và bé, cùng một ít người hầu. Tát Hoàn hỗ trợ lo việc hậu sự, bởi vì Lăng Sơn là Thái Phó, cho nên lễ tang phi thường long trọng, người trong hoàng cung tới, các đại quan viên cũng đều đến phúng viếng, quả thực rất bận rộn.

Chờ hết thảy người đi nhà trống, trước sau vắng tanh, bên trong Lăng phủ to lớn chỉ còn ba người im lặng ngồi trong đại sảnh, mỗi người đều mang thần sắc bi thương.

Tát Hoàn thấy Lăng Nhược Nhược thương tâm khổ sở, vài lần muốn nói lại không biết nói gì, đành nuốt trở lại vào bụng. Ba năm, hắn mỗi lần đến phủ Thái Phó, chỉ dám gặp bé, không dám mặt đối mặt đi gặp nàng, đều vụng trộm nhìn nàng từ rất xa, phần nào giải tỏa nỗi tương tư trong lòng.

Lăng Nhược Nhược lúc này cảm thấy nội tâm mình dần dần im lặng. Lăng Sơn rời đi, nàng tuy thương tâm nhưng cũng rất nhiều suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Nhân sinh vô thường, đều giống như vậy, trở tay không kịp, khiến người ta khó lòng phòng bị. Năm đó nàng chẳng phải không cũng bỗng dưng đi tới thế giới này, bỗng dưng tiến nhập khối thân thể này, bỗng dưng sinh cục cưng, sau đó lại gặp gỡ nhiều chuyện như vậy, tao ngộ nhiều khúc chiết như vậy.

Nhìn Lăng Sơn qua đời, nàng mới chính thức hiểu được, nhân sinh khổ đoản, sinh mệnh ngắn ngủi, chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn phân nửa, không kịp làm cái gì, cũng không kịp có cái gì. Nếu cứ vậy chết đi, như vậy nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều điều chưa nói, còn có nhiều cảnh đẹp chưa được xem, giang sơn rộng lớn như vậy, nàng còn chưa được đi du lãm.

Đang lúc Lăng Nhược Nhược miên man suy nghĩ, Tát Hoàn cũng suy nghĩ ngàn vạn, trong ba năm nàng, hắn đã trải qua nhiều lắm, trong Ninh Vương phủ không có thay đổi gì nhiều, biến hóa duy nhất chính là vương phủ đã không còn một nữ nhân nào, tất cả đều chỉ vì chờ đợi một người.

“Nhược Nhi, không bằng, ngươi và cục cưng theo ta trở về đi.” Tát Hoàn không yên bất an hỏi nàng, không biết nàng có giận không, có lại không để ý tới hắn nữa không.

Lăng Nhược Nhược đang nghĩ ngợi xuất thần, đột nhiên nghe tiếng hắn, khẽ giật mình, thế này mới hiểu được ý tứ của hắn, mặt bất giác đỏ lên.

Bé cũng nhìn về phía nàng, bé từng vài lần về lại vương phủ, đương nhiên cũng rất thân cận với Tát Hoàn, cảm tình hiển nhiên rất sâu, lúc này thấy phụ vương cầu mẹ trở về, bé thực chờ mong nhìn nàng.

“Mẹ…… ” Lòng của bé cũng hướng về Tát Hoàn, cho nên thật cẩn thận gọi một tiếng, vài năm nay, bé ít nhiều đã hiểu những chuyện đã trải qua, nên vẫn không dám khuyên nàng quá nhiều.

Lăng Nhược Nhược nhìn ánh mắt chờ mong của hai cha con, biết lúc này, nếu nàng không làm ra quyết định, tựa hồ cũng không thể nào nói nổi.

Nhân sinh khổ đoản, nàng rốt cuộc hiểu được.

“Ta còn chưa được đi du lịch khắp non sông, không muốn bị nhốt lại.” Nàng ném ra ý tưởng thứ nhất, đột nhiên nảy ra một quyết định.

Tát Hoàn sửng sốt, lập tức mừng như điên, nàng như vậy xem như là đã đáp ứng rồi: “Không sao, ta đi với ngươi, ta có thể làm bảo tiêu cho ngươi, ta có thể bảo hộ ngươi, ta còn có thể chuẩn bị hết thảy cho ngươi, ngươi muốn cái gì thì làm cái đó, thích làm cái gì thì làm cái đó.” Hắn vội vàng đáp, dù sao hết thảy cứ coi nàng là trung tâm, toàn nghe lời nàng.


Bé nghe mà sửng sốt, trời ạ, phụ vương cũng quá nghe lời đi, yêu mẹ đủ thảm, “Mẹ, phụ vương…… ” Bé cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, lại cố ý nói: “Ta không thích nhiều người.”

Tát Hoàn vui vẻ, hắn cũng không thích nhiều người, lấy năng lực của hắn, đã đủ sức tự bảo vệ không thành vấn đề, hơn nữa nhiều người còn ảnh hưởng cảm tình bọn họ.

“Đi, đi, ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Hắn vội vàng nói.

Ách……, nàng không còn nói nổi nữa, cũng không nói ra được, tựa như chuyện nàng muốn làm đều đã làm không sai biệt lắm. “Kia cục cưng làm sao bây giờ?” Bọn họ đi rồi, con đâu?

“Phải a, phụ vương, mẹ, con làm sao bây giờ?” Bé cao hứng, rốt cuộc có người nhớ tới mình, vội vàng nhảy ra kêu lên.

Tát Hoàn sờ cằm, tặc cười nói: “Nếu không, cục cưng, con tiến cung đi, ở đó có hoàng thái thái, còn có Vương thúc của con, đến đó thỉnh Thái Phó cho con, thế nào?”

Bé nghe xong trợn mắt há hốc mồm, không phải vậy chứ, cứ thế liền bỏ mình lại? Rất không phúc hậu.

“Phụ vương, mẹ……”

                     ---------HOÀN-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro