Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 121 - 124

CHƯƠNG 121: BÌNH YÊN VÔ SỰ

“Duệ Nhi tỉnh.” Lăng Nhược Nhược kinh hỉ kêu to, từ trong nội tâm phát ra vô hạn vui sướng.

Bé nghe nàng kêu một tiếng như vậy, cũng cao hứng hét lên: “Ca ca tỉnh, ca ca tỉnh.” Bé hưng phấn trợn to mắt nhìn chằm chằm Tát Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong.

Chốc lát sau, Tát Duệ quả nhiên từ từ tỉnh dậy, chỉ là khi mới tỉnh dậy, ánh mắt lại mở to đầy mê mang, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn bọn họ.

“Duệ Nhi, con thế nào?” Lăng Nhược Nhược nhẹ nhàng tiến lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ôn nhu hỏi.

Bé cũng khẩn trương nhìn hắn, sốt ruột chờ hắn trả lời.

Tát Duệ không nói gì, vẫn như cũ nhìn bọn họ.

Cái này… Vẻ mặt của Tát Duệ làm cho lòng Lăng Nhược Nhược trầm xuống, cảm thấy có một điềm báo không tốt. Tát Duệ lẽ nào thật sự biến thành si ngốc, lẽ nào thật sự sẽ biến thành ngốc tử?

“Duệ Nhi…… ” Nàng có chút bất an, chuẩn bị đi gọi đại phu.

Tát Duệ nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, lại nhìn nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của bé, rốt cuộc thì thào nói: “Mẫu phi, đệ đệ.” Nói xong liền ngậm miệng lại.

Tát Duệ vừa cất tiếng nói, nhất thời khiến Lăng Nhược Nhược mừng lo lẫn lộn, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Thật tốt quá, Tát Duệ hẳn là không sao, hắn có thể nhận ra mình, như vậy khẳng định là không có di chứng.

“Ca ca, cục cưng ở đây.” Bé cười tủm tỉm nhìn hắn, cầm tay hắn.

Tát Duệ cười với bé, cả người vẫn thực suy yếu, thực vô lực.

“Mau, nhanh đi báo cho Vương gia, Tiểu Vương gia tỉnh. Còn nữa, mau mời đại phu đến.” Lăng Nhược Nhược vội vàng ra lệnh, sau khi đám người đầu tiên đi rồi, nàng chợt nghĩ tới cái gì, lại nói: “Báo cho Vũ sườn phi, Tiểu Vương gia tỉnh, nói nàng ta không cần lo lắng.”

Nghĩ đến mấy ngày nay, Vũ Sương Nhi nhất định không được yên ổm, Tát Hoàn không cho phép nàng ta ra khỏi phòng nửa bước, lại càng không cho phép nàng ta tới thăm Tát Duệ. Làm như một người mẹ, nàng thật đáng thương.

Tát Hoàn nghe tin, lập tức bỏ lại công tác trong tay, vội vàng chạy tới. Thấy Tát Duệ không có việc gì, hắn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời càng cảm thấy Lăng Nhược Nhược đáng quý.

Đại phu cũng đúng lúc tới kiểm tra cho Tát Duệ, chẩn mạch xong, còn chậc chậc lưỡi tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nói là xưa nay không ai có thể vượt qua nguy hiểm như vậy, thậm chí không để lại di chứng, nói rồi ghi một phương thuốc bồi bổ, thế này mới rời đi.

“Ta thấy, Duệ Nhi về sau cùng ở lại chỗ chúng ta đi, hắn cũng cần chúng ta cẩn thận chăm sóc, hiện tại hắn thân mình suy yếu, không thể luyện võ nữa, càng không thể làm lụng vất vả. Ngươi cảm thấy thế nào?” Đợi hết thảy an tĩnh trở lại, Lăng Nhược Nhược kéo Tát Hoàn qua một bên, lén lút nói chuyện.

Tát Hoàn không chút do dự, lập tức đồng ý nói: “Được, Nhược Nhi, liền làm theo ý của ngươi, về sau chuyện lớn nhỏ trong vương phủ phải nhọc ngươi.” Hắn lúc này vừa là đau lòng vừa là tín nhiệm.

Lăng Nhược Nhược sáng sủa cười, nhẹn nhàng nói: “Ta chỉ là tội cho Duệ Nhi, ta xem hắn cũng như cục cưng, ta là người từng trải, trong lòng hiểu được.” Nếu chưa làm mẹ, nàng có lẽ không biết loại cảm giác này, nhưng nàng đã có cục cưng nên trong lòng rất rõ ràng.

Tát Hoàn đang định nói cái gì, đột nhiên bị quấy rầy.

“Ta muốn gặp Duệ Nhi, ta muốn gặp Duệ Nhi, cho ta vào gặp Duệ Nhi.” Tiếng van khóc của Vũ Sương Nhi từ ngoài truyền vào, cùng với tiếng thị vệ vội vàng ngăn trở.

“Chuyện gì?” Tát Hoàn lớn tiếng quát, tâm tình hiện tại coi như tốt, bằng không hắn sẽ tức giận.

Một thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, tất cung tất kính nói: “Vương gia, sườn phi muốn gặp Tiểu Vương gia, hiện tại đang tranh cãi ở bên ngoài.”

Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn nhìn nhau, chỉ nghe Tát Hoàn lãnh khốc vô tình nói: “Bảo nàng ta cút, bổn vương và Tiểu Vương gia không muốn gặp nàng.” Nữ nhân tâm địa rắn rết đó, hắn ngay cả nhìn nàng cũng cảm thấy ác hàn, chán ghét.


CHƯƠNG 122: MỘT HÒN ĐÁ NÉM TRÚNG HAI CON CHIM

“Sườn phi, Tiểu Vương gia đã tỉnh.” Uyển Ngữ vừa nghe được cái tin khiến người ta phấn chấn, liền lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nói cho Vũ Sương Nhi.

“Ngươi nói cái gì, Duệ Nhi tỉnh?” Vũ Sương Nhi mấy ngày qua đều ảm đạm thần thương, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, nàng ngàn không nên vạn không nên nổi điên đánh Tát Duệ, không chỉ không thể trả thù Lăng Nhược Nhược, còn hủy đi chính con mình, càng khiến địa vị của mình trong vương phủ xuống dốc không phanh, bị thiên hạ chỉ trích.

Uyển Ngữ mặt mày vui sướng, không ngừng gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Vương gia đã tỉnh. Hiện tại đang triệu đại phu đến kiểm tra, Vương gia cũng đã chạy trở về.

Vũ Sương Nhi kích động vạn phần, bật dậy khỏi theo ghế, cuống quít vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Ta muốn gặp Duệ Nhi, ta muốn đi gặp Duệ Nhi.”

“Sườn phi, Vương gia không cho phép ngài xuất môn nửa bước, ngài đừng đi.” Uyển Ngữ sợ chết khiếp, nàng cũng không quên mệnh lệnh của Vương gia, không cho phép Vũ Sương Nhi xuất môn, lại càng không cho phép nàng thăm Tát Duệ.

Câu này của Uyển Ngữ thành công níu lại bước chân Vũ Sương Nhi, nàng ngây ra như phỗng một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại.

“Ta nhất định phải đi thăm Duệ Nhi, ta nhất định phải nhìn thấy Duệ Nhi. Đó là con của ta a.” Vũ Sương Nhi đột nhiên hét lớn, thân mình phóng thẳng ra ngoài, căn bản chính là liều lĩnh.

“Sườn phi, sườn phi.” Uyển Ngữ vội vàng kêu lên, hớt hải chạy theo.

Lúc này, Vũ Sương Nhi mới đi tới cửa, lập tức bị thị vệ bên ngoài ngăn cản, cung kính nói: “Sườn phi, Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể ra khỏi phòng nửa bước.” Bởi vì cách vách là phòng của Tát Duệ, cho nên Tát Hoàn sợ nàng đến làm phiền Tát Duệ, nên không chỉ hạ lệnh không để nàng xuất môn nửa bước, còn không để nàng thăm con.

“Làm càn, ngươi dám ngăn trở bổn vương phi, cẩu nô tài, cút qua một bên đi.” Nàng tức giận đến điên cuồng, tâm tình thập phần lo lắng, phi thường muốn biết Tát Duệ hiện tại như thế nào.

Thị vệ thấy nàng giận dữ, tuy rằng không dám làm cái gì, nhưng vẫn không tính thả nàng ra khỏi cửa: “Sườn phi, Vương gia đã có lệnh, thỉnh ngài đừng khó xử thuộc hạ, thuộc hạ cũng là làm việc theo lệnh. Thỉnh sườn phi đừng lại khó xử chúng ta.”

Vũ Sương Nhi tức đến giơ chân, năm lần bảy lượt định đẩy bọn họ lao ra, nhưng lần nào cũng vô ích, cuối cùng không thể không tức tối đến chửi ầm lên.

Cho dù Tát Hoàn không muốn gặp Vũ Sương Nhi, nhưng vẫn nghe được tiếng nàng la hét, khiến hắn rất bực bội, càng nhiều hơn là sợ Tát Duệ nghe được sẽ thương tâm. Vì thế, Tát Hoàn liền bước ra ngoài, hướng về phòng của Vũ Sương Nhi.

Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ một lát cũng đi theo sau, sợ lại xảy ra chuyện gì thì không ổn, nàng tạm thời buông tha Vũ Sương Nhi, món nợ kia về sau sẽ chậm rãi tính.

Hai người một trước một sau đi tới phòng Vũ Sương Nhi, mọi người nhìn thấy bọn họ, lập tức hành lễ.

“Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.”

“Sương Nhi tham kiến Vương gia.” Vũ Sương Nhi thấy hắn như thấy cứu tinh, lập tức quỳ mọp xuống.

Tát Hoàn vừa thấy nàng liền phiền chán, mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi ở đây to tiếng làm cái gì, còn ngại bệnh tình Duệ Nhi không đủ nặng? Hay là muốn hắn chết?”

“Sương Nhi không dám, Sương Nhi không có, Sương Nhi chỉ là muốn gặp Duệ Nhi, chỉ là muốn thăm hắn thôi.” Vũ Sương Nhi ruột gan đứt từng khúc, khóc lóc sướt mướt không thôi.

“Bổn vương không cho phép. Chờ Duệ Nhi đỡ hơn, bổn vương sẽ đem hắn đến biệ viện của bổn vương, bổn vương và Nhược Nhi sẽ tự mình chăm sóc hắn. Chuyện của Duệ Nhi không cần đến phiên ngươi nhúng tay.” Tát Hoàn cực kì tức giận, chán ghét một người thật sự rất dễ dàng, hắn hiện tại đã rất chán ghét Vũ Sương Nhi.

Vũ Sương Nhi nghe xong, đầu óc choáng váng, ngơ ngác nhìn Tát Hoàn hồi lâu, không thể nói ra câu nào.

CHƯƠNG 123: THẤT BẠI

“Không thể, Vương gia, ngài không thể cướp quyền làm nương của thiếp thân, Duệ Nhi là thiếp thân sinh ra, thiếp thân mới là người nên chăm sóc hắn, không cần đến tay của người khác.” Vũ Sương Nhi vừa khôi phục thần trí liền mãnh liệt phản đối. Nàng không thể để Duệ Nhi rơi vào tay Lăng Nhược Nhược, ả nhất định sẽ đối phó Duệ Nhi, nàng không thể để cho con mình chết được.

Tát Hoàn sao có thể dễ dàng cho nàng toại nguyện, huống chi hắn đã không còn tín nhiệm nàng, nàng càng nói nhiều cũng chỉ là tự làm mất mặt, làm hắn thêm chán ghét.

“Bổn vương đã hạ quyết định, sẽ không sửa đổi, ngươi chết tâm đi. Ngươi đối với Duệ Nhi như thế, bổn vương đương nhiên lo lắng hắn sẽ còn bị người làm nương như ngươi thương tổn, cho nên về sau không cho phép ngươi tới gần hắn nửa bước, có nghe không?” Tát Hoàn lạnh lùng nói, tuyệt không chừa cho nàng một chút mặt mũi.

Vũ Sương Nhi liều mạng lắc đầu, nước mắt bay tán loạn, dập đầu quỳ xuống, không ngừng cầu xin: “Vương gia, van cầu Vương gia cho thiếp thân gặp Duệ Nhi đi, thiếp thân không muốn đả thương hắn, thiếp thân là vô tình, Vương gia khai ân a.”

“Hừ, lời ngươi nói chỉ có đồ ngốc mới tin! Bổn vương không muốn dong dài với ngươi, ngươi mau trở về phòng của ngươi đi.” Tát Hoàn không muốn lại để ý tới nàng, nóng vội trở về gặp Tát Duệ. Hắn đối nàng đã không còn khách khí, nàng hết khóc lại nháo chỉ khiến hắn phiền lòng.

“Vương gia, nếu ngài không cho thiếp thân chăm sóc Duệ Nhi, mà để tiện nữ nhân này chăm sóc hắn, hắn nhất định sẽ bị làm hại a. Tiện nữ nhân kia là muốn hãm hại Duệ Nhi a, Vương gia.” Thấy Lăng Nhược Nhược ở bên cạnh, Vũ Sương Nhi lập tực bùng phát hận ý, chỉ tay vào mặt Lăng Nhược Nhược, mắng to.

Lăng Nhược Nhược vốn định lại đây khuyên nhủ, không thể nhìn xem mình có thể giúp cái gì, nhưng hiện tại thấy Vũ Sương Nhi không những không biết hối cải, còn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác, nàng lập tức cảm thấy mình thật sự không thể hảo tâm, nhân từ.

“Lớn mật, ngươi thật đúng là người đàn bà chanh chua, luôn miệng nói nàng là tiện, ngươi mới là tiện nhất đẳng, ngươi mới là tiện nhân! Nếu còn để bổn vương nghe được ngươi mắng hai chữ tiện nhân, bổn vương liền sai người vả miệng ngươi, sau đó sẽ khâu miệng ngươi lại.” Tát Hoàn tức giận, tay đã giơ lên định đánh nàng, bất quá cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lời đe dọa này rốt cuộc khiến Vũ Sương Nhi câm như hến, sợ tới mức không dám lại mở miệng mắng chửi, bất quá vẻ mặt nàng vẫn rành rành không phục, còn vụng trộm căm tức nhìn Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược biết nàng không phục, trong lòng đã không còn hy vọng nàng ta sẽ sửa đổi hay thay đổi tâm tính, vì thế liền tươi cười đầy mặt nói: “Vũ Sương Nhi, ta hiện tại không muốn nói nhiều với người. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, không phải người nào cũng giống như ngươi, mà ngươi là người thế nào, không cần ta nói.”

Lăng Nhược Nhược vừa nói xong lời này, thấy Vũ Sương Nhi mặt mày trở nên khẩn trương lo lắng, trong lòng âm thầm nở nụ cười, nữ nhân này luôn cứ quên bản thân xấu xa thế nào.

“Duệ Nhi không thích hợp ở cùng một chỗ với ngươi, hắn vừa mới tỉnh lại, hẳn là chưa vượt qua thời kì nguy hiểm. Ngươi đi gặp hắn, ngược lại chỉ khiến tâm tình hắn trở nên khẩn trương, thấy ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi, như vậy không chỉ bất lợi cho bệnh tình của hắn, ngược lại càng khiến bệnh nặng thêm. Trong lòng hắn bây giờ đã có bóng ma, ngươi lại đi gặp hắn, hắn sẽ sợ ngươi đánh hắn, trách phạt hắn. Không cho ngươi đi gặp hắn, chính là vì đạo lý và nguyên nhân này. Ngươi nếu tiếp tục cố tình gây sự, xin cứ tự nhiên. Chỉ là, có một người mẹ như ngươi, thật sự là bi ai.” Lăng Nhược Nhược hai mắt lóe sáng nhìn Vũ Sương Nhi, gằn từng chữ một.

Tát Hoàn nghe vậy liền gật đầu đồng ý, cũng cho rằng nàng nói phi thường có đạo lý.

Mà Vũ Sương Nhi càng nghe, sắc mặt càng lụn bại, sau đó xụi lơ không hé răng.

“Nhược Nhi, chúng ta đi.” Tát Hoàn nắm lấy tay Lăng Nhược Nhược, ôn nhu nói. Sau đó quay sang bọn nha hoàn thị vệ, lạnh lùng nói: “Xem trọng nàng, đừng để nàng ta chạy loạn, la to khắp nơi.”

CHƯƠNG 124: ĐẾN THĂM DUỆ NHI

Bé và Tát Duệ nói chuyện, bên người có nha hoàn chiếu cố, ngoan ngoãn đợi Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược trở về.

“Mẹ, ca ca khỏe lên rất nhiều.” Bé thấy bọn họ trở về, lập tức bổ nhào vào lòng nàng, nhu thuận nói.

Lăng Nhược Nhược cười, vuốt vuốt đầu hắn, tán dương nói: “Cục cưng ngoan lắm, ca ca sẽ bảo hộ cục cưng, cục cưng nhớ chăm sóc ca ca nha. Các con phải là huynh đệ tốt, bạn tốt của nhau.”

“Mẹ, cục cưng và ca ca là huynh đệ tốt, là bạn tốt.” Bé nũng nịu lặp lại lời của nàng, bộ dạng cực kì ngoan ngoãn, nghe lời.

Tát Hoàn thực cảm động với những chuyện mà Lăng Nhược Nhược và bé đã làm, hai mẹ con họ thật vô tư, không chỉ đối tốt với người ngoài, còn vì hắn suy nghĩ nhiều chuyện.

“Mẫu phi.” Tát Duệ suy yếu khẽ gọi, trong mắt hắn đầy khát vọng, hâm mộ nhìn ba người bọn họ.

Lăng Nhược Nhược vội vàng buông bé xuống, ngồi bên cạnh giường , ôn nhu nói: “Duệ Nhi, con yên tâm, có mẫu phi, phụ vương và đệ đệ ở đây, nhất định sẽ không để con có việc gì. Chờ ngày mai khỏe lên một chút, con sẽ dọn đến ở biệt viện của phụ vương, sống cùng với phụ vương và đệ đệ, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Tát Duệ vừa nghe đến mình sắp được sống cùng với bọn họ, nhất là có cả phụ vương và đệ đệ, hai mắt hắn liền tỏa ánh sáng, thần sắc tươi tắn hẳn lên, bệnh tình tựa hồ cũng khỏe lên thiệt nhiều.

“Cố dưỡng bệnh cho tốt, có chuyện gì thì cứ nói, mẫu phi sẽ làm giúp con.” Nàng sợ hắn còn có băn khoăn, vội vàng nói.

“Cám ơn phụ vương, cám ơn mẫu phi, cám ơn đệ đệ.” Tát Duệ thì thào nói, ánh mắt đã ươn ướt, bộ dạng cảm động đến sắp khóc.

Tát Hoàn vội vàng ngồi xuống cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn, hòa ái nói: “Duệ Nhi, là phụ vương không tốt, phụ vương không nên quá nghiêm khắc với con. Phụ vương về sau sẽ dành nhiều thời gian hơn với con.”

Tát Duệ nghe xong, nước mắt liền trào ra, cảm động không thể tin, ngay cả nói đều nói không được.

Đêm đó, Tát Hoàn ngủ lại cùng Tát Duệ, Lăng Nhược Nhược và bé thì ngủ ở phòng cách vách.

Ngày hôm sau, Tát Duệ tinh thần tốt lên rất nhiều, để tránh động đến miệng vết thương, Tát Hoàn sai người mang cả giường lẫn người vể biệt viện của mình.

“Mẹ, cục cưng không muốn đến chỗ thái thái nữa.” Bé thấy ca ca đã có chuyển biến tốt, chợt nhớ tới chuyện mình phải về hoàng cung, quay sang cầu xin Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược nghĩ, hiện tại nàng đã trở lại, cũng không còn ai dám thương tổn bé, không đến hoàng cung cũng không sao, nói một tiếng là được.

“Cục cưng ngoan, mẹ đồng ý cho con ở lại.” Hôn bé một cái, nàng cười tủm tỉm đáp ứng yêu cầu của bé.

Bé mừng rỡ nhảy tưng tưng lên, liên thanh hoan hô: “Tuyệt quá, mẹ là tuyệt nhất, cục cưng yêu mẹ nhất, cục cưng sẽ ở lại với mẹ, với phụ vương và ca ca nữa.”

Tát Hoàn nghe vậy, trong lòng thực vui mừng. Có được một đứa con như thế, hắn còn cần gì nữa đâu.

“Đệ đệ…… ” Tát Duệ nằm trên giường, cảm thấy bản thân hiện tại thật hạnh phúc, thật vui vẻ, phụ vương hiện tại rất thương hắn, tối ngày nào cũng dỗ hắn ngủ, ban ngày còn có Lăng Nhược Nhược và bé ở cạnh.

Mười ngày sau, khí sắc của Tát Duệ trở nên tốt lắm, trên mặt cũng có chút hồng nhuận. Nửa tháng sau, hắn có thể hơi cử động cánh tay và chân bị thương một chút. Một tháng sau, hắn có thể tự đứng dậy, ngồi trên giường.

“Uyển Ngữ, bổn vương phi rất muốn gặp Duệ Nhi, rất tưởng niệm Duệ Nhi a.” Một tháng qua, Vũ Sương Nhi sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày không phải lấy lệ tẩy mặt thì chính là nhìn ra ngoài cửa sổ, trông mòn con mắt, ngày ngày đều hỏi thăm tin tức.

Uyển Ngữ cực kì bất đắc dĩ, tình hình thế này thực khiến nàng khổ không thể nói được. “Sườn phi, Tiểu Vương gia hiện tại đã khỏe lên rất nhiều, nghe nói đã có thể đứng dậy, còn có thể ăn cơm, khí sắc tốt lắm, ngài không cần lo lắng.” Nàng báo lại những tin tức đã hỏi thăm cho Vũ Sương Nhi nghe.

Vũ Sương Nhi nghe xong, rất kích động, nàng nhớ con đến sắp điên rồi, nhưng lại không thể đi ra. Nàng vừa tức lại hận, nhưng lại không dám đi, sợ chọc Tát Hoàn tức giận.

“Ta muốn gặp Duệ Nhi, hiện tại phải đi.” Nàng nói xong câu đó, lập tức lao ra khỏi cửa. Hẳn là vì thời gian dài quá, thủ vệ bên ngoài đã lơi lỏng rất nhiều, trong chốc lát không ai kịp phản ứng, cư nhiên để nàng chạy ra khỏi cửa phòng, phóng thẳng ra ngoài.

“Sườn phi.” Uyển Ngữ hoảng sợ, vội vàng chạy đuổi theo.

“Sườn phi, mau trở lại, Vương gia có lệnh, ngài không thể đi.” Đám thị vệ thấy vậy, cũng sợ tới mức vội vàng đuổi theo, sợ nàng lại gây ra chuyện gì.

Vũ Sương Nhi làm sao nghe lọt vào tai những lời bọn hắn nói, thở cũng không kịp thở, chạy thẳng một mạch về phía biệt viện của Lăng Nhược Nhược. Cũng lạ là vận khí nàng tốt, cư nhiên một đường thuận lợi đi tới.

“Duệ Nhi, Duệ Nhi.” Vũ Sương Nhi kêu gào, giọng nói có phần nức nở, vọt tới trước cửa biệt viện, đáng tiếc bị thị vệ biệt viện cản lại.

“Sườn phi, thỉnh ngài trở về.” Thị vệ tận trung làm hết phận sự khuyên nhủ, nữ nhân này thật sự khiến bọn họ đau cả đầu.

Vũ Sương Nhi không để ý tới bọn họ, giãy dụa muốn đi vào, cao giọng la lên: “Vương gia, Duệ Nhi. Vương gia, thiếp thân muốn gặp Duệ Nhi, Duệ Nhi là con của thiếp thân, thiếp thân muốn gặp hắn, thiếp thân muốn gặp hắn.”

Mọi người ở trong biệt viện đều nghe được, nhất là Tát Duệ, khi nghe được giọng của Vũ Sương Nhi, thân thể hắn đột nhiên chấn động, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều tái nhợt.

“Duệ Nhi đừng sợ.” Lăng Nhược Nhược thực rõ ràng phát hiện biến hóa nho nhỏ này của hắn, vội vàng ôn nhu an ủi.

Tát Duệ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, hốc mắt đỏ hoe, lại cúi đầu không nói lời nào.

“Duệ Nhi, đừng sợ, mẫu phi của con muốn đến thăm con, con có muốn gặp nàng ấy không?” Nàng cảm thấy quyền lựa chọn hẳn là nên giao cho hắn, nàng không thể vì hắn làm ra loại quyết định này.

“Duệ Nhi không biết.” Trong lòng hắn thực sợ hãi, cũng rất khổ sở. Hắn muốn gặp, nhưng lại sợ hãi, sợ bộ dạng Vũ Sương Nhi cực kì hung ác kia, sợ nàng lại đánh mình.

Lăng Nhược Nhược nhìn thấu tâm tư của hắn, vuốt đầu của hắn, cho hắn cổ vũ: “Duệ Nhi, có mẫu phi ở đây, con cứ yên tâm, sẽ không ai dám khi dễ con. Còn có, mẫu phi con hiện tại chắc là đã biết sai rồi. Nàng sớm đã hối hận, luôn muốn đến thăm, nhưng bởi vì chúng ta lo lắng thân thể con chịu không nổi, lại sợ con chịu kích thích, cho nên không cho nàng đến, nghe nói nàng mỗi ngày chờ ở trong phòng, nghĩ đến con, nhớ đến con. Hiện tại con đã khỏe nhiều rồi, chính con hãy quyết định có nên cho mẫu phi con vào thăm con hay không. Có điều này mẫu phi muốn nói cho con, mẫu phi và phụ vương tuyệt đối sẽ không để ngươi lại bị thương tổn.”

Những lời này của nàng lập tức khiến Tát Duệ còn đang do dự bỗng cảm thấy sáng ngời trong lòng, cảm động rơi nước mắt. Nghiêng tai lắng nghe tiếng la hét bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định: “Duệ Nhi muốn gặp mẫu phi.”

“Được.” Lăng Nhược Nhược thấy hắn đã nghĩ thông suốt, mỉm cười với hắn một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, Vũ Sương Nhi nghiêng ngả lảo đảo đi vào, bất quá nàng phải đi phía sau Lăng Nhược Nhược, bởi vì Lăng Nhược Nhược sợ nàng lại đột nhiên nổi điên gây chuyện.

“Duệ Nhi, Duệ Nhi, mẫu phi nhớ con muốn chết, mẫu phi thực xin lỗi con.” Vũ Sương Nhi vọt vào trong, bổ nhào đến bên cạnh giường Tát Duệ, ào ào gào khóc.

Tát Duệ sợ hãi, rút người vào sát cạnh giường trong, cảnh giác nhìn nàng.

“Mẫu phi…… ” Hắn rốt cuộc mở miệng nhỏ giọng kêu lên, nhưng thân thể vẫn cố cách nàng rất xa.

Vũ Sương Nhi định nhào lên, lại bị một bàn tay túm lấy. Nhìn lại, cư nhiên là Tát Hoàn.

“Vương gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro