oneshort
Rekkyou Sensen – thành phố không bao giờ ngủ, nơi mà chiến tranh, bóng tối và những âm mưu luôn bao trùm lấy con người. Nhưng giữa tất cả hỗn loạn đó, vẫn có những góc nhỏ yên bình, nơi hai con người tìm thấy nhau theo cách dịu dàng nhất.
XiYi chưa bao giờ là người thích những thứ quá ồn ào,khác với Aiden-người luôn là trung tâm của các bữa tiệc . Cậu luôn giữ khoảng cách với thế giới, luôn chìm trong lý trí và nhiệm vụ. Nhưng từ khi Hasuichi bước vào cuộc đời cậu, có điều gì đó dần thay đổi.
Không phải là sự thay đổi quá rõ ràng. Chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng lại làm cậu thay đổi theo một cách nhẹ nhàng.Ví dụ nhé .XiYi không phải người có thói quen dậy sớm , cậu là một con cún lười đúng nghĩa , chỉ khi có nhiệm vụ cấp bách thì y mới rời bỏ chiếc giường thân yêu của mình . Nhưng hôm nay, cậu dậy sớm hơn ngày bình thường bởi khát nước ,khi bước chân qua hành lang, cậu nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ trong bếp.Anh dừng lại trước khung cửa, không lên tiếng.Hasuichi đang pha trà.Ánh sáng ban mai xuyên qua ô cửa kính, phủ lên mái tóc cậu ấy một màu vàng dịu. Từng cử động chậm rãi và cẩn thận – đôi tay cậu ấy nhẹ nhàng nhấc ấm trà, đổ nước vào từng chén nhỏ, không vội vã, không hấp tấp.XiYi khoanh tay đứng tựa vào cửa, lặng lẽ quan sát."Anh nhìn em nãy giờ rồi đấy, XiYi." Hasuichi khẽ lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy ý cười.XiYi không tỏ vẻ bối rối, cũng không phủ nhận. Cậu tiến lại gần, liếc mắt nhìn tách trà còn đang bốc khói."Mày pha trà lúc sáng sớm làm gì?""Chỉ là muốn uống thôi." Hasuichi nhún vai, đẩy một chén trà về phía XiYi. "Anh muốn thử không?"XiYi ngồi xuống, cầm lấy chén trà, hơi ấm lan ra đầu ngón tay. Cậu đưa lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị thanh nhẹ, có chút chát nhưng lại để lại dư vị ngọt ngào.Hasuichi lặng lẽ nhìn cậu, rồi mỉm cười."Thấy thế nào?"XiYi đặt chén trà xuống, liếc nhìn cậu ấy một thoáng trước khi đáp:"Giống mày."Hasuichi chớp mắt. "Gì cơ?""Ban đầu hơi chát, nhưng về sau lại ngọt." – XiYi nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng ánh mắt cậu lại như đang ẩn giấu điều gì đó.Hasuichi bật cười, cúi đầu che đi vẻ mặt ửng đỏ."Anh lúc nào cũng biết cách nói những câu bất ngờ, XiYi."Từ hôm đó anh thích uống trà hơn hẳn , và cả dậy sớm nữa .Để được uống trà cùng em
Cứ vào một ngày rảnh rỗi , Hasuichi đã rủ người lớn đi dạo với lý do là muốn thấy phong cảnh đầu thu. Một lý do với cả chục lần dùng , nhưng người kia chưa bao giờ chối từ việc đi cùng cậu cả . Và lần này cũng thếCả hai bước chậm rãi trên con đường đầy lá rơi. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh của mùa thu, làm rung động những tán cây bên đường. Những chiếc lá vàng, lá đỏ khẽ xoay vòng trong không trung trước khi đáp xuống mặt đất, tạo thành một lớp thảm mềm mại.Không ai nói gì.Chỉ có tiếng bước chân đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng.Bất giác, Hasuichi dừng lại.XiYi cũng dừng theo, không hỏi gì.Hasuichi cúi xuống, nhặt lên một chiếc lá màu vàng nhạt, xoay nó giữa những ngón tay thon dài."Mùa thu năm nay đẹp hơn em nghĩ,anh nhỉ?" – Hasuichi nói khẽ, ánh mắt nhìn lên những tán cây đang rung rinh trong gió.XiYi không nhìn lá, cũng không nhìn trời. Cậu chỉ nhìn người trước mặt."Năm ngoái mày không thấy đẹp à?"Hasuichi mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo bầu trời."Năm ngoái, em không đi dạo cùng anh."XiYi hơi khựng lại một giây. Nhưng cậu không phản bác."Lần đéo nào mày cũng nói những câu sến súa như vậy." Cậu nói, giọng không rõ vui hay không vui.Hasuichi xoay người, ánh mắt cong lên vì nụ cười:"Vậy anh có thích nghe không?"Xiyi im lặng. Nhưng thay vì trả lời, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay Hasuichi, kéo nhẹ cậu ấy tiếp tục bướcLần nào đi dạo cậu cũng nói mùa thu năm nay đẹp nhỉ , nó như một phần của buổi đi dạo ấy . Từ đầu tới cuối , đó là cách người cùng nhau đi qua mùa lá phong đỏ.🎶XiYi ngồi trên ghế, ánh mắt chăm chú vào tập tài liệu trên tay. Nhưng có gì đó khiến cậu không thể hoàn toàn tập trung được.Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.Hasuichi đang ngồi trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, đôi môi khẽ ngân nga một bài hát.XiYi liếc nhìn cậu ấy một chút, rồi lại quay về với tài liệu. Nhưng dù có cố gắng đến mấy, cậu vẫn không thể gạt giai điệu đó ra khỏi tâm trí.Cậu đặt tài liệu xuống bàn, thở dài."Mày hát gì vậy?"Hasuichi quay sang, chớp mắt một cách ngây thơ."Một bài hát em thích thôi.""Tên gì?"Hasuichi cười nhẹ, đôi mắt mang theo một tia nghịch ngợm."Anh muốn biết không?""Không thì tao đã không hỏi." XiYi đáp, giọng khô khốc.Hasuichi nghiêng đầu, nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ cất giọng:"Là một bài hát về tình yêu."XiYi nhìn cậu, ánh mắt không đổi. Nhưng trái tim cậu, vì một lý do nào đó, lại lỡ nhịp.Hasuichi tiếp tục ngân nga giai điệu đó, như thể không để tâm đến phản ứng của cậu. Nhưng trong ánh mắt dịu dàng kia, có một điều gì đó không cần nói thành lời – vì cả hai đều đã hiểu.Từ đó Xiyi thích nghe nhạc tình khi làm việc hơn .
Cậu đến bên anh , đưa anh những thói quen khó bỏ như liều thuốc phiện, bắt ép anh quen với điều dịu dàng ấy một cách nhẹ nhàng , chậm rãi . Nhưng cậu lại bỏ anh đi khi anh đã quen với nó .
Trời mưa.XiYi đứng trước một bia mộ đơn sơ, hai tay đút trong túi áo, ánh mắt trầm lặng nhìn xuống mặt đá lạnh lẽo.Gió thổi mạnh, làm những giọt mưa quất vào người cậu. Nhưng XiYi không hề cử động, cứ như thể cậu không hề cảm nhận được cái lạnh đang bám chặt lấy cơ thể mình.Tên của Hasuichi được khắc trên đó.Dưới lớp đất này, cậu ấy đang ngủ một giấc thật dài – một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.XiYi khẽ nhắm mắt, hình ảnh ngày hôm ấy lại hiện lên, rõ ràng đến mức cứa vào tâm trí cậu như một vết dao sắc lạnh.Ngày Hasuichi chết, trời cũng mưa như thế này.XiYi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Rằng những vết máu trên tay cậu cuối cùng cũng đã được rửa sạch.Nhưng cậu đã sai.Tên cựu thù mà cậu đã tha mạng năm đó... đã quay lại. Nhưng lần này, hắn không nhắm vào cậu.Hắn nhắm vào người mà cậu yêu thương nhất.XiYi nhớ rất rõ khoảnh khắc cậu chạy đến – tiếng mưa đập xuống nền đất, tiếng máu nhỏ từng giọt xuống mặt đường lạnh lẽo. Hasuichi nằm đó, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, hơi thở yếu ớt đến mức như tan vào tiếng mưa."XiYi..." Giọng cậu ấy rất nhẹ, rất mờ nhạt.XiYi quỳ xuống bên cạnh, bàn tay run rẩy đỡ lấy Hasuichi, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ lồng ngực cậu ấy."Mày sẽ ổn... Tao sẽ đưa cậu đến bệnh viện, chỉ cần mày cố gắng thêm chút nữa..."Hasuichi mỉm cười. Một nụ cười yếu ớt nhưng dịu dàng."XiYi, anh biết không..." Giọng cậu lạc đi. "Tôi chưa từng trách anh đâu."XiYi mở lớn mắt, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt."Đừng nói nữa! Tao sẽ cứu mày! Tao—"Bàn tay Hasuichi khẽ chạm vào má XiYi, những ngón tay vương đầy máu, nhưng vẫn ấm áp đến kỳ lạ."Em chỉ muốn nói rằng... được gặp anh, được đi cùng cậu trên con đường này, em chưa từng hối hận."XiYi cảm thấy hơi thở của cậu ấy dần yếu đi.Cậu không chấp nhận được. Không thể nào chấp nhận được."Hasuichi... Đừng làm vậy với tao." Giọng XiYi khàn đi, từng chữ đều mang theo sự tuyệt vọng chưa từng có.Hasuichi chớp mắt một lần nữa, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn dịu dàng như ngày nào."Đừng tự trách mình, XiYi... Tôi thích cậu như thế này mà..."Lời nói cuối cùng tan vào mưa.Hơi ấm trong bàn tay Hasuichi cũng dần biến mất.Cậu ấy nhắm mắt lại, hơi thở đứt quãng, rồi hoàn toàn lặng im.XiYi ôm chặt cậu ấy vào lòng, đôi tay run rẩy giữ lấy thân thể lạnh dần theo từng giây.Tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi.Tiếng tim XiYi vỡ vụn trong lồng ngực.
Trở lại hiện tại, XiYi mở mắt.Cậu nhìn bia mộ của Hasuichi, đôi mắt vô hồn nhưng sâu thẳm."Mày nói mày chưa từng trách tao..." XiYi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đau đớn đến mức như đang rỉ máu."Nhưng tao trách chính mình."Gió lùa qua hàng cây, làm những tán lá khẽ rung động.XiYi quỳ xuống, đặt một bó hoa trắng lên trước mộ. Những ngón tay cậu lướt nhẹ qua dòng tên được khắc trên đá, như thể đang chạm vào một điều gì đó mong manh."Mày luôn nói rằng tao không cô đơn nữa." Cậu lẩm bẩm, giọng nhẹ như một tiếng thở dài."Nhưng bây giờ tao lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết."Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi.XiYi cứ ngồi đó, lặng lẽ bên bia mộ của người cậu yêu.Không ai biết cậu đã ngồi như thế bao lâu. Chỉ biết rằng, ngay cả khi trời đã tạnh mưa, khi đêm đã buông xuống...Cậu vẫn chưa rời đi.Bởi vì đây là nơi duy nhất mà cậu có thể ở bên Hasuichi thêm một chút nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro