Chương 14: Đô tới Đô đi
01
Tự nhiên nổi hứng muốn nuôi chó, bàn bạc với Minseok, hắn thoáng nhìn tôi: "Không phải nhà mình có một con rồi à?"
Tôi nén giận: "Không thể nuôi một con nữa sao?"
"Không được, trong nhà có một kẻ hết ăn lại nằm là đủ rồi".
Tôi: "..."
Tôi kì kèo: "Nuôi chó rất tốt, rèn tính kiên nhẫn, chuẩn bị cho việc nuôi con sau này".
"Không được, anh ghét nhất những thứ lông xù".
"Khi còn bé nhà anh có một con chó vàng còn gì".
"Đó là cha anh nuôi, không làm gì được".
"Anh vẫn muốn em chạy bộ cùng anh đúng không? Anh cho em nuôi chó, em sẽ đồng ý chạy cùng".
Khuyên nhủ mãi một tháng, cuối cùng hắn cũng đồng ý. Đúng lúc một người bạn nhặt được một con bị vứt bỏ, tôi vui vẻ bế về nuôi. Lúc mới mang về nó vừa hôi vừa bẩn, Minseok hết sức chán ghét:
"Sao nó xấu thế?"
"Đừng nói như vậy, chỉ là nó đẹp tiềm ẩn thôi".
Tôi mang nó đi tiêm phòng, về vào phòng tắm tắm cho nó. Minseok dựa cửa phòng tắm nhìn, tôi cười hì hì ngẩng đầu nói với hắn:
"Bố nó này, đặt tên cho nó đi".
Hắn cau mày: "Tùy... Em cẩn thận đừng để bị cắn".
"Tên là gì? Dollar thế nào? Em yêu dollar, mong dollar luôn ở bên em".
Con chó con đang uể oải nằm bò dưới đất đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi như hiểu được, Minseok cũng phải bật cười.
02
Đô bị tật ở chân trước, chân ngắn chạy khập khiễng rất ngốc nghếch đáng yêu. Tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo, nó ngờ nghệch cắm đầu xuống đất đánh hơi, cốc một tiếng đụng đầu vào cột điện, quay quay hai vòng không nhận ra tôi nữa, chạy theo sau người khác một hồi lâu. Tôi dở khóc dở cười:
"Đứa nhỏ này sao ngốc thế chứ?"
Minseok cười lạnh: "Giống mẹ nó".
"..."
03
Có lúc tôi lười không muốn xuống lầu, năn nỉ hắn dẫn Đô xuống lầu đại tiện, hắn rất không vui, bị tôi mè nheo quá mới miễn cưỡng đồng ý. Có hôm tôi đi làm về muộn, gặp cả hai dưới đường. Người nào đó tay đút túi quần lơ đãng đi phía trước, Đô loạng choạng đi theo sau, thỉnh thoảng ngửi ngửi bụi cỏ, người nào đó quay lại lừ mắt, Đô sợ hãi lập tức khập khiễng chạy theo.
Một con Chow Chow to đùng đi tới trước mặt, tôi thót tim, có thể là khi còn bé bị cắn để lại ám ảnh tâm lí, Đao rất sợ những con chó to. Hắn đi được mấy bước phát hiện nó không theo kịp, quay lại nhìn Đô đang sợ hãi không dám đi. Một người một chó nhìn nhau một lát, thấy Minseok lạnh lùng đi tới dùng một tay xách Đô lên (lúc này Đô còn nhỏ), đến tận lúc con Chow Chow đi xa mới đặt nó xuống.
Về nhà tôi trêu hắn: "Thực ra anh rất thích con trai em mà".
Hắn lừ mắt khinh thường: "Anh thích con chó ngốc này làm gì".
04
Một thời gian sau Đô không còn sợ người lạ nữa. Có hôm Minseok ngồi trên sofa lên mạng, tôi tắm xong đi ra nhìn thấy Đô nằm ngủ say dưới đất, lấy dép lê của hắn làm gối. Minseok mắng nó: "Càng ngày càng to gan đấy".
Tôi đến tủ giầy lấy cho Minseok một đôi dép lê khác, không nhẫn tâm đánh thức Đô.
05
Còn có một lần buổi tối tôi giục Minseok đi tắm, gã này lề mề không chịu đi, hết chơi game lại xem bóng đá. Tôi phát hỏa, nói anh còn không đi là em đập máy tính của anh đấy. Hắn chớp mắt nhìn tôi, lại nhìn Đô, sau đó trịnh trọng nói với Đô: "Bố đã bảo con không được chọc giận mẹ rồi cơ mà? Mẹ con đang độ tuổi mãn kinh, bố con mình phải thông cảm cho mẹ".
Tôi: ...
06
Minseok đi công tác, kéo va li ra tới cửa lại quay về. Tôi tưởng hắn quên thứ gì đó. Đô vẫy đuôi chạy đến chỗ hắn, hắn ngồi xuống nghiêm túc dặn dò:
"Trong lúc bố không có nhà con phải bảo vệ mẹ..."
07
Đô rất hiền, chưa bao giờ cắn người. Có một lần nó ăn linh tinh dưới đất, tôi nhìn thấy có mảnh thủy tinh, không hề nghĩ ngợi bóp mồm nó móc ra. Lúc Đô vừa tới Minseok còn lo nó sẽ cắn tôi, sau đó hắn lại lo tôi tâm tình không tốt sẽ cắn nó.
08
Đô ra ngoài chơi một hồi về, mồm ngậm thứ gì đó. Tôi đến gần xem, a, hóa ra một cánh hoa hồng. Tôi tấm tắc khen ngợi:
"Xem con trai ngoan không kìa, biết tặng hoa mẹ rồi đấy".
Sau đó lại liếc người nào đó: "Có người lúc yêu cũng không bao giờ tặng bông hoa nào".
Hắn nói: "Lúc yêu không tặng, bây giờ lại càng không tặng".
Tôi tức giận kêu Đô cắn hắn. Hắn rất cau có: "Vợ chồng còn tặng hoa hoét gì. Anh đưa thẻ lương cho em hoa thoải mái"
Tôi nghĩ thấy có lí, đúng là bố nó vẫn suy nghĩ chu đáo hơn.
09
Để cho thuận tiện, tôi vẫn để tóc thẳng năm năm, không hấp không nhuộm. Lần trước đi cắt tóc, vốn chỉ muốn cắt một chút, kết quả bị thợ cắt tóc là quá tay quăn mất một mảng. Sau đó ác mộng bắt đầu.
Trước khi uốn phải cắt, tôi nhìn hắn đưa kéo cắt một đoạn dài liền hỏi: "Có ngắn quá không?"
"Không đâu, phải có lớp dài lớp ngắn uốn mới đẹp".
Lúc hắn uốn tóc tôi lại thầm cảm thấy không ổn lắm, bồn chồn hỏi: "Kiểu này có hợp với tôi không?"
"Cái này gọi là uốn hơi, năm nay rất thịnh hành. Mặt anh nhỏ, uốn tóc hiệu quả nhất định rất tốt".
Được rồi, nghe người trong nghề vậy.
Bốn tiếng trôi qua, thợ làm tóc kêu "Xong rồi", tôi ngẩng đầu lên xem. Nên hình dung tâm tình khi đó thế nào nhỉ? Tan nát cõi lòng, thất vọng toàn tập...
Đăng ảnh lên cho nhóm bạn, nữ thần hỏi: "Bạn bị kích thích gì à?"
Tôi: "Kiểu tóc trước xấu đến mức không dám ra cửa".
Nữ thần: "Thế bây giờ chắc bạn không dám sống tiếp nữa".
Tôi: "Để tớ bình tĩnh một chút đã nào".
Nữ thần: "Tớ giới thiệu cho bạn một chuyên gia tạo mẫu, hi vọng còn cứu được".
Tôi bị đả kích khóc không ra nước mắt. Đêm đứng trước gương nhìn phải nhìn trái: "Sau này tóc dài cắt lại có lẽ sẽ tốt hơn một chút".
Minseok đặt sách xuống, nhìn một lát: "Cũng đẹp mà".
"Không xấu à?"
Hắn vỗ vỗ đầu tôi: "Không xấu, rất đáng yêu".
Tôi lập tức đầy máu sống lại, trái tim bị tấn công nguyên một ngày cuối cùng cũng dịu lại chốc lát.
Hắn hờ hững chém thêm một nhát: "Bây giờ đi cạnh Đô nhìn giống mẹ con hơn nhiều".
Tôi: ...
10
Công việc của tôi và Minseok quá bận, thật sự không có thời gian chăm sóc Đô, đành phải mang về quê cho mẹ và bà ngoại nuôi. Một hôm mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói Đô biến mất rồi, tìm khắp nơi không thấy. Tôi sợ lắm. Một lát sau mẹ lại gọi điện thoại nói tìm được rồi, hóa ra Đô chạy vào phòng tôi, nằm lên giường tôi ngủ. Mẹ nói:
"Chắc là nó nhớ con, chỗ đó có mùi của con mà".
Tôi nghe mà nước mắt lưng tròng.
- END CHƯƠNG 14 -
Mình đã trở lại với chương 14! Mong mấy bạn đón nhận =3=
THI HKI TỐT NHA MẤY BÀ IU!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro