Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hộ tá

Hộ tá

Tôi, là Tiểu Hy, là hộ tá của bệnh viện tư nhân Hàn Nhất, mỗi ngày chỉ biết chăm sóc bệnh nhân, không còn chuyện gì khác.

Muốn yên ổn mà sống trong cái xã hội phức tạp này, chỉ có thể làm người mù, người điếc, nhưng tôi lại không muốn đời mình trôi qua vô vị như vậy. Mọi người thường nói tôi bao đồng, ồn ào, tôi thừa nhận, nhưng tôi biết chừng mực.

Viện trưởng Hàn, là Viện trưởng trẻ tuổi nhất tôi từng biết, là bác sĩ ngoại khoa tài giỏi của bệnh viện Hàn Nhất, có tướng mạo tuấn tú, gương mặt hút người.

Luôn mặc áo sơ mi với quần âu, không hề đeo tư trang gì, có lẽ do tính chất công việc của một bác sĩ ngoại khoa.

Viện trưởng Hàn tên là Hàn Vũ Phong, nghe nói mồ côi từ nhỏ, được chú đem về nuôi dạy.

Viện trưởng Hàn sống ở khu X, cách bệnh viện không xa, là nơi dành cho người giàu, rất an tĩnh.

"Lần sau nhớ cẩn thận!" Lần đầu tiên nghe được thanh âm của Viện trưởng Hàn, đó là câu nói này, thanh âm trầm ấm, tạo cho người nghe rất dễ chịu.

Viện trưởng Hàn hình như rất thích cười, nụ cười híp cả hai mắt, để lộ chiếc răng khểnh bên trái, làm cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái, trái tim nhất định sẽ rung động, không giống với những người đàn ông trẻ tuổi có chức vị lớn, lạnh lùng, cao ngạo khác, cho nên có thể nói Viện trưởng Hàn là chàng trai ấm áp dễ gần nhất trong những người giàu có.

Nghe nói đêm hôm ấy, Viện trưởng Hàn vừa xong ca phẫu thuật, trở về nhà nghỉ ngơi, không ngờ lại chạy đến bệnh viện trở lại, còn mang theo một cô gái thân người đầy máu me.

Trong lúc cấp cứu, tim cô gái ấy đã ngừng đập, không hiểu sao sau 20 giây, tim bắt đầu đập trở lại, tất cả bác sĩ tham gia cấp cứu đều cho đó là kỳ tích.

Cũng từ đó, tôi bắt đầu được giao nhiệm vụ là chăm sóc cho cô gái ấy, dù chỉ là một "bệnh nhân ngủ".

Viện trưởng Hàn mỗi khi rãnh lại đến thăm cô gái ấy, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn thôi.

Đã từng hỏi Viện trưởng Hàn vì sao lại thường xuyên đến đây để thăm một người lạ, lại còn nằm bất động như thế này, lại chẳng nói gì với cô ấy?

"Tôi muốn ngồi đây cùng cô ấy, để cô ấy cảm nhận vẫn còn có người đang mong cô ấy, nếu rời đi, tôi sợ cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa!"

Khi đó tôi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt thê lương của Viện trưởng Hàn. Nhưng không hỏi cũng không dám hỏi gì thêm.

Về sau có chút thay đổi, mỗi ngày tôi đều thấy Viện trưởng Hàn đến đọc truyện cho cô ấy nghe. Tôi phát hiện, tất cả các truyện mà Viện trưởng Hàn đọc đều là của tác giả Lệ An Ni.

Tôi hỏi vì sao lại đọc những loại truyện tình cảm của tác giả này cho cô ấy?

"Truyện thực tế, gần gũi"

Mỗi lần Viện trưởng Hàn trả lời câu hỏi nào có liên quan đến cô gái ấy, ánh mắt chất chứa điều gì đó rất ấm áp, khóe môi khẽ cong.

Lúc cô gái ấy tỉnh lại, kể từ ngày được cứu, đã là hai năm, cô ấy không nhớ chuyện gì cả, bác sĩ bảo cô ấy mất trí nhớ rồi.

Viện trưởng Hàn vui lắm, tựa như người thân vừa trải qua sinh tử, không ai hiểu vì sao.

Tôi đã nghi ngại hỏi Viện trưởng Hàn có gì mà lại vui như thế?

Viện trưởng Hàn lại mỉm cười, trả lời rất vui, cảm giác chờ đợi một người hôn mê, khi họ tỉnh lại thì ra có cảm giác như vậy.

Ngây ngốc không hiểu những gì Viện trưởng Hàn nói, nhưng tôi có thể cảm nhận, niềm vui của Viện trưởng Hàn rất thật, lại cảm giác rằng Viện trưởng Hàn có một nỗi ám ảnh nào đó, tôi đoán là vậy.

"Diêm Tịnh Y" là cái tên mà Viện trưởng Hàn đặt cho cô gái ấy.

Cô gái ấy cũng rất dễ mến, dễ gần.

Hình như cô ấy rất thích Viện trưởng Hàn!

Nhiều lúc Viện trưởng Hàn bận việc không đến được, Diêm Tịnh Y liền buồn bã thấy rõ, cô ấy ngồi nhìn ra cửa sổ đợi Viện trưởng Hàn, đợi đến ngủ gật luôn.

Sau này Diêm Tịnh Y xuất viện, được Viện trưởng Hàn đưa về nhà riêng của anh ấy, tôi được dịp diện kiến trong ngày về cùng cô ấy, ngôi nhà rất lớn, nội thất hiện đại, quả là người giàu có.

Hôm đó đưa Diêm Tịnh Y lên phòng, tôi thấy Viện trưởng Hàn dường như đã chuẩn bị cho căn phòng rất chu đáo, không biết vì sao lúc ấy tôi có ý nghĩ, cô gái này dù suýt mất mạng nhưng cơ hồ là rất may mắn, tôi nghĩ là mình đã nghĩ đúng.

Ngày ngày vẫn cứ trôi qua, tôi không còn được gặp Diêm Tịnh Y nữa, vì công việc của tôi là ở bệnh viện, tiếp tục chăm sóc các bệnh nhân khác. Nhưng rất thường xuyên gặp được Viện trưởng Hàn.

Cảm giác Viện trưởng Hàn ngày càng có tâm trạng tốt hơn, tôi nghĩ tôi biết, tôi biết tâm trạng ấy, Viện trưởng Hàn đang yêu!

Tâm trạng vui vẻ ấy ngày càng lộ rõ, có đôi lúc tôi lại có cảm giác, Viện trưởng Hàn rất ngây ngô, dường như không biết rất nhiều chuyện về tình cảm, chỉ là có cảm giác như vậy!

Tâm trạng ấy mau chóng biến mất, thay vào đó là nét mặt u sầu, không biết là vì lý do gì, ai cũng nhận ra nhưng không ai dám hỏi.

Từ lúc đó, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của Viện trưởng Hàn, không hiểu sao lại cảm thấy đau thương. Nụ cười vẫn còn thấy, vẫn y nguyên như cũ, nhưng tôi thấy nụ cười ấy không còn đẹp nữa rồi.

Có một lần bắt gặp Viện trưởng Hàn đang tự nói điều gì đó, tôi chỉ nghe được một vài câu nhỏ thôi.

"...là bác sĩ, từ trái tim đã ngừng đập, anh đã khiến nó đập trở lại...Là đàn ông, anh không thể điều khiển nhịp đập của nó..."

Tôi thấy khóe môi Viện trưởng Hàn cong lên, ánh mắt thật bi thương, tôi biết, tôi biết Viện trưởng Hàn yêu cô ấy!

Tôi biết nếu lúc này mà hỏi sẽ không thức thời, nhưng vẫn cố chấp mà hỏi Viện trưởng Hàn có yêu cô gái Diêm Tịnh Y ấy không?

"Một câu chuyện chỉ có một nữ chính thôi, là nam phụ có xứng với nữ chính hay không?" khi ấy đột nhiên tôi lại thấy đáng thương cho một người như Viện trưởng Hàn, rõ ràng đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cố chấp để yêu.

Tình yêu đúng là trái cấm!

Hôm ấy Viện trưởng Hàn đưa Diêm Tịnh Y đến bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe tổng quát. Diêm Tịnh Y thần thái không còn như trước, là một cô gái ngây ngô đáng yêu nữa, theo tôi nhận định, là một người khí chất có thừa.

Viện trưởng Hàn vẫn rất ân cần với Diêm Tịnh Y, tôi lại thấy, lại nghĩ, Diêm Tịnh Y vì sao lại từ chối một người đàn ông tốt như thế, liệu nam chính của cô ấy có tốt hơn hay không?

Tôi lại dâng lên nỗi niềm chua xót, Viện trưởng Hàn tại sao lại không là nam chính mà lại là nam phụ đáng thương?

Tôi biết, đây là lần cuối cùng mình được nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, và cũng là lần cuối nhìn thấy Diêm Tịnh Y.

Từ nay về sau sẽ không còn thấy một Diêm Tịnh Y ngây ngốc nhìn nụ cười của Hàn Vũ Phong nữa.

Sau đó tôi mới biết, thì ra Diêm Tịnh Y đã có lại trí nhớ, thì ra Diêm Tịnh Y lại chính là tiểu thuyết gia Lệ An Ni.

Sau đó, Viện trưởng Hàn đưa Diêm Tịnh Y về nước, tất cả hồi phục như trước đây, khi chưa có sự xuất hiện của Diêm Tịnh Y, các nhân viên, y bác sĩ trong bệnh viện cũng không ai còn nhớ đến cô gái này.

Thế nhưng, tôi biết có một người nhớ rõ Diêm Tịnh Y, vì trên bàn làm việc của người ấy có một bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ, đặt trong khung rất đẹp, chưa từng bị bám bụi.

Tôi biết sự bi thương của Viện trưởng Hàn khi trở lại.

Tôi biết, Hàn Vũ Phong rất yêu Diêm Tịnh Y.

Tôi biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro