Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Diêm Tịnh Y

Tôi không nhớ tên mình.

Vì sao ư?

Hai năm trước tôi bị tai nạn giao thông, khi mở mắt ra, mọi thứ đều xa lạ với tôi, tôi không nhớ gì nữa, bác sĩ bảo tôi bị mất trí nhớ.

Hộ tá chăm sóc tôi nói Viện trưởng của bọn họ đã cứu tôi.

Sau đó tôi được gặp Viện trưởng của bọn họ, anh ấy tên là Hàn Vũ Phong, anh đã đặt tên cho tôi, từ đó tôi cũng có tên là Diêm Tịnh Y, tôi chưa từng hỏi tại sao, chỉ là rất thích cái tên ấy.

Anh ấy rất ân cần, rất dịu dàng, không hiểu sao tôi thấy anh ấy rất ấm áp. Tôi rất thích nụ cười của anh ấy.

Những ngày nằm ở bệnh viện, tôi nghe loáng thoáng nhiều người bảo tôi may mắn. Đúng vậy, tôi thực may mắn khi gặp được Hàn Vũ Phong.

Tôi biết, công việc của anh ấy rất bận, nhưng vẫn luôn dành thời gian đến thăm tôi. Tôi cảm nhận được, sự quan tâm đó không phải chỉ là dành cho một bệnh nhân.

Tôi cũng thắc mắc nhưng vẫn không hỏi lý do. Hình như tôi là một người không thích nguyên nhân.

"Anh không bắt em phải làm những việc này!" đó là câu nói mà tôi cho là anh ấy đang khiển trách, cũng là lần đầu tiên anh trách móc tôi.

Tôi biết là anh ấy tốt với tôi, nhưng không thể ngay cả việc nhà cũng không động đến, như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác mình bị dư thừa.

Thế là tôi đã phản bác lại, anh ấy đành nhíu mày cho qua.

Hàn Vũ Phong, anh ấy nói yêu tôi!

Tôi không biết anh ấy yêu mình từ bao giờ, nhưng chỉ trong một vài tháng tiếp xúc, tôi vẫn có thể nhận ra tình cảm ấy.

Thì ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt!

Tôi nhớ, lúc đó tôi rất bối rối, tim tôi đã đập sai nhịp. Hóa ra tôi cũng thích anh ấy!

"Tịnh Y, em thích cái nào nhất?"

Tôi ngắm nhìn những vật trên bàn, chỉ tay vào bức tranh ghép "Em thích những thứ được ghép như thế này. Nếu thiếu đi một mảnh, nó sẽ không được trọn vẹn" tôi nắm lấy tay anh ấy, lắc lư qua lại rồi tựa đầu vào vai anh ấy, nói thêm một câu "Nếu trái tim em là một mô hình ghép, thì anh đang nắm giữ một mảnh ghép của nó, đừng trả, hãy giữ lấy nó"

Khi đó, tôi nhớ là anh ấy có biểu tình rất lạ, hình như là ngượng ngùng như thiếu nữ mới biết yêu vậy, trông rất đáng yêu!

Nhưng rồi...

Tôi đọc một cuốn truyện của Lệ An Ni, đó là một quyển tự truyện, viết về tình cảm của chính cô ấy. Và...tôi đã nhớ lại rồi!

Lệ An Ni là tôi, quyển tự truyện tôi đọc là viết về tôi và người tôi yêu khi chưa mất trí.

Tôi còn một người yêu mình 5 năm đang chờ, tôi bắt đầu bài xích bản thân.

Hàn Vũ Phong, anh ấy bên tôi sáu tháng, anh ấy sẽ quên được tôi, tôi nghĩ là vậy.

Người yêu tôi, anh ấy đã từng trải qua sinh ly cùng tôi nhưng vẫn không khuất phục số mệnh, anh ấy sẽ quên tôi ư?

Hàn Vũ Phong rất đau, thực sự rất đau! Tôi muốn ôm anh ấy thật chặt, chặt hơn nữa, nói những lời yêu thương với anh ấy.

Nhưng tôi đã quên mất, bản thân đã không thể nữa rồi. Không thể là không thể, không có lý do nào khác.

Nhìn bóng lưng lầm lũi của anh ấy, tôi mới biết sự thê lương là như nào. Trái tim của tôi bắt đầu kêu lên ai oán, trách móc bản thân, tại sao lại tàn nhẫn với anh ấy như vậy.

Tôi biết bản thân mình rất ích kỷ, ích kỷ khi cho anh hy vọng, cho anh tình yêu, để rồi lấy đi không chút lưu tình.

Rời đi, tôi chọn rời đi.

Hàn Vũ Phong không ngăn cản, dường như anh đã biết trước sẽ có ngày này.

"Nếu tất cả ký ức của em là một mô hình ghép, anh chỉ muốn xin em một mảnh ghép có anh trong đó, để chỉ riêng anh giữ nó" tôi biết ngụ ý của anh ấy là không muốn tôi nhớ đến đoạn ký ức đã yêu anh ấy, muốn tôi vui vẻ mà sống, không phải suy nghĩ về chuyện của anh ấy.

Nhưng thực ra, tôi cũng đã yêu anh ấy, tôi nghĩ, tôi đã từng nghĩ đến vấn đề chọn anh ấy, nhưng tôi không có can đảm rời bỏ tình yêu 5 năm chạy theo tình yêu vừa chớm nở, tôi sẽ lưu giữ mảnh ghép ký ức có anh ấy, thật kỹ, thật kỹ...

Anh có nguyện vọng được đưa tôi về nước, được đưa tôi đi ăn một bữa tối cùng người em họ mà anh yêu thương.

Sau hôm đó, chúng tôi sẽ không còn bên nhau.

"Nếu ở phía trước là mưa sa bão táp, một mình em không thể chắn nỗi, hãy quay về phía sau, luôn có một cánh tay vươn về phía em"

Anh đã cười, nụ cười làm tôi mê đắm, nhưng chính tôi đã khiến nó lụi tàn, tôi biết tại sao anh nói như vậy.

Bởi vì, người tôi chọn...đã không còn chờ đợi tôi.

Tôi không trả lời lại, tôi đã quay lưng bước đi, lại nghe anh nói ở phía sau, đây là lần đầu tiên anh nói lời níu kéo tôi sau những ngày tôi quyết rời bỏ anh.

"Ngày mai nếu em đến, chúng ta cùng đi, nếu em không đến, máy bay cũng sẽ cất cánh, anh cũng sẽ đi. Anh không để tâm chuyện em đã không lựa chọn anh, chỉ cần em đến và đi cùng anh"

Hôm sau anh lên máy bay, quay lại nơi thuộc về anh.

Tôi đã đến...nhưng không gặp anh!

Tôi đứng ở xa để được nhìn thấy anh. Tôi nhận ra trong ánh mắt của anh là đang chờ đợi. Khi vào trong, tôi thấy anh vẫn lưu luyến mà ngoảnh đầu lại.

Tôi đã đứng nép vào trong và bật khóc!

Anh đi rồi.

Sân bay đông đúc người nhưng tôi lại thấy quạnh vắng, nơi này đã không còn ai chờ đợi tôi nữa rồi, cũng đã thiếu bóng hình của anh.

Đã từng lo sợ người yêu mình năm năm sẽ chờ đợi mình mà không kết quả, vì thế tôi ích kỷ mà gạt bỏ tình yêu của Hàn Vũ Phong.

Hiện tại người ta cũng không chờ, tôi cũng không thể vì vậy mà về với anh..

Nhiều lần hoài niệm về nụ cười của anh, nụ cười híp cả hai mắt, rồi một ngày gần đây đã trở thành nụ cười thê lương, nếu có thể, tôi hy vọng sẽ có người làm cho nụ cười ấy càng đẹp hơn.

Vũ Phong!

Trái tim của em đã không trọn vẹn y hình rồi!

Vì sao?

Vì anh đã chiếm giữ một góc lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro