Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thầm Mến Hương Bạc Hà - Tiệm tạp hóa bán "báo"


1.

Sau khi bộ phim mới lên sóng, nhân vật nữ phụ do tôi đóng đã bị mắng thậm tệ.

Để cứu vớt lại danh tiếng của tôi, người đại diện đã bỏ tiền ra để nhét tôi vào một gameshow thực tế.

Qua vài màn chơi đơn giản, người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt vào tiết mục nói sự thật.

"Cho hỏi các vị khách mời ở đây, điều táo bạo nhất mà mà mọi người đã từng làm là gì?"

Tôi biết câu này!

Tôi nhanh chóng trả lời: "Khi còn học cấp ba, tôi đã trộm quần áo của một hotboy trong trường và bán đấu giá được hai ngàn tệ."

Vừa nói xong, khán giả trong trường quay trở nên ồn ào.

Tôi mơ hồ nghe thấy ở hàng ghế đầu có vài người hỏi: "Hotboy trường cấp ba có phải là rất đẹp trai không?"

Tôi tắt mic, lén lút trả lời cô bé: "Nghe nói cậu ấy rất đẹp trai nhưng chị chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Khi ấy anh chàng hotboy đó đang được người săn tìm tài năng để ý, thông tin cá nhân đều được bảo mật."

Cô gái nhỏ hỏi tôi không ngờ rằng tôi lại nói chuyện với em ấy.

Hai mắt cô ấy sáng lên, ngay cả cách nhìn tôi cũng trở nên khác hẳn.

Thực ra tôi không phải là người thích giao lưu với khán giả nhưng những trò chơi trước đó thực sự quá nhàm chán.

Hơn nữa, tôi cũng không quen biết những người trên sân khấu.

Một người là đỉnh lưu bking*, một người thì đã nhiều năm liên tiếp nhận giải thưởng ảnh đế.

[*Bking: Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa.]

Còn một người là tiểu hoa đán mới nổi, người đã liên tiếp cướp đi ba vai diễn của tôi.

Nếu tôi lại gần họ, có lẽ dư luận sẽ lại bắt đầu chửi rủa tôi cho xem.

Tôi ngồi ở mép sân khấu, ngay sát với khán giả phía dưới.

Cô gái tiếp tục hỏi: "Nó được bán với giá hai nghìn tệ. Có phải nó được bán cho fan girl của hotboy không?"

Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lắc đầu: "Không phải, bán cho một bạn học nam."

Khi biết là con trai, cô bé càng hào hứng hơn: "Bạn học nam!!! Cuối cùng họ có ở bên nhau không?"

Nhìn cô gái nhỏ kích động đến mức sắp ghi rõ chữ "Hóng hớt" lên mặt rồi, tôi mới nhận ra vấn đề này có chút mập mờ.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút tiếc nuối: "Không biết, sau đó thì chị đã xuất ngoại rồi."

Nếu hai người đó ở bên nhau, dù sao tôi cũng là người mai mối, ít ra cũng phải được nhận một cái hồng bao lớn.

Nói chuyện với cô bé xong, tiểu hoa đán Nhã Cương cũng vừa lúc kết thúc phần nói chuyện.

Mặc dù tôi không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng vẫn có thế nghe tiếng cười vang lên khắp trường quay.

"Nhã Cương của chúng ta thật sự rất dễ thương, lại có một trải nghiệm thú vị như vậy."

Tôi nhướng mày, ước chừng lại là kịch bản sắp đặt sẵn.

Người dẫn chương trình: "Còn Giang ảnh đế của chúng ta thì sao?"

Người dẫn chương trình đưa micro cho người đàn ông đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Tôi đưa mắt nhìn theo, ảnh đế quả nhiên là danh xứng với thực, sinh ra đã có ngoại hình tốt, lại có một loại khí chất khiến người khác phải cúi đầu kính nể.

Trước đây tôi chỉ thấy được bóng lưng của người ta, ngay cả trước khi bắt đầu quay, tôi cũng không thể gặp mặt và xin WeChat của cậu ấy.

Người đàn ông ngồi ở trung tâm nhận lấy micro, trầm giọng nói:

"Ở trường cấp 3, lần đầu tiên tôi đã đấm một đàn anh lớp trên vì cướp quần áo của tôi, ầm ĩ đến mức phải gặp cả ban lãnh đạo nhà trường để chịu phê bình."

Cậu ta vừa nói xong, khán giả phía dưới đã hoàn toàn bùng nổ, ngay cả cô bé vừa rồi cũng không muốn trò chuyện với tôi nữa.

"Trải nghiệm này của Giang ảnh đế thực sự rất thú vị."

"Tôi nhớ Lê Tô Tô vừa mới kể hồi cấp ba đã bán đấu giá một bộ quần áo mà!"

"Không phải là họ học cùng một trường cấp ba đấy chứ!"

Người dẫn chương trình còn muốn hỏi tiếp thì đỉnh lưu ngồi bên cạnh đã giật lấy micro từ tay ảnh đế, tức giận nói:

"Thật là trùng hợp. Khi còn học cấp 3, tôi vì cô gái mình thích mà tốn hai nghìn tệ mua một bộ quần áo nhưng giữa chừng bị ai đó lấy mất, lại còn đánh tôi nữa."

2.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, tôi mới có thể ghép lại được cốt truyện hoàn chỉnh.

Tôi lại nhìn về phía đỉnh lưu và ảnh đế, họ đang căng thẳng giành giật chiếc micro trong tay.

Nhã Cương bên cạnh mỉm cười đưa micro ra: "Hai người dùng micro của em này."

"Tránh ra!"

Hai người đồng thanh nói, rồi mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.

Có vẻ như thứ họ đang tranh giành không phải là chiếc micro hay bộ quần áo mà là niềm tự trọng của đàn ông.

Người dẫn chương trình bước đến chỗ họ một cách yếu ớt và rút chiếc micro mà họ đang tranh nhau ra.

"Có vẻ như các vị khách mời đang cho chúng ta thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của họ."

Người dẫn chương trình vừa nói xong, ngón tay Giang Hán Xuyên ấn nhẹ vào tai nghe, sức lực trên tay dần dần yếu đi.

Đỉnh lưu Kỳ Sâm cũng buông tay.

Hai người họ cùng nhau nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Vì tình huống mất kiểm soát nên người dẫn chương trình đã tạm nghỉ sớm.

Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên đi thẳng vào hậu trường, tôi muốn đi theo để hỏi cho rõ.

Nhân tiện cũng xin lỗi cho hành vi của mình ngày hôm đó.

Nhưng vừa rời khỏi sân khấu, Nhã Cương vượt qua tôi, chạy chậm về phía họ.

"Thầy Giang, thầy Kỳ, chúng ta thêm WeChat đi."

Nhã Cương nói xong, đưa tay gạt tóc hai bên vai ra sau lưng, để lộ đường xương quai xanh thanh tú.

Kỳ Sâm ngẩng đầu, nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô ta, động tác lớn đến mức sợ người khác không nhìn ra mình đang trốn tránh nghi ngờ.

"Tôi không kết bạn với phụ nữ, danh sách liên hệ của tôi toàn mấy người đàn ông thô kệch mà thôi."

Nhã Cương có chút thất vọng nhưng sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Hán Xuyên, người không để ý đến cô ta: "Thầy Giang thì sao? Sau này hy vọng thầy Giang có thể chỉ bảo cho em nhiều hơn."

Giang Hán Xuyên đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: "Tôi không có WeChat."

"Pfft."

Tôi vô thức bật cười, ba cặp mắt bỗng chốc đều quay lại nhìn tôi.

"Xin lỗi, tôi là người ít khi cười ra tiếng, trừ khi thật sự buồn cười."

Với sự hiểu biết của tôi về Nhã Cương, cô ta không phải là người dễ dàng từ bỏ. Nghĩ đến đây, tôi tự giác biết điều mà nhường đường cho họ.

Trái phải chỉ là một câu xin lỗi.

Nếu tiếp tục trì hoãn, có lẽ Giang ảnh đế sẽ quên chuyện này.

Nghĩ đến đây, tôi vui vẻ cúi đầu giả vờ trả lời tin nhắn, giữ nguyên vị trí và để họ đi trước.

Nhưng tôi đã đọc xong ba truyện ngắn rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Khi tôi ngẩng đầu lên, hai người đàn ông nhìn tôi như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Nhã Cương đứng trước mặt tôi còn tưởng họ đang nhìn cô ta. "Hai thầy, mặt em có dính gì à?"

"Em còn không đi à?"

Trong mắt Nhã Cương hiện lên một tia vui mừng: "Dạ?"

Kỳ Sâm cao giọng, đi tới trước mặt tôi, tắt màn hình của tôi: "Nói em đấy, nhanh chân lên!"

Màn hình điện thoại đã tắt, tôi cũng không thể giả vờ được nữa.

Nhưng nhìn vẻ mặt xìu xuống của Nhã Cương, tôi quyết tâm ch.ết cũng phải đi:

"Đi, sao lại không đi chứ."

Giang Hán Xuyên không nói gì, chỉ im lặng nhường cho tôi vị trí ở giữa.

Ừm, là chính giữa.

Nhưng sớm thôi tôi sẽ biết vị trí center (C vị) này không phải muốn đứng là đứng được.

3.

Tôi thực sự đã trải nghiệm cái cảm giác của việc đi tù.

Con đường từ hậu trường đến phòng nghỉ là con đường dài nhất mà tôi từng đi trong đời.

Khi gần đến cửa, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi dừng bước, lấy hết can đảm để thừa nhận sai lầm của mình với họ:

"Thật sự xin lỗi."

Nói xong, tôi cúi đầu theo tư thế chuẩn 90 độ với họ.

"Hai thầy, sau đó tôi cũng rất hối hận, nếu không thì cũng không ôm bận tâm trong lòng mãi như vậy."

"Tôi không biết làm sao để bù đắp cho hai thầy, hay là, tôi trả lại hai nghìn tệ rồi đi mua một bộ quần áo mới nhé?"

Trong chớp mắt, Giang Hán Xuyên và Kỳ Sâm quay người đứng đối diện với tôi.

Nhưng tôi không nhìn rõ được biểu cảm của họ, chỉ có thể nhìn thấy eo của họ.

Phải nói, trang phục do ban tổ chức sắp xếp thực sự rất phù hợp, hoàn toàn làm nổi bật lên đường cong eo của hai người này, trong chốc lát, tôi mơ màng quên mất phải ngẩng đầu lên.

Đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.

"Đứng thẳng lên đi."

Tôi dựa vào lực của bàn tay mà đứng thẳng dậy, vừa vặn thấy Giang Hàn Xuyên đang nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm, không biết là vui hay buồn.

Đột nhiên, một chiếc khăn giấy từ bên cạnh đưa tới, Kỳ Sâm một tay đặt lên trán nói: "Lau nước miếng đi."
Tôi sờ sờ khóe miệng, thật sự là có chút nước miếng chảy ra.
Mất mặt quá.

Tôi liên tục nói cảm ơn rồi nhanh chóng lau khóe miệng.

"Cúi đầu cũng có thể chảy nước miếng, đúng là thiên tài mà."

Không còn những tiếng ồn từ trường quay, giọng nói của Kỳ Sâm càng nghe càng quen thuộc.

Lúc này, tôi đã không còn chút hy vọng nào nữa.

Giọng nói này, tôi đã từng nghe qua.

Chính là vào ngày đấu giá ở trường cấp 3.

Tôi cầm trên tay bộ đồng phục học sinh của hotboy trường, à không, bây giờ thì là của Giang Hán Xuyên.

Tôi đứng trên sân khấu đấu giá, giá khởi điểm là một trăm tệ, dưới sân cứ thêm năm tệ mà tăng lên.

Trường cấp 3 của chúng tôi là trường công lập, mọi người đều không có nhiều tiền, bạn một lần tôi một lần mà tăng lên đến mức giá hai trăm tệ. Đây đã là giá cao nhất của buổi đấu giá rồi.

"Hai trăm lần một, hai trăm lần hai..."

Cô gái hét giá hai trăm không kìm được sự phấn khích trong lòng.

Cho đến giây cuối cùng, một cậu bạn bất ngờ chạy vào sân, trên tay cầm một quả bóng rổ, trên đầu gối cậu ấy có một vết xước, máu vẫn còn đang chảy ra.

Tôi định nhờ bạn cùng phòng đi lấy vài miếng băng cá nhân, không ngờ cậu ta mới đến đã mở miệng: "Tôi ra giá hai nghìn tệ."

Vừa dứt lời, cô gái vốn đã quyết tâm giành chiến thắng đã ngồi lại vào chỗ.

Hai nghìn tệ là một cái giá trên trời đối với những học sinh nghèo khổ như chúng tôi.

"Giá đấu giá hiện tại là hai trăm. Bạn học, cậu thật sự muốn trả hai nghìn sao?"

"Tôi rất thích bộ quần áo này, kiểu dáng rất mới lạ, kích cỡ cũng vừa với tôi."

"Tôi thích, cho nên, hai nghìn."

Cậu bạn này đến muộn nên không biết bộ quần áo này là của anh trai đẹp nhất trường, tôi muốn mở miệng nhắc nhở nhưng lại bị bạn cùng phòng can ngăn.

"Bà mà nói thẳng ra như vậy thì cậu ấy sẽ ngại ngùng đó. Bà không thấy cậu ấy mặc kệ chân đang bị thương như thế kia mà vẫn cố gắng đến để mua bộ quần áo này sao? Đây chính là tình yêu đích thực đấy!"

Rất có lý.

Tôi nuốt lại những lời muốn nói, thu đủ hai nghìn tệ tiền mặt rồi đưa bộ quần áo cho cậu ta.

Tôi thấy cậu ta yêu thích bộ đồ đến mức không nỡ buông tay, tôi không khỏi cảm thán tình yêu đúng là không phân biệt giới tính.

Đưa đồ xong, tôi không quên nhắc nhở: "Bạn học, bạn nhớ xử lý vết thương nhé."

Sức mạnh của tình yêu thật lớn lao.

Lúc đó cảm động bao nhiêu, bây giờ cảm lạnh bấy nhiêu.

Nghĩ lại lúc trước tôi cứ tưởng rằng họ có quan hệ mật thiết với nhau, hiện tại chỉ hận không thể đấm mình khi ấy một cú.

Tôi đúng là đáng đánh mà.

"Cuối cùng cũng nhớ ra tôi à?"

Kỳ Sâm lạnh lùng khịt mũi, lưỡi chạm vào răng cửa.

"Tôi thậm chí còn chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi vẫn đang thắc mắc tại sao em không nhận ra tôi."

Không phải không nhận ra mà chỉ mới gặp qua hai người một lần.

Dù lúc đó tôi nghĩ cậu bạn này khá đẹp trai nhưng trên thế giới có hàng nghìn trai đẹp trai, làm sao tôi có thể nhớ hết được?

"Thực ra, tôi cũng coi như là nhận ra rồi, chỉ là không biết làm sao đối diện..."

Tôi bắt đầu nói nhảm, trong tình huống này, tốt hơn hết là nên dỗ dành hai ông lớn này trước.

Kỳ Sâm, người đàn ông cao 1.9 mét, trông có vẻ chuẩn bị nhảy dựng lên.

Tôi vội vàng ấn vai ép cậu ta xuống.

"Tôi biết anh đang vội nhưng đừng lo lắng."

"Tôi xin chân thành bày tỏ lời xin lỗi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với hai người."

Kỳ Sâm cau mày: "Chúng tôi?"

Biết mình nói sai nên tôi lập tức che miệng lại.

Tôi lại lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng rồi!

Tôi lén lút nhìn ảnh đế một cái, cậu ta im lặng quay đầu, biểu hiện như thấy ma vậy.

"Một người vì tôi mà mất quần áo, một người vì tôi mà bị thương nên hai người hãy yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

"Hai người muốn tôi làm trâu làm ngựa cũng được."

Đôi mắt của Kỳ Sâm sáng lên: "Thật sao?"

Tôi nhắm mắt chấp nhận số phận, gật đầu đáp: "Ừ."

Quyết tâm rồi.

Có thể cùng hai anh chàng đẹp trai có mối quan hệ tốt, tại sao lại không vui vẻ chứ?


7.

Sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ chị quản lý của mình.

"Tổ tông của tôi ơi! Em nổi tiếng rồi!"

Ban ngày náo loạn đến như vậy, nếu tôi còn không nổi tiếng nữa thì là do truyền thông trong giới không đáng tin cậy.

Tôi chậm rãi uống một ngụm nước rồi nói: "Em biết chị đang vội nhưng trước tiên chị cứ bình tĩnh lại đã."

Chị Yến hận không thể chui ra khỏi điện thoại:

"Cho nên chị đã nhanh chóng nhận lời tham gia gameshow thực tế tiếp theo thay em rồi, Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên cũng sẽ có mặt."

???

Tôi phun ra một ngụm nước rồi bất lực ngã xuống giường:

"Bà Yến à, chị cứ đẩy mạnh tiêu thụ nghệ sĩ của mình như vậy, chị không sợ nghệ sĩ của mình sẽ rút lui khỏi ngành vì quá mệt mỏi mà tinh thần suy sụp à?"

"Có gì mà phải sợ, người khác thì chị không dám nói, chứ riêng em thì chị đảm bảo tâm lý của em vững còn hơn núi."

"Nếu em dám không đi, chị sẽ nói với giới truyền thông biết đêm khuya em đến KTV gọi phục vụ nam, đổ thêm tí dầu tí giấm vào nữa."

"Đến lúc đó, em chỉ có thể thân bại danh liệt rút lui khỏi ngành, đừng mong sau khi rời đi còn có thể yêu đương gì nữa."

"..." Tôi cúp máy.

Người phụ nữ thâm độc.

Về phương diện tình cảm, tôi được khai sáng khá muộn. Đến lúc hiểu chuyện thì về cơ bản là những người đàn ông tốt xung quanh đều đã có chủ.

Sau đó tôi lại vào ngành giải trí, ở nơi có nhịp sống hối hả này chỉ quan tâm đến thân xác chứ không quan tâm đến chân tình, tôi càng không dám dễ dàng giao trái tim của mình cho người khác.

Vì thế, dưới sự xúi giục của cô bạn thân trong ngành, Thời Dĩnh, tôi đã đến KTV và gọi riêng một người phục vụ nam.

Nhưng quân chưa đánh đã tan rã, tôi chật vật bỏ chạy.

Vì việc này mà chị Yến và Thời Dĩnh đã cười tôi hơn nửa năm.

Được rồi, vì danh tiếng của tôi, không phải chỉ là một gameshow thực tế thôi sao? Lăn lộn vài vòng là xong việc.

Ngày đầu tiên đi quay gameshow, tổ chương trình đã sắp xếp một nhiệm vụ cho ba người Giang Hán Xuyên, Kỳ Sâm và tôi.

Đấu giá từ thiện.

Chời ơi, khắp nơi đều là đau thương, cứ thích phơi bày vết sẹo của người khác.

Tôi muốn kéo họ cùng đi phản đối, tuy tôi thấp cổ bé họng nhưng Giang Hán Xuyên và Kỳ Sâm thì khác. Họ đều là những người có tầm ảnh hưởng quan trọng trong ngành giải trí.

"Thật ra thầy cũng không muốn tổ chức đấu giá đúng không thầy Giang?!"

"Đúng không thầy Kỳ?!"

Duỗi tay không đánh người tươi cười*, tôi kéo khóe miệng cười đến tận mang tai.

[*Nguyên văn: 伸手不打笑脸人: Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: thành ngữ Việt Nam đồng nghĩa: đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.]

Cái đồ không có đầu óc Kỳ Sâm không hiểu được ánh mắt van nài của tôi nói: "Đấu giá à, có vẻ rất thú vị!"

Tôi lại hướng sự chú ý của mình về phía Giang Hán Xuyên

Giang Hán Xuyên chỉnh lại cổ áo:

"Chỉ cần đừng bán quần áo của tôi nữa là được."

Tôi: "......"

Hủy diệt tất cả đi, mệt mỏi lắm rồi.

Chung quy lại vẫn chỉ có mình tôi chịu đựng tất cả mọi chuyện.

Cuối cùng, ba người chúng tôi mang theo những vật phẩm đấu giá và đạo cụ do tổ chương trình sắp xếp.

Đạo cụ duy nhất là một mảnh vải.

Đồ đấu giá là một đôi đũa dùng một lần, một chiếc đồng hồ và một cái gối ôm.

Ai đó nói cho tôi biết với, đống đồ này bán đấu giá được à!!!

Bán kiểu quái nào được!

Đạo diễn vỗ vai tôi: "Tiểu Lê, tôi đặt niềm tin lớn vào tài năng của cô đấy."

À thì.

Tôi không tin bản thân mình lắm.

8.

Có hai vị Phật lớn, một trái một phải đứng bên cạnh, tôi thật sự không thể thoải mái được.

Đối tượng tham gia đấu giá phần lớn là nhân viên của tổ chương trình.

Còn năm phút nữa, đấu giá sẽ bắt đầu.

Tôi lén nhìn qua những thứ của nhóm khác, một cốc giữ nhiệt, một mũ bảo hiểm và một đèn pin.

Gameshow thực tế này được phát sóng trực tiếp.

Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, Thời Dĩnh gọi điện cho tôi: "Chị em, đội hình ra sân của mấy người buồn cười ch.ết mất."

"Bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ. Còn ở giữa..."

Thời Dĩnh nuốt lại ba chữ cuối cùng.

Ờm, cũng biết lịch sự đấy nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

"Bà có biết ai trong số những nhân viên này không? Đi hối lộ một chút đi, mình thật sự không muốn tình cảnh tái hiện lần nữa đâu."

"Đừng có mà ở trên chương trình tự mãn nói mình từng bán đấu giá được hai nghìn tệ."

Bạn thân thích hóng drama, không ngại làm lớn chuyện.

"Tô Tô chuẩn bị bắt đầu rồi."

Nhân viên nhắc nhở.

Tôi vội vàng cúp điện thoại, trở lại phạm vi quay hình.

Kỳ Sâm hạ giọng nói: "Tô Tô, em cũng đừng để trong lòng, tôi và Giang Hán Xuyên không có để bụng đâu, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, phải không?"

Kỳ Sâm huých cánh tay của Giang Hán Xuyên.

Giang Hán Xuyên rên rỉ: "Ừ."

Tôi nghi ngờ nhìn họ.

Nếu thật sự không để bụng chuyện đã qua, vậy thì là ai lúc trước ở trên sân khấu tranh nhau giành micro, tranh đến đầu rơi máu chảy?

Chúng tôi là nhóm đấu giá đầu tiên.

Tôi cầm chiếc đũa trên tay lên và mỉm cười với các nhân viên trên khán đài.

"Đây là một đôi đũa."

"Đôi đũa này đã được ảnh đế công nhận là sử dụng rất tốt. Ngay cả đỉnh lưu cũng nói dùng xong có thể ăn thêm một tô cơm trắng."

Đỉnh lưu: "?"

Ảnh đế: "?"

Dưới khán đài lặng ngắt như tờ..

"Thế này đi, tôi để Tiểu Giang và Tiểu Kỳ nhảy một điệu với hát một bài cho mọi người thưởng thức nhé, mau cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nào!"

Tiểu Giang: "?"

Tiểu Kỳ: "?"

Cứ như vậy, dựa vào danh tiếng của đỉnh lưu, nhan sắc của ảnh đế và cái miệng của tôi.

Chúng tôi thành công bán đi ba thứ này với giá cực thấp.

Kỳ - bị ép mua lừa bán - Sâm bất mãn nói: "Dựa vào cái tài năng này của em, làm sao lúc trước bán được bộ quần áo kia thế?"

"Một người dám mua, một người dám bán?"

"Đây là thái độ nói chuyện của em với kim chủ của mình à?"

Tôi hắng giọng: "À, Kỳ Sâm, gặp anh, tôi giống như người Đông Bắc ăn mì, không còn tỏi."*

Kỳ Sâm: "..."

Nhóc con, dám đấu với bà đây à.

[*Người Đông Bắc thích ăn mì với tỏi, mỗi lần ăn là ăn sạch hết tỏi. Bởi vậy nên có một câu như này, ăn mì không ăn tỏi, mùi thơm ít đi một nửa. Câu này đại khái là bà Tô Tô kháy đểu ông Kỳ Sâm khiến ông này cạn lời. "Tôi thích anh vl được chưa, thích tất cả mọi thứ trên người anh."]

9.

"Em có biết vì sao tôi nhất quyết phải mua bộ quần áo đó không?"

Tôi nhớ anh đã nói trên chương trình rằng anh ấy đã mua nó từ một cô gái mà anh ấy thích.

Không lẽ, Kỳ Sâm thích tôi?

Tôi đang nghĩ nên nói thế nào thì anh ấy đột nhiên nhét một quả mận vào miệng tôi.

"Thôi, cái đầu gỗ của em cũng không suy nghĩ được gì hay ho."

Kỳ Sâm hai tay chống sau đầu, tựa lưng vào ghế.

"Trò chơi trong chương trình này quá nhàm chán, đi chơi trò gì đó vui vẻ đi. Vừa lúc chúng tôi đang thiếu người. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy thì cùng chúng tôi đi chơi kịch bản ám sát đi, coi như là bồi tội."

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi diễn ra trò chơi kịch bản ám sát kia.

Hầu hết những người nổi tiếng trong làng giải trí đều đến nơi này để chơi, hai bên cũng ngầm hiểu nhau, sẽ không để lộ bất kỳ tin đồn nào ra ngoài.

Vừa đến nơi thì tôi thấy người bạn thân trong giới của mình, Thời Dĩnh.

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy bất ngờ chạy tới ôm lấy tôi.

"Người chị em, gặp được cậu thật là may quá. Có muốn ghép nhóm không? Chúng tôi vẫn còn thiếu hai người."

Vừa nói xong, cô ấy liền nháy mắt ra hiệu cho tôi nhìn về phía sau cô ấy.

Tôi liếc nhìn những người đứng sau Thời Dĩnh, ngoài bạn trai hiện tại, còn có bạn trai cũ của cô ấy và Nhã Cương.

Bốn người này vốn không có duyên, hoàn toàn là nhờ ghép nhóm mà gặp được nhau.

"Đúng thật là xui xẻo."

"Nhưng nhóm của mình còn có hai người, nếu không thì..."

Tôi chưa kịp nói xong thì đã thấy Nhã Cương chạy đến trước mặt Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên.

"Thầy Kỳ, thầy Giang, thật trùng hợp, vừa lúc chúng em đang thiếu hai người chơi, chúng ta cùng nhau đi nhé?"

Kỳ Sâm đen mặt, giận dữ chửi tục: "Mắt cô bị đui à, chúng tôi có ba người."

Giang Hán Xuyên cũng không có ý định lại gần: "Ờ, ba người."

"Không thì như thế này đi, Thời Dĩnh, cậu đi theo bọn mình, cứ để ba người bọn họ chờ người khác."

"Tính thêm cả tôi nữa!"

Nhã Cương thấy vậy cũng vội sửa miệng: "Thật ra cũng có kịch bản bảy người."

Kỳ Sâm mỉm cười, lộ ra những chiếc răng nanh xinh đẹp nhưng trong lời nói lại biểu thị sự uy hiếp rõ ràng: "Nhưng chúng tôi cứ không thích chơi kịch bản bảy người đấy."

Giang Hán Xuyên cũng đứng dậy, rời đi nơi khác.

Tôi tạm biệt Thời Dĩnh rồi nhanh chóng đi theo bọn họ.

"Kỳ Sâm, anh có thù gì với Nhã Cương à?"

Kỳ Sâm gõ trán tôi: "Suy nghĩ linh tinh cái gì thế!"

"Tôi không có thù gì với cô ta. Nhưng cô ta nói chuyện khó nghe như thế, đã không thích thì mắc mớ gì phải ở lại chịu đựng?"

Tôi gãi đầu hỏi tiếp:

"Anh không sợ sau này họ lên bài nói xấu anh sao?"

Kỳ Sâm bày ra dáng vẻ "ông đấy đếch sợ bố con thằng nào":

"Tôi cố gắng leo lên đỉnh cao là để không cần nhìn sắc mặt những người này nữa, em hiểu không?"

Không hổ là đỉnh lưu bking của làng giải trí chúng ta.

Cực kỳ ngầu lòi!!!

"Sau này em cứ yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra tôi và Giang Hán Xuyên sẽ bảo vệ em."

"Hả?"

Tôi được sủng ái mà lo sợ.*

[*Nguyên văn: 受宠若惊 (受寵若驚): Thụ Sủng Nhược Kinh: được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]

Kỳ Sâm đi đến bên tôi, giả vờ bất đắc dĩ nói:

"Không còn cách nào khác, em là bạn học của chúng tôi, dĩ nhiên là phải quan tâm chăm sóc một chút."

Lúc này Thời Dĩnh cũng đuổi kịp chúng tôi, thở hổn hển nói: "Tô Tô, chúng ta cùng chơi đi, mình không đi cùng bọn họ nữa."

Tôi nhìn sự nhiệt tình của bạn trai cô ấy dành cho Nhã Cương mà không khỏi thở dài:

"Nước lạnh làm sao có thể pha được trà xanh? Người không hâm nóng, cô ta có thể được nước làm tới sao?"*

[*Câu này là để chế giễu một số tên đàn ông luôn nói rằng "người con gái kia đẳng cấp quá cao, quá trà xanh nên tôi mới rơi vào bẫy" và đổ hết trách nhiệm lên đầu bên nữ để tẩy trắng cho hành vi của mình. Nếu họ không có hành động ngầm đồng ý thì mấy người kia có cơ hội không?]

"Loại đàn ông đó, chia tay cũng được."

Thời Dĩnh không nói gì, chúng tôi đổi qua kịch bản khác để chơi.

10.

Sau khi trò chơi kịch bản ám sát kết thúc, chúng tôi chia tay nhau về nhà riêng.

Hướng về nhà của tôi không thuận đường với mọi người, cộng thêm ngày mai Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên cũng có hoạt động khác phải tham gia.

"Tôi sẽ tự mình trở về, chỉ một đoạn đường ngắn thôi, không xa."

Giờ này, chị Yến cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.

Khi chúng tôi kết thúc, Nhã Cương và những người khác cũng vừa xong, mấy người cười nói vui vẻ đi ra.

Nhã Cương lạnh lùng chế nhạo: "Không phải chỉ là một con đường thôi sao, Lê Tô Tô không tự đi về được à? Đúng là đồ đỏng đảnh."

Ban đầu Thời Dĩnh muốn đi cùng tôi, nhưng bạn trai cô ấy cứ nhất quyết kéo cô ấy trở về.

"Không sao đâu, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi."

Tôi nhìn Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên lên xe, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt taxi.

Thực sự có rất ít xe nhận khách vào giờ này.

Tôi tra thử khoảng cách, cũng chỉ có một cây số, coi như đi bộ giảm cân vậy.

Vì thế tôi cởi giày cao gót và đi chân trần.

Đi bộ không lâu, tôi theo chỉ dẫn rẽ vào một con hẻm.

Trong hẻm không có đèn đường nên tối om.

Tôi nghe thấy có tiếng động gì đó phía sau, trái tim bắt đầu run rẩy.

"Ai đang ở đằng sau đấy?"

Tôi lấy hết can đảm hét lên, ngón tay đặt trên nút liên lạc khẩn cấp.

"Có ai không!?"

Tôi đứng đó không dám nhìn lại và hét lên lần nữa.

Tôi vội bấm số điện thoại của chị Yến:

"Chị Yến, em gửi địa chỉ cho chị, nếu em gặp tai nạn..."

Lời còn chưa dứt, tôi bỗng bị ai đó ôm chặt.

"Tô Tô, anh rất thích em. Tô Tô, em có biết mỗi ngày anh đều nhớ đến em không. Ngay cả con búp bê trong nhà anh cũng đặt làm theo dáng vẻ của em."

"Tô Tô, anh rất thích em, anh sẽ ủng hộ tất cả phim truyền hình mà em đóng. Em thích fan của mình mà, đúng không, anh cũng là fan của em, em có thể thỏa mãn anh không?"

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập.

Người đàn ông ghì chặt lấy tôi, dùng bàn tay dơ bẩn của hắn sờ loạn trên người tôi

Tôi nhấc giày cao gót lên đánh vào lưng hắn nhưng dường như hắn ta không thấy đau mà còn cố gắng giữ chặt tôi hơn.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hắn ta hành động như thế này, có lẽ không chỉ say rượu mà còn sử dụng ch.ất k.ích th.ích.

Tôi dùng hết sức hất hắn ra: "Mau cút ra!

"Lê Tô Tô!"

Tôi dường như nghe thấy giọng nói của Kỳ Sâm.

Anh cởi áo khoác, chạy tới quấn quanh người tôi.

Anh đá vào bụng tên khốn phía sau tôi.

Anh đẩy tôi ra, tôi loạng choạng ngã vào vòng tay Giang Hán Xuyên.

Giang Hàn Xuyên vô thức vỗ vỗ lưng tôi: "Không sao chứ?"

Tim tôi đập mạnh.

"Đừng sợ."

Giang Hán Xuyên ôm lấy tôi qua áo khoác, một tay ấn đầu tôi không cho tôi quay lại.

Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía sau.

"Giang Hán Xuyên, sao em vẫn còn đứng đây, mau đưa Tô Tô về trước đi!"

Kỳ Sâm đánh nhau xong, quay đầu lại hét lên một tiếng.

Giang Hán Xuyên nắm lấy tay tôi.

Tôi quay đầu lại, thấy Kỳ Sâm kiệt sức đứng dưới đèn đường còn tên khốn kia đang ngồi khóc dưới đất.

Bóng lưng anh trông có chút cô đơn.

Khi xe cảnh sát tới, xe cứu thương cũng vậy.

......

Trên người Kỳ Sâm có nhiều vết thương.

Tôi đau lòng khóc nức nở.

Kỳ Sâm chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái khóc vì mình, anh lo lắng đến mức suýt nhảy ra khỏi giường.

"Tôi sợ nhất là thấy con gái khóc. Tổ tông của tôi ơi, sao lần nào tôi cũng vì em mà bị thương vậy."

Anh vừa dứt lời, tôi lại khóc ầm lên

Kỳ Sâm đưa mắt ra hiệu cầu cứu cho Giang Hán Xuyên nhưng cậu lại chọn phớt lờ anh.

Anh chỉ có thể tiếp tục dỗ dành:

"Sao em lại khóc? Không cần khoa trương như vậy đâu."

"Tôi không có việc gì thật mà nhưng tên kia thì không may mắn đâu."

Tên khốn fan cuồng kia bị đánh đến mức chứng chấn động não nhẹ.

Người quản lý vội vàng đến giúp xử lý những vấn đề khác.

Tôi và Giang Hán Xuyên thì ở lại bệnh viện trông chừng.

"Hai người về đi, tôi ở đây một mình là được rồi."

Nhìn thấy cả người Kỳ Sâm đầy vết thương đang băng bó, tôi mắng anh chỉ giỏi cứng miệng.

Kỳ Sâm kiêu ngạo hất cằm: "Chỉ cần dung mạo mỹ miều này không bị hủy hoại thì cũng không có việc gì to tát cả."

Đẹp trai thật đấy nhưng tiếc là lắm mồm quá.

11.

Trong lòng tôi cảm thấy có lỗi, tính đi mua một ít đồ.

Kỳ Sâm đột nhiên thay đổi thái độ: "Em với Giang Hán Xuyên đi cùng nhau đi."

Tôi cứ tưởng anh ấy chỉ thuận miệng nói thôi nhưng liên tục vài ngày, dù tôi có đề nghị làm gì thì phản ứng đầu tiên của Kỳ Sâm đều là để tôi và Giang Hán Xuyên đi cùng nhau.

Giống như đang muốn đẩy tôi về phía Giang Hán Xuyên, không rõ vô tình hay cố ý.

Đối với một người luôn sợ rắc rối như tôi thì đây chắc chắn là một chuyện tốt.

Nhưng tôi lại không thấy vui vẻ chút nào.

Sau khi gameshow thực tế kia phát sóng, tôi lại trở nên nổi tiếng.

Tổ hợp ba người tôi, Giang Hán Xuyên, Kỳ Sâm cũng đồng thời debut tại chỗ.

Gọi là tổ hợp "Oan gia ngõ hẹp".

Câu chuyện về hành động dũng cảm của Kỳ Sâm cũng được đăng tải trên mạng và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Bạn cùng phòng cấp ba của tôi, Cố Hoan tìm thấy tôi thông qua một người bạn chung.

"Tô Tô, cậu thực sự bước vào giới giải trí rồi!"

"Trước đây mình đã cố gắng liên lạc với cậu nhiều lần nhưng không được."

Chuyện này cũng dễ hiểu, sau khi ra nước ngoài, tôi đã thay đổi toàn bộ thông tin liên lạc của mình.

Bạn cấp ba không có ai liên lạc được với tôi.

Cố Hoan hẹn tôi gặp mặt.

Cố Hoan bây giờ không giống với cô gái hoạt bát cởi mở trong ấn tượng của tôi, cô ấy vừa mới sinh đứa thứ hai nên cả người thành thục ổn trọng hơn trước.

"Cấp ba sau khi cậu ra nước ngoài thực ra đã xảy ra một số chuyện."

"Kỳ Sâm đã tới tìm cậu."

"Ngày hôm đó anh ấy đã mang bộ quần áo đó đến gặp mình, hỏi có phải của Giang Hán Xuyên không, mình nói đúng vậy."

"Anh ấy lại hỏi mình, có phải cậu thích Giang Hán Xuyên không."

"Lúc đó không biết mình nghĩ gì nữa, cứ thế gật đầu. Mình sợ cậu bị người ta phát hiện là đi trộm đồ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng."

"Mình lừa anh ấy, nói cậu thích Giang Hán Xuyên, quần áo cũng là cậu lấy được trước đó."

"Mãi sau này mình mới biết, ngày đó Kỳ Sâm cầm bộ quần áo đó tìm đến đánh nhau với Giang Hán Xuyên, đánh đến mức cả hai đều phải nằm viện."

"Mình vốn định tranh thủ cơ hội xin lỗi, chủ động thừa nhận sai lầm với Kỳ Sâm nhưng sau đó cả anh ấy và Giang Hán Xuyên cùng nhau chuyển trường."

"Việc này mình đã giữ trong lòng rất lâu rồi, cho đến khi nhìn thấy hot search gần đây của mọi người, mới tìm được cơ hội nói chuyện này với cậu."

Tôi chậm rãi khuấy nhẹ thìa cà phê, nghe cô ấy nói tiếp:

"Tô Tô, có một chuyện mình không biết có nên nói với cậu hay không."

"Kỳ Sâm lúc đó... hình như là thích cậu."

"Mình nghe bạn cùng phòng của anh ấy nói, ngày đó anh ấy chơi bóng bị thương, vừa đến phòng y tế chưa kịp xử lý vết thương thì nghe thấy tin cậu đang bán đấu giá liền vội vàng chạy qua."

Cố Hoan còn muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy tôi tỏ ra không có hứng thú nên không nói tiếp.

"Bữa này mình mời. Cảm ơn cậu nhé, Cố Hoan."

Tôi trả tiền rồi rời đi, nóng lòng muốn đến gặp Kỳ Sâm.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ để nói với anh ấy rằng tôi không thích Giang Hán Xuyên.

12.

Khi tôi chạy tới, Kỳ Sâm đang mặc bộ quần bệnh nhân rộng thùng thình, chuẩn bị xuất viện.

"Vốn chỉ là mấy vết thương nhẹ, lại còn phải nằm viện. Người không biết lại tưởng ông đây không được."

Ừm, miệng lưỡi vẫn ngứa đòn như vậy.

"Xuất viện đấy à?"

Tôi từ ngoài cửa bước vào, Kỳ Sâm nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi người trở lại giường.

"Tô Tô, sao em lại ở đây? Ai ôi, bụng của tôi..."

Tôi nhìn thấu chiếu trò của anh nhưng không nói gì: "Vẫn còn đau à."

"Ừm. Nhưng cứ xuất viện trước đã. Tuy đau nhưng cơ thể tôi vẫn có thể chịu đựng được."

"Kỳ Sâm, em muốn hỏi anh một việc. Phải trả lời một cách nghiêm túc."

"Khi còn học cấp ba, tại sao anh lại bỏ ra hai nghìn tệ để mua bộ quần áo đó?"

Kỳ Sâm nghiêng đầu sang một bên để tránh ánh mắt của tôi: "Còn sao nữa, thích thôi, nhưng nếu biết nó thuộc về tên Giang Hán Xuyên kia thì hai hào tôi cũng không thèm bỏ ra."

"Thích?"

Tôi nhướng mày: "Là thích bộ quần áo đó hay là thích em?"

Kỳ Sâm ngẩn người, rồi tai bắt đầu không kiểm soát được mà đỏ lên.

"Vậy, anh đã thấy khỏe chưa?"

Tôi lướt những ngón tay của mình dọc theo đường cơ bụng của anh ấy.

Kỳ Sâm nuốt nước miếng: "Khỏe... khỏe rồi."

Ừm, anh ấy đã dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết, anh ấy rất khỏe.

Nhiều năm sau, khi tôi kết thúc quay phim.

Thời Dĩnh đến thăm trường quay, tôi kéo cô ấy vào buôn chuyên:

"Hôm qua mình bỗng nhớ ra năm ngoái thầy bói phán mình có nguy cơ gặp họa."

"Nếu có thể, mình hy mong nó là một chiếc Porsche."

Sau đó, Kỳ Sâm lái chiếc Porsche đến đón tôi kết thúc quay phim.

[Note: Đoạn cuối này joke kiểu "Ước gì có anh đzai đến làm t.ình làm tội mình" á. =)))]

(Hoàn )

Ngoại truyện: Góc nhìn của Giang Hán Xuyên

Tôi rất ngạc nhiên khi gặp được Lê Tô Tô ở gameshow giải trí.

Tôi thực sự muốn nhìn xem cô gái dám trộm quần áo của con trai trông như thế nào.

Không nghĩ tới là cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Tôi rất tò mò tại sao lúc đó cô ấy lại lấy trộm quần áo của tôi. Khi cô ấy vui vẻ đề cập đến chuyện này, lại còn cố tình nhấn mạnh vào số tiền hai nghìn tệ.

Vì hai nghìn tệ đó mà tôi và anh trai đánh nhau.

Sau này, Kỳ Sâm vô tình hay cố ý đều muốn mang cô ấy đi chơi cùng nhau. Tôi đoán rằng anh chắc chắn là thích cô ấy, dù sao một cô gái như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích thôi.

Vì vậy, tôi im lặng nhìn hai người họ chơi đùa nói giỡn, thỉnh thoảng cũng sẽ kéo tôi cùng chơi, tôi chậm rãi bị hai người họ lây nhiễm.

Nhưng dần dần, tôi bỗng nhiên nghĩ, nếu người chơi cùng Lê Tô Tô là tôi thì sẽ tốt biết bao.

Tôi thực sự đã có ý tưởng cạnh tranh công bằng với Kỳ Sâm.

Cho đến ngày hôm đó, Lê Tô Tô gặp sự cố, tôi vẫn đang do dự có nên ra tay hay không, dù sao việc người của công chúng ra tay đánh nhau sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng ngay lúc tôi đang do dự đó, Kỳ Sâm đã lao lên trước.

Chậm một bước là mất tất cả.

Về sau, nhìn thấy họ bên nhau hạnh phúc như vậy, tôi mừng vì lúc đó mình đã không nói ra những lời trong lòng.

Tôi cũng sẽ gặp một cô gái khác.

Sau đó, bên nhau cả đời.

(Toàn văn hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu