Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giao Đồ Ăn Gặp Được Tình Yêu Như Ý - Lâm Tuyền


Giới Thiệu:
Tôi giao đồ ăn đến một quán bar tư nhân cao cấp.

Lực lượng cảnh sát đang triển khai hành động kết hợp rồi bắt nhầm tôi

Anh cảnh sát đẹp trai nhìn tôi, cười khẩy nói:
"Thẳng thắn khai nhận sẽ được khoan hồng!"

1.

"Xin chào, đồ ăn mang về của anh đã đến!"

Tôi vừa bước vào phòng bao, hai tay mới đưa túi thức ăn trong tay lên thì đã bị người ta còng lại.

Tôi nhìn chiếc còng tay trước mắt, đại não lập tức dừng hoạt động.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đây là đang làm gì vậy?

Khi tôi ngẩng đầu lên thì đập ngay vào mắt là một bóng dáng vừa cao lớn vừa đẹp trai.

Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cộng thêm bộ đồng phục cảnh sát. Anh cảnh sát phía trước đẹp trai đến mức khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập rộn ràng.

Lúc này anh cảnh sát đẹp trai thờ ơ liếc tôi một cái rồi vung tay:
"Mang đi!"

Tôi vừa định hét lên, thì thấy một chị gái xinh đẹp mặc quần áo màu vàng của một nhóm giao đồ ăn mang đi nào đó đang bị kéo ra khỏi phòng bên cạnh.

Ở phía trên cô ấy mặc áo giao đồ ăn mang về, phía dưới thì mặc một chiếc váy ngắn:
"Tại sao lại bắt tôi! Tôi chỉ là người giao hàng thôi mà!"

Thôi nào, lời thoại đã bị cướp rồi.

Tôi nhìn xuống bộ đồ giao hàng màu xanh của mình và chọn cách im lặng.

Người một nhà thì phải ở cùng nhau, đồng bệnh tương liên.

2.

"Họ tên?"

"Cố Niệm."

"Tuổi tác?"

"23"

"Làm nghề này bao lâu rồi?"

"Ba tháng."

Anh cảnh sát đẹp trai đối diện nhướng mày, tôi lập tức cảm giác sự việc có chút không đúng.

"Tôi nói chính là giao đồ ăn! Tôi giao đồ ăn ba tháng rồi!"

Lúc này, một tiếng hét khác phát ra từ phòng thẩm vấn bên cạnh:
"Tôi chính là người giao đồ ăn! Các anh đừng đổ oan cho tôi!"

Ánh mắt của anh cảnh sát đối diện như muốn nói "Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự trừng trị nghiêm khắc" khiến cho tôi cảm thấy tâm hồn mình mệt mỏi quá.

"Đúng rồi, thùng đựng thức ăn mang về của tôi! Đồ ăn mang về của tôi có thể chứng minh sự trong sạch của tôi."

Nhìn thùng thức ăn mở ra, tôi có chút kích động cuối cùng có thứ có thể chứng minh sự trong sạch của tôi rồi.

Chỉ thấy anh trai đối diện từ trong thùng đồ ăn lấy ra một hộp kem lớn, bởi vì thời gian quá lâu nên đã chảy nước một chút.

"Không ngờ đấy, thật biết chơi."

Anh chàng cảnh sát nhíu mày.
"Bộp!"

Anh ấy vỗ xuống bàn:
"Cô còn không nói thật!"

3.

Tiếng oan này thần thiếp cũng nói quá nhiều rồi.

Tôi suy nghĩ cả buổi rồi mới giơ tay lên:
"Tôi không có trang điểm, đó có thể tính là bằng chứng không? Tôi thấy các cô ấy đều trang điểm đậm."

Anh cảnh sát nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt của tôi, một lát sau gật đầu:
"Còn là một đầu bảng.*"

*Ý Nói: nu9 nhìn giống gái gọi hàng đầu lắm.

Quên đi, cứ như vậy đi.

Hủy diệt đi.

Đến cuối rơi vào đường cùng tôi chỉ có thể yêu cầu gọi điện thoại cho quản lý, để quản lý đến làm chứng.

Quản lý trang web nền tảng là bạn đại học của tôi, nghĩ đến nụ cười chế nhạo của cậu ta trong lòng tôi chỉ muốn đi chết.

Cuối cùng tôi cũng được thả ra, Từ Tử Hàm mang theo giấy chứng nhận công tác và hồ sơ chấm công hàng ngày tới trình báo sau đó thì dẫn tôi ra khỏi đồn.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn cười của Từ Tử Hàm, tôi bình tĩnh nói:
"Nếu cậu dám cười một tiếng, tớ sẽ từ trên cầu bên cạnh nhảy xuống."

"A ha ha ha ha ha, cười chết tớ mất, ha ha ha!"

Tôi quay đầu bước đi, Từ Tử Hàm giữ chặt tay tôi:
"Đừng nóng giận mà Niệm Niệm. Đây không phải là chứng minh cậu xinh đẹp sao? Cậu nên vui vẻ mới đúng."

"Phần vui vẻ này tặng cho cậu đó, có muốn hay không?"

4.

Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tôi, Từ Tử Hàm mời tôi đi ăn thịt nướng.

Ngồi ở quán thịt nướng, tôi hùng hổ ăn những xiên thịt dê như muốn trút hết tức giận.

Ôi, thơm quá.

Tôi bị thẩm vấn rất lâu, lúc được thả ra đã là nửa đêm, tôi còn chưa được ăn tối nữa.

Năm nay tôi vừa tốt nghiệp đại học, gia đình yêu cầu tôi về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và mở một sạp hàng ở chợ.

Mở sạp hàng ở chợ là một công việc khá rảnh rỗi, mở cửa lúc mười giờ sáng và ba giờ chiều đóng cửa.

Tôi thật sự cảm thấy quá nhàm chán nên muốn đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống của người khác, vì vậy có nhận làm công việc bán thời gian là giao đồ ăn bên ngoài.

Nhà Từ Tử Hàm lại mở công t bán đồ ăn mang đi, sau khi cậu ấy tốt nghiệp thì về kế thừa công ty của bố cậu ý, đứng ra làm quản lý của đại lý bán đồ ăn.

Cậu ta liền nhét tôi vào công ty, mang danh nghĩa làm thêm.
"Cậu định làm nhân viên giao hàng đến khi nào?"

Từ Tử Hàm uống một ngụm bia lớn thích thú híp mắt hỏi tôi.

"Không làm nữa, không chịu nổi mất mặt như vậy! Ngày mai tớ sẽ đến công ty cậu làm thủ tục bàn giao."

"Tớ cũng cảm thấy cậu sẽ không làm được bao lâu. Tốt hơn hết là vẫn về nhà kế thừa gia nghiệp đi thôi."

Tôi cắn một xâu mực, lắc đầu:
"Cậu không thể hiểu được niềm vui khi làm việc. Tớ vẫn cần tìm một công việc bán thời gian khác."

5.

"Ôi, cô bé này lớn lên thật xinh đẹp!"

"Cô bé, em xinh đẹp như vậy, sao lại muốn đi giao đồ ăn mang về? Đi với anh, anh sẽ tìm cho em một công việc giúp em kiếm tiền nhanh hơn!"

Hai, ba người đàn ông say khướt đi tới, trong đó còn có một người khoác tay lên vai tôi.

Không đợi tôi đứng lên thì Từ Tử Hàm đã đập một chai rượu vào người hắn.

Thế là một giờ sau, chúng tôi lại vào đồn công an.

"Họ tên?"

Nơi quen thuộc, người quen thuộc, lời thoại quen thuộc.

"Cố Niệm."

Anh cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:
"Từng luyện qua? Ra tay cũng rất được đấy."

"Chú cảnh sát, cháu đây là phòng vệ chính đáng!"

Bố tôi luôn nói con gái nhất định phải học được cách tự bảo vệ bản thân, cho nên từ nhỏ ông đã dẫn tôi đi học Taekwondo và tán thủ.
Việc học võ này không đúng sao, vừa rồi nó đã phát huy công dụng rất tốt đấy.

May mắn trước cửa tiệm thịt nướng có gắn camera theo dõi, chưa đến một lát chúng tôi đã được thả ra về.

Trước khi đi, anh cảnh sát còn đưa tôi ra tận cửa:
"Cố Niệm, tôi nhớ kỹ em rồi."

6.

Tôi và Từ Tử Hàm mặt mày xám xịt trở về nhà.

Tôi cảm thấy gần đây mọi việc không được thuận lợi, vẫn là nên khiêm tốn một chút không cần tìm việc làm thêm nữa.

Làm ổ ở nhà chơi game hai ngày, chơi game đến mức bả vai tôi cũng đau cổ cũng mỏi. Tôi định đến cửa hàng của nhà dì cả để thả lỏng một chút.

Dì cả nhà tôi mở phòng xoa bóp vật lý trị liệu, bởi vì kỹ thuật chuyên nghiệp giá cả hợp lý nên việc làm ăn rất tốt.

Lúc này đã là buổi chiều, đúng lúc công việc kinh doanh trong cửa hàng đang bận rộn, dì cả để cho tôi tùy tiện tìm một phòng riêng ngồi đợi, chờ có người rảnh rỗi lại đến mát xa cho tôi.

Tôi tìm được một phòng đơn, đang ngồi ngẩn người ở trong đó thì cánh cửa bị đẩy ra, một người bước vào.

Dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn, rõ ràng đây chính là anh trai cảnh sát đã thẩm vấn tôi hai ngày trước.

Anh ấy nhìn tôi và bắt đầu cởi quần áo.

Tôi quá khiếp sợ đến mức không kịp phản ứng trong dây lát.

Vai rộng, cơ ngực rắn chắc, còn có cơ bụng tám múi đường nét cực kỳ rõ ràng.

Anh ấy treo quần áo sang giá bên cạnh, sau đó nằm sấp xuống giường mát xa.

"Ấn mạnh một chút vào phần vai cổ nhé sư phụ."

Anh ấy không nhận ra tôi?

À phải, tôi đang đeo khẩu trang.

7.

Tôi rất muốn nói với anh ấy là nhận lầm người rồi, nhưng anh ấy cứ như vậy nằm xuống giường.

Phần da lưng mịn màng bóng loáng, cơ lưng rộng. Cơ thắt lưng lõm sâu như thung lũng, còn có hai bên thắt lưng.

Cứu tôi với, cái này cũng quá gợi cảm rồi.

Cơ thể anh ấy dường như có một loại ma lực nào đó, khiến cho tôi đưa tay ra và xoa lên lưng anh ấy.

Loại xúc cảm này làm tôi thầm huýt một tiếng lớn ở trong lòng.

Thật ra tôi biết mát xa và còn làm rất tốt nữa.

Lúc tốt nghiệp trung học dì cả đã dạy tôi từng bước, sau khi tôi học xong, tôi về nhà mát xa cho người lớn trong nhà để đổi lấy tiền tiêu vặt.

Theo lời của dì cả tôi, học nhiều kỹ năng chưa chắc áp dụng được hết, nên học từng cái kỹ năng một.

Vừa ấn vào vai anh ấy, tôi biết gần đây chắc anh ấy cũng giống như tôi, phải ngồi trước máy tính làm việc trong một khoảng thời gian dài.

Với những người có vóc dáng cao lớn, cơ bắp của họ càng không thể chịu nổi khi ngồi lâu trước máy tính.

8.

Cơ vai anh ấy cứng đến nỗi tôi phải cố gắng hết sức để xoa bóp.

Dọc theo kết cấu cơ bắp và kinh mạch, đẩy các cục u ra và xoa bóp mềm những khối cơ cứng ngắc.

Tôi là kiểu người thích sự nghiêm túc và luôn muốn làm mọi chuyện phải thật tốt.

Lúc này đây tôi đã hoàn toàn đắm chìm trong công việc xoa bóp này, mà quên mất thật ra tôi cũng là tới để mát xa chứ không phải tới mát xa cho người ta.

"Lần sau anh nâng màn hình máy tính lên cao một chút, như vậy cơ cổ và cánh tay sẽ không bị căng quá nhé."

Trong phút chốc người dưới tay tôi toàn thân cứng đờ.

Tôi vỗ một cái:
"Thả lỏng!"

Một giờ sau, cuối cùng tôi cũng ấn xong.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Anh cảnh sát ngồi dậy với tôi ở trên lưng.

"Cố Niệm?"
Anh ấy hỏi thăm dò.

9.

Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, bóp giọng nói:
"Anh nhận lầm người rồi."

"Ha ha."

Anh ấy phát ra một tiếng cười khẩy, đứng dậy và đi tới trước mặt tôi.

Anh tiến thêm một bước, tôi lui lại một bước.

Anh đuổi theo, tôi co chân trốn, nhưng dù tôi có mọc thêm cánh cũng không thể bay ra khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc, tôi bị dồn vào một góc tường.

Anh ấy chống vào vách tường bằng một tay, tay kia từ từ đưa về phía mặt tôi và kéo khẩu trang của tôi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh như gà.

"Nói đi, em tới đây làm gì? Em là nhân viên ở đây?"

Lại nữa rồi, lại là ánh mắt nghiêm túc đó "thẳng thắn khai báo thì được khoan hồng, kháng cự thì sẽ trừng trị nghiêm khắc".

Tôi lắc đầu:
"Em không phải nhân viên ở đây, em tới nơi này để mát xa, giống như anh vậy."

"Ồ?"

Anh ấy nhướng mày, cả khuôn mặt có chút tà ác vì biểu cảm này:
"Vậy vừa rồi em đang làm gì? Vì sao mát xa cho tôi?"

Anh ấy dựa vào rất gần mà trên người vẫn chưa mặc quần áo, điều này khiến tôi cảm thấy não bị thiếu oxy.

"Thói quen nghề nghiệp."
Tôi nuốt nước miếng, khẩn trương nói.

10.

Sau khi nghe được câu trả lời của tôi, đôi mắt anh ấy tối sầm, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chăm chú giống như muốn chọc thủng hai lỗ trên người tôi vậy.

Tôi càng căng thẳng hơn:
"Chú cảnh sát, chúng tôi kinh doanh hợp pháp, là nghề nghiệp chính đáng."

"Tôi tên là Lục Sách, em nhớ kỹ chưa?"

Thấy tôi gật đầu, anh ấy đứng thẳng dậy và lùi lại một bước.

Tôi há to miệng thở hổn hển, cảm giác không khí tươi mát hẳn lên, khí thế của anh ấy thật sự có tính áp bức quá mạnh mẽ.

Lục Sách xoay người muốn lấy quần áo trên giá, tôi cũng đuổi theo sau muốn rời đi.

Vì quá khẩn trương mà không thấy đường nên vấp phải dây điện trên mặt đất cả người lảo đảo.

Tôi quơ quơ hai tay một cách tuyệt vọng, muốn cố gắng giữ cho cơ thể được cân bằng, để không đến mức ngã sấp mặt xuống như chó ăn phân.

Trong lúc hoảng loạn hình như tôi bắt được cái gì đó. Hai giây sau tôi quỳ xuống đất với chiếc quần thể thao màu đen của Lục Sách ở trong tay.

Lục Sách đang sải bước về phía trước, không đề phòng tôi ở phía sau nhào về phía mình. Hai tay tôi còn túm lấy thắt lưng quần anh ấy, khiến anh ấy ngã thẳng về phía trước.

Không hổ là cảnh sát nhân dân đã được huấn luyện qua, năng lực phản ứng rất là nhanh.

Tôi chỉ thấy một giây trước khi sắp ngã sấp xuống, anh ấy đã đưa hai tay chống đỡ mặt đất và nhanh chóng mà xoay người lại.

Theo động tác xoay người của anh ấy, tôi lại một lần nữa nhào về phía trước.

Sau đó tôi ngã úp mặt vào giữa hai chân anh ấy.

11.

Tôi giãy giụa ngẩng mặt lên, nhìn chiếc quần lót hình Cậu Bé Bọt Biển (SpongeBob SquarePants) ở trước mắt, cả người choáng váng dại ra.
"Xong rồi, mặt tôi không còn sạch sẽ..."

Lục Sách đẩy tôi ra, dùng tốc độ siêu phàm kéo quần lên, mặc áo trên giá rồi giật cửa lao ra ngoài.

Tôi chỉ còn nhìn thấy một loạt tàn ảnh* rồi biến mất, chỉ để lại một cánh cửa lay động.

*là một kỹ năng di chuyển nhanh đến mức hình ảnh của người dùng bị bỏ lại phía sau dù bản thật đã di chuyển ra chỗ khác (Dư ảnh/Tàn ảnh).

Tôi ngồi bệt dưới đất, bất tri bất giác suy nghĩ. Đây có tính là tấn công cảnh sát hay không nhỉ?

Dùng mặt của tôi đánh anh ấy ...., SpongeBob......

Mặc dù Lục Sách có gương mặt rất đẹp trai, dáng người đẹp, vóc dáng cao ráo, khí chất cũng tốt. Nhưng hy vọng đời này chúng tôi đừng gặp lại, cứ thế quên nhau đi trong biển người vô tận.

Về đến nhà, cậu em trai 18 tuổi đang cái tuổi nổi loạn của tôi đang gân cổ và hét lên với bố tôi:
"Bố chỉ biết cho con tiền mà không bao giờ quan tâm tới con! Bố có hiểu con không? Hai người chỉ biết mắng con không chăm chỉ học tập thôi. Hai người có biết học tập khó khăn như thế nào không? Bố không hiểu con chút nào cả!"

Bố tôi im lặng không nói, sau đó dồn khí vào đan điền, hét lớn một tiếng:
"Ông đây còn có một cô con gái có thể kế thừa gia nghiệp! Hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày cái thằng nhãi con này!"

Nhìn em trai bị bố tôi đánh đến mức chạy trối ch ết, tôi không khỏi bắt đầu nghĩ lại. Gần đây bận rộn với công việc quá, hình như tôi thật sự có chút bỏ bê em trai mình thì phải.

12.

Mười hai giờ đêm, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu ngập tràn cảnh tượng xấu hổ trong tiệm mát xa. Càng nghĩ càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng muốn nghĩ, đến cuối cùng xấu hổ đến mức hận không thể t ự s á t.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng em trai tôi mở ra.

Tôi không ngủ được, dứt khoát mở cửa đi xem thằng nhóc này lại muốn làm gì.

Nhìn Cố Dao lén lút ra cửa, tôi đưa tay lên vỗ vào vai nó.

"Mẹ kiếp! Chị làm em sợ muốn chết!"

"Hơn nửa đêm em muốn đi đâu? Làm gì?"

Em trai ngửa cổ, quật cường quay đầu, bày ra một bộ dáng của một đứa trẻ đòi làm người lớn.

Tôi dự định áp dụng chính sách mền mỏng:
"Yên tâm, chị sẽ không mắng em. Không phải em nói chị không hiểu em sao? Em muốn đi chơi cùng bạn sao? Có thể đưa chị đi cùng hay không?"

"Chị chắc là không nói với bố mẹ chứ?"
Em trai tôi nghi ngờ đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

"Nếu chị nói với bố mẹ, chị sẽ bị nổi mụn đầy mặt và tăng thêm hai mươi cân."

Tôi không bao giờ nghĩ tới, em trai của tôi vậy mà cùng một đám phú nhị đại tổ chức đua xe.

Tròng mắt của tôi muốn rơi ra ngoài khi nhìn chiếc xe máy của họ được giấu trong nhà kho ở nhà máy của một người bạn cùng lớp.

Em trai tôi liều mạng bóp tay tôi, tôi hít sâu một hơi. Tôi biết nếu như hiện tại làm mất thể diện của nó ở trước mặt bạn học thì về sau tôi nghĩ cũng đừng nghĩ nó lại cùng tôi nói chuyện.

13.

Tôi cứ như vậy lên xe máy theo bọn nó tới đường vành đai.

Với tiếng nổ ầm ầm của chân ga, tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Em trai tôi nói rất đúng, đúng là chúng tôi không hiểu gì về em ấy cả.

Cho nên mỗi ngày chỉ biết mắng nó, nếu đủ hiểu rõ về nó thì chúng tôi đã sớm đánh ch ết nó rồi.

Đây là lái xe à?

Đây là chuyến bay tốc độ thấp.

Tôi muốn kêu nó dừng lại, nhưng vừa mới há miệng thì đã rót đầy một bụng gió lạnh.

Rất có thể tôi sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai, qua một khúc cua trái tim của tôi như đang bay lên tôi rồi lại bị nện xuống thật mạnh:

"Ah ah ah ah ah!"
Cuối cùng tôi cũng hét lên được.

"Chị~ơi~sảng~khoái~không?~Sảng khoái~"
Tiếng em trai tôi bị gió xé toạc phát ra từ phía trước.

Tôi bỗng nhiên có thể hiểu được mấy câu chuyện anh chị em gi ế t nhau và đ á nh nhau.

Đúng lúc này, bên cạnh có một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo.

Nghe tiếng còi báo động chói tai, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ với vẻ mặt đầy giận dữ, ánh mắt lạnh như dao.

Rõ ràng đó chính là Lục Sách.

Cái vị cảnh sát ban ngày vừa mới bị tôi lột mất quần.

14.

"Họ tên?"

"Cố Niệm."

"Tuổi tác?."

"23."

"Nếu tôi nhớ không lầm thì lần này đã là lần thứ 3 trong tuần em bị hỏi cung rồi phải không?"

Nghe Lục Sách nói, em trai tôi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi.

"Cố Niệm, em còn rất có năng lực tung hoành đó, lần trước là đánh nhau, lần này là đua xe, tiếp theo là cái gì?"

Tôi đỏ mặt, liên tục cam đoan:
"Không có lần sau đâu, anh cảnh sát! Tôi nhất định thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm người tử tế mà! Anh cảnh sát!"

Sau một thời gian phê bình giáo dục, cuối cùng tôi và em trai tôi cũng ra khỏi đồn cảnh sát.

"Chị, không nghĩ tới nha! Chị lại cuồng dã như vậy!"
Cách em trai tôi nhìn tôi đầy sự sùng bái và khâm phục.

Tôi giả vờ bình tĩnh gật đầu:
"Nếu thành tích lần tới của em tiến bộ tăng 100 bậc trong trường, chị dẫn em đi chơi chỗ hoang dã hơn, đua xe ấy à chỉ là trò trẻ con."

Em trai tôi ngạc nhiên nhìn tôi:
"Chị nói thật?"

Tôi bước nhanh về phía trước che đâu công lao và danh tiếng của mình.

Nếu chị không lừa em thì chị sẽ không phải là chị gái của em.

15.

Ngày hôm sau, tôi thành thật đi chợ bày hàng, đang lúc cầm điện thoại di động lướt trò chơi, bỗng có một tin nhắn gửi đến xác nhận bạn tốt:

"Tôi là Lục Sách."

Tay tôi run lên, ném điện thoại di động lên bàn.

Không thể nào?

Chẳng lẽ Lục Sách để mắt đến tôi?

Tuy rằng dáng người anh ấy vừa đẹp trai lại hấp dẫn, nhưng tôi lại không thích cảnh sát. Tôi cảm thấy tôi và anh ấy có rất nhiều mâu thuẫn.

Do dự tôi mở điện thoại di động ra, vẫn là xác nhận bạn bè để kiểm chứng.

Không có biện pháp nào mà, tôi không dám đắc tội với người ta.

Đang suy nghĩ làm thế nào uyển chuyển cự tuyệt việc anh ấy theo đuổi thì Lục Sách gửi tới một tin nhắn:
"Một tài liệu Word."

Tôi mở ra xem:
"Quy định xử phạt về trật tự trị an."

"Cho em thời gian là ba ngày để học thuộc lòng nó. Sau đó tôi sẽ kiểm tra."

Cuối cùng là tôi đã đoán sai.

Mắt nhìn thấy tập tài liệu dày đặc, bây giờ tôi kéo chặn và xóa bỏ bạn tốt liệu có còn kịp không?

16.

Học thuộc là không có khả năng, cả đời này chắc tôi không có khả năng học thuộc cái gì mà <<Quy định xử phạt trật tự trị an>>.

"Tôi còn phải tham dự đám cưới của một bạn học học cùng trung học trong ba ngày nữa.."

Trả lời Lục Sách xong, tôi ném di động lên bàn tiếp tục xem phim dài tập.

Tôi thật sự là không lừa người, ba ngày nữa quả thật tôi phải tham gia hôn lễ của bạn học, hơn nữa còn phải làm phù dâu.

Nói đến cô bạn học cùng trung học An Á Kỳ của tôi, chuyện yêu đương của cô ấy thật đúng là có tiếng tăm lừng lẫy.

Cô ấy và cậu bạn cùng bàn Tạ Minh Vũ vì muốn ở bên nhau mà chống lại trời, chống lại đất, chống lại cả phụ huynh lẫn giáo viên. Thể hiện đầy đủ tinh thần đấu tranh của giai cấp vô sản.

Bỏ trốn, tuyệt thực, t ự t ử.

Để thi vào cùng một trường đại học, Tạ Minh Vũ còn cố ý làm ít đi vài câu.

Nhưng người mà An Á Kỳ sắp kết hôn, chú rể lại không phải Tạ Minh Vũ.

Hôm nay hôn lễ, tôi đang ngồi cùng cô dâu trong phòng, sau đó tôi thấy Lục Sách.

"Anh ơi, anh tới rồi à."

An Á Kỳ rất miễn cưỡng nở nụ cười.

Thì ra Lục Sách chính là anh họ mà An Á Kỳ thường nhắc tới hồi học trung học!

Thế giới này thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến mức tôi không có chỗ để mà trốn.

17.

Lục Sách mặc một bộ âu phục màu đen, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ. Chỉ đơn giản đứng ở chỗ đó, lại giống như được ánh đèn sân khấu chiếu vào người.

Tôi chột dạ rụt người nấp về phía sau An Á Kỳ, hy vọng Lục Sách không nhìn thấy tôi.

Ngày cưới, vẻ mặt An Á Kỳ lại chán chường, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt trống rỗng, giống như một cái xác không hồn.

Chú rể tới đón dâu, nhìn chú rể thì lùn mập mạp còn cô dâu vẻ mặt hờ hững, trong lòng tôi cảm thấy đáng tiếc thay cho An Á Kỳ.

Nghe nói cô ấy và Tạ Minh Vũ đã chia tay hai tháng trước, tất cả mọi người không để trong lòng, luôn cảm thấy hai người bọn họ không ai rời bỏ ai nổi.

Không nghĩ tới An Á Kỳ sẽ nhanh chóng xem mắt, sau đó kết hôn một cách chớp nhoáng.

Tôi và Lục Sách ngồi trong cùng một chiếc xe hoa, anh ngồi ở ghế lái phụ, cười như không cười nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Tôi nắm chặt mép váy, giả vờ không nhìn thấy.

Trong đám cưới, tôi cầm hộp nhẫn đứng một bên.

MC đang chủ trì hôn lễ một cách giật gân:
"Cô An Á Kỳ, cô nguyện ý gả cho anh Trương Bân và làm vợ anh ấy suốt quãng đời còn lại không?"

"Tôi phản đối!!"

Mọi người nghe tiếng hét quay đầu lại.

Chết tiệt! Là Tạ Minh Vũ!

18.

Nhìn Tạ Minh Vũ từ cửa lớn chạy vào, trên mặt trắng nõn tuấn tú ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên là đã chạy rất lâu.

"Á Kỳ, anh sai rồi! Anh không thể không có em."

Cậu ta một bên thở dốc dồn dập, một bên chậm rãi từng bước từng bước đến gần:
"Em có nguyện ý vì anh mà điên cuồng thêm một lần nữa không?"

Sắc mặt xám xịt của An Á Kỳ từng chút từng chút một hồng hào trở lại, từ trong đôi mắt cô ấy toả ra một luồng ánh sáng chói mắt. Sáng hơn tất cả các đèn đang chiếu trong sảnh khách sạn cộng lại.

"Tạ Minh Vũ! Chúng ta bỏ trốn đi!"

Cô ấy vừa hét to, vừa ném bó hoa trong tay đi, rồi sải bước dài chạy về phía trước.

Giờ phút này tôi đang đứng cách cô ấy rất gần, An A Kỳ tiện tay ném bó hoa vào mặt tôi.

Tôi bị cô ấy đập cho lùi về phía sau mấy bước, quên mất chúng tôi đang đứng trên bục sân khấu ở trung tâm khách sạn, cả người ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Thảm hại hơn chính là, trên áo cưới của An Á Kỳ khâu rất nhiều những viên pha lê, và trong số đó có một viên pha lê móc vào váy phù dâu mỏng manh của tôi.

Theo bước chân chạy trốn của An Á Kỳ, tôi chỉ nghe thấy "soạt" một tiếng, sau đó liền trơ mắt nhìn nửa mảnh váy đi theo áo cưới của An Á Kỳ, ở trên không trung bay lên bay xuống.

Trời muốn diệt tôi rồi.

19.

Nỗi đau như trong tưởng tượng đã không đến, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

Trong lúc Lục Sách đỡ được tôi, đồng thời anh ấy cũng kéo tấm phủ ghế trên ghế đắp lên người tôi.

Mọi động tác được hoàn thành ngay lập tức, cho nên tôi không có bị ngã cũng không có hở cái gì hết.

Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn Lục Sách.

Tôi ôm cổ anh ấy, cảm nhận trái tim mình đập một cách mạnh mẽ, tôi chợt nghĩ đây chính là hiệu ứng cầu treo.

(Hiệu ứng cầu treo là một trong những phép màu "ma thuật" khiến cho tình yêu của bạn thành công. Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợi hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu.)

Động lòng là cái gì, chỉ là phán đoán sai lầm của con tim.

Lục Sách đặt tôi lên ghế, sau đó cởi áo khoác ra cho tôi mặc vào.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi vóc dáng anh ấy cao và chiếc áo khoác che được đến đùi tôi.

Lục Sách cũng thở phào nhẹ nhõm, hình như anh ấy còn lo lắng hơn cả tôi.

Không hổ là cảnh sát nhân dân vì nhân dân, thật sự là một đồng chí tốt.

Lúc này, phía trước xuất hiện một loạt tiếng xôn xao, hình như là mẹ chú rể và bố cô dâu cùng nhau ngất xỉu.

An Á Kỳ, cậu thật đúng là một nhân tài.

Tiệc cưới yên lặng một lát, sau đó bùng nổ một loạt tiếng ồn ào, ầm ĩ giống như muốn lật tung nóc nhà lên.

Bác gái bên cạnh ánh mắt tỏa sáng, vỗ đùi:
"Má ơi! Đợi cả đời! Cuối cùng tôi cũng có thể đợi chứng kiến được một lần cướp hôn. Hôn lễ này tham gia được thật đáng giá!"

Mấy người ngồi bàn này hình như là họ hàng của chú rể. Bác gái, như vậy thật sự ổn chứ?

20.

Một đám cưới được lên kế hoạch tỉ mỉ cuối cùng trở thành một trò cười. Ba của An Á Kỳ nắm tay tôi và Lục Sách, nghiến răng nói lời dặn dò:
"Cố Niệm, con và hai đứa mất nết (tiểu súc sinh) kia đã thân thiết với nhau từ hồi học trung học rồi, con hiểu rõ bọn nó nhất."

"A Sách, con là cảnh sát, có phương pháp điều tra."

"Hai con nhất định phải giúp bác mang hai đứa mất nết kia về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Hay cho một câu "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác".

Quả nhiên là bố ruột, trong lòng tôi yên lặng dâng hương thay cho An Á Kỳ.

Tôi cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ba An Á Kỳ giống như tức giận đến mức mạch máu có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, tôi thật sự là không có cách nào mở miệng nói không được.

"Dượng yên tâm, chúng con nhất định sẽ mang Kì Kì về."
Nói xong Lục Sách liền kéo tôi đi ra ngoài.

"Em biết bọn họ đi đâu không?"
Lục Sách kéo tôi lên xe, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật đúng là tôi có nghĩ đến một chỗ.
"Bọn họ hẳn là đi núi Tiên Nguyệt rồi."

Lục Sách quay đầu liếc tôi một cái:
"Đi đường sẽ mất hai giờ đồng hồ. Thừa dịp này, em học thuộc <<Quy định xử phạt trật tự trị an>> đi."

21.

Tôi dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lục Sách, lớn lên đẹp trai là có thể bắt nạt người khác như thế này:
"Em không học, anh có thể làm gì em?"

"Vậy anh chỉ có thể đi chào hỏi bố mẹ em một chút, cùng bọn họ tâm sự về việc em và em trai em nửa đêm còn đi đua xe."

"Còn có chuyện lần trước em cùng bạn đánh nhau ở quán thịt nướng."

Ta chán nản ngồi dựa vào ghế:
"Cảnh sát Lục, ở trong xe xem di động em sẽ choáng váng đầu óc."

"Không có việc gì. Anh nói một câu, em học thuộc một câu."

Cứ như vậy, tôi đi theo Lục Sách học thuộc quy định xử phạt. Đường đi đến núi Tiên Nguyệt dường như không có điểm cuối.

Cuối cùng cũng đến nơi, lúc này trong đầu tôi toàn là các từ "Một trong những hành vi xâm phạm quyền lợi cá nhân của người khác, còn chưa đủ xử phạt hình sự, bị giam giữ dưới 15 ngày, phạt tiền dưới 200 tệ hoặc cảnh cáo".

Núi Tiên Nguyệt được xem như là một thắng cảnh rất nổi tiếng của thành phố chúng tôi. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu thờ Nguyệt Lão, bên cạnh miếu còn có một cây hòe già mấy trăm năm tuổi, trên cây treo đầy bảng gỗ.

Nghe nói chỉ cần viết tên hai người yêu nhau lên trên tấm bảng gỗ, sau đó dùng dây ruy băng đỏ buộc lên cây hoè già, là có thể cùng nhau bạch đầu giai lão, ân ái cả đời.

Tìm một vòng bãi đỗ xe dưới chân núi, quả nhiên thấy được xe của Tạ Minh Vũ.

22.

Núi là núi tốt, cây là cây tốt. Chính là có một khuyết điểm lớn là ngôi miếu trên núi quá cao.

Tôi vừa leo vừa thở hổn hển không ra hơi, giờ là buổi chiều thời tiết đã vào mùa thu, nhưng mặt trời vẫn rất chói chang.

"Không được, Lục Sách, em thật sự quá mệt mỏi."

Tôi đưa tay chống ở trên đùi, mệt đến mức nói không nên lời.

An Á Kỳ và Tạ Minh Vũ thực sự là một đôi trời sinh.

Lúc còn học chung cấp ba, họ đã tới đây treo bảng gỗ lên cây hòe già. Mỗi lần cãi nhau chia tay, một trong hai người sẽ đến gỡ thẻ gỗ xuống.

Về sau làm lành với nhau hai bên lại hẹn nhau một lần nữa treo bảng gỗ lên.

Nhiều năm như vậy chia tay xong rồi quay lại, hai người họ còn kém san bằng núi Tiên Nguyệt.

Đợi lát nữa tìm được hai người bọn họ trên núi, tôi nhất định phải đánh bọn họ một trận.

Một bàn tay mảnh khảnh bỗng vươn ra trước mặt tôi, với các khớp xương rõ ràng, mười ngón tay thon dài.

Tim tôi đập nhanh hơn, không phân biệt được là bởi vì mệt khi leo núi, hay là bởi vì bàn tay trước mắt này.

Lục Sách kéo tôi từng bước từng bước khó nhọc bò lên trên đỉnh núi, vừa mới bắt đầu còn thấy động tâm cùng sự quyến rũ, giờ đã sớm theo gió thổi tan chỉ còn sự vô lực của đôi tay và cơn đau nhức từ đôi chân của tôi.

Thật cao, thật mệt mỏi, tôi không muốn sống nữa.

23.

Mắt thấy sắp tới đỉnh núi, tôi có cảm giác ngực càng ngày càng ngột ngạt, tim đập nhanh đến mức không thở nổi.

Thắt lưng giống như bị thứ gì đó siết chặt, chặt đến mức tôi thở ra cũng khó khăn, đầu óc choáng váng hai mắt hoa cả lên.

Xong đời rồi, lúc ấy tôi vội thay váy quá nên quên mất không cởi nịt bụng trên người.

Sau khi làm xong váy phù dâu, bởi vì tôi ăn uống lung tung tăng thêm mấy cân, mặc không vừa kích cỡ đã đo ban đầu.

Cho nên tôi đã mua một cái đai nịt bụng, kết quả lúc tiệc rượu xảy ra quá nhiều chuyện, tôi chỉ kịp vội vàng thay váy. Còn đai nịt bụng bởi vì cởi ra quá vất vả, nên tôi định về nhà mới cởi.

Kết quả tôi cứ đeo như vậy một đường đi cùng Lục Sách leo lên đỉnh núi.

"Lục Sách, em không ổn rồi, em bị cảm nắng."

Lục Sách cũng giật nảy mình khi nhìn đôi môi trắng bệch và khuôn mặt không còn chút máu của tôi, vội vàng đỡ tôi ngồi xuống ven đường.

Tôi có cảm giác nếu tôi không cởi thắt lưng này ra thì mình sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thế nhưng tay tôi lại không có một chút xíu lực nào, mà cái món đồ chơi này lại còn cực kỳ khó cởi.

Đầu choáng váng não căng cả lên, lý trí của tôi đã bị cái đai nịt bụng kia thắt cho không còn suy nghĩ gì được nữa. Tôi chỉ muốn nhanh chóng cởi thứ quỷ quái này ra, để có thể há to miệng thoải mái hô hấp.

"Lục Sách, giúp em cởi cái thứ này ra."

Tôi một bên yếu ớt thấp giọng nói, một bên kéo tay Lục Sách đưa vào trong áo mình.

24.

Mặt Lục Sách lập tức đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi, trong ánh mắt là sự không thể tin được:
"Cố Niệm, em đang làm gì vậy? Em điên rồi?"

"Mau cởi ra giúp em. Em không còn chút sức lực nào nữa."

Anh ấy sờ vào thắt lưng của tôi, sau đó giật nảy mình:
"Em đang mặc cái này mà dám leo núi?"

"Nhanh lên, Lục Sách, em sắp ngất rồi."

Lục Sách đỏ mặt bế tôi lên, tôi choáng váng dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ấy, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và mãnh liệt từ bên trong.

Chúng tôi đi đến một nơi hẻo lánh không có người ở, Lục Sách đặt tôi xuống đất, tôi ngồi dựa lưng vào thân cây.

Lục Sách quỳ xuống trước mặt tôi với ánh mắt lảng tránh, ngập ngừng hết lần này đến lần khác rồi nói với tôi:

"Đừng lo lắng, anh sẽ không nhìn lung tung đâu."

Nói xong, anh ấy vén áo của tôi lên ngang ngực rồi quay đầu sang một bên và bắt đầu cởi đai nịt bụng ở eo tôi.

Sau khi kéo một lúc lâu, nó vẫn không nhúc nhích.

Tôi vỗ nhẹ vào gáy của anh ấy đang hướng về phía tôi:

"Anh có thể con mẹ nó đừng lề mề nữa được không? Em không ngại thì anh còn để ý cái gì? Làm ơn nhanh lên! Em không thở được!"

25.

Lục Sách xấu hổ quay mặt lại, cố gắng tập trung ánh mắt bắt đầu nghiêm túc cởi đai nịt bụng.

Không thể tránh khỏi việc ngón tay của anh ấy chạm vào làn da trên eo tôi, thật sự là có chút ngứa lại có chút nóng.

Tôi quay mặt đi, xấu hổ không dám nhìn vào anh.

Lần này sau khi về tới nhà thì tôi nhất định cho anh ấy vào danh sách chặn, ở trước mặt Lục Sách tôi đã ch ế t vô số lần rồi.

Lúc sắp cởi đai xong tôi có thể cảm giác rõ ràng rằng bụng tôi được thả lỏng rất nhiều, trên người cũng bắt đầu có sức lực.

Tôi giơ tay đẩy Lục Sách đang quỳ trước mặt ra định tự mình cởi nút ở phía dưới.

Nhưng tôi đã phán đoán sai về sức lực của mình, sức lực tôi quá nhỏ không đẩy được Lục Sách ra.

Bởi vì dùng quá sức, ngược lại bản thân tôi lại ngã về phía sau, tay Lục Sách vẫn còn đang cởi nịt bụng của tôi nên cũng bị tôi lôi ngã cùng xuống đất.

Tôi nằm ngửa trên bãi cỏ, Lục Sách nằm trên người tôi, một tay anh ấy chống xuống đất bên cạnh.

Bầu trời rất trong xanh, giờ phút này lại truyền đến một cơn gió, gió thổi tóc tôi tung bay. Những cơn gió trên núi có thổi mạnh đến đâu đi nữa cũng không thổi tan được sự sôi trào trong máu.

Trên mặt Lục Sách đều là mồ hôi, lông mày mang theo ẩm ướt giống như có sức hấp dẫn mê hoặc thần bí. Mà ánh mắt của anh ấy so với những vì sao trên trời còn sáng hơn, trong ánh mắt ấy có cả khát vọng đè nén.

"Ba......"

Một giọt mồ hôi trượt xuống theo đường cong góc cạnh của chiếc cằm Lục Sách rơi vào trên mặt của tôi.

Trong trời đất rộng lớn này, người đàn ông trước mắt, làm cho tôi choáng váng nhịp tim đập thình thịch.

26.

"Ợ...."

Bởi vì phần bụng bị đè nén được thư giãn nên tôi đã ợ một cái.

Lục Sách như bị dọa sợ, lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó quay lưng lại lịch sự né tránh.

Tôi muốn dùng cái nịt bụng này siết ch ết chính mình luôn, tất cả sự hấp dẫn mập mờ vừa rồi biến mất hầu như không còn trong tiếng nấc cụt của tôi.

Dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ đai nịt bụng, tôi ngồi dậy khỏi mặt đất, giờ thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, hô hấp thông thuận:
"Em thấy tốt rồi, chúng ta đi thôi, nhanh đi tìm đám An Á Kỳ."

Tôi làm bộ như không có việc gì bước đi nhưng rồi lại phải quay ngược lại.

Lục Sách ở sau lưng tôi cười khàn, tôi đỏ mặt cũng không dám quay đầu nhìn mà cắm đầu đi về phía trước.

Nơi này cách đỉnh núi khoảng mấy trăm mét, tôi và Lục Sách đi tới dưới tàng cây hòe già, quả nhiên nhìn thấy An Á Kỳ và Tạ Minh Vũ.

Lúc này hai người bọn họ, đang... Cãi nhau?

"Chia tay thì chia tay! Bây giờ tôi đi lấy thẻ gỗ xuống!"

Khuôn mặt trắng nõn của Tạ Minh Vũ giờ phút này đỏ bừng, cậu ta phẫn nộ leo lên cây hòe, đi tới đôi thẻ gỗ treo trên cành cây thấp nhất.

Cho nên mới vừa treo lên, giờ lại muốn tháo xuống?

Tốc độ thật là nhanh.

27.

An Á Kỳ giờ phút này đỏ mắt, cắn môi ngẩng đầu nhìn Tạ Minh Vũ, nước mắt muốn rơi nhưng quật cường không rơi, có chút đáng thương.

"Tạ Minh Vũ, cậu xuống dưới cho tôi, tôi không ngờ cậu chạy đến cướp hôn, lôi cô dâu bỏ trốn chỉ là để đến nơi này cãi nhau thôi sao?"
Hai tay tôi chống nạnh hô to với Tạ Minh Vũ.

Thật là phục hai vị thần tiên này.

Tôi hỏi nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được hai người lúc trước vì sao lại cãi nhau chia tay.

Cũng chỉ vì tranh luận về việc nếu như trúng xổ số năm triệu thì nên tiêu như thế nào, chia của không đều, cãi vã càng ngày trở nên gay gắt.

Ầm ầm ĩ ĩ xong bắt đầu lật lại nợ cũ, sau đó là lại chia tay.

Vừa rồi lại vì đề tài này mà cãi nhau.

"Van cầu hai người khóa chặt lại với nhau được không? Đừng đi ra ngoài gây hoạ cho người khác."

Tôi không nói gì nữa mà nhìn trời.

Lục Sách đứng một bên, nghiêm mặt nhìn An Á Kỳ:
"Đã là người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm, em bỏ lại cả một bãi chiến trường rối loạn như hôm nay có từng nghĩ tới cảm nhận của cô và dượng không?"

"Trở về phải đến nhà Trương Bân xin lỗi, xin lỗi cả với bố mẹ em nữa."

"Còn cậu, Tạ Minh Vũ, hai người các cậu tuổi không còn nhỏ, đừng coi hôn nhân là trò đùa."

28.

Trên đường trở về, An Á Kỳ đi chung xe với tôi và Lục Sách, Tạ Minh Vũ tội nghiệp nhìn chúng tôi:
"Á Kỳ, em yên tâm, anh sẽ cùng em gánh vác."

Đúng rồi, hai người này lại làm lành với nhau, cũng không còn ai cho cặp đôi thứ 6 nữa.

Trong xe An Á Kỳ được Lục Sách giáo dục, nhưng đây chỉ là món khai vị.

Trọng điểm là vẫn là hai vị ở nhà chờ An Á Kỳ, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngàn vạn lần đừng nghĩ bọn họ sẽ buông tha cho cô ấy.

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu nổi não của cô ấy hoạt động như thế nào, nếu thật sự muốn chia tay, có thể đợi hôn lễ xong xuôi rồi về nhà đòi ly hôn cũng được mà.

Cứ nhất quyết phải làm mọi chuyện rối tung lên, vậy thì có khác nào đem mặt bố mẹ hai bên ấn xuống sàn nhà mà cọ sát.

Tôi trở về nhà kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không nghĩ tới ở nhà còn đụng phải tổ hợp đoạt mệnh thúc giục kết hôn.

Dì cả và dì út của tôi.

"Niệm Niệm, con còn chưa có bạn trai? Con như vậy không được!"
Dì cả dẫn đầu tấn công tôi.

"Con gái ấy à giống như một bông hoa, thời gian tốt đẹp rất ngắn ngủi. Hiện tại con có tuổi trẻ lại xinh đẹp, nếu không chịu đi tìm thì người tốt sẽ bị người ta cướp đi mất!"

Dì út cũng bắt đầu tận tình khuyên bảo:
"Niệm Niệm à, con không nên chê dì út dông dài. Con còn không nghĩ đến việc tìm chồng, về sau đàn ông tốt cũng không chờ con đâu."

"Con phải biết rằng tỷ lệ lưu hành của những người đàn ông tốt rất thấp, không có lưu thông trên thị trường. Khi người ta đã tìm được một người bạn đời của mình về cơ bản họ sẽ dành cả đời với người đó. Nếu không mất đi người bạn đời của mình thì họ sẽ không tìm đến người khác."

"Nếu hiện tại con không lựa chọn, về sau tất cả những người đang chờ đợi con đều là trai đểu nha."

Không thể không thừa nhận, dì út nói có lý.

29.

Khi tôi đang choáng váng hoa mắt với cuộc nói chuyện của họ thì chuông cửa vang lên.

Tôi vội vàng chạy ra mở cửa thì thấy Lục Sách đang đứng ngoài cửa.

"A, đây không phải là cảnh sát Lục sao!"
Ánh mắt dì cả sáng lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Sách:
"Ôi trời cảnh sát Lục, đã lâu không thấy cậu tới cửa hàng chúng tôi mát xa rồi. Gần đây vai cổ có khỏe không?"

Nhìn vẻ mặt tươi cười của dì cả, tôi có chút ngốc, bọn họ quen biết nhau?

"Chào dì Phương. Cố Niệm, em để quên di dộng ở trên xe anh nhé."
Lục Sách cười lễ phép với dì tôi, sau đó đưa điện thoại di động cho tôi.

Dì út tôi cũng vây quanh:
"A, Niệm Niệm, đây là đối tượng của con sao?"

Nhìn khuôn mặt của dì cả và dì út cười rất mập mờ, đầu óc tôi như bị co rút. Không đợi Lục Sách kịp phản ứng, tôi đã bước lên nắm tay anh:
"Đúng vậy, dì cả dì út, con đã có bạn trai. Thời gian chúng con ở bên nhau còn ngắn, nên chưa kịp nói cho mọi người biết."

Lục Sách hoài nghi nhìn tôi, tôi vừa len lén lấy ngón tay móc vào lòng bàn tay anh, một bên liều mạng nháy mắt với anh.

Lục Sách ý tứ sâu xa nhìn tôi một cái, sau đó vươn tay ôm bả vai tôi.

30.

"Dì cả dì nhỏ, anh ấy còn có công việc, con tiễn anh ấy một chút. Mấy ngày nữa sẽ dẫn anh ấy về nhà ăn cơm."

Tôi kéo Lục Sách vội vàng bước ra ngoài.

Lục Sách đứng trước đầu xe, giơ bàn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau lên, nhướng mày:
"Không giải thích một chút sao, bạn gái?"

Tôi đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì giải thích:
"Cái kia, ha ha, em nghe An Á Kỳ nói trong nhà anh cũng đang thúc giục anh đi xem mắt. Vừa vặn người nhà của em cũng thúc giục em đi xem mắt. Hai chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi nhé?"

Lục Sách nheo mắt nhìn tôi, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ:
"Được rồi, anh nên đi thôi."

Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã lái xe rời đi.

Tôi vừa trở về nhà vừa nhớ lại ánh mắt của anh, khi mở cửa nhà ra đã nghe thấy tiếng dì cả đang cao giọng nói chuyện điện thoại cùng người nào đó:
"Ai nha bạn học cũ à, a ha ha ha, cậu nói làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ?"

"Chúng ta sắp làm người thân! Lục Sách nhà cậu và cháu gái nhà tôi. Đúng, chính là người vừa tốt nghiệp đại học kinh tế và tài chính năm nay, hai đứa chúng nó đang yêu đương! Cậu không biết đúng không?"

Tôi khiếp sợ nhìn dì cả, dì ấy là bạn học của mẹ Lục Sách?

"Được được được được, đúng đúng đúng, vậy cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp."

"Niệm Niệm, tối mai nhà chúng ta cùng nhà Lục Sách đi ăn cơm. Con nhóc này yêu đương là chuyện tốt lại còn dấu chúng ta."

31.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được nụ cười không rõ ý tứ kia của Lục Sách là có ý nghĩa gì.

Anh ấy là cười tôi, tự đào một cái hố, đem chính mình chôn xuống.

Mẹ Lục Sách là một người cuồng thúc giục kết hôn, bố mẹ anh ấy có con ở tuổi trung niên, hơn ba mươi tuổi mới sinh ra Lục Sách.

Cho nên tuy năm nay Lục Sách mới 28 tuổi, nhưng bạn cùng lứa tuổi với bố mẹ anh ấy đã sớm ôm cháu trai cháu gái.

Mẹ anh là nhân viên ngân hàng đã nghỉ hưu từ lâu, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì thì ngồi nghĩ biện pháp thúc giục Lục Sách kết hôn.

Sau khi nhìn thấy tôi, bà ấy mang sự nhiệt tình và sức lực không chỗ để phát tiết, toàn bộ trút hết lên người tôi.

Sau bữa cơm, phụ huynh hai bên đều cực kỳ hài lòng. Tôi chỉ mới đi ra ngoài đi toilet, lúc trở về bọn họ đã đang tán gẫu chuyện đính hôn.

"Thông gia, có yêu cầu gì cứ nói, ngày mai trước tiên tôi đưa Niệm Niệm đi mua ba lượng vàng. Đây là quy củ nhà tôi, tôi không thể bỏ qua."

Tôi gần như phun toàn bộ nước cam ra khỏi miệng. Ngày mai? Ba lượng vàng!!!

Tôi quay đầu trừng Lục Sách, vì sao anh không ngăn cản bọn họ? Em chỉ đi vệ sinh có chút xíu mà lúc quay về sao lại sắp đính hôn rồi?

Anh ấy nhún vai, lộ ra một ánh mắt vô tội.

32.

Sáng hôm sau, tôi vừa xuống lầu thì đã thấy bố mẹ Lục Sách xách túi lớn túi nhỏ.

Mẹ tôi đã tiếp đãi họ một cách nồng nhiệt, còn tôi thì cảm thấy như tất cả những chuyện này giống như con ngựa hoang thoát cương, chạy theo chiều hướng mà tôi không ngờ tới.

Trong tiệm vàng, tôi lâm vào trầm tư khi nhìn chiếc vòng tay long phượng trên tay, dây chuyền vàng lớn trên cổ, còn có những cái nhẫn vàng treo đầy trên ngón tay.

Hai ngày trước tôi đã nói gì với Lục Sách nhỉ, trong nhà buộc phải xem mắt, chúng ta cùng có lợi một chút?

Cúi đầu nhìn số trang sức đang phát ra ánh vàng chói mắt trong tay. Cái lợi này, có phải hơi lớn hơn một chút rồi hay không?

Tôi điên cuồng cự tuyệt, mẹ Lục Sách lại điên cuồng mua.

Tôi càng từ chối thì bà ấy lại càng vui vẻ, bà còn nói tôi là một đứa trẻ thành thật, nhân phẩm rất tốt, còn chưa kết hôn đã biết săn sóc cho nhà chồng.

Bà ấy càng hạnh phúc, thì càng mua nhiều.

Bà ấy càng mua nhiều thì tôi càng điên cuồng từ chối.

Chúng tôi cứ như vậy rơi vào vòng luẩn quẩn, còn nhân viên bán hàng trong cửa hàng thì vui vẻ như hoa nở.

Trước khi tiễn chúng tôi rời đi, nhân viên phục vụ còn kéo mẹ Lục Sách không ngừng nói:
"Ôi dì à, con trai con dâu của dì về sau nhất định sống hạnh phúc. Đến chỗ chúng tôi mua trang sức vàng đều là nhà gái muốn nhiều hơn, nhà trai luyến tiếc. Không giống như nhà dì như vậy, nhà gái săn sóc, nhà trai đại khí, không thể chê được."

"Con dâu này của dì thật tốt, về sau dì có thể hưởng phúc~"

33.

Trong xe, Lục Sách nhìn hộp lớn trang sức bằng vàng trong tay, ánh mắt u ám, khí thế chèn ép người:
"Cố Niệm, em có ý gì?"

"Đây là mẹ anh mua, em thật sự khuyên không được, đoán chừng có thể tốn hơn mấy trăm nghìn tệ."

"Em chỉ muốn giả vờ với anh một chút thôi, không ngờ sự việc phát triển thành như vậy, phải làm sao bây giờ?"

Tôi đã ném vấn đề khó khăn này lại cho Lục Sách.

Nếu lúc này mà nói thẳng thắn với bố mẹ là chúng tôi không phải người yêu, khẳng định tôi sẽ bị đánh chết.

Nhưng chúng tôi thật sự không có yêu đương, nếu chuyện này về sau bị lộ tẩy, tôi cũng vẫn bị đánh chết.

"Lục Sách, chúng ta sắp bị đánh chết rồi! Xong đời rồi!"

Tôi ủ rũ cụp đuôi ngồi trên ghế.

Quả nhiên một lời nói dối cần một nghìn lời nói dối để hoàn thành.

"Em lại đây một chút, anh nói cho em biết chuyện này giải quyết như thế nào."
Lục Sách ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Tôi cúi người ghé lỗ tai qua, trên đầu truyền đến một luồng ấm áp, lòng bàn tay Lục Sách cực nóng, anh đặt tay lên đầu tôi và xoay đầu tôi về phía anh ấy.

Tôi nghi ngờ quay đầu lại, thì chỉ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

Trên môi truyền đến xúc cảm xa lạ, mềm mại lại ấm áp.

"Cố Niệm, nhắm mắt lại."
Tiếng nói của Lục Sách khàn khàn truyền ra từ giữa môi và răng

34.

Mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng các giác quan lại nhạy bén hơn trước.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh nam tính của Lục Sách, còn có hơi thở dồn dập và trái tim đập mạnh của anh ấy.

Chắc hẳn là anh cũng rất khẩn trương, bởi vì thân thể anh căng thẳng, căng thẳng đến mức gần như run rẩy.

Nó làm tôi nghĩ đến một ngọn núi lửa sắp phun trào với tất cả khát vọng và áp lực đang ẩn giấu phía bên dưới.

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra như một vũng nước, lại giống như hóa thành một con bướm đang cất cánh bay nhưng bất lực bị Lục Sách bắt lại, không hề có sức chống cự.

Nhắm chặt hai mắt lại, nghe nhịp tim đập điên cuồng của đôi bên ở trong không gian nhỏ hẹp. Tất cả lý trí và tính toán đều tan thành mây khói, tôi thậm chí cảm thấy nếu giờ mà anh muốn thế nào cũng được.

Thật lâu sau, Lục Sách cuối cùng cũng buông tôi ra.

"Niệm Niệm."
Anh thì thầm, tên tôi thốt ra từ trong miệng anh, nghe hết sức quyến rũ và triền miên.

"Niệm Niệm, làm bạn gái anh đi."
Lục Sách lại kề sát vào, âm thanh nỉ non kia gần như ngay bên tai, giống như sợi tơ tằm vuốt ve trái tim tôi.

Nếu bạn thầm thích ai đó trong trái tim mình, bạn sẽ không muốn chạm vào nó, nhưng một khi bạn chạm vào nó rồi, thì nó giống như một cơn lũ lớn dâng trào không thể nào ngăn cản được.

Câu trả lời của tôi, là một lần nữa ôm lấy cổ Lục Sách.

35.

"Ầm!"

m thanh từ mui xe truyền đến đánh thức tôi và Lục Sách, tôi nhìn thấy em trai tôi Cố Dao đang nổi giận đùng đùng hai tay chống lên mui xe phía trước, trừng mắt nhìn tôi và Lục Sách.

Tôi đẩy cửa xe đi xuống, Cố Dao giống như con cá nóc đang tức giận, trợn mắt nhìn tôi:
"Đây là người đàn ông hoang dã nào! Cố Niệm chị lại dám yêu đương rồi!"

Tôi vỗ đầu nó:
"Không biết lớn nhỏ."

Lúc này Lục Sách cũng từ bên kia đi xuống, em trai tôi lao tới rồi lập tức sững người:
"Lục..., cảnh sát Lục?"

Em trai tôi nhìn Lục Sách, nhìn tôi, lại nhìn Lục Sách, lại nhìn tôi, đầu xoay quanh như con quay:
"Chị, chị vì em mà hy sinh quá nhiều rồi."

Em trai tôi đi lên trước dùng sức ôm tôi một cái, sau đó liền chạy biến về nhà.

Cái đồ ngốc nghếch này.

Lục Sách đi tới xoa xoa tóc tôi, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng và cưng chiều:
"Em trở về đi, ngày mai gặp lại."

36.

Tôi cứ như vậy trở thành bạn gái của Lục Sách, tôi cảm thấy mình đây là bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc.

Tôi thậm chí còn không hiểu rõ về anh ấy lắm, ma xui quỷ khiến thế nào, cũng không biết làm sao lại phát triển đến bước như này.

"Chị dâu, chị Cố Niệm! Chị và anh trai em thân thiết với nhau từ lúc nào! Vậy mà cũng không nói cho em biết!"
Vừa về đến nhà, điện thoại của An Á Kỳ đã gọi tới.

Gần đây cô ấy gặp khá nhiều khó khăn, sau khi trở về nhà cô ấy bị bố mẹ áp giải đi đến nhà Trương Bân để chịu đòn nhận tội, chỉ còn kém quỳ xuống dập đầu trước mặt nhà người ta.

Chịu tội xong thì thành thật làm việc trong nhà máy của gia đình, dùng lời của cô ấy mà nói thì mỗi ngày cô ấy làm nhiều hơn trâu, ăn kém hơn chó.

"Chị dâu, chị có thể cho em mượn sáu nghìn tệ hay không? Em thật sự là quá nghèo. Bố mẹ em không cho em ra ngoài làm việc, mỗi ngày nhốt em trong nhà máy bóc lột sức lao động của em."

Cuối cùng, tôi bị lạc lối trong hai chữ "Chị dâu".

Sau khi nhận tiền, An Á Kỳ bắt đầu yên tâm thoải mái bán đứng Lục Sách:
"Chị dâu, chị phải cẩn thận một người tên là 'Chương Y Nhiên'. Cô ấy là bạn nối khố của anh trai em."

"Anh trai em có một đám bạn nối khố họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Trong nhóm chỉ có một mình cô ấy là con gái, còn lại tất cả đều là nam."

"Cô ấy mơ ước anh trai em từ rất lâu, mọi người đều nói rằng cô ấy chưa bao giờ tìm bạn trai, cô ấy chỉ đang đợi anh trai em mà thôi."

Sáu nghìn tệ này được tiêu rất đáng giá.

37.

Tôi còn tưởng lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, là bữa tối lãng mạn chỉ dành riêng cho hai người cơ.

Nhìn một bàn đầy người trước mắt, tôi im lặng.

Lục Sách áy náy nhìn tôi:
"Cố Niệm, hôm nay là sinh nhật bạn anh, anh ngại vắng mặt, cũng chỉ có thể mang em đi cùng."

"Em chính là bạn gái của anh Lục Sách, cho tới bây giờ chưa từng nghe anh ấy nhắc tới em."
Cô gái bên cạnh Lục Sách cười với tôi, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, thoạt nhìn rất giả dối.

Đây chính là Chương Y Nhiên mà An Á Kỳ nói, quả nhiên là trà ngon.

Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú cùng dáng người gầy yếu của cô nàng. À, không có tính uy hiếp!

Trên bàn, Chương Y Nhiên tìm đủ loại lý do để mời rượu tôi, ánh mắt của những người ngồi trong bàn rượu quét tới quét lui trên hai người chúng tôi, bầu không khí không hiểu sao có chút kỳ quái.

Tôi rõ ràng có chút say, khi Chương Y Nhiên nâng ly rượu lên lần nữa, Lục Sách lấy tay đè lại ly rượu của tôi:
"Cố Niệm, em đừng uống nữa, em uống say rồi."

"Ông xã, cho em uống thêm một ly nữa đi."
Tôi kéo tay áo Lục Sách làm nũng.

Sắc mặt Chương Y Nhiên quả nhiên rất khó coi như bị sét đánh trúng, tôi nháy mắt với cô ấy.

Tiểu trà xanh, nhà ngươi chỉ có thể gọi là anh trai, còn ta đây chính là gọi ông xã.

38.

Tôi uống say rồi.

Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là cánh tay, cơ bắp vừa nhức vừa trướng.

Ký ức tối qua như thủy triều dâng lên.

Lục Sách chống tôi lên tường, đỏ mắt, thấp giọng dỗ dành tôi:
"Gọi ông xã..."

Sau đó là những nụ hôn nồng nhiệt, khi tình cảm trở nên mãnh liệt, tôi cởi quần áo của anh ây, rồi ấn anh ấy ở trên giường, sống chết phải xoa bóp matxa cho anh.

Sau khi đưa đẩy suốt một giờ, cuối cùng tôi lấy điện thoại di động ra, muốn thu tiền Lục Sách.

Lục Sách đen mặt trả tiền cho tôi, tôi lại xách vali của anh ấy lên, nói muốn đi giao đồ ăn bên ngoài.

Tôi không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó.

Hình ảnh rất mơ hồ hiện lên, hình như tôi cầm bát ở dưới bếp mang từ phòng này chuyển sang phòng khác.

Tôi che mặt, tự hỏi tại sao mình luôn có chuyện xấu hổ đến như vậy ở trước mặt Lục Sách.

Tôi sờ sờ chăn, cảm giác xúc cảm không đúng lắm.

Vỏ chăn của tôi làm bằng tơ tằm, sờ lên vừa trơn vừa mềm, nhưng bây giờ cái tôi đang đắp dường như được làm bằng bông.

Tôi khiếp sợ ngồi dậy, tôi thực sự đang ở trong phòng Lục Sách!
"Em tỉnh rồi?"

Lục Sách mặc quần áo màu đen, dựa vào cửa nhìn tôi:
"Kim bài giao hàng nhân viên nhân viên giao hàng 5 sao. Sao không ngủ nhiều thêm một lúc nữa?"

39.

Lục Sách nấu bữa sáng cho tôi, một bát mì sợi trắng mịn, phía trên có một quả trứng ốp la màu ánh vàng rực rỡ. Nước canh thơm nồng đậm vị, cộng thêm những cọng hành hoa xanh biếc, nhìn thôi cũng khiến cho ngón trỏ người ta cử động.

Ăn bát mỳ này sắc hương vị đều đủ, thật sự là nhìn không ra, Lục Sách còn có tay nghề đầu bếp này.

Đang lúc ăn ngon thì cửa lớn bị người ta đẩy ra, mẹ Lục Sách mang theo rất nhiều hoa quả đi vào, bà ấy đối diện với mặt tôi.

Lúc này trong miệng tôi vẫn còn đang ngậm một gắp mì lớn.

"Ôi, Niệm Niệm, con cũng ở đây hả! Được được được, người trẻ tuổi ở cùng nhau sớm một chút có thể bồi dưỡng tình cảm ha ha ha."

Tôi nhìn mẹ Lục Sách đang cao hứng cực kỳ, tôi đã cố mấy lần muốn chen vào nhưng kết cục đều là thất bại.

Bởi vì nguyên nhân công việc mà Lục Sách thường xuyên hay về nhà vào lúc Nửa đêm. Vậy nên anh ấy tự mình mua một căn nhà riêng, ở cùng tiểu khu với nhà Bố mẹ Lục.

Hiện tại con mẹ nó tôi bị hiểu lầm là chúng tôi đang ở chung, giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà thật đi nữa cũng rửa không sạch.

Cuối cùng tôi chợt nhớ ra, tối qua tôi không về nhà.

Xong đời rồi.

40.

Về đến nhà, bố mẹ tôi lại không tức giận hay chất vấn như trong tưởng tượng của tôi, mà là vẻ mặt từ ái nhìn tôi nói:
"Con gái lớn rồi không giữ được nữa. Các con đã phát triển đến nước này, thì sớm làm nghi thức đính hôn thôi. Đính hôn xong đem giấy chứng nhận xé đi."

Tôi rất kinh ngạc, từ lúc nào mà bố mẹ tôi lại cởi mở đến như vậy?

"Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và Lục Sách mới ở bên nhau chưa được bao lâu."

"Đứa nhỏ này, Lục Sách đã nói thời gian hai đứa quen biết cũng không ngắn. Hiện tại đính hôn là vừa vặn, những người yêu nhau mười năm, tám năm ngược lại khó có thể kết hôn."

Thời gian quen biết nhau không ngắn?

Lục Sách thật biết nói dối.

Sau khi tan làm, Lục Sách tới đón tôi, tôi híp mắt nhìn chằm chằm anh ấy.

Sao tôi luôn cảm thấy người này không có ý đồ gì tốt.
"Lục Sách, vì sao anh nói chúng ta quen biết đã lâu?"

"Tối hôm qua em uống say thành như vậy, thật sự là không có cách nào đưa em về nhà. Cho nên anh đã gọi điện thoại cho bố mẹ em giải thích một chút."

"Ừ, đã rất lâu rồi."

"Đến nhà anh, anh cho em xem một thứ."

Sau khi về đến nhà Lục Sách, anh ấy mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ. Trong đó có một bức ảnh, là ảnh tốt nghiệp trung học của chúng tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc, sao anh lại có ảnh tốt nghiệp trung học của tôi?

"Anh lấy từ chỗ Kì Kì, lén sao chép một tấm."

"Lúc Kì Kì hào hứng lấy ảnh tốt nghiệp của em ấy ra cho anh xem, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy em."

"Ma xui quỷ khiến thế nào vụng trộm cầm ảnh chụp của em ấy, lưu giữ đến bây giờ."

Tôi tức giận nhảy dựng lên:
"Vậy thời điểm em bị bắt khi giao đồ ăn mang đi anh đã nhận ra em phải không?"

"Cái này, từ từ anh giải thích cho em nghe."

Môi bị chặn lại, Lục Sách ôm tôi ngã xuống giường.

Thế giới chìm vào trong bóng tối, và chỉ có anh là pháo hoa nở rộ tự do trong không khí.

Hoàn chính.

Lục Sách Phiên Ngoại

Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi vẫn cất giữ một tấm ảnh.

Đó là ảnh tốt nghiệp trung học của Kì Kì, trong ảnh còn có một cô gái khuôn mặt trứng ngỗng thanh tú, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản và nụ cười nhẹ.

Lông mày đẹp như tranh vẽ, và các đường nét trên khuôn mặt rất thuần khiết và xinh đẹp.

Rất đẹp, nhưng lại còn hơn cả đẹp.

Chính là khí chất đặc biệt trên người cô ấy, giống như mầm liễu mọc ra vào mùa xuân, cũng giống như suối nguồn trong vắt vào mùa hè.

Kì Kì nói tên của cô ấy là Cố Niệm.

Cô ấy còn quá nhỏ, nhỏ hơn tôi bốn tuổi, lúc ấy tôi cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, mấy nhóc con này mới sắp lên đại học.

Đây là tuổi nên sống vui vẻ trong tháp ngà, tôi cũng không dám quấy rầy.

Cuối cùng đợi đến khi cô ấy tốt nghiệp, tôi cũng đi làm nhiều năm, ngày đó ở điện thoại di động của Kì Kì nhìn thấy wechat của cô ấy.

Tôi lén lút ghi nhớ, và khi tôi thêm bạn tốt với cô ấy thì đã không được cô ấy chấp nhận là bạn tốt.

Tôi còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để làm quen cô ấy, cô ấy cứ như vậy xông vào đồn cảnh sát.

Tôi đã nhận ra cô ấy khi cô ấy cởi mũ ra và bày tỏ sự vô tội của mình trong phòng thẩm vấn,.

Không biết như thế nào, tôi lại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc.

Tôi hỏi các câu hỏi theo quy trình làm việc, nhìn vẻ mặt tức giận của cô ấy, cảm thấy thế giới thật nhỏ bé.

Cố Niệm, em chạy không thoát đâu.

Hoàn toàn văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu