Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta sẽ tương phùng - phong hành lâu


1.
Tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ đó tôi kết hôn với Thẩm Chiêu, nhưng anh ta lại yêu người khác. Tôi trở thành một người phụ nữ lòng đầy ghen tị với gương mặt dữ tợn, sau cùng, Triệu gia lụn bại, cha lâm trọng bệnh, tôi tìm đến Thẩm Chiêu cầu xin giúp đỡ.

Nhưng anh ta đá tôi ra: "Đây là quả báo cô phải trả cho Mộng Nhi."

Một người phụ nữ đang dựa vào lòng hắn ta, mỉm cười đắc thắng.

"Triệu đại tiểu thư, cả cha cô và Triệu gia đều do anh Chiêu thu phục, sao có thể cứu? Thật nực cười."

Tôi khó tin nhìn hai người họ, trong lòng quặn thắt.

[ Ding ding ding ] [ Ding ding ding ]

Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức tôi.

Là Thẩm Chiêu.

Anh ta nói những bức ảnh thân mật trên mạng là giả, lúc đó hắn ta đang bàn bạc công việc. Nói rằng Mạnh Mộng chỉ là thư ký, anh ta nói anh ta yêu tôi.

"Tốt."

Tôi trả lời, nhưng lại ngây người nhìn bức ảnh chụp Thẩm Chiêu và Mạnh Mộng bên cạnh nhau, không biết họ nói gì mà nhìn nhau cười. Hơi thở quấn quanh, thân mật ăn ý.

Đầu ngón tay tôi run run, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Mạnh Mộng. Khuôn mặt của cô ấy và người phụ nữ trong giấc mơ của tôi, giống hệt nhau.

Nhưng chắc Thẩm Chiêu không để ý, khi anh ấy đề cập đến Mạnh Mộng, giọng điệu rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với tôi.

2.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi. Mở điện thoại liền thấy tin nhắn của Thẩm Chiêu...

"Yểu Yểu, hôm nay có muốn dùng bữa trưa tình yêu không?"

Được gửi vào một giờ trước.

Chúng tôi yêu nhau được bảy năm, anh ấy luôn bận rộn đến mức quên cả ăn, tôi chuẩn bị bữa trưa cho anh ấy mỗi khi rãnh rỗi và cũng giám sát anh ấy ăn.

Hôm nay, tôi không muốn đi. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn đi.

Tôi muốn gặp thư ký Mộng, người mà Thẩm Chiêu tán thưởng. Chưa bước vào phòng giám đốc, tôi đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ bên trong vọng ra.

"Giám đốc, tới giờ ăn rồi, đây là những món em đặc biệt chuẩn bị cho ngài, đừng làm em thất vọng."

Tôi bước lại gần vài bước rồi nhìn qua khe cửa. Hai người một ngồi một đứng, Mộng Mộng cầm thìa đút vào miệng Thẩm Chiêu, ánh mắt triền miên.

"Để làm bữa ăn này, em cũng đã bị bỏng."

Vừa nói Mạnh Mộng vừa đưa tay phải ra, trên làn da trắng nõn có vài vết đỏ, đặc biệt rõ ràng nhưng cũng vô cùng ái muội.

Ánh mắt Thẩm Chiêu tối sầm lại, thấp giọng nói: "Để anh thoa thuốc cho em."

Anh lấy thuốc mỡ từ trong hộp y tế ra xoa lên mu bàn tay của Mộng Mộng từng chút một, nhẹ nhàng mềm mại.

Tôi siết chặt tay mình, trái tim đắng chát.

Lúc này, Thẩm Chiêu dường như phát hiện ra sự tồn tại của tôi.

"Yểu Yểu?"

Anh ấy nhanh chóng đặt thuốc mỡ xuống, bước đến gần tôi rồi nắm lấy tay tôi: "Sao em lại tới đây?"

Tôi lùi lại một bước, tránh xa anh ấy, nói với giọng lạnh nhạt: "Tôi không nên tới đây sao?"

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên, Mạnh Mộng đột nhiên cười nói: "Triệu tiểu thư đừng hiểu lầm, anh Thẩm thấy tôi bị bỏng nên nóng lòng muốn bôi thuốc cho tôi, đó là lý do vì sao đã không chú ý đến cô."

"Anh ấy rất tốt bụng và chu đáo, đừng vì tôi mà nổi giận với anh ấy."

Tôi khẽ nhíu mày, nhìn cô ta làm bộ làm tịch với đôi mắt lạnh lùng, không nói lời nào.

Phòng làm việc trong nháy mắt đóng băng.

Thẩm Chiêu mở miệng: "Yểu Yểu..."

Tôi thậm chí không nhìn anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Mộng: "Dù anh ấy có tốt đến đâu thì anh ấy cũng là chồng chưa cưới của tôi, cô là gì, đừng dạy tôi cách làm việc."

Ngay lập tức vẻ mặt của Mạnh Mộng cứng đờ, đôi mắt cô ta đỏ hoe, ngấn lệ nhìn Thẩm Chiêu.

Hương trà ngào ngạt.

Thật kinh tởm.

Tôi hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng nói, Thẩm Chiêu liền không tán thành liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:

"Yểu Yểu, sao em có thể nói chuyện thô lỗ như vậy?"

Tôi giật mình, nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin được. Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu hung dữ với tôi như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ khác.

Mạnh Mộng khóc nức nở, Thẩm Chiêu nhẹ nhàng an ủi cô ta như thể tôi không tồn tại.

Tôi đè nén sự tức giận cùng tủi thân, quay người rời đi. Nhưng lại vô tình nhìn thấy một bóng người trên cửa kính...gương mặt giận dữ, khoé miệng cong xuống, trong mắt hằn lên những vệt máu. Là tôi, nhưng không phải tôi. Cũng giống người phụ nữ cay nghiệt trong giấc mơ, không khác biệt.

3.
Sau ngày hôm đó, tôi hoảng mang sợ hãi. Trong bóng tối, mọi thứ trong giấc mơ đó đang diễn ra từng chút một.

Tôi không thể tin nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân mình quên đi. Tôi chỉ có thể vô tri vô giác tiếp tục trong sự bàng hoàng, những ngày này, Thẩm Chiêu mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho tôi, tự mình nhận lỗi, nói rằng hôm đó không nên hung dữ với tôi như vậy, nhưng lần nào anh cũng đều nhắc tới Mạnh Mộng.

Mạnh Mộng không buồn nữa, Mạnh Mộng không giận tôi nữa, anh ấy và Mạnh Mộng lại cùng hợp tác lần nữa, vân vân mây mây...

Cuộc sống của anh ấy ngầm bị Mạnh Mộng chiếm đoạt, hoặc là anh ấy không biết, hoặc là anh ấy đang tận hưởng nó.

Dần dần, tôi không trả lời nữa, thậm chí cũng không nghe điện thoại của anh ấy nữa. Từ từ bóc tách cảm xúc của mình từng chút một, tôi cho là mình sẽ thành công.

Nhưng anh ấy đã đến trước cửa với một bó hoa hồng đỏ, ánh mắt đó lặng lẽ nhìn tôi: "Yểu Yểu, chúc mừng Lễ Tình nhân."

"Anh yêu em."

Anh ấy cười rất đẹp, như trở lại thời trung học, anh ấy cũng đơn giản và gượng gạo như thế này.

Anh nói: "Yểu Yểu, anh yêu em, em có thể ở lại với anh không?"

Tôi nói: "Được."

Câu trả lời này, là bảy năm. Sao anh ấy có thể yêu người khác được? Mạnh Mộng, có lẽ thật sự là thư ký được anh ấy tín nhiệm, thế thôi.

Nhưng khi chúng tôi vừa lên xe chuẩn bị đi ăn, điện thoại anh ấy lại reo...

Mạnh Mộng.

Như để thể hiện gì đó, anh nói tôi bắt điện thoại.

Tôi không từ chối.

"Alo."

Mạnh Mộng thổn thức: "Tại sao là anh, anh Thẩm?"

Tôi liếc nhìn anh ấy, nói nhẹ: "Chúng tôi đang hẹn hò."

Mạnh Mộng khịt mũi, cười khó hiểu rồi cúp điện thoại.

"Được, không làm phiền cô."

Đó chỉ là một khúc nhạc đệm, trong buổi hẹn hò sau đó, tôi nhận ra Thẩm Chiêu rất phân tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào điện thoại. Như thể đang lo lắng gì đó, như thể đang mong đợi gì đó.

Đến khi điện thoại lần nữa đổ chuông, đầu dâu bên kia là giọng nói của bác sĩ...

"Cô Mạnh cắt cổ tay tự sát, tình huống nghiêm trọng, anh là liên lạc duy nhất của cô ấy, mau đến bệnh viện."

Biểu hiện của anh ấy ngay lập tức hoảng sợ. Sau khi cất điện thoại, anh ấy chạy ra khỏi cửa mà không ngoảnh lại. Từ đầu đến cuối, thậm chí còn không nhìn tôi.

Tôi ngồi một mình trong nhà hàng, cơn gió vừa rồi còn dễ chịu nhưng đột nhiên lại lạnh thấu xương.

Trong ánh mắt đầy ẩn ý của người phục vụ, tôi cầm dao nĩa lên, nhưng phát hiện tay mình đã run không chịu được. Nước mắt rơi vào đĩa, giả vờ phải bình tĩnh, phải giữ tôn nghiêm của tôi, giờ phút này nó đã vỡ ra từng mảnh.

Hoá ra con người thật sự dễ quên, tôi đã quên mất cách cư xử như một quý cô mà tôi đã thuộc lòng, còn Thẩm Chiêu, đã quên mất tôi, anh ta quên ai mới là vợ chưa cưới của mình.

4.
Chưa đầy một tiếng, hình ảnh hoàng tử Thẩm gia xuất hiện trong bệnh viện ngày Lễ Tình nhân đã được tung lên mạng. Trong ảnh, anh mất đi vẻ thờ ơ, tóc rồi mù, đôi mắt đỏ hoe.

Giống hệt như nỗi đau của một người có người thân bị tổn thương, nhưng người nằm trên giường bệnh lại là Mạnh Mộng.

Cái nhìn yêu thương họ giành cho nhau biến tôi từ một vị hôn thê hợp pháp trở thành cô tiểu thư độc ác cản trở hạnh phúc của hai người họ.

[ Triệu Yểu lợi dụng gia cảnh để ức hiếp người khác, Thẩm Chiêu và Mạnh Mộng thật sự yêu nhau. ]

[ Đúng vậy, gia cảnh Triệu Yểu cô muốn tìm gì mà không có, cứ nhất quyết giữ lấy Thẩm Chiêu, không biết xấu hổ. ]

[ Thoạt nhìn Thẩm Chiêu có lẽ cũng yêu Mạnh Mộng, nếu không Lễ Tình nhân lại không đi cùng Triệu Yểu mà lại vào bệnh viện cùng Mạnh Mộng! ]

Tôi lướt Weibo, bất lực nhìn mình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Họ đang thật sự đổ lỗi cho tôi vì đã phá huỷ tình yêu đích thực, hay họ đang lợi dụng tôi để trút sự căm ghét của họ đối với những người giàu có?

Tôi không biết, cũng không quan tâm. Mạnh Mộng thả lưỡi câu để dụ tôi cắn câu. Cho dù tôi muốn làm rõ tin đồn hay tôi sống dở chết dở trước những tin đồn thì tôi cũng đã rơi vào bẫy của cô ta.

Cô ta muốn lợi dụng dư luận, để tôi xem Thẩm Chiêu đối xử với cô ta đặc biệt như thế nào mà cảm thấy thương tâm.

Tôi sẽ không để cô ta được như ý.

Bộ phận quan hệ công chúng của Triệu gia đã tìm tôi, hỏi tôi muốn giải quyết vấn đề này như thế nào, nếu tôi muốn, nhưng tin đồn này sẽ bị xoá trong giây lát.

Nhưng tôi không muốn, một tiểu tam không biết xấu hổ không đáng để Triệu Yểu tôi ra tay.

Vả lại, dư luận dù có bức xúc đến đâu thì cũng không thể che giấu được sự thật rằng tôi là nạn nhân.

Dư luận càng lớn, càng có lợi cho Tập đoàn Triệu gia chúng tôi.

Mạnh Mộng coi hợp đồng hôn nhân của chúng tôi chỉ là chuyện của hai người, nghĩ rằng nếu cô ta ép tôi đi, cô ta có thể dễ dàng có được vị trí đó.

Thẩm Chiêu đã bị thủ đoạn của cô ta làm cho mê muội, nhìn không rõ tình thế. Nhưng không quan trọng, Thẩm gia luôn có người thông minh.

5.
Hôm sau, bà Thẩm đưa Thẩm Chiêu đến Triệu gia.

Lúc đầu sắc mặt mẹ tôi không tốt. bà ấy thương tôi nhất, mặc dù bà rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ can thiệp đến chuyện của tôi và Thẩm Chiêu, nhưng bà sẽ không bao giờ chịu để tâm can của mình bị vu oan như thế này.

"Nếu Thẩm Chiêu thích cô Mạnh, chúng ta sẽ không làm thái hậu đánh vịt quan, Thẩm gia Triệu gia có giải trừ hôn ước cũng không sao."

Thẩm phu nhân sốt ruột, vội vàng nói: "Điều đó là không thể, Yểu Yểu là bà chủ tương lai của Thẩm gia, trừ con bé ra thì ai cũng không được, dù mèo hay chó tôi đều thấy chướng mắt.

Vừa nói xong lại nhìn tôi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Yểu Yểu, bác đã mắng Thẩm Chiêu làm chuyện ngu xuẩn, con đừng tức giận nữa."

"Bác đã sa thải Mạnh Mộng rồi, tình cảm thanh mai trúc mã của hai con rất sâu sắc, đừng vì cô ta mà ầm ĩ nữa."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Chiêu tối sầm lại: "Sa thải?"

"Mẹ, sao mẹ không nói trước với con, Mạnh Mộng không làm gì sai, con không đồng ý."

Vẻ mặt Thẩm phu nhân đông cứng lại, sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch: "Thẩm Chiêu."

Thẩm Chiêu vẫn tức giận, quay qua nhìn tôi với sự tức giận: "Lễ Tình nhân anh để em lại một mình rồi chạy đến bệnh viện là lỗi của anh, anh xin lỗi. Nhưng Mạnh Mộng là cô nhi, khi đó nguy hiểm cận kề, anh, với tư cách là sếp của cô ấy có thể ngồi yên không làm gì sao? Sa thải cô ấy, cô ấy không có nguồn thu nhập thì sống thế nào?"

"Triệu Yểu, em trở nên máu lạnh từ khi nào vậy?"

Nghe được câu hỏi này, ánh nắt tôi rơi trên khuôn mặt anh, tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ.

Chàng trai sẽ chạy quanh phố để tìm món tráng miệng bình thường chỉ để nhận lấy một nụ cười của tôi.

Người sẽ tự tay khắc món quà sinh nhật cho tôi, đến mức các ngón tay bị trầy xước khắp nơi, chàng trai đã dịu dàng bảo tôi đừng khóc. Giờ đây lại lo lắng cho cô gái khác, vì cô ấy mà nói tôi máu lạnh.

Đây không phải là chàng trai thời niên thiếu của tôi. Chàng trai của tôi, không biết từ khi nào đã lạc lối trên con đường trưởng thành.

Tôi nhìn anh lần cuối, giọng nói nhẹ nhàng kiên định:

"Thẩm Chiêu, chúng ta huỷ hôn đi."

Tôi đã từng tưởng tượng về hôn lễ của mình và Thẩm Chiêu vô số lần, đã từng mong chờ tương lai của chúng tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, nhiều năm yêu nhau say đắm, lại kết thúc tồi tệ thế này. Đó không phải lỗi của tôi.

"Thẩm Chiêu, anh mới là người có lỗi với em."

Sắc mặt Thẩm Chiêu cứng ngắt, nhìn tôi chằm chằm, nhưng không thể nói lời phản bác nào. Chỉ có thể cắn răng hỏi: "Triệu Yểu, em nghiêm túc chứ?"

Tôi gật đầu: "Đúng."

"Triệu Yểu, em đừng hối hận."

Khoảnh khắc anh ấy quay lại, đôi mắt anh đỏ hoe đến nỗi tôi còn nghĩ anh ấy sắp rơi nước mắt. Có thể, anh ấy không khóc, nhưng dù có khóc thì tôi cũng không quan tâm nữa. Từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ về Thẩm Chiêu không còn liên quan đến tôi nữa.

6.
Hôm đó, Thẩm phu nhân dù thế nào cũng không chịu giải trừ hôn ước, nói rằng sẽ cho tôi một lời giải thích thoả đáng rồi vội vàng rời đi.

Nhưng lần này tôi không còn mềm lòng nữa, Triệu gia đã trực tiếp tuyên bố chấm dứt hôn nhân giữa Triệu gia và Thẩm gia.

Toàn mạng đều náo động. Những bình luận chỉ trích tôi xấu xa trước đây đã không còn nữa, ngược lại, Mạnh Mộng ở vị trí thứ ba, khi ý định muốn gả vào Thẩm gia bị bại lộ, cô ta đã bị mắng cho mất mặt.

Mặc dù ngay sau đó dư luận đã bị dập tắc bởi Thẩm Chiêu, nhưng danh tiếng của Mạnh Mộng cũng rất kinh khủng.

Bạn thân của tôi nghe thấy điều đó, cười rạng rỡ: "Rõ là đáng đời, chơi trò tự tử vào Lễ Tình nhân, Lễ Tình nhân đẫm máu thật quá xúi quẩy."

"Thẩm Chiêu đã không sa thải Mạnh Mộng, mẹ anh ta tức gần chết, cãi nhau với anh ta suốt cả ngày, thậm chí anh ta phải trốn tránh, thậm chí không về nhà, hiện tại vẫn sống trong khách sạn."

Tôi nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh: "Bọn họ là chân ái."

Khi con nhỏ Thẩm Chiêu là một người con hiếu thảo, nhưng lại vì Mạnh Mộng mà ba lần bốn lượt mà đối đầu với mẹ. Không phải chân ái thì còn là gì nữa?

Trong tình huống hiện tại, sợ rằng Mạnh Mộng cười đến nỗi không thể khép miệng. Người đàn ông cô ta hao tổn tâm sức để tính kế, coi trọng cô ta, coi cô ta như trân bảo, ngày gả vào hào môn, chắc cũng không còn xa?

Nhưng, chuyện đó không liên quan gì đến tôi, tôi không quan tâm.

7.
Nửa tháng sau khi huỷ hôn, tôi lại có một giấc mơ khác. Đó là cảnh đám cưới của "Tôi".

"Tôi" cười hạnh phúc và rạng rỡ, cảm thấy càng ngày càng tiến gần đến tương lai tốt đẹp nhất của mình, nhưng với tư cách là một người ngoài cuộc, tôi cảm nhận rõ ràng sự lơ đãng của Thẩm Chiêu.

Đến nỗi...

[ Bất kể sinh lão bệnh tử, anh cũng không bao giờ rời bỏ em. ]

Khi nói điều này, ánh mắt anh thật trìu mến, nhìn xuyên qua tôi, rơi vào người Mạnh Mộng. Mạnh Mộng xúc động rơi nước mắt, hai người ngăn cách bởi tôi, đang nhìn nhau trìu mến.

Còn "Tôi" chỉ đang đóng kịch một người.

Họ lợi dụng khi tôi đi công tác, lăn lộn với nhau trên giường cưới của tôi, còn quay video lại vì kích thích, mỗi câu tăng ca của anh ấy nói thật sự là để đi cùng Mạnh Mộng.

Mạnh Mộng lật bài ngửa, nói với tôi bằng giọng điệu mỉa mai: "Cô nghĩ cô là ai, nếu không có Triệu gia, cô nghĩ anh ấy sẽ kết hôn với cô sao?"

Tôi không tin. Tôi không tin bất cứ điều gì cô ta nói. Nhưng khi tôi chất vấn Thẩm Chiêu, anh ấy vậy mà lại thừa nhận, thừa nhận mình đã ngoại tình với Mạnh Mộng.

Tôi thấy toàn thân lạnh buốt, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, hất tay anh ta ra trong sự ghê tởm. Nhưng Thẩm Chiêu, người luôn dịu dàng, đột nhiên nắm lấy má tôi, lộ ra bộ mặt giả dối dữ tợn.

"Triệu gia đã phá sản, cô đáng cho tôi sỉ nhục, cô là đồ chơi của tôi, tôi muốn hành hạ cô bao nhiêu cũng được."

Sau ngày hôm đó, anh ta giam tôi dưới tầng hầm, không cho phép tôi gặp bất kì ai. Đêm khuya, mối quan hệ mập mờ của anh ta với Mạnh Mộng ở sát vách, tôi có thể nghe thấy rõ ràng. Anh ta cố tình làm như vậy, anh ta chỉ muốn hành hạ tôi, tình yêu của tôi, tôn nghiêm của tôi.

Rất cương quyết, rất tàn nhẫn chà đạo tôi dưới chân.

8.
"Muốn rời khỏi tôi, cô đừng mơ."

"Cô đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi."

Đôi mắt xảo quyệt của Thẩm Chiêu khoá chặt tôi, hơi ấm phả vào tai tôi giống như lời thì thầm của ác ma.

Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, vội vành nhìn xung quanh. Không phải tầng hầm lạnh lẽo, tôi đang ở trong căn phòng quen thuộc, trái tim đang đập loạn của tôi dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Chiêu, tôi lại run rẩy mất kiểm soát. Lạnh lẽo dữ dội, tôi không hiểu vì sao Thẩm Chiêu không yêu tôi nhưng lại không chịu để tôi đi. Có phải để trừng phạt tôi vì tôi đã nhắm vào Mạnh Mộng?

Tôi không hiểu, nhưng tôi sẽ không phạm sai lầm tương tự. Tôi ngã vào vòng tay mẹ, nói nhỏ: "Mẹ, con muốn ra nước ngoài."

Trong mơ, sự phá sản của Triệu gia do Thẩm Chiêu thúc đẩy, bây giờ tôi không phải là đối thủ của Thẩm Chiêu, vì vậy tôi cần phải học. Chỉ khi tiếp quản Triệu gia, tôi mới có thể chống lại kẻ thù. Khi Thẩm Chiêu hành động, tôi cũng sẽ không bất lực.

9.
Việc đi nước ngoài đã thu xếp gần xong.

Thẩm Chiêu nhiều lần liên lạc với tôi, nhưng tôi đều lánh mặt. Nhưng tôi lại tình cờ gặp anh ta trong một quán cà phê.

"Yểu Yểu."

Thẩm Chiêu mỉm cười, "Anh nghe nói em sắp đi nước ngoài?"

Tôi thở dài: "Tin tức của anh cũng thật nhạy bén."

Giọng điệu lạnh lùng như nói với người xa lạ.

Sắc mặt Thẩm Chiêu có chút khó coi, "Yểu Yểu, ngay cả khi chúng ta không có hôn ước, cũng từng là thanh mai trúc mã, em có cần phải lạnh nhạt với anh như vậy không?"

Tôi cười mỉa mai: "Chẳng phải Thẩm thiếu gia nói tôi máu lạnh sao? Tôi đã không còn nhớ tình cũ nữa rồi."

Thẩm Chiêu sửng sốt, có chút bơ vơ.

Chúng tôi quen biết nhau hơn hai mươi năm, quen thuộc lẫn nhau, tôi chưa bao giờ đối xử với anh ta như thế này.

Bởi vì quen thuộc như vậy, số lần giận dỗi của chúng tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù tức giận, cũng là anh ta dỗ dành tôi, cũng sẽ sớm làm lành. Vì thế, anh ta cứ tưởng tôi chỉ giả vờ giận anh ta, nhưng lần này tôi sẽ không mềm lòng.

Lúc này, Mạnh Mộng đang ngồi cạnh anh ta, vai kề vai, vô cùng thân mật. Cô ta mỉm cười với tôi, giọng nói nhẹ nhàng:

"Triệu tiểu thư, tôi thật sự không liên quan gì đến anh Thẩm, anh ấy chỉ yêu cô. Tôi là một cô nhi, sao có thể xứng với anh Thẩm, hai người trời sinh một cặp, nếu cô không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ chủ động từ chức và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa."

"Đừng vì tôi mà huỷ bỏ hôn ước với anh Thẩm, lại còn cãi nhau om sòm, tôi biết cô muốn ra nước ngoài để báo thì anh Thẩm..."

Vừa nói, hai hàng nước mắt vừa lăn dài trên mái, trông thật đáng thương.

Bên cạnh, Thẩm Chiêu nắm chặt tay cô ta, nhìn những gì cô ta định nói nhưng lại lo lắng vì tôi đang ở đây nên mím chặt đôi môi mỏng không dám nói.

Có vẻ như tôi đã ác độc cản trở hạnh phúc của hai người.

"Cô hiểu lầm rồi."

Tôi nhìn hai người, nhấp một ngụm cà phê: "Đầu tiên, tôi huỷ hôn không phải vì cô, tôi chỉ coi thường Thẩm Chiêu. Thứ hai, tôi ra nước ngoài để rèn luyện bản thân."

"Mạnh Mộng, cô đem vinh nhục trói buộc một người đàn ông, không chút xấu hổ tự hạ thấp bản thân mình, đây là chuyện của cô, tôi không muốn quản, nhưng cũng đừng xem tôi và cô xếp vào một hạng."

Khi nói chuyện, tôi nhìn lên mỉm cười: "Tôi không phải Thẩm Chiêu, anh ta không cần thiết trong mắt tôi, chỉ là một mảnh rác, nếu cô muốn thì cứ nhặt."

Thẩm Chiêu cau mày: "Triệu Yểu, em nói chuyện quá khó nghe."

Tôi cười khẩy đứng dậy:

"So với những gì anh làm, lời tôi nói chỉ là bình thường mà thôi."

Tôi đứng dậy rời đi, nhưng anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi...

"Triệu Yểu, nói cho rõ ràng..."

Tôi quay đầu lại, lấy cà phê hất vào mặt anh ta.

Thẩm Chiêu vô thức giơ tay cản, nhưng cà phê vẫn văng tung toé khắp nơi. Mạnh Mộng vội vàng lấy khăn giấy lau mặt, nhìn chằm chằm tôi: "Triệu Yểu, cô đang làm gì vậy!"

Nhưng tôi đã bước đi, không quan tâm tới hai người họ.

10.
Sau ngày hôm đó, tôi và Thẩm Chiêu đã hoàn toàn chia tay. Thẩm Chiêu cũng không còn tìm tôi nữa, Thẩm phu nhân từng đến đây một lần, nhưng tôi đã ở trên máy bay.

Trường đại học mới, tôi có chút không quen, vả lại lịch học rất dày đặc, tôi học ngày học đêm, giảm hơn mười kg trong chưa đầy một tháng. Khi mẹ đến thăm tôi, vừa nhìn đã đau khổ đến rơi nước mắt. Vừa mắng Thẩm Chiêu không biết tốt xấu, vừa dặn dò bảo tôi chăm sóc bản thân nhiều hơn.

Khi bình tĩnh lại, bà ấy nói: "Đây là con trai của dì Khương, Khương Thời Thần, là tiền bối của con, biết rõ trường này hơn con, nếu con có gì thắc mắc, có thể hỏi cậu ấy."

Dì Khương là khuê mật của mẹ tôi, dì ăn nói nhỏ nhẹ, vô cùng thanh lịch, có một người con trai đang sống ở nước ngoài, khi còn nhỏ tôi đã gặp anh ấy vài lần nhưng không có ấn tượng.

Không nghĩ rằng anh ấy lại trở thành tiền bối của tôi. Còn là nhân vật làm mưa làm gió ở trường...Khương Thời Thần.

Điểm của anh ấy tốt đến mức vượt qua điểm cao nhất của khoa kinh tế trường, hơn nữa anh còn là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi khi anh thi đấu, đội cổ vũ đều vô cùng nhiệt tình, sân bóng luôn chật kín người.

Tôi may mắn đi ngang qua vài lần, khá sốc khi nghe thấy tiếng vỗ tay như sóng thần. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy.

Anh mặc một chiếc áo màu xanh đậm, tóc xoã trên trán, khuôn mặt đẹp trai, khi cười lộ ra hàm răng trắng đến mức có thể làm mù mắt tôi.

Anh ấy mỉm cười rồi đưa tay ra: "Học muội, xin chào."

Tôi ngạc nhiên, rồi lịch sự đáp lại: "Xin chào."

Khi bắt tay, tôi dường như nhìn thấy cái đuôi đằng sau anh ấy, vui mừng vẫy vẫy. Giống như một chú chó tha đầu vàng, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh.

11.
Mẹ ở lại vài ngày rồi trở về. Tôi lại tiếp tục thói quen của mình, nhưng phía sau lại có thêm một cái đuôi nhỏ.

Khương Thời Thần.

Anh ấy thật sự rất giỏi, bất kể là vấn đề gì, qua sự giải đáp của anh đều trở nên rất dễ hiểu. Anh thông minh nhưng không kiêu ngạo, tốt bụng nhưng không thánh thiện. Tôi đánh giá cao một người như vậy, chúng tôi ngày càng thân thiết, anh ấy gọi tôi từ học muội biến thành Yểu Yểu.

Nhưng, tôi có một phiền não...

Mỗi ngày tan học, anh đều đến lớp đón tôi, khi đi với anh ấy sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác, tôi không thích cảm giác bị theo dõi.

Vì vậy tôi đã nói với anh ấy, giọng nói rất nghiêm túc: "Khương Thời Thần, thời gian tới anh không cần đến đón em, em không phải một đứa trẻ."

Anh nhìn tôi một lúc, như thể nhìn thấu trái tim tôi, vì lý do nào đó, tôi vô tình trốn tránh ánh mắt anh. Cho đến khi anh gật đầu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngày hôm sau, anh ấy vẫn ở đây.

"Khương Thời Thần! Sao anh không giữ lời!"

Tôi hơi khó chịu, lời nói có chút hung dữ.

Anh ngừng cười, ánh mắt nghiêm túc: "Có vẻ em đã hiểu lầm."

Tôi sững người, ngước lên nhìn anh.

Khoé môi anh đột nhiên khẽ nhếch lên, đưa tay xoa tóc tôi, "Người hấp dẫn sự chú ý của người khác, chính là em."

Hôm đó, mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt Khương Thời Thần, trái tim tôi đã đóng cửa vì Thẩm Chiêu, không biết vì sao lại đậm liên hồi.

Ánh mắt tôi rơi vào cành cây phía sau anh ấy, tôi chợt nghĩ: Mùa xuân, đang tới.

12.
Tôi thuộc dạng thể hàn, mỗi mùa đông tay chân tôi đều rất lạnh, tôi cũng đã quen với nó nên cũng không quan tâm nhiều.

Nhưng Khương Thời Thần lại rất để tâm, anh đặc biệt chuẩn bị cho tôi một túi chườm nóng, nó làm giảm đi cái lạnh của mùa đông.

Nhưng cũng có lúc tôi quên mất, sau giờ học, anh ấy đôi bàn tay đỏ ửng của tôi, lo lắng hỏi: "Sao tay em lạnh vậy? Túi chườm nóng đâu?"

Vừa nói vừa lấy bàn tay tôi đặt vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng thổi. Khí nóng bao quanh, tôi chỉ thấy mặt mình nóng bừng. Quá gần, quá thân thiết.

Tôi vô thức muốn rút tay lại, nhưng anh lại mỉm cười nắm chặt hơn: "Đừng gây rối."

Anh mới là người gây rối! Tôi nhìn anh ấy, thấy anh rất tập trung, như thể đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng. Trong lúc thất thần, tôi dường như nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Ba lần đập dữ dội.

Lúc này một giọng nói âm trầm giận dữ từ phía sau truyền đến.

"Các người đang làm gì thế?"

Tôi ngoảnh lại nhìn, có chút ngạc nhiên, vậy mà lại là Thẩm Chiêu, anh ta sải bước về phía trước, cố gắng kéo tôi lại gần anh ta hơn.

Khương Thời Thần đi trước anh ta một bước, ánh mắt cảnh giác lạnh lùng: "Yểu Yểu, anh ta là ai?"

Tôi muốn giải thích, nhưng Thẩm Chiêu cắt ngang lời tôi: "Tôi là vị hôn phu của cô ấy, còn anh là ai, dám động đến người phụ nữ của tôi!"

Tôi cau mày, ánh mắt kinh hoàng. Không hiểu sao anh ta lại trơ trẽn thế, giọng nói tôi trở nên lạnh lùng: "Thẩm Chiêu, chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào nữa."

Nói xong, tôi nắm tay Khương Thời Thần muốn rời đi, nhưng Thẩm Chiêu nhìn tôi cười khẩy: "Triệu Yểu, chẳng trách cô lại đòi huỷ hôn với tôn, hoá ra cô đã có tình nhân ở bên ngoài!"

"Các người bắt đầu từ khi nào..."

Lời chưa nói xong, Khương Thời Thần bất ngờ đấm vào mặt anh ta, trong tích tắc cả hai liền đánh nhau. Nhưng thể chất Khương Thời Thần mạnh mẽ, Thẩm Chiêu liên tiếp rút lui, bị đánh văng xuống đất.

Khương Thời Thần cúi xuống nhìn Thẩm Chiêu, đôi mắt lạnh lùng:

"Câm miệng chó của anh lại, nếu không lần tới tôi sẽ đấm vỡ răng anh."

13.
Chưa đầy một tiếng, tin tức Khương Thời Thần vì tôi mà đánh tên lưu manh đã truyền khắp trường, người ta nói anh là anh hùng cứu mỹ nhân.

Lúc đó, tôi tức giận thoa thuốc lên người anh, "Lần sau đừng có hấp tấp như vậy."

"Đau..."

Anh chớp mắt, trông có vẻ hơi đau khổ.

"Đáng đời."

Tôi lườm anh, nhưng sức lực cũng nhẹ lại, anh cười có vẻ đắc thắng.

Kể từ hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Thẩm Chiêu, ngày đó dường như một giấc mơ, cũng không ảnh hưởng đến tôi.

Sắp tới là sinh nhật của mẹ, tôi phải về nước để mừng sinh nhật cùng bà, nhưng vì gia đình của Khương Thời Thần có chuyện nên không thể ở bên tôi. Tôi thấy lạc lõng nhưng cũng không trì hoãn anh ấy.

Sinh nhật hôm đó, tôi đích thân sắp xếp bữa tiệc, mẹ rất vui mừng, nắm tay đi giữa những khách mời, nhìn thấy một cậu trai đang tuổi mới lớn liền dừng lại trò chuyện. Tấm lòng Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng biết.

Thấy bà ấy rất thích nên tôi không ngăn cản, cho đến khi Mạnh Mộng bước vào, toàn bộ bữa tiệc thoáng chốc liền im lặng.

Sau cùng, Thẩm Chiêu vì cô ta mà huỷ hôn với tôi, Triệu gia và Thẩm gia cũng xích mích không vui. Mặt cô ta phải dày lắm mới xuất hiện trước mặt tôi như thế này.

Nhưng Mạnh Mộng không nhận ra điều đó, cô ta đang mặc một chiếc váy tuyệt đẹp, nắm tay Thẩm Chiêu, bước từng bước về phía tôi.

"Yểu Yểu, chúng mừng sinh nhật dì."

Mẹ tôi cười nhẹ: "Cậu không đến thì tôi vui hơn."

Lời này nói ra, những người có mặt ở đó đều không nhịn được cười.

Thẩm phu nhân nắm tay mẹ tôi, che miệng cười: "Đừng giận, không phải tôi cho cô ta tới."

Ai cũng biết Thẩm phu nhân không thích Mạnh Mộng. Ngang nhiên coi thường cô ta, đây cũng phải lần đầu tiên.

Mạnh Mộng rươm rướm nước mắt nhìn Thẩm Chiêu, lần đầu tiên Thẩm Chiêu không nói thay cô ta, thay vào đó lại nhẹ nhàng hỏi tôi: "Yểu Yểu, lần này trở về, em vẫn muốn đi chứ?"

Tôi liếc anh ta, lạnh giọng trả lời: "Không liên quan tới anh."

Biểu hiện của anh ta lập tức cứng đờ, dùng sức nắm chặt tay Mạnh Mộng, tay cô ta vì bị nắm mà đỏ bừng, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của anh ta, dù đau cô ta cũng không dám nói ra.

14.
Trong bữa tiệc, Mạnh Mộng và Thẩm Chiêu cùng nhau thể hiện tình cảm, anh cho em ăn, em lau miệng cho anh.

Thật là nhàm chán đến mức kinh tởm, tôi tìm cớ để rời khỏi bữa tiệc. Nhưng khi đi đến chỗ rẽ, lại gặp phải Mạnh Mộng.

"Yểu Yểu, chúng ta thật có duyên, ở đâu cũng có thể gặp nhau."

Giọng điệu cô ta nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự mỉa mai và khinh bỉ.

"Cô vừa trở về, có thể không biết, tôi và Thẩm Chiêu ở bên nhau như ngày hôm nay, là nhờ sự cầu toàn của cô."

"Nhưng yêu nhau rồi sẽ thành vợ chồng, có duyên thì vĩnh viễn ở bên nhau, cô ở cùng anh ấy bao nhiêu năm cũng vô dụng, phải không?"

"Tôi là nữ chính trong cuộc đời anh ấy..."

Tôi giơ tay tát vào mặt cô ta, Mạnh Mộng mất cảnh giác, một chân rơi xuống đất.

"Triệu Yểu, sao cô dám đánh tôi?"

Tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta, chế nhạo:

"Đánh cô là đánh cô, còn phải chọn ngày sao?"

Mạnh Mộng cố gắng đứng dậy, nhưng tôi đã giẫm lên đùi cô ta, cô ta hét lên đau đớn.

"Mạnh Mộng, tôi đã nói với cô rồi." Giọng điệu tôi lạnh lùng, "Tôi không cần Thẩm Chiêu, cô muốn thì cứ việc nhặt đi, nhưng cô hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi...."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì có một người đã lao đến hất ngã tôi xuống đất, là Thẩm Chiêu.

Anh ta cẩn thận đỡ Mạnh Mộng dậy, đôi mắt của Mạnh Mộng đỏ hoe, khóc rất đáng thương: "Đừng trách Yểu Yểu, cô ấy không cố ý tát em..."

Tôi chỉ thấy lòng bàn tay đau râm ran, đưa lên thì thấy máu đang rỉ ra.

Thẩm Chiêu đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng nói:

"Yểu Yểu, chuyện này anh không trách em, lần sau đừng làm gì Mạnh Mộng nữa."

"Bây giờ cô ấy là bạn gái của anh, về sau chúng ta cũng sẽ là bạn bè."

Tôi chịu đựng cơn đau ở chân, đứng dậy hít một hơi thật sâu: "Cút..."

"Cút! Cút ra khỏi nhà tôi."

Thẩm Chiêu sửng sốt, nhìn thấy tay tôi nhỏ máu, muốn giúp tôi nhưng lại bị tôi giơ tay tát vào mặt.

"Cút!"

Hốc mắt tôi đỏ hoe, nghiến răng: "Đừng chạm vào tôi."

Vẻ mặt Thẩm Chiêu đột nhiên cứng đờ.

Tôi nghĩ anh ta sẽ nổi cơn tam bành, nhưng anh ta chỉ lo lắng nhìn vết thương của tôi: "Yểu Yểu, đừng gây rối..."

Vừa nói anh ta vừa bước lại gần tôi, Mạnh Mộng muốn ngăn anh ta tới gần tôi, nhưng đã bị anh ta hất ra.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, tôi càng lui anh ta càng tiến. Cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Anh không hiểu ngôn ngữ con người sao? Cô ấy nói anh đừng chạm vào cô ấy!"

Là Khương Thời Thần.

Anh đến rồi!

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quay đầu lại, nhưng đã được ôm bởi vòng tay ấm áp.

"Yểu Yểu, nhắm mắt lại."

Tôi không biết vì sao nhưng tôi lại ngoan ngoãn gật đầu. Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng nắm tay đấm vào da thịt, tiếng khịt mũi như bị bóp nghẹt của Thẩm Chiêu, tiếng la hét của Mạnh Mộng. Cũng như câu nói của Khương Thời Thần:

"Yểu Yểu, là của tôi."

Rõ ràng chỉ có năm chữ, khi Thẩm Chiêu nói với tôi, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng Khương Thời Thần lại khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Khoảng khắc đó, giống như âm thanh của trái tim tôi đang mở ra. Một giọng nói bên trong hỏi tôi: "Triệu Yểu, là anh ấy sao?"

15.
Sau ngày hôm đó, chuyện Khương Thời Thần vì tôi mà động thủ với Thẩm Chiêu đã lan truyền khắp Bắc Kinh.

Ai ai cũng hâm mộ vận may của tôi, kết thúc với Thẩm thiếu gia, lại được Khương thiếu gia theo đuổi nhiệt tình.

Tôi sớm đã nói, đàn ông có rất nhiều, đàn ông tốt còn nhiều hơn. Mạnh Mộng nghĩ tôi không cam lòng, hoặc tôi sẽ níu kéo Thẩm Chiêu, nhưng cô ta đã nghĩ sai về tôi.

Tôi, Triệu Yểu, không phải là loại người nắm không được buông không xong. Trước đây tôi rất thích Thẩm Chiêu, nhưng tất cả tình cảm của anh ta hết lần này đến lần khác đều hướng về Mạnh Mộng, khi anh ta làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, nó đã cạn kiệt. Giờ đây, chỉ còn sự lạnh nhạt.

Tối hôm đó khi mẹ tôi biết những chuyện xảy ra, bà ấy rất tức giận nên đã tìm Thẩm phu nhân để tranh luận, Thẩm phu nhân xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Nghe nói, tối đó Thẩm gia còn dùng đến gia pháp, tàn nhẫn đánh Thẩm Chiêu. Thẩm phu nhân yêu cầu Thẩm Chiêu và Mạnh Mộng cắt đứt mối quan hệ này, nhưng Thẩm Chiêu cương quyết từ chối, dù bị đánh tơi tả vẫn không buông tay. Mạnh Mộng cũng đến cửa khóc lóc, xin Thẩm phu nhân thành toàn cho cả hai.

Thẩm phu nhân thật sự không đành lòng để mất đứa con này, cuối cùng cũng buông tay để hai người kết hôn, Mạnh Mộng mừng đến rơi nước mắt, chỉ có Thẩm Chiêu lại do dự không trực tiếp gật đầu.

Trái không được, phải cũng không được.

Thẩm phu nhân rất tức giận, liền đuổi Thẩm Chiêu ra khỏi nhà, để anh ta tỉnh táo minh mẫn lại. Thẩm gia đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, gia đình tôi lại rất hạnh phúc và yên bình.

Dì Khương mang theo Khương Thời Thần đích thân đến cửa nhà tôi để cầu hôn tôi.

16.
Dì Khương nắm tay tôi, nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:

"Yểu Yểu, dì ăn nói vụng về, không thể nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng dì đảm bảo với con, con gả vào nhà chúng ta, dì sẽ không bao giờ để con phải chịu bất kì tủi thân gì dù là nhỏ nhất."

"Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, danh hiệu con dâu Khương gia sẽ giúp đỡ con thay vì xiềng xích con."

Tôi ngạc nhiên, có chút hơi rung động. Trong mơ, mặc dù Thẩm Chiêu là một tên khốn, nhưng Thẩm phu nhân luôn đối tốt với tôi. Nhưng bà ấy không ủng hộ tôi làm việc cho Triệu gia, bà ấy chỉ hy vọng tôi có thể ở nhà chăm sóc Thẩm Chiêu, để tôi yên tâm chuẩn bị mang thai.

Sau vài năm kết hôn, tôi từ một tiểu thư kiêu hãnh của Triệu gia thành một con chim hoàng yến bất lực. Kỳ thực, điều này không hiếm trong giới thượng lưu, nhưng Khương phu nhân thì khác, bà ấy ủng hộ tôi làm những gì tôi muốn.

Tôi hơi xuất thần, khi định thần lại tôi phát hiện mình đã bị Khương Thời Thần nắm tay rời khỏi phòng khách lúc nào không hay.

"Yểu Yểu."

Anh thì thầm bên tai tôi, ánh mắt triều mến chuyên tâm:

"Anh đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, anh không biết liệu có điều gì đó ở anh có thể khiến trái tim em loạn nhịp, em quá xuất sắc, đi đến đâu cũng giống một ngôi sao, luôn khiến người khác chú ý."

"Em sống một cuộc sống kiêu hãnh và cao quý, giống như một công chúa cũng giống như một nữ hoàng ngồi trên ngai vàng vung quyền trượng, anh sẵn sàng làm hiệp sĩ của em, cống hiến cuộc đời của anh cho em và bảo vệ em mãi mãi."

Vừa nói mắt anh vừa long lanh nước, chân thành như đang lập lời thề.

Cuối cùng anh ấy nói: "Triệu Yểu, anh hoàn toàn chắc chắn rằng anh yêu em."

"Vì thế, em có bằng lòng lấy anh không?"

Lời vừa nói ra, tôi liền nghe được hai tiếng thì thầm. Nhìn ngang qua, tôi thấy mẹ tôi và dì Khương đang lén lút sau bức tường, thần sắc hai người có chút khẩn trương.

Khương Thời Thần rõ ràng đang rất lo lắng đến mức tay run liên tục, nhưng anh vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, sợ tỏ ra rụt rè trước mặt mẹ, mẹ sẽ nghi ngờ anh ấy liệu có đáng tin cậy không.

Tôi nhìn anh ấy, khoé miệng nở nụ cười.

"Em đương nhiên bằng lòng."

Đồng thời, tôi gõ cửa trái tim mình, trả lời câu hỏi đó...

"Triệu Yểu, có phải anh ấy không?"

"Phải, chính là anh ấy."

17.
Sau khi tin tức tôi đính hôn với Khương Thời Thần được công bố, Thẩm Chiêu đã đến trước cửa nhà tôi. Tôi không định gặp, nhưng anh ta lại ngồi ở phòng khách cũng không có ý định rời đi, không còn cách nào khách, tôi đành bước xuống gặp anh ta.

Sắc mặt anh ta âm trầm: "Em định cưới Khương Thời Thần sao?"

"Phải."

Tôi mỉm cười: "Ngày hôn lễ, anh và Mạnh Mộng không nên đến, hai người cũng không được hoan nghênh."

Thần sắc anh ta nôn nóng, giọng nói có chút tủi thân.

"Yểu Yểu, anh không liên quan gì đến Mạnh Mộng!"

"Khi không có em ở bên, anh đã hiểu rồi. Yểu Yểu, người duy nhất anh yêu là em, anh không biết mình bị sao nữa, anh như mất trí khi nhìn thấy Mạnh Mộng, anh thật sự xin lỗi vì đã làm tổn thương em..."

Tôi giễu cợt, tiếng cười này đặc biệt rõ ràng trong phòng khách im lặng.

Lời nói của Thẩm Chiêu đột ngột dừng lại.

Tôi chế nhạo nói: "Thẩm Chiêu, ý thích của anh, xin lỗi, nó không có ý nghĩa gì với tôi."

Lời vừa nói ra, Thẩm Chiêu liền trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, gằn từng chữ nói:

"Em thích Khương Thời Thần nhiều vậy sao! Em nên thuộc về anh! Em là của anh!"

Lý trí điên cuồng. Trong phút chốc tôi nhớ đến người đàn ông trong mơ đã giam tôi dưới tầng hầm, tôi thấy hơi khó chịu, cho người đuổi anh ta ra ngoài.

18.
Sau hôm đó, tôi không thấy Thẩm Chiêu nữa, tôi cũng đã quên mất anh ta. Nhưng hôm nay, vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, trước mắt tôi tối sầm, bất tỉnh.

Đến khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên mặt đất ẩm ướt, tay chân bị trói, không thể di chuyển.

Có người nghe thấy động tĩnh liền đi tới, tôi cau mày: "Mạnh Mộng, cô làm gì vậy?"

Mạnh Mộng nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đầy thù hận, "Tất nhiên là trả thù, các người chơi xỏ tôi, lừa gạt tôi, bây giờ còn muốn đuổi tôi ra khỏi trò chơi này, các người xem tôi là cái gì?"

Tôi lạnh lùng nói: "Là Thẩm Chiêu chơi đùa với cô, cô nên đi tìm anh ta chứ không phải tôi."

Mạnh Mộng đột nhiên bị kích động, nghiến răng gào lên: "Nhưng anh ấy là vì cô! Nếu cô không trở về nhà, nếu cô chết, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, anh ấy sẽ cưới tôi, tôi sẽ sống cuộc sống mà tôi mơ ước..."

"Triệu Yểu, vì tôi, đi chết đi!"

Vừa nói, cô ta vừa tấn công tôi bằng một con dao, đột nhiên người cô ta mềm nhũn ra, ngã xuống trước mặt tôi. Cô hoài nghi nhìn chằm chằm vào người phía sau mình.

"Thẩm Chiêu, anh..."

Nhưng Thẩm Chiêu đã đá cô ta bất tỉnh. Anh ta lo lắng bước đến bên tôi, dang rộng vòng tay ôm lấy tôi.

"Yểu Yểu, em không sao chứ? Đừng sợ, có anh đây, anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em."

Tôi tránh vòng tay của anh ta, anh ta có vẻ hơi buồn.

"Thẩm Chiêu, đừng giả anh hùng cứu mỹ nhân."

Tôi chế nhạo: "Không phải chính anh đã lên kế hoạch cho những chuyện này sao?"

Nếu không, sao anh ta lại sợ những chuyện Mạnh Mộng sẽ nói, sao lại không cởi trói cho tôi?

19.
"Em đã biết tất cả."

Sắc mặt Thẩm Chiêu trong nháy mắt trầm xuống, hung hăng đá vào người Mạnh Mộng:

"Con chó cái này, vậy mà lại nói với em!"

Tôi không phản bác.

Anh ta giữ mặt tôi, mải mê chuyên chú: "Đừng sợ, Yểu Yểu, vì lợi ích của chúng ta, chúng ta nên ở bên nhau, em thuộc về anh, em đã từng..."

"Khương Thời Thần không phải người tốt, anh ta sẽ lừa dối em, chỉ có anh là người yêu em nhất, anh không cho phép em gặp lại anh ta."

Tôi lạnh lùng nhìn anh, chỉ cảm thấy mỉa mai. Nhìn xem, anh ta vẫn nói yêu tôi, rõ ràng, mọi chuyện chung quy vẫn do anh ta gây ra nhưng lại muốn đổ hết trách nhiệm cho người khác.

Trong mơ, tôi đã không hiểu, rõ ràng anh ta yêu say đắm Mạnh Mộng nhưng lại không để tôi rời đi, tôi cũng không phải là một kẻ mặt dày, nếu anh ta giải thích, tôi chắc chắn sẽ rời đi mà không ngoảnh lại, sao lại chọn một lời nói dối đắt giá hơn.

Giờ tôi đã hiểu, anh ta chưa bao giờ xem tôi là một con người nguyên vẹn, tôi chỉ là vật sở hữu của anh ta. Mạnh Mộng cũng vậy.

Những gì chúng tôi nên làm là tuân theo mọi thứ của anh ta, không cho phép có bất kì hành vi vi phạm nào.

Thế nên khi tôi dứt khoát buông tay, có người yêu mới thì mới đánh thức sự hiếu thắng của anh ta. Anh ta không phải yêu, chỉ là tính chiếm hữu mà thôi.

"Anh yêu em, anh muốn em ngay bây giờ, Khương Thời Thần sẽ không kết hôn với em..."

Anh ta đưa tay cởi váy tôi, ánh mắt đầy dục vọng, giây tiếp theo, bụng dưới anh ta bị một con dao gâm đâm xuyên qua, tôi đẩy anh ta ra khỏi người mình. Nhìn ánh mắt khó tin của Thẩm Chiêu, tôi đá anh ta một cú, cười khẩy.

"Thẩm Chiêu, anh nghĩ những năm qua tôi ra nước ngoài chỉ để du học thôi sao?"

Khi Thẩm Chiêu xuất hiện ở nước ngoài, Khương Thời Thần đã đề phòng, anh đã dạy tôi một số cách tự vệ.

Dù sao Mạnh Mộng cũng là phụ nữ, đây cũng là lần đầu tiên cô ta bắt cóc, kỹ thuật không tốt, trói cũng không chặt, đã cho tôi cơ hội thao tác.

Tay Thẩm Chiêu run run, muốn nắm lấy cổ chân tôi, nhưng tôi lùi lại trong sự ghê tởm.

"Quá bẩn, đừng chạm vào tôi..."

Lúc này, từ phía cổng có người đang sải bước về phía tôi.

"Yểu Yểu."

Tôi được ôm trong vòng tay quen thuộc, cơ thể người đàn ông khẽ run lên.

Khương Thời Thần.

Anh sợ hãi nói với giọng nghẹn ngào: "Yểu Yểu."

Tôi sững người, xoa đầu anh.

"Em ở đây."

Em mãi mãi ở đây.

20.
Mạnh Mộng và Thẩm Chiêu bị bắt vào tù vì tội bắt cóc, cố ý gây thương tích và vi phạm pháp luật.

Thẩm phu nhân hoàn toàn thất vọng vì hành vi điên rồ của anh ta, tuyên bố cắt đứt toàn bộ mối quan hệ, từ đó anh ta không còn là người thừa kế của Tập đoàn Thẩm gia.

Thẩm phu nhân một lòng một dạ nuôi dưỡng đứa con trai út, bà nói bà và Thẩm lão gia vẫn còn sống lâu, vẫn có thể nuôi dưỡng được một người kế vị đủ tiêu chuẩn.

Còn trêu chọc tôi nói rằng tôi có thể đợi cậu út của bà lớn lên rồi gả vào Thẩm gia hay không, tôi chưa kịp trả lời, Khương Thời Thần đã bá đạo ôm tôi trong vòng tay.

"Yểu Yểu, là của tôi."

Một câu nói trẻ con khiến mọi người đều cười ầm lên, xua tan nỗi bất hạnh do hai kẻ điên gây ra.

Nửa năm sau, hôn lễ của tôi chính thức được tỏi chức, tôi đứng bên cửa sổ, làm dịu cảm giác căng thẳng trong lòng.

Xa xa, tôi thấy một người đứng đó với khuôn mặt đầy nước mắt.

Là Thẩm Chiêu.

Có lẽ anh đã ân hận. Bây giờ anh không còn gì, mỗi khi nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp, anh sẽ càng đau khổ. Cũng có thể coi đây là sự bù đắp cho tôi trong giấc mơ.

Thẩm Chiêu, không còn yêu anh, là tốt rồi.

"Chú rể đây rồi!"

"Chúng ta xuất phát thôi."

Lúc này, mẹ tôi nói khẽ.

Tôi mỉm cười rồi từng bước tiến về người đàn ông sau cánh cổng. Khi đến gần hơn, tôi thấy mắt anh hơi đỏ, long lanh nước mắt.

Cha sứ hỏi chúng tôi có muốn cùng nắm tay nhau già đi, bất kể trải qua sinh, lão, bệnh, tử không?

Khương Thời Thần nắm chặt tay tôi, nói: "Con bằng lòng."

Tôi nhìn anh ấy, mỉm cười:

"Con bằng lòng."

( Hoàn )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu