Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chân thành sẽ có lời hồi đáp - Điệp Phách Ngưng Châu Cửu Dạ Hương

Lần thứ một trăm bốn mươi ba, tôi tự nhủ: "Quên Cố Hoài Trạch đi."

Lần thứ một trăm bốn mươi tư, tôi tự nhủ:

"Ngươi lại lừa gạt chính mình nữa rồi, Lý Mạn."

Lúc này, tôi đang ngủ bên cạnh Cố Hoài Trạch, nhìn chằm chằm vào cặp lông mày và đôi mắt đẹp của anh ấy như một kẻ ngốc

1.

Tôi đã thích Cố Hoài Trạch từ khi còn học Đại học.

Tôi thích anh ấy đến nỗi tôi chưa bao giờ nói một câu nào với anh ấy.

Như vậy rất lạ phải không?

Đối với tôi, chuyện đó không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Vì tôi biết mỗi khi vô thức đưa mắt nhìn anh ấy, trong tầm mắt anh ấy sẽ luôn có một người khác.

Một người đẹp như anh ấy.

2.

Tôi vốn tưởng rằng mình và Cố Hoài Trạch sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong cuộc đời này.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ, ông Trời thật biết trêu đùa.

Bởi vì kỹ năng lái xe của tôi chưa được thuần thục, tôi đã gặp lại anh ấy lần nữa.

Chỉ là lần này Cố Hoài Trạch nhận ra tôi trước.

"Em là Lý Mạn?"

Tôi có thể nghe ra một chút không chắc chắn trong giọng nói bình tĩnh và gợi cảm của Cố Hoài Trạch.

Tôi gật đầu, trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Nhưng chỉ mình tôi biết, khi tôi bắt tay anh ấy, tôi không kiểm soát được mà run rẩy.

Tôi rất muốn giả vờ là một người xa lạ không quen biết anh ấy nhiều như thế nào.

Nhưng vẫn không dễ thực hiện.

Dù sao anh ấy cũng là người tôi đã thích từ lâu.

Cố Hoài Trạch giống như những gì tôi nhớ một cách mơ hồ, sống mũi cao và đôi môi mỏng màu anh đào trông thật đẹp mắt.

Điều đặc biệt khiến tôi không thể nào quên được chính là đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, lúc nào cũng toát lên một vẻ kiên định, như muốn nói rằng trên đời này không có gì có thể thực sự làm anh ấy bối rối.

Tôi luôn nhớ kĩ thói quen nhìn người của anh ấy, anh ấy thích hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút hơi cong, rõ ràng anh ấy có khí chất mê người, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.

Nó như ẩn chứa ánh xuân lung linh, làm say đắm lòng người.

Tôi tựa hồ đã định thần lại, lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Cố Hoài Trạch nhận ra vẻ mất tự nhiên của tôi, đuôi mắt cong lên, nửa đùa nửa thật nói:

"Lý Mạn, không phải em đã để mắt đến tôi đấy chứ?"

Tôi vô thức muốn phủ nhận nó, nhưng ngay khi lời nói vừa đến môi, một ý nghĩ không rõ xuất hiện.

Tại sao tôi phải cho Cố Hoài Trạch được như ý nguyện?

Khóe miệng tôi lập tức khẽ nhếch lên, dùng tư thái tự nhiên nói ra một câu như vậy:

"Đúng vậy, em đã để mắt đến anh, và..."

Tôi cố tình dừng lại một chút, nửa đùa nửa thật ghé vào tai anh ấy, nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu.

"Em đã thèm muốn anh từ lâu rồi."

Nói xong lời này, tôi vốn định xoay người rời đi, không tiếp tục giở trò đồi bại với Cố Hoài Trạch.

Không ngờ, anh ấy đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, nhìn thẳng vào tôi, trong mắt anh ấy có một tia thích thú không thể lý giải được.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, vội ngoảnh mặt đi, nói:

"Cố Hoài Trạch, em chỉ đùa thôi."

"Thật sao?"

Cố Hoài Trạch vẫn không có ý định dễ dàng buông tha, sức lực trên tay không giảm chút nào, giống như muốn tôi phải đối mặt thẳng thắn với anh ấy.

Tôi giả vờ bình tĩnh, đôi mắt hạnh trừng mắt nhìn anh ấy.

Tôi thấy môi anh ấy mấp máy, nhếch mép cười xấu xa.

"Nhưng vừa rồi tôi rất nghiêm túc."

Tôi không tin nổi nhìn anh ấy, tựa hồ muốn cố gắng tìm ra một tia đùa giỡn nào đó trên mặt anh ấy.

Nhưng thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không có.

Sau đó anh ấy để tôi đi, kéo tôi đến chỗ ghế lái phụ.

Rồi anh ấy nói với tôi một cách nghiêm túc: "Tìm một nơi để nói chuyện vui vẻ về chiếc xe, nhân tiện giải quyết vấn đề của chúng ta."

Tôi bị choáng ngợp trước hành động của anh ấy, muốn xuống xe.

Nhưng Cố Hoài Trạch sao có thể cho tôi cơ hội làm vậy. Vì vậy anh ấy vừa lên xe đã khóa cửa xe, nhanh chóng phóng đi.

3.

Cố Hoài Trạch lái xe đến một quán trà, hiển nhiên anh ấy rất quen thuộc với nơi này.

Sau khi ông chủ chào hỏi một cách thân mật, ông ấy đã sắp xếp một chỗ cho chúng tôi.

Tôi vừa đặt mông ngồi xuống, Cố Hoài Trạch vô cớ nói:

"Ngồi xa quá, anh sợ em không nghe thấy."

Thoạt nhìn, lời này nghe có vẻ vì suy nghĩ cho tôi, nhưng cũng tinh tế có ý tứ cẩn thận.

Lời cảnh báo tràn đầy ý vị.

Tôi không tự chủ được liền ngồi cạnh anh ấy, ngoan ngoãn không dám nhúc nhích mông chút nào.

Lúc này Cố Hoài Trạch mới hài lòng.

Anh ấy cầm ấm trà lên, rót cho tôi một tách trà, rồi với vẻ mặt ôn hòa, nhắc nhở tôi cẩn thận kẻo bỏng.

Trong lòng tôi nổi lên tia cảnh giác, không hiểu sao lại cảm thấy tình huống này có hơi giống chồn chúc tết gà.

Tôi không đủ can đảm để nói bốn từ cuối cùng.

Tôi nhấp một ngụm trà, quả thực là trà ngon.

Tôi vừa định nhấp ngụm thứ hai, Cố Hoài Trạch đã cắt ngang tôi.

"Lý Mạn, em định bồi thường thế nào cho chiếc Maybach của tôi?"

Vừa nghe được câu này, nước trà trong miệng tôi suýt chút nữa đã phun ra, mặc dù chỉ là một hớp nhỏ, nhưng cũng không đủ để tạo thành hiệu quả rửa mặt.

Nhưng tôi vẫn duy trì dáng vẻ duyên dáng, ngậm vào trong miệng, nuốt xuống.

Tự tin chỉ nói một câu:

"Em không bồi thường nổi."

Sau đó, ánh mắt băn khoăn của Cố Hoài Trạch nán lại trên tôi.

Tôi cúi đầu và hành động như một con đà điểu.

Maybach, nói đùa thôi, đem tôi đi bán so với một chiếc lốp Maybach cũng chẳng đáng là bao.

Trên thực tế, tôi chỉ vô tình làm trầy xước một số lớp sơn, nhưng tôi không đủ khả năng để trả tiền sơn.

Tôi nơm nớp chờ phán quyết cuối cùng của Cố Hoài Trạch dành cho tôi.

Kết quả không nghĩ tới, anh ấy bày tỏ quan điểm của mình một cách ngắn gọn.

"Tôi không muốn em trả tiền, nhưng em phải đáp ứng với tôi một điều kiện."

Lúc đó tôi rất hào hứng, không có thời gian để suy nghĩ đã vội đồng ý.

Sau khi định thần lại và nghĩ về điều đó, tôi một không có tiền, hai không có nhan sắc, vậy Cố Hoài Trạch có thể làm gì tôi?

Cố Hoài Trạch ngồi bên cạnh, cười cười không nói.

Có sự xảo quyệt không dễ phát giác lóe lên trong mắt anh.

Anh nhấp một ngụm trà rồi nói: "Ngày mai đi với tôi tới một nơi, nhớ mang theo sổ hộ khẩu."

"Anh cần sổ hộ khẩu làm gì?"

"Em nói thử xem?"

"Làm sao em biết được?"

Cố Hoài Trạch đưa tay ra, không nặng không nhẹ gõ vào đầu tôi một cái, nói với tôi hai từ đơn giản.

"Kết hôn."

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi liền trống rỗng.

Trong cơn mê man, tôi tự hỏi phải chăng mình chưa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.

Tôi dứt khoát véo mạnh vào phần thịt trên má.

Yo, nó vẫn còn đau, có nghĩa là tôi không phải đang nằm mơ.

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Hoài Trạch, nhìn trái nhìn phải, tôi cảm thấy không chân thực.

Tôi sững sờ hỏi: "Cố Hoài Trạch, anh không phát sốt đấy chứ?"

Cố Hoài Trạch quay mặt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén muốn nhìn thấu tôi.

Tôi chợt bừng tỉnh, tôi chắc chắn rằng Cố Hoài Trạch không bị điên.

Không lâu sau, tôi ấp úng muốn nói lại không dám nói, phải mất một lúc lâu mới diễn đạt trôi chảy được.

"Cố Hoài Trạch, vì sao anh muốn kết hôn với em?"

Anh ấy cúi thấp đầu, thật lâu cũng không nói lời nào, bả vai còn không ngừng run rẩy.

Tôi cho rằng anh ấy đang che giấu điều gì đó.

Nhưng những gì anh ấy nói tiếp theo thực sự khiến tôi như được mở ra một chân trời mới.

"Tôi muốn sau khi c.hết có người thay tôi nhặt x.ác.". Anh ấy nói.

Cái này... tôi còn có thể nói gì khác.

Tôi cái gì cũng không nói được.

4.

Ngày hôm sau, tôi cầm sổ hộ khẩu của mình đến Cục Dân chính cùng với Cố Hoài Trạch.

Nhắc mới nhớ, tôi không phải là người lấy hôn nhân ra làm trò đùa.

Tôi đã đồng ý kết hôn với Cố Hoài Trạch, nhưng trên thực tế, phần lớn là do tâm tư ích kỷ của tôi.

Cố Hoài Trạch, cái tên này giống như một bí mật mà tôi chôn sâu nơi đáy lòng.

Nó như một hòn đá cứng đầu, lâu ngày không thay đổi, quanh năm ở trong một góc khuất trong lòng tôi.

Khi còn học Đại học, Cố Hoài Trạch đã là một người rất ưu tú.

Càng so với khi đó càng thấy anh ấy thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.

Đôi lông mày từng sống động rõ ràng đã thêm mấy phần điềm tĩnh và tự nhiên hơn, còn đôi mắt đã từng thu hút tôi càng thêm có khí phách và tự tin hơn.

Anh ấy mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thần sắc lịch lãm và tự nhiên.

Giống như một khối ngọc xinh đẹp được mài dũa qua năm tháng, là vẻ đẹp tự nhiên sau khi được chạm khắc.

Tôi siết chặt cuốn sổ hộ khẩu trong tay, bước từng bước đến Cục Dân chính.

Nhưng trái tim tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Giống như lúc đó, tôi không dám lại gần anh ấy.

Khi đó, bên cạnh anh ấy vẫn luôn có một người khác.

Đến mức tôi không bao giờ dám đi quấy rầy vẻ đẹp này.

Nhưng bây giờ, tôi đang cùng anh ấy đứng chung một chỗ.

Cùng Cố Hoài Trạch đứng chung một chỗ.

Khi đã ra khỏi Cục Dân chính, tôi vẫn không thể tin rằng mình đã kết hôn với Cố Hoài Trạch.

Hai cuốn sổ đỏ trên tay có ảnh của tôi và Cố Hoài Trạch trên đó.

Anh ấy vẫn rất đẹp trai và tôi vẫn trông thật ngớ ngẩn.

Bất quá tôi cười thật ngọt ngào, như thể tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Cố Hoài Trạch đưa tôi về nhà, lúc tôi xuống xe, anh ấy nói với tôi:

"Buổi chiều anh sẽ tới giúp em chuyển hành lý."

Tôi nói: "Được."

Bây giờ chúng tôi đã kết hôn, không có gì phải ngại ngùng cả.

Nhưng trong lòng tôi lại âm thầm dâng lên một gợn sóng.

Nhà của Cố Hoài Trạch sẽ như thế nào, phòng của anh ấy, cái gối của anh ấy, mùi dầu gội yêu thích của anh ấy...

Vừa nghĩ tới việc tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ liên quan đến tôi, tôi không khỏi cười thầm, giống như kẻ trộm gặp được vận may, cướp đi món quà không thuộc về mình.

Vào buổi chiều, Cố Hoài Trạch đã đến căn hộ chung cư thuê của tôi từ sớm.

Tôi không có nhiều đồ, vì vậy chúng tôi nhanh chóng đến biệt thự của Cố Hoài Trạch.

Anh ấy sắp xếp cho tôi vào ở phòng ngủ chính, rồi nói với tôi:

"Anh bình thường đều bận rộn công việc, không muốn quấy rầy em nghỉ ngơi, cho nên thường xuyên ở thư phòng."

Tôi hiểu ý anh ấy nên không nói gì thêm.

Chỉ là cảm thấy có chút mất mát cùng nỗi ấm ức vô cùng lớn trong lòng.

Về phần ấm ức cái gì, tôi cũng không rõ lắm.

Sau khi kết hôn, cũng chính là trong những ngày tôi vào sống trong biệt thự lớn của Cố Hoài Trạch.

Cuộc sống sinh hoạt của tôi có thể nói là hoàn hảo.

Cố Hoài Trạch đối với tôi rất tốt rất ôn nhu, anh ấy luôn lịch sự và nhã nhặn như một quý ông, với bộ dạng khiêm tốn vốn có.

Nhưng đó không phải là điều tôi muốn.

Tôi đã từng tận mắt chứng kiến ánh mắt anh ấy khi yêu một ai đó.

Nóng bỏng, mê luyến, mang theo chút cố chấp điên cuồng.

Như thể anh ấy đã khắc sâu người đó vào trái tim mình.

Nhưng tôi không phải là người đó.

Tôi biết điều này rõ hơn bất cứ ai khác.

Ngay cả bây giờ, Cố Hoài Trạch và tôi đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng, bởi vì con người ta luôn muốn nhiều hơn những gì mình muốn, càng không chiếm được lại càng muốn.

Về điểm này, tôi giơ hai tay tán thành.

Mặc dù bây giờ Cố Hoài Trạch đang ở ngay trước mặt tôi, nhưng điều tôi muốn không chỉ là người trước mặt.

5.

Tôi không biết làm như vậy có tính là hèn hạ không, nhưng tôi không hối hận chút nào.

Cho Cố Hoài Trạch uống thuốc kích d.ục là quyết định có chủ ý của tôi.

Quả nhiên như mong đợi.

Chúng tôi lên giường rồi.

Khoảnh khắc anh ấy tiến vào bên trong tôi, tôi dường như nhìn thấy ánh mắt mà tôi muốn.

Liệu khoảnh khắc đó Cố Hoài Trạch có yêu tôi không?

Có lẽ vậy.

Nếu không thì anh ấy đã không kết hôn với tôi.

Tôi tự nói điều này với bản thân mình.

Sau đó, cơn đau dữ dội bắt đầu lan khắp người, anh ấy đòi hỏi, liếm láp và quấn lấy tôi như thể đang tức giận.

Trong một tích tắc, tôi giống như nghe thấy anh ấy gọi tên tôi:

"Mạn Mạn."

Nó như mang theo nỗi nhớ và sự nâng niu vô hạn.

Như thể anh ấy đã đặt người này vào trái tim mình.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Lúc đó, đầu óc tôi vẫn còn mông lung, thân thể bị anh ấy giày vò thành từng mảnh.

Mọi sự chú ý đều tập trung vào cảm giác đau đớn khi bị gặm cắn cùng sự giao nhau của môi và lưỡi.

Tất cả xảy ra quá nhanh, lại khiến người ta trầm mê.

Sau đó, anh ấy và tôi mỗi người đều ngầm hiểu.

Thái độ của anh ấy đối với tôi cũng thay đổi nhiều kể từ đó.

Khi tan làm, anh ấy sẽ gọi điện trước cho tôi, nói rằng anh ấy sẽ tới đón tôi.

Hoặc nếu có chuyện gì, anh ấy cũng sẽ gọi xe cho tôi trước.

Khi đi làm, anh ấy luôn cố tình hỏi tôi mấy giờ tan làm, giống như anh ấy muốn nghe câu trả lời của tôi.

Đồng thời tôi phát hiện ra rằng gần đây Cố Hoài Trạch luôn cố ý tiếp cận tôi.

Trông đặc biệt giống một chú mèo con kiêu ngạo.

Khi bạn phớt lờ anh ấy, anh ấy liền muốn thu hút sự chú ý của bạn.

Nhưng khi bạn chú ý đến anh ấy, anh ấy sẽ vội tỏ ra nghiêm túc và phớt lờ những lời trêu chọc của bạn.

Từng chút một về sự thay đổi của anh ấy, để tôi nhận ra rằng anh ấy đã trở nên thích tôi một chút sao?

Ngay cả khi đó là sự thật, tôi chỉ có thể âm thầm suy đoán.

6.

Hôm nay, vốn dĩ đã đồng ý là anh ấy đến đón tôi.

Nhưng ai biết nửa đường lại đổi ý, đồng nghiệp được thăng chức muốn mời mọi người đi uống rượu.

Bởi vì bình thường là mối quan hệ tương đối tốt nên tôi cũng ngại từ chối.

Tôi gọi cho Cố Hoài Trạch, nói rằng tối nay đồng nghiệp của tôi tổ chức tiệc, tôi sẽ về muộn.

Anh ấy nói: "Được."

Môi trường KTV tương đối ồn ào, đồng nghiệp của tôi hôm nay rất vui vẻ, đã hát liên tiếp mấy bài, mọi người ăn uống no say.

Tôi cũng đã uống mấy chén nhỏ.

Không nhiều, nhưng cảm giác lâng lâng.

Tôi cảm thấy mình vẫn khá tỉnh táo, nhưng không hiểu sao tim tôi nóng bừng, còn hơi chóng mặt.

Đến khi tan cuộc, đồng nghiệp thấy tôi đi đường như rắn.

Ngay lập tức tiến lên đỡ tôi, nói với tôi:

"Tiểu Mạn, để anh gọi xe cho em."

Tôi vui vẻ hớn hở trả lời anh ta: "Không cần, chồng em tới đón em."

Kỳ thực cách đây không lâu, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Cố Hoài Trạch, anh ấy nói rằng anh ấy tình cờ đi ngang qua vì công việc, vì vậy anh ấy dứt khoát đưa tôi về.

Đồng nghiệp cũng có thể là có ý tốt, sợ tôi đứng không vững, không cẩn thận sẽ ngã xuống lề đường, bị xe cán qua.

Anh ta đỡ tôi đi hết một đoạn đường, vừa vặn xe của Cố Hoài Trạch vừa tới.

Tôi vui vẻ chào tạm biệt đồng nghiệp, hẹn gặp lại, bảo anh ta về nhà sớm.

Sau đó, tôi bước lên xe trong một sải chân và vô tình đập đầu vào đầu cửa xe.

Nhờ có cơn đau này, ý thức của tôi dường như đã trở lại, nhưng cảm xúc của tôi vẫn còn rất hưng phấn.

Không biết là do điều hòa không khí trong xe lạnh, hay là bởi vì trên người Cố Hoài Trạch tỏa ra khí tức lạnh lẽo, dù sao lúc tôi ngồi vào trong xe đã bị lạnh run rồi.

Nhưng lúc này tôi ngược lại không sợ hãi chút nào.

Có thể đây gọi là rượu vào lớn gan lớn mật.

Nhìn thấy anh ấy mang bộ mặt thối đó, tôi càng cảm thấy bất mãn hơn.

Vì vậy, tôi không biết tốt xấu mà trêu chọc anh ấy:

"Mau cười một cái cho em coi."

Cố Hoài Trạch phớt lờ tôi, ánh mắt một mực nhìn thẳng về phía trước.

Thấy anh ấy như vậy, tôi càng hăng hái hơn, nhưng cân nhắc đến việc anh ấy đang lái xe, tôi liền không muốn so đo với anh ấy.

Nhưng khi say rượu, tôi không dễ nhượng bộ như vậy. Khi còn học Đại học, tôi được biết đến với danh xưng Tiểu Cường, kẻ không thể đ.ánh c.hết.

(Lý Mạn tự so sánh bản thân với gi.án à)

Mặc dù nó không phản ánh được việc theo đuổi một người, nhưng tôi nghĩ cơ bản đều giống nhau.

Tôi lặng lẽ khoác tay Cố Hoài Trạch, bóp chặt cổ họng khẽ thì thầm:

"Chồng ơi, sao anh không cười? Anh cười lên trông rất đẹp."

Cố Hoài Trạch dường như đã phản ứng lại, liếc nhìn tôi.

Thực sự đã cho tôi một nụ cười.

Tuy là giả, nhưng may mắn là anh ấy đẹp trai.

Vì vậy, hiệu quả vẫn rất thành công.

Tôi hài lòng chộp lấy phần thịt trên mặt anh ấy.

Tôi thỏa mãn nói: "Chồng ơi, anh làm tốt lắm, em rất thích."

Tôi không biết liệu có phải sự trêu chọc không biết trời cao đất dày của tôi đã khiến anh ấy hài lòng hay không.

Dù sao trên đường về nhà, Cố Hoài Trạch cũng không còn giữ bộ mặt lạnh lùng nữa, ngược lại nở một nụ cười khó tả.

Cũng có thể là tôi nhìn nhầm, dù sao Cố Hoài Trạch thanh nhã điềm đạm, luôn luôn điềm tĩnh tự chủ, sao lại có thể lộ ra nụ cười nhếch mép như một tên khốn?

Về đến nhà, tôi nhanh chóng lao lên giường.

Không sai, chính là giường của tôi.

Kể từ lần đó, Cố Hoài Trạch không bao giờ chạm vào tôi nữa.

Anh ấy và tôi cũng chỉ ngủ trên chiếc giường này một lần.

Thành thật mà nói, tôi hơi nhớ hương vị của anh ấy.

Dù sao, khi đã được nếm thử một lần, bạn sẽ muốn nếm thử lần thứ hai.

Tôi lập tức chống đầu, tư thế quyến rũ ngủ thiếp đi trên giường, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh ấy.

Miệng lại tiếp tục giọng điệu giả vờ:

"Chồng ơi, anh còn không mau lại đây. Eo em đau, lại đây ấn cho em đi."

Đôi mắt Cố Hoài Trạch hiển nhiên rũ xuống, không hiểu sao ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm, giống như ánh mắt sói nhìn thỏ, hung ác muốn lập tức ăn tươi nuốt sống đối phương, đến một miếng xương cũng không sót lại.

Anh ấy đi đến bên cạnh tôi, ôm lấy eo tôi bằng một đôi tay to với khớp xương rõ ràng.

Giống như đang giở trò, anh ấy véo vào phần thịt trên eo tôi.

Giọng điệu cảnh báo thì thầm vào tai tôi:

"Lý Mạn, em chắc chứ?"

Tôi không vui khi phải trả lời câu hỏi nhàm chán này của anh ấy, trực tiếp cắn vào cằm anh ấy.

Còn chưa đã mà liếm một cái.

Tức khắc, trời đất quay cuồng, tôi bị áp chế lại.

Bất quá, tôi rõ ràng là không chịu thua khí thế trên người anh ấy.

Một đôi cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Cố Hoài Trạch, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói:

"Chồng, anh phải cẩn thận hầu hạ em cho tốt. Hầu hạ em không tốt, cẩn thận em đi tìm người đàn ông khác."

Sau đó, tôi liền không xong rồi.

Nói chính xác hơn, nó như vỡ vụn.

Khi tôi thức dậy khỏi giường vào ngày hôm sau, không chỗ nào trên cơ thể tôi còn lành lặn.

Đặc biệt là eo và chân, tôi không thể cử động được.

Tôi run rẩy nhớ ra, có một bàn tay to đang đặt trên bụng dưới của tôi.

Tôi nhẹ nhàng di chuyển nó, nhưng chủ nhân của bàn tay to lớn kia đã thức dậy.

Nhìn tôi một cách ung dung, nhàn nhã, giọng điệu hờ hững của anh ấy lộ ra một cảm giác lười biếng mãn nguyện:

"Vợ, em có hài lòng với sự phục vụ của anh không?"

Vào khoảnh khắc đó, những lời nói và hành động chết tiệt của tôi từ đêm qua như một trận đại hồng thủy tràn vào não tôi.

Trời đất ơi, tôi đã thực sự làm thế sao?

Tôi không phải uống rượu uống đến điên rồi chứ?

Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Mặc dù tôi không biết đến tột cùng là mình đã làm ra cái gì?

Nhưng nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Cố Hoài Trạch, tôi xác định là xong rồi.

Nhưng người xưa có câu rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*.

* Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt): Người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.

Tôi quyết định muốn làm anh hùng hào kiệt.

"Cái kia... Cố Hoài Trạch, ngày hôm qua em uống nhiều rượu, anh đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân, em cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Ánh mắt Cố Hoài Trạch cứng đờ, tay anh ấy còn đang xoa xoa mái tóc rũ rượi của tôi, lạnh lùng nói:

"Lý Mạn, sao mới qua một đêm mà ngay cả chồng cũng không muốn gọi nữa? Tối qua không phải em gọi rất vui vẻ sao?"

A, tôi lập tức muốn tìm một cái hố ch.ôn mình.

M.áu trong toàn bộ cơ thể dường như đều đang dồn hết lên mặt tôi.

Mặt tôi lúc này chẳng khác nào một quả hồng lớn.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu, bộ dạng khiêm tốn thừa nhận sai lầm của mình.

Tôi cảm thấy rằng nếu tôi tiếp tục nói nữa, sẽ thành càng nói càng sai.

Còn không bằng không nói gì cả, chờ bị xử lí.

Cố Hoài Trạch không tiếp tục chất vấn tôi mà đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cuối cùng, khuôn mặt ửng hồng của tôi đã có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.

Tôi lặng lẽ quấn mình trong chăn, thầm mỉm cười.

Bởi vì vừa rồi, tôi vô tình liếc nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Cố Hoài Trạch.

Hóa ra anh ấy có vẻ không bình tĩnh như tôi tưởng.

Tôi chắc chắn rằng Cố Hoài Trạch đã động tâm.

Bởi vì tôi.

7.

Tôi cho rằng dựa vào tình hình tôi và Cố Hoài Trạch tiếp tục phát triển như thế này, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phải quỳ dưới váy lụa của tôi.

Nhưng thật không nghĩ đến là ánh trăng sáng* của anh ấy đã trở lại.

* Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.

Người từng sống trong ánh mắt Cố Hoài Trạch, sống trong trái tim Cố Hoài Trạch, đã quay trở lại.

Thư Y Lan.

Cái tên này luôn không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi.

Giống như Cố Hoài Trạch luôn được giấu ở một góc trong trái tim tôi.

Tôi chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai.

Khi còn ở trường Đại học, Thư Y Lan là nữ thần của chúng tôi.

Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có tính cách rất dễ gần.

Khi cùng đi dạo với Cố Hoài Trạch, hai người họ trông giống như Tiên Đồng Ngọc Nữ*, là một đôi trời sinh.

* Tiên Đồng và Ngọc Nữ là hai đứa trẻ tiên đồng xinh xắn hay bên cạnh và phục vụ cho các tiên ông, tiên bà.

Nhưng sau này, nữ thần đã ra nước ngoài du học để theo đuổi ước mơ nghệ thuật của mình.

Cố Hoài Trạch khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, liền chia tay với nữ thần.

Đây là những gì tôi nghe được từ miệng của các bạn cùng lớp Đại học.

Không nói lời nói đó có mấy phần đáng tin cậy, nhưng khi đó, tôi đã tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Cố Hoài Trạch nhìn Thư Y Lan, ánh mắt đó tuyệt đối là ánh mắt của một người rất yêu một người.

Huống chi, hôm nay tôi còn vinh dự được nhìn thấy cặp Tiên Đồng Ngọc Nữ ấy lại xuất hiện trước mắt mình một lần nữa.

Hôm nay, tôi ra ngoài giao lưu với lãnh đạo cùng đơn vị.

Đúng lúc tôi theo lệnh của trưởng nhóm đi ra ngoài hỏi thực đơn, tình cờ nhìn thấy hai bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Cố Hoài Trạch và Thư Y Lan sánh vai nhau đi ra khỏi nhà hàng, trò chuyện và cười đùa, từ phía sau họ trông rất giống một cặp đôi có mối quan hệ tốt.

Giai ngẫu thiên thành*, bốn chữ này hoàn toàn phù hợp với hai người bọn họ.

* 佳偶天成 (Giai ngẫu thiên thành): Xứng đôi vừa lứa (thường dùng làm lời chúc tụng)

Tôi không thể không nghĩ, nếu bốn từ này được áp dụng cho tôi thì thật là mỉa mai biết bao.

Tôi im lặng cười khổ, xoay người trở lại hộp giải trí, ngay cả điện thoại cho Cố Hoài Trạch cũng không gọi.

Đến tận khuya, tôi vẫn chưa về nhà.

Tôi một thân một mình tìm thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ và ngồi xuống.

Điện thoại của tôi đã sớm tắt máy rồi, tâm tình tôi như bị dội một gáo nước lạnh, ngột ngạt và khó thở.

Khoảnh khắc gặp lại Thư Y Lan, tôi chỉ muốn trốn tránh.

Có thể là do tôi tự ti, cũng có thể là do sự mặc cảm đáng thương và sự hèn nhát sẽ nuốt chửng tôi ngay lập tức.

Dù sao, ở trước mặt Thư Y Lan, tôi cảm thấy mình như một chú hề.

Tôi rõ ràng không hề uống rượu, nhưng tôi có vẻ rất say.

Sẽ tỉnh nhưng không tỉnh, sẽ say nhưng không say.

Tôi chỉ muốn đánh ngất mình, sau đó ai đó đến nói cho tôi biết đây thực sự chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết bao.

Cả đêm hôm đó, tôi vẫn đang chờ đợi, chờ đợi chính mình có thể tỉnh lại.

Cho đến khi trời sáng.

8.

Khi về đến nhà, tôi ngửi thấy mùi khói hiếm thấy.

Cố Hoài Trạch rất ít khi hút thuốc, tôi chỉ thấy anh ấy hút một hai lần.

Tôi tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày, vừa định ngẩng đầu bước vào nhà thì đột nhiên, khi tôi đang mất cảnh giác, một sức lực to lớn mạnh mẽ kéo tôi vào một vòng tay ấm áp.

Người ấy ôm tôi rất chặt, như thể anh ấy muốn đem tôi khắc vào tận xương tủy.

Cố Hoài Trạch không hỏi tôi, tại sao cả đêm không về nhà? Tại sao lại tắt máy? Tại sao không gọi cho anh ấy?

Anh ấy chỉ ôm tôi thật chặt, như muốn xác nhận sự tồn tại của tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, như để xoa dịu sự hoảng loạn và lo lắng của anh ấy.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở kéo dài và ấm áp phả vào một bên cổ, cả người anh ấy dựa vào người tôi như trút bỏ hết sức lực.

Trong giọng nói để lộ sự khàn khàn mệt mỏi.

"Mạn Mạn, em về rồi."

Đây là câu đầu tiên Cố Hoài Trạch nói với tôi kể từ khi tôi vào cửa.

Với một chút thận trọng, cùng một chút thỏa hiệp thể hiện sự yếu đuối.

Giống như tôi mới là người được nâng niu.

Trong lòng tôi không hiểu sao lại sụp đổ một mảnh, giọng điệu cũng dịu đi:

"Ừm, em về rồi."

Sau đó, anh ấy yêu cầu tôi ngủ với anh ấy một lúc.

Tôi nói: "Được."

Trên giường, anh ấy rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Chắc hẳn anh ấy đã mệt lắm.

Nhưng tôi lại không buồn ngủ chút nào.

Đếm hàng mi mảnh dài của anh ấy, trong lòng tôi hết lần này đến lần khác tự nhủ, nếu không, hãy quên Cố Hoài Trạch đi.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền phát hiện không thể, căn bản không thể.

Rồi em như kẻ khờ đếm cánh hoa ngỏ lời yêu.

Cố chấp muốn tìm một kết quả hay một câu trả lời.

Lần thứ một trăm bốn mươi ba, tôi tự nhủ: "Quên Cố Hoài Trạch đi."

Lần thứ một trăm bốn mươi tư, tôi tự nhủ:

"Ngươi lại lừa gạt chính mình nữa rồi, Lý Mạn."

Lúc này, tôi đang ngủ bên cạnh Cố Hoài Trạch, nhìn chằm chằm vào cặp lông mày và đôi mắt đẹp của anh ấy như một kẻ ngốc.

9.

Liên tiếp mấy ngày liền, tôi rõ ràng là không thể làm được điều đó.

Tôi biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi vẫn không muốn đối mặt với nó.

Bởi vì một khi đối diện, có thể tôi sẽ không đủ dũng khí để tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Đồng nghiệp của tôi - Tiểu Trương, là gay mật* của tôi, cậu ấy hỏi tôi, mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì với tôi?

* Nguyên văn là "gay蜜" (蜜: mật). Có thể hiểu Lý Mạn có khuê mật (Anh em tốt/Chị em tốt) là gay.

Lúc đầu, tôi còn ngại mở miệng, nhưng sau đó, trước những lời hỏi thăm ngoan cố như cỏ mọc của cậu ấy, tôi không tự chủ được mà tước vũ khí và đầu hàng.

Đồng thời, dưới vỏ bọc của "một người bạn", tôi kể lại những gì đã xảy ra và quá trình tinh thần của người được gọi là "bạn" đó.

Sau khi nghe xong, Tiểu Trương nhìn tôi ra vẻ đã hiểu, rồi xoa đầu tôi như một trưởng bối*.

* Trưởng bối: Là người thuộc lớp trước, thế hệ trước, trong quan hệ với những người lớp sau, mang hàm ý kính phục.

Cậu ấy nói với tôi một cách nghiêm túc:

"Vì bạn của cưng rất quan tâm đến bạn gái cũ của chồng, cưng nên bảo bạn của cưng tìm chồng của cô ấy hỏi cho rõ ràng. Đừng vô cớ khiến bạn của cưng phải đoán mò về điều đó. Chính mình còn mù mịt thì có thể suy nghĩ ra cái rắm gì."

Rõ ràng là tôi đã sửng sốt một lúc sau khi nghe những lời này của cậu ấy.

"Cũng được."

Thay vì bản thân ở chỗ này mơ hồ cố gắng che giấu chuyện quá khứ, chẳng bằng trực tiếp làm rõ mọi chuyện.

Dù sao, ngay cả khi c.hết, tôi cũng phải làm một con ma minh bạch.

Sau đó, tôi vỗ vai Tiểu Trương, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.

Tiểu Trương, người đang đứng né sang một bên, hất tay tôi ra với vẻ ghét bỏ, thúc giục tôi:

"Tiểu Mạn, ta khuyên cưng mau rút móng vuốt ra khỏi người ta, không biết ta có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng à."

Tôi "vù" một tiếng bỏ tay xuống, thuận miệng hứa hẹn: "Lần sau, sau khi uống rượu xong nhất định sẽ chạm vào cậu, sẽ không phạm phải sai lầm cấp độ thấp như vậy nữa."

Nguyên lai sương mù dày đặc trong lòng tôi dường như bị câu nói của Tiểu Trương đột ngột thổi bay.

Tiểu Trương thấy tôi không còn ủ rũ như trước nên nói thẳng với tôi:

"Bạn của cưng bây giờ có hạnh phúc hơn không?"

"Ừm."

Tôi yên lặng gật đầu, biết Tiểu Trương lo lắng cho tôi, nên tôi không vạch trần "người bạn của mình."

Buổi tối, vẫn là Cố Hoài Trạch đến đón tôi về nhà.

Trong xe, tiếng radio du dương đang bật, tôi rướn người vặn nhỏ âm thanh xuống một chút.

Sau đó, tôi giả vờ nói chuyện phiếm về công việc gia đình, rồi cùng Cố Hoài Trạch đề cập đến chuyện anh ấy và Thư Y Lan gặp nhau trong nhà hàng.

Cố Hoài Trạch khẽ cười, tôi nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt anh ấy hiện lên tia sáng kỳ dị.

Cố Hoài Trạch bình tĩnh giải thích tình huống ngày hôm đó.

Hôm đó, công ty của họ mời Thư Y Lan và nhóm của anh ấy đi ăn tối, chủ yếu là để bàn chuyện hợp tác.

Sở dĩ bị tôi nhìn thấy anh ấy và Thư Y Lan đi cạnh nhau là vì họ tình cờ đi phía sau đám đông.

Tôi cẩn thận lắng nghe Cố Hoài Trạch tự thuật, nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh ấy mà không chớp mắt.

Trên thực tế, biểu hiện của Cố Hoài Trạch rất tự nhiên, không hề xấu hổ hay thấy khó mở miệng như tôi tưởng tượng, giống như anh ấy chỉ đang kể với tôi về một số chuyện bình thường trong công việc.

Tôi khẽ "Ồ" một tiếng.

Trong lúc chờ đèn giao thông, Cố Hoài Trạch quay đầu nhìn tôi.

Có một tia cười yếu ớt trong mắt anh ấy.

"Em ghen sao?"

"Không có."

Tôi phủ nhận nó một cách tự tin, đầu dần dần cúi xuống.

Cố Hoài Trạch lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được rõ ánh mắt nóng rực của anh ấy.

"Em muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi anh, anh nhất định sẽ nói cho em biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm."

Lúc này, đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục chạy.

Tôi vặn vẹo các ngón tay, ánh mắt tôi không hề di chuyển một giây nào kể từ lúc tôi cúi đầu xuống.

Trong lòng lặp đi lặp lại những lời này, tôi cân nhắc có nên hỏi hay không.

Sau khi về nhà, tôi chậm chạp không mở cửa xe.

Cố Hoài Trạch cũng rất kiên nhẫn, anh ấy đang đợi tôi.

"Em có chút để ý anh và Thư Y Lan."

Cuối cùng, tôi vẫn nói ra.

Nhưng vào lúc này, Cố Hoài Trạch nghiêng người sang cởi dây an toàn cho tôi, thả lỏng người trước mặt tôi, tựa hồ đang thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy khẽ thở dài: "Cuối cùng, anh muốn nói, tính cách nhàm chán của em cần phải thay đổi."

Anh ấy nói xong còn không quên vuốt mũi tôi một cái.

Tôi có cảm giác nó mang hương vị của một hình phạt nhỏ và một lời cảnh báo lớn.

Sau đó, anh ấy nói: "Anh và Thư Y Lan chia tay vào năm hai, khi cô ấy đã có kế hoạch ra nước ngoài học tiếp.

Anh không muốn ngăn cản cô ấy, cũng không muốn dùng tình cảm này để trói buộc cô ấy nên đã lựa chọn chia tay.

Khi đó, Thư Y Lan cũng hành động rất lý trí, nói rằng nếu cô ấy biết sớm hơn thì đã nói chia tay trước, để không cảm thấy bị bỏ rơi, anh nói vậy cũng được.

Kỳ thực, lúc ấy trong thâm tâm cả hai đều biết vào thời điểm đó, cả hai đã được định sẵn là không cùng một thế giới. Cô ấy khao khát tự do, còn anh khao khát cuộc sống của người bình thường, thứ anh muốn cô ấy không thể cho anh, thứ cô ấy muốn anh cũng không thể làm được.

Vì vậy, sau đó, bọn anh liền chia tay.

Không có miễn cưỡng, đó là một loại buông bỏ tự nhiên.

Mãi cho đến gần đây, cô ấy mới hợp tác với công ty anh, anh mới biết cô ấy đã về nước.

Cô ấy nói với anh rằng cô ấy đã tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài, cũng đã có một vị hôn phu đối xử rất tốt với cô ấy. Anh cũng nói với cô ấy rằng anh đã có gia đình, còn cưới được một người vợ xinh xắn."

Nghe đến đây, tôi không phát giác được tai mình đã đỏ bừng.

Đáng yêu, nhưng Cố Hoài Trạch chưa bao giờ nhận xét về tôi như vậy.

Trong mắt anh ấy, tôi có đáng yêu không?

Cố Hoài Trạch ngay lập tức nhận thấy sự biến hóa của tôi, anh ấy dùng đầu ngón tay chạm vào vành tai đỏ ửng của tôi rồi chậm rãi nói:

"Mạn Mạn, ngay từ đầu anh đã cố ý tính toán trăm phương ngàn kế để em sớm gả cho anh, kể cả khi em không va quệt phải xe của anh, cũng sẽ có cách khác để em có phương thức liên hệ với anh để liên hệ khi cần thiết, đây là vận mệnh không thể tránh khỏi."

"Vậy là anh cố ý." - Tôi kinh ngạc nói.

Cố Hoài Trạch đáp lại tôi với vẻ mặt "quả thực như vậy", anh ấy thậm chí còn xoa đầu tôi để tỏ ra an ủi.

Thảo nào lúc đó tôi vừa ra ngoài, chiếc Maybach của Cố Hoài Trạch lập tức bị xe tôi quệt phải, tôi nhớ rõ lúc đó mình đã nhìn vào gương chiếu hậu rồi mà.

Nhưng tôi nghĩ lại, điều này không có nghĩa là Cố Hoài Trạch đã bắt đầu chú ý đến tôi từ sớm rồi sao?

Nếu không thì làm sao anh ấy biết tôi sẽ xuất hiện ở đó.

"Cho nên... anh đã để ý em từ lâu rồi?"

Cố Hoài Trạch cũng không phủ nhận: "Ừm, từ năm hai anh đã để ý đến em, lúc đó còn cho rằng em là một cô gái rất ngoan.

Thật không nghĩ tới, bây giờ anh đã phát hiện ra một khía cạnh khác của em."

Giọng điệu của Cố Hoài Trạch cố ý cao hơn một chút, giống như cố ý nói cho tôi nghe.

Nhưng... điều này... không dễ bác bỏ.

Ngay cả hình tượng quý cô trước đây cũng bị hủy hoại rồi, không bằng tiếp tục vò đã mẻ không sợ sứt* đi.

* Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔 (là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔): Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Cố Hoài Trạch, tôi hạ quyết tâm mở miệng nói:

"Chồng à, nếu anh đã chọn em thay anh nhặt x.ác, vậy em quyết định thành tâm tiếp nhận yêu cầu của anh. Bất quá, em có một điều kiện."

Cố Hoài Trạch cười: "Điều kiện gì?"

Tôi: "Cùng em vào phần mộ tình yêu, đến chết cũng không được hối hận."

Cố Hoài Trạch âu yếm ôm eo tôi, giọng điệu dịu dàng.

"Vậy tại sao em không làm một biên nhận bằng văn bản và lấy dấu vân tay của em ở trên đó?"

"Cũng được, có thể lưu lại dấu tay bằng m.áu, chẳng may một bên hối hận, đối phương sẽ biến thành lệ quỷ, hù ch.ết hắn."

"ĐƯỢC."

Tôi ôm chặt lấy Cố Hoài Trạch, tựa cằm lên vai anh ấy mà cười.

Mà bây giờ, anh ấy cũng giống tôi.

NGOẠI TRUYỆN

"Hoài Trạch, cậu đang nhìn cái gì đấy?"

Hà Uẩn, bạn cùng phòng ký túc xá, đang đi về phía tôi, tôi vội vàng quay đầu lại.

Quay lại chỗ cậu ấy: "Không có gì."

Kỳ thực, vừa nãy, tôi đã nhìn thấy Lý Mạn.

Cô gái thích để tóc đuôi ngựa và thích đọc sách trong thư viện.

Còn vì sao tôi lại để ý đến cô ấy, là vì tôi phát hiện có lần cô ấy hình như đang lén lút nhìn tôi.

Bình thường tôi cũng sẽ đến thư viện, nhưng số lần không nhiều, chủ yếu là để mượn một số tư liệu.

Vào ngày đó, Hà Uẩn và tôi đến thư viện từ rất sớm.

Người cũng không nhiều, chỉ có thưa thớt vài người.

Bất quá, có một bóng dáng đã thu hút sự chú ý của tôi.

Bởi vì bình thường bất cứ khi nào tôi đến thư viện, tôi đều sẽ thấy Lý Mạn ngồi đó một mình và đọc sách.

Tôi nhẹ nhàng bước tới, chọn một chiếc ghế bên cạnh cô ấy để ngồi xuống.

Tôi có hơi hiếu kỳ, bình thường cô gái này có phải rất thích đọc sách không?

Hà Uẩn đến giá sách để tìm tư liệu, tôi tiện tay chọn một cuốn sách để gi.ết thời gian.

Thư viện rất yên tĩnh, chỉ một tiếng ồn rất nhỏ thôi cũng sẽ trở nên rất chói tai.

Tôi đang ngồi trên ghế thì nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn vỡ bên cạnh, hình như là tiếng động Lý Mạn kéo ghế.

Vừa giở sách, cô ấy vừa nhích ghế sang một bên, vẻ mặt đầy háo hức, tựa hồ muốn cách xa tôi một chút.

Tôi không biết có phải tôi đang làm phiền cô ấy, hay tôi ngồi cách quá gần khiến cô ấy không quen.

Tôi noi theo gương của cô ấy, xê dịch ghế sang một bên.

Tôi không biết liệu cô ấy có chú ý đến động tác của tôi hay không, ngay lập tức dừng lại ở đó.

Toàn bộ khuôn mặt của tôi đều nằm sấp trên cuốn sách, không dám cử động nữa.

Tôi khẽ ngước mắt lên thì thấy hình như cô ấy đang hít một hơi thật sâu.

Lúc ấy tôi nghĩ, liệu có phải tôi không được chào đón không?

Dù sao thì dáng dấp tôi cũng không tệ mà.

Không lâu sau, Hà Uẩn đã trở lại.

Cậu ấy nói với tôi rằng không tìm được tư liệu, có vẻ như nó đã được người khác mượn.

Tôi nói không sao, đã đến rồi, ngồi một lát vậy.

Vừa đủ cho tôi đọc xong cuốn tiểu thuyết trên tay.

Khi tôi đọc đến mệt mỏi, tôi rất dễ bị phân tâm, không khỏi liếc nhìn Lý Mạn bên cạnh.

Cô ấy ngược lại có vẻ khá nghiêm túc.

Tôi tự nhiên dựng sách lên, Lý Mạn bên cạnh hình như cũng dựng đứng sách lên.

Tôi nằm sấp nhìn mặt bàn một lúc, Lý Mạn cũng nằm sấp nhìn nó.

Không mất nhiều thời gian, tôi đổi mấy động tác, Lý Mạn cũng đổi động tác theo tôi.

Tôi nhướng mày, trong lòng biết Lý Mạn nhất định đang nhìn lén tôi.

Tôi không nhịn được vùi mặt vào cuốn sách, cười khúc khích một tiếng "phốc phốc."

Cô gái Lý Mạn này khá ngốc nghếch.

Bất quá, ngốc nghếch có chút đáng yêu.

Một lúc sau, tôi ngừng trêu chọc cô ấy, đặt cuốn sách trở lại giá sách sau khi đọc xong.

Khi tôi quay lại, Lý Mạn đã rời đi.

Hà Uẩn lúc này nói với tôi: "Vừa rồi có một cô gái ngồi bên cạnh cậu, cô ấy nói muốn đưa tư liệu trong tay cho tôi, tôi thấy đó chính là tư liệu mà chúng ta đang tìm kiếm. Cậu nói đây có phải là trùng hợp không?"

Tôi nói: "À, tình cờ tôi cũng biết cô gái này."

_

Ba năm sau.

Tôi vốn định đến công ty của Lý Mạn, nhưng tình cờ gặp cô ấy ở bãi đậu xe.

Đương nhiên, cuộc gặp gỡ này chứa đựng những yếu tố cố ý và ngoài ý muốn.

Nhìn qua, có vẻ những năm qua Lý Mạn căn bản không thay đổi nhiều.

Bất quá, ngược lại thẳng thắn hơn trước.

Ví dụ, hiện tại cô ấy đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hơi cụp mắt xuống, trong lòng có chút mừng thầm, may mắn thay, dáng dấp của tôi khiến cô ấy nóng ruột, nếu không, bao nhiêu năm chuẩn bị đều uổng công.

Lý Mạn, em sẽ không bao giờ biết rằng tình yêu của tôi dành cho em cho đến giờ không đơn thuần là kiến sắc khởi ý*, mà đã được lên kế hoạch từ lâu bằng cả trái tim.

* Kiến sắc khởi ý: Thấy "sắc" nổi m.áu "dê".

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu