_Sự thật đau lòng_
Đoản (2/3)
Y vẫn lặng lẽ đứng trên vỉa hè để chờ vị khách tiếp theo của tối nay . Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy Y làm Y thật nổi bật , nhưng vẻ nổi bật lại đổi lấy ánh mắt soi moi từ người đi đường . Khẽ nhếch môi chính Y còn khinh chính mình nữa là.....Nụ cười của Y bỗng chợt tắt khi thấy người đang đứng trước mặt mình . Anh nhìn Y bằng ánh mắt lạnh lẽo và tăm tối nhất . Trong trí nhớ của Y , anh luôn nhìn Y bằng ánh mắt ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện Y bất ngờ cười lớn cười thật to nhưng đôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào . Nắm tay kéo Y lên xe , anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ....
Sau giây phút im lặng đẻ anh và Y nhìn nhau , tìm ở nhau những điều gì đã thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai nhận ra rằng anh vẫn vậy còn Y thì đã thay đổi gần như hoàn toàn . Anh lạnh lùng nhìn Y rồi cất giọng :
- Nghe nói em đã lấy chồng , vậy chồng em đâu ?
-Còn em thì nghe nói anh đã lấy vợ , vậy vợ anh đâu sao lại để anh đi tìm “ gái ” thế này ? “ hỏi ngược lại anh”
Anh sững sờ nhìn Y...Trò đùa gì thế này ? Nhíu mày nhìn Y anh không thể thốt lên lời nào cả . Thì ra có những việc , mọi người sắp đặt thật khéo , thật là hay...Dù đó chỉ là hiểu lầm nhưng nhìn Y lúc này anh cũng không tài nào nguôi hận . Cứ cho là vì anh , nhưng Y cũng không nên biến thành con người như hôm nay
-Anh nhìn đủ chưa , đủ rồi thì đưa em về chỗ cũ ngay đi... “Y gắt lên , đưa tay mở cửa xe”
Mắt anh vẫn không nhìn Y , bàn tay siết chặt lất vô lăng anh hỏi Y một cách nặng nề , mệt mỏi
-Tại sao ?
-Em cần tiền...
-Tiền....tất cả cũng chỉ vì tiền thôi sao ? “lôi Y vào xe lại , nhấn ga lao đi”
Hơi bàng hoàng nhìn anh , nhưng rồi Y cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình
-Có gì đâu , khi bây giờ đã không còn đáng yêu thương và tôn trọng
Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó , anh lôi Y vào trong , nhận chìa khóa và lôi Y lên phòng . Đẩy mạnh Y xuống giường , anh lấy tay mình đè lên tay Y rồi tới tấp môi Y . Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy sự tức giận và đau khổ , không còn là những cử chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây . Khi chiếc váy đỏ kia trượt ra khỏi cơ thể Y , những vết hôn chi chít bầm tím trên vai và ngực Y hiện rõ dưới ánh đèn , anh ngừng lại .Y bây giờ không còn là cô gái trong sáng của riêng anh nữa , Y bây giờ nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến đáng sợ .
Đẩy Y ra , anh đứng dậy mặc lại chiếc áo sơ mi vào người . Trước khi rời đi , anh ném lên giường một xấp tiền mới tinh rồi bước ra khỏi phòng
-Em chỉ cần tiền...chỉ tiền mà thôi....
Y cười như điên dại , nhặt xấp tiền anh ném ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng đáng tiếc là nó đã vỡ nát rồi
Những ngày sau đó anh cứ lao đầu vào công việc , còn Y thì cứ lao đầu kiếm tiền....Chỉ khi đêm về anh lại lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt Y cách đây 4 năm , một khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp biết bao . Chỉ khi đêm về Y lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh việc , lặng lẽ ôm trong lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của Y bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình . Và họ không gặp nhau dù chỉ là vô tình hay cố ý...
Anh chậm rãi lái xe trên con đường mà anh và Y đã từng đi qua . Những kỉ niệm trước đấy bỗng nhiên ùa về nhưng nó không mang lại hơi ấm hạnh phúc , ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lên cảm giác chua chát , đau thương
Thẫn thờ nhìn về phía bên kia của con đường , một cảnh tượng đập vào mắt khiến anh khóc chịu . Một người đàn bà to béo ra sức đánh đập chửi bới một cô gái trẻ . Một tay bà nắm tóc Y , tay kia ra sức kéo tay Y ra và tát mạnh vào mặt Y . Đúng....cô gái kia chính là Y , người mà anh một thời yêu thương và ôm ấp . Những câu chửi rủa của bà ta và từ những người xung quanh đập vào tai anh , cảm thấy thật nhức nhối
-Con điếm , tao đánh cho mày chết....dám đu chồng bà sao....mày đúng là thứ cặn bã
-thứ như này thật không đáng để cứu....
-Sao chúng nó còn có thể chường mặt ra ngoài xã hội cơ chứ....
-Đúng là chỉ biết đủ oan cho hoàn cảnh...
Anh ngồi trên xe nhìn ra liền bật cười:
-Cái giá mà em phải trả mà em kiếm được là như vậy thôi đấy . Em thấy không....anh còn thấy khinh em nữa là người khác
Cúi đầu bật chìa khóa , anh bây giờ không còn muốn can thiệp vào cuộc sống của Y nữa rồi . Một tiếng hét chói tai vang lên , kéo theo sự chú ý của anh trở lại phía Y....Y lấy sức đẩy người đàn bà đó ra , nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược một cái thật mạnh . Y bị đẩy ra đường , một chiếc ôtô bất ngờ lao tới không tránh kịp mà lao thẳng vào Y . Y nằm đó , máu thì không ngừng chảy ra ướt đẵm một mặt đường . Đẩy cửa xa ra , anh chạy thật nhanh về phía Y , đôi tay anh run rẩy nâng Y ngồi dậy
Anh nhìn Y đau đơn , nỗi đau đè nặng lên lòng ngực khiến việc gọi tên Y thôi cũng thật khó . Y nhìn anh bằng ánh mắt mờ đục , đưa tay quơ quạng như đang muốn tìm một thứ gì đó
-Giúp em....túi..xách “ thều thào xin anh giúp”
Nhặt túi xách đưa cho Y , Y run rẩy mở túi nhưng sức Y đã yếu quá rồi đến cái khóa kéo cũng không mở nổi , anh gỡ tay Y ra cúi xuống mở khóa . Bên trong có gì cả ngoài cuốn sổ cũ kĩ bị ố vàng và tấm hình ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười thật tươi . Ấn cuốn sổ vào tay anh , tay ôm tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười
-Giúp...em..cứu đứa....trẻ này..được không ?
Không kịp nghe câu trả lời từ anh , mắt Y đã dần khép lại , đôi tay vẫn ôm tấm ảnh đó trong lòng , môi mỉm cười . Nụ cười cuối cùng của cuộc đời đầy nước mắt , trời cũng đã mưa nặng hạt và Y đã ra đi mãi mãi...
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro