p3
Truyện: Xin lỗi, anh sẽ tránh xa em ra ( chương 04, 05)
04
"Xét nghiệm sơ bộ cho thấy bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer nhẹ và đang dần trở nặng hơn."
"Sao có thể như vậy! Em gái tôi mới 27 tuổi!"
Tôi nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, dường như tôi không thể nghe thấy âm thanh của cuộc trò chuyện giữa anh trai và bác sĩ.
"Không chỉ vậy, thậm chí cô ấy còn bị trầm cảm nặng, hình như là do đả kích lớn gây ra, cô ấy trước đây có phải từng trải qua chuyện gì đúng không?"
Tôi vẫn ôm lấy cánh tay trái của mình, trong đầu nghĩ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của tôi rồi, không biết năm nay anh trai sẽ tặng quà gì cho tôi.
Tống Tử Tu đáng ghét luôn không biết tặng quà cho tôi vào ngày sinh nhật.
Anh ta luôn vội vã tặng quà cho tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau!
Tôi mỉm cười nhìn anh trai mình, đưa tay phải ra chọc anh ấy.
"Anh ơi, năm nay anh định tặng em món quà gì?"
Tôi quên mất ngày tôi và Tống Tử Tu lần đầu gặp nhau chính là sinh nhật của Thẩm Thạch Nhất.
Tôi thậm chí, còn quên mất rằng sinh nhật của tôi, thực ra đã trôi qua lâu rồi.
Anh tôi đưa tay xuống vừa an ủi tôi, vừa kể cho bác sĩ nghe chuyện vừa xảy ra.
Anh nở một nụ cười gượng, nhưng vẫn không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc không tốt trước mặt tôi.
" An An, em muốn gì cũng được, anh đều sẽ đáp ứng hết."
"Theo suy đoán hiện tại là một cơn bệnh đột ngột, tình hình có thể tốt hơn nếu có sự hướng dẫn và can dự kịp thời, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng việc điều trị sẽ thành công."
"Chỉ có thể ngăn cản cô ấy tiếp xúc với những nguồn kích thích."
Sau khi anh trai tôi nghe những lời khuyên của bác sĩ, khi anh ấy đưa tôi về nhà liền cất hết tất cả những thứ liên quan đến ban nhạc và Tống Tử Tu.
Anh ấy đứng trước mặt tôi như một cái cây.
Nhưng tôi lại như bị mù hai mắt, không thể nhìn thấy con đường phía trước hay tương lai.
05
"Mở cửa, tôi là Tống Tử Tu."
Tôi ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn cửa.
Nghe thấy tiếng động, nhìn anh trai đang nấu ăn trong bếp, rồi tự mình mở cửa.
Tống Tử Tu lờ đờ đứng ở ngoài cửa, có chút không kiên nhẫn nhìn tôi.
Có vẻ như là trách tôi mở cửa muộn.
Nhưng tôi căn bản không nhìn được hắn đang làm gì, chỉ biết đây là người yêu của tôi, tôi nên vui mừng mới phải.
Vì vậy, tôi vui vẻ nở một nụ cười với hắn, nắm lấy cánh tay hắn bằng tay phải của mình.
"Là Tử Tu à! Tại sao anh tự nhiên lại nghĩ đến việc tìm em vậy?"
"Gần đây không phải công ty rất bận sao?"
Tống Tử Tu dường như không ngờ đến tôi sẽ đáp lại hắn ta như thế này, cau mày nhìn tôi.
Cánh tay trái của tôi đang bó bột, một mảnh vải dày được quấn quanh nó.
Tôi lại như không chú ý đến nó, tùy ý để nó thản nhiên treo trên cơ thể mình.
Hắn đơn thuần nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu hắn, nên mới bày ra khuôn mặt như vậy để giành lại tình yêu của hắn.
Tuy nhiên, hắn không ngờ...
Tôi chỉ đơn thuần quên mất, quên mất rằng hắn đã đánh gãy tay tôi, cũng quên mất tôi chỉ là thế thân Thẩm Thạch Nhất.
Tôi kéo hắn và đi về phía phòng sau.
Anh trai ở trong bếp nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đi về phía cửa.
Anh trai vừa nhìn thấy mặt Tống Tử Tu thì không khỏi tức giận, đi về phía cửa, kéo tôi vào nhà trốn rồi một cú đấm đấm vào mặt hắn ta.
Trên mặt Tống Tử Tu nổi lên một mảng đỏ bừng.
Một chút máu rỉ ra từ khóe miệng hắn.
Hắn giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng rồi mỉm cười với anh trai tôi.
Anh trai trừng mắt nhìn Tống Tử Tu, nắm lấy cổ áo hắn ta gầm lên: "Sao mày dám tới đây! Mày có biết mày đã hủy hoại cuộc đời của em gái tao không!"
Tống Tử Tu nắm lấy cổ áo của anh trai, mở miệng giễu cợt.
"Tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ cưới cô ấy, sau này cô ấy cũng sẽ không cần những thứ này nữa, tôi sẽ đảm bảo cuộc sống sau này của cô ấy."
"Không phải em gái anh rất vui khi gặp lại tôi sao?
"Giang Nhạn Châu, các người đừng có được nước lấn tới!"
Sau khi nghe những lời này, anh trai cuối cùng cũng không kìm chế được bùng nổ.
Anh dọc theo vạt áo tát vào mặt Tống Tử Tu một phát.
"M* mày mày biết cái gì!"
Sau khi anh ấy gặp được Tống Tử Tu, cảm xúc của anh ấy mới chính thức bị khơi dậy.
Họ vật lộn với nhau.
Cuối cùng, tôi vẫn triệt để sụp đổ, tôi lặng lẽ khóc trong góc tường.
Tôi không thể nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một bản nhạc tôi mới sáng tác cách đây vài tháng, nhưng tôi vẫn chưa cho Tử Tu nghe.
Thế là tôi bắt đầu lục lọi khắp nhà.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cây đàn violin Tống Tử Tu tặng mà anh trai tôi đã giấu trong góc.
Tôi tiếc nuối nhìn chiếc đàn, đang nghĩ không tìm thấy chiếc đàn mà mẹ tôi đã tặng cho tôi, dù sao Tống Tử Tu vẫn luôn muốn xem tôi kéo chiếc đàn violin này, vậy thì lời cho anh ấy rồi.
Tôi cầm đàn bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn hai người ở cửa.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Tử Tu, tôi vẫn là nở một nụ cười.
"Tử Tu, em mới sáng tác một bản nhạc mới, không phải anh luôn muốn nghe em chơi đàn sao, em chơi cho anh nghe, có được không?"
Tống Tử Tu khó hiểu nhìn tôi, hắn không biết tôi đang làm gì.
Tôi giơ tay, làm động tác sẵn sàng.
Nhưng tôi kinh hoàng phát hiện ra, tại sao tay trái của tôi không thể nhấc lên được?
"Anh... Tử Tu... Tại sao? Tại sao tay trái của em không nhấc lên được? A..."
Tôi há to miệng, hét lên.
Cây đàn violin rơi xuống đất dọc theo tay phải của tôi.
Tôi chạy quanh như điên, giật mạnh tóc mình, nhưng phát hiện chỉ có một cánh tay có thể cử động.
Tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình, dùng toàn bộ sức lực hét lên, khi nhìn vào khuôn mặt của Tống Tử Tu, tôi đột nhiên có cảm giác như quay lại đêm đó.
Nền đất ẩm và lạnh cọ vào mặt tôi, không khí nồng nặc mùi máu.
Tôi bò về phía trước, Tống Tử Tu muốn vươn tay đỡ tôi, nhưng bị anh trai chặn lại trước mặt, ôm lấy tôi đang sợ hãi.
"Tử Tu... tôi không thích anh nữa, anh buông tha cho tôi được không... Tôi không thể sống mà không có đàn violin... "
"Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa......"
"An An! Em bình tĩnh một chút!"
Đôi mắt của Tống Tử Tu đột nhiên đỏ lên khi nghe những gì tôi nói.
Hắn ta trở nên lo lắng.
"Giang Nhạn Châu, chuyện gì thế này? Tại sao cô ấy lại trở nên như thế này?"
Anh trai một bên cố gắng ổn định trạng thái của tôi một bên hét vào mặt Tống Tử Tu.
"M* mày, sao mày dám hỏi tao! Mày không phải có gia thế hiển hách hay sao? Mày không phải rất có năng lực hay sao?"
Anh trai tát hắn một phát và hét lên: "M* mày, mày không phải cái gì cũng có thể điều tra được sao? Vậy tại sao mày không biết em gái tao bị sao?"
"Mày là cái thá gì mà giỏi giả vờ như vậy! Bộ mày không biết mình đã làm gì sao? Ngoại trừ việc mỗi ngày hút thuốc và dùng một vài thủ đoạn dơ bẩn, thì không còn chuyện gì khác nữa à?"
"Tất cả là đều tại thằng ngu mày hại đấy!"
Tống Tử Tu không thể tin được.
Suy cho cùng, hắn chỉ bẻ gãy một cánh tay của tôi và không làm gì khác.
Hắn ta lùi lại hai bước rồi lao ra ngoài cửa, muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Anh tôi vuốt đầu tôi, như đang vuốt mái tóc mượt mà.
"An An, đừng sợ. Sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu, em tin anh được không?"
Tôi chỉ ngước lên nhìn anh ấy, giơ tay giữ cánh tay trái đang run rẩy của mình.
"Anh ơi... tại sao tay em không thể cử động được? Tại sao em không thể nhấc cây đàn violin lên được?"
"Anh ơi? Có phải sau này em sẽ không chơi violin được nữa đúng không..."
Tôi ngất đi trong vòng tay anh ấy, để lại một mình anh ấy âm thầm run rẩy, ôm chặt tôi trong vô thức.
06....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro