Chương 48
Hôn Em Đi, Em Sẽ Hết Giận Anh
Buổi tối, Phi Nhung nằm nghiêng trên giường nhìn ra bên ngoài bầu trời. Dù mọi chuyện đã qua nhưng sâu trong lòng của cô vẫn không thể vui nổi. Khi nãy cô có gọi điện thoại về cho bà Phạm nhưng bà không nghe máy, chắc là mẹ cô còn đang giận cô.
Phải rồi, hết lần này đến lần khác cãi lời ba mẹ, cô thật sự rất bất hiếu.
Mạnh Quỳnh từ thư phòng đi về phòng ngủ. Anh có cuộc họp video không thể nào không có mặt được.
Mạnh Quỳnh giở chăn ra rồi lên giường ôm lấy Phi Nhung.Anh biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, buồn chuyện gì.
" Nhung, ngày mai chúng ta về nhà ba mẹ chơi. Anh sẽ tìm cách cho mẹ hết giận "
Phi Nhung im lặng không nói gì. Mạnh Quỳnh phát hiện ra từ khi anh và cô yêu nhau, anh có rất nhiều nỗi sợ.
Sợ mất cô
Sợ cô im lặng như thế này.
Mạnh Quỳnh rút cánh tay ở eo của cô ra rồi nằm ngửa ra giường nhìn lên trần nhà. Nếu cứ tiếp tục anh sợ mình sẽ không chịu nổi mà nỗi điên lên với cái tính im lặng của cô. Thà là cô cứ mắng chửi anh, đánh anh cũng được nhưng phải nói cho anh biết rằng cô đang muốn gì, buồn việc gì.
" Uống sữa "
Giọng nói của Phi Nhung vang lên chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng đầy quyền lực.Mạnh Quỳnh nhìn qua cô, cô vẫn nằm y như vậy, anh thở dài ngồi dậy đi xuống bếp pha sữa cho cô.
Hơn 10 phút sau thì Mạnh Quỳnh mang ly sữa nóng lên cho cô. Nào giờ anh chưa từng phải xuống bếp, đến pha cafe anh còn bảo người làm nhưng vì cô anh bằng lòng làm mọi thứ.
" Em ngồi dậy uống sữa đi "
Phi Nhung ngồi dậy cầm ly sữa lên uống. Cô cố tình làm rơi một bên dây đầm ngủ xuống, bầu ngực to tròn trắng noãn hiện lên trước mắt anh.
Mạnh Quỳnh cả người nóng ran lên, anh liên tục nuốt nước bọt, không phải anh thèm sữa của cô đang uống mà thèm khát bầu ngực của cô, thèm khát cơ thể của cô.
" Nhung, anh thèm "
Mạnh Quỳnh đưa đôi mắt hết sức tội nghiệp nhìn Phi Nhung,cô mím môi cười đưa ly sữa cho anh.
" Anh uống đi "
" Không phải, anh thèm cái khác "
Mạnh Quỳnh ngồi xuống gần cô, chỉ tay vào bầu ngực của cô.
" Anh mơ đi, em không cho anh đâu "
Phi Nhung lấy chân đạp vào ngực anh, anh bắt cái chân nuột nà, trắng sáng của cô lại rồi cúi xuống hôn. Cô đừng đày đọ anh như thế chứ. Nếu như cô không thấy tội nghiệp anh thì cũng nên tội nghiệp cho cậu nhỏ của anh. Từ chiều đến giờ đã chịu thiệt thòi mấy lần rồi.
" Đi mà, bảo bối, một chút thôi, anh thấy khó chịu quá "
" Bỏ ra, cái tên biến thái này "
Mạnh Quỳnh giật lấy ly sữa từ tay của Phi Nhung để lên bàn rồi nằm đè lên người của cô. Không cho thì anh cướp, dù gì thì cô cũng là vợ của anh mà.
Phi Nhung la oai óai lên, tay đánh thùm thụp vào lưng anh, nhưng Mạnh Quỳnh cũng không dừng lại, đánh như vậy như gãi ngứa anh mà thôi.
Anh không cho cô làm loạn nữa, bắt lấy hai tay của lại cô giữ chặt, cúi xuống hôn vào vùng cổ thơm tho của cô.
" Bỏ ra, ai cho anh hôn chứ "
" Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh không tôn trọng em "
Mạnh Quỳnh nghe ba chữ ' Không tôn trọng ' thì dừng lại, anh chỉ muốn làm cho cô hết giận, chỉ muốn sống những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh cô mà thôi.
" Em ngủ trước đi, anh đi qua thư phòng giải quyết một số công việc "
Phi Nhung lồm cồm ngồi dậy nhìn bóng lưng rời đi của anh. Cô mếu máo lấy gối quăng thẳng vào người của anh.
" Anh đứng lại, em đã cho anh đi đâu "
Mạnh Quỳnh thở dài nhặt chiếc gối lên quay lại giường nằm dài xuống, kéo chăn chùm lên đầu. Anh đã đoán được mình sẽ có ngày hôm nay mà, nhưng không ngờ lại khó chịu nhiều như vậy.
" Ai cho anh ngủ chứ "
Phi Nhung kéo chiếc chăn xuống ra khỏi đầu của Mạnh Quỳnh. Cô đã hết giận anh từ đêm qua rồi, nhưng cô chỉ giả vờ giận để đày ải anh mà thôi.
" Nhung, anh phải làm gì thì em mới có thể hết giận? Anh phải làm gì thì chúng ta mới có thể như ngày trước, lúc nào cũng vui vẻ bên nhau. Anh thật sự không chịu nổi khi chúng ta cứ như thế này rồi "
Mạnh Quỳnh ngồi dậy cầm bã vai của cô, nhìn vào ánh mắt của cô. Anh biết những ngày qua mình có lỗi với cô khi không nghĩ cho cảm xúc của cô, để cô phải đứng giữa anh và gia đình. Tính tình của Phi Nhung trẻ con, tinh nghịch, lại hay ghen tuông nhưng đó chính là tính tình của cô anh phải tôn trọng và chấp nhận nó. Cô không phải là một người phụ nữ bản lĩnh, cũng không hoàn hảo nhưng lúc nào cô cũng suy nghĩ cho anh, yêu anh bằng cả một trái tim.
" Hôn em đi, em sẽ hết giận anh "
Chân mày của Mạnh Quỳnh nhíu lại, anh không thể nào đoán được trong đầu của Phi Nhung đang nghĩ gì. Sao khi nãy không cho anh hôn, bây giờ lại bảo anh hôn.
" Không hôn thì lại sofa mà ngủ "
" Hôn, anh hôn mà "
Mạnh Quỳnh quýnh quáng ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi của cô nhưng Phi Nhung nào chịu vậy. Cô câu lấy cổ anh, vụng về hôn anh, cô cũng thèm nụ hôn của anh lắm rồi.
Trong mắt của Mạnh Quỳnh hiện lên ý cười. Từ khi yêu cô, anh thấy mình trẻ hơn cả chục tuổi, tiếng cười ngày một nhiều hơn. 3 năm nay anh lúc nào cũng chỉ có công việc rồi công việc, nhưng bây giờ đến cầm văn kiện lên xem anh cũng chả muốn xem. Chỉ muốn mỗi giây mỗi phút được ở bên cô, cùng cô tận hưởng cuộc sống hạnh phúc này.
Qua một lúc, Mạnh Quỳnh rời môi của cô rồi miết mạnh lấy một cái. Khuôn mặt của Phi Nhung lúc này đã đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh, xinh đẹp đến nao lòng nhìn anh.
" Đã hết giận chưa, bảo bối? "
Phi Nhung ngã đầu vào ngực anh, đưa tay ôm lấy thất lưng của anh. Hôm qua khi thấy anh say sỉn chạy đến năn nỉ thì cô đã không chịu nổi rồi. Lúc nào cô cũng thua trước anh, ai bảo cô yêu nhiều như vậy, lúc nào cũng sợ mất anh.
" Quỳnhh, anh đừng bỏ em. Đừng phụ tình yêu của em được không?Em biết mình không có gì cả, em không bằng chị Vân Tranh, em...."
" Đừng, đừng nói nữa. Anh yêu em, vì em là em "
Hôm nay khi nghe Kiều Nhi nói cô cảm thấy rất sợ. Dù Hàn Vân Tranh có nhờ quyền lực của Mạnh Quỳnh nên mới có ngày hôm nay nhưng thật sự có thực lực và cố gắng, cô không phủ nhận điều đó. Cô bây giờ chỉ là sinh viên khoa Luật, tương lai không biết sẽ như thế nào.
" Bảo bối à, đừng so sánh mình với người khác. Hiện tại, tương lai anh chỉ cần có em thôi. Nếu em không muốn học nữa thì có thể ở nhà anh nuôi, anh đâu thất bại đến mức không thể nuôi nổi em "
" Nhưng anh sẽ khinh thường em "
" Nhung, chúng ta bên nhau từ nhỏ, em không hiểu con người của anh sao? "
Mạnh Quỳnh cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của cô. Anh trân trọng tình yêu của cô. Hôm trước khi nhìn thấy cô đứng ra bảo vệ anh trước mặt ông bà Phạm thì anh đã biết mình nên trân trọng, yêu thương người con gái này nhiều nhiều hơn nữa. Không phải ai cũng may mắn có được, như Mộ Duật Hành vậy, yêu một người con gái đến điên dại, làm tất cả mọi thứ cho người đó, sẵn sàng hy sinh tính mạng cho người đó nhưng đổi lại là sự đau khổ, cô đơn.
Anh cảm thấy mình rất may mắn, rất hạnh phúc.
[ tới đây thôi nhe mai đăng tiếp <33]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro