Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C21: Kết cục thật thê thảm !

Lúc Ngọc Hân được đưa vào phòng cấp cứu, cơ thể cô đang dần mất đi hơi ấm, nhịp tim không nghe rõ nữa.

Các bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho Ngọc Hân với tâm lý sống còn, bởi vì Lăng Ngụy Vũ đã cảnh cáo bọn họ “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng mong được yên ổn !”.

Từ lúc đèn phòng phẫu thuật được bật lên đến bây giờ đã hơn một giờ đồng hồ trộ qua, họ vẫn đang cố gắng hết sức để cứu sống Ngọc Hân.

Viên đạn đã làm tổn thương các động mạch quanh tim, lúc họ lấy viên đạn ra, đường sinh mệnh trên điện tâm đồ đã trở thành đường thẳng, tiếng “Tít...tít...tít...” liên tục vang lên.

Bác sĩ lập tức tiến hành kích điện tim, nhưng hai lần đầu vẫn không có hiệu quả, thật may đến lần thứ ba thì tim cô đã đập trở lại, nhưng vẫn còn rất yếu.

Tất cả mọi người đều mừng rỡ, Ngọc Hân phải sống thì bọn họ mới có thể sống, bằng không đây chính là ca phẫu thuật cuối cùng trong đời của bọn họ rồi.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, Ngọc Hân được đưa đến phòng điều trị đặc biệt, phải thở bằng oxy cho đến khi tim cô hoàn toàn bình phục trở lại.

Bên trong phòng bệnh ICU là điều kiện vô trùng, nên trước khi vào phải mặc đồ bảo hộ và khử khuẩn, người thăm bệnh không được ở lại quá thời gian quy định.

Lăng Ngụy Vũ ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay không có kim tiêm của Ngọc Hân áp lên gò má hắn, từng giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ rơi xuống.

Cô gái nhỏ yếu ớt nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao tái nhợt, xung quanh đều là máy móc điều trị.

Lúc sáng Ngọc Hân vẫn còn nói cười vui vẻ với hắn, trong đôi mắt nâu xinh đẹp ánh lên tia hạnh phúc, hắn còn định sẽ cùng cô đăng ký kết hôn, vậy mà bây giờ tất cả đều giống như một giấc mộng.

Cô vì bảo vệ hắn mà bất chấp nguy hiểm, lao đến đỡ đạn cho hắn, giây phút thân ảnh nhỏ bé lao đến chắn trước người hắn, trái tim Lăng Ngụy Vũ giống như có ngàn con dao đâm vào, đau đến tê dại.

Hắn thà rằng người bị trúng đạn là hắn, tất cả mọi nỗi đau cứ đổ hết lên người hắn, đổi lại hãy để Ngọc Hân được bình an, cô như thế này hắn không thể chịu đựng được.

“Hân Hân, anh xin lỗi, là anh vô dụng không bảo vệ được em như lời đã hứa, em tỉnh lại đi, có được không ?”.

“Em muốn làm gì anh đều sẽ nghe lời em, không cãi nhau với ba mẹ em, em đừng bỏ anh một mình, anh không thể không có em.”

“Xin em...tỉnh lại...”

Lăng Ngụy Vũ ôm tay cô, theo từng lời hắn nói là những giọt nước mắt bất lực rơi xuống, bộ dạng yếu đuối của hắn chỉ để duy nhất mỗi mình Ngọc Hân nhìn thấy mà thôi.

Hắn đã nói hết nhưng cô vẫn im lặng, không mở mắt nhìn hắn, không đáp lại một lời nào, trong phòng chỉ còn lại âm thanh đều đều của máy móc vang lên.

Hiện tại tim cô vẫn còn rất yếu, cô chỉ có thể thở nhờ vào máy thở oxy.

Y tá bên ngoài nhắc nhở hắn “Thưa Lăng thiếu, ngài không thể ở lại quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân đấy ạ.”

Lắng Ngụy Vũ vuốt ve gò má cô một chút, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

Trước khi đi hắn còn căn dặn y tá trực   phòng bệnh “Chăm sóc cô ấy cẩn thận, có chuyện gì lập tức báo cho tôi !”.

Y tá bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho sợ hãi, lập tức gật đầu “T...tôi biết rồi.”

Vệ sĩ đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy hắn bước ra liền cúi đầu cung kính “Lăng thiếu.”

Giọng nói rùng rợn như từ địa ngục vang lên “Người đâu ?”.

“Đang ở nhà kho, thưa Lăng thiếu.”

Lăng Ngụy Vũ nhìn vệ sĩ, ra lệnh “Ở lại bảo vệ cho Hân Hân, không cho bất kì ai vào trong !”.

“Dạ !”.

Ngoại trừ những người hắn dặn dò, số còn lại đều đi theo phía sau hắn, nhanh chóng lên xe ra khỏi bệnh viện, đến nơi giam giữ kẻ đã khiến Ngọc Hân của hắn bị thương nặng đến mức chỉ một chút nữa thôi cô đã mất đi tính mạng !

~

“Đây là đâu, các người là ai hả, nếu không muốn bị Lăng gia truy sát thì mau thả tôi ra !”.

Lăng Thu Như tay chân đều bị trói chặt vào ghế, cô ta vừa được tháo băng keo dán miệng liền hét lên om sòm.

Đám người mặc âu phục đen mặt lạnh như tiền, đã đeo nút bịch tai, mặc kệ cô ta có gào thét đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến bọn họ.

Vừa mới nhận được lệnh Lăng Ngụy Vũ sắp đến, bọn họ đã chuẩn bị sẵn dụng cụ tra tấn theo lệnh của hắn.

Vậy nên để cô ta lúc còn la được thì la đi, một lát nữa thôi Lăng Thu Như sẽ phải hối hận đến chết vì đã động vào vảy rồng ngược của ác ma !

Cửa nhà kho mở ra, Lăng Ngụy Vũ đạp ánh sáng bước vào, hắn đi đến đâu, bóng tối kéo theo đến đó, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Lăng Thu Như.

Khí lạnh âm hàn từ khắp thân hắn tỏa ra khiến cô ta run rẩy, trong bóng đêm tĩnh mịch, con người đen nhánh của hắn lóe lên tia tàn khốc, giống như lưỡi cực kỳ sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ bị rách da chảy máu.

Lăng Thu Như tận mắt nhìn thấy bộ dạng như quỷ đòi mạng của hắn, sức lực giống như bị hút cạn, đến cả hé miệng cũng không thể.

Cô ta đột nhiên cảm thấy mình đang đứng trước một vách núi rất cao, bên dưới là biển rộng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ té xuống, nếu không phải làm mồi cho cá thì cũng chết mất xác !

Lăng Ngụy Vũ nhếch môi cười, chính là nụ cười của quỷ, đằng sau nụ cười ớn lạnh đó chính là hủy diệt cả xác thịt lẫn linh hồn của con mồi.

Không khí trong nhà kho yên lặng như tờ, đám vệ sĩ đã đứng thành hàng ngay ngắn ở phía sau, bọn họ là đang đợi lệnh của hắn.

Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên trong bóng đêm, giống như tiếng nói của những linh hồn ở địa ngục, Lăng Thu Như sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt.

“Hân Hân bị bắn ngay tim, chỉ một chút nữa thôi đã mất mạng, cô có biết không ?”.

Lăng Ngụy Vũ bóp cổ Lăng Thu Như, gằng lên từng chữ “Tôi sẽ khiến cô phải chết thật thê thảm !”.

Dứt lời, hắn ném mạnh cô ta xuống đất, xoay người nhìn đám vệ sĩ sau lưng, ra lệnh: “Chăm sóc cô ta tốt một chút, trước lúc cô ta chết thì ném trước cửa Lăng gia !”.

Bọn họ cúi đầu đồng thanh “Dạ !”.

Hắn vừa đi khỏi, bên trong nhà kho lập tức vang lên những âm thanh rùng rợn, chẳng khác gì phim kinh dị chiếu rạp cả, chỉ là không hề nghe thấy tiếng hét nào nữa !

~

Cửa thang máy mở ra, Lăng Ngụy Vũ đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Ngọc Hải và La Yến với vệ sĩ của hắn.

“Tôi muốn vào thăm con bé, các người tránh ra !”.

“Làm ơn đi, chúng tôi chỉ muốn gặp Tiểu Hân một lát thôi, cầu xin các người.”

Vệ sĩ mặt không đổi sắt, lạnh lùng nói: “Cô chủ vẫn chưa tỉnh lại, hai vị mời về cho, không có lệnh của Lăng thiếu, bất kì ai cũng không được vào !”.

Ngọc Hải siết tay thành nắm đấm, gào lên “Hắn chẳng là gì của con gái tôi, dựa vào đâu mà ngăn cấm ba mẹ con bé vào thăm nó ?”.

“Ba mẹ của Hân Hân ? Ông nói câu này không thấy nụ cười sao ?”.

Lăng Ngụy Vũ vừa nói vừa chậm rãi bước đến.

Vệ sĩ cúi đầu đồng thanh: “Lăng thiếu !”.

Hắn nhìn hai người họ bằng ánh mắt chán ghét và khinh thường, nếu không phải hắn đã hứa với Ngọc Hân sẽ không động đến họ, thì có lẽ đã đánh ông ta đến thừa sống thiếu chết từ lâu rồi.

“Hân Hân là vì ông mà suýt chút nữa đã chết, hai người nghĩ rằng mình vẫn còn xứng đáng để làm ba mẹ của cô ấy ?”.

La Yến ôm mặt bật khóc, ông trời sao lại bắt con gái đáng thương của bà phải chịu nhiều đau đớn như vây, tại sao ?

Ngọc Hải cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ông không phải cố tình muốn bắn chết cô, chỉ là lúc ấy ông quá kích động nên mới làm ra chuyện vô nhân đạo đó.

Nếu ông trời muốn mạng hãy cứ lấy mạng của ông, đừng dày vò con gái tội nghiệp của ông thêm nữa.

Lăng Ngụy Vũ không muốn nhìn thấy bọn họ, mỗi khi thấy ông ta, hắn lại nhớ đến cơ thể lạnh lẽo không nghe rõ nhịp tim của Ngọc Hân ở trong vòng tay hắn, hắn rất muốn giết chết ông ta để trút giận, nhưng lại không thể !

“Đừng làm chướng mắt tôi, mau cút đi !”.

Lăng Ngụy Vũ nói xong, hắn mở cửa bước vào, đứng trước tấm kính lớn nhìn Ngọc Hân nằm trên giường bệnh.

Cô gái nhỏ từng rất sợ hãi, chán ghét hắn, thậm chí còn muốn hắn chết đi để giải thoát cho cô, vậy mà bây giờ cô lại có thể bất chấp tính mạng chỉ để bảo vệ cho hắn.

Nếu không vì hắn, Ngọc Hân đã không phải chịu đau đớn thế này, nếu cô không gặp phải hắn, có lẽ hôm nay sẽ là ngày vui vẻ nhất trong đời cô.

Ông trời ban cho hắn người con gái mang tia sáng ấm áp, để cô cư nhiên bước vào tim hắn, khiến trái tim lạnh lẽo của hắn hồi sinh lần nữa, từng nhịp đập mạnh mẽ đều là vì cô mà vang lên.

Ngọc Hân của hắn tốt như vậy, tại sao ông trời lại nhẫn tâm trút hết bất hạnh và đau khổ lên người cô, tại sao lại không để hắn thay cô gánh chịu tất cả ?

Có phải hay không ông trời đang muốn trừng phạt hắn, muốn hắn phải đau khổ đến tận cùng vì đã không thể bảo vệ cho cô như lời hắn hứa.

Lăng Ngụy Vũ cảm thấy trái tim hắn như bị ngàn con dao đâm vào, đau đến mức rỉ máu, đau đến không thể thở nổi, dòng nước ấm nóng khẽ lăn xuống đôi gò má của hắn.

Hắn không muốn nhìn thấy Ngọc Hân như vậy, hắn muốn cô lúc nào cũng cười nói vui vẻ với hắn, muốn nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của cô, muốn ôm cô vào lòng, hắn muốn cô tỉnh lại !

Bấy nhiêu đau khổ dằn vặt đó đã đủ rồi, lần này hắn tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào tiếp cận Ngọc Hân nữa, cho dù đó là ba mẹ của cô cũng đừng hòng có thể đến gần cô.

~

Sáng hôm sau, Lăng Thu Như xuất hiện trước cửa Lăng gia với cơ thể đầy máu, tay chân và mặt đều xuất hiện những vết bầm tím dài ngắn khác nhau, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết cô ta bị tra tấn dã man đến mức nào.

Lăng Chí Tôn và Lai Tuyết chạy ra, nhìn thấy con gái mình mất hết nửa cái mạng, bọn họ sợ đến xanh mặt, lập tức đưa Lăng Thu Như đi cấp cứu.

Vì vết thương quá nặng, lại bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cho nên các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.

Lăng Thu Như còn sống nhưng lại giống như đã chết, khắp người không một chỗ lành lặn, so với bệnh nhân sống thực vật, cô ta còn thê thảm hơn nhiều.

Được đưa vào phòng ICU điều trị, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn phải xem tạo hóa của cô ta là tốt hay xấu.

Lăng Chí Tôn và Lai Tuyết nghe xong lời của bác sĩ, cú sốc quá lơn khiến bọn họ không thể đứng vững, ngã khụy xuống trước cửa phòng phẫu thuật, gào khóc như kẻ điên !

Đứa con gái duy nhất của bọn họ, đứa con mà bà ta phải dành hết công sức và cầu khấn ngày đêm mới có được, bây giờ lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết, kết cục thê thảm như thế này, làm sao bà ta có thể chấp nhận được !

Lăng Chí Tôn không biết nghĩ ra điều gì, ông ta lồm cồm bò dậy, lao thẳng về hướng phòng bệnh VIP.

Lai Tuyết lập tức đuổi theo ông ta ngay sau đó, nhưng vừa tới thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.

Thì ra Lăng Chí Tôn chạy đến phòng bệnh của Ngọc Hân, ông ta đoán chắc kẻ đã ra tay sát hại Lăng Thu Như chính là Lăng Ngụy Vũ, còn lý do thì...

Là vì cô ta đã tác động ba mẹ Ngọc Hân, còn tìm đến tận nhà đưa súng cho họ, vì vậy mới khiến cô bị trúng đạn dẫn đến hôn mê.

Hắn chắc chắn sẽ trả thù cho Ngọc Hân, thế nên kết cục thê thảm của con gái ông ta chính là do hắn mà ra, ông ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái mình !

Cửa thang máy mở ra, Lăng Chí Tôn với ánh mắt đầy thù hận tiến đến chỗ vệ sĩ đang đứng, không nói một lời nào, rút súng ông ta đem theo bắn họ.

Lăng Ngụy Vũ nghe thấy tiếng súng, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo đầy sát khí liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh, kẻ to gan dám xông vào đây làm ảnh hưởng đến Ngọc Hân, thì phải chết !

Quả nhiên Lăng Chí Tôn có ý định muốn lấy mạng Lăng Ngụy Vũ để rửa hận, nhưng tiếc là ông ta tuổi già sức yếu, dù có bắn bị thương vệ sĩ cũng không thể đặt chân đến cửa phòng bệnh được, bởi vì ông ta đã bị người của hắn hạ rồi.

Y tá không để ý nên không biết tình hình cụ thể bên ngoài, hơn nữa dù có muốn đi ra cũng phải được Lăng Ngụy Vũ đồng ý, bằng không y tá cũng chẳng dám tự tiện di chuyển đâu.

Đợi qua một lúc, bên ngoài yên tĩnh trở lại, hắn biết kẻ đến gây sự đã bị xử lý rồi, hắn không bận tâm kẻ đó là ai, người duy nhất bây giờ và mãi mãi khiến hắn quan tâm đến chỉ có mỗi Ngọc Hân mà thôi.

Lai Tuyết vừa từ thang máy chạy ra đã thấy Lăng Chí Tôn bị hai người đàn ông mặc vest đen lôi đi, bà ta lập tức đuổi theo la lối “Các người muốn đưa chồng tôi đi đâu, mau thả ông ấy ra ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết lũ tội phạm các người !”.

Dù bà ta có gào thét cũng chẳng khiến người của Lăng Ngụy Vũ có chút biểu cảm nào, họ dừng lại, sau đó ném ông ta xuống, lạnh lùng nói với Lai Tuyết “Chồng của bà là kẻ cầm súng bắn chúng tôi trước, không giết ông ta đã may lắm rồi, nếu có lần sau bà chờ nhận xác ông ta đi !”.

Lai Tuyết đỡ ông ta dậy, cũng may có bác sĩ trực đi ngang qua, thấy thế liền giúp bà ta một tay, đưa Lăng Chí Tôn xuống lầu chữa trị.

Lăng Chí Tôn đúng là nhắm bắn vệ sĩ nhưng bọn họ thân thủ nhanh nhẹn né được, sau đó lập tức cướp súng và đánh gãy chân ông ta.

Cảnh tượng diễn ra quá nhanh, khiến ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị họ đánh ngất rồi lôi đi nơi khác.

Cho nên đúng như vệ sĩ nói, bình thường ông ta nhất định sẽ chết, nhưng vì đây là bệnh viện, hơn nữa còn đang trước cửa phòng điều trị của Ngọc Hân, vì vậy họ không muốn gây ồn ào quá mức làm ảnh hưởng đến cô.

Tính cách của Lăng thiếu như thế nào họ quá rõ, đối với hắn mà nói, chỉ cần kẻ đó làm chuyện không tốt cho Ngọc Hân, dù là ai, có thân phận thế nào, hắn cũng không ngần ngại ra tay xử lý sạch sẽ đâu.

Vì vậy lần này Lăng Thu Như đã tự mình tìm đường chết, động đến trái tim của một kẻ máu lạnh, thì nhất định phải nhận lại kết cục thê thảm nhất !

So với địa ngục cũng chẳng khác là mấy, có lẽ Lăng Chí Tôn và cả Lai Tuyết bây giờ mới thật sự tin rằng, bao năm qua hắn là không thèm để ý bọn họ, chứ không phải là một tên ngốc mặc cho bọn họ lợi dụng rồi đá hắn đi.

Lăng Ngụy Vũ ngay từ đầu vốn đã cô độc, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy trái tim của mình, bọn họ dám động đến, thì phải trả một cái giá thật đắc !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro