C16: Hắn vẫn luôn một mình vất vả...
Mấy ngày nay công ty của Lăng Ngụy Vũ có rất nhiều dự án và hợp đồng mở rộng hợp tác kinh doanh, công việc cũng theo đó mà tăng lên, nhân viên cả công ty phải tăng ca liên tục ngày đêm để xử lý cho kịp tiến độ.
Lăng Ngụy Vũ là tổng giám đốc đương nhiên không thể bỏ mặt nhân viên tự giải quyết công việc, vậy nên hắn và cả công ty đều cùng tăng ca, hôm nào cũng phải hơn nửa đêm mới trở về nhà.
Thức khuya đối với hắn không phải vấn đề gì to lớn, thời điểm hắn đang quản lý Lăng Thị, rất nhiều ngay hắn không ngủ, chỉ chợp mắt được vài phút rồi lại tiếp tục làm việc.
Nhưng mà bây giờ hắn không còn một mình như trước nữa, hắn không muốn Ngọc Hân lo lắng cho hắn, thế nên nếu trễ quá mà vẫn chưa xong việc, hắn sẽ gọi điện cho cô, bảo cô đi ngủ trước đừng chờ hắn, hắn sẽ ngủ lại công ty luôn.
Ngọc Hân sợ hắn sẽ giấu cô thức đêm cho nên muốn đến công ty ngủ với hắn.
Nhưng mà Lăng Ngụy Vũ không đồng ý, buổi tối trời rất lạnh, tuy có vệ sĩ đi theo cô nhưng hắn vẫn không yên tâm, thế nên hắn bắt cô phải ngoan ngoãn ở nhà ngủ, không được chạy lung tung.
Lời của hắn nói chính là mệnh lệnh, mấy người vệ sĩ trước cửa biệt thự tuyệt đối không dám cãi lại, Ngọc Hân dù có năng nỉ họ cũng tuyệt đối không đồng ý với cô, cuối cùng cô phải quay vào nhà đi ngủ.
Lăng Ngụy Vũ đúng là đã giống như cô nghĩ, hắn không hề nghỉ ngơi chút nào, suốt mấy ngày không về nhà hắn vẫn luôn ở công ty làm việc, cho nên tinh thần không thể nào tốt được.
Trước khi gọi điện thoại cho Ngọc Hân, hắn vừa xem xong bản hợp đồng cuối cùng, sau đó giao cho trợ lý Trần đi xử lý với bên đối tác, trong lúc đợi cô đến, hắn tranh thủ thời gian chợp mắt một lát.
Không ngờ đến Nhan Mỹ lấy thân phận là người đại diện cho tập đoàn JH đến để bàn việc với tổng giám đốc, dù cô ta biết rõ hắn tuyệt đối sẽ không để cô đến gần mình, nói gì bước vào phòng làm việc của hắn, nhưng cô ta vẫn cố chấp muốn thử.
Thang máy vừa mở ra, Nhan Mỹ liếc mắt không thấy trợ lý Trần đâu, cô ta cẩn trọng đi lại, hé cửa phòng làm việc của hắn ra nhìn thử, sau đó can đảm bước vào.
Lăng Ngụy Vũ đã không nghỉ ngơi nhiều ngày nên hắn khá mêt mỏi, tuy vậy vẫn biết được có người mở cửa phòng.
Nghĩ là trợ lý Trần quay lại nên hắn không để ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Để hợp đồng lên bàn của tôi rồi ra ngoài.”, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Mỹ lẳng lặng lấy một chai xịt trong túi sách ra, cầm sẵn trên tay, từ từ đi lại bàn làm việc của hắn.
Lăng Ngụy Vũ ngửi được mùi nước hoa phụ nữ, nhíu mày khó chịu xoay lại, vừa đúng lúc cô ta đến gần, liền xịt khí gây mê vào hắn.
Bình xịt gây mê này là công cụ dành cho phụ nữ dùng để phòng vệ khi gặp phải kẻ biến thái hay tội phạm nguy hiểm, chỉ cần đối phương ngửi được một chút cũng sẽ bất tỉnh nhân sự.
Vì muốn đạt được hiệu quả tuyệt đối nên nhà sản xuất đã dùng loại thuốc vừa mạnh lại vừa nhanh phát huy tác dụng, thế nên Lăng Ngụy Vũ trong một phút lơ là đã bị Nhan Mỹ gây mê.
Sau đó cô ta điều chỉnh tư thế của hắn, ngồi lên đùi hắn, vừa ôm vừa hôn, còn cố tình cởi mấy cúc áo sơ mi của hắn ra, kéo váy của mình sát lên đùi, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng bọn họ có quan hệ mập mờ với nhau.
Nhan Mỹ muốn lợi dụng nhân viên công ty tạo tin đồn, một khi được lan truyền ra ngoài, vậy thì cô ta có thể danh chính ngôn thuận đến tìm hắn để giải quyết, đến lúc đó cô ta sẽ tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, hạ thuốc để chiếm được thân thể của Lăng Ngụy Vũ.
Một khi gạo nấu thành cơm, Nhan Mỹ không tin hắn sẽ không màng đến cô ta, nếu cô ta mang thai con của hắn, thế nào hắn cũng phải cho cô ta danh phận, sau đó là tất cả những thứ mà cô ta muốn có.
Ngoài mặt cô ta luôn miệng nói yêu hắn rất lâu rồi, nhưng trước đó đã “ăn nằm” với không ít đàn ông, suy cho cùng Nhan Mỹ cũng chỉ muốn tiền tài danh vọng của Lăng Ngụy Vũ, còn tình yêu trong mắt cô ta chính là công cụ để đổi lấy những thứ đó.
Nhưng Nhan Mỹ có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô ta cất công suy tính cẩn thận như vậy cuối cùng vẫn thất bại, mà còn bị biến thành bộ dạng nhục nhã xấu hổ ê chề, cô ta còn chẳng bằng đám ăn xin ngoài đường nữa !
Bởi vì mối quan hệ giữa Lăng Ngụy Vũ và Ngọc Hân ngoại trừ bạn bè thân thiết của hắn ra, thì chỉ có nội bộ nhân viên công ty biết, chỉ là bọn họ biết tính cách kinh khủng của ông chủ mình, nên một lời cũng không hé răng.
Nhan Mỹ mới không hề biết đến sự tồn tại của Ngọc Hân, càng không ngờ rằng người chứng kiến cảnh tượng đó lại là cô. Cô ta nghĩ cô chỉ là nhân viên trong công ty nên vẫn cố tình ôm hôn hắn say đắm.
Nhưng sau đó Ngọc Hân chẳng những không bỏ đi mà còn xông vào, xuống tay hung bạo đánh cô ta đến bầm tím mặt mũi, đầu tóc như con điên, quần áo rách nát chỉ còn mỗi nội y, cuối cùng cô ta bị ném ra ngoài với dáng vẻ chẳng khác nào “gái quán bar” bị đánh ghen.
Đây có lẽ chính là nỗi nhục lớn nhất mà Nhan Mỹ phải gánh chịu trong cuộc đời.
Trợ lý Trần tuy có hơi kinh sợ khi thấy Ngọc Hân tàn nhẫn như vậy, nhưng nói thật thì anh ta rất hả dạ. Đàn ông ghét nhất chính là bị người ta tính kế, nếu bị phụ nữ hãm hại sẽ còn tức giận hơn.
Cho nên Nhan Mỹ cô ta nếu đã có gan dám lẻn vào phòng làm việc của ông chủ làm ra chuyện ngu ngốc kia, thì cũng phải tự mình lãnh hậu quả tương xứng đi !
Chỉ là anh ta không ngờ rằng Ngọc Hân rõ ràng đã chứng kiến hết tất cả vậy mà cô chẳng những không khóc nháo làm loạn, còn có thể bình tĩnh nhận ra được ông chủ anh ta bị Nhan Mỹ gây mê, điều này khiến anh ta vô cùng bội phục.
Nếu đổi lại là anh ta, nhìn thấy người mình yêu và một người khác ôm hôn, nhất định sẽ không thể giữ được bình tĩnh mà suy xét vấn đề, cũng có thể vì vậy mà chia tay, đường ai nấy đi.
Bình thường anh ta thấy Ngọc Hân tính tình dịu dàng, rất hiểu chuyện, lại đối xử rất tốt với nhân viên cấp dưới như anh ta, cứ nghĩ rằng cô sẽ yếu đuối dễ suy sụp, nhưng chứng kiến chuyện vừa rồi, anh ta đã thích lại càng thích bà chủ tương lai hơn.
Người ta nói phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ, không chỉ chăm sóc quan tâm họ, còn là chỗ dựa tinh thần cho họ mỗi khi gặp phải khó khăn trong công việc hay trong cuộc sống.
Người bạn đời sẽ là người cùng chúng ta đi đến cuối cùng, vì vậy nếu có thể tìm được một người phụ nữ ngoan hiền lại thấu hiểu cho người đàn ông thì đó chính là một may mắn.
Bây giờ trợ lý Trần đã hiểu vì sao một kẻ băng lãnh ngàn năm không ngó ngàng đến phụ nữ như ông chủ nay lại hết mực thương yêu và cưng chiều bà chủ như vậy.
Nếu anh ta cũng có được một cô bạn gái vừa xinh đẹp lại cẩn thận chu đáo như Ngọc Hân, nhất định cũng sẽ nâng niu che chở trong tay.
~
Ngọc Hân xử lý xong Nhan Mỹ, cô đi lại bàn làm việc, giơ tay chạm vào gương mặt của hắn.
Đã mấy ngày rồi Lăng Ngụy Vũ không về nhà ngủ, lúc nào cô gọi đến hắn cũng bảo nghỉ ngơi rất đúng giờ, không có thức khuya, bảo cô đừng lo lắng gì hết.
Vậy mà nhìn xem, dưới mi mắt đã có vài quầng thâm rồi, rõ ràng hắn không hề làm như hắn đã nói, lại còn giấu cô vất vả làm việc, tên điên này muốn hành hạ mình hay là dày vò cô đây ?
Ngọc Hân càng nhìn càng đau lòng, hắn vẫn luôn muốn dành cho cô điêu tốt đẹp nhất, còn hắn lại một mình vất vả bên ngoài.
Đôi mắt cô đỏ hoe, một giọt nước lấp lánh ấm nóng rơi xuống mu bàn tay hắn.
“Lúc nào cũng nói em là đồ ngốc, em thấy anh là đồ ngốc mới đúng.”
Ngọc Hân đỡ Lăng Ngụy Vũ đi vào phòng nghỉ riêng của hắn, sau đó cô lấy khăn lông thấm nước lau người cho hắn, thay luôn bộ quần áo hắn đang mặc trên người, sau đó kéo chăn đắp cẩn thận cho hắn.
Trước khi rời đi, cô hôn lên trán hắn một cái, khẽ nói: “Chúc anh ngủ ngon, Ngụy Vũ.”
Lúc Ngọc Hân ra khỏi phòng làm việc, trợ lý Trần nhìn thấy cô liền đứng dậy “Bà chủ định đi đâu sao ?”.
Cô không trả lời câu hỏi của anh ta, mà chậm rãi nói với anh ta “Sau này khi công ty có nhiều việc phải tăng ca, anh có thể nói cho tôi biết được không ?”.
“Tuy tôi không giúp được gì, nhưng tôi không muốn để anh ấy vất vả một mình như thế này nữa, ít nhất những lúc anh ấy mệt mỏi cũng sẽ có tôi bên cạnh chia sẻ với anh ấy, trợ lý Trần, anh giúp tôi nha ?”.
Trợ lý Trần trong lòng vô cùng cảm động vì những lời của bà chủ, anh ta gật gật đầu, đáp “Được, bà chủ yên tâm, tôi sẽ làm tình báo cho cô.”
Ngọc Hân mỉm cười, nói “Cảm ơn” với trợ lý Trần sau đó đi vào thang máy.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô, mãi khi cửa thang máy đóng lại trợ lý Trần mới hốt hoảng thốt lên “Bà chủ đi rồi, lát nữa ông chủ tỉnh dậy nổi cơn thịnh nộ không phải mình sẽ là người lãnh đạn hay sao, bà chủ ơi, sao cô lại bỏ rơi đồng bọn vậy chứ !?”.
Ánh mắt trợ lý Trần nhìn cửa phòng làm việc của ông chủ như đang nhìn cửa pháp trường, lắc đầu cảm thán “Lần này xong rồi, không có bà chủ thì số phận mình sẽ đi về đâu đây ?”
Sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi “Tất cả cũng tại Nhan Mỹ kia, cô ta muốn chết thì chết một mình đi, kéo theo người vô tội như mình làm gì, đúng là đáng ghét !”.
~
Qua giờ nghỉ trưa, thuốc mê trong người Lăng Ngụy Vũ mới hết tác dụng, vừa ngồi dậy liền choáng váng đầu óc, thứ thuốc đó đúng là mạnh thật, hắn ngủ hơn một tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh lại.
Hắn vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ, nhắm mắt lại day day thái dương sau đó lại mở mắt ra, lần này thì bình thường rồi.
Sau đó phát hiện hắn đang ở trong phòng nghỉ riêng, trên người là bộ quần áo khác, hơn nữa cơ thể hắn lại rất dễ chịu, giống như đã từng tắm hoặc đã lau người rồi.
Trợ lý Trần tuyệt đối không dám tự ý động vào cơ thể hắn, nói gì đến việc đưa hắn vào đây, lau người cho hắn, giúp hắn thay quần áo khác, những thứ này chỉ có duy nhất một người được hắn cho phép làm, chính là Ngọc Hân.
Nhưng cô không ngủ bên cạnh hắn, Lăng Ngụy Vũ vội xuống giường đi ra ngoài, cũng không thấy cô. Nếu Ngọc Hân đến đây, nhất định sẽ ngồi ở sofa chờ hắn xong việc rồi đi ăn trưa, vậy bây giờ người đâu rồi ?
Lăng Ngụy Vũ nhíu mày, trước khi hắn hoàn toàn ngủ say hắn ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ, lúc quay lại thấy bóng dáng ai đó nhưng chưa nhìn rõ hai mắt đã nhắm lại, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra khiến Ngọc Hân không nói một lời bỏ hắn đi mất !
Hắn mở cửa phòng làm việc đi ra, trợ lý Trần đã chuẩn bị sẵn tinh thần vì Tổ quốc mà hi sinh, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng như quỷ thần của ông chủ, anh ta không thể bình tĩnh nổi, vẫn rung sợ.
“Ông…ông chủ tỉnh rồi ?”.
Lăng Ngụy Vũ liếc mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, giọng nói từ địa ngục vang lên “Đã xảy ra chuyện gì ? Hân Hân đi đâu rồi ?”.
Trợ lý Trần âm thầm nuốt nước bọt, anh ta đang suy nghĩ cân nhắc nên nói thế nào để làm giảm mức độ tử hình xuống, lỡ sau khi ông chủ nghe xong lập tức mang anh ta ra xử trảm thì toi đời.
“Bà…bà chủ đến tìm ông chủ, nhưng…nhưng lúc đó Nhan Mỹ cũng có mặt trong phòng, cô ta còn…”
Hắn nghe đến hai từ “Nhan Mỹ” liền mơ hồ đoán được tình huống, nghĩ rằng Ngọc Hân đã chứng kiến cảnh tượng ghê tởm đó, hắn nhíu chặt mày, khí lạnh âm hàn tỏa ra có thể đóng băng cả tòa nhà, trợ lý Trần biết điều ngậm miệng luôn.
Lăng Ngụy Vũ ấn điện thoại gọi cho Ngọc Hân, bên kia đổ chuông nhưng không cô không nhấc máy, gọi đến cuộc thứ ba vẫn như vậy, chuông reo một lúc rồi tắt.
Hắn sợ cô sẽ nghĩ hắn chán ghét cô nên mới muốn làm chuyện đó với người phụ nữ khác, mà còn làm ngay trước mặt cô, nhất định Ngọc Hân rất đau lòng, cô làm sao có thể chịu đựng được, nếu không đã không bỏ hắn lại mà rời đi.
Cô gái hắn nâng niu bảo bọc, đến một lời cũng không nỡ làm cô buồn, vậy mà Nhan Mỹ lại dám tính kế hắn, khiến Ngọc Hân tổn thương nặng như vậy, chết tiệt, hắn sẽ bắt cô ta phải trả cái giá đắc nhất !
Tâm tình Lăng Ngụy Vũ càng lúc càng mất kiểm soát, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, đôi mắt hiện lên tia khát máu, trợ lý Trần đến cả hít thở cũng không dám, bộ dạng khủng khiếp này của ông chủ hôm nay anh ta mới được nhìn thấy.
Trong lòng trợ lý Trần không ngừng cầu nguyện “Bà chủ ơi bà chủ, xin cô hãy mau trở về đi, ông chủ sắp giết hết chúng tôi rồi !”.
Hắn ấn một dãy số gọi đi, bên kia vừa nhấc máy thì giọng nói lạnh thấu xương của hắn vang lên “Cô ấy đang ở đâu ?”.
Vệ sĩ đang yên đang lành lại bị triệu hồn, vội vã trả lời “Cô chủ đang ở nhà thưa Lăng thiếu.”
“Không để cô ấy ra khỏi biệt thự, tôi sẽ về ngay !”.
“Vâng !”.
Lăng Ngụy Vũ tất điện thoại lập tức đi vào thang máy, lòng hắn nóng như lửa đốt. Ngọc Hân biết cô có bỏ đi thì hắn sớm muộn gì cũng tìm ra cô, nên muốn đợi hắn về để giải quyết dứt khoát với hắn sao ?
Chính vì không biết cô đã suy nghĩ gì nên hắn mới lo lắng, lỡ như cô muốn dùng cái chết để giải thoát vậy thì hắn có hối hận ngàn vạn lần cũng không kịp !
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn bước vội ra xe, bảo tài xế dùng tốc độ nhanh nhất về biệt thự, bây giờ mỗi giây mỗi phút đối với hắn đều là cực hình, hắn sợ mình sẽ không thể giữ lấy Ngọc Hân bên cạnh nữa.
Chiếc siêu xe như cơn gió vun vút lao đi trên đường, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa biệt thự.
Vệ sĩ nhìn thấy hắn về lập tức cúi đầu chào “Lăng thiếu.”
Lăng Ngụy Vũ không nói một lời gấp gáp chạy vào trong, vốn muốn chạy lên lầu tìm cô, nhưng lúc ngó mắt qua nhà bếp đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Ngọc Hân.
Cô là muốn nấu cho hắn bữa cuối sau đó chia tay sao, không đời nào, dù có chết hắn cũng không rời xa cô !
Ngọc Hân tập trung nấu bữa trưa, đến cả tiếng xe cũng không nghe thấy, cô sợ hắn ngủ dậy sẽ đói nên sau khi ra khỏi công ty đã đi siêu thị mua nguyên liệu về nhà nấu cho hắn vài món.
Mấy lần trước đi ăn nhà hàng Ngọc Hân đã ghi nhớ tên những món hắn gọi cho cô ăn. Mở máy tính bảng tra xem cách nấu thế nào, cô vừa nhìn vừa làm theo nên mới không để ý điện thoại đã lỡ mấy cuộc gọi của hắn.
Lăng Ngụy Vũ vội vã bước vào nhà bếp, hắn vòng tay ôm chặt lấy Ngọc Hân từ phía sau, giọng nói hắn rất khẩn thiết, không giấu được lo lắng và đau lòng.
“Hân Hân, anh xin lỗi, là anh không tốt khiến em phải chịu uất ức, em muốn mắng muốn đánh anh thế nào cũng được, nhưng xin em đừng bỏ anh đi, anh không thể không có em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro