Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời hứa

        Vẫn là ngôi trường cấp hai quen thuộc, vẫn là những lớp học thân quen, vẫn là những hàng cây xanh mướt, hoa Phượng cũng đã nở rộ cả một miền. Vẫn là những thứ Vy thường thấy nhưng chắc chắn đây sẽ là lần cuối cô có thể nhìn thấy nó với tư cách là một học sinh của trường. Cô nhìn lên bầu trời xanh kia, thở một hơi thật dài:

-" haizzz, mới đây mà tổng kết năm học rồi hả? Vừa mới ôn tuyển sinh thôi mà!" Vy đượm buồn.

- "nhanh thật, mới ngày nào tao còn qua nhà mày ăn phở trước khi đi học. Sắp không được ăn free nữa rồi, hic!"

-" hứ! Mê lắm, ăn xong còn phải chở bạn đi học muốn còng lưng chắc vui! " Vy than thở.

-" nè nè! Bạn đi xe đạp chứ có cổng đâu mà còng với chả lưng! Muốn không tao đánh cho gãy luôn." Thư dọa dẫm.

-" đó đó! Hở tí là đánh người hà, mốt ai mà lấy mày hả?!" Vy bất lực

-" umm thì thôiiii, không ai lấy thì mày nuôi tao cũng được" Thư tự tin nói không biết ngượng.

-" iiiiii, Chê nha! Tự yêu bản thân đi chứ tao không có gánh mày cả đời được đâu " bề ngoài trêu trêu vậy chứ bên trong thì mong lắm.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vy vội vội vàng vàng bỏ cặp lại rồi chạy đi :

-" Ê! Ngồi đây đợi ta tí." Vy hét lên rồi đi mất.

Năm phút, rồi mười phút vẫn chẳng thấy tâm tích Vy đâu, Thư mệt mỏi định bỏ về một mình thì từ đằng xa vy chạy tới. Hai tay Vy cứ dím ở đằng sau lưng cái gì đó, thấy nhỏ bạn bắt mình đợi mỏi cả chân Thư liền mắng:

- "đi đâu mà lâu quá vậy bà! Biết chờ lâu lắm không? Muốn ăn cú đấm sấm sét hả?!" Thư tức tối

-" nè má! Bớt hù người ta đi! Có cái này muốn nói với bạn!" Vy kéo tay nàng ra dưới gốc cây Phượng, tay mò mò cái gì đó ở đằng sau.

- " Nói thì nói đi còn kéo ra ngay đây làm gì nữa nhỏ này, tính làm trò gì cho tao xem đúng chưa?!" Thư cau có, biết thừa Vy sắp làm trò nên nàng cũng hỏi dò.

-"tui biết là tôi thường ngày hơi khờ khờ ngố ngố nhưng mà cho tui thật sự nghiêm túc hôm nay đi. Umm... thì... tụi mình cũng chơi với nhau được ba năm rồi, đó cũng là bao nhiêu năm...tui thích bà...umm...cuối năm rồi nên tui cũng chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình thôi...tình cảm của tui dành cho Thư nó đặc biệt lắm..."

Vy lấy hết can đảm để nói lên lòng mình, đôi bàn tay run run cứ vò rồi cuộn lai áo mãi do lo lắng. Không biết lòng nàng ra sao, liệu có đang hỗn độn nghìn câu hỏi hay không nhưng chỉ thấy Thư cúi gầm mặt xuống, nàng có lẽ đang thật sự rất bối rối nhưng chuyện này cũng không quá khó để nhận ra. Bởi nhìn vào từng cử chỉ, lời nói và ánh mắt ấy của Vy, nàng đã nhiều lần úp úp mở mở lời từ chối của mình đến với cô nhưng có lẽ tất cả đều bất thành. Ngay cả Vy còn tự mình nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa đi đoạn tình cảm đó, qua thời gian tình cảm chỉ có trào dâng chứ không có phai dần dù một chút cũng không.

Ngước nhìn cô bạn thân, Vy ngậm ngùi bất lật dù biết rõ khi nói ra nhưng tâm tư tình cảm của mình, cả hai sẽ rơi vào thế khó xử nhưng Vy vẫn muốn đánh liều một lần nói lên suy nghĩ của mình. Không thế cứ ngập ngừng như vậy, cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bày tỏ:

-" *Phù!* Tui biết tui làm như vầy là không đúng và tui cũng biết bà đã có câu trả lời cho tui rồi nên....bà không cần phải trả lời trả vốn gì hết. Tui biết dù có chăng sao đi nữa, tụi mình là bạn và vẫn sẽ mãi là bạn...haizz, thôi thì cứ để đoạn tình cảm này dở dang như vậy đi ha. Ngoài việc đó ra thì Vy thật sự cảm ơn Thư vì là một phần trong ký ức tươi đẹp của Vy...nói lời sến súa rồi...quà nè!"

Cô miệng thì cười nhưng giọng nói cứ khựng lại nghẹn ngào, đôi mắt cứ long lanh cố gắng kìm nén nước mắt, Vy chìa tay đứa bó hoa và một hộp quà cho Thư. Nàng tuy bất ngờ nhưng vẫn không biểu hiện sắc mặt gì, nhẹ nhàng đón lấy hộp quà và mở ra xem. Một sợi dây chuyền đi kèm với một hình trái tim caro, đây cũng là sợi dây mà Thư rất thích. Chỉ vì trong một cuộc đi chơi của hai đứa, Thư đã nói thích nó mà Vy đã lén mua nó sau khi chở nàng đi chơi về nhà. Bức tường phòng ngự cuối cùng của nàng cũng đã bị phá vỡ bởi đóa hoa Tulip trắng trên tay. Thấy đôi mắt nàng ta rưng rưng, ​​Vy không nỡ nhìn liền cố gắng làm trò để Thư vui lên:

-" à mà xin lỗi nha , do vội quá nên tui không tìm được hoa Tulip nhiều màu khác chỉ có màu trắng thoi nếu bà muốn màu khác....umm thì để tui tô màu lên cho nó đẹp đẹp ha, giờ Thư muốn màu gì có màu đó nha tại nhà tui có một tủ màu mà" Vy bối rối.

Nàng nghe trò đùa vụng về của Vy mà mỉm cười vì Vy dù biết mình nhạt nhẽo nhưng vẫn cố gắng tìm trò gì đó để giúp nàng vật lại tinh thần. Nàng đột nhiên dí sát vào tai cô rồi thì thầm:

-" haizz, tui không phải là người thích điều sến súa nhưng cảm ơn vì sự ấm áp này. Làm sao tui có thể đáp lại thứ tình cảm mà ngay cả bà còn không biết nó lớn thế nào đây."

Nói rồi nàng ôm lấy cô. Cô thật sự không biết nên vui hay nên buồn đây nữa, cảm xúc lúc ấy thật lộn xộn. Mặc kệ những thứ đó, cô choàng hai tay ôm lấy cô bạn thân của mình. Có lẽ cô và nàng đều sẽ nhớ mãi khoảng thời gian này. Tuy không nói ra nhưng Vy luôn mong rằng sau 10 năm nữa, nếu hai ta còn duyên còn nợ mong sẽ được gặp lại người thương.

Cô và nàng cùng liên hoan cuối năm với lớp, mọi người cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Trao cho nhau những câu chúc cũng như những lời tạm biệt tuyệt vời nhất. Sau buổi liên hoan, cô vẫn đèo nàng trên con xe đạp điện của mình. Chỉ khác là họ chẳng thưa chằng rằng gì với nhau trên đoạn đường về, chắc chắn có lẽ cả hai đều lo rằng đây sẽ là ngày cuối cùng cô được đưa đón nàng và là lần cuối cùng cô được gặp nàng.

Đưa Thư về, nàng xuống xe chạy một mạch vào nhà. Vy cứ tưởng họ sẽ gửi lời tạm biệt nhau vì cô được biết nàng sắp đi du học. Không như những gì cô tưởng tượng chuyện sẽ đẹp như ngôn tình Hàn, cô có tí chạnh lòng rồi cũng tự an ủi mình. Vy định vặn ga về thì bỗng một giọng nói quen thuộc vọng ra từ cửa hàng lên:

-" Ê nè, định về thật à. Bớt làm tao cọc đi nha!"

Cô thấy Thư chạy ra liền hấp tấp tắt máy xe, lon ton chạy tới trước mặt nàng và rồi mỉm cười thật tươi:

-" Nói thật thì nếu bạn còn ở đây thì cửa mà tui buông tha cho bạn, tại bạn phải đi du học thôi~ nên nhớ tao sẽ luôn chờ đợi mày. Dù không biết đến khi nào nhưng chắc chắn tao vẫn cứng đầu mà thích mày~"

-/ giật chìa khóa xe từ tay Vy/" Để xem, mày mà giữ lời cái gì! Về đi quỷ! Không tiễn." Thư miệng thì nói đuổi Vy, thế mà cầm mãi chiếc chìa khóa không cho con người ta về.

- "Khoang đã! bộ không có gì cho tao à? Bạn bè vậy đó!" Biết rõ nàng không muốn mình về, cô cũng chẳng nỡ bước, liền kiếm cớ nén lại.

*Chụt* một nụ hôn nhẹ nhàng được Thư gửi đến cái má mũm mĩm của Vy. Đúng là cô bạn thân của Vy, cô sẽ chẳng bao giờ đoán được nước đi tiếp của nàng là gì, cho dù có hiểu hết tất tần tật về Thư thì có lẽ cô cũng không mong đợi mình sẽ nhận được món quà đặc biệt đến vậy.Mặt cô đỏ ửng lên, miệng ú ơ không nói nên lời, tim cô đập loạn nhịp như sắp nhảy ra ngoài, ai giải cứu cô ra khỏi cạm bẫy tình iuuuu này với!Xem ra là khó thoát lắm đấy!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro