Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

Ngoài dự đoán của Tư Thanh Huyền, việc tiêu hóa hoàn toàn sức mạnh linh hồn của Duy Đề An đã tốn của hắn không ít thời gian.

Tuy rằng việc kéo nó vào ảo cảnh tàng thư chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng ngay sau khoảnh khắc đó, Tư Thanh Huyền rơi vào trạng thái thất thần kéo dài.

Duy Đề An, vị thần của hỗn độn vạn vật, kẻ nắm giữ quy tắc không gian, và dựa trên nền tảng đó, sở hữu sức mạnh vặn vẹo tất cả. Thấu hiểu được sức mạnh cổ xưa này, người ta có thể học được cách gấp, biến dạng, thậm chí tái cấu trúc không gian.

Đến khi Tư Thanh Huyền hoàn toàn hấp thụ xong những kiến thức này, rồi mở mắt ra, không biết bao lâu đã trôi qua.

Kẻ áo đen bị hắn cắn nuốt thiên phú vẫn hôn mê trên mặt đất, nhưng những pháp trận ánh tím u ám lập lòe xung quanh đã biến mất gần như hoàn toàn.

Tư Thanh Huyền liếc nhìn hắn.

【 Có cần xử lý hắn không, Đại Tư Tế? 】 Hệ thống cẩn thận hỏi, 【 Hắn vừa rồi đã chứng kiến toàn bộ quá trình ngài cắn nuốt linh hồn Duy Đề An. 】

Không chỉ vậy, Tư Thanh Huyền còn nhắc đến hai chữ "tín đồ" trước mặt hắn.

Nếu kẻ áo đen trẻ tuổi này kiến thức đủ rộng, sức tưởng tượng đủ mạnh, có lẽ sẽ đoán ra thân phận của hắn.

Nhưng thì sao chứ?

"Chúng ta có Lâm Sở." Tư Thanh Huyền nhướng mày, nở một nụ cười, "Để cậu ta quên hết mọi chuyện vừa rồi là được."

Nói rồi, Tư Thanh Huyền đứng thẳng người, xoay người lại, tầm nhìn hướng về phía sau.

Hắn giơ tay lên -- rõ ràng trên tay hắn không có gì cả, nhưng trong không khí vẫn truyền đến tiếng chuông ẩn hiện -- không khí trước mặt hắn bắt đầu nổi lên từng đợt gợn sóng trong suốt, một giây sau, gợn sóng tạo thành một khe hở ổn định.

Ngay sau đó, Lâm Sở với vẻ mặt ngơ ngác bị cái khe không gian kia phun ra.

Lâm Sở: "......?"

Khi Lâm Sở vừa đứng yên trước mặt Tư Thanh Huyền, trên mặt vẫn còn mang theo chút hoảng loạn. Đến khi cậu phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền hùng hổ nhào tới trước mặt Tư Thanh Huyền.

"Chuyện gì thế này?" Lâm Sở túm lấy Tư Thanh Huyền hỏi, "Sao cậu đi lâu như vậy?" Nói rồi, Lâm Sở chú ý tới kẻ áo đen ngã trên mặt đất, cậu dừng lại một chút, như thở phào nhẹ nhõm nói, "Ra là cậu đã giải quyết rồi... Cậu không sao là tốt rồi."

"Cũng không hẳn là hoàn toàn không sao." Tư Thanh Huyền nháy mắt với Lâm Sở, ôn tồn nói, "Lại đây, giúp tớ một tay, thôi miên hắn một chút đi."

Lâm Sở bị Tư Thanh Huyền đẩy đến bên cạnh kẻ áo đen.

Lâm Sở giãy giụa nói: "Thôi miên gì chứ?... Ít nhất cậu cũng phải nói cho tớ biết vì sao, nói cho tớ biết nên xử lý ký ức của hắn thế nào chứ? Tớ không thể trực tiếp xóa sạch toàn bộ ký ức của hắn, hắn sẽ thành kẻ ngốc mất!"

Tư Thanh Huyền mừng rỡ: "Thật sao? Còn có thể biến hắn thành kẻ ngốc?"

Lâm Sở: "......"

Đùa thì đùa vậy, trước khi Lâm Sở nổi trận lôi đình, Tư Thanh Huyền vẫn thành thật kể đại khái mọi chuyện cho Lâm Sở nghe.

"Cho nên, cậu đã đoạt bảo bối của giáo hội bọn họ?" Lâm Sở chỉ vào kẻ áo đen, "Muốn tớ xóa sạch ký ức liên quan của hắn?"

"Có thể nói như vậy." Tư Thanh Huyền gật đầu, "Ít nhất, cũng phải xóa hết ký ức của hắn từ lúc nhìn thấy tớ trở đi."

"Nhưng cứ như vậy, ký ức của hắn sẽ xuất hiện một đoạn kết thúc đột ngột, dấu vết quá rõ ràng." Tư Thanh Huyền nhíu mày, "Hơn nữa với thiên phú của tớ, người ta chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra là hai ta làm."

"Tớ kiến nghị, thay vì xóa ký ức, chi bằng bẻ cong ký ức. Cậu thấy thế nào?"

"Vậy làm phiền cậu, cho hắn gặp một ác mộng đi." Tư Thanh Huyền nói, "Càng đáng sợ càng tốt. Tớ hy vọng, hắn vừa nhớ tới đoạn hồi ức này liền run rẩy, cả đời này đừng chủ động nhớ lại chuyện hôm nay đã xảy ra."

Lâm Sở: "...... Hiểu rồi. Nhưng muốn thôi miên hắn, trước hết phải làm hắn tỉnh lại, sau đó để tớ dẫn dắt hắn vào trạng thái ngủ trong tiềm thức. Cậu làm hắn tỉnh lại trước đi."

Tư Thanh Huyền vì thế thả Quỷ Khóc Đông ra.

Lần này, Quỷ Khóc Đông như muốn lập công chuộc tội, biểu hiện vô cùng hăng hái. Nó mổ vài cái vào đầu kẻ áo đen, lại dùng cái giọng the thé đáng ghét của nó rít lên một tiếng dài, trong nháy mắt đánh thức kẻ áo đen từ cơn hôn mê, hơn nữa còn suýt chút nữa khiến hắn chảy máu cả bảy lỗ.

"Tê..." Kẻ áo đen ôm chặt tai, đau đớn rên rỉ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt chim đáng sợ của Quỷ Khóc Đông, lại nhìn thấy Tư Thanh Huyền đứng bên cạnh, còn gì mà không rõ, lập tức hồn bay phách lạc, chỉ vào Tư Thanh Huyền hô, "Ngươi, ngươi không phải con người! Ngươi là --"

Giây tiếp theo, hắn đã bị năng lực thôi miên của Lâm Sở quật ngã.

Lâm Sở mất vài phút để xử lý ký ức của hắn.

Sau khi xử lý xong ký ức, Lâm Sở ngồi xổm xuống đó im lặng hai giây, phủi phủi đất dính trên vạt áo, lúc này mới đứng lên, thần sắc phức tạp nói: "...... Tớ thấy ký ức của hắn rồi."

Tư Thanh Huyền cũng không ngạc nhiên.

"Cậu... cậu có thể cắn nuốt năng lực của người khác?" Lâm Sở hỏi.

Tư Thanh Huyền không phủ nhận.

"Cậu vừa nhắc tới, cậu vừa thu một 'tín đồ'." Lâm Sở dùng ngón tay xoa xoa trán, "Cái tín đồ này, có hàm ý đặc biệt gì, hay là nói, chỉ là nghĩa đen?"

"Chính là nghĩa đen." Tư Thanh Huyền thản nhiên nói, "Tớ có mấy tín đồ -- à thôi, coi như một rưỡi đi? Tuy rằng tớ ngày thường cũng không mấy để ý chuyện tín đồ, nhưng thật đến thời điểm mấu chốt, bọn họ hẳn là cũng có thể phát huy tác dụng nhất định."

Lâm Sở: "......"

Lâm Sở dùng một ánh mắt khó nói hết nhìn Tư Thanh Huyền.

"Thanh Huyền, cậu..." Lâm Sở dường như rất cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, cuối cùng mới nói ra vài câu ngập ngừng, "Kỳ thật cuộc sống của cậu thật sự đã rất viên mãn rồi. Cậu xem, cậu sinh ra đã không thiếu thứ gì, nền tảng vật chất và tư chất bản thân đều là điểm mười, nhiều lắm chỉ là trắc trở một chút về tình cảm -- nhưng bây giờ Chiếu Lâm cũng đã trở lại rồi, cậu không vui thì trút giận lên cậu ta cũng được, vui vẻ thì quay lại với cậu ta cũng được, tớ không có ý kiến gì, dù sao Chiếu Lâm nói thế nào đi nữa, nhân phẩm vẫn không có vấn đề..."

Thấy Lâm Sở càng nói càng lệch lạc, Tư Thanh Huyền không thể không lên tiếng cắt ngang: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

"Tớ muốn nói là -- cậu còn nhớ lần trước, em trai tớ bị người lừa vào tổ chức tà giáo kia không?"

Ánh mắt Lâm Sở sáng lên, nhìn chằm chằm Tư Thanh Huyền, trong mắt ngầm chứa sự lo lắng và lên án.

Tư Thanh Huyền lập tức hiểu ra Lâm Sở đang lo lắng điều gì.

"Yên tâm." Tư Thanh Huyền đặt tay lên vai Lâm Sở, "Tớ không có thành lập giáo phái kỳ quái nào, cũng sẽ không truyền bá tư tưởng kỳ quái gì. Tớ tuy rằng thu hai tín đồ, nhưng tình huống đều rất đặc biệt. Nói là tín đồ, quan hệ giữa tớ và bọn họ... giống như ông chủ và công nhân, người bảo vệ và người được bảo vệ hơn. Bọn họ trả giá sức mạnh khi tớ yêu cầu, tớ thì hồi đáp họ bằng tài nguyên và sự che chở."

Lâm Sở chấp nhận lời giải thích của Tư Thanh Huyền, nhưng vẫn âm thầm nghiến răng nói: "Chỉ là cái danh tiếng này truyền ra cũng không hay lắm..."

"Vậy nếu, tớ là tà thần thì sao?" Tư Thanh Huyền đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu, "Nếu tớ là tà thần, có vài tín đồ là chuyện đương nhiên, đúng không?"

"Tà thần?" Lâm Sở cười, ngược lại khoác vai Tư Thanh Huyền, "Chúng ta coi như từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau -- cậu đã thấy vị thần nào mà ngủ gật trong giờ học bị thầy giáo phạt, vì độc lai độc vãng nên mỗi lần làm việc nhóm đều phải tớ đi lôi kéo nhân tài mới hoàn thành được chưa?"

Tư Thanh Huyền khẽ thở dài: "Được thôi." Không tin thì thôi.

Lâm Sở lại như bị Tư Thanh Huyền chọc cười, trông tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Cậu nháy mắt, đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, "Ôi chao".

Tư Thanh Huyền: "Sao vậy?"

Lâm Sở nghiêm túc nhìn Tư Thanh Huyền: "Cậu không cảm thấy mình quên mất ai sao?"

Tư Thanh Huyền: "...... Biết." Hắn quay đầu đi, thấp giọng nói, "Nhưng tớ tạm thời không muốn gặp anh ta."

"Cũng may là vừa rồi cậu không lộ diện, trong mắt Chiếu Lâm, tớ chỉ là đột nhiên bị cuốn vào không gian vặn vẹo rồi mất tích." Lâm Sở lắc đầu, "Nếu để cậu ta biết không gian vặn vẹo là do cậu làm, lại chỉ kéo tớ đến đây, không muốn gặp cậu ta... cậu ta còn không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Anh ta có thể làm gì?" Tư Thanh Huyền theo bản năng lẩm bẩm.

"Có lẽ sẽ tự kỷ một lúc." Lâm Sở nói, "Hoặc là phát điên một chút."

Tư Thanh Huyền: "Vậy cậu nói... anh ta sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế nào không?"

"Cậu ta dám!" Lâm Sở gần như lập tức phản bác, nhưng sau đó, chờ đến khi cậu thấy rõ vẻ mặt của Tư Thanh Huyền, lại trợn mắt há hốc mồm nói, "Cậu, cái vẻ mặt mong chờ của cậu là sao hả?"

Tư Thanh Huyền đành phải cố gắng kiểm soát biểu cảm.

"Được rồi, chuyện của cậu và Chiếu Lâm tớ không nhúng tay vào." Lâm Sở có chút mệt mỏi, "Nếu cậu đã lấy được cái lục lạc kia rồi, thì mau chóng khôi phục tòa nhà lớn này về bình thường đi -- sau này tớ không bao giờ đến cái nơi quỷ quái này nữa."

Sau khi không gian khôi phục, Tư Thanh Huyền và đồng đội thành công ra khỏi tòa nhà cao tầng, tay dẫn theo hai tù binh, một người hôn mê, một người trọng thương, chiến dịch này có thể nói là thắng lợi lớn.

Mà bên ngoài tòa nhà đã sớm vây quanh một đám người. Có người mặc đồng phục Cục Phòng Chống Thiên Tai, có một đám người thần bí không rõ thân phận.

Diệp Minh Không, thức tỉnh giả cấp S đến từ tổng cục Vân Kinh, chán nản dựa vào một chiếc xe sang, thấy Tư Thanh Huyền và đồng đội đi ra, vẫy tay bảo đám chấp hành viên đang bao vây trong vòng cảnh giới sang một bên.

"Cảnh báo giải trừ." Hắn cầm bộ đàm, huýt sáo một tiếng, nói với người bên kia, "Đã nói rồi, tòa nhà này có Chiếu Lâm ở -- tuy rằng thiên phú hệ không gian rất khó tìm ra sơ hở, nhưng cũng sẽ không đến nỗi tệ nhất."

"Vậy tiếp tục quan sát." Bên kia truyền đến giọng một ông lão trầm ổn, "Nhớ kỹ phải để tâm đến chủ nhân của Tư Linh Các."

"Bạn trai cũ của Chiếu Lâm?" Diệp Minh Không hứng thú bát quái hỏi.

"...... Không phải bảo cậu đi quan tâm đến chuyện tình cảm của người ta, là bảo cậu đi tiếp xúc một chút với đối phương, xem thực lực và nhân phẩm của đối phương!" Ông lão bên kia cao giọng, dường như có chút bất mãn với vẻ cà lơ phất phơ của Diệp Minh Không, "Nếu ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện nghỉ đông!"

"Đừng mà, lão gia tử, tôi tuân lệnh không được sao?" Diệp Minh Không vội vàng sửa lời, "Nghỉ đông ngàn vạn lần đừng hủy -- tôi còn muốn về nhà ăn Tết với ba mẹ nữa!"

"Nhìn Tư Thanh Huyền đúng không? Tuyệt đối không thành vấn đề." Diệp Minh Không vừa nói vừa liếc nhìn đám người mặc tây trang đen đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói, "Lão gia tử, ngài phái tôi đến làm việc này, tuyệt đối là quyết định sáng suốt. Xem cái trận thế này, Tư Linh Các thật sự sợ hãi, tiếp theo chỉ sợ muốn nhốt cậu ấm nhà họ vào két sắt. Trừ tôi ra, còn ai có thể thu thập được thông tin trực tiếp mà không cần tiếp cận đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro