Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xin đừng nắm tay anh (Full)_Lý Thanh Dương

Xin đừng nắm tay anh

Tác giả: Lý Thanh Dương

Thể loại: Tùy cảm nghĩ của mỗi người

Tình trạng: Hoàn.

Tiền bạc, quyền lực hay tình yêu. Nếu được chọn một trong số đó thì hắn sẽ không chọn bất cứ thứ gì... Vì tiền bạc sẽ có lúc cạn kiệt, quyền lực rồi cũng phải đến ngày lụi tàn, và tình yêu... đối với hắn là một điều quá đỗi sa sỉ. Hắn đã từng thề rằng sẽ không bao giờ đặt tình cảm quá nhiều vào bất kỳ ai. Bởi hắn cho rằng, khi thứ quý giá ấy vô tình bị mất đi, người chuốc lấy khổ đau sẽ chỉ là bản thân hắn mà thôi.

____________

Vài chiếc ô tô đen bóng nối đuôi nhau, băng vụt qua màn đêm, xé rách cả bầu không khí lạnh ngắt.

Chiếc xe đầu tiên phanh gấp lại, đậu trước sân một xưởng sản xuất bỏ hoang.

Vài tên đàn ông to lớn nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe, người đàn ông trung niên vừa kịp ngắt cuộc nói chuyện trên điện thoại, thong thả hạ chân bước xuống.

Đôi mắt xếch hẹp như hồ ly hơi nheo lại, cẩn thận đảo mắt qua khoảng sân rộng.

-Đã kiểm tra kỹ chưa?

-Không có gì đáng nghi thưa Hạ gia.

Người đàn ông hơi gật đầu, ánh mắt sắc nhọn lướt tới chiếc xe phía sau.

Cánh cửa mở ra, bộ vest sẫm màu như nhập vào trong đêm tối. Chỉ có đôi mắt đen thâm trầm trên khuôn mặt lãnh đạm toát ra một thứ ánh sáng ghê người.

Người đàn ông khẽ nhếch miệng, vung tay ra hiệu cho người kia.

-Dương, đi theo ta!

-Vâng!

Âm thanh trầm thấp vang nên, tiếp đó tất cả lũ người chụm vào thành một khối hướng thẳng khu nhà trước mặt tiến vào.

Trong căn nhà đổ nát, một con đom đóm đêm bay quanh chiếc đèn cũ, chớp động thứ ánh sáng nhỏ bé có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Một trận gió nhẹ thổi qua, chiếc đèn chao đi chao lại tỏa bóng sáng nhập nhòe, yếu ớt khiến cho nét mặt của tất cả mọi người nơi đây đều bao phủ dưới lớp vỏ bọc mờ nhạt, không biết bao nhiêu âm mưu, suy tính cẩn thận được giấu kín phía sau lớp ngụy trang điềm nhiên ấy.

Một người ở nhóm bên phải bàn gỗ đưa chiếc vali về phía trước, sau đó mở nắp ra.

Thứ bột trắng tinh qua lớp nylon trong suốt vừa hé lộ ra, thu hút tầm mắt mọi người rồi kịp thời đóng sập lại.

Đám người bên kia của chiếc bàn cũng đặt lên bàn một chiếc vali tương tự, chỉ khác nằm ở trong đó không phải là thứ bột trắng mà là tiền.

Cả hai bên nhanh chóng tráo đổi vali cho nhau, cùng kiểm tra sự xác thực của từng món hàng.

-Là thật!

Tiếng nói đầu tiên vang lên trong căn phòng vốn im lặng bỗng có chút quái dị, mọi người đồng thời quay lưng bước đi…

Theo đúng lý vụ giao dịch cuối cùng đã kết thúc, nhưng màn kịch chính thì mới chỉ bắt đầu…

ĐOÀNG

Tiếng đổ vỡ bất chợt vang lên, lũ người nhao nhác nhìn lại kinh hoàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tiếp đó là tiếng súng xen kẽ tiếng chửi rủa.

-Chết tiệt! Bọn chúng dám lật lọng!

-Đưa Hạ gia đi trước!

Lãnh Hàn Dương nhanh chóng rút súng ra, một bên bảo hộ cho người đàn ông mắt xếch.

Sau một hồi trốn chạy khỏi sự truy đuổi, thoát khỏi nguy hiểm trong gan tấc

Ông ta đưa đôi mắt dò xét tứ phía, đến lúc cảm nhận được sự an toàn, Hạ Đình Tâm đứng lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên cảnh giác nhắc nhở.

-Hàn Dương, chúng ta trở về xe thôi.

-Tôi sẽ đưa ông đến một nơi an toàn…

Giọng nói âm trầm đan xen giữa âm thanh hỗn tạp khác trở nên không rõ ràng, chỉ có ngữ điệu sau câu nói ấy thổi vào cõi lòng người ta một trận rét lạnh không thấu nguyên nhân.

-Hạ Đình Tâm, đến lúc phải xuống địa ngục rồi.

Trong bóng đêm, người thanh niên mặc y phục sẫm màu quay nòng súng về phía trước, không chút do dự nhắm thẳng về người đàn ông trước mặt anh ta.

Hạ gia trợn trừng mắt, không hiểu chuyện gì đến với mình.

- Dương!Ngươi……

Nòng súng vọt ra một ánh sáng sắc lạnh, trước khi viên đạn kịp ghim thẳng vào tim người đàn ông, đôi mắt suốt một đời xảo trá nay hiện lên nét khinh hoảng tột độ.

Tận đến thời điểm Hạ Đình Tâm ngã xuống, ông ta cũng không có được một lời giải thích, cũng không thể hiểu nổi lý do tại sao người ông ta tin tưởng nhất lại là người kết liễu chính sinh mạng của ông ta…

Thật không ngờ con cáo già Hạ Đình Tâm_Lão đại của Nhật Long bang lừng lẫy lại chết một cách không minh bạch như thế, dễ dàng như thế, và đáng cười như thế…

Trên bầu trời đêm đen khịt, chòm mây xám mỏng manh tản mát để lộ ra vầng trăng mờ mịt, một chút ánh sáng nhợt nhạt rơi xuống khuôn mặt của chàng trai.

Dưới mái tóc đen, hàng mi dài bao trùm lên đôi mắt thăm thẳm yêu mị.

Hắn hơi cúi đầu xuống, nơi bờ môi vốn cứng nhắc khẽ nở ra một nụ cười.

Nụ cười ấy đẹp đến cùng cực, cũng tàn độc đến cùng cực.

Máu, bắn khắp trên những ngón tay trắng bệch còn giữ lấy cò súng.

Cạch. Cạch. Cạch.

Ngón tay liên tục bóp cò, một lần, rồi một lần nữa.

Từng viên đạn nối tiếp nhau thoát khỏi nòng súng nhưng chỉ nhằm vào một mục tiêu duy nhất là người đàn ông đã tắc thở kia, phần ngực bị bắn nát, các mảnh da thịt trộn trẫn máu chảy ra đầm đìa, ướt đẫm chiếc áo sơmi trắng.

Từng giọt, từng giọt rơi ra, chảy trôi xuống.

Máu, màu đỏ đậm đặc ngấm sâu vào đất…

Điên cuồng bắn hết số đạn còn lại.

Không gian bốn bề yên ắng, chỉ có tiếng cười lạnh lùng của Lãnh Hàn Dương vang lên, hòa chung cùng tiếng súng… 

Một khung cảnh quỷ dị không thuộc về nhân gian…

Hắn, liệu có phải con người?

Không! Đây hoàn toàn là cách giết người của một kẻ điên, một kẻ bệnh hoạn, một kẻ bị ma quỷ thâu tóm…

-Lãnh Hàn Dương…

Một tên thủ hạ kinh hãi kêu lên, ngay lập tức câu nói tiếp theo bị chôi vùi xuống địc ngục, không sao thoát ra nổi..

Hắn quay người lại, lấy ra một khẩu súng dưới thắt lưng thần tốc ra tay hạ gục tất cả lũ người bên Nhật Long bang còn sót lại.

Họ, có kẻ đã từng gọi hắn là Dương ca, cũng là anh em thân cận bên hắn.

Lãnh Hàn Dương thì ngược lại hắn ta hạ thủ không chút lưu tình, kể cả một chút đắn đo cũng không có.

Hắn đã được cuộc đời dạy rằng ngoài bản thân ra tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất kỳ ai...

Bất chợt tiếng xe phanh gấp truyền vào tai Lãnh Hàn Dương. Hắn giữ chặt lấy súng trong tay, một ý tán dương xẹt qua nơi đáy mắt.

-Hạ Đình Tâm ơi Hạ Đình Tâm, ngươi không hổ danh là một con cáo già. Nhưng đáng tiếc, dù cẩn trọng đến mấy thì không phải ngươi cũng đã chết rồi sao…

Một loạt tiếng cười cuồng nộ vang lên, ánh mắt tựa ác quỷ hiện thân nhanh chóng phóng về phía sau.

Ngoài dự liệu hình ảnh trước mắt khiến hắn nhất thời ngây người…

Phản chiếu trong đôi mắt đen mịt mù bay thoáng qua một bóng trắng.

Không hiểu là vì trời quá tối gây ra ảo giác hay máu đã bao trùm lên nơi đây một bầu không khí chết chóc, biến mọi vật thành méo mó dị hình… mà đôi mắt Lãnh Hàn Dương chợt ẩn hiện một tia biến đổi, là bất ngờ, kinh hãi, hay là bi thương?

Khẩu súng trên tay hắn bị nới lỏng ra, gần như rơi xuống mặt đất.

Nụ cười trên môi đã tắt ngấm từ bao giờ, khóe miệng run run nhưng không có bất cứ âm thanh nào được thốt lên. Hắn thậm chí đã không làm gì cả, hoàn toàn bất động…

Viên đạn bay vụt trong không gian, ma sát với bầu khí đêm yên tĩnh không  tiếng động. Rất nhanh, rất nhanh đầu đạn thình lình cắm chặt trên người  chàng thanh niên, nằm sâu trong cơ thể hắn.

Máu chảy ra, nóng ấm trên ngực nhưng hắn giờ đây tê dại không còn cảm giác. Chỉ có chút nhói buốt, nhức nhối từ nơi nào đó…

Một nơi mà ác quỷ không thể có…

Một nơi chứa những thứ mà một kẻ như hắn không nên có, đúng hơn là không được phép có.

Bên tai hắn, một giọng nói vang lên rất nhẹ, nhẹ đến không rõ ngôn từ…

Trong đầu hắn rỗng không, cả thân thể trở nên nhẹ bẫng, hắn khẽ khép mắt lại, thả người rơi tự do trong không trung.

o***o

Tanh…

Máu… trộn lẫn cùng nước… loang nổ khắp toàn thân.

Từng cơn đau xé rách da thịt, những vết thương chưa kịp lành sưng tấy lên, nhói buốt tận tâm can…

Đau, đau đến bất tri bất giác.

Tay, chân cũng như toàn thân tôi hoàn toàn vô lực, không thể hoạt động nổi dù chỉ là cử động nhẹ là co rút một đầu ngón tay.

Tri thức cũng dần bị từng cơn đau làm tê liệt, tôi không biết, cũng không phân biệt nổi giờ là ngày hay đêm, chỉ có một thứ ánh sang lờ mờ len lỏi đọng lại trên màng giác mạc…

Không thể cử động, cũng không thể nói được là một việc thống khổ vô cùng.

Tôi đang dần chạm tới cái chết ư?

Trong bóng tối tĩnh lặng, tôi không thể nghe thấy tiếng mình thở dài, mà chỉ  cảm nhận nơi nào đó trong cơ thể còn sót lại sự sống…

Trong lồng ngực…

Trái tim tôi, còn thoi thóp đập…

Toàn bộ bóng tôi choáng ngợp, vây hãm tâm trí tôi…

Trong hư không, ảo ảnh, trong đôi mắt dần khép lại của tôi hiện lên gương mặt ấy…

Nặng! Mí mắt tôi nặng đến nỗi không thể nhấc nổi, dùng hết sức lực còn lại, tôi cố gắng nâng hàng mi nặng trĩu lên…

Hơi thở còn lại mảnh như sợi chỉ…

Tôi hoàn toàn bất lực…

Cứ thế để các giác quan dần bị mất đi..

Tôi là ai?

Tôi tên là gì?

Tôi… từ bao giờ đã yếu đuối đến thế…?

Tuyệt đối! Tôi không thể chết, sẽ không thể chết được, vì kiếp này, tôi còn  nợ một người…

………….

Tôi… không hề tin vào số phận cũng như tin vào ông trời…

Nhưng tại giây phút này đây…

…Tôi… có một khẩn cầu…

Rằng nếu có chết đi… thì xin đừng …

…Lấy phần ký ức về người con gái đó…

… Để kiếp sau… Tôi còn tìm đến em…

……Trả nợ em… bằng cả cuộc đời mình…

………

Giữa lòng đường đông đúc, chật khít người qua lại. Cô bé ấy đứng đó, giương đôi mắt to lấp lánh ngập nước nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cứ như vậy mà nhìn hắn…

Tôi bỏ qua ánh mắt van nài của em, thản nhiên bước qua em, để mặc em đứng đó, khóc khóc rất nhiều nhưng không hề nhận được sự giúp đỡ của bất kỳ ai…

Bởi vì họ còn đắm chìm công việc, hay bởi vì họ quá vô tâm, hoặc cũng có thể vì em quá nhỏ, nhỏ bé đến tội nghiệp…

Mưa rơi xuống, rất to, rất nặng hạt, có một kẻ mồ côi dần bị chôn vùi trong màn mưa ấy…

Tôi, đã trở thành trẻ mồ côi cũng chỉ qua một đêm tai nạn, người ta cố ý, hay là vô tình giết chết cha mẹ và đứa em gái nhỏ còn chưa kịp góp mặt trên thế gian này của tôi…

Tôi, chỉ là một bóng ma cô đơn, ngày ngày đi lại qua nơi cả gia đình tôi bỏ mạng…

Tôi không khóc, cũng không biết phải khóc thế nào vì đâu có ai, đâu có trường học nào dạy tôi phải đối mặt với sự mất mát quá đột ngột này.

Tôi… Sẽ phải tiếp tục sống thế nào đây?

Lang thang bước đi, tiếng bước chân trong chiều mưa gần như không còn sót lại chút giấu vết, kể cả một tiếng than nhẹ của bầy chim nhỏ bị mất tổ trên cành cây.

Tôi không muốn nghe, không muốn để tâm, cũng không muốn nhìn, nhưng đến cuối cùng… tôi đã nhìn.

 Phía bên kia đường, một hình hài nhỏ bé vẫn đứng đó, co ro núp mình sát gốc cây lớn, run rẩy…

Là trận mưa lạnh đã khiến em run rẩy hay đáy mắt tôi đang xao động?

Đau, thật là đau quá, không hiểu sao trong lòng tôi lại đau thế vậy, em cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ, bị lạc cha mẹ.

Em còn có gia đình, không giống với tôi… Thế nhưng trong thời khắc bắt gặp thân hình nhỏ bé ấy, trong tâm hồn tôi như có cái gì đó lớn dần lên, là mong muốn trả em về với gia đình…

Khi tôi đưa tay về phía trước kiếm tìm bóng dáng nhỏ bé ấy. Nhất thời, em nâng khuôn mặt ngây thơ lên, đôi mắt ướt át không phân biệt rõ là nước mưa hay nước mắt chợt hiện lên một tia hạnh phúc không lời…

Em cười, bàn tay nhỏ xíu bám chặt vào ngón tay tôi đầy tin cậy…

Thời khắc bàn tay nhỏ bé ấy chạm vào đầu ngón tay lạnh ngắt tê dại của tôi, tôi thấy ấm áp, một chút cảm xúc vô hình đọng lại trong trái tim tôi, đã xóa mờ đi phần ký ức đen tối trong con người tôi dù chỉ một thoáng ngắn ngủi…

Suốt cả quãng đường ướt mưa, em vẫn bám lấy tay tôi, rất chặt, rất chặt…

Tôi đã khao khát thời gian hãy cứ dừng lại tại đây, và em sẽ nắm tay tôi, mãi mãi…

Khi tôi quay lưng bước đi, tôi đã rất mong có ai đó giữ tôi lại, hãy để tôi được bên cạnh em…

Như nghe thấy lời nguyện cầu của tôi. Em đã đưa tay giữ gấu áo tôi, dùng đôi mắt trong suốt để thay cho câu nói cám ơn.

Lúc ấy, tôi vẫn chưa biết rằng ngoài việc dùng ánh mắt để biểu đạt cảm xúc ra, em không thể nói được…

Năm đó tôi mười một, còn em lên sáu.

***

Từng tán lá cây xô nhẹ vào nhau tạo ra âm thanh thật dễ chịu.

Gió thổi từng cơn mát lành khắp không gian.

Tôi ngẩng mặt lên, hứng những tia sáng nhỏ nhoi đâm xuyên qua cành cây, gian nan rơi xuống mặt đất…

Một giọng cười trong trẻo truyền đến.

Tiếng cười không quá lớn, nhưng đủ sức thu hút khiến người khác phải chú ý.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, phóng tầm mắt ra xa…

Giữa sân sau căn biệt thự sang trọng, em đứng đó, nô đùa cùng mấy người hầu gái. Tóc tơ lay chuyển, váy trắng tung bay, nụ cười thanh thuần dưới ánh nắng sớm trở nên rạng rỡ không gì sánh nổi…

Lúc ấy, vì ở xa nên tôi có cảm giác cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh do một đêm thức trắng gây ra…

Em, thật sự giống với thiên thần…

Và thiên thần thì chỉ có thể nhìn thấy, nghe thấy, chứ không thể nào với nổi…

Trái bóng nhỏ trên tay em bay lên bay xuống, nhịp nhàng truyền từ người này sang tay người khác… Một người hầu gái lỡ dùng quá sức, trái bóng theo đà bay đi, xoay tròn thành hình vòng cung rồi đáp xuống nhẹ nhàng gần kề nơi tôi nằm.

Theo lẽ thường tình, tôi cúi xuống, đưa tay nhặt lấy vật nhỏ tròn tròn màu hồng phấn ấy, cùng lúc đó một bàn tay trắng nõn cũng đưa ra, chúng tôi vô tình chạm vào nhau.

Ấm áp, ấm áp quá! Qua bao năm em vẫn mềm mại và ấm áp như vậy. Hơi ấm mà suốt đời tôi muốn giữ ích kỷ giữ cho riêng mình nhưng lại không bao giờ có thể có được…

Đúng vài giây đồng hồ, tôi tiếp xúc với đôi mắt ấy, vẫn mở to, trong suốt và thuần khiết hệt như dòng suối nhỏ.

Em nhanh chóng cúi mặt xuống, che giấu đi làn má ửng hồng và vẻ bối rối,  ngượng ngùng của thiếu nữ.

Em nhận lấy trái bóng từ tay tôi rồi vội vã bước đi, cả ngoái cũng không dám ngoái đầu lại.

Hành động của em quá sức ngây thơ, thật ngốc nghếch!

Đúng vậy! Hẳn em vẫn còn là một đứa trẻ, cũng có thể em ngại tiếp xúc với người xa lạ… Hoặc em được sự bao bọc quá kỹ lưỡng cách biệt hẳn với bên ngoài…

Làmthủ hạ của Nhật Long bang được một năm, đây mới là lần thứ nhất tôi được tiếp xúc với em ở khoảng cách gần đến vậy.

Thuận tay vơ một chiếc lá phong úa vàng, tôi đưa lên cao, ghé mắt nhìn qua lỗ thủng nhỏ bé trên bề mặt lá…

Một phần trời xanh ngắt thu lại trong mắt tôi, nhận thấy về khoảng không rộng lớn đó, thật xa vời… xa vời đến nỗi không có khả năng chạm tới.

Gói gọn chiếc lá trong lòng bàn tay, tôi lắng nghe âm thanh vụn vỡ, đứt gãy đầy tuyệt vọng của sự tàn lụi.

Tôi không biết khóe miệng mình đã cong lên từ lúc nào, hay đúng hơn lý do để tôi cười là gì…

Sau tám năm kẻ từ lần đầu gặp lại em, cảm giác của tôi về em vẫn thế, mong manh, nhỏ bé khiến người khác phải thương tiếc…

Năm đó tôi mười chín, còn em mới mười bốn tuổi.

***

Dưới tán cây anh đào nở rộ, cô đứng đó, bộ váy trắng tinh khôi bay nhẹ như tuyết. Đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc dài đen mượt vương vấn những cánh hoa  nhỏ xíu, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp hé nở một nét cười mơ hồ.

Chiếc xe màu đen với tốc độ kinh hoàng lao nhanh tới, trên xe có mấy tên đàn ông cao lớn bước xuống,kéo cô vào trong xe.

Cô yếu đuối không thể chống cự nổi, cũng vì miệng không thể bật lên một âm thanh kêu cứu nào…

____

Sau khi hết tác dụng của thuốc mê, em tỉnh dậy, hướng mắt nhìn xung quanh, rồi chợt dừng ánh nhìn ở trong mắt tôi.

Em, vẫn như vậy, đôi mắt vẫn trong trẻo như thế, cứ nhìn tôi, ngỡ ngàng.

 “Anh là…?”

-Tôi là Lãnh Hàn Dương, là người của Nhật Long bang.

Như nhớ ra điều gì đó, hàng lông mày thanh tú khẽ dãn ra, sự sợ hãi trên khuôn mặt em cũng vơi bớt đi phần nào.

Đưa tay lên, những ngón tay thon thon linh hoạt chuyển động thành nhiều động tác.

“Ừm! Lần đó anh ở trong khuôn viên nhà em…”

Ngập ngừng đôi chút, em bỏ dở câu nói còn dang dở tiếp tục câu hỏi.

“Vậy đây là đâu? Chúng ta tại sao lại ở đây?”

Tôi dùng nụ cười để trấn an em, nhẹ giọng nói.

-Nơi này là địa bàn của Hắc Dạ bang. Cả em và tôi đều bị chúng bắt vào đây.

Đôi mắt em ngập tràn nước, tôi biết em đang rất kinh hãi, cũng rất hoảng sợ… Và tôi có cơ hội bên cạnh em, vỗ về và bảo vệ em.

Mỗi khi người của Hắc Dạ bang kéo đến, em luôn hoảng hốt nấp sau lưng tôi, ngay cả đôi mắt cũng không dám hé ra, chỉ bám chặt lấy lưng áo tôi, đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy.

Mỗi lần như thế, dù bọn chúng bằng thái độ hung hăng đưa ra những lời đe dọa tôi cũng chẳng bận tâm, chỉ biết dùng sức ôm lấy em, để em vùi sâu vào trong ngực, cho em dễ dàng tìm kiếm một khoảng an toàn ở nơi tôi…

___

Họ dùng em để uy hiếp cha em.

Khi chúng tách em ra khỏi tôi.

Tôi đã kháng cự, dẫn em trốn khỏi sự kìm hãm của Hắc Dạ bang.

Mặc có bao nhiêu kẻ vây bắt, có bị đauđớn thế nào tôi vẫn liều mạng xông ra ngoài. Tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải bảo vệ em, không để em chịu bất cứ thương tổn gì.

Sau khi chắc chắn đã trốn được ra ngoài, tôi đã bị thương, bị thương nặng. Máu chảy ướt đẫm bàn tay nhỏ bé đang cố cầm cự thương tích cho tôi.

Em không nói, vì em không thể nói được…

Em đã khóc, khóc rất nhiều…

Nước mắt em trộn với vết thương trên da thịt tôi. Khiến nơi nào đó thẳm sâu trong thâm tâm tôi đau xót…

Tôi đã dỗ dành, bảo em đừng khóc nữa…

Nhưng em chỉ biết cúi đầu.

-Tuệ Tuệ, không phải lỗi của em, là anh muốn cứu em, muốn cứu em hiểu không?

Giương đôi mắt ướt lệ, ánh mắt như nói rằng chính em là người gây ra tất cả, chính em khiến tôi phải chịu đựng sự đau đớn.

Người có lỗi là em, là em…

Tôi muốn bật cười, nhưng khóe môi không sao cong nổi dù chỉ là nụ cười chua chát…

Em thật ngốc, thật ngốc…

Ngốc nghếch và đơn thuần đến nỗi làm người ta muốn hủy hoại…

___

Nằm trên giường bệnh, nhận được sự chăm sóc tận tình từ phía Hạ Đình Tâm bao gồm cả sự chăm sóc của em, tôi phục hồi một cách nhanh chóng.

Cũng từ sự việc ấy, tôi chiếm được cảm tình của em, cũng như giành được sự tín nhiệm của Hạ Đình Tâm.

Ông ta cho phép tôi được ở bên em, bảo vệ em.

Tôi dần dần được tham gia vào nhiều việc quan trọng, là tay chân đắc lực nhất của một trong những ông trùm đáng sợ trong giới hắc đạo_Hạ Đình Tâm.

Tôi làm tất cả việc này là vì cái gì? Thật nực cười, tôi không hề có ý định làm tay chân của Hạ Đình Tâm, mà tôi chỉ có một mục đích duy nhất là trả thù con cáo già ấy… Phải khiến hắn ta nếm trải nỗi thống khổ khi bị mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời…

Và tôi biết em là viên ngọc quý của Hạ Đình Tâm.

o***o

Phần ký ức ấy đột nhiên ùa về tâm trí tôi, khiến trái tim tôi không hiểu sao lại âm ỷ đau.

Tại sao tới tận lúc này, trong nỗi đau đớn trên thể xác, trong bóng đêm tĩnh lặng, tôi lại nghĩ về em…

Chẳng phải tôi luôn muốn quên sao? Luôn muốn xóa bỏ em sao?

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi tỉnh lại trong căn phòng này, một thứ ánh sáng lờ mờ không rõ là ngày hay đêm bao trùm khắp bầu không gian đầy mùi muốc khử trùng.

Cả thân thể không còn quá đau đớn nhưng lại bị sự kìm hãm của thuốc mê làm cho vô lực.

Tôi, tột cùng vẫn chưa chết ư?

Đúng rồi, một kẻ như tôi đâu có chết một cách dễ dàng đến thế.

Tôi, một kẻ phản bội?

À không, một kẻ lừa đảo mới chính xác…

Tôi đã nhẫn tâm dối gạt em, một người đã ngốc nghếch yêu thương tôi…

Cũng là người duy nhất dành tình cảm chân thành cho tôi…không chút suy tính…

Trước khi chìm vào mê man…

Tôi tự hỏi…

Tại sao?

Tại sao lại trở thành thế này…

Và tôi có hối hận không…?

Có từng hối hận về việc mình đã gây ra?

Không lý nào!Tôi tuyệt đối không hề hối tiếc…

………

-Mày là cái thá gì hả? Đồ mồ côi!

-Sao không nói? Mày câm rồi sao?

-Làm việc! Mày có nghe thấy không hả? Làm việc đi!

-Biến ra! Phần cơm của mày hôm nay sẽ thuộc về tao!

Tôi khép mình trong một góc tối, kể từ khi cả gia đình gặp nạn, người ta đưa tôi vào đây.

Mỗi ngày, đều chịu đựng sự dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần.

Họ chửi tôi là trẻ mồ côi, họ dùng những ánh mắt khinh thường nhìn tôi…xa lánh tôi.

Tôi đã không chịu nổi sự lăng mạ từ những đứa trẻ khác. Bọn chúng mới là những đứa bị cha mẹ bỏ rơi, là lũ con hoang.

Tôi đã nói, đã đánh lại chúng… Và kết quả do sự nông nổi ấy là hình phạt của các bà sơ.

Những năm ấy là khoảng thời gian khủng khiếp nhất trong thời thơ ấu của tôi mà đến tận bây giờ vẫn đôi lần thâm nhập vào tâm trí tôi, biến chúng thành những cơn ác mộng đáng sợ...

Ba năm, từ một thiếu giatrở thành một đứa mồ côi bị trăm người khinh rẻ.

Ba năm, từ thiên đường bị rớt xuống địa ngục, tôi đã không cách nào thích ứng được…

Cái ngày tin cả gia đình bị mất đi, tôi từ một đứa trẻ non nớt đã hiểu, đã được trải nghiệm rằng thiên đường cách địa ngục chỉ bằng một cái ranh giới thật mỏng manh, thật ngăn ngủi…

Ngắn ngủi đến nỗi khi quay đầu nhìn lại, tôi mới nhận ra mình đã bước sang bờ bên kia từ lúc nào…

___

Trong đêm tối, có một cậu thiếu niên trốn chạy khỏi cô nhi viện. Chấp nhận mọi khó khăn chờ đón mình ở phía trước…

Ngày ngày tôi vật vờ trên khắp đừng phố, chịu đói chịu khát, chứ không hề mở miệng van xin bất kỳ ai.

Có lẽ không giống những đứa trẻ khác, lòng tự trọng của tôi quá cao, và tôi vẫn kiên định chặt chẽ giữ lấy thứ ấy…

Cho tới khi bị dồn ép đến đừng cùng, một câu hỏi đặt ra trong đầu tôi…

Lòng tự trọng? Lòng tự trọng là gì? Lòng tự trọng có thể dùng để tồn tại được không?

Câu trả lời là không!

Đến cuối cùng, vì chiến đấu giữa sự sống với cái chết, bản năng mách bảo tôi phải làm gì đó… một việc trái với lương tâm.

Ngày hôm ấy, khi thấy người phụ nữ nọ rơi ví tiền xuống lòng đường, tôi đã chạy đến định trả lại…

Nhưng khi cầm ví tiền trên tay, bụng lại rỗng không.

Lý trí trong con người tôi đã đấu tranh, đấu tranh rất nhiều.

Và tôi đã quay lưng đi, mặc kệ người phụ nữ kia với ý nghĩ:

Bà ấy chỉ là thiếu một chút tiền cũng không sao, còn tôi chỉ cần chút tiền này cũng có thể kéo dài thêm sự sống…

Và rồi, ngay cả niềm kiêu hãnh cũng dần dần bị đánh mất.

Tôi trở thành trộm cắp, rồi thành côn đồ, chuyên tụ hội những kẻ vô gia cư giống như mình lập thành một đội và nghiễm nhiên trở thành đại ca của bọn chúng.

Một lần giành địa bàn kiếm ăn. Chúng tôi gây xô xát với một đội khác. Khi ấy, số đàn em của tôi quá ít, còn bọn chúng thì quá đông, lực lượng chênh lệch.

Nên đến phút cuối cùng thì chỉ còn một mình tôi cố trụ.

Gần hai chục thằng vây lấy tôi, liên tục ra những đòn chí mạng.

Tôi dùng hết sức mình để chống trả, nhưng mỗi lúc sức lực càng cạn kiệt, càng mệt mỏi hơn, cho đến khi chỉ trơ lì như gỗ đá để mặc bọn chúng đánh.

Đầu óc choáng váng tối tăm, thân thể ê ẩm đau nhức, nhưng tôi đã không rên la dù chỉ một tiếng.

Đến khi tin chắc rằng mình không thể thoát khỏi cái chết.

Ánh đèn chói lọi từ chiếc ô tô sang trọng gần đó chiếu về phía tôi…

Cánh cửa xe phía bên phải hạ thấp xuống, lộ ra một bàn tay đeo nhẫn, mặt kim cương trên chiếc nhẫn chói sáng lấp lánh, chiếu rọi trong đôi mắt tăm tối của tôi một thứ ánh sáng thật lạ kỳ.

Làn khói mỏng từ điếu thuốc trên tay người ấy bay lên, tàn đóm lập lòe, nổi bật trong bóng đêm.

Kể từ giây phút đó, cuộc đời tôi chính thức bước sang một trang mới, từng trang đều  thấm đẫm máu tươi… Đó chính là con đường tôi đã lựa chọn, là con đường duy nhất…

Phải rất lâu sau, tôi mới biết rằng chỉ vì ánh mắt năm đó đã khiến Lãnh Thần chú ý. Ông nói rằng chưa từng thấy đứa trẻ nào toàn thân thương tích mà ánh mắt lại lạnh lùng kiên cường đến vậy, ánh mắt của một loài dã thú.

Ông nói, tôi làm ông nhớ lại ông thời niên thiếu, và tôi rất phù hợp để tiến thân vào giang hồ, xứng đáng làm nghĩa tử của ông ấy…

Kể từ đó, tôi không còn là tôi nữa… Tôi là Lãnh Hàn Dương.

Kẻ chỉ được học một câu nói từ nghĩa phụ mình:

“Phải làm cho máu đỏ ướt đẫm áo, nhưng tuyệt đối máu ấy không phải của bản thân, mà là của kẻ khác.”

Tôi, đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, từ cướp bóc, bảo kê cho các hộp đêm cho đến đánh, giết người. Không việc gì mà tôi chưa từng làm qua.

Nhớ đến lần đầu tiên ấy, lần đầu tiên cầm con dao trên tay. Mũi dao sắc nhọn xuyên qua da thịt mềm nhũn, chỉ một cử động nhỏ, thân dao đều nằm trọn bên trong cơ thể sống kia, đâm thật sâu vào rồi gọn gàng rút ra trước khi tiếng kêu thất thanh kịp cất lên.

Có lẽ vì quá lâu nên tôi không còn nhớ đôi mắt ấy đã trợn trừng kinh hoàng thế nào, bàn tay gầy dơ xương bị tôi gạt ra đã bất lực thế nào, chỉ có một thứ mùi quái lại xộc lên, tanh nồng…

Máu dính đầy trên lưỡi kim loại sáng loáng, rây rớt trên cả tay tôi.

Tôi đưa mắt nhìn xuống, tập trung vào hình ảnh phản chiếu trên mặt dao. Ánh đèn cam nhạt trộn lẫn cùng màu đỏ tươi, loang lổ một nụ cười méo mó, dị dạng.

Tôi đi vào phòng tắm, dùng nước rửa sạch tay chân, tẩy đi tất cả sự ướt dính nhếp nháp và cả sự hãi hùng của kẻ bị tôi cướp đi mạng sống, chẳng lưu lại chút dấu tích…

Mọi thứ đều diễn ra một cách hết sức tự nhiên. Tôi đã không thể ngờ rằng mình có thể làm chuyện ấy nhanh chóng tới vậy, vô cảm hệt như một cỗ máy không có nhân tính.

Tấm gương rộng lớn soi rõ gương mặt người thiếu niên, không còn những vệt máu đỏ thẫm, cũng không còn nụ cười dị hình quỷ quái. Chỉ có gương mặt lãnh đạm, vẻ âm trầm ấy không hề phù hợp với khuôn mặt còn quá trẻ trung kia.

Trước đó đã có rất nhiều lời dị nghị sau lưng tôi, và có cả những kẻ ra mặt chống đối tôi, không phục tôi. Bởi chúng nói tôi chỉ dựa vào quan hệ với Lãnh Thần, là một kẻ bất tài không có năng lực. Nhưng kể từ lần đó, bọn đàn em trên dưới đều kính nể tôi, cũng có kẻ kinh sợ tôi. Nói tôi khi giết người, ánh mắt thật tàn nhẫn, thật khát máu.

Có thể vì tôi bắt buộc phải làm những chuyện tàn bạo đó.

Cũng có thể số phận đã dồn ép tôi, bắt tôi phải làm như thế.

Cũng có thể, tôi chẳng còn lựa chọn khác ngoài việc nhận lệnh và thực thi…

…Nếu không người chết không ai khác mà chính là tôi.

Rất nhiều, tôi có thể lấy ra rất nhiều lý do để phân trần cho bản thân, để phủ nhận những việc làm tội lỗi mình đã gây ra.

Nhưng lý do xác thực nhất mà tôi không dám nghĩ, cũng không dám chấp nhận đó là bản chất của tôi vốn là một kẻ vô nhân tính, lấy việc giết chóc làm thú vui cho bản thân.

Quả thật mỗi lần hành hạ người khác, làm họ dãy dụa trong đau khổ, đáy lòng tôi lại tìm thấy sự thỏa mãn, sự vui thích không thể biểu đạt thành lời…

Có lúc, tôi cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình, thấy ghê tởm tất cả… Cũng muốn đợi một thời cơ thích hợp để buông tay trước khi lún quá sâu vào tội lỗi.

Nhưng hồi đó tôi còn quá trẻ, còn quá ngây thơ không biết rằng, tay một khi đã nhúng chàm thì dù có rửa sạch đến mấy cũng không sao xóa được dấu vết nó đã in lại…

Và rồi, tôi biết được một chuyện từ nghĩa phụ. Ông ấy nói, vụ tai nạn năm đó của cha mẹ tôi, không phải đơn thuần là vô tình…

***

Người của Nhật Long bang giết chết cha, mẹ, và cả đứa em gái chưa được sinh ra của tôi.

Tôi tìm mọi cách để trà trộn vào Nhật Long bang, từng bước, từng bước tiếp cận Hạ Đình Tâm…

Hắn là một con cáo già quỷ quyệt, sẽ không bao gờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, vậy nên tôi đã chọn cách tiếp cận đứa con gái duy nhất của hắn. Đó là Hạ Tuệ Tuệ…

_____

Em ngẩng mặt lên, hai má nhuốm hồng, đôi mắt trong suốt nhìn tôi chứa đựng một thứ tình cảm không nói lên lời…

Em yêu tôi, tôi biết em yêu tôi…

-Tuệ Tuệ, em như vậy thật không nên…

Tôi đã bỏ qua ánh mắt em, giả bộ mỉm cười, mà không hề cho em câu trả lời thích đáng…

Vì em, chỉ là một con ngốc. Một con ngốc bị tôi lừa dối, nhưng lại trao trọn tình yêu cho tôi…

Dưới tán cây phong già cỗi, em cúi mặt xuống. Làn da trắng mỏng manh trong bóng râm như càng nhợt nhạt hơn.

Tôi hiểu được, em rất thất vọng, nhưng tôi đã không làm gì, ngoài việc quay lưng bước đi, để mặc em nơi đó, ôm một câu hỏi không lời giải đáp…

Tôi luôn tự nhủ rằng em không hơn không kém chỉ là một công cụ để tôi thực hiện kế hoạch trả thù. Trả thù cha em…

Cánh cửa sau lưng tôi vừa kịp đóng lại, theo thói quen, tôi quay đầu nhìn qua ô cửa kính  trong ngôi biệt thự. Tôi thấy một bóng trắng nhỏ bé cúi đầu đứng dưới mưa.

Không gian ướt nhòe bởi hàng nghìn giọt nước từ trên trời bao phủ, khiến người ta không nhìn ra bóng trắng kia chỉ là ảo ảnh do mưa tạo ra hay là em, một người vừa bị tôi từ chối.

Em ngồi sụp xuống, hai tay vòng chặt lấy đầu gối, co ro chờ đợi người tới… Một sự đợi chờ trong vô vọng.

Bước chân lên từng bậc cầu thang, lòng tôi đột nhiên thấy yên tĩnh một cách khác thường, yên bình không một tiếng động. Tôi không hiểu ruốt cuộc bản thân đã đánh mất điều gì…

Là nhân tính ư? Thứ đó từ lâu đã không còn tồn tại trên người tôi.

Là tình cảm ư? Một kẻ như tôi làm sao có thể có thứ ấy được, sẽ không bao giờ có được.

Nhịp bước hối thúc trên cầu thang ngày càng nhanh hơn, nhịp tim cũng đập dồn dập hơn. Và tôi nhận ra mình đang chạy trốn, chạy khỏi sự truy đuổi của một thứ gì đó, một thứ có thể xâm nhập vào trái tim tôi, làm đả thương nơi ấy…

Tay tôi bất giác nắm chặt lấy thành lan can, bước chân cuối cùng cũng bị  đình trệ lại.

Qua thấu kính trong suốt, hình hài trắng nhỏ bé như dung hòa vào mưa, dần bị nuốt trọn đi không chút dấu vết.

Tôi không biết, hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ là bản năng thúc giục bước chân tôi.

Điên cuồng chạy ra khỏi căn phòng trống trải, băng qua màn mưa nặng hạt bên ngoài.

Sự chênh lệnh về nhiệt độ khiến cái lạnh dần xâm nhập vào cơ thể, nước mưa lạnh buốt vương đầy trên quần áo, trên mặt, khiến cho mọi giác quan của tôi đều bị tê dại.

Khi ý thức việc mình đang làm và cần phải dừng lại, tôi không biết mình đã đứng trước mặt em trong bao lâu.

Mái tóc dài ướt sũng bám lấy gương mặt em, đôi mắt to mơ hồ chứa đầy nước.

Hình ảnh này, đã luôn xuất hiện trong ký ức của tôi, khoảng thời gian tôi cứ tưởng rằng đã lãng quên từ lâu.

Em vẫn như đứa trẻ năm nào, chỉ biết ngồi đấy, im lặng chờ đợi, nhưng đã chẳng có ai để tâm… ngoài một kẻ là tôi, một kẻ vốn bị mất đi nhân tính là tôi…

Giữ chặt em trong lồng ngực, tôi cảm nhận thấy hơi ấm từ cơ thể em truyền qua làn da lạnh ngắt của mình, em sưởi ấm tâm hồn từ lâu đã hóa băng của tôi, chút lý trí cuối cùng trong tâm thâm tôi bị đánh gẫy…

Tôi đã không nhớ nổi rằng bản thân đã từng muốn có hơi ấm này đến nhường nào, khao khát giữ lại thân mình mỏng manh này đến thế nào…

Không phải em chỉ đơn thuần là công cụ của em thôi sao, chỉ là một công cụ, không hơn không kém…

Đúng vậy, em chẳng là gì cả, em chỉ là một con câm gợi lên cảm giác tội lỗi mỗi lần tôi đối diện với đôi mắt thanh thuần ấy.

-Tuệ Tuệ, nhìn lại mình đi! Em làm vậy thì chỉ càng làm anh thấy thương hại em hơn.

Bất ngờ bị bàn tay nhỏ bé đánh bật ra, tôi lùi người lại, vừa kịp nhìn ra đôi mắt trong suốt đã hoe đỏ…

Chúng tôi, cứ nhìn nhau như thế, rất lâu, rất lâu…

Em oán trách tôi, không cần tới sự thương hại của tôi…?

Em quay gót chạy đi, mất hút trong màn mưa không chút tung tích…

Em đã đi rồi, rời khỏi vòng tay tôi… Giờ tôi nên làm gì đây? Sẽ quay lưng bỏ mặc em?

Đúng vậy, em là gì đối với tôi. Không thân thích, không quan hệ đặc biệt  thậm chí em còn là con gái của kẻ thù.

Đã nhủ mình như thế, đã muốn để mặc em, nhưng tôi không sao quên nổi hơi ấm của em, đôi mắt đẫm lệ của em…

Đã muốn bước chân dừng lại, nhưng tôi không thể ngừng lại điều ấy.

Con người trong tôi, điên cuồng như con dã thú giựt đứt dây, vượt qua cái ranh giới không nên chạm tới…

-Tuệ Tuệ…

Tiếng mưa, át đi tất cả, xóa nhòa tất cả.

Mắt bị nước mưa hắt vào đau rát, tôi không thể nhìn tìm ra hình bóng em, tìm thấy gấu váy trắng nhuốm đầy bùn đất…

Lòng tôi bị một trận trống trải, trống rỗng không còn gì hết… Tôi không muốn mình nghĩ tới, luôn ngăn cản mình tìm lời giải đáp cho câu hỏi, rằng…

Em ruốt cuộc có ý nghĩa gì với tôi…?

-Tuệ Tuệ!

Đưa tay nắm lấy cổ tay gầy guộc, tôi dùng sức kéo em lại. Cố gắng giữ thật chặt em trong lòng, mặc cho em có kháng cự thế nào cũng không chịu buông ra…

-Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ,…

Tôi luôn miệng gọi tên em, tựa hồ gọi nhiều như vậy có thể khảm em vào sâu trong tâm trí, cho tới lúc nào đó sẽ khỏi quên em đi…

Đến một lúc nào đó, liệu tôi có quên em không?  Có quên đi cô bé đứng dưới mưa năm nào không chút ngập ngừng nắm lấy tay tôi, quên đi nụ cười hồn nhiên không vướng bụi trần, và quên đi ánh mắt trong sáng như trăng rơi dưới đáy hồ…

Em giống như thiên thần xinh đẹp và rất đỗi dịu dàng, nhưng đáng tiếc em lại là con gái của Hạ Đình Tâm_ kẻ thù không đội trời chung của tôi suốt kiếp này…

Hạ Tuệ Tuệ chỉ là một món đồ… một món đồ mà tôi trân trọng nhất…

Em có thể yêu tôi…

Còn tôi thì không thể nào yêu em, sẽ mãi mãi không yêu em…

~~~_*o*_~~~

Sát vách tường, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Một thân ảnh bị cùm giữ chặt vào sát vách tường, tứ chi cũng bị khóa lại bằng một chiếc còng lớn nối liền với dây xích. Cả người chằng chịt những tấm băng gạc trắng xóa còn thấm vết máu đã khô cứng.

Bóng tối bao phủ lên khuôn mặt vẫn cúi gằm của người đó một thứ ảo ảnh vô hình…

Hắn tựa hồ đã bị giam cầm rất lâu, lâu như ngàn năm, ngàn thế kỷ…

Thời gian, cứ trôi qua mỗi lúc một chậm chạp hơn…

Cánh cửa sắt mở ra. Đứng giữa dãy đàn ông cao lớn, người thiếu nữ mảnh khảnh đứng đấy, đưa cặp mắt mở to nhìn hắn.

Cặp mắt kia đã hiện hữu trong tư tưởng hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ đây nhìn lại sao thấy sự thuần khiết sau trong đôi mắt vô đáy ấy lại xa lạ đến vậy.

Hắn vẫn cúi đầu xuống, không để lộ ra bất kỳ động thái gì.

Thiếu nữ mặc áo trắng bước gần tới chỗ hắn, đôi mắt thanh thuần như muốn xuyên suốt tâm can hắn, phơi bày chúng ra trước mắt mọi người.

-Anh…

Một giọng nói dịu dàng, nhưng xa lạ. Có lẽ giọng nói này hắn đã từng nghe ở đâu đó…

Lần trước, khi hắn chưa bị nhốt vào đây hắn đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy tiếng nói của người con gái này, tiếng nói làm tâm thần hắn hoảng loạn…

Dần ngẩng mặt lên, dưới bóng tối u mờ, đôi mắt đen thẫm lãnh đạm đến độ vô tình. Hắn không nói cũng không nhìn cô gái trước mặt, hắn chỉ đơn thuần cười, cười đến nhạt nhẽo.

-Anh là ai?

Tiếng cô rất nhỏ, nhỏ như cơn gió lạc lõng. Không hề có tiếng đáp trả ngoài âm thanh phản hồi từ bốn góc tường chật hẹp.

-Tôi hỏi một lần nữa, thật ra anh là ai?

Hắn đưa mắt nhìn cô, tiếng cười vang lên có phần nhạo báng.

-Tôi là ai thì cô chẳng phải là người rõ hơn ai hết hay sao?

-Lãnh Hàn Dương!

Người thiếu nữ gần như hét lên, cô vốn không phải một người câm bẩm sinh, cũng không hoàn toàn còn là đứa trẻ dùng ánh mắt để nói chuyện với hắn năm đó.

-“Lãnh Hàn Dương”, là “Lãnh Hàn Dương” chứ không phải “Hàn Dương” ư?

Nụ cười càng in sâu bên khóe môi, nhưng nơi đáy mắt không hề đọng một chút tiếu ý nào. Rõ ràng hắn đang cười, nhưng thực chất chẳng có lấy nửa điểm vui sướng...

-Hạ Tuệ Tuệ, cuối cùng thì cô vẫn là con gái của Hạ Đình Tâm.

Cô đứng ngây ra một lúc, khó hiểu nhìn hắn, trong ánh mắt phẳng lặng đan xen muôn ngàn điều phức tạp.

-Tại sao? Tại sao anh lại giết cha tôi?

-Câu hỏi đó, trước khi chết Hạ Đình Tâm cũng từng nói.

Hắn bật cười, ánh mắt sắc nhọn như dã thú sáng lên trong đêm.

-Nhưng hắn vẫn là không tìm ra câu trả lời.

-Vì tiền, địa vị hay một lý do nào khác?

Hạ Tuệ Tuệ nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng tìm ra chút ẩn tình trong đó, tìm ra dù chỉ một lý do để bào chữa cho việc làm của hắn.

-Đây là nguyên nhân chính để cô tới?Thứ lỗi, đã làm cô thất vọng rồi.

Hạ Tụê Tuệ buông hàng mi xuống, cố gắng kim chế những giọt nước trong suốt khỏi trào ra bên ngoài. Giọng nói vì bị ghìm nén mà trở nên run rẩy hơn lúc nào hết.

-Ngay cả lý do cũng không có. Anh… một kẻ táng tận lương tâm….

-Tôi vốn dĩ đã vậy, chỉ trách cô quá u mê không nhận ra sớm hơn thôi.

Căn phòng rơi vào một khoảng trầm lặng. Hạ Tuệ Tuệ giương mắt nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy bi thương không sao nói thành lời.

Lãnh Hàn Dương ngẩng cao đầu, ánh mắt không hề di chuyển về phía cô. Hắn mãi mãi chỉ cười, cười đến tàn nhẫn.

Tại sao? Cô muốn hỏi hắn rằng tại sao?

Nhưng cô lại sợ, khi nghe câu trả lời của hắn, cô sẽ không chịu nổi đả kích lớn đến vậy…

Người đầu tiên khiến trái tim cô đập loạn nhịp là khi gặp Lãnh Hàn Dương.

Người đầu tiên để cô yêu tha thiết là Lãnh Hàn Dương.

Người đầu tiên mà cô căm hận đến tận xương tủy cũng là hắn.

Người đầu tiên… người đầu tiên…

Lãnh Hàn Dương?

Phải không? Chính cái tên này đã in sâu trong tâm hồn cô?

Thật thật, giả giả cứ xoay chuyển, hoán đổi vị trí cho nhau…

Lẫn lộn giữa yêu và hận, cô không còn phân biệt được mình trở nên thế này là vì ai.

Liệu cô có còn yêu hắn không?

Nếu không yêu hắn thì cô đã không phải khổ đau, phải hận hắn đến thế.

Còn nếu cô yêu hắn, thì liệu hắn có yêu cô không?

Không! Nếu yêu cô, hắn cũng không giết hại cha cô, cũng không tàn nhẫn lừa gạt tình cảm của cô…

RẦM!

Một tiếng đạp mạnh cửa vang lên, tiếp đó một người đàn ông khoảng hai bảy, hai tám tuổi bước vào. Khuôn mặt ngăm đen góc cạnh toát ra một thứ khí thế bức người.

-Tuệ, em cần gì phải nói với hắn. Tên khốn kiếp ấy chi bằng chúng ta giết chết đi!

Để ngoài tai tất cả những lời kia, Hạ Tuệ Tuệ vẫn hướng ánh mắt về phía hắn  nhấc môi lên định nói một điều gì đó nhưng cuối cùng cô đành bất lực lặng thinh.

-Tuệ! Em làm sao vậy? Nói gì đi chứ?

Tần Mạc Thiên bước tới nắm chặt vai cô lắc mạnh, vì dùng sức hơi quá  khiến thân hình mỏng manh lung lay gần như muốn ngã xuống.

Cơn giận dữ trong người bỗng chốc vang lên, đàn áp hết lý trí, gã lớn giọng quát tháo.

-Chính mày, mày đã làm cô ấy trở nên thế này!

-Thật sao?

Hắn bật cười, tia mắt sắc lạnh quét qua khuôn mặt nghiêm nghị của Tần Mạc Thiên đầy châm chọc.

-Tần Mạc Thiên hãy xem lại mình đi, anh đã khiến cô ta thế nào rồi.

Như nhận ra được hành động quá kích của mình, gã buông hẳn tay ra khỏi người Hạ Tuệ Tuệ. Nhất thời không có nơi bám trụ, cô vô lực ngã khụy xuống.

-Tuệ!

Tần Mạc Thiên hoảng hốt kêu lên một tiếng, sắc thái nghiêm nghị bị đánh gãy bằng một vẻ đau đớn vô cùng.

-Xin lỗi em…

Cô ngồi im, không hề có chút động tĩnh gì, hệt như một con búp bê xinh đẹp, nhưng vô hồn…

Là ai? Là do ai?

Tần Mạc Thiên trừng mắt nhìn vào người thanh niên mình đầy thương tích trước mặt, đôi mắt hừng hực muôn ngàn tia lửa giận.

-Mẹ kiếp! Lãnh Hàn Dương… À, không.

Sự căm hận không tài nào kìm giữ nổi, gã gầm lên. Trong giọng nói chứa đầy uy lực.

-Phải gọi là Hàn Thiếu Phong mới đúng.

Hàn Thiếu Phong, cái tên này… đã rất lâu rồi bị chôn vùi vào quên lãng…Hắn tưởng rằng, suốt đời này sẽ không còn ai nhắc tới… thật không ngờ, không thể ngờ…

Tần Mạc Thiên tỏ vẻ đắc ý, phất tay ra hiệu cho tên thủ hạ đứng sau mình tiếp lời.

-Hàn Thiếu Phong con trai của thương nhân Hàn Triệt. Năm mười một tuổi cả nhà đều thiệt mạng, không họ hàng thân thích phải sống trong cô nhi viện. Mười bốn tuổi bỏ trốn làm trẻ đường phố, giao du với đám côn đồ lân cận cùng lập thành một hội. Mười năm tuổi gia nhập Hắc Dạ bang đồng thời được bang chủ Lãnh Thần nhận làm con nuôi đổi tên thành Lãnh Hàn Dương. Mười tám tuổi trà trộn vào Nhật Long bang, sau đó tiếp cận với tiểu thư Hạ Tuệ Tuệ trở thành tay chân đắc lực nhất của Hạ gia.

Gương mặt đã bị bóng tối nuốt trọn đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt vốn tĩnh lặng chợt gợn lên một làn sóng bất thường. Nhưng rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả bản thân hắn còn chưa kịp nhận ra, chuỗi cười cuồng nộ đã vang dội, lấn áp tất cả.

- Khá lắm, quả là Nhật Long bang chỉ điều tra thôi cũng thật nhanh.

Nhanh như chớp, Tần Mạc Thiên lao đến bóp chặt lấy cổ người thanh niên.

-Mày có dám nói với tao là chưa từng hối hận?

-Hối hận về cái gì? Mà nếu tôi nói chưa từng anh có tin không?

Từ khi chọn con đường này, chọn cách trả thù này. Hắn biết mình phải sẵn sàng làm những gì. Ngay cả tên, họ mình cũng phải bỏ, phải quên đi… Giờ đây có kẻ nhắc lại quá khứ của chính bản thân, sao hắn lại cảm thấy xa lạ đến vậy? Hắn là ai chứ? Từ lâu đã không còn là Hàn Thiếu Phong nữa rồi… trọn kiếp này hắn chỉ có thể là Lãnh Hàn Dương mà thôi.

Tần Mạc Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của kẻ đối diện. Dù không muốn, nhưng thật tâm gã vẫn phải thừa nhận.

-Cũng có lúc, tao phải nể phục về sự bình tĩnh của mày. Hàn Thiếu Phong à!

-Tôi có thể coi đây là một lời khen không?

Hắn mỉm cười, điệu cười mang mười phần chế nhạo.

-Thằng chó! Mày nên nhớ mạng sống của mày đang nằm trong tay tao đấy.

-Cũng đúng!

Lãnh Hàn Dương bật cười, nhớ lại ngày hôm đó chính Tần Mạc Thiên_cánh tay trái của Hạ Đình Tâm đã bắn hắn một phát đạn giữa vai rồi tống hắn vào đây, mỗi ngày đều tra khảo bằng những biện pháp khác nhau.

-Nếu không phải vì con cáo già Hạ Đình Tâm quá gian xảo, đến phút cuối còn kịp đề phòng thì kế hoạch hoàn hảo của tôi cũng không dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

-MẸ KIẾP!

Tần Mạc Thiên nghiến chặt hai hàm răng lại, gân xanh nhất loạt nổi lên khắp trán. Bàn tay cứng rắn vung cao lên, quyết ra một đòn chí mạng.

-Đừng!

Bóng trắng mảnh mai bất ngờ che khuất tầm mắt hắn, kéo theo là một mùi hương thoang thoảng thanh mát, cơ hồ xóa tan bóng đêm trong căn phòng  tối tăm đến nghẹt thở. Khiến con người hắn, tại một giây phút nào đó đã vô tình khảm sâu thứ hương thơm này vào tâm trí mình…

Tần Mạc Thiên kinh hãi không kịp thu tay về, gã chỉ giảm được số lực đạo xuống còn nhỏ nhất có thể, nhưng một quyền giáng vào cũng đủ cho người con gái kia loạng choạng ngã xuống.

Cô không biết tại sao mình làm vậy, cô không muốn… không muốn ai làm tổn hại hắn. Mặc kệ hắn có giết hại cha cô, hoặc có lấy đi tính mạng cô… Tuệ Tuệ cũng có thể không chút suy nghĩ, nguyện vì hắn làm tất cả…

Có phải cô đã quá ngu ngốc rồi chăng? Đã yêu hắn đến đần độn rồi chăng? Khi trông thấy hắn sát hại cha, cô cũng chỉ hét được duy nhất một câu, lời nói đầu tiên trong bao nhiêu năm câm lặng ấy lại là gọi tên hắn.

Cô hận hắn, rất hận hắn nhưng khi thấy người hắn mang đầy thương tích, lòng cô không sao kìm nổi mà cử người tới chữa trị thương thế cho hắn.

Tới cuối cùng dù đã biết hết mọi chuyện về hắn, cô cũng chỉ muốn một lần nghe được hắn tự mình nói ra thân phận, rằng hắn là ai?

Hắn… có yêu cô không?

Con ngươi đen sâu thẳm ấy nổi bật trong đêm tối, chăm chú nhìn cô…

Đây là sự thật, không có nhầm lẫn, cuối cùng cô cũng kéo được ánh nhìn của hắn rồi…

-Tuệ!

Tần Mạc Thiên hét lên, giật lấy cô từ ngực của Lãnh Hàn Dương.

-Gọi bác sĩ tới!

Nhìn vào gương mặt trắng bệch yếu đuối. Mày rậm nhíu chặt lại, đau thương đến tột cùng.

-Vì sao? Sao em lại vì hắn… Từ nhỏ anh đã luôn bên cạnh em, dùng mọi cách để yêu thương em, để em cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất. Nhưng sao em vẫn là như vậy…không bao giờ chịu nhìn anh?

Tần Mạc Thiên là một kẻ cứng rắn, nghiêm túc đến khắc nghiệt. Nhưng tới lúc này gã cũng không sao kìm nổi dòng nước đang chảy dài trên gò má…

-Xin em, một lần nhìn anh, chỉ nhìn một mình anh thôi có được không? Anh vẫn luôn đứng bên cạnh Hạ gia, vẫn luôn hướng mắt, dõi theo từng bước chân của em… Nhưng sao em không chịu dành ít thời gian để dừng lại trên người anh, vẫn luôn đi ngang qua anh… Rõ ràng anh và hắn ở cùng một nơi… Tại sao em chỉ luôn nhìn hắn… Tại sao vậy?

Tiếng nấc làm những lời ai oán đứt quãng, vỡ vụn trong không gian.

-Ngay cả khi tận mắt chứng kiến hắn giết hại Hạ gia, em vẫn không chấp nhận, vẫn mù quáng tin tưởng hắn… Em có biết rằng mỗi khi em tươi cười vì hắn, bật khóc vì hắn… Anh đã đau khổ thế nào không? Vì lý do gì… em lại đối xử với anh như vậy?

Phòng giam tối tăm chìm vào lặng thinh, từng câu hỏi chua chát của gã cứ lần lượt vang lên.

-Hắn, có gì tốt hơn anh…?

-Hắn… có yêu em bằng anh không?

-Hắn… đã quenem được bao lâu cơ chứ?

-Ha ha ha…

Giọng cười trầm trầm có phần khản đặc của Lãnh Hàn Dương vang lên, tựa như ma quỷ, lạnh lẽo không phân ra cảm xúc.

-Tần Mạc Thiên, anh biết cô ấy được bao lâu rồi?

Có lẽ vì quá đau thương nên Tần Mạc Thiên chẳng hề suy nghĩ, chỉ đơn giản tuôn ra câu trả lời.

-Mười năm… mười năm âm thầm yêu em…

Tiếng cười thê lương kéo dài không dứt, không hoan hỉ, không cuồng nộ, chỉ là cô độc, vô cùng cô độc.

-Lần đầu tiên tôi gặp Tuệ Tuệ… là mười ba năm trước…

Tần Mạc Thiên thất kinh nhìn chàng trai bị cùm hãm trong bóng đêm, tiếng cười hắn, cả con người của hắn giống như dã thú. Và, đã là dã thú thì chỉ có thể một mình, luôn luôn chỉ cô đơn một mình… Ngoài bản thân ra, đến chết cũng không ai hay biết.

Âm thanh lộn xộn đổ vỡ đổ ập vào căn phòng, liền sau đó cánh cửa sắt bị đẩy tung ra.

-Thiên ca! Không xong rồi!

Một tên thở phì phò, thương tích đầy mình cố gắng bò vào.

-Bọn chúng… Bọn Hắc Dạ bang…

-Mẹ kiếp!

Tần Mạc Thiên phẫn lộ chửi thề một tiếng, một bên dìu Hạ Tuệ Tuệ lên, một đằng hướng bọn thuộc hạ ra lệnh.

-Đem hắn theo!

Lãnh Hàn Dương thừa dịp sơ hở quay người người lại đá bay súng của tên thủ hạ. Nhanh như chớp hắn vòng sợi xích qua đầu tên kia, siết mạnh cho tới khi xương cổ bị bẻ gãy hắn mới nhặt súng lên. Lẩn vào một góc khuất, giơ cao súng nhằm chiếc còng bắn vỡ tan.

Lướt mắt một lượt qua đường hành lang nhập nhoạng ánh đèn. Lãnh Hàn Dương men dọc theo bờ tường, tiến thẳng về nơi cửa căn mật thất.

Người của hai bang phái đều bị tổn thất nặng nề, các thi thể nằm ngổn ngang trên lối đi tăm tối, tiếng súng đạn đổ vỡ tạo thành một mớ tạp âm hỗn loạn.

Đột nhiên phía sau vọt ra một bóng đen, hắn lập tức xoay người. Nhanh tay rút súng bắn trúng mi tâm của kẻ đó đồng thời thu lấy chủy thủ (dao găm) trên tay kẻ đã chết.

Nguồn ánh sáng chói mắt đã ở phía trước, hắn vội lần bước ra.

Khi vừa chạm chân tới bậc thềm cũng là lúc thân hình cao lớn của Tần Mạc Thiên đã chờ sẵn ở bên ngoài, nhanh như chớp hai bên cùng lúc chĩa súng về phía đôi phương, không khí xung quanh bủa vây bởi nồng đậm sát khí.

-Tao biết rồi cũng có ngày này mà.

Tần Mạc Thiên nhếch miệng, ánh mắt tràn ngập lửa hận.

-Vậy theo anh ai sẽ là người thua cuộc.

Dứt lời cả hai bên đều cử động ngón trỏ, đồng dạng là “cạch” một tiếng chỉ khác là một bên thì không hề có viên đạn nào được bắn ra, trong khi đó viên đạn từ nòng súng của Tần Mạc Thiên vẫn lạnh lùng phóng thẳng về phía trước.

Di chuyển người về một bên, nhanh như chớp Lãnh Hàn Dương tung người lên, nhắm thẳng bàn tay của người trước mặt, mũi giày đá bay khẩu súng trên tay gã đàn ông kia ra ngoài.

Xoẹt!!!!!

Khẩu súng ma sát với mặt đá nát, xoay tròn một vòng rồi dừng lại.

Tần Mạc Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gã lộn người qua, với tay về nơi khẩu súng đang nằm im lìm.

Bốp!

Khi đã gần chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh ngắt, một sức mạnh từ trên cao bất ngờ giáng xuống, đè úp lên mu bàn tay gã.

-Aaaa!!!!!!!

Tần Mạc Thiên nghiến răng kêu lên, bàn tay còn lại bóp chặt lấy cổ chân hắn, hai mắt vì dùng hết lực mà vằn đỏ lên.

-Hừ!Không dễ dàng thế đâu!

Nụ cười đắc ý xẹt qua đáy mắt, Lãnh Hàn Dương di mạnh lên tay đối phương rồi hất tung khẩu súng ra xa.

Tần Mạc Thiên bật người dậy, xông tới vung một quyền uy lực định nhắm vào ngực Lãnh Hàn Dương, nhưng còn chưa kịp chạm tới mép áo sẫm màu, gã đã bị một bàn tay gầy trắng xanh bắt trúng, bẻ ngược khuỷu tay lại, khóa gọn về sau lưng gã.

-Chết tiệt!

Tần Mạc Thiên dùng cánh tay còn lại vung ngoắt về sau, quặp lấy cổ Lãnh Hàn Dương nhưng bị hắn lanh lẹ né tránh, bắt giữ cả hai tay gã.

-Giờ thì đã biết ai là người thua cuộc rồi chứ!

Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Hàn Dương trượt vào tai gã, Tần Mạc Thiên rùng mình một cái, lợi dụng sự đắc ý của hắn, dùng lực đẩy mạnh vai vào vết đạn cũ trên người kẻ đứng sau, hiệu quả thoát ra khỏi sức mạnh đang kìm hãm bản thân.

Nhanh như cắt lộn một vòng về phía mép bụi hoa, gã vươn tay chộp lấy khẩu súng màu ánh thép. Lần này thì không còn ai ngăn cản gã được nữa.

-Hàn Thiếu Phong, mày đừng vội đắc ý. Không biết ai mới là kẻ thua cuộc đây.

Lãnh Hàn Dương siết chặt nắm đấm trong tay, hàn ý trong mắt càng sâu, bỗng thấy chút biến đổi trong lòng đồng tử của Tần Mạc Thiên. Cùng lúc ấy,  một con gió thổi qua, đưa theo thứ mùi hương thoang thoảng quen thuộc. Không chút suy nghĩ hắn quay người, tóm chặt lấy người con gái mặc áo trắng kia, ghì sát cô vào lòng.

Hạ Tuệ Tuệ kinh hãi mở to mắt, vì vừa nãy khi thức dậy đã thấy mình nằm trong phòng, bọn người hai bên đánh nhau lộn xộn nhưng quái lạ là chẳng có ai để ý tới cô nên cô mới có cơ hội tìm tới đây.

Nhưng kết cục lại ngoài dự liệu của cô, chẳng những không ngăn cản được vụ quyết chiến, cô giờ đang nằm trong tay của hắn, người mà cô yêu thương tới mù quáng.

Lưỡi dao sắc lạnh kề sát vào chiếc cổ mảnh mai, nụ cười trên môi Lãnh Hàn Dương trở nên tàn độc vô cùng.

-Tần Mạc Thiên, anh dám không?

Tần Mạc Thiên trừng lớn mắt, quai hàm nổi gân xanh nhưng khẩu súng trên tay gã vẫn chưa chịu buông xuống.

-Buông Tuệ ra!

-Người quyết định việc này, chỉ có một mình anh.

Lãnh Hàn Dương bật cười, đánh trúng sự hoang mang của gã đàn ông kia. Hắn tin chắc, Tần Mạc Thiên sẽ không coi thường sự sống của người đang nằm trong tay hắn, vì hắn biết Hạ Tuệ Tuệ chính là điểm yếu lớn nhất của gã tới tận bây giờ.

Trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, cả bàn tay cũng dần ướt đẫm. Ý chí trong Tần Mạc Thiên hoàn toàn bị đả kích, gã vừa không thể buông tay, cũng không thể bỏ mặc sự sống chết của Tuệ, gã phải làm gì đây? Ai nói cho gã phải làm sao cho đúng đây?

-Tần Mạc Thiên, mày hết đường chạy rồi!

Một nhóm người mặc vest đen vây quanh gã, gã biết Nhật Long bang đã thua, và gã cũng đã thua rồi… Tại sao gã chỉ luôn luôn là kẻ thua cuộc? Bao nhiêu năm làm việc cho Hạ gia, góp toàn bộ sức lực cho Nhật Long bang, và cả tình yêu không hồi đáp với Tuệ,  nhưng tất cả gã đều không bằng, gã đều thua kẻ giả dối kia.

Không cam lòng, dù có chết gã không cam lòng!

Thời khắc chủy thủ trên tay vừa kịp buông lỏng, là đúng khi thần trí Tần Mạc Thiên trong trạng thái điên loạn.

Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu chợt ánh lên một tia hãi hùng, không chút suy nghĩ quay người lại, cánh tay thanh mảnh níu chặt vào cổ hắn.

Một âm thanh lạnh lẽo bất chợt vang lên. Lãnh Hàn Dương ngẩn người, thuận thế ôm lấy thân hình đang ngã vào người mình.

LENG KENG! LENG KENG!

Chủy thủ trên tay từ từ trượt xuống, va đập vào nền sân cứng tạo tạo thành một loạt tiếng động lạnh ngắt rời rạc.

Tần Mạc Thiên sắc mặt không còn chút huyết sắc. Khẩu súng trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.

Tại sao? Tại sao lại vậy? Tại sao đến cuối cùng người cô chọn lựa vẫn không phải là gã.

-Không! Không phải! Không phải…

Phát súng cắt đứt lời gã, cũng cắt đứt sinh mạng gã. Ngay cả khi chết, mắt gã vẫn trợn trừng, môi còn mấp máy như phủ nhận một điều gì đó.

_____!____ !____

Lòng bàn tay cảm nhận được sự ướt dính, nóng hổi lạ thường.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ quái dị loang trên chất vải mỏng, trông tựa như một đóa bỉ ngạn hoa nở trên mặt tuyết.

Hắn hơi lùi bước lại, hàng mi đen khẽ rung động…

Chuyện gì? Là chuyện gì đã xảy ra?

Mở to mắt, bước chân hắn vẫn không ngừng lùi về phía sau. Bất ngờ chủy thủ nằm ngang trên đường cản gót lại. Lãnh Hàn Dương ngã xuống, cú ngã như một đòn đánh vào tâm trí bấn loạn của hắn, thanh tỉnh mọi giác quan còn đình trệ của hắn.

Ngón tay xương xương nới lỏng thân thể kia ra, hắn cúi đầu xuống, nhìn người ở trong ngực mình.

Gương mặt trắng nõn, hai mắt khép hờ, bên dưới khóe miệng nhạt màu cơ hồ có một tia máu nhỏ muốn thoát ra ngoài.

Hắn cứ vậy mà nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng không dám, vì hắn có ảo giác rằng chỉ cần nếu hắn nhắm mắt lại, cô sẽ biến mất không chút tăm tích.

-Tuệ Tuệ.

Giọng hắn đan xen vào tiếng gió, không nghe ra cảm xúc.

-Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ…

Như nghe thấy tiếng gọi của hắn, hàng mi cong cong khẽ lay động. Đôi mắt thanh thuần trong suốt dần hiện ra.

Xác định được người trước mắt là ai, khóe miệng dính máu khẽ uốn thành một nụ cười.

-Hàn Dương…

Chỉ một tiếng gọi, nhưng trăm ngàn điều trong đôi mắt cô hắn đều hiểu thấu. Hắn bật cười, khuôn mặt lạnh lùng vương máu trở nên yêu dị hệt ma quỷ hiện thân.

-Tại sao? Là tại sao vậy?

-Tại sao em lại cứu kẻ thù giết cha mình?

-Tại sao…Tại sao lại yêu tôi…? Tôi không xứng, hoàn toàn không xứng đáng…Để em dùng cả tính mạng đổi lấy sự giả dối từ tôi.

Hạ Tuệ Tuệ vẫn hướng hắn một nụ cười yếu ớt.

-Em yêu tôi, em nói rằng em yêu tôi phải không? Nhưng tôi đã làm cho em được những gì nào, bảo vệ em ư? Đó chỉ là giả dối. Trân trọng em ư? Chỉ vì em là một món đồ chơi. Yêu thương em ư? Vì em chỉ là một con câm khiến người khác phải thương hại.

Hắn cười rộ lên, nhưng đáy mắt chỉ dâng lên một sự chua chát không lời. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá phong đỏ chói như máu đồng loạt rơi xuống, phớt qua mái tóc đen nhánh, hụt hẫng rơi vào sâu cõi lòng hắn, in dấu như một vết thương không sao liền lại được.

-Tuệ Tuệ, tại sao em không phải là “Tuệ Tuệ” mà lại là “Hạ Tuệ Tuệ”?

Khóe miệng giần giật, ánh mắt thâm sâu đặc quánh thành một tầng u ám khó thấy. Không ai biết được tâm trí hắn đang lạc về đâu…

-Hạ Đình Tâm đã hại chết cả gia đình tôi… Lúc ấy, tôi cứ ngỡ đó chỉ là một vụ tai nạn do ông trời đã sắp đặt. Tôi hận tất cả, căm nghét tất cả. Kể từ đó tôi không tin vào ai, hay vào bất cứ thứ gì…

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, hai hàng lệ lặng lẽ rơi như chuỗi ngọc trân quý bị đứt đoạn. Lý do là vậy ư? Hắn giết cha cô là do vậy ư?

Nụ cười của hắn điên cuồng, phẫn uất nhưng ánh mắt lại phảng phất một nỗi bi thương vô hạn.

-Vì cho rằng cả thế gian này đều mắc nợ tôi nên tôi đã làm tất cả, thậm chí  lao vào những âm mưu dơ bẩn để giành lại những thứ mình đã đánh mất. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì tôi mới nhận ra, người tôi nợ cả thế gian lại chính là em.

Hắn đưa tay vuốt dọc theo sườn mặt mỏng manh, nhẹ nhàng gạt đi dòng lệ trong suốt lấp lánh. Đôi mắt đen sâu thẳm che giấu một nỗi thống khổ bị đè ép nặng nề.

-Là em, chứ không ai khác… Tôi nợ em cả quãng thời gian này, cả mạng sống này… Thậm chí cả tình yêu suốt cuộc đời này góp lại… cũng không đủ  trả cho em.

Tuệ Tuệ khẽ lắc đầu.

-Là do tự nguyện ư? Em có phải đồ ngốc không vậy?

Hàng lông mày sẫm màu nheo lại, xô đẩy nét cười trên môi hắn càng nhạt nhẽo hơn.

-Không đáng! Thật không đáng chút nào! Một kẻ vô nhân tính như tôi đáng lẽ không nên xuất hiện trên thế gian này, càng không nên gặp được em…

-Dù anh có là ai… là Lãnh Hàn Dương hay là Hàn Thiếu Phong cũng được…

Cô ngẩng lên nhìn hắn, ngón tay nhỏ bé cố vuốt lên hàng mi hắn, muốn xóa mờ nét u buồn cô tịch trong đôi mắt ấy.

-Em không hối hận khi gặp anh… cũng không hề hối hận khi yêu anh…

Dùng hết hơi thở còn lại trong lồng ngực, cô ép re mấy từ, máu tươi chảy tràn theo khóe miệng, rớt xuống mặt cỏ xanh thẫm một mảng đỏ thẫm…

-Nếu có hối hận… thì hồi đó em đã không nắm lấy tay anh…

….

Bàn tay trên khuôn mặt hắn đột nhiên sững lại rồi từ từ trượt xuống.

Bên tai hắn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, lay động đáy mắt sâu hun hút…

Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh nhạt, nhưng bao phủ trước mắt hắn giờ chỉ là một thứ màu sắc quái lạ, không còn chút sắc màu của sự sống…

Lòng đồng tử vốn đen kịt dần thẫm dần màu lại, dung dịch đỏ quánh ngập tràn, dâng trào qua khóe mắt.

Một dòng nước màu đỏ tươi chảy xuống.

Là máu, hay là nước mắt?

Hai hai vệt máu kéo dài trên khuôn mặt hắn, vẻ ngoài lãnh đạm vô cảm bị vỡ tan, thay vào đó là một sự bi thương đến tận cùng.

-Ngay cả khóc nước mắt cũng không được thuần khiết. Hạ Tuệ Tuệ không phải anh đã bảo em không nên yêu một kẻ máu lạnh vô tình như anh hay sao?

Bẩm sinh tuyến lệ đã không tồn tại, hắn là một kẻ không thể có nước mắt.

Năm đó nghe tin cái chết của cha mẹ, dù có đau đớn đến tận cùng hắn vẫn là không khóc được…

Họ gọi hắn là ma quỷ, một con quỷ không hề có tình cảm… Nhưng vì cái gì, khiến trái tim hắn giờ đây lại đau đớn đến vậy?

Lồng ngực như bị xé rách ra, trăm ngàn mũi kim sắc nhọn xuyên thấu, đâm vào nơi yếu mềm ấy. Hơi thở cũng dần bị tắc nghẹn lại, hắn tưởng mình đang chết dần trong sự đau đớn không lối thoát.

Khó nhọc hít lấy một hơi thật sâu, bơm đầy không khí vào buồng phổi để sàng lọc tất cả tạp chất để lấy thứ khí trong lành nhất nơi cổ họng khô khốc, đắng ngắt ấy.

Từng câu từng chữ thốt ra, không hiểu sao tâm can hắn đều nhức nhối khó chịu đến vậy.

-Đã biết trước tôi và em không chung một thế giới…cũng không thể nào ở bên nhau…nhưng tại sao mỗi lần nhìn em tôi đều không cách nào dời ra nổi…

-Là lúc nào, là lúc nào nhỉ? Là khi em bày tỏ tình cảm với tôi, hay là khi em ôm lấy vết thương trên ngực tôi… Hay là từ rất lâu, rất lâu trước đó… Khi em run rẩy hướng ánh nhìn thuần khiết về phía tôi…Tôi đã yêu em...

Giọt huyết lệ đỏ tươi rơi xuống làn da trắng bệch, hòa chung cùng dòng nước mắt còn chưa kịp khô trên gương mặt cô, một nụ cười mơ hồ chợt hiện lên trên khóe miệng bợt màu…

Hắn ôm thân thể lạnh ngắt trên tay, mong sao chút ấm áp trên người hắn truyền sang cho cô. Như hơi ấm của cô bé năm nào đã truyền vào thẳm sâu nơi trái tim hắn.

-Tuệ Tuệ, em muốn đi đâu?

-Dù ở bất kỳ đâu anh cũng đưa em đi…

Hắn nghé sát tai xuống, nhưng ngoài âm thanh con tim vụn vỡ ra, không hề có một chút âm thanh nào đáp trả.

-À! Anh nhớ rồi, đã có lần em nói muốn đến nơi có thật nhiều hoa… Hoa anh đào…

-Được nhìn thấy em, được nghe giọng nói của em… mọi thứ… đều thật tươi đẹp…

.

.

.

-Tuệ Tuệ…em từ nay sẽ là Hàn phu nhân…Là người của Hàn Thiếu Phong…Không một ai, không có bất cứ kẻ nào thay đổi được điều ấy… Mãi mãi sẽ không thay đổi được…

Trên khuôn mặt người thanh niên đẹp tựa yêu ma nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

-Em đồng ý chứ Tuệ Tuệ…?

Hắn cúi xuống, cẩn thận chạm lên đôi môi còn mang nét cười kia.

Khi Hàn Thiếu Phong dùng bờ môi lạnh như băng hôn vào đôi môi có phần lành lạnh của cô, hắn cảm thấy thật ấm áp.

Đối với hắn, cô vẫn ấm áp ngay cả khi trái tim không còn đập nữa.

Tất cả thủ hạ chứng kiến cảnh tượng ấy trong lúc bấy giờ đểu nhất thời kinh hãi. Hắn, liệu có phải Lãnh Hàn Dương gắn với biệt danh “Diêm Vương” mà bọn họ biết không? Và hắn thế nào lại vì con gái của Hạ Đình Tâm mà…

Nhớ lại hồi đó nhận được lệnh bắt Hạ Tuệ Tuệ cùng Lãnh Hàn Dương bên Nhật Long bang, bọn họ cũng không ngờ rằng hắn chính là con nuôi của Lãnh gia, cũng không thể ngờ nổi tất cả những quan tâm đối với Hạ Tuệ Tuệ chỉ là giả dối, vì ngày ấy rõ ràng hắn đã dùng tất cả sự dịu dàng và bao bọc dành cho Hạ Tuệ Tuệ. Ngay cả khi theo lệnh Lãnh gia vào đây giải cứu hắn, trước đó Lãnh Hàn Dương đã từng dặn dò rất cẩn thận rằng không cho phép  ai được tổn hại Hạ Tuệ Tuệ dù trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả khi cô có lấy đi mạng hắn…

Hỏi tại sao thì hắn chỉ thản nhiên nói.

“Những thứ ta nợ Tuệ Tuệ, cả đời này cũng không thể nào trả hết.”

Đời này, kiếp này, người hắn nợ thì nhiều vô số nhưng người hắn sẵn sàng trả thì chỉ có mình cô… Một người luôn ở bên hắn, vỗ về tâm hồn cô độc của hắn, cho đến khi tìm được thời cơ thích hợp để bù đắp lại thì đã quá muộn rồi…

***

Sắc trời xám xanh bao trùm lên bầu không khi một cảm giác ẩm ướt khó chịu. Cơn mưa lất phất bay kéo theo trận gió nhè nhẹ, lay động hàng cây bên đường.

Những nụ hoa màu hồng phớt nhỏ bé khẽ lay động, hàng ngàn cánh hoa anh đào bung ra, rơi lả tả trên mặt đất.

Chiếc BMW màu bạc chậm dần rồi dừng lại bên nề đường.

Đôi giày bóng loáng đặt xuống lòng đường loang loáng nước, tiếp đến là một cây ô được bật ra, cản đi tầm nhìn về người đó.

Trên con đường vắng người qua lại, người thanh niên mặc y phục đen lang thang bước, đế giày đè lên lớp cánh hoa vung vãi dưới chân.

Làn mưa mỏng manh nhẹ đáp xuống, đọng lại nơi vai áo hắn từng hạt nước nhỏ xíu long lanh hệt như những giọt nước mắt.

Tiếng bước chân êm ả trong chiều mưa bị cắt đứt bởi một chuỗi tiếng cười thanh thoát.

Ở phía xa, hai đứa trẻ đang nô đùa với nhau.

-Đợi anh với!

Cậu thiếu niên giơ tay gọi với về phía trước, trên môi là một nụ cười ngây ngô.

-Chậm quá! Nhanh lên đi!

Cô bé mặc váy hồng chạy phía trước buông lời chế nhạo, đồng thời quay đầu lại làm động tác chế giễu.

Bất ngờ cái đầu nho nhỏ đập vào một người đi đường ngược chiều.

Cô bé ngẩng đẩu lên, nhìn người trước mặt. Trong đôi mắt to tròn phản chiếu một phần khuôn mặt hắn. Lạnh lùng khiến người khác phải kinh sợ.

-Xin lỗi…

Cô bé thụt lùi lại, cúi thấp đầu nhận lỗi.

Đôi mắt đen nhất thời ngưng đọng ánh nhìn, hướng thẳng vào hình hải nhỏ bé ấy.

-Sao vậy?

Cậu bé giật tay cô bé kéo lui về phía mình, một bên quay sang hỏi.

-Tuệ, có chuyện gì?

-Là em va phải…

-Tuệ?

Âm thanh trầm trầm vang lên, không đầu không cuối tuôn ra một câu.

Cô bé giương mắt khó hiểu nhìn người thanh niên mặc vest đen trước mặt. Vì thấp bé nên cô không nhìn rõ được tướng mạo hắn, chỉ thấy có một cảm giác kỳ lạ khiến cô vô thức gật đầu đáp trả.

-Vâng! Cháu là Minh Tuệ, có thể gọi cháu là Tuệ Tuệ…

Bàn tay cầm ô đột nhiên cứng đờ lại, gân xanh chằng chịt nổi lên những ngón tay thon dài xương xương. Hắn cứ đứng vậy, không hề có chút động thái gì.

Phải qua rất lâu, lâu đến nỗi bị cậu bé bên cạnh kéo tay giục đi, Minh Tuệ mới miễng cưỡng quay gót.

Trước khi đi, cô cơ hồ còn nghe tiếng thở dài rất nhỏ từ hắn.

-Hừm!

Cậu bé gằn một tiếng, bàn tay nắm lấy cổ tay cô ngày một chặt hơn.

-Người ấy thật đáng sợ, trông rất giống một kẻ chuyên làm việc xấu.

Mái tóc tơ quay lại ngoái nhìn. Phía xa con đường tràn ngập sắc hồng của  hoa anh đào. Bóng người thanh niên lặng lẽ mà cô độc, chiếc ô dần dần hạ thấp xuống, lộ ra khuôn mặt hắn.

Cặp mắt thanh thuần mở lớn. Lần đầu tiên trong đời cô thấy một người có đôi mắt đen đến thế, lạnh lùng đến thế, và u tịch đến thế…

-Ca ca, dường như chú ấy không hoàn toàn là người xấu…

________

Là do ông trời, có phải là do ông trời hay không? Nếu không tại sao lại cho hắn nhìn thấy hình ảnh tương tự thêm một lần nữa.

Năm ấy, cô đứng trong mưa, chính hắn đã vươn tay về phía cô, để cô tìm chút an toàn nơi hắn. Nhưng thật không ngờ người để cho hắn tìm thấy chút ấm áp, tin cậy lại là cô.

Nếu cả gia đình hắn không có bị sát hại…

Nếu như hắn không tiến thân vào giang hồ…

Nếu tình yêu của hắn dành cho cô đủ lớn đánh thắng nỗi hận thù…

Nếu... ngày đó hắn không đưa tay ra thì mọi chuyện đã khác, tất cả sẽ không như vậy…

Nếu…

Và hắn là người rõ nhất “Nếu” chỉ là giả định, sẽ không bao giờ điều đó trở thành hiện thực, mọi chuyện đều đã qua cả rồi…

Là ông trời đang trêu đùa lòng người ư?

Chiếc ô rời khỏi tay hắn, lặng lẽ rơi xuống lòng đường.

Bụi mưa mát lạnh đáp nhẹ trên mặt hắn, thanh tỉnh từng tế bào trong người hắn nhưng không sao xóa mờ về ký ức năm đó.

Một đạn cô đỡ cho hắn, một đạn đã chấm dứt tất cả quan hệ của hắn với Hắc Dạ bang cũng như cái tên Lãnh Hàn Dương, và cũng chỉ bởi một viên đạn ấy đã cắt đứt sinh mạng cô…

-Tuệ Tuệ…

Giọng hắn rất nhỏ như hòa chung vào trong màn mưa, bị vùi lấp bởi tiếng gió xào xạc…

-Tuệ Tuệ… Em đã nói rằng không hối hận phải không? Nhưng anh thì có…

Hạ hàng mi ướt sũng nước, hắn đưa tay lên, từ từ mở lòng bàn tay ra. Một đóa hoa anh đào hiện lên, rực rỡ trước mắt hắn…

-Đã rất muốn quay lại, đã rất muốn quên đi thù hận… Chỉ muốn ở bên em, được nắm lấy bàn tay em, được ngửi mùi hương trên tóc em…

-Đôi mắt em, nụ cười của em, cả những giọt nước mắt đau buồn của em… anh không thể nào quên em. Em bảo anh phải làm sao để quên được em đây?

Nụ cười nhợt nhạt trên môi hắn biến mất, thay vào đó là vẻ bi sầu, tiếc thương vô hạn …

-Nếu có thể… Xin ngày đó, em đừng nắm lấy tay anh…

Đóa hoa trong lòng bàn tay hắn bị gió cuốn bay đi. Đầu gối thất thần khụy xuống, hắn như con diều đứt dây giữa trời cao không biết phải níu kéo vào nơi đâu.

Trong ký ức mờ nhạt của hắn, cô là một đứa trẻ dùng ánh mắt thay cho ngôn ngữ thông thường, cô hay cười cũng rất yêu đuối… Và cô yêu hắn, rất yêu hắn, là người duy nhất trên thế gian này thật lòng yêu thương hắn…

Hắn không biết rằng bản thân đã yêu cô nhiều đến thế, nhớ thương cô nhiều đến thế… Hình bóng cô từ lâu đã khắc sâu vào tâm trí, vào xương tủy hắn, mỗi phút giây đều giày xéo tâm can hắn.

Khi biết hối hận về những lỗi lầm đã gây ra thì hắn mới hiểu rằng dù có làm bất cứ điều gì thì sẽ không thể thay đổi được nữa, bởi cuối cùng tất cả cũng chỉ còn lại quá khứ mà thôi…

Quá trễ, đã quá trễ rồi…

-Tuệ Tuệ, anh không tốt… xin lỗi… xin lỗi em…

Bất ngờ cái lạnh của cơn mưa không còn chạm lên da thịt hắn.

Hàn Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn lên, chợt một bàn tay nhỏ bé chặn ngang tầm mắt hắn, khẽ khàng chạm lên mi mắt ướt đẫm còn run rẩy.

Rất ấm áp!

Trái tim hắn không hiểu sao lại ấm áp đến vậy…

Hắn bắt lấy bàn tay ấy, lòng không ngừng gào thét.

Tuệ Tuệ! Tuệ Tuệ của hắn…

-Máu, trên mặt chú có máu…

Giọng nói trong trẻo vang lên, gương mặt ngây thơ nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Thấy hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, cứ hướng mình nhìn chằm chằm, cô bé có chút không tự nhiên liền nhỏ giọng giải thích.

-Vì chú cứ đứng ngoài mưa, lại không cần ô nữa nên…chú sẽ ốm đấy.

Khóe miệng cứng nhắc bỗng chốc cong lên, con ngươi đen thẫm hơi nheo nheo. Hắn hỏi ngược lại.

-Vậy cháu không sợ ốm ư?

Cánh tay nhỏ bé cho ra ngoài trời, hứng lấy từng giọt mưa lành lạnh một cách thích thú. Cô bé không ngập ngừng đáp lại.

-Không ạ… vì Tuệ Tuệ rất thích mưa.

-Thế sao?

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Hàn Thiếu Phong xẹt qua một nét cười yếu ớt, hắn đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy đi…

Xa dần, xa dần…

Trong trí nhớ của hắn, Tuệ Tuệ không thích mưa, nói đúng hơn là cô rất sợ sự lạnh lùng, vô tình của cơn mưa…

Mưa tạnh, những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua màn mây trắng đục, rạch ra một khoảng trời xanh ngắt.

Phia cuối con đường rải đầy cánh hoa, một cung cầu vòng rực rỡ ló rạng, bắc ngang qua hai hàng cây anh đào tạo thành chiếc cầu nối mỹ lệ nhất trần gian.

Tận đến khi hình bóng màu hồng phấn dần biến mất, bên tai hắn như còn văng vẳng giọng ca trong trẻo ấy…

Rất nhẹ nhàng và mềm mại,

Cánh hoa không biết bay về phương nào

Gió cuối đi, miệt mài cuốn đi không ngừng nghỉ…

Tắm trong cơn mưa mùa xuân, đắm chìm theo cơn gió.

Dù tất cả có tuyệt vời, có đẹp đẽ thế nào rồi cuối cùng sẽ phải đến hồi kết…

Có tiếc nuối không?

Nếu em nói rằng “không nuối tiếc” thì hoàn toàn là dối gạt.

Câu chuyện vẫn cứ khép lại.

Đã xa, tất cả đã bị gió cuốn trôi về miền dĩ vãng.

Ngước lên bầu trời xanh

Giờ đây đôi mắt lấp lánh chỉ là một khoảng tối trống rỗng.

Kết thúc rồi phải không?

Dù em không muốn nhưng vẫn phải cúi đầu chấp nhận…

Cánh hoa vẫn bay đi… mệt mỏi tìm nơi yên bình

Ký ức, thôi hãy để chúng chôn vùi vào nơi sâu kín nhất

Bài hát đã kết thúc khi mọi chuyện còn chưa kịp bắt đầu.

 Bay...Bay đi…

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: