Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xin đừng buông tay chap 21-25

Chap 21

-They don't know how long it takes

Waiting for a love like this

Every time we say goodbye

I wish we had one more kiss

I'll wait for you I promise you, I will-

Gaeul quay bước thật nhanh vào nhà, bỏ lại Yi Jung ngơ ngẩn đứng đằng sau. Trong lòng anh đang có rất nhiều cảm xúc không thể gọi tên, nhưng anh biết, trong anh và cô bây giờ, một cảm giác hạnh phúc đang dần lan toả...

------------------------------------------

- Yoon Ji Hoo, nói chuyện một lát đi. - Junpyo mở cửa nhà Ji Hoo bước vào.

- Nếu mình nói mình sẽ không tiếp chuyện cậu thì cậu đi về chắc?

- Hừm... Cậu định sống mãi như thế này à?

- Có gì không tốt à? - Ji Hoo điềm tĩnh trả lời.

- Mình biết... cậu với JanDi...

- Đừng lôi JanDi vào đây, đây là cuộc sống của mình. Cô ấy giờ đây đã chính thức là phu nhân chủ tịch tập đoàn Shinhwa... đừng nói đến quá khứ nữa được không? - Ji Hoo ngắt lời...

- Mình lo cho cậu...

- ...?

- Hôm đám cưới, mình đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Mình rất cảm ơn cậu vì đã chăm sóc JanDi...

- Mình đâu phải làm để được cậu cảm ơn, đúng không?

- Yaaa, cái thằng này... nói tóm lại, cậu lo mà tìm người yêu điii... - Junpyo đứng dậy.

- Sao? Sợ mình sẽ cướp JanDi hả? Mới cưới mà đã mất tự tin à? - Ji Hoo cười.

- Không... mình cảm thấy có lỗi... - Giọng Junpyo nhỏ đi rất nhiều.

- Lỗi gì? Vì cậu là bạn mình nên mình mới như vậy, F4 không bao giờ gặp vấn đề vì một cô gái, nhớ không?

- Nhưng...

- Về đi, mới cưới có mấy ngày mà đã bỏ vợ chạy đi thế này... mình lo cho cậu đấy. - Ji Hoo vừa cười vừa đẩy Junpyo ra ngoài...

- Yaaa... đừng đẩy... tóm lại, trong năm nay, lo tìm vợ đi... thế nhớ. - Junpyo bước ra về, mắt ánh lên một cái nhìn lo lắng...

Còn lại mình Ji Hoo trong phòng, anh quay lưng, bước gần đến chiếc bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm vé máy bay đi Đức, Ji Hoo cầm tấm vé, nở một nụ cười nhạt rồi cất vào như cũ...

"Chỉ còn một việc nữa thôi là tao phải dùng đến mày rồi..."

------------------------------------------------

Yi Jung cầm tập tài liệu thư kí Kim vừa đưa mà không đọc nổi một chữ gì. Ngày mai là ngày anh tiếp quản công ty, công việc đã chuẩn bị xong hết, chỉ duy nhất một việc chưa giải quyết được, đó chính là Gaeul... Mai là hạn cuối để cô đưa ra quyết định của mình... Dù cô có quyết định như thế nào, Yi Jung biết anh vẫn sẽ chấp nhận...

Gaeul đứng dậy, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Trong đầu cô đang có hàng nghìn câu hỏi và cô chưa có một câu trả lời chính đáng nào. Gaeul bước đi vô thức, chợt cô dừng lại trước viện bảo tàng nghệ thuật gia tộc So. Bước vào trong, chợt cô bắt gặp một người... đó là ông Huyn Sub. Gaeul luống cuống tìm chỗ nấp, cô trốn ngay sau một chiếc bình phong lớn quan sát ông. Dáng đứng của người đàn ông này nghiêng nghiêng, trông thật cô độc, ánh mắt đau đớn nhìn vào một bức tranh sơn dầu vẽ một cô gái với nụ cười trong sáng, hồn nhiên. Huyn Sub đưa tay ra chạm nhẹ vào bức tranh như sợ làm đau nó, môi run run thốt lên:

- Xin... xin lỗi...

Bỗng nhiên ông quay người lại, mắt nhìn thẳng vào phía Gaeul đứng, Huyn Sub tiến lại gần chiếc bình phong, vòng ra phía sau và bắt gặp Gaeul đứng đó.

- Ơ... chào tiền bối... - Gaeul sợ hãi...

- Cô theo dõi ta sao? - Huyn Sub lãnh đạm hỏi.

- Ơ không, không ạ.... Chỉ là... cháu đi ngang qua, thấy tiền bối ở đây, sợ làm phiền tiền bối nên.... - Gaeul khổ sở giải thích.

- Cô tên là Chu Gaeul thì phải? - Huyn Sub hỏi.

- Vâng, cháu là Chu Gaeul. Thôi, cháu không làm phiền tiền bối nữa, cháu phải về đây ạ... - Gaeul vừa dợm chân quay bước.

- Đứng lại. Ta muốn nói vài câu. - Huyn Sub kéo tay Gaeul lại.

- Dạ...?

- Yi Jung yêu cô phải không?

- Ơ... dạ....

- Ta biết cô đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời nó lúc này. Vậy ta hỏi cô, đối với cô, Yi Jung là gì?

- Cháu...

- Đến tình cảm của mình mà cũng không biết là sao? - Huyn Sub cao giọng hỏi.

- Cháu...

- Mấy lần qua công ty, ta đã bắt gặp Yi Jung đi với cô. Nhìn ánh mắt nó, ta hiểu nó rất thương yêu cô. Còn cô thì sao?

- Nhìn ánh mắt Yi Jung sunbae...? Có phải đó cũng chính là ánh mắt của tiền bối khi nhìn mẹ Yi Jung sunbae không ạ? - Gaeul đánh liều hỏi.

- Cô...? Phải... đúng là như vậy - Huyn Sub hơi ngạc nhiên.

- .....

- Ta hỏi cô, cô đối với Yi Jung là sao?

- Cháu muốn anh ấy được hạnh phúc hơn ai khác. - Gaeul trả lời dứt khoát.

- Hm... muốn Yi Jung hạnh phúc, thế nào là hạnh phúc cô có hiểu không?

- Dạ...?

- Có vẻ như trong lòng cô đang có một nỗi bất an phải không? Cô không dám đối mặt với tình cảm của mình, lấy lí do ấu trĩ đó ra làm bình phong để trốn sau nó... như cô đang làm sao? - Huyn Sub chỉ vào chiếc bình phong chắn trước mặt Gaeul.

- Tiền bối....

- Cô định xây cao mãi cái bức tường giữa cô và Yi Jung như vậy sao?

- Cháu...

- Ta đã cho người tìm hiểu cô, cô là người tốt... nhưng quá nhút nhát khi bày tỏ tình cảm của mình. Ta biết Yi Jung yêu cô đến mức nào, và có lẽ ta cũng hiểu được tình cảm của cô dành cho nó...

- ....

- Có vẻ như cô biết khá nhiều chuyện của ta và mẹ Yi Jung?

- Cháu... có nghe ông nội Yi Jung kể lại...

- Phải, ta đã rất hối hận ngay sau đó - Huyn Sub trầm ngâm - Nhưng ta chưa bao giờ tiếc cho tình cảm của mình đối với bà ấy. Đôi khi, chỉ yêu thôi là không đủ, mà không yêu lại càng không đủ...

- ....

- Thôi, khá muộn rồi, con gái đừng đi ra ngoài một mình vào lúc chập choạng tối. Cô về đi. Có vẻ ngày mai, cô khá bận rộn đấy. - Huyn Sub khoát tay ra hiệu Gaeul đi về.

Gaeul ngập ngừng cúi chào ông rồi quay bước ra cửa, đột nhiên cô quay lại, chỉ vào bức tranh đằng sau Huyn Sub và hỏi:

- Người trong tranh là mẹ của Yi Jung sunbae phải không ạ?

- Ta đã dằn vặt rất lâu vì không thể tận tay đưa bức tranh này cho bà ấy... - Huyn Sub nhắm mắt lại rồi cũng quay lưng bước đi...

Gaeul đi bộ về nhà, khi mở cửa cô nhìn thấy một gói quà được gói một cách cẩn thận mà cô luôn biết được người gửi là ai. Mở gói quà ra, bên trong vẫn là một bộ váy khác, một đôi giày và một chiếc túi xách. Từ ngày quen anh, tủ quần áo của cô được cải thiện rất nhiều... Cứ mỗi lần đi với anh, cô lại nhận được một gói quà và một tấm bưu thiếp... Lần này cũng vậy, tay cô run run mở chiếc bưu thiếp ra, vẫn nét chữ quen thuộc ấy... "Nếu em không thoải mái, ngày mai, em có thể không đến. Dù em lựa chọn thế nào, anh cũng chẳng có gì trách cứ. Nhưng, anh vẫn sẽ đợi em... So Yi Jung".

"Yi Jung này, em nghĩ anh phải học cách thất vọng đi..."

---------------------------------------------

Buổi chuyển giao chức vị chủ tịch tập đoàn diễn ra một cách tốt đẹp. Ngày Huyn Sub trang trọng tuyên bố người kế vị là So Yi Jung. Trông anh thật lịch lãm trong bộ vest sang trọng mà không kém phần quyến rũ. Bài phát biểu ngắn gọn của anh làm cánh phóng viên nhà báo như điên lên. Họ tranh nhau phỏng vấn anh, chen chúc xô đẩy để được gọi phỏng vấn, Yi Jung vẫn điềm đạm trả lời mọi câu hỏi. Duy chỉ có ánh mắt anh vẫn đang hướng về phía cánh cửa ra vào...

- Tớ cá 100000 won là Gaeul sẽ không đến... sắp đến bữa tiệc rồi mà chẳng thấy đâu...- Junpyo vừa dứt lời đã bị lãnh ngay một cú đá vào chân rất mạnh từ quý phu nhân...

- Liệu hồn anh đấy Goo Junpyo... - ánh mắt JanDi toé lửa tuy vậy trong lòng cô cũng đang rất lo lắng... Gaeul-ya, lần này là sao đây?

- Yên tâm đi, chắc chắn công chúa sẽ tới... - Ji Hoo lên tiếng.

Lòng Yi Jung như có lửa đốt, anh không thể hướng sự tập trung của mình mãi vào những câu hỏi của đám báo giới. "Chu Gaeul? Đây là câu trả lời của em có phải không?". Sau khi lễ nhậm chức diễn ra một cách tốt đẹp, Yi Jung mời các vị quan khách tham gia vào một bữa tiệc lớn. Xung quanh anh rất ồn ào, Yi Jung phải đi tiếp rượu mọi người, nụ cười của anh hiện hữu trên mặt như một nét vẽ, hoàn toàn không có một cảm xúc nào... Bỗng nhiên, hai tay anh bị níu lại, có tiếng con gái cất lên:

- Anh Yi Jung, sao không qua chỗ em mà lại đứng ở đây? - một cô gái ăn mặc rất thời trang vòng tay qua người Yi Jung hỏi.

- Ừhm, xin lỗi, tôi bận quá. - Yi Jung đặt ly rượu xuống rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mình.

- Ứ ừ, bận là bận thế nào? Không có nổi mấy tiếng qua chỗ em chơi sao? - Cô gái kia vẫn khôgn chịu buông tha Yi Jung.

- Cô biết đấy... dạo này tôi rất bận, không có nhiều thời gian. - Yi Jung bắt đầu bực mình.

- Hay anh lại có cô nào rồi phải không? Cô ta xinh hơn em sao? Hay là tóc tai thì bù xù, ăn mặc thì xấu xí, khuôn mặt chẳng tầm thường nào? Yi Jung-ya...

- Xin lỗi, có lẽ tôi làm cô thất vọng vì ngoại hình của mình rồi. - Một tiếng nói quen thuộc cất lên lần Yi Jung ngỡ ngàng, anh quay phắt người lại. Là em... là em thật rồi Gaeul-ya... Yi Jung rạng rỡ nở một nụ cười rồi nhanh chóng bước về phía Gaeul. Bộ váy anh chọn cho cô làm cô càng thêm phần quyến rũ.

- Em... sao em đến muộn thế. Em có biết anh lo lắng tới mức nào không, Gaeul-ya... - Yi Jung trách móc cô.

- Thật ra em tới ngay từ đầu nhưng em cố tình không để anh nhìn thấy mà. Em muốn xem, anh định làm gì nếu em không tới... - Gaeul nhẹ nhàng giải thích.

- Thế sao bây giờ em lại xuất hiện.

- Cám ơn mình đi, mình đã tìm thấy công chúa đang chơi trốn tìm đấy. - Ji Hoo cầm ly rượu đi đến. Đằng sau anh là JanDi và F2, tất cả bọn họ đều đang nở một nụ cười hạnh phúc.

- Là sao? - Yi Jung không hiểu.

- Lúc mình ra lấy thêm rượu thì bắt gặp Gaeul đang trốn sau mấy cái bình gốm to tướng. Mà công nhận cô ấy trốn kĩ thật. Chẳng ai biết cho đến khi mình tìm thấy cô ấy...

*Flashback*

- Này cô Chu Gaeul. Cô định chuyển sang nghề điệp viên thật đấy à? - Giọng nói của Ji Hoo làm Gaeul giật nảy mình quay lại.

- Sunbae... sunbae-ya....

- Định trốn tránh cả đời sao?

- Em... thật ra em đến từ sáng sớm, nhưng...

- Thế sao không vào?

- Em... em cứ chần chừ mãi, không biết có nên xuất hiện hay không. Em... cuối cùng em nghĩ cứ đứng ở đây là tốt nhất.

- Tốt cho em hay tốt cho Yi Jung?

- Em... em... - Gaeul lúng túng.

- Nhìn tên kia khổ sở tìm em thế mà em cũng làm được, em lạnh lùng thật đấy Gaeul.

- Không phải... chỉ là em chẳng biết xuất hiện thế nào...

- Đến thời điểm này rồi mà em vẫn băn khoăn với lựa chọn của mình vậy sao Gaeul?

- Em cũng không biết nữa...

- Trải qua bao nhiêu việc như vậy, em vẫn cứng đầu không chịu rút ra bài học nào sao Gaeul?

- ....

- Chờ đến khi em quyết định xong, lúc đấy tất cả đã quá muộn rồi Gaeul-ya... Em đừng đòi hỏi quá nhiều, có những thứ, thật sự chỉ có thể nhìn thấy bằng niềm tin thôi Gaeul-ya... Đến với Yi Jung đi... tin tưởng Yi Jung cũng chính là tin tưởng bản thân mình, em hiểu không?

*end flashback*

Yi Jung ôm chặt Gaeul khiến cánh phóng viên sôi lên, sự xuất hiện của cô đã làm tất cả mọi người ngạc nhiên. Những cô gái trong bữa tiệc nhìn nhau trân trối... ai mà ngờ được, người mà Cassanova nổi tiếng của F4 lại là một người tầm thường như vậy...

Gaeul nắm chặt tay Yi Jung khi anh kéo cô lên trên bục, cô hiểu rằng, từ bây giờ, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, bàn tay của cô chắc chắn sẽ nắm chặt lấy tay anh... mãi mãi không xa rời...

- Thưa toàn thể các vị quan khách, cho phép tôi được giới thiệu vợ chưa cưới của mình, cô Chu Gaeul...

Ở bên dưới, JanDi và F3 vỗ tay nhiệt liệt, JanDi thậm chí còn khóc rất nhiều, cuối cùng, người bạn thân nhất của cô đã có được hạnh phúc... Cách đó không xa, ông Huyn Sub cũng đang đứng cùng thư kí Kim, môi nở một nụ cười... "Cuối cùng, tôi đã có thể thanh thản rồi bà ạ, cả 2 con trai chúng ta đều đã có được hạnh phúc. Bây giờ, tôi có thể an tâm mà đi theo bà được rồi..." Ông Huyn Sub ra hiệu cho thư kí Kim lấy xe chở ông tới bệnh viện Seoul... sáng mai, ông sẽ có một cuộc đại phẫu cắt bỏ khối u đang di căn trên người...

Chap 22

-You are no where?

... I am now here...-

Yi Jung nắm chặt tay Gaeul, bây giờ, cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh cũng không bao giờ buông tay cô ra. Bàn tay nhỏ bé ấy, anh sẽ giữ gìn, trân trọng như tính mạng của mình...

Gaeul đặt tay mình bên trong bàn tay rắn chắc của Yi Jung, bàn tay này thân thương với cô biết bao... Cô thầm hứa từ nay, sẽ không bao giờ buông tay người đàn ông này ra, cô đã hiểu được tình yêu của anh đối với cô... Và quan trọng hơn hết, Gaeul đã xác định được tình cảm của mình, nhất định, cô phải nắm lấy hạnh phúc nhỏ bé ấy....

- Nhìn chúng nó tình cảm quá... - Junpyo càu nhàu.

- Thì sao? Anh phản đối gì à??? - JanDi cau có.

- Đâu đâu... - Junpyo vẫn sợ Jandi như ngày nào...

Ở góc phòng, máy Ji Hoo báo tin nhắn, có việc gấp ở bệnh viện, một bệnh nhân cần phẫu thuật ngay trong sáng mai, có vẻ người đó khá quan trọng nên anh được chỉ định làm bác sĩ chính.

Yi Jung dắt Gaeul đi xuống bàn tiệc, cánh phóng viên như điên lên, không ngờ So Yi Jung, đã quyết định đính hôn với một cô gái tầm thường không gì nổi bật. Gaeul cũng bị phỏng vấn tới tấp, hàng trăm câu hỏi làm cô choáng váng. Yi Jung luôn tìm cách gỡ bí cho cô.

- Thưa cô Chu Gaeul. Điều gì làm cô cảm thấy đủ tự tin khi ở bên So Yi Jung, người được mệnh danh là sát thủ của mọi thiếu nữ?

Gaeul thoáng bối rối, Yi Jung đã nhận ra điều này, nhưng khi anh vừa định mở miệng trả lời hộ cô thì Gaeul lên tiếng:

- Ở bên một người đàn ông như Yi Jung quả thật cực kì khó khăn và vất vả, điều đó đôi khi là một áp lực vô hình đối với tôi. Nếu cách đây 5 năm, tôi không thể nào có được câu trả lời. Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn tự tin nói rằng,  tôi tin vào tình yêu của tôi đối với anh ấy, ở bên tôi, tôi chắc chắn Yi Jung sẽ hạnh phúc... nhiều thứ, đôi khi chúng ta chỉ có thể cảm nhận bằng niềm tin của mình...

Yi Jung mỉm cười trước câu trả lời của Gaeul. Cô gái ngồi cạnh anh bây giờ đã không còn là một thiếu nữ 19 tuổi hay ngại ngùng, sợ hãi nữa rồi. Thay vào đó là một cô gái trưởng thành, đã biết đứng ra bảo vệ cho tình cảm của mình... và điều đó lại càng làm anh thêm yêu cô ấy... Chu Gaeul, giá như em hiểu anh yêu em đến nhường nào...

------------------------------------------

Ji Hoo chạy vội vào trong phòng cấp cứu như để xác nhận lại thông tin anh vừa nhận được. Quả nhiên là ông ấy, So Huyn Sub, người đàn ông có lòng kiêu hãnh đến mức không cho ai biết mình đang đối mặt với tử thần, kể cả 2 người con trai. Ji Hoo mở cửa phòng bước vào trong. Trước mặt anh không phải là một nghệ nhân So Huyn Sub tài ba kiêu ngạo như thường ngày mà chỉ là một bệnh nhân với một khối u đang dần di căn trong cơ thể. Ji Hoo đi ra, khép cửa lại và chạm nhẹ tay vào phím send trên màn hình điện thoai...

------------------------------------------

- Yi Jung, điện thoại anh báo tin nhắn kìa. - Gaeul khẽ nhắc.

- À ừ... em ngồi lại một mình chút nhé. Anh ra ngoài chút rồi quay lại ngay.

Yi Jung bước ra ngoài, mở điện thoại ra... "Cha cậu đang trong bệnh viện chỗ tớ, đến ngay đi, sáng mai tiến hành phẫu thuật nhưng phải gây mê ngay trong đêm nay. Khối u đang dần di căn rồi." Yi Jung hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát cất điện thoại vào túi. Anh quay trở lại hội trường, nơi Gaeul đang phải ngồi trả lời các câu hỏi của phóng viên. Anh ra hiệu cho Woo Bin giải quyết nốt mọi việc ở đây rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ Gaeul, cầm tay cô dắt ra ngoài.

- Ơ, còn phóng viên thì sao, Yi Jung-ya... - Gaeul lo lắng chỉ về phía những ánh đèn flash liên tục nháy sau lưng hai người.

- Kệ họ, em phải quen dần đi.

- Nhưng... nhưng... - Gaeul chưa kịp nói hết câu thì đã bị Yi Jung đẩy vào trong xe ô tô. Anh đóng cửa xe lại rồi lái xe đi rất nhanh.

- Yi Jung sunbae, anh... sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao? -Gaeul lo lắng khi thấy gương mặt lạnh tanh của Yi Jung. Tuy vậy anh vẫn không trả lời cô mà vẫn lái xe đi... hướng bệnh viện Seoul.

- Yi Jung-ya... sao lại tới bệnh viện thế này?

- Đi theo anh. - rồi anh nắm tay cô bước đi cho đến khi thấy dòng chữ "Phòng trưởng khoa Yoon Ji Hoo", Yi Jung mở cửa bước vào...

- Đến muộn thế? - Ji Hoo đứng lên.

- Đám phóng viên phiền phức, cũng may có Woo Bin. - Yi Jung ngao ngán.

- Bố cậu đang nằm cách đây 3 phòng, cấp cứu đặc biệt. Hiện nay tình trạng ông rất tốt.

- Hả? Ngài Huyn Sub làm sao ạ? - Gaeul ngạc nhiên.

- Ông bị một khối u chèn lên phổi. Khi quyết định phẫu thuật thì khối u đã chuyển biến theo chiều hướng không mấy thuận lợi. Tỉ lệ phẫu thuật là 80-20. Nhưng mình hứa sẽ cố gắng hết sức...

- Cám ơn cậu. - Giọng nói của Yi Jung nhỏ dần.

- Có vào thăm không? Mình đưa cậu đi.

- Thôi, mình biết những gì cần biết rồi. - Yi Jung lạnh lùng quay bước đi.

Cả Ji Hoo và Gaeul đều không mấy bất ngờ với phản ứng của Yi Jung. Gaeul cúi chào Ji Hoo rồi đuổi theo anh ra bãi đỗ xe thì thấy Yi Jung đá mạnh vào cửa xe. Cô nhẹ nhàng tiến đến, ôm sau lưng Yi Jung và nói:

- Em biết anh rất lo cho ngài Huyn Sub. Nhưng em tin vào anh Ji Hoo, cha anh rồi sẽ không sao đâu.

Yi Jung không trả lời nhưng Gaeul biết trong lòng anh bây giờ đang có rất nhiều cảm xúc... hối hận, lo lắng, sợ hãi... đan xen nhau tạo thành một thứ được gọi là tình yêu...

- Anh sẽ vào thăm ông chứ? - Gaeul từ từ kéo người Yi Jung lại phía mình.

- ....

- Bây giờ là lúc cha anh cần anh nhất, chẳng nhẽ anh lại không biết. Tuy ông giấu tất cả mọi người về việc mình bị bệnh, nhưng em hiểu, trong sâu thẳm trong lòng, ông vẫn mong anh biết và đến thăm mình... Yi Jung-ya, đừng để mất đi rồi mới hối hận, được không?

- Anh sợ... - Giọng nói Yi Jung nghe như gió thoảng.

- Em hiểu mà...

- Anh không biết phải đối mặt với ông như thế nào. Anh đã hiểu lầm cha mình, căm ghét cha mình, chính anh mới là người có lỗi trong việc phá hỏng mối quan hệ hai cha con. - Yi Jung đau xót nói.

- Rốt cuộc, suy cho cùng thì anh và ngài Huyn Sub vẫn là cha con. Người trong một nhà cần gì phải nói câu xin lỗi, đúng không?

- Nhưng...

- Đừng nhưng gì nữa... Yi Jung-ya... trong anh, một phần nào đó trong tâm hồn anh vẫn khao khát có được tình yêu thương của cha mình, phải vậy không?

- ....

- Bằng chứng là anh vẫn giữ bức tranh vẽ cả gia đình sau khi từ nhà ông về, phải vậy không Yi Jung?

- ...

- Đừng cố chấp nữa, cả hai người, anh và ngài Huyn Sub, đều quá cố chấp nên mới mất nhiều thời gian như vậy, bây giờ, anh sẽ là người bắt đầu trước, được chứ?

- Anh...

- Thôi đi đi mà... - Vừa nói Gaeul vừa đấy Yi Jung vào bệnh viện. Anh quay lại nhìn cô mấy lần rồi anh chợt mỉm cười, sau đó chạy rất nhanh vào bên trong...

------------------------------------------

Sáng hôm sau, mới hơn 6h sáng, F2 và JanDi đã đứng đầy đủ trước cửa phòng phẫu thuật. Khuôn mặt ai cũng lo lắng dù Ji Hoo đã trấn an cả bọn rằng tuy khối u của ông Huyn Sub đang chuyển biến xấu nhưng không có nghĩa là không còn hy vọng. Yi Jung ngồi cạnh Gaeul, bàn tay anh siết chặt lại, ánh mắt như dán vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

1 tiếng...

2 tiếng...

3 tiếng...

........

- Em có mệt không Gaeul? - Yi Jung vuốt nhẹ tóc cô khi thấy cô đang ngồi trên ghế ngủ gật. Anh biết cả tối hôm qua cô lo lắng không ngủ được. Sáng nay, vừa ra khỏi nhà anh đã thấy Gaeul đứng trước cửa, đòi đi theo anh tới bệnh viện...

- Không đâu... - Gaeul vội vàng xua tay.

- Nếu mệt em cứ về trước đi, có anh ở đây là được rồi...

- Không... em không sao thật mà, em muốn ở đây với anh. - Gaeul nói nhỏ. Thật ra, cô sợ rằng cuộc phẫu thuật không thành công, nếu thế Yi Jung sẽ phải trải qua một cú sốc tinh thần lớn, khi ấy, Gaeul hiểu anh sẽ rất cần cô ở bên cạnh. Như biết được điều này, Yi Jung không nói thêm nhiều nữa, anh chỉ khẽ ôm Gaeul vào lòng, nắm chặt tay cô và chờ đợi...

4 tiếng trôi qua....

5 tiếng...

6 tiếng...

Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật đã bật mở, Ji Hoo bước ra, tất cả mọi người xúm vào hỏi:

- Sao rồi Ji Hoo? Cuộc phẫu thuật thành công không? - Woo Bin cất tiếng.

- Mình nghĩ như thế đã là một thành công rất lớn rồi. Ông Huyn Sub đã rất cố gắng, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đến khi ông tỉnh lại rồi mới biết được kết quả thế nào. Yi Jung-ya, cậu nên ở lại. Bây giờ, ông ấy rất cần đến cậu...

- Mình hiểu. - Giọng nói của Yi Jung nghe rất lạ...

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, khi ông Huyn Sub được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, ai cũng nhìn thấy như có một thứ gì đấy rất khó gọi tên trong mắt Yi Jung ... đau đớn? Lo sợ? Tha thứ? Không, có lẽ là yêu thương...

Suốt cả tối Gaeul không rời khỏi bệnh viện nửa bước, cô muốn ở bên cạnh Yi Jung lúc này. Tâm trạng anh thế nào cô rất hiểu. Đây là cơ hội cuối cùng của anh với cha mình, và cô trân trọng điều đó...

- Gaeul này, em không muốn biết tại sao anh lại tha thứ cho cha sao?

- Dạ...?

- Thật ra chiều qua, sau khi anh trở lại bệnh viện thì ông đang được gây mê nên anh không thể nói với ông điều gì cả...

- Sunbae? Vậy tại sao...?

- Nhưng khi anh chuẩn bị bước ra ngoài, chợt anh nghe thấy cha đang gọi tên mẹ anh... Tuy vừa được gây mê nhưng có lẽ trong ông vẫn còn lại một chút tỉnh táo, rồi anh nhìn thấy trên khuôn mặt cha anh hiện lên một nụ cười mà anh chưa từng nhìn thấy... Nụ cười ấy giống như mỗi lần anh nhớ về em... có lẽ bây giờ anh đã hiểu được vì sao trong lúc lâm chung mẹ anh lại gọi tên ông... - Yi Jung vừa nói, Gaeul chợt nhìn thấy trong khoé mắt anh vương vấn một giọt nước long lanh... Cô tiến lại gần, vòng tay qua người anh, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Yi Jung...

- Em nghĩ mình nên cảm ơn cha anh ngay khi ông tỉnh lại...

- ...?

- Vì đã cho em cơ hội gặp anh, quen biết anh và hơn hết là yêu anh...

Yi Jung mỉm cười, phải rồi... hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy, nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày, được nắm tay em để biết rằng em vẫn luôn ở bên anh...

PART II

Gaeul nhẹ nhàng ngồi xuống với Yi Jung, cô khẽ vén tóc anh, hàng mi cong, đôi mắt nghịch ngợm, nụ cười quyến rũ của anh... tất cả làm cho trái tim cô đập rất nhanh, cảm xúc trong cô không ngừng lại được... anh đứng trước mặt cô, rất gần cô, hơi thở của anh, mùi nước hoa sang trọng của anh... Gaeul như đang đắm chìm vào hạnh phúc... khuôn mặt cô nở một nụ cười, thật dứt khoát, cô nhẹ đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào... Yi Jung ôm lấy cô, anh hiểu rằng từ bây giờ, anh và cô sẽ không bao giờ có thể xa lìa nhau nữa...

- Hừm..., anh đến không đúng lúc rồi... - Il Huyn và Eun Chae đứng ngoài cửa phòng, họ khá bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt...

- Ôi... chị Eun Chae... Il Huyn sunbae... - Gaeul lúng túng khi bị bắt gặp trong tình trạng không thấy thoải mái...

- Anh về khi nào vậy? - Yi Jung tỉnh bơ hỏi.

- Vừa về, xuống sân bay là đến thẳng đây, ai ngờ không đúng lúc, buồn ghê... - Il Huyn liếc sang Gaeul cười.

- Hmm, mọi người ở lại nhé, em... ra ngoài trước - Gaeul đang định bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng Eun Chae nói:

- Để chị đi cùng em nhé...

Nói rồi, cô đứng dậy cầm tay Gaeul và khép cửa lại.

- Bố bị lâu rồi phải không? - Il Huyn lên tiếng.

- Vâng.

- Em không biết sao?

- Vậy anh thì biết? - Yi Jung ngẩng lên.

- Anh xin lỗi...

- Tại sao?

- Vì chỉ biết hạnh phúc cho riêng mình... đến bệnh tình của cha thế nào, chỉ sau khi em nói anh mới biết... anh đúng là một người con bất hiếu, một thằng anh trai quá tệ hại...

- ...

- Anh đã bỏ em lại trong gia đình đó vì tự ái riêng của bản thân, anh chưa từng nghĩ cho em. Rồi sau khi cưới Eun Chae, anh cũng mang cô ấy sang Nhật vì anh sợ rằng Eun Chae sẽ còn lưu luyến em..

- Anh...?

- Anh biết chuyện của hai người trước đây, anh thật lòng xin lỗi vì đã sống ích kỷ như thế. Rồi khi em bị tai nạn, anh cũng không thể ở bên cạnh, anh... anh...

- Thôi, chuyện qua rồi, em cũng không nghĩ nhiều nữa.

- Anh xin lỗi...

- Có một người đã từng nói với em rằng, người trong một nhà thì không bao giờ cần nói lời xin lỗi...

- ...

- Hơn nữa, em hiểu rằng khi anh quyết định bỏ đi, anh cũng đã phải trăn trở rất nhiều. Anh đừng lo lắng nữa... bây giờ, điều quan trọng nhất là cả em và anh đều đã có được hạnh phúc....

- Cô gái đó rất quan trọng đối với em phải không Yi Jung?

- Gaeul... là tên cô ấy...

- Hãy giữ chặt cô ấy nhé, Yi Jung-ya...

Yi Jung không nói gì, anh chỉ quay lưng lại nhìn ra hướng cửa sổ, bình mình lên rồi... một ngày mới lại bắt đầu... thật đẹp...

***

- Em và Yi Jung tiến triển tốt thật đấy! - Eun Chae ngồi cạnh Gaeul trong khuôn viên bệnh viện.

- Dạ...? Em...

- Em làm chị ghen tị thật đấy Gaeul-ya...

- Chị Eun Chae... - Gaeul nhíu mày nhìn.

- Sao em dễ bị lừa vậy? Chị chỉ nói đùa thôi mà... - Eun Chae mỉm cười, cô cầm tay Gaeul lên tiếp tục nói. - Em muốn biết tại sao chị lại ủng hộ cho hai người không?

- ...

- Khi Yi Jung nhìn em, chị thật sự ghen tị đấy. Ánh mắt anh ấy tràn ngập tình yêu thương, lo lắng cho em. Nụ cười của Yi Jung chỉ có thể ấm áp như vậy khi ở bên em mà thôi. Chị từng rất yêu anh ấy, thật sự... nhưng chị chưa bao giờ thấy được ở Yi Jung một con người như thế... một Yi Jung biết quan tâm, chia sẻ, biết khóc, biết cười, biết yêu và biết ghen... Chị đối với Yi Jung chỉ như một thói quen, khi em ở bên cạnh ai đó quá nhiều, em sẽ trở nên ngộ nhận... sau khi rời bỏ Yi Jung, chị đã nhận ra được điều đó... Chấp nhận sự thật ấy quả là một khó khăn lớn, nhưng bây giờ, chị đã không còn hối hận nữa... Em là một nửa hoàn hảo của Yi Jung...Gaeul-ya... giờ đây, chị hoàn toàn có thể nói rời xa Yi Jung là quyết định sáng suốt nhất của chị...

- Chị Eun Chae, em... em hứa sẽ làm Yi Jung hạnh phúc...

- Tất nhiên hai người sẽ hạnh phúc rồi... để còn nhìn thấy cháu của hai người ra đời chứ... - Eun Chae vừa nói vừa xoa bụng mình.

Gaeul ngạc nhiên, rồi cô chợt mỉm cười, phải chăng, cuối cùng thì hạnh phúc cũng đã tới cho những ai biết kiên nhẫn chờ đợi...?

------------------------------------------

Sau khi tiễn Il Huyn và Eun Chae về, Yi Jung quay vào xe thì thấy Gaeul đang ngủ gật trên ghế. Đã hai ngày nay cô chỉ ngủ có 4 tiếng... Yi Jung xót xa ngắm gương mặt cô... môi hơi dẩu ra một cách bướng bỉnh, mái tóc dài ôm cả khuôn mặt... trong cô như một em bé cần có người chăm sóc... và người đó, chắc chắn sẽ là anh...

- Yi Jung-ya... đến nhà chưa vậy?

- Chưa, em ngủ tiếp đi, hay... anh đưa em về nhà anh, gần đây hơn rồi vào nhà ngủ với anh? - Yi Jung cười.

- Gì... quên đi... đưa em về nhà... uhm... nhà của em - Gaeul luống cuống.

Yi Jung bật cười trước thái độ của Gaeul, anh lái xe đi, nhìn cô ngủ gật bên cạnh, thầm nghĩ... "Em xấu hổ gì chứ? Đằng nào sẽ có ngày em phải xách đồ đạc vào phòng anh thôi..."

Gaeul bước xuống xe, cô đưa tay dụi mắt rồi vẫy tay chào Yi Jung. Tuy nhiên cô lại thấy anh đóng cửa xe lại rồi bước tới chỗ cô, đi theo cô vào nhà...

- Hả? Anh làm gì thế? Về đi chứ? - Gaeul ngạc nhiên.

- Em không vào nhà anh thì anh đành vào nhà em vậy. - Yi Jung tỉnh bơ trả lời.

- Aaaa... không được, anh về nhà đi... - Gaeul ra sức đẩy Yi Jung khi ấy đã vào hẳn phòng khách nhà cô.

- Anh không thích về, mà trời mưa to thế kia, em nỡ đẩy anh ra ngoài à? - Yi Jung cười đắc thắng chỉ ra ngoài... trời đúng là đang mưa to thật...

- Mưa vô duyên... - Gaeul làm mặt giận rồi quay vào nhà.

- Anh ngủ ở đây nhé...

- Không, anh ngồi ngoài kia, khi nào tạnh mưa thì anh mở cửa đi về... - Gaeul chỉ vào chỗ cửa ra vào.

- Không có chuyện anh ngồi ở cửa ra vào nhà một cô gái đâu, Gaeul-ya... - Yi Jung cười "đểu".

- Thế tóm lại là anh muốn gì? - Gaeul nhăn nhó.

- Ngủ với em...

- Cái... cái... cái gì hả.... anh...?

- Anh muốn nói là ngủ trong nhà này với em, anh ngủ dưới đất, em ngủ trên giường, em nghĩ đi đâu thế? - Yi Jung phá ra cười khi nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của Gaeul.

- Không, anh về nhà đi. Sắp tạnh mưa rồi.

- Tạnh sao được, mà bây giờ ra ngoài trời lạnh lắm, anh mặc mỗi cái áo khoác này không đủ ấm. Em cho anh ngủ nhờ đi, anh hứa không làm gì em đâu...

- Nhưng... - Gaeul vừa liếc ra ngoài vừa nhìn Yi Jung... Thời tiết khó chịu thật.... tự nhiên lại đổ mưa, rắc rối quá...

- Thế nào, em tính xong chưa? Hết cách rồi, cho anh ngủ lại đi.

Gaeul không biết phải làm sao nên đành quay vào nhà, khệ nệ mang ra một đống chăn gối, ấn vào tay Yi Jung rồi nói:

- Anh tự trải ra mà nằm đi, em đi ngủ đây...

- Anh đã trải chăn bao giờ đâu? - Yi Jung "ngây thơ" nói.

- Cái gì hả???

- Ở nhà có người giúp việc, hơn nữa anh toàn ngủ trên giường mà...

Gaeul thở dài rồi cầm chăn trải ra đất, xong xuôi, cô quay lại nhìn Yi Jung rồi nói:

- Đấy, giờ hoàng tử đã hài lòng chưa? - rồi hậm hực bước vào trong nhà. Nhưng vừa nhấc chân định bước đi thì một bàn tay kéo cô lại, ôm sát cô vào lòng, Yi Jung thì thầm:

- Em bỏ đi đấy à?

- Ơ, bỏ em ra nào... Anh đi ngủ đi... - Gaeul hết sức thoát ra khỏi Yi Jung nhưng vô ích.

Hai người giằng co một lúc, bỗng Gaeul trượt chân, ngã xuống, kéo theo Yi Jung ngã theo, nằm đè lên người cô...

- Ouch... đau quá... - Gaeul xoa xoa tay...

- Em có sao không? - Yi Jung lo lắng hỏi - có bị gãy tay, xương có sao không?

- Tại anh đấy, không sao nhưng mà đau chết được. Tránh ra nào... - Gaeul định đẩy Yi Jung ra nhưng đâu có dễ thế được, anh thuận tay ôm chặt cô vào người, kéo chăn lên đắp cho cô rồi khẽ nói:

- Ngủ đi, anh buồn ngủ rồi...

- Ơ... cho em ngồi dậy...

- Anh đã ngủ rồi, em nằm im chút đi, đừng khua tay nữa, trúng vào vết mổ của anh bây giờ... - Yi Jung vừa cất tiếng doạ là Gaeul nằm im thin thít. Cô nhăn nhó quay sang thì thấy Yi Jung đã nhắm mắt lại, cô đang nằm trong vòng tay anh... Gaeul mỉm cười rồi cũng dần thiếp đi...

Nhìn em ngủ, mọi thứ thật bình yên... mơ về anh nhé, công chúa!

Chap 23

-You'll be the prince and I'll be the princess

It's a love story babe just say yes! -

Gaeul khẽ xoay người ngồi dậy nhưng lại bị chặn bởi một vật gì đó rất nặng. Cô lơ mơ quay sang bên cạnh thì khuôn mặt của anh hiện ra trước mắt cô. Gaeul thoáng hoảng hốt, nhưng khi dần trấn tĩnh lại, cô chợt nhớ ra sự việc tối hôm qua... "Yi Jung đáng ghét..." Gaeul khẽ nói thầm vào tai anh... cô đang gối đầu lên tay anh cả đêm, thảo nào mà êm vậy... Gaeul nhẹ nhàng ngồi dậy, đắp lại chăn cho Yi Jung, cô mỉm cười rồi bước ra ngoài...

- Gaeul-ya... Gaeul... - Có tiếng gọi cửa, đập uỳnh uỳnh thế này chắc chắc chỉ có thể là JanDi. Gaeul bước ra mở cửa.

- JanDi... Woo Bin sunbae, hai người làm gì vậy?

- Bọn anh qua rủ em đi dã ngoại một chút... mà...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa - JanDi la thất thanh khi nhìn thấy Yi Jung, quần áo xộc xệch đang lấy tay che miệng ngáp, đi từ trong nhà Gaeul ra...

- Hai... hai người... - JanDi kinh hoàng nhìn Gaeul trân trối.

- Không như hai người nghĩ đâu... chỉ là... - Gaeul khua tay...

- Yo... Yi Jung-ya... mình đang định gọi điện cho cậu, nhưng có vẻ cậu muốn tiết kiệm tiền điện thoại cho mình thì phải... - Woo Bin nén cười...

- Không... không phải... - Gaeul xấu hổ.

- Gaeul... mình hiểu mà... - JanDi gật gù...

- Bọn anh chẳng làm gì cả, hôm qua trời mưa to quá nên chui vào ngủ nhờ thôi... - Yi Jung thấy Gaeul bối rối, động lòng "trắc ẩn" bèn lên tiếng...

- Thôi được rồi, mau thay quần áo đi rồi đi chơi thôi... - Woo Bin đẩy Gaeul vào người Yi Jung rồi đi ra ngoài.

------------------------------------------------

Đảo Jeju

- Sao lần nào các anh cũng hẹn ở đây vậy? - Gaeul hỏi.

- Ừ, khách sạn của SHINHWA ở đây luôn mà. Hôm nay Junpyo chính thức khai trương thêm một chuỗi khách sạn khác mang tên JanDi nên bọn anh đến chúc mừng.

- Wow, thật á...? - Gaeul trầm trồ.

- Khi nào anh nặn một chiếc bình hoa rồi đặt tên là Chu Gaeul để em khỏi ghen tị? - Yi Jung nheo mắt nhìn Gaeul.

- Hừ... em... không cần.

Yi Jung bật cười, anh biết thừa cô đang nghĩ gì trong lòng...Từ hồi quen cô tới giờ, Yi Jung chưa từng tự tay làm thứ gì tặng cho Gaeul...

- Hai người không định vào sao? Junpyo chuẩn bị lên phát biểu khai trương khách sạn... - Ji Hoo bước đến từ phía sau.

- À... ừ... Gaeul, vào thôi em... - Yi Jung định vòng tay qua người Gaeul thì bị cô chặn lại.

- Anh vào trước đi, em muốn nói chuyện với Ji Hoo sunbae một chút.

Yi Jung hơi nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu với Ji Hoo rồi bước đi...

- Có chuyện gì mà phải đuổi hoàng tử đi chỗ khác vậy? - Ji Hoo cười.

- Sunbae định trốn tránh sao?

- Gì cơ?

- Hừm... - Gaeul hít một hơi thật sâu trước khi nói tiếp. - Sunbae định ra đi để trốn tránh JanDi sao ạ?

- Em biết được gì rồi? - Ji Hoo vẫn không hề nao núng.

- Mấy hôm trước lễ cưới của JanDi, toà soạn của bọn em cần đặt vé máy bay đi công tác. Hôm ấy, em ra sân bay thì bắt gặp sunbae đang mua vé đi Đức... và không phải là vé khứ hồi.

- Em có năng khiếu làm điệp viên lắm, Gaeul-ya - Ji Hoo bật cười.

- Sunbae... sunbae đã từng nói...

- Tôi nhớ là mình đã từng nói gì. - Ji Hoo ngắt lời Gaeul.

- Vậy tại sao sunbae lại còn... - Gaeul không hiểu.

- Vì nếu tôi ra đi, cả tôi, Junpyo và JanDi đều sẽ cảm thấy thoải mái.

- Thoải mái?

- Đúng vậy! Chẳng nhẽ em không hiểu sao? Nếu tôi còn ở đây, JanDi và Junpyo sẽ cảm thấy có lỗi vì...

- Sunbae-ya, chẳng nhẽ nếu sunbae ra đi, JanDi sẽ không cảm thấy bứt rứt sao? Cậu ấy sẽ nghĩ rằng vì cậu ấy mà sunbae không thể ở lại đây. Còn nữa, phòng khám của ông sunbae thì tính sao đây? Nếu sunbae không quay lại nữa, F4 sẽ mất đi một người bạn, JanDi sẽ phải day dứt vì nghĩ rằng cô ấy chính là lí do buộc sunbae phải ra đi, rồi cô ấy sẽ không thể sống một cách thoải mái và hạnh phúc ở bên cạnh Junpyo được. Chẳng nhẽ đó là cách sunbae muốn khi quyết định ra đi hay sao?

- ...

- Ai cũng cần một khoảng thời gian để chữa lành những vết thương, em là người hiểu rõ nhất điều đó. Nhưng trốn tránh không phải là một trong những cách hay đâu ạ. Chính sunbae đã dạy em vậy mà bây giờ...

- ...

- Sunbae đừng giận được không ạ? Những gì em nói ra có thể làm mất lòng sunbae nhưng...

- Em nói đi.

- Jan Di đã từng kể với em, trước đây, khi chị Seo Huyn ra đi, sunbae đã trốn trong thế giới của chính mình, đóng cửa tất cả mọi cảm xúc như một cách chạy trốn tệ hại. Bây giờ, JanDi không thể ở bên cạnh sunbae, sunbae cũng định ra đi, thêm một lần chạy trốn nữa sao ạ?

- Lẽ ra tôi không nên trở thành chất xúc tác khiến em trở nên mạnh mẽ như thế này, Gaeul-ya... - Ji Hoo đột nhiên nở một nụ cười.

- Sunbae đã rất nhiều lần ngăn cản không cho em rời xa Yi Jung, giờ đây, đến lượt em rồi. - Gaeul mỉm cười đáp lại.

Ji Hoo không nói gì, anh chỉ nhìn về phía trước... hôm nay là một ngày nắng đẹp. Sau khi Gaeul đi về, Ji Hoo rút điện thoại ra, gọi cho văn phòng đặt vé máy bay "Tôi là Yoon Ji Hoo, vé máy bay đi Đức của tôi làm ơn đổi lại thành vé hai chiều. À... không cần ghi thời gian, nhưng miễn đó là vé khứ hồi là được..."

Đôi khi nghệ thuật cũng rất cần chất xúc tác...

----------------------------------------------------

- Em nói gì với thằng Ji Hoo vậy? - Yi Jung nắm tay Gaeul dẫn vào sảnh lớn, nơi Junpyo đang phát biểu khai trương khách sạn.

- Không có gì đâu.

- Em biết không? Khi một cô gái nói không có gì tức là đã có rất nhiều chuyện xảy ra đấy. - Yi Jung nhún vai.

- Anh hiểu rất rõ về con gái nhỉ. - Gaeul quay sang nhìn Yi Jung.

- Em ghen đấy à? - Yi Jung cười.

- Cứ cho là như vậy thì sao chứ? Chẳng nhẽ vì em quen anh lâu hơn các cô gái khác thì em không được quyền ghen sao? - Gaeul nổi cáu.

- Anh đang rất vui đấy, thông thường các cô gái ở bên anh không hay ghen lắm đâu. Họ biết là dù gì thì anh cũng không gắn bó lâu với ai được.

- Vậy em phải cám ơn anh rồi... nói như anh thì em là cô gái may mắn nhất trần đời, được gắn bó với Cassanova lẫy lừng của F4 sao? - Gaeul lườm Yi Jung.

- Cứ nghĩ như thế cho đơn giản đi - Yi Jung bật cười trước phản ứng của Gaeul.

Gaeul không nói gì, cô thực sự đang rất bực mình vì thấy bản chất Cassanova của Yi Jung lại lộ ra. Mặc dù biết thừa anh đã từng có rất nhiều cô gái ở xung quanh nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra chấp nhận sự thật hiển nhiên đó.

- Đi thôi, đứng nghe thằng óc khỉ này nói nữa chắc anh điên mất. - Yi Jung lắc đầu kéo tay Gaeul ra cửa - Từ nãy tới giờ, anh đếm nó nói sai đến chục câu. Kinh khủng! Chẳng nhẽ mẹ Ma Nữ hay chị Jun Hee hết cách rồi mà phải để thằng này lên phát biểu?

Vừa nói Yi Jung vừa dắt Gaeul đi ra phía cánh đồng hoa hướng dương kỉ niệm của hai người. Gaeul xúc động tưởng tượng như mình đang đứng giữa một biển hoa màu vàng vậy. Cô không hề biết rằng có người đang đứng đằng sau dùng máy ảnh chụp lia lịa.

- Eh... anh làm gì vậy? - Gaeul xấu hổ khi nhận ra Yi Jung đang chụp ảnh cô.

- Chẳng nhẽ em không biết đây là cái máy ảnh? - Yi Jung giả vờ cầm chiếc máy lên xăm soi - Người ta chỉ dùng máy ảnh khi muốn chụp ảnh thôi Gaeul-ya...

- Ai... ai chẳng biết. Ý em là anh chụp gì đấy...? - Gaeul lúng túng.

- Có mỗi anh và em ở đây, anh cầm máy ảnh, chẳng nhẽ anh chụp ma?

- Anh... anh chụp em làm gì?

- Anh có một thói quen là cứ thấy cái gì mình thích thì phải chụp lại bằng được.

- Ơ... - Gaeul xấu hổ. Cô biết thừa miệng lưỡi anh rất ngọt ngào khi nói chuỵện với phụ nữ nhưng cô không thể kiềm chế được trái tim đang đập rất nhanh của mình. Đột nhiên, Yi Jung bước tới chỗ Gaeul, quỳ xuống trước mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ mà Gaeul biết thừa có thứ gì ở trong đó.

- Chu Gaeul, em có đồng ý lấy anh không? Em có đồng ý để cho anh nắm tay em, bảo vệ em suốt cuộc đời này không? - Yi Jung nghiêm túc hỏi.

- Em... - Gaeul chưa biết phải trả lời thế nào.

- Em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không, Gaeul? Cùng em có một cuộc sống hạnh phúc không?

- Yi Jung-ya... em... chuyện này...

- Anh sẽ lại cho em thời gian được chứ? Nhưng lần này, làm ơn đừng để anh chờ quá lâu. - Yi Jung đứng lên, lấy ra một chiếc vòng cổ, anh nhẹ nhàng xâu chiếc nhẫn vào rồi đeo cho cô. Gaeul xúc động đưa tay sờ chiếc nhẫn như để chắc chắn rằng nó đang ở đó. Mặt chiếc nhẫn hình tròn, khắc chữ JG rất tinh xảo...

- Sao không phải là hình trái tim? - Gaeul hỏi.

- Gì cơ?

- Mặt chiếc nhẫn... hầu như mọi người đều khắc tên mình trong một hình trái tim mà... sao anh lại lấy hình tròn? - Gaeul thắc mắc.

- Vì hình trái tim thì có điểm đầu và điểm cuối... nhưng tình cảm của anh dành cho em là mãi mãi... không có bắt đầu và sẽ không bao giờ kết thúc... như một vòng tròn hoàn hảo... - Yi Jung nhẹ hôn lên tóc Gaeul. Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay... đã rất lâu rồi, hạnh phúc mới nhẹ nhàng đến thế này...

---------------------------------------------

Ji Hoo bước rất nhanh vào phòng cấp cứu, khi ở trên đảo Jeju, anh nhận được tin tình trạng của cha Yi Jung đang chuyển biến rất xấu. Đã hơn 3 ngày ông chưa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, điều này trái với dự đoán ban đầu của anh. Sau khi biết tin, Junpyo đã cho một trực thăng đưa Ji Hoo, Yi Jung và Gaeul về Seoul ngay lập tức.

- Bệnh nhân sao rồi? - Ji Hoo nhanh chóng cầm bệnh án lên.

- Không tốt lắm thưa bác sĩ, có dấu hiệu xuất huyết ở vết mổ.

- Nhiều không?

- Cũng không nhiều lắm, tuy nhiên đã bị sưng tấy cục bộ.

- Lập tức đưa vào phòng phẫu thuật. - Nói rồi Ji Hoo bước ra ngoài chuẩn bị đồ đạc, nhân tiện qua chỗ Yi Jung trấn an anh.

Từ lúc về đến Seoul, Yi Jung không nói nửa lời. Gaeul biết anh đang rất lo lắng, tâm trạng anh lúc này đang rất giống cô khi Yi Jung gặp tai nạn. Gaeul khẽ vuốt tóc anh rồi nói:

- Yi Jung-ya, cuộc sống rất công bằng, người tốt sẽ được báo đáp. Em tin là như thế.

- Nhưng... anh đã....

- Cha anh sẽ không sao đâu... ông sẽ qua khỏi thôi, anh phải tin điều đó chứ. Giống như em đã tin rằng anh sẽ tỉnh lại khi anh gặp tai nạn vậy.

Yi Jung không nói gì, anh im lặng nhìn Gaeul. Hình như bất cứ nỗi đau nào của anh, đều có cô ở bên, xoa dịu trái tim bị tổn thương của anh...

- Anh Ji Hoo ra rồi kìa. - Gaeul đứng bật dậy.

- Ji Hoo sunbae... thế nào rồi ạ...?

- Không được tốt lắm... mình cũng không hiểu tại sao? Nhưng có vẻ cha cậu không có nghị lực sống lắm. Mình không muốn nói điều này, nhưng quả thật tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi mà thôi...

Yi Jung lặng lẽ ngồi xuống, chờ đợi? Tại sao lại phải chờ đợi? Hạnh phúc gia đình, có cha có mẹ ở bên cạnh, liệu anh còn phải chờ bao lâu nữa???

Đã quá nửa đêm, Ji Hoo đã đưa Gaeul về nhà. Yi Jung muốn một mình ở lại bệnh viện. Anh hiểu, nếu qua đêm nay mà cha anh không tỉnh lại nữa... thì... Yi Jung nắm chặt tay cha mình, đôi bàn tay tài hoa đã truyền lại cho anh những bước cơ bản trong nghệ thuật làm gốm... cũng chính đôi tay này đã nhiều lần đỡ anh dậy khi anh ngã... giờ đây, tại sao cha anh lại nằm bất động như vậy...

- Xin lỗi... con xin lỗi... - Yi Jung nghẹn lại - Con xin lỗi vì chỉ nghĩ đến bản thân... xin lỗi... hãy tỉnh lại đi..... cha... - Tiếng cha bật lên một cách nức nở...

Bỗng nhiên Yi Jung cảm thấy tay mình bị siết lại. Anh ngẩng đầu lên thì thấy ông Huyn Sub đang khó nhọc mở mắt, tuy nhiên môi ông đã nở một nụ cười... Yi Jung mím chặt môi, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt hạnh phúc đang chực trào ra...

-----------------------------------------

- Sao anh không nói cho em là cha đã tỉnh lại... - Gaeul cau có hỏi, sáng nay vừa ngủ dậy cô đã vội vàng tới bệnh viện, vừa tới nơi đã thấy Yi Jung mặt mày rạng rỡ, ôm chầm lấy cô rồi đưa cô vào trong phòng cấp cứu.

Yi Jung không trả lời, anh đang mông lung nghĩ lại cuộc nói chuyện tối qua của hai cha con...

*Flashback*

- Cha đã ngủ quá lâu rồi... - Yi Jung mỉm cười.

- Là ta nghe nhầm hay con đang gọi ta là cha?

- Xin lỗi... con đã nghe tất cả mọi chuyện ở chỗ ông nội...

- ...

- Không sao... lỗi ở ta đã không chịu nói cho con sự thật. Để con phải sống mãi trong day dứt, là ta có lỗi...

- Cha định giấu tất cả mọi người bệnh tình của mình sao?

- Trước ngày ta quyết định phẫu thuật, ta đã mơ thấy mẹ con... sau đó, khi ta hôn mê, ta lại nhìn thấy mẹ con trong bộ váy cưới... mẹ con thật xinh đẹp... ta nói với bà ấy là cho ta đi cùng... làm ơn cho ta được ở bên bà ấy... nhưng mẹ con mỉm cười lắc đầu rồi chỉ tay về phía sau, ra hiệu cho ta quay lại... rồi ta nghe thấy tiếng của con... ta nhìn thấy cô gái ấy... gì nhỉ? À... Chu Gaeul... đi bên cạnh con... ta nhìn thấy nụ cười của con khi ở bên cô gái ấy.... và ta quyết định rằng phải ở lại, chờ đến khi được nhìn thấy gia đình nhỏ của con... nhìn thấy ngày ta được làm ông nội... và ta hứa với mẹ con sẽ bù đắp tất cả cho con và Il Huyn...

Yi Jung im lặng nghe cha nói, anh hiểu tất cả những gì cha phải trải qua. Giờ đây, yêu thương chính là điều cả anh và ông đều cần đến...

*End Flashback*

- Anh có nghe em nói gì không thế? - Gaeul lay lay tay Yi Jung.

- À.. hả... em nói gì cơ? - Yi Jung sực tỉnh.

- Ngày mai em đến xưởng gốm của anh có được không?

- Hả...? Để làm gì? - Yi Jung ngạc nhiên.

- Uhm... em có việc muốn nói với anh...

- Không nói luôn được sao?

- Vậy nhé... sáng mai, em sẽ tới xưởng gốm... - Nói rồi Gaeul quay bước đi, bỏ lại Yi Jung ngơ ngẩn đứng đằng sau nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.

---------------------------------------------

Từ sáng sớm Yi Jung đã tới xưởng gốm chờ Gaeul. Trong lòng anh tự nhiên có một cảm giác bồn chồn bất an...

- Sao em đến muộn thế - Vừa nhìn thấy Gaeul, Yi Jung đã lao vội đến.

- Vừa ra khỏi nhà thì em bị gọi đến công ty làm nốt mấy việc...

- Ngồi đi, anh đi pha trà.

Gaeul nhìn ngắm khung cảnh nơi đây, mùi đất sét rất nồng nhưng không hề gây ra cảm giác khó chịu... Gaeul hít một hơi thật sâu rồi quay sang phía Yi Jung lên tiếng.

- Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?

- Hả? Gì cơ? - Yi Jung cười ngạc nhiên.

- À... mà anh không phải là một chàng trai tốt, vậy nên em sẽ nói tin tốt trước nhé... - Gaeul nháy mắt.

- ...

- Em đang suy nghĩ nghiêm túc về lời cầu hôn của anh...

- Vậy tin xấu? Đừng nói với anh là em không đồng ý... - Yi Jung lo lắng...

- Không phải thế... mà tuần sau em phải quay lại Anh... ít nhất là 1 tháng mới quay lại đây.

- Tại sao? - Yi Jung nghiêng đầu nhìn Gaeul, trông cô rât nghiêm túc.

- Em đã ở Hàn Quốc gần 1 năm rồi. Bố mẹ em cũng đang ở Anh mà... em phải quay lại thăm họ chứ... hơn nữa, em cũng phải quay lại lấy bằng tốt nghiệp cao học mà...

- Để anh đi cùng em - Yi Jung đề nghị.

- Không... em muốn nhân cơ hội này để xác định lại tình cảm của mình đối với anh... khi em quay trở lại... em hứa sẽ có câu trả lời rõ ràng...

- Nếu em không quay lại thì anh phải làm sao? Nếu về Anh, em lại có tình cảm với tên Hwang Ki thì sao??? - Yi Jung lộ rõ sự lo lắng trên khuôn mặt.

- Là Hwang Bin, không phải là Hwang Ki... - Gaeul khẽ nhăn mặt - Nếu em không quay lại, chẳng nhẽ anh lại không đi tìm em hay sao?

Yi Jung chợt nở một nụ cười... phải rồi... dù em có đi tới chân trời nào... anh cũng sẽ tìm được em thôi... Yi Jung nhẹ nhàng tiến sát đến Gaeul, nâng cằm cô lên rồi nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn ngọt ngào giữa hai người đang yêu lúc nào cũng có vị ngọt như nụ hôn đầu...

- Em biết gì không, Gaeul?

- Gì...?

- Từ khi yêu em, anh bắt đầu tin vào happy ending... - Yi Jung cười và ôm chặt lấy Gaeul... bàn tay này sẽ mãi không bao giờ buông ra đâu Gaeul-ya...

---------------------------------------------------

SÂN BAY SEOUL

- Em đi đây, Yi Jung-ya... - Gaeul vẫy vẫy tay với Yi Jung...

- Ừ... - Yi Jung lãnh đạm quay đi chỗ khác.

- Anh làm sao thế?

- Nhỡ em không trở về... - Yi Jung mím chặt môi.

- Đừng lo... nếu không thì anh sẽ phải đi tìm em cơ mà... giao hẹn thế nhé... - Gaeul kiễng chân lên hôn nhẹ lên má Yi Jung.

- Em đang hối lộ anh đấy à?

- Cứ cho là như vậy đi... - Gaeul mỉm cười rồi quay lại vẫy tay với JanDi và mọi người.

- Đi khoẻ mạnh nhé Gaeul... - JanDi hét rất to giữa sân bay, cô vẫn là JanDi không bao giờ thay đổi dù giờ đây đã trở thành phu nhân chủ tịch Shinhwa - Mình sẽ giúp cậu trông chừng Yi Jung sunbae...

- Yo, my girl... phải nhanh chóng trở về nhé... anh hứa sẽ không rủ thằng Yi Jung tới bar khi em đi vắng đâu - Woo Bin ôm nhẹ lấy vai Gaeul.

Ji Hoo nhẹ nhàng gật đầu với Gaeul khi cô quay sang phía anh, tay chỉ vào chiếc vé máy bay ra hiệu... Ji Hoo mỉm cười rồi bước lại gần Gaeul.

- Vé của tôi là vé hai chiều, hôm đó là em nhìn nhầm rồi...

Gaeul cười rất tươi khi nghe thấy điều này, cuối cùng, cô đã làm được một cái gì có ích cho Ji Hoo, coi như là trả ơn anh đã giúp đỡ cô trong suốt thời gian qua... Gaeul nhìn lại những người bạn của mình lần cuối, nhìn thấy nụ cười chết người của Yi Jung rồi quay lưng hướng về cửa bay đi Anh...

"Khi em về, nhất định em sẽ có câu trả lời cho anh, em hứa..."

Chap 24

PART I

-Now or never...-

Đã gần 1 tuần kể từ ngày Gaeul quay về Anh, Yi Jung không thể tập trung làm bất cứ một việc gì. Tuy anh nói là hiểu quyết định của cô nhưng thật sự trong lòng anh đang cảm thấy rất khó chịu. Tại sao cô lại không thể tin tưởng anh? Chẳng nhẽ kí ức 5 năm trước anh tạo ra cho cô lại ám ảnh Gaeul lâu tới vậy?

Gaeul tắt máy tính đến lần thứ 10 mà vẫn chưa quyết định được sẽ viết mail cho anh hay không.

Thật sự từ khi quay lại Anh, có bố mẹ ở bên cạnh nhưng tâm trí của cô đang để cách đó nửa vòng trái đất... Cô đã tự hứa thời gian này phải "cách ly" hoàn toàn với anh, không thể suốt ngày nhắn tin, gọi điện cho anh như trước được. Ngoài email ngắn ngủi độc một dòng "em tới Anh an toàn rồi..." thì cô chưa gửi thêm cho anh bất cứ thứ gì... Gaeul nửa muốn gọi ngay về Hàn Quốc, nghe giọng nói ấm áp của anh, nửa như dằn lòng lại, tự nhủ đây sẽ là thời gian thử thách dành cho cô và Yi Jung... cô muốn kiểm định thật chắc chắn tình cảm của mình trước khi đi đến một quyết định nào... cô không muốn phải hối hận nữa...

"Đôi khi, sẽ không có sự lựa chọn thứ 2 nếu như lựa chọn ban đầu đã là một sai lầm..."

Gaeul quyết định gọi cho Yi Jung, chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi là cô đã cảm thấy ấm áp trong lòng lắm rồi...

Tút... tút... tút....

Tín hiệu báo máy bận vang lên, Gaeul hụt hẫng bỏ chiếc điện thoại xuống giường... Cô mệt mỏi ngồi xuống... Phải chăng, người ở đầu dây phía Yi Jung là một cô gái rất xinh đẹp...?

Yi Jung vứt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn... cô đang gọi điện cho Hwang Bin sao? Có phải hai người đang hẹn nhau đi chèo thuyền bên bờ sông Thames hay đi chơi viện bảo tàng sáp...?

-------------------------------------------

- Sao ngồi không ở đây vậy? - Ji Hoo bước đến bên cạnh Yi Jung.

- Hơn 1 tuần rồi... - Yi Jung không hề ngước lên nhìn.

- Nhanh nhỉ... cậu không nhận được tin nhắn nào của cô ấy sao?

- Không... à, duy chỉ một email báo đã sang tới Anh an toàn... hết! - Yi Jung lấy tay bóp bóp trán.

- Hmm... sao cậu không chủ động gọi?

- Gọi rồi... máy bận... - Yi Jung thở dài.

- Hai người như đang chơi trò chơi đuổi bắt nhỉ? Gần đuổi tới nơi thì người kia bỗng nhiên chạy mất... - Ji Hoo cười.

Yi Jung không nói gì, ánh mắt anh như tối lại... trò chơi đuổi bắt sao? Tình yêu có thể đem ra làm trò đùa vậy sao? Chu Gaeul... em mau về đi... về bên anh...

-------------------------------------------

Sau khi nhận bằng tốt nghiệp khoá cao học, trên đường ra bến xe buýt, Gaeul đâm sầm vào một người...

- Ouch... I'm terribly sorry... Are you ok?

- Kiss me and everything will be okay! - Một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Hả.... Hwang Bin... sao anh lại ở đây? - Gaeul ngạc nhiên reo lên.

- Anh đang trên đường đi về kí túc xá... không ngờ lại gặp em ở đây... hừ... về mà không báo cho anh biết... định lẳng lặng đến rồi đi hả? - Hwang Bin vờ nhéo tai Gaeul.

- Em không nói mà anh cũng biết đấy thôi... - Gaeul cười.

- Ừh, hôm trước may mà anh đi qua trường, tự nhiên thấy em chạy ở trong sân... rồi anh qua nhà em thì gặp bố mẹ em nói là em về được hơn 1 tuần rồi...

- Uhm... ra thế! - Gaeul gật gù.

- Sao lại quay về đây? Đừng nói là chỉ để lấy bằng với cả thăm bố mẹ nhá... Tôi biết thừa cô... hay là em bỏ thằng đất sét rồi?

- Cái... cái gì mà đất sét? - Gaeul nhăn mặt - Bỏ gì mà bỏ...?

- Hoá ra là chưa à? Làm anh mừng hụt - Hwang Bin tỏ vẻ thất vọng.

- Thật ra...

- Đùa thôi, anh cũng đoán được mọi chuyện mà... chắc lần này cậu ta cầu hôn em, rồi em muốn xác định lại tình cảm của mình nên mới quay về Anh một thời gian phải không? - Hwang Bin khẽ cười.

- Sao... sao anh biết? - Gaeul ngạc nhiên.

Hwang Bin vừa cười vừa chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên cổ Gaeul trong khi cô tỏ ra rất ngại ngùng.

- Đi ăn kem không? - Hwang Bin nắm tay Gaeul lôi đi làm cô không kịp phản ứng.

Hai người vừa đi vừa liếm kem, đã lâu rồi Gaeul mới cảm thấy thoải mái như thế này. Hwang Bin luôn cho cô một cảm giác vui vẻ, an toàn. Ở bên Hwang Bin, Gaeul như một đứa trẻ chỉ biết cười theo những câu chuyện không đầu không cuối của anh...

-------------------------------------------------------

Tối muộn rồi mà Yi Jung không thể nào chợp mắt được... ở bên kia đang là buổi sáng... hít một hơi thật sâu, anh cầm điện thoại lên rồi bấm số...

- Gaeul? - Tim Yi Jung đập rất nhanh khi thấy có tín hiệu trả lời ở đầu dây bên kia.

- Excuse me? - Một giọng con trai cất lên.

- Đây... có phải là điện thoại của cô Chu Gaeul? - Yi Jung thoáng ngạc nhiên khi thấy một giọng con trai... rất quen thuộc...

- À... đúng rồi... nhưng hiện nay cô ấy không ở đây... - Hwang Bin khẽ cười, anh biết thừa người ở đầu bên kia là ai.

- Uhm... vậy tôi cảm ơn... - Yi Jung bỏ máy xuống.... anh đoán đúng sao? Cô đang ở bên Hwang Bin... giọng nói ấy chẳng bao giờ anh quên được...

Gaeul chạy lại phía Hwang Bin, anh đang cười rất sung sướng...

- Gì thế? Anh cầm điện thoại của em làm gì? - Gaeul thắc mắc.

- Có cuộc gọi đến... - Hwang Bin chậm rãi trả lời.

- Ai gọi vậy - Gaeul mở phần calls ra.

- Từ Hàn Quốc...

Gaeul suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại xuống đất...

- Gì...?

- Anh cũng chẳng biết nữa... Em gọi lại thử xem...

- Hmm... thôi không cần đâu... - Gaeul khẽ gập điện thoại lại và thở dài...

- Em không khác ngày xưa lắm, Gaeul-ya... - Hwang Bin ngồi xuống cạnh Gaeul.

- ...?

- Khi em rất thích, rất mong muốn có được nhưng luôn tỏ ra không thèm tới... như vậy là sao hả Gaeul?

- ...?

- Em đang rất muốn gọi điện cho cậu ta mà... tại sao cứ phải che giấu tình cảm của bản thân như vậy nhỉ? Sống như vậy em không thấy khổ sao?

- Hwang Bin-ya...

- Khi anh nói anh yêu em, anh đã rất sợ hãi... thật là như vậy đấy... nhưng rồi... mọi chuyện vẫn ổn thôi đúng không? Em phải đối mặt với nó, hơn là tìm cách lẩn tránh... em định cả đời trốn chạy một câu trả lời thật lòng cho Yi Jung sao?

- Em sợ...

- Ừh, khi anh nói là anh yêu em anh cũng sợ chết được... - Hwang Bin khẽ cười - Nhưng rồi anh cũng nói ra rồi, và bây giờ thì anh với em đang ngồi ăn kem với nhau đấy thôi... mọi chuyện rồi sẽ

ổn mà...

- Anh luôn sống thẳng thắn vậy sao?

- Em cũng đã từng sống rất thẳng thắn Gaeul-ya... Nhưng khi em bị tổn thương, từ 5 năm trước phải không, thì trong em hình thành một phản xạ là sợ hãi lo lắng với tất cả những thứ trước mắt mình... Em biết phương thuốc hữu hiệu nhất là gì không? Chính là lòng tin... cho tình yêu của mình một niềm tin... chẳng nhẽ đó là một đòi hỏi quá đáng sao?

- Hwang Bin... em không biết là em có làm nổi không nữa...

- Time's up... No time for fear now... Just move on... keep fighting... - vừa nói Hwang Bin vừa ấn chiếc điện thoại vào tay Gaeul, anh mỉm cười rồi quay lưng đi...

Gaeul chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng ấn núi gọi lại...

- Hm? - Giọng nói Yi Jung nhuốm màu mệt mỏi...

- Là em...

- Ừh...

- ...

- ...

- Anh vừa gọi cho em à?

- Ừh...

- Em để điện thoại chỗ khác nên không nghe được... em xin lỗi...

- Thôi không sao, dù gì cũng có người nghe hộ em rồi còn gì... - Yi Jung bực dọc nói.

- Là Hwang Bin... - Gaeul rụt rè trả lời

- Anh biết!

- Chỉ là em gặp anh ấy trên đường nên...

- Quay về đi Gaeul... - Yi Jung chợt ngắt lời cô

- Anh sao vậy?

- Chỉ là... không có em ở đây... anh chẳng làm được gì cả... anh... nghĩ là... anh đang nhớ em mất rồi... - Yi Jung ngập ngừng.

Gaeul mỉm cười, cô hạnh phúc khi nghe những lời nói đó từ anh... anh đang nhớ cô sao? Thật lòng anh đang nhớ cô sao? Anh không thể làm gì khi không có cô ở bên sao? Anh...

- Yi Jung... em cần hoàn thành một số việc nữa ở đây... khi nào xong, em hứa sẽ quay về luôn...

- Thôi được rồi, tuỳ em đấy... - Yi Jung dập máy... tại sao cô chịu không hiểu cho anh...?

----------------------------------------------

Từ cửa sổ, Hwang Bin mỉm cười ôm cốc café vào tay... London đang chậm chạp chuyển sang đông... ờ nhà bên cạnh, có một cô gái xách chiếc túi du lịch đi ra khỏi cửa quên cả quàng khăn, má cô ấy đỏ ửng lên vì lạnh nhưng vẫn chạy vội đi...

Bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi...

Part II

-Here it comes, the happiness?-

Sân bay Seoul

Gaeul nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập cảnh để bước vào phòng chờ... Chỉ có vài tiếng nữa thôi là mọi việc sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó... Anh... em... và hạnh phúc...! Gaeul vừa mỉm cười vừa kéo chiếc va li đi ra khỏi sân bay để vẫy taxi đi về. Bỗng nhiên, Gaeul nhận thấy một mùi hương gì rất quái lạ... cô cảm thấy người mình như nhẹ đi rồi chiếc vali dần tuột khỏi tay mình...

Một màu đen bao trùm...

Gaeul ngất đi...

Trong cơn mơ, cô nhìn thấy anh đứng kia... mặc bộ vest rất đẹp, anh chờ cô và mỉm cười...

...

...

...

- Yaa... Woo Bin sunbae, cậu ấy mà làm sao thì... thì... yaaa. Em cũng không biết đâu... - tiếng JanDi mơ hồ từ một nơi rất xa...

- Bình tĩnh JanDi... chính thằng Ji Hoo là người đưa anh lượng thuốc mê mà...

Gaeul khó nhọc mở mắt, cô dùng hết sức mình nhấc tay lên, cả người cô như đang bị cột với một tảng đá vậy...

- Gaeul... gaeul... nghe thấy mình nói không Gaeul-ya... - JanDi lay mạnh tay cô.

- Nghe rồi... mình nghe rồi... - Gaeul thở dốc từng quãng...

- Cậu ngủ lâu vậy, làm mình sợ muốn chết luôn...

- Eh... sao tất cả mọi người đều ở đây thế này? - Gaeul chỉ tay và Woo Bin, Junpyo và Ji Hoo.

- Ừhm... mọi chuyện là kế hoạch của Ji Hoo sunbae... thật là... mình cũng mới biết thôi. Khi cậu vừa bước ra sân bay thì có người của Woo Bin sunbae đợi sẵn ở đó, đánh thuốc mê cậu rồi đưa cậu tới đây luôn... - JanDi nhẹ nhàng giải thích.

- Ơ... thế đây là đâu? Mà sao mình lại ăn mặc thế này? - Gaeul ngạc nhiên khi phát hiện ra cô đang mặc một bộ đồ màu trắng đính rất nhiều bông hoa li ti  và hàng ngàn con bướm ở trên váy... Chẳng khó để nhận ra đây là một bộ váy cưới đẹp tuyệt vời...

- Wow... - Gaeul khẽ thốt lên.

- Đẹp không Gaeul? - JanDi vui mừng hỏi.

- Uhm... mình... không ngờ là đẹp vậy... Mà tại sao mình lại ăn mặc thế này? - Gaeul thắc mắc.

JanDi không dám nói ra sự thật nên đành im lặng ngồi, bỗng nhiên cánh cửa ra vào bật mở... Yi Jung đứng đó, mặc bộ vest đúng y như Gaeul đã từng mơ... vẻ lịch lãm của anh như hút hết không khí trong phòng.

- Để anh giải thích cho cô ấy... mọi người cho mình và Gaeul nói chuyện riêng được chứ? - Yi Jung bước vào rồi ra hiệu cho mọi người ra ngoài.

- Chào em... - Yi Jung ngồi xuống bên cạnh Gauel hiện đã vô cùng ngạc nhiên.

- Sao lại thế này, sunbae?

- Anh xin lỗi, anh cũng mới biết chuyện sáng nay thôi. Đây là nhà thờ, Gaeul-ya...

- Hả... gì cơ... vậy em đang ở nhà thờ... - Gaeul kinh ngạc.

- Chính xác thì em đang ngồi ở căn phòng trang điểm cho cô dâu phía sau nhà thờ... - Yi Jung nhẹ nhàng giải thích.

- Ra vậy... á, gì cơ... cô dâu???????

- Anh xin lỗi...

- Vậy anh đang mặc đồ của chú rể phải không... hay mọi người cho em một bất ngờ là có một chàng trai khác đứng ngoài kia và nói rằng sẽ trở thành chồng em...? - Gaeul nhíu mắt.

- Anh là chú rể, em có thể yên tâm. "Mà nếu bọn kia nghĩ ra trò đấy thì em tưởng anh sẽ để yên chắc?" - Yi Jung nghĩ thầm.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Yi Jung nhẹ nhàng vòng tay ra sau cổ Gaeul rồi tháo chiếc vòng lấy chiếc nhẫn ra... Anh chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô...

- Gaeul-ya... em đồng ý làm vợ anh chứ?

- Anh toàn đẩy em vào thế bị động thế này sao Yi Jung? Hôm nay nếu em trả lời là không thì biết làm thế nào? - Gaeul khẽ mím môi lại.

- Không... anh rất tự tin vào bản thân. Anh hiểu là em cũng đã có đáp án cho riêng mình nên mới nhanh chóng quay về như vậy phải không?

- Em...

- Còn nếu quyết định của em là không. Thì anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Anh cũng không bao giờ làm phiền em nữa... em hoàn toàn có thể yên tâm với cuộc sống của mình mà thiếu anh...

- ...

- Vậy... cho anh một câu trả lời... ngay bây giờ được không Gaeul? - Yi Jung nhìn thẳng vào mắt cô.

- Yi Jung-ya... anh có biết rằng khi ở trên máy bay em đã nghĩ gì không?

- ...?

- Em đã nghĩ rất nhiều về những tổn thương anh đã từng gây ra cho em, những lần em không thể tin tưởng được anh... em đã nghĩ rất nhiều Yi Jung-ya... rồi em cảm thấy sợ hãi, em biết lấy đâu ra lòng tin dành cho anh nữa. Thật sự, có những câu nói anh nói với em, em rất cảm động... nhưng đi cùng với cảm giác đó là một nỗi bất an... em băn khoăn không biết mình là cô gái thứ bao nhiêu được anh nói những lời ấy Yi Jung-ya. Nhưng rồi em chợt nhận ra một điều, từ khi quay về Hàn Quốc, em chỉ toàn nghĩ cho em, nghĩ về những vết thương của em mà quên đi rằng anh cũng đã từng bị tổn thương. Em chỉ nghĩ về nỗi bất an trong lòng mà quên đi tình cảm chân thành của anh mà em cũng đã cảm nhận được. Em không hề nghĩ cho anh... em xin lỗi... vì đã để anh chờ quá lâu vì tính khí thất thường của mình... Yi Jung ya..., vậy nên...

Nói rồi, Gaeul nhẹ nhàng đứng dậy, kéo Yi Jung ngồi xuống bên cạnh mình, cô nhẹ nhàng lấy từ trong túi xách một chiếc hộp con con và nói:

- Yi Jung, anh có đồng ý cả đời này sẽ chỉ nhìn một mình em, bàn tay anh chỉ nắm lấy bàn tay em không? Yi Jung, anh có đồng ý trở thành chồng của em không? - Gaeul khẽ mỉm cười cầm chiếc nhẫn cô đặt làm hướng về phía Yi Jung.

Yi Jung quá bất ngờ trước những gì xảy ra trước mặt mình, cô đang cầu hôn anh sao? Lần đầu tiên anh thấy một người con gái cầu hôn một người con trai... Yi Jung bật cười rồi bất ngờ ôm lấy Gaeul...

- Cô Chu Gaeul... cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy... Nếu bây giờ, anh đeo chiếc nhẫn này vào tay thì mãi mãi không bao giờ anh tháo ra đâu... em phải làm sao đây?

- Anh còn nghĩ đến chuyện tháo nó ra sao? - Gaeul giả vờ giận dỗi.

"Đời này, kiếp này anh sẽ không bao giờ tháo ra đâu Gaeul-ya... kể cả bàn tay em cũng vậy." Yi Jung thầm nghĩ.

- Hết giờ cho chú rể rồi... mau đi ra ngoài đi. - Ông Huyn Sub đang đứng ở cửa ra vào.

- Cha... sao cha lại ở đây? - Yi Jung ngạc nhiên.

- Ngày cưới của con trai ta, chẳng nhẽ ta lại không được đến sao? Ra ngoài đi... ta sẽ dẫn Gaeul ra sau. - Nói rồi ông Huyn Sub bước vào phòng, khẽ đẩy Yi Jung ra rồi ngồi xuống bên cạnh Gaeul.

- Cháu chào bác ạ... - Gaeul ngập ngừng. Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên của cô sau khi ông nhập viện.

- Ta nghe nói ngoài Yi Jung thì cháu là người lo lắng nhất khi ta nằm viện. Ta cám ơn. - Ông Huyn Sub cất tiếng.

- Dạ... không có gì ạ.

- Hôm nay cháu thật xinh đẹp. Ngoài mẹ của Yi Jung ra, cháu là cô dâu xinh đẹp nhất ta từng biết.

- Ơ...

- Cháu đã quyết định lấy thằng con ngốc nghếch của ta rồi sao Gaeul?

- Vâng thưa bác.

- Tốt lắm... ta nghĩ rằng mình cũng góp chút công sức để cháu đi tới quyết định này... phải vậy không?

- Vâng...

- Từ nay, ta tin tưởng giao thằng Yi Jung cho cháu. Ta tin cháu sẽ mang lại cho Yi Jung một cuộc sống hạnh phúc mà ta đã không thể làm được. Cuộc sống của cháu và Yi Jung từ nay sẽ bước sang một trang mới, chỉ có niềm vui và hạnh phúc... liệu ta có thể tin tưởng cháu không Gaeul?

- Cháu hứa, bằng hết khả năng của mình, sẽ làm cho Yi Jung hạnh phúc... - Gaeul mỉm cười.

- Vậy là tốt rồi... bây giờ thì đi thôi, đừng để thằng con trai ta chờ quá lâu... - Ông Huyn Sub đỡ Gaeul đứng dậy rồi đi về phía lễ đường. Hôm nay, ngoài F4, JanDi và ông Huyn Sub thì không có một ai tới. Yi Jung muốn làm một lễ cưới đơn giản giữa những người bạn của mình...

Trong lòng Gaeul đang có rất nhiều cảm xúc, khi đi hết chiếc thảm màu đỏ này, cô sẽ mãi thuộc về Yi Jung, từ nay, đúng như lời ông Huyn Sub nói, cô và Yi Jung sẽ có một cuộc sống hạnh phúc... Thật sự là như vậy sao? Gaeul ngước lên nhìn, anh đang đứng kia, mỉm cười với cô... bỗng nhiên mọi lo lắng tan biến hết... Em nghĩ mình đã biết lấy lòng tin ở đâu rồi Yi Jung-ya...

Khi Gaeul bước tới chỗ Yi Jung, ông Huyn Sub nhẹ nhàng đặt tay cô vào tay Yi Jung rồi bước về chỗ. Ở phía trên, không phải là vị cha xứ thường ngày mà là Ji Hoo, Junpyo và Woo Bin đứng thay thế...

- Chu Gaeul... cô có đồng ý lấy So Yi Jung, cassanova của F4, kẻ trong vòng 5s sẽ làm cho mọi cô gái ngã gục không? - Woo Bin cười hỏi Gaeul mà vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Yi Jung bên cạnh...

- Tôi đồng ý... - Gaeul mỉm cười.

- Còn So Yi Jung... anh có đồng ý lấy cô Chu Gaeul, dù cho có thế nào đi chăng nữa... anh sẽ mãi nắm tay cô ấy đi đến suốt cuộc đời không? - Ji Hoo khẽ nói.

- Tất nhiên là tôi đồng ý. - Yi Jung trả lời dứt khoát.

- Vậy từ nay, ta tuyên bố hai người là vợ chồng, giấy chứng hôn được cấp bởi F4, do chính Goo đại nhân kí. - Junpyo giả vờ đưa cho Yi Jung một tờ giấy rất trang trọng rồi nói tiếp - Ta chúc cả hai sẽ sống với nhau trăm kiếp cho tới khi đầu trắng răng hỏng...

- Là sống với nhau trăm năm cho tới khi đầu bạc răng long... đừng có mà cố tình phá hỏng lễ cưới của mình... - Yi Jung lừ mắt với Junpyo.

- À... ừ... sao chẳng được chứ... cùng một ý nghĩa mà...- Junpyo cười lấy lệ...

- Hôn đi Yi Jung sunbae - tiếng của JanDi vọng lên.

Yi Jung xoay người Gaeul lại, anh mỉm cười rồi khẽ nâng cằm cô lên, nhung đột nhiên Gaeul kiễng chân, hôn vào môi anh để anh không kịp phản ứng...

- Yo... hai cái người này... - Woo Bin lắc lắc đầu...

Ji Hoo mỉm cười rồi bước xuống cuối lễ đường, anh rút điện thoại ra rồi nhắn tin "Họ kết hôn rồi, vừa làm đám cưới xong... khi nào tiện nhớ qua thăm họ... mà cảm ơn vì thông tin chuyến bay của Gaeul"

Hạnh phúc đã tới thật rồi... cho những người biết yêu thương và luôn tìm thấy niềm tin để tiếp tục thương yêu nhau...

Công chúa và hoàng tử sống với nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long... chẳng phải là mọi câu chuyện cổ tích đều nói thế hay sao???

Chap 25

-It's the start of something new-

PART I

Sau lễ cưới giản dị và một bữa tiệc nhỏ ở nhà thờ, Yi Jung đưa Gaeul về biệt thự dòng họ So. Nhìn từ ngoài vào, đây chỉ đơn giản là một ngôi nhà cổ kính với những nét đẹp tinh tế ẩn hiện, nhưng khi bước vào, Gaeul sửng sốt nhận ra nơi đây trông giống hoàng cung thời xưa hơn là một ngôi nhà bình thường. Đi từ ngoài vào đến dãy nhà chính phải qua 8 lần cửa, qua mỗi lần cửa là một khu vườn hiện ra, mỗi khu vườn trồng một loại hoa khác nhau với đầy đủ màu sắc... Khi vào tới sảnh lớn, ông Huyn Sub nhẹ nhàng cầm tay Gaeul đưa đến trước một cánh cửa rồi nói:

- Con vào đi Gaeul...

- Dạ? - Gaeul không hiểu.

- Đây là căn phòng dành cho cô dâu mới về dòng họ So. Bên trong là bài vị của những tiền bối trong dòng họ. Con phải một mình vào đó rồi lạy tạ các vị tiền bối. Sau khi hoàn tất nghi thức này, con sẽ chính thức trở thành một thành viên trong gia tộc So. Cứ bình tĩnh, không sao cả. - Ông Huyn Sub trấn an khi nhìn thấy một nỗi lo lắng trong mắt Gaeul.

- Dạ... - Gaeul lặng lẽ quay về phía sau tìm Yi Jung. Anh khẽ mỉm cười với cô rồi ra hiệu rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Gaeul hít một hơi rất sâu rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa ra... Làm dâu của một gia tộc lâu đời và có vị thế như dòng họ So là một áp lực lớn cho bất cứ một cô gái nào. Gaeul đang dần hiểu được cảm giác của mẹ Yi Jung khi mở cánh cửa này ra... Đập vào mắt cô không phải là những bài vị lạnh lẽo đáng sợ mà là những chiếc bàn được chạm trổ rất công phu, trên mỗi chiếc bàn được đặt một chiếc bài vị có ghi tên từng người trong gia tộc. Gaeul nhẹ nhàng chắp tay và cúi đầu khấn khi đi qua từng chiếc bàn một. Đến chiếc bàn cuối cùng, Gaeul khẽ nhíu mày khi đọc tên người được khắc trên bài vị... đó chính là mẹ của Yi Jung. Cô thoáng giật mình lùi lại một bước, Gaeul khẽ cúi đầu trước bài vị mẹ Yi Jung rồi dợm quay bước đi, bỗng nhiên ánh mắt cô chạm vào một vật gì đó đằng sau chiếc bài vị chuẩn bị rơi xuống. Gaeul tò mò rút vật đó ra... hoá ra đó là một bức thư do chính mẹ Yi Jung viết, nét chữ run run, chứng tỏ bà viết khi đang nằm trên giường bệnh...

"Yi Jung thân yêu!

Có lẽ khi con đọc bức thư này thì mẹ đã không còn nữa rồi nhỉ, nhưng con đừng quá đau buồn nhé. Vì giờ đây, mẹ có thể sống một cách hạnh phúc nhất rồi, mẹ không còn phải lo lắng điều gì nữa, Yi Jung-ya... Điều duy nhất mẹ hối tiếc trong suốt quãng đời này đó chính là không nói với cha con rằng mẹ yêu ông biết chừng nào. Sau khi mẹ mất rồi, hứa với mẹ, không được dằn vặt cha con bằng những hận thù được không Yi Jung? Con không được ghét bỏ cha mình, cả con và Il Huyn phải yêu thương nhau và chăm sóc cha được chứ? Mẹ đã không thể đem lại cho cha và con một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Hãy tin mẹ, không phải vì mẹ không muốn, mẹ luôn mơ ước một bữa cơm có đông đủ cả nhà, quây quần bên nhau, nhưng mẹ đã không làm được. Mẹ đã sống ích kỷ, rồi mẹ đã phạm sai lầm. Cha của con đã thay mẹ sửa chữa những sai lầm đó... nhưng mẹ hiểu rằng, sai lầm mẹ phạm phải là quá lớn. Giờ đây, mẹ đang phải chịu sự trừng phạt đó bằng việc không thể có được tình yêu của cha con. Nếu có cơ hội thứ hai trong cuộc đời này, hãy nói với cha con rằng, chỉ cần ông ấy đồng ý, mẹ vẫn muốn được làm vợ của ông... và làm mẹ của con và Il Huyn. Cha của con là một người đàn ông vị tha, bao dung nhất trên thế gian này. Giá như mẹ có thể bù đắp được tất cả, Yi Jung-ya... cho cả gia đình ta... mẹ không phải là một người mẹ tốt đâu Yi Jung. Vậy nên, con đừng quá đau buồn khi mẹ ra đi và tuyệt đối không được ghét bỏ cha con nhé. Hãy hiểu rằng, khi mẹ từ bỏ thế gian này, nơi mẹ và cha con không đến được với nhau... thì khi mẹ mất đi, mẹ sẽ được tự do ở bên cha con mỗi ngày, được nhìn thấy cả gia đình ta... đó là hạnh phúc của mẹ...

Mẹ rất yêu con... Yi Jung bé bỏng... con phải sống hạnh phúc nhé... cho cả phần của mẹ nữa!

Mẹ yêu con!"

Gaeul nghẹn ngào khi đọc bức thư của mẹ Yi Jung... đây là lần đầu tiên cô hiểu được, tình yêu là thứ sẽ theo con người ta mãi trong suốt cuộc đời, và cả khi chết đi rồi, hạnh phúc vẫn là được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc... Bức thư có vài chỗ nhoè đi, như là bị nước làm mờ, phong bì thư đã được mở ra. Gaeul đoán chính ông Huyn Sub đã đọc bức thư này và cất nó vào đây. Ông không muốn Yi Jung phải dằn vặt vì đã hiểu lầm cha mình trong một thời gian dài tới vậy. Hình ảnh ông Huyn Sub ngồi lặng lẽ trong phòng, đọc bức thư của vợ và cố nén những tiếng khóc nức nở chợt trào ra làm Gaeul lặng người đi...Cô cẩn thận đặt bức thư vào chỗ cũ rồi đứng nghiêm trang trước bài vị của mẹ Yi Jung và nói:

- Anh Yi Jung sẽ hạnh phúc, nhất định thế ạ! Bác hãy luôn ở bên cạnh anh ấy có được không ạ?

Nói rồi, Gaeul mỉm cười và bước ra ngoài. Vừa khép cánh cửa lại, Yi Jung đã vội chạy đến bên cô và hỏi:

- Em có sao không? Mọi chuyện ổn chứ hả? Sao em ở trong đó lâu vậy?

- Uhm... không sao mà Yi Jung... - Gaeul khẽ nắm tay Yi Jung trấn an anh rồi quay ra cười với mọi người. Ông Huyn Sub bước tới gần Gaeul.

- Sau nghi thức vừa rồi, con đã chính thức trở thành người trong gia tộc So. Hai con phải cố gắng sống hạnh phúc và mai sinh con nối dõi đi thôi. - ông Huyn Sub mỉm cười rồi quay đi.

Gaeul nhìn theo ông và thầm nghĩ, không biết có bao giờ, ông cảm nhận được mẹ của Yi Jung đang ở ngay bên cạnh ông, luôn lặng lẽ ngắm nhìn ông không?

-------------------------------------------

Yi Jung đưa Gaeul về biệt thự của mình ở gần đó. Anh cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây. Từ nay, ngôi nhà này sẽ không còn lạnh lẽo nữa... vì anh đã có cô ở bên. Yi Jung đưa Gaeul vào phòng ngủ cất đồ đạc. Anh vừa cho người sang nhà Gaeul khuôn hết tất cả đồ của cô sang bên này. Gaeul ngạc nhiên khi nhìn thấy ở trên giường để sẵn bộ áo ngủ mà cô quen mặc...

- Eh...? Anh làm mọi thứ từ bao giờ vậy?

- Mọi thứ nào cơ? - Yi Jung giả vờ hỏi.

- Mọi thứ... mang đồ đạc của em về đây... tất cả...

- Chuyện đấy cũng không khó lắm đây Gaeul-ya... chẳng phải anh đã từng nói có ngày em phải bước chân vào phòng của anh rồi hay sao?

Gaeul xấu hổ, cô khẽ đẩy anh ra ngoài rồi lấy đồ đi tắm. Khi bước ra ngoài, cô nhìn thấy Yi Jung đã nằm trên giường, mỉm cười chờ đợi cô.

- Em tắm lâu quá đấy, làm anh đang định vào đó lôi em ra... - Yi Jung nhếch mép cười.

- Hả...? Gì...? - Gaeul đỏ mặt.

- Ngủ thôi... - Yi Jung khẽ nhắc.

- Gì...? Mới có.... 11h tối... à... - Gaeul đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ rồi bất lực. Hoá ra trên đưòng anh đưa cô về nhà mà phải vòng vèo mãi qua mấy con phố là có chủ đích cả...

- Lên đây ngủ đi, anh không muốn lại phải ngủ với em dưới sàn nhà đâu. - Yi Jung đứng dậy rồi bế Gaeul lên trên giường.

- Aaaa... từ từ đã... - Gaeul vội xua tay khi cảm nhận được anh đã hôn lên tóc cô.

- Em lại muốn gì thế?

- Uhm... em quên mất phải gọi điện cho JanDi...

- Ừ... em gọi đi... - Yi Jung vừa nói vừa ném cho Gaeul chiếc điện thoại.

Gaeul vội vàng đứng xuống đất rồi quay số gọi cho JanDi.

- JanDi-ya... mình là...

- Gaeul... là cậu sao? Cậu đang làm gì vậy? Đang ở nhà Yi Jung sunbae rồi sao? Tốt quá rồi... á... Junpyo... anh làm gì vậy...

Gaeul nghe loáng thoáng giọng Junpyo "ngày đầu tiên người ta cưới nhau mà sao em cứ làm phiền vậy?" rồi dập máy. Gaeul quay lại nhìn thì thấy Yi Jung đang cười bò ở trên giường.

- Gọi xong điện rồi chứ? Vậy thì đi ngủ nhé... - Rồi anh định kéo cô vào lòng thì Gaeul đã nhanh chân chạy ra...

- Từ từ... em... phải gọi điện cho trưởng phòng Yuu. Từ khi về Hàn Quốc em chưa liên lạc lại với chị ấy...

- Ừ... thì em gọi cho nốt đi. - Yi Jung nhẫn nại cười.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Gaeul bực tức bỏ điện thoại xuống bàn...

- Sao nào? - Yi Jung hỏi.

- Gì chứ? Hừ...

- Không trốn được đâu em yêu ạ... từ nay, em đừng hòng trốn tránh điều gì nữa... - Nói rồi Yi Jung kéo tay Gaeul rồi nhấc bổng cô lên trên giường. Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, má cô, môi cô... rồi đột nhiên anh nói:

- Anh muốn hỏi em một việc...

- Hmm?

- Tại sao khi quay về Hàn Quốc sau 5 năm ở Anh, em lại lạnh lùng thế? Em có nhìn thấy anh ở sân bay không?

- Uhmmm... có... - Gaeul ngập ngừng.

- Vậy em nghĩ gì mà lại quay lưng bỏ đi vậy?

- Em cũng không biết nữa. Chỉ là... em... lúc đó suýt nữa em đã khóc rồi. Mà tại sao anh lại ở đó ngày hôm ấy. Anh có biết là khi vừa nhìn thấy anh, em đã phải kìm nén bản thân đến thế nào để không chạy lại chỗ anh không?

- Vậy tại sao em lại không làm thế? Em làm anh tưởng mình đã bị quên thật rồi chứ. Chắc không bao giờ anh quên được ánh mắt lạnh lùng rồi nụ cười nhạt của em lúc đấy đâu Gaeul-ya...

- Em xin lỗi... chỉ là lúc đó, em không tìm được cách nào hay hơn.

- Từ này, hứa với anh một chuyện được không?

- Sao ạ?

- Đừng bao giờ trốn tránh cảm xúc của mình... nếu em yêu anh, hãy nói là em yêu anh... bất cứ khi nào muốn đến bên anh, hãy làm thế... được chứ? Anh không muốn chúng ta gặp thêm bất cứ trắc trở nào vì không dám đối diện với bản thân mình nữa.

- Em hiểu mà...

- Anh yêu em nhiều lắm Gaeul-ya...

- Anh đã nói câu này với bao nhiêu người rồi Yi Jung?

- Em có thể hỏi bất cứ người con gái nào đã từng ở bên cạnh anh, anh chưa từng nói thế với ai. Anh đã nói rằng anh là người không dễ yêu đâu Gaeul-ya...

- Vậy em chắc chắn là cô gái may mắn nhất rồi, phải vậy không Yi Jung? - Gaeul nhẹ hôn lên má anh...

- Bây giờ em mới biết sao, phu nhân So? - Yi Jung mỉm cười.

- Em hỏi anh một việc nhé... được không? - Gaeul ngập ngừng.

- Ừh...

- Nếu hôm nay, em trả lời là không thì sao hả Yi Jung?

- Thì sao à? Anh cũng chưa nghĩ tới... chỉ là... nếu đúng như thế... thì anh sẽ không bao giờ để em tìm thấy anh nữa... như cách em đã biến mất cách đây 5 năm... Nhưng anh sẽ vẫn giữ hình ảnh em ở bên cạnh, anh sẽ luôn dõi theo em... để chắc chắn rằng em đang sống hạnh phúc bên cạnh sự lựa chọn của mình...

- ...

- Anh đã nói rồi mà... anh luôn nghĩ rằng, yêu đôi khi chỉ đơn giản là được nhìn thấy những người mình yêu thương hạnh phúc... Gaeul-ya... bây giờ, em có hạnh phúc không?

Gaeul nằm sát vào người Yi Jung, hôn nhẹ lên môi anh thay cho câu trả lời...

Ngoài trời, buổi tối mùa thu mát lạnh... những con tim đã dần hoà làm một... từ nay... chẳng có gì có thể chia lìa họ được nữa...

Anh yêu em...

Giá như anh hiểu em cũng yêu anh đến nhường nào...

-----------------------------------------------

Ji Hoo bước những bước dài đến cửa bay đi Đức... anh đã hoàn thành việc cuối cùng của mình ở đây... anh cũng đã nói với tất cả mọi người rằng mình sẽ đi Đức để học thêm về ngành y. Đúng như anh nghĩ, ai cũng ủng hộ anh... JanDi tuy lúc đầu có phản đối, nhưng rồi cô cũng đồng ý rằng anh làm thế là đúng...

- Ouch - Ji Hoo choáng váng, anh vừa bị một thứ gì đó đập mạnh vào người...

- Xin lỗi... ya... xin lỗi... - Một giọng nói con gái cất lên. Cô ấy vội vàng thu xếp đồ đạc bị rơi vào túi xách rồi đột ngột nhìn lên.

- Tôi đâm vào anh là tôi sai... nhưng sao anh là con trai mà đứng nhìn nhặt đồ như vậy là sao hả?

- Hmm? - Ji Hoo ngạc nhiên.

- Đồ máu lạnh... - Cô gái đó lầm bầm rồi quay lưng đi, dáng vẻ rất vội vã. Trước khi đi Ji Hoo còn nghe loáng thoáng thấy cô ta gắt lên trong điện thoại. "Gì? Kệ em... em lớn rồi. Em không quay lại đó đâu, em muốn đến Đức học âm nhạc là việc của em..."

- Con gái gì mà đoảng... - Ji Hoo vừa nói vừa cúi xuống nhặt chiếc vé máy bay cô gái đánh rơi... Choi Hwang Bo... Choi Hwang Bo... liệu...?

Ji Hoo thở dài rồi kéo chiếc va li theo hướng cô gái vừa bỏ đi...

Cứ chờ đợi đi chàng trai, rồi sẽ có kết quả... dù là thế nào đi nữa... đó vẫn chỉ là hạnh phúc!

----------------------------------------------------

Quán bar F4.

- Này... sao lại ngồi đây? - Yi Jung vỗ vai Junpyo đang ngồi cau có góc phòng.

- Không về nhà nổi. Dạo này JanDi cứ làm sao ý. Cô ấy luôn cáu kỉnh với mình, mình làm gì cũng không xong... về nhà sớm thì cô ấy kêu là không chịu làm việc, về muộn thì cô ấy cáu gắt nói mình không quan tâm tới gia đình... Vậy là sao? - Junpyo vò đầu rên lên.

- Khổ thế? Nhưng cậu định ở đây đến khi JanDi hết cáu à?

- Ai mà biết được? Mà Gaeul đâu rồi? Hay bị đuổi ra khỏi nhà... mới cưới có 1 tuần thôi đấy...

- Đừng nghĩ ai cũng như cậu. Vừa đưa Gaeul qua nhà cậu xong. JanDi gọi cô ấy đến chơi... rồi đuổi khéo mình đi ngay...

- Bây giờ ai mà động được vào cô ấy nữa...

Junpyo chưa nói dứt lời thì điện thoại Yi Jung đã kêu ầm mĩ.

- Gaeul-ya? Sao rồi em? Ở đó chơi với JanDi có.... Hả... cái gì cơ??? Ở đâu? Anh tới ngay đây. - Yi Jung vội vàng kéo Junpyo đi ra khỏi quán bar.

- Sao??? Sao??? - Junpyo lo lắng.

- JanDi bị ngất. Gaeul đang ở trên xe cấp cứu với cô ấy... - Vừa nghe Yi Jung nói thế Junpyo đã nhảy lên xe và phóng đi với tốc độ 200km/h đến thẳng bệnh viện.

- Ơ... cái thằng điên này... đã nói bệnh viện nào đâu? - Rồi Yi Jung cũng lái xe theo.

Bệnh viện Seoul.

- Sao rồi Gaeul? Cô ấy làm sao rồi? - Junpyo phóng như bay vào phòng cấp cứu.

- Bình tĩnh nào... Junpyo... anh bình tĩnh được không? Nghe em nói đây... - Gaeul chậm rãi nói.

- Mau nói đi... - Junpyo quát ầm lên.

- JanDi... cậu ấy... cậu ấy...

- Sao???

- Có em bé rồi???

- Hả......... gì cơ?????????

Từ ngày hôm đó, các y tá trong bệnh viện Seoul vẫn truyền tai nhau một câu chuyện ma... tự nhiên giữa buổi sáng cả bệnh viện vang lên nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng phát ra từ phòng cấp cứu...

PART II

-A haunted love or the solace for freezing souls?-

Ji Hoo đi lang thang trong toà nhà cổ ở Deutch - nơi anh đang theo học ngành y, chưa bao giờ anh thấy lòng mình thanh thản đến vậy. Yi Jung vừa nhắn tin JanDi đã có em bé, vậy là từ nay cô ấy đã được hạnh phúc, Junpyo chắc chắn sẽ trở thành một người chồng và một người cha tốt. Đã đến lúc anh thực sự bước ra khỏi cuộc sống của cô ấy rồi... Đi mãi, cuối cùng Ji Hoo dừng chân trước một căn phòng khá rộng, bên trong bày tất cả những nhạc cụ mà anh đều có thể chơi. Ji Hoo nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh chic đàn piano màu trắng... anh rất thích màu trắng... cho tới khi gặp được cô, người đã vẽ vào cuộc sống của anh một chút màu sắc... nhưng giờ đây, trong lòng anh, những gam màu trắng lại xuất hiện... Bàn tay Ji Hoo lướt nhẹ trên phím đàn... sonnet 18... bài thơ và cũng là bản nhạc anh yêu thích...

Shall I compare thee to a Summer's day?

Ví em, nên chăng, như một ngày hè rực nắng?

....

Thou art more lovely and more temperate

Dịu dàng hơn, em cũng dễ thương hơn.

....

- Yaaaaaaa.... Get you off my piano... - Một cô gái xộc vào phòng, đẩy mạnh vào người Ji Hoo.

- Hmmm?

- Yuppp.... Yaaaaa.... Sao lại là anh??? - Hwang Bo kinh ngạc chỉ tay vào mặt Ji Hoo.

- Tại sao không thể là tôi?

- Anh... anh bám theo tôi...?

- Lí do? - Ji Hoo khẽ nhíu mày.

- À mà cảm ơn anh đã nhặt vé máy bay giúp tôi... Mà sao anh vừa đưa cho tôi đã đi thẳng là sao? Tôi mắc dịch hạch hay sao mà anh phải tránh tôi như gì thế?

- ...

- Anh không hiểu tiếng Hàn à? - Hwang Bo khua tay trước mặt Ji Hoo.

- Cô nói đây là piano của cô à?

- Đúng thế... thì sao? - Hwang Bo vênh mặt lên.

- Thảo nào mà nghe âm sắc chán vậy... - Ji Hoo lãnh đạm nói.

- Gì...? Hả??? Anh... ngụ ý gì vậy? Mà chán nghĩa là sao??? Nửa tiếng nữa tôi phải kiểm tra đầu  vào rồi. Piano hỏng tôi biết làm sao giờ...? Yaaa... - Hwang Bo vò đầu lo lắng.

- Sửa.

- Tôi sao biết sửa? Vừa mới xuống sân bay thầy chủ nhiệm đã dắt tôi tới đâu kêu từ nay tôi sẽ sử dụng cái đàn này... ya....

Chẳng đợi Hwang Bo nói xong, Ji Hoo đã đút tay vào túi quần rồi quay lưng bước ra ngoài...

- Ơ.... Anh kia.... dừng lại... - Hwang Bo đuổi theo - Giúp tôi sửa lại đàn đi...

- Hm?

- Lúc nãy tôi có nghe anh đánh đàn... hay lắm... chắc anh cũng biết sửa đàn phải không?

- Hm? - Ji Hoo đáp mà không ngoảnh mặt lại.

- Thì... chẳng nhẽ anh để tôi chết đứng với cái đàn này? Lát nữa tôi phải kiểm tra rồi, anh nói đàn có vấn đề mà chẳng nhẽ không giúp tôi??? - Hwang Bo nhăn nhó - À hay là anh làm hỏng của tôi. Đền đi, mau sửa đi...

Ji Hoo xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Hwang Bo.

- Cô nhìn thấy tôi làm hỏng không?

- Không... nhưng...

- Vậy là không có bằng chứng...

- Nhưng tôi có nghe thấy anh đánh đàn của tôi...

- Ngoài cô ra có ai nghe thấy không???

- Ờ thì... không... nhưng...

- Vậy thì rõ ràng ... đây không phải việc của tôi... - Nói rồi Ji Hoo quay lưng đi.

- Ơ.... Anh nhẫn tâm vậy sao? Dù gì chúng ta cũng là người Hàn Quốc...

- Khi đánh thì nhấn thanh chắn sâu 1 chút... - Ji Hoo nói như gió thoảng rồi bước ra ngoài bỏ lại Hwang Bo ngẩn ngơ nhìn theo sau.

------------------------------------

Yi Jung nắm tay Gaeul đi dọc bờ biển. Đây là ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của họ. Cho dù anh có rủ rê thế nào thì Gaeul vẫn quyết định sẽ đến đảo Jeju. Yi Jung không hiểu tại sao Gaeul lại chỉ thích đến đây mặc dù anh thừa sức đưa cô đi bất cứ nơi nào trên thế giới nếu cô muốn...

- Yi Jung-ya... - Gaeul lên tiếng...

- Gì em?

- Tại sao anh lại yêu em?

- Gì cơ? Sao tự nhiên em hỏi vậy? - Yi Jung đỡ Gaeul ngồi xuống bãi cát.

- À không... em chỉ thấy ngạc nhiên thôi... bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đẹp, thông minh tài giỏi hơn em... vậy mà anh lại chọn em... em...

- Có chuyện gì phải không Gaeul?

- Không... không có chuyện gì... chỉ là... - Gaeul vội vàng xua tay.

- Em gặp rắc rối ở toà soạn à? Có phải vì tin tức đám cưới của chúng ta không? - Yi Jung lo lắng hỏi. Sáng hôm qua, anh vừa nhờ trợ lý Kim tuyên bố đám cưới của hai người cho báo giới biết. Anh muốn Gaeul chính thức trở thành vợ của mình mà quên mất cô làm ở toà soạn thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

- Một chút... chỉ là... chiều hôm qua, em lên mạng xem tin tức... thấy nhiều tờ báo viết...

- Em quan tâm đến chúng làm gì hả Gaeul? - Yi Jung nhẹ nhàng vuốt tóc cô - Chắc họ lại viết em là cô Lọ Lem thứ hai của F4, rồi nếu em lấy anh thì anh sẽ mau chóng bỏ em để đến với những cô gái khác phải vậy không Gaeul? Vì anh là Cassanova của F4....

- Uhm.... - Gaeul không trả lời Yi Jung.

- Rồi đột nhiên em lại đâm ra lo lắng nghĩ ngợi phải không? - Yi Jung vẫn tiếp tục nói.

- Không phải... thật ra... em chỉ thấy rất kì lạ thôi... tại sao anh lại yêu em... ở em chẳng có gì đặc biệt ngoài xuất thân khác với bọn anh...

- Gaeul-yang... thế này nhé... anh yêu em... chẳng vì lí do nào cả...

- Hả? - Gaeul ngạc nhiên.

- Anh không tìm nổi một lí do gì khiến mình lại say mê em tới vậy. Từng ngày từng ngày, em lại bước sâu hơn vào cuộc sống của anh. Lúc đầu anh thấy rất khó chịu với cảm giác lạ lùng đó, nhưng rồi, anh trở nên quen hơn với việc hàng ngày, trước khi đi ngủ, gương mặt em lại hiện ra trước mắt anh... dần dần... anh nhận ra mình không thể sống thiếu em được... em đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh rồi... và khi anh nhận ra thì đã quá muộn... từ bao giờ anh đã yêu em mất rồi...

- Yi Jung... - mắt Gaeul chợt long lanh nước...

- Ánh mắt em, nụ cười của em, mái tóc em, chúng ám ảnh anh vào những giấc mơ... Anh không thể dừng việc nghĩ tới em lại... Nhưng khi anh biết tình cảm của mình đối với em rồi, thì em lại đi mất... biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của anh... 5 năm ở Anh, có bao giờ, em nghĩ rằng em cũng đang làm tổn thương anh không?

- Em...

- Anh yêu em chẳng vì lí do gì... mà cũng có thể là vì tất cả Gaeul-ya... tất cả những gì thuộc về em anh đều yêu, dù em xấu hay xinh đẹp, thông minh hay ngốc nghếch, miễn em là chính em thì anh, So Yi Jung vẫn mãi yêu Chu Gaeul...

Gaeul thẫn thờ nghe Yi Jung nói. Lần đầu tiên cô hiểu được tình cảm của anh đối với mình sâu đậm đến thế nào...

- Nhưng thật sự là nhiều khi em rất ghen tị với những cô gái xung quanh anh, Yi Jung-ya...

- Thì em cũng đâu biết anh ghét tên Hwang Ki... à Hwang Bin đến như thế nào đâu? - Yi Jung thoáng chút bực dọc - Hắn ta huênh hoang với anh vì đã ở bên em suốt 5 năm. Em có bao giờ chịu hiểu được cảm giác của anh khi không biết chuyện gì đã xảy ra với em trong 5 năm ở Anh... những chuyện anh không biết mà Hwang Bin lại biết không Gaeul-ya... Cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu...

- Em xin lỗi...

- Hứa với anh... đừng bao giờ rời xa anh nữa, được chứ Gaeul? Anh nghĩ chúng ta đã chia tay nhau quá đủ cho một đời rồi...

- Em hứa mà... À, Yi Jung... có chuyện này em muốn nói với anh...

- Chuyện gì vậy em?

- Hôm trước, khi em tới nhà anh, bước vào căn phòng để bài vị, em...

- Nếu là chuyện bức thư thì anh biết rồi... - Yi Jung ngắt lời Gaeul.

- Hả... Gì cơ? Anh đã biết rồi? - Gaeul ngạc nhiên.

- Uhm... - Yi Jung khẽ thở dài - Cha anh tưởng anh không hề biết chuyện này. Nhưng từ hôm ở nhà ông nội trở về, anh đa quay lại đây... rồi... anh tìm thấy bức thư của mẹ... bức thư đã bóc rồi, có lẽ là cha anh...

- Vậy sao anh không nói ra?

- Anh sợ... anh hối hận... anh không dám đối mặt với sự thật đó... cám giác lo sợ quấn lấy anh trong suốt mấy ngày... anh đã không dám thú nhận rằng mình yếu đuối như thế nào... anh không mạnh mẽ chút nào Gaeul-ya...

- ...

- Nhưng tới khi cha nhập viện, anh mới nhận ra mình đã mất quá nhiều thời gian để dằn vặt bản thân và cha vì những lỗi lầm trong quá khứ. Mẹ anh sẽ không bao giờ muốn điều đó xảy ra... mẹ anh muốn trong tương lai, cha con anh sẽ sống thật hạnh phúc... Anh không muốn chuyện của cha mẹ lặp lại với chúng ta Gaeul-ya... họ nghĩ rằng mình đang tiến từng bước một đến với người kia... nhưng họ lại chẳng bao giờ gặp nhau...

Gaeul khẽ dựa người vào Yi Jung, khoảng khắc hiện tại này thật yên bình... chẳng có ai ngoài anh, em và tình yêu của chúng ta... em sẽ giữ gìn nó... ở sâu thẳm trong lòng...

------------------------------------------

Hwang Bo vừa kết thúc bài kiểm tra một cách xuất sắc nhất, dù gì cô cũng là sinh viên ưu tú của Nhạc Viện Hoàng Gia Anh. Tuy nhận được những lời khen ngợi hết lời từ những giáo sư nổi tiếng nhưng Hwang Bo vẫn cảm thấy như thiếu một thứ gì đó... cô đưa mắt nhìn xuống khoảng sân trường rộng trước mặt, chợt ánh mắt cô dừng lại...

- Anh biết đánh violin sao? Có tất cả bao nhiêu nhạc cụ anh biết chơi vậy? - Hwag Bo nhẹ nhàng bước tới trước mặt Ji Hoo.

- Sở thích của cô là làm tụt hứng người khác sao? - nét mặt Ji Hoo không thay đổi.

- Anh vừa đánh bản gì vậy? - Hwang Bo cố tình lờ đi trước câu nói đó.

- The lonely Northern Hesmisphere...

- Tôi tưởng bản này có cả piano kia mà... hay là.... - Hwang Bo cười bí hiểm rồi đột ngột nắm tay Ji Hoo kéo về phía toà nhà cổ.

Hwang Bo thích thú ngắm nhìn Ji Hoo lôi chiếc violin ra... anh đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra thinh không... chợt những tiếng đàn cất lên... Khuôn mặt lạnh, đôi mắt khép hờ, những ngón tay dài vững chãi... Hwang Bo ngây người ra trước cảnh tượng đó... cô ngỡ như trước mặt mình không phải là một con người... mà là một thiên thần... ánh sáng từ ngoài hắt vào càng làm anh thêm phần ảo... hư hư thực thực...

- Cô muốn nhìn tôi chơi đến khi nào? - Giọng nói của Ji Hoo bất ngờ kéo Hwang Bo về với thực tại...

- Gì... ai nhìn anh... người thì đẹp mà sao tính cách quá tệ hại... - Hwang Bo lầm bầm rồi cũng bắt đầu với chiếc piano trước mặt...

Những nốt nhạc sóng sánh, quyện vào nhau rồi tan ra... hai tâm hồn như đang bước lại gần nhau hơn... từng bước... từng bước một... chậm rãi nhưng vững chãi...

- Anh có phải là Yoon Ji Hoo? - Bản nhạc vừa kết thúc Hwang Bo đã reo lên.

- Thì sao?

- Anh là một trong F4 nổi tiếng đây sao???

- ...

- Thảo nào tôi thấy anh rất quen... ra là như vậy... Mr.Robot...

- Gì? - Ji Hoo quay lại.

- Chẳng phải vậy sao? Khi ở bên Anh, tôi xem rất nhiều bài báo về các anh... Anh là người tôi ấn tượng nhất... nhưng anh lại chẳng bao giờ xuất hiện, như một bóng ma... mỗi lần anh xuất hiện, cư xử của anh chẳng khác gì một con robot... nên tôi đã tự gọi anh là Mr. Robot.

- ...

- Lúc nào anh cũng vậy sao?

- ...?

- Nhạt nhẽo... tỏ ra mình không quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời. Nhiều tên con trai cảm thấy như vậy rất cool... nhưng đối với tôi, chỉ là những tên trẻ con tập làm người lớn. Hy vọng anh không như vậy?

- ...

- Này... này... anh đi đâu vậy?

- Về. - Ji Hoo thản nhiên bước ra ngoài.

- Anh... anh đứng lại cho tôi. - Hwang Bo giận dữ - Sao tính cách của anh lại có thể kinh khủng như vậy? Tôi đang nói chuyện với anh kia mà.

- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô...

- Anh đứng lại đã...

- ...

- Nhất định tôi sẽ sửa được cái tính cách này của anh.

- Tuỳ cô... - Nói rồi Ji Hoo cầm cây đàn violin bước ra ngoài. Hwang Bo ngơ ngẩn đứng đằng sau nhìn theo. Trong lòng cô chợt có một cảm giác rất khó chịu. Người con trai này, tại sao mỗi lần anh ta bỏ đi, đều để lại cho cô một cảm giác nuối tiếc? Hwang Bo lắc lắc đầu rồi ngồi xuống, dạo một đoạn trong Sonnet 18 rồi đứng dậy... Cả căn phòng lại chìm vào trong im lặng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfiction