xin đừng buông tay chap 11-15
Chap 11
-Each prince should belong to only one princess-
Quán bar quen thuộc của F4.
- Yo yo, những kẻ đang yêu, lâu lắm mới gặp! - Chưa thấy mặt Woo Bin đâu đã nghe thấy giọng Hàn - Anh đặc trưng.
- Chỉ có 2 tên kia mới đang điên vì tình thôi, chứ đừng lôi mình vào - Ji Hoo bước ngay sau Woo Bin.
Yi Jung và Junpyo ngồi dựa vào nhau, dáng vẻ mệt mỏi. Ji Hoo và Woo Bin đều chung một ý nghĩ "Không ngờ F4 bị làm cho rối tung lên vì 2 quả bí ngô quê mùa, loạn thật rồi".
- Thật không thể chịu nổi mà. - Yi Jung và Junpyo đồng thanh nói.
- Sao? - Ji Hoo cố nén cười hỏi.
- Grừ, Geum JanDi lại không trả lời mình. Aaaaaaaaaaa... mình chết mất thôi, cô ta định cho mình chờ đến khi nào nữa đây. Mình chỉ muốn kết hôn ngay lập tức - luôn và ngay!
- Thế còn đỡ, ít nhất cô ấy còn chịu nhìn mặt cậu. Chứ quả bí ngô kia, tránh mặt mình từ hôm Eun Chae đến. Gọi điện thì kêu đang làm việc, cô ta làm việc vào lúc 12h đêm chắc? Đến văn phòng thì kêu đang họp, trong khi mình đến vào giờ nghỉ trưa. Thế là thế nào hả? - Yi Jung nhăn nhó.
Nhìn hai ông bạn quý hoá đau khổ, Ji Hoo và Woo Bin không biết làm gì hơn ngoài việc ôm nhau lăn ra cười bò...
- Hai tên kia, muốn chết hả mà dám cười - Junpyo quát ầm lên.
- Haha, xin lỗi Junpyo, haha, nhưng nhìn hai cậu.... hahaha, quả thật có chút buồn cười... - Woo Bin giải thích.
- Ai mà ngờ cho được chứ? Yi Jung-ya, đã nếm trải cảm giác đau vì tình rồi đấy à?
- Hừ, đây biết từ 5 năm trước rồi. - Yi Jung lầm bầm.
- Cô Gaeul mà biết chắc chết ngất vì sung sướng. - Ji Hoo vừa cười vừa nói - bỗng nhiên ánh mắt anh chạm vào một tờ báo trên bàn. Trang nhất là ảnh của một người đàn ông mà anh trông rất quen nhưng không thể nhớ ra đó là ai. Bên cạnh ảnh là dòng tiêu đề to tướng: "Hoạ sĩ nổi tiếng Choi Hwang Bin - sau 5 năm cuối cùng đã trở về nước." À, phải rồi, Ji Hoo đã nhớ ra, lần công tác trước sang Anh, anh đã bắt gặp anh chàng Hwang Bin này đi bên cạnh Gaeul rất vui vẻ. Anh có hỏi vị giáo sư thì được biết, anh ta là một hoạ sĩ nổi tiếng, đang học về nghệ thuật ở trường. Ji Hoo có tìm hiểu thì biết ở trường, Gaeul có duy nhất một người bạn thân chính là anh ta. "Yi Jung, bão tố sắp đến rồi, cẩn thận đấy." Ji Hoo nghĩ thầm. Rồi anh quay lại nói với Yi Jung:
- Mỗi chàng hoàng tử chỉ nên thuộc về một công chúa thôi Yi Jung-yang.
- Hả? - Yi Jung không hiểu.
- Không có gì. Chúc may mắn - Ji Hoo nói rồi vẫy tay chào F4 ra về. Anh quyết định không tham gia vào chuyện của Yi Jung và Gaeul. Hai kẻ ngốc ấy, đến bao giờ mới chịu hiểu cho nhau?
--------------------------------------------------
Yi Jung đi đi lại lại trước sân nhà Gaeul. Đã hơn chục lần anh muốn gõ cửa nhưng lại sợ cô đuổi về, không gõ cửa thì mấy bà hàng xóm cứ nhìn chòng chọc vào anh rồi chỉ trỏ bàn tán. Kệ, bị đuổi về thì đi về chứ biết làm thế nào được? Anh với tay bấm chuông nhà cô.
- Yi Jung sunbae? Sao anh lại ở đây - Giọng Gaeul đầy ngạc nhiên, cô nửa vui nửa lo, anh đến đây có việc gì vây?
- Anh đến thăm em không được sao, Gaeul? - Yi Jung mỉm cười đáp lại. Dù Gaeul có cúi mặt xuống nhằm che giấu nỗi xấu hổ của mình, anh vẫn nhận ra mặt cô đang đỏ bừng và tim cô đập thình thịch khi anh cười. Gaeul-ya, anh thắng em 1-0 rồi...
- Sao nhà em bé vậy? - Yi Jung không kịp ngăn mình thốt lên.
- Hừ, vậy anh đi về đi. - Gaeul bực bội.
- Ý anh là anh tưởng hồi em ở Anh, em cũng đi làm rồi kiếm tiền, thì bây giờ cũng phải đủ tiền mua biệt thự mà sống chứ hả. Sao lại ở căn nhà bé thế này? - Yi Jung thắc mắc.
- Em vẫn thích ở đây hơn, ở đây em có cảm giác mình ở nhà. Tuy bé thật nhưng rất ấm cúng, bố mẹ em đang ở Anh rồi, có mình em ở đây, ở chỗ to quá em không quen, cứ thấy trống trải làm sao ý. Công nhận công tử nhà giàu như các anh giỏi thật, ít nhất ở nhà to thế mà không sợ ma. - Gaeul lè lưỡi.
Yi Jung bật cười trước suy nghĩ thật thà của Gaeul, bản tính cô vẫn ngây thơ như thế mặc dù cô cũng trưởng thành rất nhiều. Ý nghĩ này làm Yi Jung thấy rất ấm áp, ít nhất nó cho anh được quyền hy vọng về tương lai của hai người.
- Anh uống trà đi.
- ......
- Lần đầu tiên uống trà bình dân hả? Không quen sao, có cần em đi mua đồ làm trà về cho anh dùng không Yi Jung? - Gaeul châm chọc.
- Hừ, thôi khỏi. - Yi Jung lừ mắt.
- Anh đến đây không chỉ để thăm em chứ hả? Chắc chắn có việc gì rồi phải không?
- Sao em nhất định không tin anh rẽ qua chỉ để thăm em thôi hả? - Yi Jung bắt đầu cáu.
- Gì chứ? Anh đang rất bận rộn chuẩn bị cho buổi triễn lãm, làm gì có thời gian mà rẽ qua thăm hỏi. - Gaeul đáp thản nhiên.
Yi Jung dịu xuống, thông tin về buổi triển lãm được thư kí Kim ém rất kĩ, vậy mà cô vẫn biết được, chứng tỏ cô rất quan tâm tới anh. Điều này làm anh cực kì hạnh phúc.
- Uhm, anh cũng rất bận nhưng không đến nỗi không thể đi thăm em khi nào anh muốn đâu Gaeul-ya. À mà đây là vé mời của Ji Hoo dành cho em. Ngày kia là buổi công diễn dàn nhạc do cậu ấy làm nhạc trưởng. Em nhớ đến đấy. "Mà em không đến anh cũng sẽ có cách lôi em theo. Đừng hòng trốn" - Yi Jung nghĩ thầm.
- Hả? Em tưởng Ji Hoo sunbae làm bác sĩ kia mà? - Gaeul ngạc nhiên, rõ ràng lần trước cô đã đến bệnh viện chỗ anh làm việc mà.
- Thằng đấy làm ở 2 nơi, nó vẫn làm bác sĩ nhưng khi nào rảnh, nó tham gia vào các chuyến lưu diễn khắp nơi, dù gì gia đình nó vẫn có riêng một dàn nhạc mà.
- Ji Hoo sunbae chắc bận lắm, khổ thân sunbae. - Gaeul trầm ngâm.
Yi Jung liếc mắt. Buổi triển lãm của anh sắp tới thế mà cô chẳng hỏi han gì. Lại còn ngồi đây mà tiếc cho Ji Hoo. Một thoáng ghen tị làm cho Yi Jung thấy khó chịu.
- Mà chân em làm sao thế kia, sao lại có vết sẹo hả? Trông còn mới lắm, em bị làm sao thế hả? Sao không nói với anh. - Yi Jung vừa nhìn thấy vết sẹo dưới chân Gaeul lập tức hỏi.
- À à, là em không cẩn thận, dẫm vào mảnh thuỷ tinh, không có gì đâu mà. Em đi khám rồi, chính Ji Hoo sunbae khám cho em, anh ý băng bó cẩn thận rồi dặn em bôi thuốc hàng ngày rồi, anh đừng lo.
- CÁI GÌ? Thằng Ji Hoo khám cho em? Tức là nó... nó có cầm chân em lên hả? - Yi Jung tức tối hỏi lại.
- Thế anh nghĩ Ji Hoo sunbae có cách băng chân cho em mà không đụng vào chân à? - Gaeul cau mày trước câu hỏi ngốc nghếch của Yi Jung.
"Grừ, tên robot kiaaa, ai cho sờ vào chân của Gaeul????" - Yi Jung lầm bầm trong miệng. Rồi anh cầm chân Gaeul lên và nói:
- Đưa thuốc đây anh bôi cho.
- Eh eh, thôi không cần em tự làm được - Gaeul kêu lên.
- Hừ, em thích được thằng Ji Hoo bôi thuốc cho chứ không phải là anh chứ gì? Hộp thuốc kia hả? - Giọng Yi Jung vẫn tức tối.
- Anh hâm à? Thôi bỏ chân em ra... bỏ ra đi mà - Gaeul xấu hổ nói.
Mặc kệ Gaeul cằn nhằn, Yi Jung vẫn cầm chân cô bôi thuốc. Chân gì mà bé thế này hả giời, gầy thế này mà không lo ăn uống vào đi... em đúng là đồ ngốc.
Nhìn Yi Jung cẩn thận bôi thuốc cho mình, Gaeul cảm thấy rất hạnh phúc. Có nằm mơ cô cũng không mơ đến cảnh này, thỉnh thoảng anh lại hỏi xem bôi thế cô có đau không, đồ ngốc Yi Jung, vết thương khép miệng thành sẹo rồi đau sao được. Hơn nữa Ji Hoo nói đây là thuốc chống hình thành sẹo, bôi vào chẳng có cảm giác gì cả. Anh đúng là rất ngốc...
- Yi Jung sunbae này, hôm trước chị Eun Chae đến nhà anh... uhm... uhm... hai người đã nói chuyện rất lâu đúng không? - Gaeul ngập ngừng hỏi.
- Gì cơ? - Yi Jung giả vờ không hiểu ý Gaeul.
- Thôi không có gì. Anh đừng bận tâm. - Gaeul xua xua tay.
- Em lo lắng hả? - Yi Jung nén cười.
- Gì chứ? Sao em phải lo lắng hả? Anh chẳng là gì của em cả. Anh tiếp ai vào nửa đêm chẳng liên quan gì đến em cả. - Gaeul giãy nảy lên.
- Haha, hôm đấy Eun Chae ở lại chừng một tiếng rồi đi về thôi. Sau đó anh đi ngủ rất ngoan, dĩ nhiên là ngủ một mình - Yi Jung cười lớn.
- Hả? Ai... ai cần anh trả lời. Mà em không tin, một tối mà anh không có cô nào ở bên cạnh, Cassanova như anh làm sao mà chịu được. - Gaeul liếc dài về phía Yi Jung.
- Em thật sự mong anh có người con gái khác ở cạnh hả Gaeul? - Ánh mắt Yi Jung đột nhiên trở nên rât nghiêm túc.
- Gì? À, tuỳ anh, em không quan tâm... em chẳng có thời gian mà quan tâm... em.. - Gaeul bối rối
- Nghe đây Gaeul, anh đã hứa anh sẽ làm cho em tin anh một lần nữa, và anh sẽ làm được. Em nhất định phải tin anh, nghe rõ chưa Gaeul. Đừng bao giờ có những ý nghĩ ấy trong đầu nữa, được không? - Yi Jung chợt nắm chặt tay Gaeul.
- Em... em... thôi muộn rồi, anh về nhà đi - Gaeul toan đứng lên mở cửa.
Yi Jung bất chợt kéo tay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô và rồi, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật dịu dàng.....
Chap 12
-The apperance of another prince. Or the princess' second choice?-
Nụ hôn nhẹ nhàng làm tê liệt Gaeul, tuy nhiên lý trí trong cô vẫn kịp thời ngăn cản những cảm xúc ngày càng rõ ràng trong Gaeul. "Chu Gaeul, tỉnh lại đi, anh ấy là Yi Jung, So Yi Jung, sát thủ của mọi phụ nữ. Anh ấy khác với những người đàn ông khác. Và nụ hôn của anh ta cũng vậy"
- Yi Jung sunbae, anh làm gì vậy. - Gaeul đẩy Yi Jung ra.
- Em không thoải mái sao? - Yi Jung lo lắng hỏi.
- Không, chỉ là em... em cảm thấy quá nhanh. Yi Jung sunbae, em... em vẫn chưa thực sự sẵn sàng. - Gaeul đỏ mặt.
- Không sao. Anh hiểu. - Yi Jung cười buồn rồi hôn nhẹ lên mái tóc Gaeul.
- Sunbae, để em tiễn anh. - Gaeul đứng dậy.
- Cũng muộn rồi, em đừng thức khuya quá làm việc. - Yi Jung chào tạm biệt Gaeul rồi bước ra xe.
- Yi Jung sunbae, em... em... anh cũng đừng quá sức cho buổi triển lãm nhé. - Gaeul luống cuống.
Yi Jung vẫy tay chào lại rồi cho xe lăn bánh.
Tối hôm đó, dư vị của nụ hôn đầu tiên làm hai con người không sao ngủ được. Họ nghĩ về tương lai, những dự định chưa hoàn thành và trên hết, họ nghĩ về nhau...
-----------------------------------------
- Thưa, cô là Chu Gaeul? - Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
- Dạ phải. Có chuyện gì vậy ạ?
- Có một bưu phẩm gửi từ ngài So Yi Jung và một bưu phẩm không rõ địa chỉ gửi dành cho cô.
Gaeul đưa tay ra ký nhận bưu phẩm. Bước vào trong nhà, cô liền mở ngay gói quà Yi Jung gửi cho cô. Trong đó là một chiếc váy hở vai màu xanh nhạt và một đôi giày cao gót màu trắng sữa. Bên dưới là một bức bưu thiếp Yi Jung viết: "You are beautiful, my angel! Tối nay anh sẽ qua đón em nhé! Yi Jung". Gaeul ôm chặt chiếc váy vào người, dù biết anh đối với phụ nữ ai cũng vậy, nhưng có một điều gì ngọt ngào đang len lỏi trong lòng cô...
Tại bữa tiệc của Ji Hoo...
- Tên kia sao lâu đến thế nhỉ. Còn chờ mỗi nó thôi đấy - Junpyo càu nhàu khi thấy đã gần tới giờ khai mạc mà chưa thấy mặt Yi Jung đâu.
- Yo, calm down my man! Lần này, công chúa sẽ không phải ngồi xe ngựa bí ngô đến dự tiệc nữa... Đích thân hoàng tử của chúng ta sẽ đến đón cô công chúa nhỏ - Woo Bin cười lớn. Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng nhưng hơi già so với anh.
- Đang nói về bọn mình sao? - chợt nghe thấy tiếng Yi Jung nên mọi người quay lại. Đi bên anh là Gaeul e ấp dịu dàng, phải nói rằng bộ váy Yi Jung chọn rất hợp, làm tôn dáng vẻ mảnh mai của cô. Gaeul níu nhẹ tay Yi Jung, trông hai người thật hạnh phúc.
- Sao đến trễ vậy? - Ji Hoo liếc nhìn Gaeul rồi mỉm cười.
- Cô Gaeul lại trang điểm lâu chứ gì? Giống y hệt JanDi nhà này, đã bảo là mặc những bộ nào mình đưa thì không muốn. JanDi, em thấy không. Yi Jung đưa Gaeul bộ váy nào là cô ấy mặc ngay không phản đối, ai như em, anh đưa cho em tất cả mẫu thiết kế váy trong năm mà em không ưng nổi bộ nào. - Junpyo la to.
- Anh muốn chết lắm rồi, Junpyo - JanDi véo anh một cái rõ đau.
- Ji Hoo sunbae, sắp đến giờ khai mạc rồi đấy. Anh chưa lên chuẩn bị sao? - Gaeul vội lên tiếng hỏi khi nhận thấy tình hình chiến sự giữa hai tên ngốc kia.
- Uh, vậy mình đi trước nhé. - Ji Hoo kín đáo quay lại nháy mắt với Yi Jung rồi vẫy tay chào mọi người đi về phía sân khấu.
Bữa tiệc rất giản dị, nhẹ nhàng, đúng phong cách của Ji Hoo. Không bao giờ quá phô trương, điều này làm cho tất cả mọi người thấy thoải mái. Ji Hoo đánh piano bản Sundial Dreams để bắt đầu đêm công diễn. Tiếng đàn trong veo, dẫn dắt tâm hồn người khác vào một thế giới hạnh phúc làm cho Gaeul như bay bổng. Cô thả người theo tiếng đàn của Ji Hoo mà không biết dưới cô mấy hàng ghế, có một chàng trai đang mỉm cười, đứng ngắm cô mãi không thôi.
- Để kết thúc buổi hoà nhạc, chúng tôi có một món quà để cảm ơn quý vị đã đến đây ngày hôm nay, xin mời So Yi Jung - Ji Hoo nói sau khi trước khi kết thúc buổi công diễn.
Junpyo và mấy người kia nhìn nhau ngơ ngác. Sao không thấy Ji Hoo nói gì về tiết mục đặc biệt này. Trên sân khấu, Yi Jung lịch lãm bước ra. Hình ảnh anh mỉm cười cầm chiếc saxophone quen thuộc đã ám ảnh tâm trí Gaeul bấy lâu nay chợt hiện ra trước mắt cô.
- Ở tại nơi này, có một người con gái đã lấy đi trái tim tôi và biến mất hàng năm trời. Đã có lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi vì hàng ngày tôi không còn biết làm gì ngoài ngồi chờ đợi cô ấy. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ buông tay với tình cảm của mình, vì tôi tin trên đời, chỉ người con gái đó mới có thể trở thành một phần còn thiếu trong tôi. Xin tặng em bản nhạc này, mùa thu dịu dàng của anh. - Yi Jung hướng ánh mắt về phía Gaeul và mỉm cười. Trái tim cô đập thổn thức, cô không còn nhìn thấy gì ngoài hình ảnh của anh, không còn nghe thấy gì ngoài tiếng saxophone réo rắt bên tai. So Yi Jung, sao anh cứ luôn cho em hơn một lý do để càng thêm yêu anh đến thế này?
Bản nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay, Gaeul lặng lẽ lùi về phía sau, cô đẩy cánh cửa rồi bước ra ngoài ban công. Có lẽ thứ cô cần bây giờ là một chút không khí trong lành, đủ để làm dịu lại mọi cảm xúc trong cô.
- Need a shoulder, girl? - Một giọng nói vang lên ngay bên tai Gaeul khiến cô giật mình quay lại.
Choi Hwang Bin - là anh đó sao? Gaeul xúc động không nói nên lời. Anh đứng đó, thật cuốn hút với bộ vest lịch lãm, mái tóc anh đã dài ra nhiều kể từ lần chia tay cô ở sân bay Heathrow... mọi cảm xúc lại ùa về với Gaeul...
*Flashback*
Sân bay quốc tế Heathrow.
- Em thật sự phải quay về sao? - Hwang Bin cầm tay Gaeul, ánh mắt anh lộ rõ sự lo lắng.
- Hwang Bin, anh đừng như thế mà. Em chỉ quay về giải quyết chuyện cá nhân thôi. Một thời gian em hứa sẽ quay lại. Ở đây, anh là người bạn tốt nhất của em. Để anh lại thế này em cũng lo lắm chứ. - Gaeul đùa.
- Chuyện cá nhân là chuyện của thằng nghệ nhân gốm mà hôm em bị ngất, em luôn miệng gọi tên hắn hả? - Hwang Bin cay cú hỏi.
- Gì? Ơ... sao anh biết anh ý là nghệ nhân gốm? - Gaeul sững người ngạc nhiên.
- Hừ, anh mới đi du học có 4 năm thôi. Đã là người dân Hàn Quốc, ai mà không biết đến chàng Cassanova đẹp trai lịch lãm So Yi Jung, nghệ nhân làm gốm nổi tiếng của dòng họ So, một phần của F4 lẫy lừng? - Hwang Bin nói đều đều.
-.... Em... em... - Gaeul lúng túng.
- Gaeul, nghe cho kỹ những gì anh nói đây. Nếu sau 3 tháng, em chưa quay lại Anh, nhất định anh sẽ đi tìm em. Lúc đấy, hãy cho anh 1 câu trả lời rõ ràng. - Ánh mắt nghiêm nghị của Hwang Bin làm Gaeul cực kì bối rối.
*End Flashback*
Quay về Hàn Quốc, Gaeul có quá nhiều chuyện để lo nghĩ nên đã quên hẳn lời hứa với Hwang Bin. Cô cũng không đủ thời gian để reply những email anh gửi cho cô. Khi về Hàn Quốc, tâm trí cô đều đặt hết vào việc của Yi Jung và công việc cô mới đảm nhiệm ở toà soạn. Cô thật sự đã rất có lỗi với anh.
- Hwang Bin, sao anh lại ở đây? - Gaeul ngạc nhiên hỏi.
- Anh giữ đúng lời hứa của mình, chứ không như một số kẻ thất hứa khác. - Hwang Bin thản nhiên đáp.
- Tại em bận quá. - Gaeul ngại ngùng trả lời - Thế anh về đây làm gì? Đừng nói là chỉ tìm em không thôi nhé. Em sẽ cảm thấy xấu hổ lắm đấy! - Gaeul cười tươi.
- Hừ, nói đi là đi ngay, thư cũng không thèm reply một câu. Anh tưởng em đã về đây, tìm được tên nghịch đất sét kia rồi kết hôn, sinh một đàn con rồi cơ đấy - Hwang Bin vẫn làm mặt giận với Gaeul.
- Gì... gì mà kết hôn? Mà kể cả có kết hôn thì 3 tháng sinh sao được con mà nhanh thế? Nói gì mà lung... tung... thế - Gaeul đỏ mặt.
Thấy vẻ mặt khổ sở của Gaeul, Hwang Bin bỗng cười lớn. Cô vẫn như ngày nào, dễ dàng bị anh cho vào bẫy rồi rất hay xấu hổ như thế. Anh dịu giọng hỏi cô:
- Này cô em, thế cô em không định chuộc lỗi à?
- Hở? À, thế ngày mai em dẫn anh đi ăn quán vậy. Chỉ sợ có người bây giờ đang là hoạ sĩ nổi tiếng không thèm đi thôi. Kiêu quá mà! - Gaeul lè lưỡi trêu lại...
-------------------------------
Ở bên trong, Yi Jung đã nhìn thấy cô cười đùa với người con trai lạ mặt. Trong lòng anh bỗng gợn lên một cảm giác khó chịu.
- Yo, không thưởng thức nghệ thuật à? - Woo Bin tiến lại gần.
- Uhm.... - Yi Jung hờ hững đáp lại, bây giờ anh chỉ quan tâm đến tên đứng bên cạnh Gaeul là ai.
- Nhìn gì thế? Woo Bin nhìn theo ánh mắt của Yi Jung. Chợt anh nhận ra Hwang Bin và hiểu được lí do tại sao hôm nay Yi Jung lại khó chịu đến vậy.
- À, kia là Choi Hwang Bin, hoạ sĩ nổi tiếng đấy, từng đi Anh du học. Có lần anh ta nhờ mình đến tham gia bảo vệ cho một buổi bán đấu giá tranh. Một bức vẽ của anh ta có thể giúp người khác mua được 1 ngôi nhà đấy. Cha anh ta là nghệ nhân Choi Kim Jun, qua đời cách đây ít lâu. Chắc lần này anh ta về tiếp quản lại công việc gia đình.
- Uhm... ra thế... - Yi Jung chăm chú lắng nghe từng thông tin về Hwang Bin, tuy vậy ánh mắt anh vẫn không ngừng liếc về phía bên kia cửa sổ.
- So Yi Jung? Lần này, cậu sẽ không ngu ngốc nữa, phải không? Woo Bin chợt hỏi.
- Là sao? Mình không hiểu. - Yi Jung xoay người lại đối diện với Woo Bin.
- Cậu đã từng buông tay ra, để cho Eun Chae ra đi với Il Huyn, vì cậu nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc. Lần này, mình hy vọng, cậu đủ thông minh để không đối xử thế với công chúa! - Woo Bin nhìn Yi Jung chăm chú.
- Chắc chắn Gaeul sẽ hạnh phúc. Nhưng là với mình, chứ không phải với tên Hwang Ki kia. - Yi Jung đáp lại với vẻ mặt lạnh tanh không đổi, rồi anh quay lưng đi.
Woo Bin xoay xoay ly rượu, nhìn theo Yi Jung rồi thở dài. "Cố lên, Cassanova chung tình... mà Hwang Bin chứ không phải là Hwang Ki, có cái tên của đối thủ cũng nhớ sai, ngốc thật!"
Chap 13
-Do you hear me? I'm talking to you-
Sáng sớm đã thấy một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa nhà Gaeul. Có một người đàn ông lịch lãm bước xuống xe, trông anh ta thật bảnh bao trong trang phục thường ngày nhưng cũng không làm mất đi sự sang trọng toát ra bên trong con người anh.
- Ai đó? - Giọng Gaeul vẫn còn ngái ngủ. Tối qua sau khi Yi Jung đưa cô về, cô đã thức hơn 4h sáng chuẩn bị cho bài báo ngày hôm sau. Gaeul rất bực bội khi bị đánh thức vào sáng sớm thế này, cô mới chỉ ngủ có hơn 3 tiếng.
- What? Hwang Bin? Anh làm gì ở đây thế? - Gaeul ngạc nhiên khi thấy Choi Hwang Bin đứng trước cửa nhà mình, tay cầm bó hoa hướng dương chìa ra trước mặt cô.
- Have a nice day, beauty! Vẫn thức khuya làm việc rồi sáng ngủ bù vậy à? Không có anh ngày ngày qua phòng gọi dậy thì không dậy trước 10h đâu nhỉ. - Hwang Bin cười.
- Hừ, anh đến sớm thế làm gì đấy? Vào nhà đi. - Gaeul mở cửa ra. Bước vào trong phòng, Hwang Bin thích thú khi nhìn căn nhà bé tẹo của Gaeul. Anh thốt lên: "Bé thế này em cũng ngủ nổi sao? Về Hàn Quốc đời sống đắt đỏ quá nên em toàn húp mì hả?" rồi chỉ vào thùng mì tôm góc phòng. Gaeul nhăn nhó khi nghe câu bình phẩm thứ hai về căn nhà của mình. Lần trước đến đây Yi Jung cũng kêu y hệt thế. Chợt cô nhớ đến thái độ của anh ngày hôm qua khi tiễn cô về. Anh không nói gì nhiều, chỉ chúc cô ngủ ngon rồi quay xe đi. Cũng không có câu dặn dò nào, và.... cũng không có nụ hôn chúc ngủ ngon nào... Không hiểu anh mắc chứng gì mà tính cách sáng nắng chiều mưa vậy?
- Thay quần áo rồi đi chơi nhớ! - Hwang Bin gọi to khi Gaeul chui vào phòng tắm rửa mặt.
- Chơi gì sáng sớm thế này??? - Gaeul vẫn khó chịu khi bị đánh thức vào sáng sớm thế này.
- Thế đi chơi đâu bây giờ? Mặc quần áo xong, Gaeul bước ra ngoài. Cô liếc nhìn Hwang Bin, hàng lông mi cong dài của anh khép hờ xuống. Anh rất cao, cao hơn rất nhiều so với Yi Jung, đứng bên cạnh anh, trông cô như một đứa trẻ cần được bảo vệ. Khi mới sang Anh, tất cả mọi việc còn bỡ ngỡ, chính anh là người đã dẫn dắt Gaeul, anh tận tình ở bên cạnh cô, khuyên bảo cô như một người anh trai, làm cho cô phần nào quên đi nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, và trên hết là nỗi nhớ Yi Jung...
*Flashback*
- Nhớ nhà đến thế cơ à? - Hwang Bin cầm lon cà phê áp vào má Gaeul, hôm nay là một ngày cuối đông.
- Một chút thôi... Lúc anh mới sang anh không như thế chắc? - Gaeul mắt đỏ hoe.
- Anh là con trai, hơn nữa cũng quen với cảnh xa nhà từ bé...
- Là con trai thì không cần phải khóc sao? - Gaeul hỏi.
- Ý anh không phải thế. Chỉ là sẽ rất khó khăn cho một người đàn ông bộc lộ cảm xúc của mình. Trong mỗi người đàn ông là một đứa trẻ, em không biết câu này sao? - Hwang Bin nhẹ nhàng giải thích.
Gaeul trầm ngầm lắng nghe những gì Hwang Bin nói, đã hơn nửa năm kể từ khi cô rời bỏ anh để tới một nơi xa xôi thế này. Không ngày nào hình ảnh Yi Jung không làm cô nhức nhối. Hầu như đêm nào cô cũng mơ đến Yi Jung... tại sao, phải chăng khi yêu ai cũng khổ đau như cô?
*End flashback*
- Anh đẹp trai quá vậy sao Gaeul? Em ngắm anh từ nãy cũng hơn 10p rồi. Thích anh quá vậy thì quay về với anh đi. - Hwang đột ngột lên tiếng.
- Gì... gì hả? Anh hâm thật rồi. - Gaeul lúng túng khi bị bắt gặp đang ngắm nhìn anh.
- Haha, được rồi được rồi. Thế bây giờ đi chơi nhé. - Hwang Bin kéo tay Gaeul bước ra ngoài.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Đầu tiên, Gaeul còn tỏ ra khó chịu khi bị dẫn đi như trẻ con, nhưng rồi về sau, cô dần tham gia vào buổi đi chơi nhiều hơn. Cô dẫn anh đi ăn những quán ăn bên đường, chơi những trò chơi mà ngày thường cô vẫn hay chơi. Hai người dẫn nhau đi chơi suốt cả buổi sáng. Đến chiều, Gaeul kêu mệt rồi tìm một chỗ ngồi mát mẻ trong công viên. Khi ngẩng lên thì đã không thấy Hwang Bin đâu mất.
- Hwang Bin, Hwang Bin, anh ở đâu thế? - Gaeul lo lắng kêu to nhưng chẳng có ai trả lời cô. Cô đứng dậy đi lòng vòng để tìm anh thì bất ngờ có một cậu bé áp lon nước ngọt vào má cô rồi nói:
- For the fairest! - Cậu bé nói.
- Em là ai? - Gaeul khá ngạc nhiên và cầm lấy lon nước ngọt.
- Cái chú đẹp trai ở kia bảo em làm thế ạ! - Nói rồi cậu bé chỉ tay về phía gốc cây, Gaeul nhìn theo rồi thấy Hwang Bin đứng đó mỉm cười với cô.
- Anh đúng là rỗi hơi, rỗi việc - Gaeul làm mặt giận, cô vẫn tức vì tưởng anh đi lạc mất để rồi phải đi tìm y như một con ngốc.
- À à, anh xin lỗi. Nhưng em uống nước đi. Ngon lắm đấy - Hwang Bin vẫn chưa thôi cười.
- Ngon gì mà ngon? Mà em thích uống mocha không kem cơ - Gaeul hạch sách lại.
- Trẻ con phải uống đồ của trẻ con, uống nước ngọt đi, đừng uống café, sẽ mọc mụn đấy. Như thế là hết xinh, là ế chồng,... haha, Gaeul "chống ề", không ai thèm lấy - Hwang Bin cười ầm lên, rồi anh phải trả giá ngay bằng việc bị Gaeul xông vào đánh túi bụi.
- Gì mà ế chồng? Có anh ế vợ thì có. Em không sợ... - Gaeul đấm đấm vào lưng Hwang Bin. Bỗng nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói: "Nếu không ai lấy em thì cho phép anh lấy em nhé."
Gaeul lúng túng, ánh mắt Hwang Bin cho thấy anh không hề đùa với cô, anh thật sự làm cô bối rối không biết làm thế nào. Ánh mắt anh như xoáy vào cô, nhìn thấu những cảm xúc của cô...
- Em... em... thôi em mệt rồi, tối em còn có việc, mình đi về đi. - Nói rồi Gaeul đột ngột đứng lên.
Trên suốt quãng đường về, Hwang Bin không hề nói câu nào, anh chỉ lặng lẽ đi theo Gaeul. Ánh mắt anh có vẻ gì đó rất buồn... Em làm sao vậy Gaeul???
*Flashback*
Một ngày cuối đông ở London...
- Gaeul-ya, em sang đây sắp tròn 5 năm rồi còn gì nữa? - Hwang Bin đi sát bên cạnh Gaeul trong ký túc xá.
- Uh, làm bạn với anh cũng sắp tròn 5 năm rồi... - Gaeul cười đáp lại.
- Anh không muốn làm bạn với em nữa đâu - Hwang Bin bỗng nhiên đứng lại.
- Hả? À ừ, thế thì thôi vậy, em sẽ tiếc lắm đấy, Hwang Bin yang! - Gaeul đùa lại.
- Không, anh chán rồi, anh chán cái cảnh làm bạn với em rồi Gaeul... - Giọng nói của Hwang Bin tỏ ra rất nghiêm trọng.
- Anh làm sao thế? Anh giận gì em à? - Gaeul lo lắng, không hiểu cô đã làm gì sai.
- Anh nhắc lại, làm bạn với em, anh - không - muốn - nữa. - Hwang Bin nói rõ từng tiếng một.
- Thế anh làm sao? Nói cho em nghe xem nào? - Gaeul bắt đầu thấy bực mình, hôm nay Hwang Bin làm sao vậy?
- Anh không muốn làm bạn em nữa, thế thôi. - Hwang Bin lặp lại.
- Hừ, vậy thì thôi, em cũng chẳng cần nữa. - Gaeul quay lưng đi, cô đang rất cáu.
Bỗng nhiên có tiếng hét rất to của Hwang Bin ở đằng sau "Đồ ngốc Gaeul, anh không muốn làm bạn em nữa, vì anh nghĩ mình đã yêu em mất rồi..." Gaeul giật mình quay lại. Cô chăm chú nhìn anh.
- Anh bị ngốc hả?
- Không, anh đang rất nghiêm túc. Anh nghĩ, à không, anh chắc chắn, mình đã yêu em mất rồi. - Hwang Bin nhìn thẳng vào mắt Gaeul.
- Anh... em... - Gaeul không biết phải nói sao nữa.
- Anh biết, em đã có chuyện gì đó ở Hàn Quốc khiến em phải bỏ sang đây học. Anh không quan tâm vì đó đã là quá khứ rồi, anh là người luôn hướng đến tương lai. Em đừng trả lời ngay, anh muốn em suy nghĩ thật kỹ. - Hwang Bin cầm tay Gaeul lên và nói.
- Em... em....
Hwang Bin đột ngột hôn lên má Gaeul rồi nói "Thôi, vào nhà đi. Lạnh lắm đấy!" Rồi anh vẫy tay chào Gaeul và đi xuống tầng.
*End flashback*
- Gaeul, đến nhà rồi đấy.
- Uhm... vậy anh về nhé. - Gaeul vẫn chưa biết phải làm sao. Cô không dám nhìn vào mắt anh nữa. Cô cảm thấy mình là người đã có lỗi với anh.
- Uh, vậy em cũng vào đi. Mà mở cái gói trong góc phòng ra. Anh tặng em không phải để em vứt chỏng chơ vậy đâu. - Nói rồi Hwang Bin cúi xuống, hôn nhẹ lên má Gaeul như cách anh đã làm với cô khi ở ký túc xá bên Anh.
Gaeul ngây người ra nhìn anh quay bước đi. Cô rất quý anh, thật sự rất quý anh. Nhiều lúc tưởng chừng như cô đã quên hẳn Yi Jung, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy có một điều gì đó chắc chắn chứ không bấp bênh như khi cô ở bên Yi Jung. Nhưng rồi khi về Hàn Quốc, gặp lại Yi Jung ở sân bay, Gaeul mới bàng hoàng nhận ra, chưa bao giờ cô quên được anh, ánh mắt nụ cười của anh vẫn ám ảnh trái tim cô và chỉ có anh mới làm cho trái tim cô có cảm giác vừa hạnh phúc mà cũng thật đau đớn. Bước vào trong nhà, đầu óc Gaeul quay cuồng, cô chỉ muốn nằm vật ra giưòng. Bỗng chân cô đá phải một cái gì ở góc phòng... Đó là gói quà hôm qua cô nhận được, nhưng vì mải mê chuẩn bị cho bữa tiệc của Ji Hoo sunbae nên cô quên bẵng đi.
Cô cầm gói quà lên, gói quà hình chữ nhật khá to, cô nhẹ nhàng bóc tấm giấy bọc bên ngoài làm lộ ra một bức tranh... chỉ nhìn là cô đã nhận ra tác giả của nó. Khi miếng giấy cuối cùng rơi xuống, toàn bộ bức tranh đã hiện ra, đó... đó là chân dung của cô. Hwang Bin đã vẽ khi cô và anh đi chèo thuyền ở sông Thames, mái tóc cô bay trong gió, nụ cười hạnh phúc làm bừng sáng cả khuôn mặt cô. Đây quả thực là một bức vẽ rất đẹp... Choi Hwang Bin... anh đang có ý gì vậy?
----------------------------------------
Cách đó không xa, trong toà nhà cao tầng của tập đoàn So, một người đàn ông đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới với ánh mắt rất buồn.
- Thưa tổng giám đốc? - trợ lý Kim bước vào. Ông nhìn giám đốc của mình, đã từ lâu lắm rồi, anh mới lộ ra vẻ chông chênh đến vậy...
- Việc tôi giao đã làm xong chưa? - Yi Jung bước lại chiếc bàn làm việc.
- Rồi thưa giám đốc, tất cả tài liệu đều nằm ở đây ạ - nói rồi trợ lý Kim chìa ra một tập hồ sơ.
- Được rồi, đi ra ngoài đi.
Sau khi trợ lý Kim khép cửa lại, Yi Jung lật mở mấy trang đầu của bản hồ sơ. "Choi Hwang Bin - hoạ sĩ kiệt xuất của mọi thời đại..." trang đầu bản hồ sơ ghi dòng chữ rất nổi bật.
- Hoạ sĩ Hwang Bin? Choi Hwang Bin... Hwang Bin... - Yi Jung lẩm nhẩm cái tên đó trong đầu trong khi đang dồn hết mọi tâm trí của mình đọc tập tài liệu quan trọng đó...
Chap 14
-Loveholic-
<PART I>
Yi Jung đi đi lại lại trong phòng. Đã nhiều lần anh cầm di động lên muốn nhắn cho cô nhưng có gì đó ngăn anh lại. Phải chăng sự xuất hiện của Choi Hwang Bin làm anh thấy không an tâm về tình cảm của mình dành cho cô. Trước đây, anh đã từng đánh mất Eun Chea vì Il Huyn, anh đã tin rằng người mang lại hạnh phúc cho cô không phải là anh mà là anh trai anh - Il Huyn. Lần này, mọi chuyện lại lặp lại như cũ sao? Anh chưa từng thấy cô cười vui vẻ với anh như khi ở bên Hwang Bin, liệu anh có đúng thật là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô không? Liệu anh có đủ khả năng nắm tay cô đến suốt quãng đường còn lại?
----------------------------------------------
Gaeul đi lang thang trên con phố nhỏ ở ngoại ô Seoul. Cô cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, hồi nhỏ, mỗi khi có chuyện buồn, cô lại trốn mẹ đạp xe tới nơi này... Ở đây, cô cảm thấy như tâm hồn mình thanh thản hơn rất nhiều.
- Yo... Gaeul-ya, em đi đâu thế này? - Giọng nói của Woo Bin vang lên ngay sau lưng cô. Gaeul giật mình quay lại.
- Ơ... Woo Bin sunbae? Anh làm gì ở đây ạ?
- Anh vừa đi có việc về, đang trên đường về thì bắt gặp em. Hay anh đi dạo cùng em nhé. - Woo Bin đề nghị.
- Uhm, cũng được ạ.
Đây là lần đầu tiên Gaeul đi riêng với Woo Bin, cô cảm thấy thật lạ lẫm. Đúng như Ji Hoo sunbae đã từng nói, Woo Bin có một cái gì đấy rất bí ẩn, anh rất mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cả F4 nhưng cũng rất cô đơn khi anh đứng một mình. Mọi cảm xúc đều được anh giấu bên trong khuôn mặt tươi cười và tính cách vui vẻ của mình.
- Hwang Bin là bạn thân của em à? - Woo Bin lên tiếng.
- Dạ? À vâng. Hồi em mới sang Anh, mọi thứ rất khó khăn. Em bị shock văn hoá, rồi khi lên lớp, em chỉ hiểu được 40% bài giảng. Mọi việc đều rối tung, em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Lúc em gần như kiệt sức...
- Thì anh chàng Hwang Bin xuất hiện hả? - Woo Bin ngắt lời.
- Vâng. Lúc đó, em không có ai ở bên cạnh, không thể chia sẻ cảm xúc của mình với bất kỳ ai. Có lẽ sunbae không hiểu được cảm giác dđng ở trong hố sâu tuyệt vọng, bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra kéo mình lên đâu nhỉ? - Gaeul cười.
- Em nói tiếp đi.
- Uhm... Hwang Bin như một người anh trai của em vậy. Anh ấy giúp em rất nhiều việc, rồi làm cho em cảm thấy vui vẻ trở lại... uhm... thời gian mới sang, quả thực rất khó khăn với em...
- Vì Yi Jung?
- Uhm.. vâng... dần dần, Hwang Bin giúp em lấy lại tinh thần, anh ấy luôn bên cạnh em lúc em cần nhất, sunbae-ya. Em thật sự rất mến anh ấy... à, như một người anh trai, tất nhiên rồi... - Gaeul chợt lúng túng.
- Nhưng có vẻ như anh ta không thoả mãn với chức danh anh trai em đâu nhỉ? - Woo Bin nói thẳng.
- ....
- Gaeul-ya, tất cả bọn anh đều mong em hạnh phúc. Anh thật sự hy vọng như vậy, công chúa ạ. Bọn anh cũng mong điều đó đến với Yi Jung. Anh chẳng có quyền gì để bắt buộc em phải chọn lựa ai, vì anh biết chắc chắn em đã có câu trả lời của riêng mình. Anh chỉ muốn nói là, đôi khi, trong cuộc sống không chỉ lựa chọn giữa đúng và sai đâu. Em hiểu không?
- ...
- Em hoàn toàn có thể đi theo con đưòng mà em cảm thấy hạnh phúc nhất vào thời điểm đó. Nhưng đôi khi, em không có sự lựa chọn thứ 2 nếu như lựa chọn ban đầu của em là sai. Có những thứ, chỉ khi mất đi rồi mới thấy đáng tiếc... Con người chỉ biết quý trọng những thứ đã không còn ở bên mình nữa. - Woo Bin chợt trầm ngâm.
- Sunbae, em... em cảm thấy anh rất cô đơn, đúng không ạ? - Gaeul rụt rè hỏi.
- Ai chẳng có lúc cô đơn - Woo Bin cười - Em cũng có lúc thế, anh cũng có lúc thế. Chỉ là nếu em ngồi đây và ca thán mình là người cô đơn nhất thế giới cũng chẳng giải quyết được gì cả. Chẳng thà em đứng dậy, bước tiếp con đưòng mình đã chọn là được.
- Sunbae đã từng lựa chọn sai điều gì chưa ạ?
- Có... đã rất lâu rồi. Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng, anh là người sống cho hôm nay mà. À, anh bắt em đi với anh thế, em có mệt không, công chúa? - Woo Bin xoa đầu Gaeul.
- Ơ, không ạ, à mà sao sunbae hay gọi em là công chúa vậy ạ? - Gaeul như nhớ ra điều gì đó.
- Hahaha, vì hồi bé, có người đã từng tuyên bố trước mặt F4, khi nào tìm ra cô gái thật sự của đời mình, người đó sẽ đối xử với cô ấy như một nàng công chúa, mãi mãi làm cho cô ấy trở nên hạnh phúc.
- Các sunbae mà cũng có lúc đọc truyện cổ tích ạ? - Gaeul ngạc nhiên.
- Em nghĩ chúng tôi không từng là trẻ con sao? - Woo Bin làm bộ giận - Tuy nhiên, duy chỉ một người trong F4 ghét, đấy chính là Yi Jung. Cậu ta rất ghét đọc truyện cổ tích, đặc biệt là Lọ Lem.
- A, đấy là truyện em thích nhất. - Gaeul đỏ bừng mặt.
- Yi Jung ghét nhất chi tiết hoàng tử sai người đi tìm Lọ Lem, cậu ta cho rằng nếu hoàng tử thật sự yêu Lọ Lem, anh ta sẽ phải tự đi tìm cô ấy, tự mình xỏ vào chân Lọ Lem chiếc giày thuỷ tinh...
- Ra vậy.... - Gaeul gật đầu
- À mà nói cho em một bí mật, Junpyo lên 10 tuổi, sách gối đầu giường của cậu ta vẫn là tuyển tập truyện cổ tích thế giới đấy...
Gaeul bật cười rõ to trước thông tin mật mà Woo Bin tiết lộ cho cô...
-------------------------------------------
Phòng tranh quốc gia - triển lãm tranh của hoạ sĩ Choi Hwang Bin.
Yi Jung bước vào phòng tranh, trong lòng anh đang có chút gì khó chịu nhưng anh cũng phải công nhận rằng những bức tranh đang trưng bày ở đây quả thật rất đẹp. Màu sắc tươi sáng, bố cục rõ ràng, làm cho người xem thấy cực kì thoải mái khi thưởng thức...
- Ồ, ai đây? So Yi Jung sao? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi triển lãm tranh mà đã có khách quý đến xem, quả thật có chút may mắn... - Hwang Bin bước đến bên cạnh Yi Jung.
- Tranh của anh rất đẹp. Thật sự rất cuốn hút. - Yi Jung đáp, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh trước mặt.
- Được đích thân ngài tổng giám đốc tập đoàn nghệ thuật So khen ngợi, Choi Hwang Bin tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tuy nhiên hy vọng đây không phải là lời khen xã giao...
- Người làm nghệ thuật chân chính không bao giờ khen ngợi tác phẩm một cách giả tạo. - Yi Jung liền đáp.
- Ngài So quả có khí chất hơn người. Xem ra đúng là cô bạn Gaeul của tôi đã bị ngài khuất phục.
Yi Jung quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hwang Bin và nói:
- Anh là bạn thân của Gaeul?
- Phải, tôi đã ở bên cô ấy suốt 5 năm ở Anh.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc Gaeul - Yi Jung đáp.
- Tôi làm việc đó không phải để nhận được lời cảm ơn của anh đâu, So Yi Jung.
- ....
- Tôi làm thế vì tình cảm của mình đối với Gaeul
- Tình cảm? Tình cảm gì nhỉ? - Yi Jung vẫn rất bình tĩnh.
- Tôi thật sự yêu cô ấy. Tuy tôi biết, trái tim cô ấy vẫn có hình ảnh của anh. Nhưng không sao, thời gian sẽ ủng hộ tôi.
Yi Jung nở nụ cười nửa miệng quen thuộc của anh.
- Tự tin đến vậy sao?
- Tất nhiên. Tôi hỏi anh, anh đã ở đâu trong 5 năm Gaeul ở Anh? Anh có bao giờ biết và hỏi những khó khăn khi cô ấy một mình sống ở bên đó. Anh đã bao giờ quan tâm tới cô ấy chưa? Tôi thì có. Tôi đã ở bên Gaeul suốt thời gian đó. Tôi ở bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy. Lúc đó anh đang làm gì? Ở cạnh những người đẹp chân dài của anh phải không? Anh có bao giờ biết mỗi khi ở Anh, đọc những dòng tin So Yi Jung lại bí mật hẹn hò với người mẫu A,B,C là Gaeul lại khóc không? Anh có bao giờ để ý không? Hay anh quá bận với bản thân mình, với cái thế giới giàu có của anh? SO YI JUNG, anh có bao giờ nghĩ ở bên anh là một gánh nặng cho Gaeul?...
- Anh biết gì mà nói - Yi Jung bắt đầu tức giận.
- Bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ làm cho Gaeul yêu tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.
- Đó không phải là việc của tôi. - Yi Jung lạnh lùng đáp lại.
- Anh sợ thua sao? Anh đang cảm thấy bấp bênh, không chắc chắn với tình cảm của mình, So Yi
Jung ạ. Cuối cùng thì, đằng sau bộ mặt lạnh lùng của mình, anh vẫn chỉ là một tên nhóc mà thôi.
- Tình cảm của tôi dành cho Gaeul, không cần người khác phải hiểu.
Nói rồi, Yi Jung bước ra ngoài. Khuôn mặt anh vẫn rất lạnh lùng, anh gần như không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Ngồi lên xe, bỗng nhiên có một cảm giác lo sợ ập đến với anh. Yi Jung thấy ghét chính bản thân mình, tại sao anh không hề biết gì về Gaeul? Anh ghét việc có những chuyện về Gaeul mà phải để người khác kể lại thì anh mới biết. Hơn nữa, Hwang Bin nói có phần đúng... anh quá tự tin về bản thân mà chưa bao giờ hiểu cho cảm xúc của Gaeul. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, ở bên cạnh anh, liệu có phải là một gánh nặng đối với Gaeul không? Yi Jung lôi chiếc di động trong túi quần ra rồi bấm vào nút gửi tin "Gaeul, anh thấy nhớ em quá... Anh đến nhà em bây giờ được không?" rồi cho xe lăn bánh.
<PART II>
Gaeul nằm trên giường bỗng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn. Cô nhanh chóng nằm dậy, lục trong túi xách lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy sender là Yi Jung, Gaeul liền cuống cuồng ngồi thẳng dậy, mở ra. Tin nhắn rất ngắn, đúng như phong cách hàng ngày của anh. Gaeul lưỡng lự không biết trả lời tin nhắn ra sao thì đã nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc. Cô vội vàng chạy ra mở cửa...
- Em đang làm gì vậy? - Yi Jung bước vào nhà.
Chợt nhận ra trong phòng có một thứ tốt nhất là không nên để Yi Jung nhìn được, Gaeul đã nhanh chân chạy vào trước, cất ngay "thứ đó" vào trong tủ. Tuy nhiên, hành động thiếu tự nhiên này của cô không thể nào qua được mắt Yi Jung.
- Em như là một bà vợ đang lấp liếm chuyện mình ngoại tình với đức lang quân yêu dấu vậy, Gaeul-ya. Tranh đẹp thì trưng ra ngoài cho mọi người ngắm chứ có làm sao đâu mà phải giấu? Chẳng nhẽ trong mắt em, anh nhỏ nhen đến thế sao? - Yi Jung cười nhẹ.
- Tranh đó, uhm... không có gì đặc biệt đâu... nên... nên... em... - Gaeul bặm chặt môi lại.
- Anh có nói là bức tranh đó đặc biệt với em đâu?
Gaeul không trả lời, cô ngồi xuống đối diện với anh. Yi Jung đang ngồi trước mặt cô, vậy mà sao cô vẫn cảm thấy anh xa vời vợi...? Trông anh cực kì mệt mỏi, cô cũng không biết phải nói gì lúc này. Dường như sự im lặng này tốt cho cả hai người?
- Anh vừa đến gặp Hwang Bin. - Yi Jung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
- Gì cơ??? Anh vừa đến gặp Hwang Bin sao??? - Gaeul ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừh, bọn anh có một cuộc trò chuyện khá thẳng thắn.
- Về vấn đề gì ạ? - Gaeul nửa như muốn biết, nửa đã đoán được cuộc đối thoại của hai người.
- Về một người con gái quê mùa xấu xí, nhưng cô ấy lại được hai chàng hoàng tử yêu thương. Cô ấy vẫn đang lưỡng lự, không biết nên quyết định theo ai. Một người là người mà cô ấy yêu từ cách đây rất lâu nhưng đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều. Người kia thì đối xử rất tốt với cô ấy, đã chữa lành vết thương cho cô ấy, luôn bên cạnh cô ấy mỗi khi cô ấy cần, điều mà người thứ nhất đã không làm được...
- Vậy trong tương lai, người thứ nhất vẫn như vậy sao? - Gaeul hỏi lại.
- Không, anh không nghĩ thế. Anh chàng ngu ngốc đó đã quyết định đi theo cô gái kia đến suốt cuộc đời... tất nhiên là nếu cô gái ấy đồng ý.
- Sunbae nghĩ sao?
- Dù cô gái ấy có quyết định thế nào đi chăng nữa, cũng nên nhớ đã từng có người luôn thương yêu cô ấy, quá khứ, hiện tại và tương lai... Chỉ cần cô ấy hiểu là đủ rồi.
- Sunbae không quan tâm cô gái kia lựa chọn thế nào sao?
- Không hẳn, tất nhiên là muốn cô ấy lựa chọn mình, nhưng tình cảm thì không thể níu kéo được. Chỉ cần cô gái kia hạnh phúc, anh sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì trên đời...
- Anh vẫn quan niệm yêu là để người mình yêu hạnh phúc sao, sunbae?
- Tất nhiên, anh chưa từng bao giờ nghi ngờ điều đó. - Yi Jung điềm tĩnh nhắc lại.
- Sunbae nhầm rồi, sunbae làm sao mà biết được người mình yêu có hạnh phúc không khi để cô ấy ra đi như thế? Đấy chỉ là cái cớ thôi, Yi Jung-ya. Yêu một người là phải đảm bảo người mình yêu sẽ được hạnh phúc... khi sunbae tin chắc mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô gái mình yêu, thì tại sao lại còn để cô gái ấy ra đi???
- ... Gaeul-ya, anh... - Yi Jung nhìn vào mắt Gaeul.
- Dạ?
- Nếu anh nói, anh sẽ nắm chặt tay em, không bao giờ rời xa, anh muốn em bước vào thế giới của anh thì em sẽ đồng ý chứ?
- Em... em...
- Thế giới của anh rất phức tạp, không chỉ toàn màu hồng như em nghĩ đâu Gaeul-ya. Tuy bọn anh giàu có nhưng cuộc sống của anh thậm chí còn mệt mỏi hơn cả những người ăn xin ở ngoài đường. Em có sợ bước vào thế giới của anh không Gaeul? - Giọng nói chân thành của Yi Jung làm Gaeul bối rối...
- Yi Jung, anh... sao vậy?
- Không sao, anh biết, bắt em chấp nhận anh ngay bây giờ là điều rất khó khăn với em, anh đã nói hết những gì anh muốn nói với em rồi, Gaeul-ya... Anh sẽ chờ câu trả lời của em, bao lâu cũng được... Thôi, em nghỉ đi, trông em mệt mỏi quá. - Yi Jung siết chặt tay cô, rồi anh đứng dậy bước ra ngoài
Gaeul nhìn theo anh bước vào xe, trong lòng cô đang có rất rất nhiều cảm xúc dâng trào, cô không biết phải làm sao được nữa. Những gì anh vừa nói là thật sao Yi Jung? Nếu là 5 năm trước, có lẽ em đã cảm động mà khóc to lên rồi, nhưng bây giờ, tại sao, trong em chỉ là những khoảng trắng???
----------------------------------------------
Quán bar F4.
- Giờ này mà vẫn chưa về sao? - Ji Hoo bước tới bên cạnh Yi Jung.
- Ừ, vừa từ nhà Gaeul về, chưa muốn về nhà.
- Có nhà như bọn mình thì đúng là chẳng muốn về thật - Ji Hoo cười cay đắng.
- Hôm nay mình không qua thăm mộ ông với cậu được. Mình xin lỗi. - Yi Jung nói.
- Không có gì, cậu đang bận chuẩn bị cho buổi triễn lãm gốm mà. Với lại hôm nay Junpyo và JanDi có đi cùng mình rồi.
- Haiz, mệt chết đi được ý. Lần sau thì tự đi mà lái xe nghe chưa Ji Hoo? - Junpyo hét toáng lên.
- Nó chỉ biết lái moto thôi, quên à? - Woo Bin vừa chơi bia vừa đáp.
- Hừ, thế mà có lần dám thách thức với vua tốc độ đại nhân. - Junpyo vẫn cay cú nhớ lại lần bị Ji Hoo qua mặt khi còn học cấp 3.
- Có chuyện gì rồi? - Ji Hoo nhận ra nét mặt không bình thường của Yi Jung.
- Không có gì, hơi mệt chút thôi.
- Lại vì cô Chu Gaeul hả? Sao lần này cậu gặp khó khăn với con gái thế? Chẳng nhẽ Yi Jung đã đến tuổi về hưu? - Junpyo trêu chọc nhưng rồi nhận ra vẻ mặt mệt mỏi của Yi Jung nên ngừng lại hỏi.
- Thế cậu sao vậy?
- Này, có bao giờ cậu cảm thấy không xác định được tình cảm của mình với JanDi không, Junpyo? Đại loại như là cậu cảm thấy không muốn làm cô ấy khổ hơn nữa, tổn thương hơn nữa... - Yi Jung lên tiếng hỏi.
- Gì? Đại nhân đây mà có lúc vậy sao? - Junpyo kêu to - Gì mà không muốn làm khổ cô ấy nữa, vớ vẩn. Phải cố gắng thay đổi bản thân để không bao giờ làm đau cô ấy nữa, chứ không phải việc gì cũng một câu từ bỏ là xong, hiểu chưa? Như thế là ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thôi.
- Ha, cái tên óc khỉ hôm nay cũng triết lý ghê người - Ji Hoo chợt nhận xét.
- Yaa, thằng này, muốn đánh nhau phải không? - Junpyo đứng bật dậy đuổi theo Ji Hoo...
Yi Jung nhìn những người bạn của mình, trong lòng anh có cảm giác rất ấm áp... anh thật sự rất có phúc mới có được những người bạn như thế này.
- Yoyo, cố gắng lên hoàng tử... chỉ là công chúa đang bối rối, vụng về trong cách bộc lộ tình cảm thôi... cố gắng lên... Có bọn mình luôn ủng hộ cậu đây...
-------------------------------------------------
Hwang Bin ngã ra giường, hôm nay là lần đầu tiên anh nói chuyện với So Yi Jung, người này làm cho anh cho anh một cảm giác e dè. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta khi bị anh chọc tức thật bực mình, lần đầu tiên Hwang Bin có cảm giác thua cuộc trước một người đàn ông. So Yi Jung quả không phải là con người đơn giản, không phải gã con trai nào cũng có thể giữ được một cái đầu lạnh như anh ta... điều này lại càng làm Hwang Bin cảm thấy thích thú hơn với việc cạnh tranh với Yi Jung trên đường chinh phục Gaeul. Anh cảm thấy mình rất có thể sẽ chiến thắng...
Chap 15
-I promise you... I won't lie anymore
How tight I hold you means how much I love you-
Mấy ngày nay, Yi Jung bận rộn với việc chuẩn bị cho cuộc triển lãm lớn nhất trong năm của tập đoàn So. Những mẫu tác phẩm đã làm cho anh có cảm giác bận rộn để không suy nghĩ quá nhiều về những chuyện vừa xảy ra gần đây. Gaeul cũng không còn ám ảnh tâm trí anh nhiều như mấy ngày trước nữa... Thời điểm này, cả anh và cô ấy đều rất cần một khoảng lặng để nhìn lại mối quan hệ của hai người.
Gaeul cứ đứng trước cửa nhà Yi Jung mấy lần mà không làm sao để gọi cửa, cô biết anh đang rất bận chuẩn bị cho cuộc triển lãm nên cũng không dám làm phiền nhiều. Cô chỉ lo lắng không biết anh có ăn uống đầy đủ không, anh có làm việc quá sức mà quên việc nghỉ ngơi không? Đi đi lại lại mấy lần trước ngôi biệt thự to tướng, Gaeul không biết có người vẫn quan sát mình đằng sau.
- Em mới chuyển từ phóng viên sang nghề trinh sát viên hả?
- Ji Hoo sunbae... sao anh lại ở đây? - Gaeul ngạc nhiên khi thấy Ji Hoo với chiếc xe quen thuộc của anh.
- À, em được đến nhà Yi Jung còn tôi thì không được phải không? - Ji Hoo hỏi lại.
- Đâu... đâu có ạ... - Gaeul ấp úng.
- Có vẻ lần nào gặp tôi, em cũng rất ngại ngùng thì phải, hay là tôi làm cho em thấy sợ?
- Không, không đâu ạ - Gaeul xua xua tay.
- Yi Jung không có nhà đâu, thằng đấy dạo này toàn ngủ lại công ty thôi. Tôi đang định đến gần đấy có chút việc, em có muốn đi cùng không. Mà hình như em có gì đó muốn gửi cho Yi Jung thì phải. - Ji Hoo vừa nói vừa chỉ vào chiếc túi xách Gaeul cầm theo.
- À, vâng. Nếu sunbae tiện thì em làm phiền sunbae vậy ạ.
Ngồi sau tay lái của Ji Hoo, Gaeul có cảm giác rất vững chãi, anh biết cô sợ tốc độ cao nên cố tình đi chậm lại. Đến nơi, Gaeul bước xuống xe, trong khi cô đang loay hoay tháo mũ bảo hiểm ra khỏi đầu thì Ji Hoo chợt nói:
- Tận dụng thời gian mà yêu thương, Gaeul-ya. Làm rồi mà hối hận còn hơn cả đời chịu sự dằn vặt, hối hận vì đã không làm.
- Dạ?
- Thôi, em lên đi... thằng Yi Jung chắc cũng mệt lắm rồi đấy.
Gaeul cúi chào tạm biệt Ji Hoo rồi đi lên tầng. Đây quả xứng đáng là nơi đặt trụ sở tập đoàn nghệ thuật So, phong cách rất trang nhã nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng vốn có. Cô nhớ có lần anh nói, văn phòng của anh ở trên tầng cao nhất của toà nhà, nơi đó, anh có thể thoái mái nghĩ ra những ý tưởng sáng tác mà không sợ bị ai làm phiền. Bước lên tầng 30 của toà nhà, đập vào mắt Gaeul là một văn phòng nhỏ, bày trí rất nhiều đồ gốm, cô bước vào bên trong thì thấy một chiếc bàn xoay chuyên dùng để làm gốm, xung quanh có rất nhiều tác phẩm đang dang dở, có cả một chiếc bàn, bày những tác phẩm bị hỏng, không thể dùng được nữa.
- Cô Chu Gaeul, cô đang xâm nhập trái phép văn phòng tôi. - Giọng nói của Yi Jung ngay sát làm cô giật mình.
- Aaa... Yi Jung sunbae, em... em định ghé qua thôi... em... - Gaeul lúng túng.
- Anh có định gọi cảnh sát đâu mà em sợ thế? - Yi Jung cười đáp lại cô.
- Em... em...
- Sao hôm nay lại có thời gian đến đây thế này?
- Uhm... vì anh sắp có buổi triển lãm nên... nên... em ghé qua xem...
- Muốn phỏng vấn anh hả? Hay là sao?
- Không phải, dạo này không thấy anh đâu, em sợ anh làm việc quá sức nên...
- Chứ không phải muốn điều tra anh chuẩn bị triễn lãm đến đâu để về viết bài hả?
- Sao anh không chịu tin em chỉ ghé qua thăm anh nhỉ? - Gaeul bực mình.
- Haha, thì hôm trước em cũng có tin anh ghé qua thăm em đâu? - Yi Jung cười lớn.
Thấy vẻ mặt giận dỗi của Gaeul, Yi Jung liền lấy lại thái độ nghiêm túc để nói chuyện với cô.
- Thế em ghé qua tay không à? Đến thăm thì ít nhất cũng phải mang theo chút gì đó chứ?
- À, em mang theo cháo... nhưng có lẽ không hợp khẩu vị của anh lắm đâu... anh nên ra ngoài mà ăn, cho đỡ mệt. Nghỉ ngơi đi... đừng làm việc quá sức, đến hôm triển lãm mà bị mệt thì không hay đâu. - Gaeul nói một mạch.
- Cháo à? Chính em là người tập cho anh ăn món đấy chứ ai? Đưa đây anh xem nào... - Nói rồi Yi Jung cầm lấy chiếc túi xách Gaeul mang theo. Anh mở ra, trong đó là một chiếc cặp lồng đựng đầy cháo bào ngư, món mà anh rất thích ăn.
- Em tự làm à? Có ăn nổi không thế? - Yi Jung cười cười.
- Anh sợ chết thế thì đừng ăn nữa... - Gaeul cau có.
Yi Jung mỉm cười rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Gaeul ngồi cạnh anh, ánh mắt cô lộ ra vẻ lo lắng, thỉnh thoảng cô lại nhắc "ăn chậm thôi, nóng lắm đấy..." Có Gaeul ở bên cạnh, được ăn nhưng món ăn do chính tay cô nấu, cảm giác hạnh phúc này Yi Jung gần như chưa được trải qua trong suốt cuộc đời.
Ăn xong bát cháo, ngẩng lên đã không thấy Gaeul đâu, anh vội vàng đứng dậy tìm cô thì thấy cô đi từ bên trong nhà tắm, tay cầm chiếc khăn mặt rồi nhẹ nhàng tiến lại gần anh, lau miệng cho anh... Yi Jung đột ngột cầm lấy tay Gaeul, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng lần này Gaeul không trốn tránh nữa...
- Sao em lại làm vậy? Em còn làm vậy nữa anh sẽ tự ảo tưởng rằng mình là người em đã chọn đấy Gaeul-ya...
Gaeul nhìn vào mắt Yi Jung... trong mắt anh có cái gì đó thật đau buồn, cô mỉm cười nói:
- Thì đã sao? Hy vọng luôn là một phần của cuộc sống mà... Thôi, em phải về đây, anh cũng làm việc tiếp đi. Ngày kia đã là ngày triển lãm rồi, anh phải cố lên nhé...
Nói rồi Gaeul đứng lên thu dọn đồ đạc, cô quay lại nhìn Yi Jung rồi bước ra ngoài. Yi Jung lặng lẽ nhìn theo không nói câu nào, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chiu. Anh có linh cảm rằng, còn rất lâu nữa, anh mới có thể nhìn được nụ cười của cô...
---------------------------------------------
Ngày triển lãm.
Sáng ra Gaeul đã thấy một gói bưu phẩm trước cửa nhà mình. Lại là váy và giày. Tất nhiên đều do Yi Jung gửi. Hôm nay, Gaeul nửa muốn đến phòng triển lãm, nửa muốn ở nhà, xem trực tiếp qua TV. Từ hôm đến văn phòng của Yi Jung, Gaeul cảm thấy có điều gì đó đang dần được hình thành giữa hai người, và có lẽ... điều này làm cô thấy bất an...
BẢO TÀNG NGHỆ THUẬT DÒNG HỌ SO - Triển lãm gốm của nghệ nhân So Yi Jung.
Yi Jung thấp thỏm từ sáng sớm, trong lòng anh gợn lên một cảm giác rất khó chịu. Đứng bên cạnh anh là rất nhiều quan khách, họ đã đến đây từ sáng sớm, ngay khi biết hôm nay là ngày triển lãm đầu tiên trong năm của anh. Những câu chuyện nhạt, những ly rượu hết đầy lại vơi không làm cho Yi Jung chú ý. Ánh mắt anh đang tìm kiếm một người. Tại sao cô chưa đến? Hôm nay cô sẽ đi với ai? Anh không thể qua đón cô được, liệu cô đi một mình có chuyện gì không? Trong lòng anh đang có một cảm giác lo âu lan toả...
Một chiếc xe BMW đỗ lại phía đối diện bảo tàng, Gaeul bước xuống xe. Trông cô thật quyến rũ trong bộ váy màu ngọc bích xẻ cao mà Yi Jung đưa tới. Người đứng bên cạnh cô cũng thật điển trai. Hwang Bin đã sang đón cô khi biết Yi Jung không thể tới được. Anh ta tận dụng từng cơ hội để ghi điểm với Gaeul.
- Anh phải tìm chỗ đỗ xe, em đi vào trước nhé. Đi qua đường cẩn thận...
- Vâng.
Từ bên đường, cô đã nhìn thấy anh. So Yi Jung, một nghệ nhân gốm kiệt xuất, một chàng trai trong mộng của bao cô gái đang đứng kia, chỉ cách cô có hai làn đường. Anh cũng đã nhìn thấy cô... Đi qua dải phân cách này là cô sẽ đến với anh...Gaeul nở một nụ cười hạnh phúc rồi bước đi mà không hề để ý có một chiếc xe tải cỡ lớn đang lao đến chỗ cô với một tốc độ kinh hoàng...
CHOANG....
Tiếng kính vỡ, tiếng người la hét, tiếng xe cộ bấm còi inh ỏi vì bị tắc lại... Máu, rất nhiều máu... Gaeul nhìn thấy máu... đầu óc cô choáng váng... tại sao lại nhiều máu vậy? Tay cô không nhấc được lên, có một vết xước dài trên cánh tay nhưng không đau. Vậy, sao máu lại nhiều thế này?
- Aaaaaa, Yi Jung... Yi Jung... anh có sao không? - Gaeul gần như hoảng loạn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Anh nằm đó, máu thẫm cả vào chiếc áo sơ mi màu trắng ngày trước cô đã mua cho anh... mắt anh nhắm lại, môi tái nhợt đi, chỉ riêng bàn tay, vẫn siết chặt cánh tay của Gaeul, mãi không rời....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro