Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2 : Quá trình của anh trai họ Tiêu của bạn nhỏ Vương (1)




Lần đầu Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến là vào năm cậu mười chín tuổi. Khi ấy Vương Nhất Bác mới chỉ bắt đầu tập tành gây dựng sự nghiệp. Trên khuôn mặt của cậu thanh niên Vương Nhất Bác ngày ấy đầy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng vô cùng ấm áp và quan tâm tới mọi người.

Năm Vương Nhất Bác mười chín, Tiêu Chiến khi ấy lần đầu tiên giành giải thưởng trong sự nghiệp diễn viên của mình, bắt đầu một chặng đường diễn xuất sáng chói. Trong buổi lên trao giải đó, cậu thanh niên Vương Nhất Bác là khán giả.

Vương Nhất Bác hôm đó mua vé đi xem lễ trao giải bởi vì hâm mộ một nhóm nhạc thần tượng nào đó tới từ Hàn Quốc. Thế nên, lần đầu tiên cậu ấm nhà họ Vương e dè tới nhờ bố vận dụng mối quan hệ để lấy được vé khi VIP, ngồi ngay sát khu của các nghệ sĩ, thật trùng hợp thay, Tiêu Chiến hôm đó ngồi đúng tầm mắt Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến khi ấy cũng đã có chút tiếng tăm, thế nên vô cùng được chú ý, cứ vài phút máy quay lại lia tới anh một lần.

Tiêu Chiến hôm đó luôn luôn mỉm cười. Cụ cười trên khuôn mặt cùng sống mũi cao và đôi mắt sáng khiến Vương Nhất Bác đôi khi không nhịn được sẽ vô tình nhìn anh lâu hơn một chút. Đôi khi Tiêu Chiến lơ đãng quay xuống khu khán đài, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, Vương Nhất Bác có chút chột dạ quay đi. Hôm đó Tiêu Chiến nhận giải ảnh đế, Vương Nhất Bác vậy mà lại vui mừng cho anh vô cùng.

Kể từ lễ trao giải hôm đó, Vương Nhất Bác không nhịn được thỉnh thoảng sẽ tìm hiểu về diễn viên họ Tiêu tên Chiến. Vương Nhất Bác biết, cậu thích diễn viên kia thật rồi. Không phải thích theo kiểu thích thần tượng, mà thích ở đây chính là thứ tình cảm rung động của con tim. Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân có chút ảo tưởng viển vông. Tiêu Chiến là ngôi sao, có hàng ngàn hàng ngàn người vây quanh, còn cậu chỉ là một người nhỏ bé trong số hàng ngàn người ấy, làm sao Tiêu Chiến có thể chú ý tới cậu.
Dần dần, Vương Nhất Bác theo sát lịch trình của Tiêu Chiến hơn. Những bộ phim, những địa điểm quay phim Vương Nhất Bác đều cố gắng tới đó nhưng lại chẳng dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh đang bận rộn. Mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim Vương Nhất Bác lại rộn ràng chẳng thể kiểm soát được. Có lần, vì Tiêu Chiến đi quay phim kín, cả tháng không có một mẩu tin tức gì khiến Vương Nhất Bác nhớ anh gần tới phát điên nhưng lại chẳng biết làm thế nào, chỉ đành vùi đầu vào công việc.

Khi ấy, Vương thị chỉ mới vừa thành lập, vẫn chỉ là một phòng bán hàng nhỏ lẻ, nhân viên chỉ có hai người, Vương Nhất Bác là ông chủ và nhân lực chính là Tả Ngôn Hy. Tả Ngôn Hy khi ấy đã khá là có tiếng trong giới trợ lý, có biết bao công ty đánh tiếng mời anh, nhưng chẳng hiểu sao, Tả Ngôn Hy lại quyết định ở lại cùng với cậu thanh niên mười chín tuổi gặp nhau hai lần ở quán cà phê, cùng cậu gây dựng sự nghiệp.
Thời gian này, Tả Ngôn Hy thấy Vương Nhất Bác thật sự không tập trung, đành ngồi xuống hỏi cậu lý do vì sao.

Vương Nhất Bác uể oải không có sức sống đáp. "Nếu anh thích một người quá ưu tú, quá sáng chói thì phải làm sao?"

Tả Ngôn Hy khi ấy không do dự đáp lại. "Hãy làm cho bản thân cậu trở nên xứng đáng với người đó. Cậu cũng phải trở nên ưu tú và sáng chói như người ta."

Tả Ngôn Hy biết thanh niên mười chín tuổi Vương Nhất Bác yêu rồi. Nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ, Tả Ngôn Hy cũng không nghĩ ra cái người ưu tú sáng chói trong miệng Vương Nhất Bác lại là nam diễn viên kiêu ngạo lạnh lùng họ Tiêu tên Chiến.

Vương Nhất Bác sau khi được Tả Ngôn Hy khai sáng thì lao vào làm việc như điên. Trời chẳng phụ lòng người, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Vương thị đã có chỗ đứng trên thị trường bán lẻ trong nước.
Một năm Vương Nhất Bác bận rộn cũng là một năm thành công nữa của Tiêu Chiến. Trợ lý của Tiêu Chiến lúc này là một cô bé còn khá ít tuổi, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.

Tiêu Chiến là một người khá im lặng không thích nói chuyện, nên trợ lý của anh cũng rất biết ý mà không nói chuyện nhiều.

Hôm nay, sau khi vừa quay xong, Tiêu Chiến cùng cô bé trợ lý ở trong phòng nghỉ đợi thợ trang điểm tới tẩy trang. Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn nhìn sau đó quay sang hỏi cô bé trợ lý. "A Ly, dạo này có nhìn thấy cậu thanh niên ấy không?"

A Ly là tên cô bé trợ lý, nghe Tiêu Chiến hỏi, A Ly lắc lắc đầu. "Không có đâu anh, mỗi lần em đều nhìn quanh nhưng không có."

Tiêu Chiến hơi cúi đầu. "Cậu thanh niên ấy bận hay là đã thoát fan rồi?"

A Ly nhận ra Tiêu Chiến buồn, nhưng trong giọng nói lại có chút mất mát thì khẽ thở dài "Em nghĩ chắc cậu ấy bận thôi."
Tiêu Chiến cười khẽ, ngón tay cái vuốt màn hình điện thoại. "Cũng một năm rồi cậu ấy chằng xuất hiện, chắc, cậu ấy bận thật." Màn hình điện thoại được mở khóa, Tiêu Chiến mở album ảnh ra, trong đó có một file đều là ảnh một người, một cậu thanh niên mỗi lần theo anh chỉ đứng từ xa nhìn, không lại gần, không hò hét, chỉ im lặng nhìn anh như thế. Ánh mắt ấy khiến Tiêu Chiến chỉ nhìn một lần liền khắc sâu vào tận tim mình chẳng thể nào quên được. Tiêu Chiến chờ một ngày cậu thanh niên ấy chủ động tới gần anh, khi đó anh sẽ tìm một lý do để có thể nói chuyện với cậu ấy, hoặc ít nhất hỏi xem cậu ấy tên là gì. Ấy thế mà cậu thanh niên ấy đột ngột biến mất, chẳng còn đi theo anh nữa, chẳng xuất hiện thêm một lần, tới nay cũng đã một năm. Tiêu Chiến nghĩ, cậu thanh niên ấy, chắc có lẽ đã thoát fan rồi.
Tiêu Chiến cảm thấy có chút hụt hẫng và tiếc nuối nhưng cái suy nghĩ kia lại khiến anh chẳng cam tâm. Cuối cùng, Tiêu Chiến đưa ra một quyết định, anh muốn tổ chức một buổi kí tặng cho fan. Mà buổi kí tặng này, phải tổ chức thật lớn. Anh muốn đánh cược với bản thân mình một lần, hy vọng có thể gặp lại người kia, cậu thanh niên anh chẳng biết tên.

Buổi kí tặng diễn ra cả một ngày. Tiêu Chiến kí tới mức hai tay đau nhức gần như chẳng còn cảm giác. Cho tới khi ký cho fan cuối cùng, cả hội trường chỉ còn lại anh và nhân viên thu dọn, một cảm giác xót xa bỗng dâng lên trong ngực, cảm giác ấy khiến anh vô cùng khó chịu. Cậu thanh niên ấy vậy mà không tới.

"A Ly, hết fan rồi hay sao?" Tiêu Chiến nghe thấy giọng mình có chút kỳ lạ.

A Ly nhìn quanh hội trường một lần nữa, khẽ thở dài. "Anh, cậu thanh niên kia, không tới."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ khẽ gật đầu sau đó đi thẳng lên phòng khách sạn đã đặt trước.. A Ly xách đồ chạy theo sau anh. Lúc A Ly đuổi kịp Tiêu Chiến thì thấy anh cứ đứng ngoài cửa phòng không vào. A Ly lo sợ có phóng viên hay ai đó chụp được nên vội vàng chạy lại nhắc anh. "Anh ơi, mau vào...."

A Ly nhìn người đang đứng đối diện, ngạc nhiên tới mức chẳng nói hết câu. Cô bé hết nhìn người kia rồi lại quay sang nhìn Tiêu Chiến sau đó rất ý tứ mà rời đi. Trước khi đi, A Ly kéo kéo ống tay áo Tiêu Chiến. "Anh, cẩn thận bị chụp."

Câu nói của A Ly khiến Tiêu Chiến bừng tỉnh. Anh nhìn quanh, thấy không có ai mới bước nhanh tới mở cửa phòng, nhìn người đang đứng kia sau đó bước vào, cũng không đóng cửa.

Vương Nhất Bác nhìn xung quanh sau đó cũng nhanh chóng vào phòng, đóng cửa lại. Vương Nhất Bác vừa xoay người đã thấy Tiêu Chiến đang đứng giữa phòng nhìn cậu, trong ánh mắt của anh mang vô vàn cảm xúc không thể diễn tả hết thành lời. Vương Nhất Bác có chút ngại ngùng, bước lên một bước, lấy một bức ảnh và cây bút từ trong túi áo vest ra, đưa cho Tiêu Chiến. "Em tới tham dự buổi kí tặng."
Tiêu Chiến cầm lấy bức ảnh Vương Nhất Bác đưa. Đây có lẽ là một bức ảnh do Vương Nhất Bác tự chụp. Nhìn cảnh xung quanh có lẽ là ngày anh đi quay video cho một chương trình nào đó. Tiêu Chiến cầm bút ký lên bức ảnh tên của mình sau đó đưa lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận lấy, hơi cúi đầu nói cảm ơn. Sau đó, chẳng hiểu vì sao, cậu lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến mà nói. "Em là Vương Nhất Bác. Nếu anh muốn gọi bảo vệ thì xin cho em năm phút, chỉ năm phút thôi, em hứa sẽ không làm gì anh, chỉ mong anh nghe em nói vài câu."

Thấy Tiêu Chiến vẫn im lặng nhìn mình không nói, Vương Nhất Bác ngầm hiểu anh đồng ý, liền lấy hơi nói một mạch. "Em thật sự rất thích anh, không phải thích giống như mấy cô bé ngoài kia gào thét thích anh yêu anh. Nếu anh cảm thấy ghê tởm thì em thật sự xin lỗi, nhưng em chẳng có cách nào khống chế được tình cảm của mình. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không làm tổn thương anh, không quấy rầy anh. Em sẽ chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh từ xa, ủng hộ và bảo vệ anh. Anh quá sáng chói em chẳng có cách nào theo kịp. Một năm qua em đã cố gắng nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không đủ. Em sẽ cố gắng hơn nữa để có thể khiến cho anh tự hào về fan của mình."
Vương Nhất Bác nói xong đưa cho Tiêu Chiến một tấm danh thϊếp, trên đó ghi: Tổng giám đốc Vương thị: Vương Nhất Bác.

"Vương thị chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn nữa. Sau này, sẽ là nhà đầu tư cho phim của anh."

Vương Nhất Bác nói một hơi, vì nói quá nhanh nên giờ cậu thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Tiêu Chiến nhìn danh thϊếp. Vương Nhất Bác nói xong vẫn không thấy Tiêu Chiến nói gì thì xoay lưng định rời đi

"Tôi đợi em." Tiêu Chiến đột ngột lên tiếng khiến Vương Nhất Bác giật mình. Cậu quay lại nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt ngạc nhiên.

Tiêu Chiến bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác nói lại lần nữa. "Tôi đợi em, đợi tới ngày em thật sự thành công thì hãy quay lại gặp tôi. Cho em một năm nữa thôi, khi em hai mươi mốt tuổi, hãy mang thành quả của em tới đây. Còn bây giờ tôi có thể tạm ứng trước cho em."
Vương Nhất Bác còn đang mơ màng nên chẳng hiểu 'tạm ứng' trong lời Tiêu Chiến là gì.

Tiêu Chiến bước thêm một bước, khi hai người đứng gần nhau, Tiêu Khiến khẽ mỉm cười. "Tạm ứng trước cho em một cái ôm."

Sao đó đưa tay ôm lấy Vương Nhất Bác. Cái ôm ngắn ngủi chỉ vài giây nhưng cũng đủ khiến Vương Nhất Bác gần như hóa đá, cho tới khi tỉnh lại thì đã bị Tiêu Chiến đẩy ra khỏi phòng từ lúc nào.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cả người bỗng phát run. Là anh vừa chủ động ôm Vương Nhất Bác? Tiêu Chiến khẽ cười. Vương Nhất Bác, tôi đợi em, thế nên, mong em đừng phụ sự tin tưởng của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro