CHAP 1 : THỨ ĐÁNG SỢ NHẤT LÀ CƠN THỊNH NỘ !
Một buổi chiều đầu thu, khi cái oi bức của mùa hè dần lui về, không khí cũng trở lên dễ chịu hơn một chút. Nhưng điều đó không có nghĩa không khí trong phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Vương thị cũng dễ chịu như thế.
Trong phòng họp im ắng tới mức một tiếng lật qua trang khẽ khàng cũng có thể tạo ra tiếng động rõ ràng.
Giám đóc tiêu thụ mảng thời trang vừa báo cáo xong kết quả tiêu thụ của tháng vừa qua, hiện giờ đang toát mồ hôi len lén nhìn vị mặt than ngồi xa xa kia cho ý kiến.
Tất cả mọi người mặc dù cũng đã quen với cảnh này, nhưng lại vĩnh viễn không quen nổi cái không khí quái dị của vị tổng tài nhà mình.Tháng vừa qua tuy tình hình tiêu thụ thời trang không được tốt như các tháng trước nhưng cũng không thể nói là thấp. Vị kia dù là đồng ý hay tức giận thì cũng nên lên tiếng một câu được không ?
Năm phút trôi qua...
Mười phút trôi qua...
Vương Nhất Bác một thân tây trang thẳng tắp ngồi ở vị trí cao nhất vẫn không nhìn ra là đang vui hay đang tức giận. Thi thoảng ngón tay thon dài cầm bút chầm chậm gõ nắp bút xuống mặt bàn không có tiết tấu. Cho đến khi tất cả các vị kia cảm giác như sắp tan vỡ, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, khẽ gật nhẹ.Chỉ cần như vậy, không cần một câu nào, cũng khiến các vị lãnh đạo của Vương thị, những con người tài hoa, tinh anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tổng giám đốc, hôm nay đã báo cáo xong rồi, anh có gì cần dặn dò thêm không ?"
Trợ lý đặc biệt của Vương Nhất Bác – Tả Ngôn Hy lướt qua một lượt danh sách cuộc họp sau đó quay sang hỏi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối cuộc họp luôn một tư thế nghiêm chỉnh ở vị trí chiếc ghế chủ tịnh kiêm luôn tông giám đốc tập đoàn, lúc này mới hơi dựa vào ghế, đưa mắt nhìn một lượt các vị quản lý. Vương thị là một tập đoàn đa ngành, thế lên đang ngồi kia chính là những quản lý bộ phận cấp cao nhất của từng mảng. Không thể không nói, những con người này có biết bao công ty muốn mời chào họ. Người nào người đó đầu óc nhanh nhạy, khả năng ứng biến luôn luôn đứng đầu. Vương thị đã phải tốn thật sự nhiều tiền mới có thể chiêu mộ được họ.
"Tháng vừa rồi bên mảng thời trang có chút vấn đề. Tôi tin là bên khâu nguyên liệu vải có chút rắc rối, khiến hàng thành phẩm sau khi lên hệ không được đánh giá như mong đợi. Nhưng tôi tin với khả năng của giám đốc Lương, anh sẽ giải quyết sạch sẽ nó, không để nó dây dưa sang tháng này."
Giám đốc Lương trong lời Vương Nhất Bác chính là Lương Trung Mân, một người đàn ông hơi mập, tầm năm mươi tuổi, giám đốc phụ trách mảng thời trang của Vương thị, lúc này nghe Vương Nhất Bác nhắc tới tên mình thì mồ hôi chảy ròng. Ông vội vàng đứng dậy.
"Tổng giám đốc yên tâm, tôi đã giải quyết xong rồi."
Cảm xúc trên khuôn mặt Vương Nhất Bác lúc này nhìn có đôi chút hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng vẫn không lộ rõ cảm xúc, gật đầu một cái.
"Tốt Hôm nay tới đây thôi. Mọi người tan ca đi"
Nhận được cái gật đầu như lệnh ân xá, Lương Trung Mân khẽ đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Phòng họp để điều hoà thấp quá khiến ông cảm lạnh hay sao mà ông cảm thấy người đầy mồ hôi nhưng lại lạnh thế này.
" Tổng giám đốc, anh hết lịch ngày hôm nay rồi. Giờ anh muốn về nhà hay đi đâu?"
Trong phòng tổng giám đốc, Tả Ngôn Hy đưa cho Vương Nhất Bác kí nốt tập văn kiện, tiện thể thông báo lịch trình công việc.
Vương Nhất Bác day day trán, ngón tay cầm bút vững vàng kí mấy nét uốn lượn trên bản hợp đồng trị
giá hơn năm mươi triệu, sau đó đưa cho Tả Ngôn Hy.
" Về nhà đi. Hôm nay tôi hơi mệt, muốn về nghỉ sớm một chút. Hôm nay về bên Shimao Sheishan* đi"
☆☆☆
Cùng một Thượng Hải, nhưng là ở một góc yên tĩnh hơn của thành phố, có một đoàn phim đang chuẩn bị để quay cảnh tối. Mọi người chạy đi chạy lại chuẩn bị đạo cụ. Trong phòng hóa trang, Tiêu Chiến nghiêm túc ngồi để thợ hóa trang tô tô vẽ vẽ lên khuôn mặt. Đây là bộ phim cổ trang, Tiêu Chiến vào vai một công tử hào hoa, có lễ tiết. Khuôn mặt tươi sáng cộng thêm làn da trắng mịn của anh khiến thợ trang điểm cứ xuýt xoa mãi không ngừng.
" Tiêu đại ca, tôi nói chứ sao da anh lại đẹp như vậy. Tôi không cần hóa trang nhiều anh cũng đã có nét của một công tử lắm rồi"
Tiêu Chiến đã nghe quá quen những lời như thế này, nhưng cũng không muốn làm người khác mất hứng nên vẫn cười đáp lời
" Tôi đã 30 rồi, đã già rồi. Còn trẻ trung cái gì. Mấy tiểu thịt tươi bây giờ cậu không khen, lại đi khen ông già như tôi"
Thợ trang điểm là một cậu trai nom khá trẻ, dáng người cao gầy, nhưng thật ra đã có thâm niên trong nghề khá lâu. Nghe Tiêu Chiến nói vậy liền cười híp mắt, tay vẫn không ngừng đưa qua đưa lại trên lông mày Tiêu Chiến.
"Nói cái gì mà già chứ, anh ba mươi tuổi, đám trẻ hai mươi kia sau này bằng tuổi của anh bây giờ chưa chắc đã được bằng nửa anh"
Thợ trang điểm nói như thế kì thật không có quá đáng. Tiêu Chiến ba mươi tuổi, muốn nhan sắc có nhan sắc, nói danh tiếng có danh tiếng. Hơn nữa nghe một vài người nói gia thế nhà Tiêu Chiến không phải dạng vừa. Mỗi lần có chút tin tức không hay về anh liền bị dập ngay. Đi đóng phim cũng chỉ là đam mê, một năm nhận một hai bộ phim, quay một hai quảng cáo. Thời gian còn lại thì ở nhà hoặc đi du lịch. Tiêu Chiến cũng không nhận phỏng vấn của báo đài, đời sống riêng tư vô cùng kín đáo, thế nên thực hư về cái gọi là gia thế thật ra cũng chẳng ai biết gì nhiều.
" Anh Tiêu, quay nốt hai cảnh của anh là kết thúc công việc của hôm nay. Giờ anh ra đi, sắp tới lượt rồi"
Trợ lý đạo diễn đứng ở cửa phòng nghỉ thông báo với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến liền gật đầu, theo trợ lý đạo diễn đi ra ngoài.
☆☆☆
Kết thúc công việc cũng đã gần mười một giờ đêm. Mang tấm thân mệt mỏi lên xe bảo mẫu, Tiêu Chiến như nằm hẳn ra ghế. Trợ lý cầm một cái chăn mỏng đưa cho anh, nhắc anh ngủ một chút, tới nhà sẽ đánh thức anh dậy. Khu nhà Tiêu Chiến ở cách nơi quay phim tầm hơn một giờ chạy xe, đó là khu Shimao Sheishan, khu nhà có giá trị đắt đỏ bậc nhất Thượng Hải. Căn biệt thự của Tiêu Chiến nằm bên trong của khu, khá yên tĩnh và cô độc.
" Cậu về ngủ đi, ngày kia mới quay tiếp nên ngày mai cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ xem qua thoại. Có gì thì gọi tôi"
Sau khi dặn dò Tiêu Chiến một hồi, rồi nhìn cậu mở cổng đi vào bên trong, trợ lý mới yên tâm rời đi. Quả thật làm trợ lý của Tiêu Chiến chính là nhàn nhất trong số trợ lý của các đại minh tinh. Không phỏng vấn, không cần đau đầu giải quyết các vấn đề linh tinh, lương lại cao, tính tình đại minh tinh lại tốt, thế nên trợ lý Mã An đôi khi không có cảm giác mình đang làm trợ lý cho ngôi sao. Mọi người thường nói đùa: chưa thấy ai làm trợ lý cho đại minh tinh mà nhàn nhã như cậu. Còn Mã An thì nghĩ chắc do kiếp trước mình tu đủ kiếp rồi chăng.
☆☆☆
Tiêu Chiến bước vào phòng khách liền thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở sofa, tay cầm ipad, chắc là xem tin tức chứng khoán. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, quần dài, áo phông, trông bớt đi vẻ nghiêm tức thường ngày nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.
Thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bỏ ipad xuống, đứng dậy đỡ ba lô cho anh.
" Sao lại về muộn thế? Nếu anh quay vất vả quá thì anh đừng quay nữa. Nửa đêm mới về nhà. Người thì mệt mỏi."
Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái sau đó ngồi xuống ghế, có lòng tốt nhắc nhở cậu.
" Em tới đây làm gì? Chúng ta vẫn đang trong thời kì chiến tranh lạnh đấy"
Vương Nhất Bác "ah" một tiếng sau đó im lặng ngồi một bên nhìn anh.
" Làm gì thế? Mau cút về nhà của em đi, đừng ở đây vướng mắt anh." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt cực kì ghét bỏ, sau đó quay đít đi lên lầu.
Nhìn theo bóng Tiêu Chiến khuất sau cánh cửa phòng ngủ trên lầu hai, Vương Nhất Bác lắc đầu. Tiêu Chiến vẫn cứ là Tiêu Chiến, nói chuyện chẳng chừa lại cho người khác chút mặt mũi. Kì thật hai người đã kết hôn được hơn một năm, nhưng vì Tiêu Chiến đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp nên cả hai đồng ý không công khai chuyện này. Hơn nữa tuy là giờ trong nước luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua nhưng vẫn có rất nhiều người chưa quen hoặc kì thị việc hai người đồng giới ở bên nhau. Tiêu Chiến cũng không thích bị soi mói đời sống cá nhân quá nhiều, thế nên nhất định không nói nửa câu về việc đã kết hôn. Cuộc sống gia đình vốn dĩ ấm êm ngọt ngào, ai ngờ đâu một ngày kia sóng gió ập đến khiến Vương Nhất Bác trở tay không kịp
.
Trong một lần tham dự hội nghị các doanh nhân có tầm ảnh hưởng tổ chức tại khách sạn, Vương Nhất Bác bị chuốc rượu hơi nhiều, trong lúc mơ màng ngồi ghế ở sảnh đợi Tả Ngôn Hy lấy xe tới, không biết ở đâu xuất hiện một diễn viên - tài năng không có nhưng tai tiếng có thừa - xà vào lòng anh như không xương. Đợi tới khi Vương Nhất Bác gỡ được cô ta ra thì ảnh đã bị chụp đủ, bài lên toàn là đứng trang nhất, tiêu đề câu view tới mức không thể giật gân hơn. Mặc dù bài vừa lên đã bị gỡ xuống nhanh chóng nhưng người không nên thấy nhất - Tiêu Chiến - cũng đã thấy. Thế là Vương Nhất Bác hứng chịu một cơn thịnh nộ to lớn từ bà xã đại nhân còn hùng hồn tuyên bố sẽ cùng cậu ly hôn. Ly hôn? Hai từ đó nghe thôi cũng làm Vương Nhất Bác rùng mình. Thế nên Vương Nhất Bác đành ngậm ngùi dọn về một căn biệt thự của mình gần đó, đợi Tiêu đại nhân nguôi giận.
Trên thương trường Vương Nhất Bác là ai? Là ông chủ của Vương thị, một tập đoàn chiếm 30% GDP của Trung Quốc. Trên thương trường Vương Nhất Bác quyết đoán, lạnh lùng, tàn nhẫn, nói một thì chắc chắn không có khả năng nói hai. Còn ở nhà, khi đứng trước mặt Tiêu đại nhân thì cũng chỉ là một Vương Nhất Bác bình thường không thể bình thường hơn. Nếu Tiêu Chiến nói một cộng một bằng ba thì chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ quả quyết bằng ba, làm gì có kết quả nào bằng hai.
Kết quả từ hôm bị đuổi ra khỏi nhà cũng gần một tháng rồi, Tiêu Chiến không thèm liên lạc lấy một lần. Mỗi lần nhớ vợ quá Vương Nhất Bác liền chạy về đây. Tuy mỗi lần về đều bị Tiêu đại nhân tỏ vẻ ghét bỏ, mắng chửi khó nghe, thậm chí là dùng vũ lực, nhưng cũng lợi dụng ôm vợ được một hai cái, Vương Nhất Bác liền cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro